Mười Năm Thương Nhớ
-
Quyển 2 - Chương 97: Ván cờ quyết định cơ đồ
Đến khi Ngôn Hi tỉnh giấc, A Hoành đã rời khỏi phòng. Anh kéo rèm cửa, nhìn xuống thì thấy cô đang đứng giữa trời tuyết dưới sân, tay cầm miếng bánh mì bón cho con chim sẻ bị bỏ đói.
Ngôn Hi sờ tay lên tai, cô đã đeo tai nghe cho anh. Anh vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra đã thấy trên bàn có sữa nóng và bánh mì. Lâu lắm rồi anh không ăn sáng,cũng đã lâu lắm rồi anh cũng phân biệt được ban ngày hay ban đêm, toàn là Lục Lưu về nhà lôi anh dậy, một ngày mới bắt đầu trong trạng thái mơ hồ. Rõ ràng chẳng bị ai trói buộc, chỉ là anh thích sống như vậy.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng,có trật tự, tựa như đang giải phương trình toán học, từng bước đều đặn, vui vẻ,buồn tủi,chưa bao giờ thay đổi.
Anh ngước mắt lên, A Hoành bước đến, trên tay cầm hai quả trứng luộc.
Cô đưa cho anh và nói:"Anh ăn đi.". Nét mặt vô cùng bình thản, không còn vẻ đau đớn, gào thét như tối qua, dường như mọi tình cảm, suy nghĩ trong cô bị quét sạch. Cô quay đi, ngồi xuống bên cạnh lò sưởi để hong khô chiếc khăn mặt.
Anh không nói gì chỉ cúi đầu ăn sáng, suýt thì tóc chạm vào cốc sữa. Mỗi người tập trung vào công việc của mình, không ai can thiệp đến ai.
Anh uống nốt ngụm sữa cuối cùng,cô đứng dậy, xoa tay nói: " Bao giờ anh đi?"
Miệng Ngôn Hi còn đang dính váng sữa,anh lấy tay quệt đi rồi khẽ đáp: " Anh có...ba ngày...Anh có ba ngày ở bên em."
A Hoành sững lại hỏi:"Lần này có ba ngày, hay kiếp này chỉ có ba ngày?"
Anh im lặng hồi lâu mới đáp: " Anh không biết, ngày em cưới,anh sẽ đến, ngày em sinh con, anh cũng sẽ đến...thăm em."
A Hoành liền nói: " Khi cưới, em sẽ không gửi thiệp mời anh, anh gửi quà tặng đến là được rồi. Con em cũng không mang họ Ôn, không mang họ Ngôn,liên quan gì đến anh đâu mà anh phải đến?Thà là đợi em chết rồi anh đến thăm còn hơn."
Có người gõ cửa, cô ra mở,hóa ra là Tom, Jenny và Fabio.
Tom vẫn giữ dáng vẻ rụt rè,bẽn lẽn như hôm trước, cười nói: " Winnie, bọn tớ đăng ký đi chơi theo đoàn du lịch, ba ngày, cậu có đi không...Ờ, cậu có khách hả...That boy?"
Jenny nhìn thấy Ngôn Hi liền cười." Hey boy, hóa ra người cậu cần tìm là Winnie."
Anh gật đầu, mỉm cười nhưng không nói gì.
Fabio nhún vai." Winnie, cậu...Thôi, cậu có đi không?"
A Hoành hỏi: " Các cậu định đi đâu chơi?"
Fabio tựa người vào khung cửa, mỉm cười đáp: " Đi loanh quanh thôi, từ khi đến đây, bọn tớ chưa có cơ hội đi chơi thật đã lần nào cả."
Cô ngoái lại nhìn Ngôn Hi.
Anh liền gật đầu.
Cô nói: " Ok, có cần mang đồ gì không?"
Jenny cười rất khoa trương." Girl, chỉ thiếu mình cậu nữa thôi, sáng nay bọn tớ đã đi mua đồ ăn rồi."
Ngày đầu tiên của năm mới, khách đi du lịch theo đoàn đông ngoài dự đoán của A Hoành, Ngôn Hi ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, nhóm Fabio ngồi ở hàng cuối cùng, mấy người ngồi gần nhau, cười đùa,nghe nhạc, nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, đi đến nửa đường, mọi người đều có vẻ buồn ngủ, ngoẹo đầu ngoẹo cổ ngủ mơ màng.
Trên đường đi Ngôn Hi không nói nửa lời, chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, dường như thà để mọi người nghĩ anh bị câm còn hơn là để họ biết anh bị điếc.
Anh ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, tâm trạng mỗi lúc một yên bình hơn. Cuộc sống quanh quẩn bên Lục Lưu đã kéo dài hai năm, trong môi trường hỗn độn đó, cuối cùng mọi thứ đã trở nên bình thường.
Bất ngờ A Hoành nghiêng người hôn anh. Cô đã luôn tự trách mình không hôn anh trong những ngày cuối xuân ấm áp. Anh chàng này đã không cho cô cơ hội đó. Họ yêu nhau vào mùa hạ, đến mùa đông lại chia tay. Và hiện tại đã là mùa đông của ba năm sau đó.
Có lẽ chính vì thế nên anh không có cơ hội để yêu cô sâu sắc. Anh chấp nhận gán mình cho một người khác chứ không muốn đổi lấy tình cảm quý mến hư vô của cô,và cũng không muốn để cô có được niềm hạnh phúc lớn lao đó.
Cô run rẩy, ánh mắt dịu dàng, cô nâng đầu anh lên, đưa lưỡi ra và hôn anh, động tác rất nhẹ nhàng, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng động cơ ô tô lướt trên đường cao tốc.
Anh cảm thấy ngạt thở, trong miệng chỉ có mùi của cô.
Anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đôi mắt đó ngấn lệ. Anh nghĩ,mình đã để mất gì chứ? Ngôn Hi,mày đã để mất thứ gì!
Cô tìm lưỡi anh, động tác vụng về nhưng rất dịu dàng, tựa làn tùng hương đầu tiên được đốt cháy trong ngày xuân.
Anh nắm chặt tay cô,ngậm chặt lưỡi cô, từng bước chỉ đường dẫn lối. Họ quên cả thời gian, vô cùng tập trung và chăm chú.
Nước mắt anh lăn dài, cô nhìn dòng nước mắt đó với ánh mắt bình tĩnh, chỉ tham lam tìm kiếm hơi ấm trong miệng anh, như thể đây là một người sắp chết, chỉ còn hơi ấm là chứng minh được anh ta đang còn sống.
Hơi nóng, nhiệt độ, đau đớn, giãy giụa, yên tĩnh, tiêu tan.
Ngoài cửa, mặt trời đã lên, trong xe, nước mắt rơi lã chã.
Đến điểm tham quan.
Tom tỉnh giấc và nhìn thấy một bức tranh tuyệt đẹp. Dưới ánh nắng,hai người ngủ rất ngon lành. Cô nằm trong lòng anh, đầu tựa trước ngực anh, hai tay ôm eo anh, hàng mi rủ nắng, đôi môi đỏ hồng và mọng.
Tom ngẩn người hỏi: " Hey, Jenny,look, Winnie dùng son dưỡng môi gì mà đẹp vậy?"
Cô nàng vỗ đầu cậu ta và nói vẻ thông cảm: " Tom,cậu cũng biết là cô ấy rất bảo thủ, e rằng cô ấy sẽ không chấp nhận một anh bạn trai người nước ngoài đâu. Cho nên, đó không phải là lỗi của cậu."
Tom nhún vai cười nói: " Tất cả đều là bạn bè mà."
Fabio cười ranh mãnh."Thế mà gọi là bảo thủ à? Nếu không ngồi cạnh nửa tiếng sẽ không tạo ra kết quả đó được."
Jenny lại nói nhỏ:" Chỉ tiếc là bạn trai của A Hoành bị câm, không nói năng được gì."
Nhưng ngay sau đó, ba người bạn nước ngoài cảm thấy thực sự khó lý giải.Có đôi trai gái yêu nhau nào kỳ cục như thế không? Rõ ràng trên xe thân mật như thế nhưng lúc leo núi lại đường ai nấy đi, một người đi đầu hàng, một người đi cuối hàng, cứ như hai người xa lạ vậy.
Trên núi có tuyết đọng, càng leo đường càng trơn, hướng dẫn viên cầm loa nhắc nhở mọi người cẩn thận, kiên trì nhất định sẽ thắng lợi. Trên đỉnh núi có suối nước nóng thiên nhiên, rất tốt cho sức khỏe, mọi người cố gắng kiên trì.
Lên đỉnh núi tắm nước nóng với nhiệt độ lên khoảng bốn mươi độ, hơi nước phủ kín mặt suối. Trai gái không tắm chung mà được phân cách bởi một cánh cửa trúc, gió thổi tới, lá trúc rơi xuống suối.
A Hoành thò đầu lên, phải mất một lúc lâu mới thích nghi được với nhiệt độ của nước. Cô nhớ lại chuyện vầy nước ngày trước,cô rụt đầu xuống, nín thở,lặn mấy vòng liền.
Trên núi rất lạnh,đến gần tối, tuyết lại bắt đầu rơi. A Hoành vừa mặc xong áo choàng thì nghe có tiếng gọi thất thanh bên bể tắm của nam: " Boy, cậu làm sao vậy, không sao chứ?!"
" Tai, tai cậu có nước, cậu đừng bịt như vậy. Ấy, ê,không ổn,rơi xuống nước rồi!"
" Ê, cậu đừng xỉu nhé!"
" Hey, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"
A Hoành lao như tên bắn sang bể bên cạnh, cánh nam giới đều đỏ mặt lo lối om sòm.
Giữa đám hơi nước mù mịt cô cũng không phân biệt được mặt mình có đỏ hay không mà chỉ nói:"Tôi là bác sĩ."
Cô cúi đầu nhìn Ngôn Hi, người anh đỏ như lợn sữa quay, quanh người quấn khăn tắm, mặt đỏ như gấc.
Cô liền quay sang hỏi Tom:"Anh ấy tắm bao lâu rồi?"
Tom co rúm người,lấy tay che bộ phận quan trọng rồi nói:"Cậu ấy có ra ngoài lúc nào đâu, vừa nãy bơi bị chuột rút,bọn tớ mới lôi cậu ấy lên đây, bỏ tai nghe của cậu ấy ra thì cậu ấy không cho bỏ, kết quả là ngất xỉu."
A Hoành sầm mặt bảo mọi người khiêng anh vào trong,làm hô hấp nhân tạo. Cuối cùng anh nôn ra ít nước, ho một hồi mới tỉnh lại. Anh mơ màng để mặc cô dìu anh vào phòng, mắt cứ trân trân nhìn cô như vậy. Ánh mắt đó trong veo nhưng có cái gì đó khiến cô đau nhói.
Cô nói: " Ngôn Hi, anh có phải là đàn ông nữa không, đến tắm suối khoáng mà còn bị ngất."
Anh nói:"Anh vừa nằm mơ thấy anh nói lời chia tay với em, em bảo có buồn cười không,làm sao anh nói lời chia tay với em được?"
A Hoành sầm mặt nói:" Ngôn Hi, anh đừng chơi trò mất trí ngay trước mặt em."Rồi cô nghiến răng."Anh mà dám nói chia tay là giả vờ thì em sẽ tẩn chết anh đấy!"
Anh liền nhắm mắt lại cười." Em đánh chết anh đi, anh hối hận rồi. Anh thà là để cả nhà họ Ôn diệt vong để một mình em được sống, anh thà còn lại một mình anh, thà ép em phải sống với một kẻ tàn phế chứ không muốn thiếu em mỗi sớm mai thức dậy. Anh hối hận rồi, A Hoành."
Câu nói này...hùng hồn biết bao.
A Hoành sầm mặt đáp:" Ngôn Hi, anh tuổi Trư đúng không, rất đa mang, có việc thì Lục công tử, nhàn rỗi thì con gái nhà họ Ôn."
Ngôn Hi nói: " Anh hối hận rồi."
A Hoành nói:" Mẹ kiếp, anh là người đòi chia tay cơ mà."
Anh ngồi trong góc tường nói: " Anh hối hận rồi."
Cô nói: " Em nói rồi đấy, anh mà dám nói chia tay là giả thì em sẽ đánh chết anh."
Anh cào tường nói: " Anh cũng nói rồi, em đánh chết anh đi, anh hối hận rồi."
A Hoành cười khẩy."Ngôn Hi, anh không nhìn hiện tại anh như thế nào ư, tai thì điếc,không biết bao giờ chứng cuồng loạn lại tái phát. Sao anh bảo anh không nỡ lòng để liên lụy đến em cơ mà? Anh không sợ chứ em sợ phải sinh ra một đứa con bị điếc."
Ngôn Hi ngân ngấn nước mắt,vùi đầu vào chăn nói:"Anh biết,nhưng anh...hối hận rồi.Cùng lắm thì bọn mình không sinh con nữa, được không?"
Mặt cô gần như biến dạng." Anh nói anh yêu Lục Lưu cơ mà? Hai năm qua,ai ai cũng hét câu đó vào tai tôi, người Ngôn Hi yêu là Lục Lưu,đúng vậy,Ôn Hoành chỉ là tấm bia mà thôi!."
Ngôn Hi ôm chăn lăn qua lăn lại." Đó là do anh cố tình để người ta xì xào với em như vậy, anh sợ em không quên được ảnh. Nhưng anh đã theo dõi em đi uống trà với Lư Mạc Quân, theo dõi em đi dạo phố với Vân Tại, anh hối hận rồi!"
Gân xanh trên trán A Hoành giần giật." Anh nói lại lần nữa coi?!"
Anh ôm đầu: " Em đánh chết anh đi, anh hối hận rồi!"
Cô ngồi trên chiếc ghế trúc, tức đến nỗi không nói được gì thêm. Cô nắm quân cờ trên chiếc bàn trúc." Ngôn Hi, anh sống như thế mà không thấy mệt à? Suốt ngày tự hành hạ mình, hành hạ người khác, lúc nào cũng thích đóng kịch,anh không thấy mệt à? Thôi thế này nhé, tôi chơi với anh một ván cờ, nếu anh thắng thì tôi cho anh cơ hội hối hận. Còn nếu anh thua thì từ nay trở đi anh hãy biến khỏi tầm mắt tôi, anh có đồng ý không?"
Ngôn Hi giữ quân đỏ và đi trước.
Từ nhỏ A Hoành đã học chơi cờ với cha nuôi, từ đầu toàn thua đến cuối cùng toàn thắng mất khoảng mười năm trời.
Cách đây bảy năm, cô và cụ Ngôn từng ngồi dưới gốc đa chơi một ván cờ, kết quả là cô thắng áp đảo. Việc khác không dám nói, nhưng trong cờ tướng, cô đã đầu tư không ít công sức.
Hai người chơi rất tập trung, đầu Ngôn Hi bắt đầu toát mồ hôi. Số quân tốt của anh bị ăn mất bốn phần năm, pháo, tượng mất cả đôi, tình hình vô cùng thê thảm.
Anh cầm con xe lên, mặt hết sức căng thẳng. Đang lùi một bước thì A Hoành bình thản nói: " Ăn."
Ăn.
Ăn.
Ăn.
Đến cuối cùng chỉ còn lại tướng và mã. Giang sơn đã mất hơn một nửa, chỉ cần hai bước đi nữa là có thể đánh sụp đổ.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt bình thản, ôn hòa.
Anh không nói gì,cổ họng khô khốc, tay cầm quân cờ, nhìn cả bàn cờ mà lưỡng lự không biết nên đi thế nào, cuối cùng đã đi vào đường cùng.
Tóc bết mồ hôi, anh đã để mất A Hoành của mình.
Vĩnh viễn.
A Hoành nhìn anh rồi bất ngờ bật cười và đưa tay ra, phất áo hất cả bàn cờ.
Cô nói: " Em nhận thua. Em cho phép anh hối hận, chỉ lần này nữa thôi,chắc chắn không có lần thứ hai."
Ngôn Hi sờ tay lên tai, cô đã đeo tai nghe cho anh. Anh vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra đã thấy trên bàn có sữa nóng và bánh mì. Lâu lắm rồi anh không ăn sáng,cũng đã lâu lắm rồi anh cũng phân biệt được ban ngày hay ban đêm, toàn là Lục Lưu về nhà lôi anh dậy, một ngày mới bắt đầu trong trạng thái mơ hồ. Rõ ràng chẳng bị ai trói buộc, chỉ là anh thích sống như vậy.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng,có trật tự, tựa như đang giải phương trình toán học, từng bước đều đặn, vui vẻ,buồn tủi,chưa bao giờ thay đổi.
Anh ngước mắt lên, A Hoành bước đến, trên tay cầm hai quả trứng luộc.
Cô đưa cho anh và nói:"Anh ăn đi.". Nét mặt vô cùng bình thản, không còn vẻ đau đớn, gào thét như tối qua, dường như mọi tình cảm, suy nghĩ trong cô bị quét sạch. Cô quay đi, ngồi xuống bên cạnh lò sưởi để hong khô chiếc khăn mặt.
Anh không nói gì chỉ cúi đầu ăn sáng, suýt thì tóc chạm vào cốc sữa. Mỗi người tập trung vào công việc của mình, không ai can thiệp đến ai.
Anh uống nốt ngụm sữa cuối cùng,cô đứng dậy, xoa tay nói: " Bao giờ anh đi?"
Miệng Ngôn Hi còn đang dính váng sữa,anh lấy tay quệt đi rồi khẽ đáp: " Anh có...ba ngày...Anh có ba ngày ở bên em."
A Hoành sững lại hỏi:"Lần này có ba ngày, hay kiếp này chỉ có ba ngày?"
Anh im lặng hồi lâu mới đáp: " Anh không biết, ngày em cưới,anh sẽ đến, ngày em sinh con, anh cũng sẽ đến...thăm em."
A Hoành liền nói: " Khi cưới, em sẽ không gửi thiệp mời anh, anh gửi quà tặng đến là được rồi. Con em cũng không mang họ Ôn, không mang họ Ngôn,liên quan gì đến anh đâu mà anh phải đến?Thà là đợi em chết rồi anh đến thăm còn hơn."
Có người gõ cửa, cô ra mở,hóa ra là Tom, Jenny và Fabio.
Tom vẫn giữ dáng vẻ rụt rè,bẽn lẽn như hôm trước, cười nói: " Winnie, bọn tớ đăng ký đi chơi theo đoàn du lịch, ba ngày, cậu có đi không...Ờ, cậu có khách hả...That boy?"
Jenny nhìn thấy Ngôn Hi liền cười." Hey boy, hóa ra người cậu cần tìm là Winnie."
Anh gật đầu, mỉm cười nhưng không nói gì.
Fabio nhún vai." Winnie, cậu...Thôi, cậu có đi không?"
A Hoành hỏi: " Các cậu định đi đâu chơi?"
Fabio tựa người vào khung cửa, mỉm cười đáp: " Đi loanh quanh thôi, từ khi đến đây, bọn tớ chưa có cơ hội đi chơi thật đã lần nào cả."
Cô ngoái lại nhìn Ngôn Hi.
Anh liền gật đầu.
Cô nói: " Ok, có cần mang đồ gì không?"
Jenny cười rất khoa trương." Girl, chỉ thiếu mình cậu nữa thôi, sáng nay bọn tớ đã đi mua đồ ăn rồi."
Ngày đầu tiên của năm mới, khách đi du lịch theo đoàn đông ngoài dự đoán của A Hoành, Ngôn Hi ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, nhóm Fabio ngồi ở hàng cuối cùng, mấy người ngồi gần nhau, cười đùa,nghe nhạc, nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, đi đến nửa đường, mọi người đều có vẻ buồn ngủ, ngoẹo đầu ngoẹo cổ ngủ mơ màng.
Trên đường đi Ngôn Hi không nói nửa lời, chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu, dường như thà để mọi người nghĩ anh bị câm còn hơn là để họ biết anh bị điếc.
Anh ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, tâm trạng mỗi lúc một yên bình hơn. Cuộc sống quanh quẩn bên Lục Lưu đã kéo dài hai năm, trong môi trường hỗn độn đó, cuối cùng mọi thứ đã trở nên bình thường.
Bất ngờ A Hoành nghiêng người hôn anh. Cô đã luôn tự trách mình không hôn anh trong những ngày cuối xuân ấm áp. Anh chàng này đã không cho cô cơ hội đó. Họ yêu nhau vào mùa hạ, đến mùa đông lại chia tay. Và hiện tại đã là mùa đông của ba năm sau đó.
Có lẽ chính vì thế nên anh không có cơ hội để yêu cô sâu sắc. Anh chấp nhận gán mình cho một người khác chứ không muốn đổi lấy tình cảm quý mến hư vô của cô,và cũng không muốn để cô có được niềm hạnh phúc lớn lao đó.
Cô run rẩy, ánh mắt dịu dàng, cô nâng đầu anh lên, đưa lưỡi ra và hôn anh, động tác rất nhẹ nhàng, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng động cơ ô tô lướt trên đường cao tốc.
Anh cảm thấy ngạt thở, trong miệng chỉ có mùi của cô.
Anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đôi mắt đó ngấn lệ. Anh nghĩ,mình đã để mất gì chứ? Ngôn Hi,mày đã để mất thứ gì!
Cô tìm lưỡi anh, động tác vụng về nhưng rất dịu dàng, tựa làn tùng hương đầu tiên được đốt cháy trong ngày xuân.
Anh nắm chặt tay cô,ngậm chặt lưỡi cô, từng bước chỉ đường dẫn lối. Họ quên cả thời gian, vô cùng tập trung và chăm chú.
Nước mắt anh lăn dài, cô nhìn dòng nước mắt đó với ánh mắt bình tĩnh, chỉ tham lam tìm kiếm hơi ấm trong miệng anh, như thể đây là một người sắp chết, chỉ còn hơi ấm là chứng minh được anh ta đang còn sống.
Hơi nóng, nhiệt độ, đau đớn, giãy giụa, yên tĩnh, tiêu tan.
Ngoài cửa, mặt trời đã lên, trong xe, nước mắt rơi lã chã.
Đến điểm tham quan.
Tom tỉnh giấc và nhìn thấy một bức tranh tuyệt đẹp. Dưới ánh nắng,hai người ngủ rất ngon lành. Cô nằm trong lòng anh, đầu tựa trước ngực anh, hai tay ôm eo anh, hàng mi rủ nắng, đôi môi đỏ hồng và mọng.
Tom ngẩn người hỏi: " Hey, Jenny,look, Winnie dùng son dưỡng môi gì mà đẹp vậy?"
Cô nàng vỗ đầu cậu ta và nói vẻ thông cảm: " Tom,cậu cũng biết là cô ấy rất bảo thủ, e rằng cô ấy sẽ không chấp nhận một anh bạn trai người nước ngoài đâu. Cho nên, đó không phải là lỗi của cậu."
Tom nhún vai cười nói: " Tất cả đều là bạn bè mà."
Fabio cười ranh mãnh."Thế mà gọi là bảo thủ à? Nếu không ngồi cạnh nửa tiếng sẽ không tạo ra kết quả đó được."
Jenny lại nói nhỏ:" Chỉ tiếc là bạn trai của A Hoành bị câm, không nói năng được gì."
Nhưng ngay sau đó, ba người bạn nước ngoài cảm thấy thực sự khó lý giải.Có đôi trai gái yêu nhau nào kỳ cục như thế không? Rõ ràng trên xe thân mật như thế nhưng lúc leo núi lại đường ai nấy đi, một người đi đầu hàng, một người đi cuối hàng, cứ như hai người xa lạ vậy.
Trên núi có tuyết đọng, càng leo đường càng trơn, hướng dẫn viên cầm loa nhắc nhở mọi người cẩn thận, kiên trì nhất định sẽ thắng lợi. Trên đỉnh núi có suối nước nóng thiên nhiên, rất tốt cho sức khỏe, mọi người cố gắng kiên trì.
Lên đỉnh núi tắm nước nóng với nhiệt độ lên khoảng bốn mươi độ, hơi nước phủ kín mặt suối. Trai gái không tắm chung mà được phân cách bởi một cánh cửa trúc, gió thổi tới, lá trúc rơi xuống suối.
A Hoành thò đầu lên, phải mất một lúc lâu mới thích nghi được với nhiệt độ của nước. Cô nhớ lại chuyện vầy nước ngày trước,cô rụt đầu xuống, nín thở,lặn mấy vòng liền.
Trên núi rất lạnh,đến gần tối, tuyết lại bắt đầu rơi. A Hoành vừa mặc xong áo choàng thì nghe có tiếng gọi thất thanh bên bể tắm của nam: " Boy, cậu làm sao vậy, không sao chứ?!"
" Tai, tai cậu có nước, cậu đừng bịt như vậy. Ấy, ê,không ổn,rơi xuống nước rồi!"
" Ê, cậu đừng xỉu nhé!"
" Hey, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"
A Hoành lao như tên bắn sang bể bên cạnh, cánh nam giới đều đỏ mặt lo lối om sòm.
Giữa đám hơi nước mù mịt cô cũng không phân biệt được mặt mình có đỏ hay không mà chỉ nói:"Tôi là bác sĩ."
Cô cúi đầu nhìn Ngôn Hi, người anh đỏ như lợn sữa quay, quanh người quấn khăn tắm, mặt đỏ như gấc.
Cô liền quay sang hỏi Tom:"Anh ấy tắm bao lâu rồi?"
Tom co rúm người,lấy tay che bộ phận quan trọng rồi nói:"Cậu ấy có ra ngoài lúc nào đâu, vừa nãy bơi bị chuột rút,bọn tớ mới lôi cậu ấy lên đây, bỏ tai nghe của cậu ấy ra thì cậu ấy không cho bỏ, kết quả là ngất xỉu."
A Hoành sầm mặt bảo mọi người khiêng anh vào trong,làm hô hấp nhân tạo. Cuối cùng anh nôn ra ít nước, ho một hồi mới tỉnh lại. Anh mơ màng để mặc cô dìu anh vào phòng, mắt cứ trân trân nhìn cô như vậy. Ánh mắt đó trong veo nhưng có cái gì đó khiến cô đau nhói.
Cô nói: " Ngôn Hi, anh có phải là đàn ông nữa không, đến tắm suối khoáng mà còn bị ngất."
Anh nói:"Anh vừa nằm mơ thấy anh nói lời chia tay với em, em bảo có buồn cười không,làm sao anh nói lời chia tay với em được?"
A Hoành sầm mặt nói:" Ngôn Hi, anh đừng chơi trò mất trí ngay trước mặt em."Rồi cô nghiến răng."Anh mà dám nói chia tay là giả vờ thì em sẽ tẩn chết anh đấy!"
Anh liền nhắm mắt lại cười." Em đánh chết anh đi, anh hối hận rồi. Anh thà là để cả nhà họ Ôn diệt vong để một mình em được sống, anh thà còn lại một mình anh, thà ép em phải sống với một kẻ tàn phế chứ không muốn thiếu em mỗi sớm mai thức dậy. Anh hối hận rồi, A Hoành."
Câu nói này...hùng hồn biết bao.
A Hoành sầm mặt đáp:" Ngôn Hi, anh tuổi Trư đúng không, rất đa mang, có việc thì Lục công tử, nhàn rỗi thì con gái nhà họ Ôn."
Ngôn Hi nói: " Anh hối hận rồi."
A Hoành nói:" Mẹ kiếp, anh là người đòi chia tay cơ mà."
Anh ngồi trong góc tường nói: " Anh hối hận rồi."
Cô nói: " Em nói rồi đấy, anh mà dám nói chia tay là giả thì em sẽ đánh chết anh."
Anh cào tường nói: " Anh cũng nói rồi, em đánh chết anh đi, anh hối hận rồi."
A Hoành cười khẩy."Ngôn Hi, anh không nhìn hiện tại anh như thế nào ư, tai thì điếc,không biết bao giờ chứng cuồng loạn lại tái phát. Sao anh bảo anh không nỡ lòng để liên lụy đến em cơ mà? Anh không sợ chứ em sợ phải sinh ra một đứa con bị điếc."
Ngôn Hi ngân ngấn nước mắt,vùi đầu vào chăn nói:"Anh biết,nhưng anh...hối hận rồi.Cùng lắm thì bọn mình không sinh con nữa, được không?"
Mặt cô gần như biến dạng." Anh nói anh yêu Lục Lưu cơ mà? Hai năm qua,ai ai cũng hét câu đó vào tai tôi, người Ngôn Hi yêu là Lục Lưu,đúng vậy,Ôn Hoành chỉ là tấm bia mà thôi!."
Ngôn Hi ôm chăn lăn qua lăn lại." Đó là do anh cố tình để người ta xì xào với em như vậy, anh sợ em không quên được ảnh. Nhưng anh đã theo dõi em đi uống trà với Lư Mạc Quân, theo dõi em đi dạo phố với Vân Tại, anh hối hận rồi!"
Gân xanh trên trán A Hoành giần giật." Anh nói lại lần nữa coi?!"
Anh ôm đầu: " Em đánh chết anh đi, anh hối hận rồi!"
Cô ngồi trên chiếc ghế trúc, tức đến nỗi không nói được gì thêm. Cô nắm quân cờ trên chiếc bàn trúc." Ngôn Hi, anh sống như thế mà không thấy mệt à? Suốt ngày tự hành hạ mình, hành hạ người khác, lúc nào cũng thích đóng kịch,anh không thấy mệt à? Thôi thế này nhé, tôi chơi với anh một ván cờ, nếu anh thắng thì tôi cho anh cơ hội hối hận. Còn nếu anh thua thì từ nay trở đi anh hãy biến khỏi tầm mắt tôi, anh có đồng ý không?"
Ngôn Hi giữ quân đỏ và đi trước.
Từ nhỏ A Hoành đã học chơi cờ với cha nuôi, từ đầu toàn thua đến cuối cùng toàn thắng mất khoảng mười năm trời.
Cách đây bảy năm, cô và cụ Ngôn từng ngồi dưới gốc đa chơi một ván cờ, kết quả là cô thắng áp đảo. Việc khác không dám nói, nhưng trong cờ tướng, cô đã đầu tư không ít công sức.
Hai người chơi rất tập trung, đầu Ngôn Hi bắt đầu toát mồ hôi. Số quân tốt của anh bị ăn mất bốn phần năm, pháo, tượng mất cả đôi, tình hình vô cùng thê thảm.
Anh cầm con xe lên, mặt hết sức căng thẳng. Đang lùi một bước thì A Hoành bình thản nói: " Ăn."
Ăn.
Ăn.
Ăn.
Đến cuối cùng chỉ còn lại tướng và mã. Giang sơn đã mất hơn một nửa, chỉ cần hai bước đi nữa là có thể đánh sụp đổ.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt bình thản, ôn hòa.
Anh không nói gì,cổ họng khô khốc, tay cầm quân cờ, nhìn cả bàn cờ mà lưỡng lự không biết nên đi thế nào, cuối cùng đã đi vào đường cùng.
Tóc bết mồ hôi, anh đã để mất A Hoành của mình.
Vĩnh viễn.
A Hoành nhìn anh rồi bất ngờ bật cười và đưa tay ra, phất áo hất cả bàn cờ.
Cô nói: " Em nhận thua. Em cho phép anh hối hận, chỉ lần này nữa thôi,chắc chắn không có lần thứ hai."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook