Mười Năm Thương Nhớ
Quyển 2 - Chương 108: Đây là cuộc tình lãng mạn

Con trai, mặc dù con chỉ ở Pháp một tháng nhưngcũng được gọi là hải quy*.

...Oa oa.

*Hải quy ( Rùa biển) là cụm từ chỉ người từ nước ngoài về nước lập nghiệp.

Bà Uẩn nhận được tin con gái có bầu vào tháng tám.

Mấy tháng trước đó, Tư Hoán bận rộn đi xem mắt liên tục, một ngày gặp tám cô, cô nào không xinh xắn thì coi là người đảm đang, cô nào dáng vẻ ghê gớm thì coi là người cá tính, cô nào xinh xắn thì coi là tiên nữ, tóm lại là cố gắng giữ bầu không khí thân thiện với các cô.

Vân Tại ở nhà họ Ôn cả mùa hè, thấy Tư Hoán bận tối mắt tối mũi thì chiếm phòng anh để làm lập trình.

Bà Trương tuổi tác đã cao, bà Uẩn thương bà nên đứng ra lo việc cơm nước. Việc giặt quần áo về cơ bản là do Tư Nhĩ lo liệu.

Một ngày nọ,cô nàng giặt quần áo, Tư Hoán tranh thủ được chút thời gian chơi game cùng Vân Tại, hai người đang chăm chú nhìn lên màn hình thì có tiếng “rầm “rất mạnh vang lên.

Hai người giật bắn mình, vội chạy vào nhà tắm thì thấy Tư Nhĩ mặt hằm hằm, máy giặt đã bị đá đổ, nước trong máy giặt chảy ra, toàn bộ đều là quần áo của Tư Hoán.

Tư Hoán chau chuốt, đi xem mặt thay tám bộ, trên chiếc cổ áo sơ mi trắng còn có vết son hồng đào.

Tư Nhĩ “xí”một tiếng, không thèm nhìn hai người mà bỏ ra ngoài, tiện thể giẫm lên chiếc áo sơ mi đó, mặt cau mày có.

Tư Hoán tiu nghỉu, Vân Tại không hiểu ý, nhe răng cười hỏi: “ Nhĩ Nhĩ, hôm nay cậu ăn gì vậy? Lâu lắm rồi tớ không được ăn món đầu sư tử A Hoành làm, cậu có biết nấu không?”

Cô quay đầu lại, vẫn giẫm lên chiếc áo sơ mi đó, bẹo cằm Vân Tại cười khẩy nói:“Vậy hả, muốn ăn món đầu sư tử ư?Được, hôm nay bản cô nương đang vui, sẽ nấu cho cậu ăn!”

Vân Tại ngẩn tò te.

Năm xưa cậu định sang Pháp với A Hoành, nhưng cô chỉ nói một câu: “ Em mà còn đòi đi thì kiếp này đừng gặp chị nữa.”

Cậu nhớ lại chuyện cũ,chậm rãi mỉm cười nói với Tư Nhĩ: “ Không sao đâu, tớ sẽ cố gắng để bọn họ phải li hôn.”

Tư Nhĩ tiếp tục cười khẩy, liếc xéo Tư Hoán rồi nói: “ Đừng làm thế, xin cậu đấy, để nhà họ Ôn còn có người nối dõi chứ!”

Tư Hoán ngại ngùng bước đến trước mặt cô, lấy giấy ăn lau mồ hôi cho cô,trách: “ Lớn bằng ngần này rồi, mỗi lần nổi cáu là không ai chịu nổi.”

Cô liền hất tay anh ra.”Anh tránh mặt em không muốn về nhà cơ mà? Biến về phòng anh đi, bản cô nương không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh đâu.”

Điện thoại đổ chuông, cô đang rơm rớm nước mắt, sợ bị nhìn thấy liền chạy ra phòng khách nghe điện thoại.

“ Nhạc mẫu, mẹ vợ, con nói cho mẹ biết, ha ha ha.”

Tư Nhĩ sầm mặt, gầm lên trong điện thoại: “ Ngôn Hi,ai là mẹ anh!”

Ngôn Hi tiếp tục cười như ngố.” Nhĩ Nhĩ hả, anh báo cho em biết một tin vui.”

Tư Nhĩ nghe đầu bên kia có giọng nữ dịu dàng trách.” Ngôn Hi, anh rắc rối quá đấy.”

Tư Nhĩ bất giác mỉm cười hỏi:“Sao vậy, có chuyện vui gì vậy?”

“ Ha ha ha ha ha ha.”

“Đừng cười nữa, nói đi!”

“ Ha ha ha ha ha ha.”

“...Ngôn Hi, anh điên rồi à, nói đi!”

Có tiếng sột soạt, A Hoành cướp điện thoại nói: “ Nhĩ Nhĩ, mặc kệ anh ấy đi, hiện tại chỉ số IQ của anh ấy chỉ như đứa trẻ lên ba thôi.” Rồi cô ngượng ngùng nói: “ Thật ra cũng không có gì, chỉ là...chỉ có bầu rồi.”

Phải mất một lúc Tư Nhĩ mới hiểu ra vấn đề, cô phấn chấn nói: “ Em sắp được làm dì rồi hả!Không đúng làm cô, cũng không đúng,rốt cuộc là cô hay dì nhỉ?”

A Hoành cười khúc khích nói: “ Thế nào cũng được, người một nhà nên không cần câu nệ.”

Bà Uẩn đang thái thịt trong bếp, nghe tiếng Tư Nhĩ liền bỏ ngay dao xuống chạy ra chỗ điện thoại.” Gì vậy Tư Nhĩ, con nói con sắp làm gì?”

Cô cười nói: “ Bà cụ này tai thính thật, con sắp làm dì rồi, mẹ sắp làm bà ngoại!“. Nói xong liền đưa điện thoại cho bà.

Bà Uẩn cầm điện thoại, hỏi như súng bắn liên thanh:“Từ bao giờ vậy? Mấy tháng rồi?Con có buồn nôn không?Con có ăn uống được không?Ngôn Hi có chăm sóc con được không? Nó có biết nấu nướng gì đâu, haizz, hai đứa còn trẻ con, có cần mẹ xin visa sang chăm sóc con không.”

Đằng xa, hai anh chàng nọ cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, sững sờ nhìn bà Uẩn, à không, nhìn ống nghe trên tay bà.Một anh chàng nghĩ bụng:Thôi, phải tranh thủ đi xem mắt thôi.Một anh thì than ly hôn thì ly hôn sớm đi, không được, ly hôn thì cháu mình sẽ không có cha, cháu mình, cháu trai mình chứ...

A Hoành đang ở đất Pháp xa xôi, bụng bầu một tháng mà còn phải an ủi Ngôn tiên sinh quá khích và già trẻ trai gái trong nhà họ Ôn, đến cụ Ôn còn nhất quyết đòi sang đây, chẳng hiểu là thế nào.

Cuối cùng công tác an ủi đã hoàn tất, cô cúp máy, ngoái đầu lại nhìn thấy một anh chàng đang cười híp mắt, anh nói:“Vợ tránh ra, đưa điện thoại cho anh.”

A Hoành sầm mặt, từ lúc lấy được kết quả xét nghiệm cho đến giờ, anh chàng này liên tục gọi điện thoại.

Ngôn Hi lấy mông huých cô đang ngồi trên ghế qua một bên nói: “ Ghế cứng lắm, đưa con trai anh ra ngồi giường đi.”Sau đó cầm điện thoại, bắt đầu bấm số.

“Alô, XX hả, lão tử sắp được làm cha rồi, vợ tôi có giỏi không, ha ha, vợ cậu chưa có gì hả, ha ha ha.”

“Alô, XXX hả, vợ tôi có bầu gần hai tháng rồi, hê hê, tôi nói cho cậu biết,không đơn giản đâu nhé, hơi bị cừ đấy, thật đấy, cậu không phải khen, hê hê.”

“ Alô, alô, alô vợ tôi có bầu rồi, ha ha ha...”

“Alô, alô XXX hả, tôi nói cho cậu biết, tôi có rồi.”

A Hoành cầm cuốn sách y khoa phang vào đầu anh chàng.

Ngôn Hi dừng lại, ôm đầu kêu oai oái, người ở đầu dây bên kia sửng sốt.” Ngôn thiếu gia, cậu đã tạo bước đột phá trong lĩnh vực y học và có bầu luôn rồi ư?”

“ Hừ, cậu mới có bầu ấy, tôi nói là vợ tôi có con trai rồi, vô tôi có bầu rồi,ha ha ha.”

A Hoành đưa tay giật dây điện thoại, đưa Ngôn tiên sinh lỗ mũi hếch lên trời, cười khoái chí trở về thực tại.

Anh ấm ức nói: “ Vợ à, em làm gì vậy, anh đã thông báo xong đâu...”

Cô liền nhắm mắt lại:“Em không sinh nữa.”

Anh liền đặt cô nàng ngồi lên đùi, dỗ dành: “ Sao vậy, em thèm ăn gì để anh đi mua, sao có chuyện không sinh được,đó là con trai của bọn mình, hê hê, ha ha. Baby à, không phải anh nói phét đâu, đám bạn bè của anh có thằng nào có vợ giỏi như em không, vừa cưới được hai tháng đã có rồi.”

Cô véo cằm anh nói: “ Thà không cưới còn hơn, cưới rồi mặt dày như vậy, anh không thấy ngượng à?”

Anh hùng hồn đáp: “ Bọn họ không sinh được mới là ngượng. Vợ chồng mình có thằng cu này là quá đủ rồi, ngượng gì chứ!”

A Hoành chẳng buồn đếm xỉa đến anh chàng,cúi đầu nghịch bàn tay trắng trẻo kia.

Anh đưa tay ra nắm chặt tay cô, nhìn đồng hồ nói: “ Đến giờ đi dạo rồi.”

Đêm qua anh tức tốc lập thời gian biểu cho thời gian bầu bì của cô, quy định giờ ăn, giờ ngủ,giờ đi dạo, giờ tĩnh tâm, giờ ăn canh tẩm bổ, trước đây có bao giờ thấy anh logic thế này đâu, kể cả là lúc thi đại học môn văn.

A Hoành nói:“Em buồn ngủ rồi, mai còn phải đi làm nữa.”

Ngôn Hi cau mày, xoa nhẹ trán cô:“Không đi có được không?”

Anh sợ môi trường đầy rẫy thuốc men trong viện nghiên cứu sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô và em bé trong bụng.

A Hoành lắc đầu:“Đã đến thời gian xin nghỉ đẻ đâu, còn mấy tháng nữa cơ mà.”

Thực ra cô còn có suy nghĩ khác, không phải cô không xin nghỉ được, mà nếu bây giờ xin nghỉ thì chắc chắn sẽ không có lương.Mặc dù chân Ngôn Hi đã khỏi hẳn nhưng tìm việc vẫn rất khó khăn.

Anh nghĩ một lát rồi ôm cô chặt hơn, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về cô, cười nói:“Ngủ thôi.”

Cô đáp một tiếng rồi nhắm mắt lại, ánh mắt có phần mệt mỏi.

Đường như từ nhỏ đến lớn cô luôn là người yên phận, đến việc có bầu cũng không muốn mọi người lo lắng nhiều cho mình. Nhưng Ngôn Hi không phải là người khác, anh không làm được như thế, bình thường đã cưng chiều đủ đường, bây gờ cô có bầu, sao anh có thể không lo lắng được?

Sau khi dỗ A Hoành ngủ say, anh liền mở ngăn kéo lấy ra một tờ quảng cáo, anh đã giữ lại trang quảng cáo này khi đi đưa báo, thông báo mời tham dự triển lãm tranh sơn dầu của Pháp, giải nhất sau thuế được năm mươi nghìn Euro,nhưng đến năm sau mới có kết quả, A Hoành không đợi được, đứa con của anh cũng không đợi được.

Anh vò trang quảng cáo và ném vào sọt rác, sau đó lại mở ngăn kéo lấy một hộp bút chì ra. Giá vẽ vứt xó từ lâu,bám đầy bụi.

Anh nhìn vào một điểm rồi mỉm cưởi, đành phải làm như thế vậy.

Lúc A Hoành tỉnh giấc thì Ngôn Hi đã đi đưa sữa, để lại một chai ngâm trong nồi nước ấm, ngoài ra anh còn luộc một quả trứng cho cô, thời gian biểu trong thời kỳ mang thai đã được Ngôn thiếu gia viết rất rõ ràng.

Trời chưa sáng hẳn, xung quanh tĩnh lặng như tờ.Cô đứng bên lan can nhìn bóng áo sơ mi hồng, chân đi giày vải ngược xuôi trong con ngõ, dường như vẫn là chàng trai của bao năm về trước, cao ráo, đẹp trai. Bận rộn với bình sữa như đứa trẻ con, nhưng rõ ràng đã trở thành người đàn ông thực thụ, có đủ sức mạnh để bảo vệ vợ con mình.

A Hoành ăn quả trứng và để lại bình sữa.

Cô đi qua con ngõ, đến góc rẽ, Ngôn Hi vẫy tay, nói lớn: “ A Hoành, việc nặng, việc bẩn nhớ để người khác làm, chăm sóc con trai mình cẩn thận em nhé!”

A Hoành mỉm cười, đáp lại anh bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Ngôn Hi đưa sữa xong là đúng bảy giờ sáng, về nhà lấy giá vẽ,bút chì rồi vội vàng chạy ra quảng trường Bastille, ngồi ở phía đối diện với công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố- Cột tháng bảy và dựng giá vẽ lên.

Người qua kẻ lại, ngày hè trời đã nóng hơn.

Hôm nay là thứ năm, khu chợ trên đại lộ Richard Lenoir rất ồn ào, náo nhiệt. Bên cạnh anh còn rất nhiều nghệ sĩ đường phố, đầu bù như tổ quạ mà hát những giai điệu rất vui vẻ. Các chú hề thì cầm một đồng xu biến ra một đóa hoa khiến một cô gái tóc vàng phải bật cười.

Ngôn Hi ngồi bên vệ đường nhìn dòng người qua lại, túm lấy mấy cô gái xinh đẹp và vẽ chân dung cho họ. Anh trải bức tranh ra trước mặt họ, các cô gái đó vô cùng sửng sốt, trong thời gian ngắn như vậy mà đã hoàn thành bức tranh. Họ cười và hỏi anh bao nhiêu tiền.

Ngôn Hi không biết giá cả, nghĩ một lát rồi giơ một ngón tay ra.

Một Euro.

Các cô gái cảm thấy quá hời, bèn thi nhau ôm anh chàng trước mặt.

Ngôn Hi giật bắn mình, ngửi thấy mùi nước hoa trên người họ bèn lùi ra sau một bước.” Tiền, đưa, đi, các, em.” Nếu người anh mà dính nước hoa, bà bầu ngửi thấy sẽ rất khó chịu.

Anh chun mũi, các cô gái lại cười, cảm thấy anh chàng điển trai này thật kỳ quái.

Anh kiếm được ba Euro từ ba bức tranh.

Sau đó, anh tiếp tục vẽ, cảm thấy kiếm tiền thật dễ dàng, không hề nghĩ đến nguồn lại ít ỏi này sẽ được điều gì.

Sau đó, anh đã bị ăn đánh.

Dưới nắng chiều, trong lúc thu dọn đồ nghề, ba anh chàng người Pháp cũng kinh doanh nghề vẽ chân dung đã chặn anh ở con ngõ chuyên bán nước hoa và đánh anh một trận. Bọn chúng túm tóc anh, dằn mặt: “ Thằng nhóc,đây chỉ là quà gặp gỡ thôi đấy nhé!”

Trên con đường nhỏ này đều là những cửa hàng nước hoa, xanh, trắng, hồng, chai nào cũng bắt mắt, dễ thương.

Anh quỳ gối trong góc hồi lâu chưa đứng dậy được.Mũi anh bê bết máu.

Anh đứng dậy, đeo giá vẽ đến trước cửa kính của một hiệu nước hoa, lặng lẽ nhìn quầy hàng sang trọng bên trong.

Bà chủ xinh đẹp nhìn anh với ánh mắt giễu cợt, hỏi anh muốn mua gì, anh nắm chặt mấy đồng xu lẻ trong tay, nghĩ bụng nếu mua được cho A Hoành một lọ nước hoa thì tốt biết mấy, nhưng anh lại nói:“Vẽ chân dung không?”

Anh quệt vết máu trên mũi đi, bàn tay lấm lem bụi đất.Lôi bút chì ra và chăm chú vẽ mắt mày cho bà chủ tiệm. Nắng chiều chênh chếch, hắt xuống tóc đen của anh,tấm lưng đứng thẳng.

Bà chủ tiệm sửng sốt nhìn bức tranh anh đưa, cười hỏi: “ Cậu lấy bao nhiêu tiền?”

Ngôn Hi nghĩ một lát rồi ngần ngừ nói: “ Một Euro.”

Bà chủ tiệm liền cười.” Thảo nào lại bị đánh, bọn họ toàn hét giá mười Euro. Cậu cần tiền lắm à?”

Ngôn Hi xua tay.” Vợ tôi,có bầu, em bé, lớn,cần tiền.”

Bà chủ tiệm chỉ vào tấm biển quảng cáo lớn tìm nhân viên nói:“Cậu giúp tôi thiết kế kiểu dáng lọ nước hoa, tôi sẽ trả cậu mười phần trăm lợi nhuận có được không?” Bà chủ cười và nói tiếp:“Tôi chưa bao giờ gặp người cha nào trẻ con như cậu.”

Ngôn Hi đã tìm được công việc mới.

Ngày dự sinh của A Hoành là tháng ba năm sau, tháng mười một, viện nghiên cứu đã cho ra đời sản phẩm tai nghe điều chỉnh thính lực cho những người bị khiếm thính, lấy Ngôn Hi làm chuột bạch, thính lực của anh đã phục hồi năm mươi phần trăm, hiệu quả khá ổn.

A Hoành thở phào, gác công việc sang một bên và về nhà dưỡng thai.

Edward thắc mắc với giọng giễu cợt: “ Anh chàng tàn phế này có nuôi được cô không, Winnie?”

Em bé nằm trong bụng nghịch ngợm, đá A Hoành mấy cái, chắc là bất bình thay cho cha. A Hoành xoa bụng, dịu dàng nói:“Bé ngoan, không sao đâu, ông chú này não bộ thiếu ôxi, mình không thèm chấp với ông ấy.”

Ngôn Hi gọi con là Ha Ha, A Hoành thấy cứ kỳ kỳ, liền đặt một cái tên khác.

Edward chợt nhớ ra chuyện khác, bèn nhún vai nói:“Winnie, năm sau cô sẽ phải đưa ra sự lựa chọn, hoàn thành khóa học rồi về nước hay tiếp tục ở lại viện nghiên cứu làm việc. Hội đồng quản trị nói nếu cô ở lại, sẽ cho cô một phòng làm việc.”

A Hoành cúi đầu, nghĩ ngợi rồi nói ;” Để tôi suy nghĩ thêm đã.”

“ Theo tôi, cô nên ở lại, không có nơi nào kinh phí nghiên cứu hơn ở đây đâu.”

Ngôn Hi mua rất nhiều đồ chơi về, ngoài thời gian thiết kế, anh chỉ quanh quẩn bên A Hoành, ghé tai vào bụng vợ, trò chuyện với đồng chí tiểu Ngôn mấy câu.

Nào là:“ Ha Ha, có nghe thấy cha nói không, ờ, ngoan lắm.” Nào là:“Thằng khỉ, không được đá mẹ, còn đắc ý nữa là cha cho một trận đấy.” Hoặc là:“ Cha mua súng đồ chơi cho con rồi đây, giống hệt AK47, con có thích không, ha ha, cha biết là con thích mà.”Hoặc lại:“Ê, Ha Ha, con là trai hay gái vậy, là con trai đúng không, nói mau, không nói là ăn đánh đấy.” Cuối cùng còn dụi đầu, thêm một câu:“Baby, cha yêu con nhất đấy, ha ha, thế giới này yêu con nhất đấy.”

A Hoành nhìn cái đầu bù xù trước bụng mà tưởng như mắc chứng trầm cảm trước sinh.

Từ lúc vào phòng đẻ, A Hoành bắt đầu rên rĩ, đau cả ngày mà vẫn chưa sinh được, giọng cô mỗi lúc một yếu hơn.

Ngôn Hi đứng ngoài, đi đi lại lại như con quay.

Một cô y tá bê một chậu máu ra, Ngôn Hi suýt thì đứt hơi, anh hỏi: “ Vợ tôi sao rồi!?”

Cô y tá lườm anh đáp: “ Đừng sốt ruột, sinh hơi khó thôi, người Trung Quốc các anh sinh con đều rắc rối.”

Trong phòng, A Hoành đột nhiên gọi lớn tên anh.

Nghe thấy vậy, anh trào nước mắt rồi chạy vào phòng.

Hai cô y tá liền đẩy anh ra ngoài, anh cuống quá liền lục túi, rút khẩu súng AK47 ra, nói:“Tất cả không được động đậy, cho tôi vào ngay.”

Các bệnh nhân đang đi lại ngoài hành lang, lẫn bác sĩ, y tá đều sợ hãi, ôm đầu ngồi thụp xuống, có hai cô y tá hét lớn và co người vào một góc.

Ngôn Hi đẩy cửa phòng, trước mắt anh toàn là máu của A Hoành. Hai bác sĩ đang mát xa cho cô, môi cô bật máu, cảm giác như đang thoi thóp.

Anh bước đến đó, cố cầm nước mắt,giọng lạc đi: “ A Hoành, anh đến rồi, em hãy nhìn anh đi.”

Cô chớp mắt rồi mở mắt ra, nắm chặt tay anh.Cô nhìn anh, tóc bết mồ hôi, mỉm cười, yếu ớt xoa đầu anh nói: “ Đây là phòng sinh vô trùng, anh đi ra ngoài đi, Ngôn Hi.”

Anh gạt nước mắt nói: “ Em mà có mệnh hệ gì thì anh cũng chẳng sống được, phòng sinh vô trùng cũng mặc kệ!”

A Hoành bất lực, cắn môi nói:“Anh có ý định chết chứ em không muốn chết đâu.”Bác sĩ vừa trợ lực, cô cảm thấy xương cốt toàn thân đều lệch vị trí và kêu đầy đau đớn.

Anh đưa cánh tay để lên miệng cho cô cắn.

Cô túm chặt vỏ chăn, tấy anh rớm máu, lúc đầu còn thấy đau, sau đó thì hoàn toàn tê liệt, anh nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe nói: “ Em mà chết thì anh cũng không sống nổi, em vẫn thích nghe anh nói anh yêu em đúng không, anh yêu em, Ôn Hoành, anh yêu em.”

Rồi anh lẩm bẩm: “ Anh vừa có một gia đình, em mà phá nó thì mình cùng đi.”

Cuối cùng, bác sĩ quát lớn: “ Sao mà lắm lời thế, đầu em bé ra rồi, đừng nói nữa, tôi đau hết cả đầu!”

Ngôn Hi chợt lắc mạnh A Hoành, cô cáu chặt bàn tay trái vào cánh tay anh và hét lên thất thanh, tiếng khóc oe oe của đứa trẻ cất lên.

Ngôn Hi ngã gục xuống đất.

Tháng tư năm 2008, A Hoành hết cử, cùng Ngôn Hi đáp máy bay về nước, kèm theo cả một em bé mắt to.

Nguyên nhân bị trục xuất:Mang theo đồ chơi súng ống phi pháp, gây rối trật tự an ninh, trục xuất khỏi biên giới lãnh thổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương