Mười Năm Thương Nhớ
Quyển 2 - Chương 62: Mỉm cười đón chào ngày mới

Typer: dohuyenrua

Nửa đêm, Vô Ảnh - trưởng phòng 208 mắc tiểu, mơ màng mò ra nhà vệ sinh thì nhìn thấy đèn ở góc tường vẫn đang sáng. A Hoành đang gục trên một chồng sách lí thuyết y học dày cộp, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm.

Vô Ảnh liền cười, rón rén đi tới, chỉ nghe thấy tiếng đọc khẽ: “Bột năng, đường mạch nha, tuyến mang tai, tuyến dưới hàm, tuyến dưới lưỡi, cổ họng, thực quản, dạ dày, ruột non, ruột già, cặn bã, phân…”

Cô liền bịt mắt A Hoành lại. A Hoành khịt mũi, phát hiện hương thơm quen thuộc trên người Vô Ảnh, liền mỉm cười khẽ ôm hôn cô bạn và nói: “Chị cả, rơi từ trên tầng xuống, không có tiếng gió, không có tự do, cũng không có vẻ đẹp, chỉ có phân tuôn ra, não bắn tứ tung…”

Vô Ảnh liền hỏi A Hoành: “Học nhiều nên tẩu hoả nhập ma rồi hả?”

A Hoành đáp: “Hôm nay DJ Yan đã khuyên một cô gái có ý định nhảy lầu, tớ chỉ muốn nói rằng, DJ Yan, nếu anh nắm được các kiến thức về y học thì chắc chắn anh chẳng phải nói nhiều như thế. Cậu không biết chứ lưỡi anh chàng như líu lại hết.”

Vô Ảnh thở dài. “Cậu đừng có theo con năm, ngày nào cũng ôm radio, làm fan hâm mộ cho thiên hạ nữa, gia nhập các fan club này chỉ tổ mù quáng, não tàn đến cực đoan. Thật đấy, suốt ngày làm điếm truyền hình, phát thanh, chỉ thích xuất hiện trước mặt thiên hạ ngả ngớn.”

A Hoành gật đầu hưởng ứng. “Chị cả tổng kết quá chuẩn, dường như anh chàng đó không bỏ qua bất kì cơ hội nào để thể hiện mình. Lần trước là quảng cáo cho loại băng vệ sinh mà con gái chúng ta vẫn hay dùng, nhìn mà phát tởm. Chúng tớ làm fan cũng cảm thấy mất mặt quá!”

Vô Ảnh nói: “Thế tại sao hai đứa suốt ngày canh bên radio, nhìn cũng phát ớn.”

A Hoành vừa ngáp vừa nhỏ giọng đáp: “Đã nói chúng tớ là fan của anh chàng này rồi mà.”

Vô Ảnh cười. “Cái này mâu thuẫn quá, có ai suốt ngày nói mình thích trêu người khác đâu.”

A Hoành gấp cuốn sách lại và nằm vật xuống giường, gục đầu vào gối, ậm ờ đáp: “Tớ là loại fan trước mặt người khác thì giả vờ không biết DJ Yan, nhưng bất luận anh ta làm gì tớ cũng biết, sau đó tỏ ra rất coi thường anh ta.”

Vô Ảnh hỏi: “Cậu dám chắc cậu không phải là kẻ thù của anh ta đấy chứ?”

A Hoành liền vênh mặt lên: “Sai, tớ yêu anh ấy, người tớ yêu nhất trên thế gian này là anh ấy.”

Vô Ảnh gãi đầu, trèo lên giường, nói với vẻ coi thường: “Thôi đi, hôm qua đi học còn nói yêu nhất đảng của mình, chỉ trong nháy mắt đã thay lòng đổi dạ, đảng mà biết thì buồn biết bao.”

A Hoành: “…”

Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở đều đều cất lên cùng với tiếng ve kêu ra rả ngoài cửa sổ. Đêm đẹp, không hề có một giấc mơ.

Cuối thàng Chín, có rất đông học sinh cấp ba thường xuyên đứng ngoài cổng học viện nhìn bọn họ với anh mắt ngưỡng mộ, tự nhiên A Hoành cảm thấy thật lẻ loi. Sau đó, cô nhớ lại năm ngoái, dường như mình cũng vậy, bám theo mọi người như đèn cù rồi đổ vào sân trường chạy đi chạy lại, đông vui náo nhiệt vô cùng.

Hồi đó cũng giống như bây giờ, mây chiều lãng đãng, gần như không cảm nhận được cơn gió nào.

Cô cười, nói: “Phi Bạch, dạo này không hiểu sao tự nhiên em hay thấy buồn.”

Hai người sánh vai nhau đi trên con đường dài và rộng thênh thang, mỗi ngày sau bữa tối, đây là địa điểm giúp tiêu hoá đồ ăn tốt nhất.

Cố Phi Bạch nhìn cô nhưng không nói gì, tay đút túi quần, những ngón tay thon dài, trắng trẻo. Sực nhớ ra điều gì đó, anh bình thản nói: “Anh chuyển tiền đóng học phí vào thẻ của em rồi, em không nên suy nghĩ quá nặng nề về việc này nữa.”

A Hoành lí nhí đáp: “Em sắp góp đủ học phí rồi…”

Cô thấy hơi chán nản, không hiểu sao cô không thể tỏ ra hùng dũng, hiên ngang trước mặt anh chàng này được, ngay cả đó chỉ là chuyện dính dáng đến tiền bạc.

Cố Phi Bạch bình thản nói: “Không phải tiền của anh mà đó là ý của bác trai. Em có gì thì cứ nói với bác.” Giọng điệu vô cùng lí trí.

A Hoành là người thông minh nên tự động im lặng. Bầu không khí vẫn khá ngại ngùng. Một lúc sau, A Hoành bấm nhẹ lên cùi trỏ Cố Phi Bạch, hỏi nhỏ: “Cố Phi Bạch, tại sao lúc nào anh cũng như thế? Có ai trêu chọc gì anh đâu mà chỉ một câu nói của anh cũng có thể chặn được họng người ta.”

Cố Phi Bạch lạnh lùng liếc cô, mặt không cảm xúc.

A Hoành ngẩng lên, ý cười hiện trong đáy mắt. “Đừng giận nữa, anh mà còn giận nữa em sẽ gọi anh là Tiểu Bạch đấy.”

Cố Phi Bạch gỡ tay cô ra, tiếp tục bước đi với vẻ mặt vô cảm.

A Hoành liền giấu tay ra sau lưng rồi rón rén vòng lên trước mặt anh, nét mặt vô cùng tội nghiệp. “Tiểu Bạch à, Tiểu Bạch, Tiểu… Bạch.”

Cố Phi Bạch bước vòng qua người cô, vờ như không nghe thấy gì và tiếp tục rảo bước.

A Hoành liền chạy theo sau, khẽ cau mày, nói: “Cố Tiểu Bạch, anh được đà lấn tới nhá… Á, cười rồi, dám cười lén hả… xấu hổ quá!”

Cố Phi Bạch liền nắm lấy tay cô, miệng cười cười. “Em là ai mà không cho phép người khác cười chứ?”

A Hoành mỉm cười, ánh mắt dịu lại. “Vợ của người họ Bạch, sáu năm nữa thôi, được chưa?”

Cô chuẩn bị đợi tốt nghiệp xong là sẽ kết hôn với Cố Phi Bạch. Học ở Học viện Y bảy năm, năm nay mới là năm thứ nhất.

Cố Phi Bạch ưỡn thẳng lưng lên, khuôn mặt trắng ngần đỏ ửng, rồi anh gật đầu, nói: “Chuẩn.”

Ngôn Hi đã nhận case của tập đoàn họ Lục, trước là quay chính thức phải có một bộ catalog quảng cáo. Người diễn cặp với anh là một chàng trai bằng tuổi, tướng mạo không quá được biệt nhưng khuôn mặt khá ưa nhìn.

Ngôn Hi thấy rất quen, nghĩ một lát, đúng rồi, hôm ở Cutting Diamond, chính là cậu nhân viên mới vào làm việc còn bị Tiểu Châu quát cho một trận.

Nhìn thấy Ngôn Hi, cậu ta có vẻ sợ sệt, cúi đầu chào: “Cậu Ngôn.”

Ngôn Hi bình thản nói: “Ở đây không có cậu Ngôn, cứ gọi tôi là DJ Yan hay Ngôn Hi là được.”

Anh chàng kia khẽ gật đầu, dáng vẻ có phần rụt rè, rồi cậu ta cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. “Xin chào DJ Yan, tôi là Trần Vãn.”

Ngôn Hi cởi áo khoác ra, thờ ơ hỏi: “Ai chọn cậu vậy?”

Trần Vãn cười, nói: “Cậu Lục ạ. Cậu ấy bảo DJ Yan cần một người làm nền.”

Ngôn Hi liền cởi cúc áo ra, cúi đầu làm tóc mái xoã xuống, một lúc sau, anh nói: “Ra ngoài đi.”

Trần Vãn sững lại. “Gì ạ?”

Ngôn Hi nhếch mép: “Tôi thay quần áo, cậu còn muốn xem tiếp ư?” Dưới chiếc áo sơ mi trắng là làn da trắng ngần, mịn màng.

Trần Vãn đỏ mặt, vội đóng cửa lại.

Nghe nói nhiếp ảnh gia được mời là người rất nổi tiếng ở quốc đảo láng giềng, suốt ngày nói nọ nói kia, đi đâu cũng đưa phiên dịch theo cùng.

Ông Lijima thao thao bất tuyệt.

Ngôn Hi: “Ông nói tiếng người được không?”

Ông Lijima lại thao thao bất tuyệt.

Người phiên dịch liền nhắc: “Ông Lijima bảo các anh biểu hiện gợi cảm hơn một chút nữa.”

Ngôn Hi thắc mắc: “Mẹ kiếp, còn gợi cảm như thế nào nữa? Áo sơ mi của lão tử bị hắn ta cởi chỉ còn mỗi cái cúc.”

Ông Lijima giậm chân, thao thao bất tuyệt nhiều hơn.

Người phiên dịch nói: “Ông Lijima nói, nét mặt anh Ngôn Hi cứng quá.”

Ngôn Hi lườm lườm đáp: “Lão tử có phải là thằng làm điếm bán nụ cười mua vui đâu.”

Ông Lijima hậm hực kéo rèm và ra sức giẫm chân lên, mồm nói liên tục.

Người phiên dịch: “Hừ, chưa bao giờ gặp model nào thiếu chuyên nghiệp như thế này!”

Người dàn dựng chương trình đứng bên cạnh như muốn phát điên, đưa tay quệt mồ hôi trên trán. “Haizz, đại thiếu gia của tôi, cậu Ngôn của tôi ơi, hãy nể mặt vị người Nhật này mà thể hiện gợi cảm hơn một chút được không? Cảnh này của ta đã tốn mất hơn mười cuộn phim rồi, cậu Ngôn cố gắng một chút đi, nếu không boss sẽ cho tôi nghỉ việc mất.”

Ngôn Hi cau mày, đưa tay ra hiệu tạm dừng. “Ông ấy bảo tôi cởi cúc áo là tôi cởi cúc áo, bảo tôi dẩu môi là tôi dẩu môi, bảo tôi liếc mắt là tôi liếc mắt, mẹ kiếp, ông còn muốn tôi làm thế nào nữa!”

Ngôn Hi liền tháo đôi găng tay trắng ra, quát: “Hôm nay lão tử đình công, có việc gì cứ bảo Lục Lưu trực tiếp nói với tôi, các ông cố gắng phục vụ lão người Nhật này đi.” Nói rồi, anh bèn đi thẳng vào phòng thay đồ.

Trần Vãn cầm hộp cơm trong tay, cúi đầu đi theo Ngôn Hi.

Ngôn Hi cười khẩy, hỏi: “Cậu đi theo tôi làm gì?!”

Trần Vãn đỏ mặt, nói nhỏ: “Ngôn Hi, cả ngày anh chưa ăn gì rồi.”

Ngôn Hi khựng lại, quay đầu nheo mắt nhìn cậu ta. “Rồi sao?”

Trần Vãn khẽ hắng giọng: “Trước khi đến, tôi có nấu một ít cơm, anh có muốn ăn lót dạ không?”

Ngôn Hi đón lấy hộp cơm, một hộp cơm rất bình thường. Anh mở hộp ra, là cơm trắng bình thường, cái duy nhất thu hút người ra chính là mấy miếng sườn vàng óng, thơm phức.

Anh cươi, gật đầu nói: “Cảm ơn.” Sau đó, anh cầm đũa gắp miếng sườn lên gặm.

Vị sườn không ngấy, không ngọt không mặn, quan trọng đó là loại sườn ngon, mỗi miếng chỉ có một cái xương.

Vị sườn mà anh ăn đã thành quen.

Trần Vãn mỉm cười, hỏi: “Hương vị thế nào ạ?”

Ngôn Hi đáp: “Rất ngon, cậu vất vả quá!” Anh nở một nụ cười vô cùng trẻ con, mắt híp lại. “Hay là ngày nào cậu cũng nấu một ít nhé?”

PS: Dạo này mình khá bận. Nếu bạn nào có ý định type bộ này cùng mình thì cứ liên hệ qua tin nhắn diễn đàn với mình nhé. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương