Mười Năm Thương Nhớ
Quyển 1 - Chương 47-1

Ngọt bùi và đắng cay

Ngày xuân, trời ấm dần, Ngôn Hi không có cảm nhận gì về sự nóng lạnh nên A Hoành thay cho anh bộ quần áo mùa xuân. Cô cười tủm tỉm nhìn bộ quần áo mới Ngôn Hi đang mặc và hỏi: "Ngôn Hi, anh có thích bộ quần áo này không?"

Ngôn Hi túm gấu áo, hít hà nhiệt tình rồi lẩm bẩm: "Thơm."

A Hoành cười. Vẻ ngây thơ này ai nhìn mà chẳng yêu chứ!

"Trong tủ quần áo có để ít cam tùng, thơm lắm!" Mặc dù biết là anh không hiểu nhưng cô vẫn kể cho anh nghe mọi chuyện, như thế anh sẽ không cảm thấy lẻ loi.

Tháng Ba đã qua được hai phần ba. Ngôn Hi ngày càng ít nói, đến bác sĩ Trịnh cũng không thể làm được gì nhiều trong lúc thôi miên cho anh. Hầu hết thời gian anh chỉ ngồi thẫn thờ trước bác sĩ Trịnh hoặc khóc thút thít như một đứa trẻ tội nghiệp.

Cuối cùng, liệu pháp trị liệu tâm lí đã đi vào ngõ cụt.

Bây giờ, bác sĩ Trịnh thường cho Ngôn Hi sử dụng hai loại thuốc, thuốc Chlopromazine và thuốc Promethazine. Kim tiêm khá to, thuốc nước không màu, được đưa từ từ vào mạch máu của Ngôn Hi.

Cô tận mắt nhìn thấy anh từ trạng thái gào khóc chuyển sang yên tĩnh, lặng lẽ như một pho tượng. Đừng vậy, đó là cậu bé Pinocchio mà anh đang nói, chỉ có nước mắt chưa khô vẫn nhoẹt nhoè cả khuôn mặt.

Cô lau mặt cho anh, còn anh thì khẽ dựa vào người cô, bắt đầu chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều như một cậu bé non nớt.

Cô nói: "Bác sĩ Trịnh, nếu không dùng loại thuốc này có được không ạ? Mỗi lần tiêm xong, Ngôn Hi ăn rất ít, mỗi bữa chỉ được nửa bát cơm, trông chẳng có sức sống gì cả."

Bác sĩ Trinh liền cười. "Không dùng thì cậu ấy có sức sống ư?"

A Hoành liền gật đầu, nói với vẻ trịnh trọng: "Đúng vậy ạ, không dùng thuốc thì mỗi lần em xúc cơm, anh ấy đều ăn được một bát ngon lành. Và anh ấy còn chịu nói chuyện với em nữa."

Bác sĩ Trịnh bèn lắc đầu. "Toàn nói chuyện linh tinh, mới đây tôi đã kiểm tra thấy chứng mất ngôn ngữ của cậu ấy đã nghiêm trọng lắm rồi, sao có thể chuyện trò với em được. Hơn nữa em cũng biết rồi đấy, em xúc cho cậu ấy ăn chứ có phải cậu ấy tự ăn đâu. E rằng bây giờ cậu ấy chẳng còn nhớ ăn cơm thế nào nữa. Hiện tại, những kí ức của cậu ấy đang mai một dần, em hiểu không?"

A Hoành nhìn chàng trai đang ngủ ngon lành trên đùi mình, mỉm cười, nói: "Chẳng khác gì chú heo con, ngủ đi, ngủ đến khi thiên hoang địa lão, nếu không tỉnh thì ném cho mẹ mìn."

Hôm ấy, nắng rất rực rỡ, cô lấy chiếc ghế con ra và để anh ngồi dưới gốc cây đa ngoài cửa.

Nắng hiền hoà, ấm áp, bóng lá che gần hết ánh nắng. Ngôn Hi đưa tay nghịch ngợm những tia nắng lọt qua kẽ lá, khi bàn tay nóng lên thì rụt lại, dáng vẻ vô cùng chăm chú, tựa như đang chơi vô cùng thích thú.

A Hoành mỉm cười, quay vào chuẩn bị cơm trưa. Cô đi rất khẽ, không để anh phát hiện ra mình đã vào nhà.

A Hoành nhào bột, tay lấm lem toàn bột mì, đột nhiên nghe thấy có tiếng pháo nổ ngoài cửa. Dạo này không biết trong khu có con nhà nào lấy pháo cũ ra nghịch, nhiều lúc pháo nổ rất sợ. A Hoành giật bắn mình, sực nhớ ra Ngôn Hi, không kịp rửa tay mà chạy ra ngoài luôn.

Ngôn Hi bị một đám trẻ tám, chín tuổi vây thành vòng tròn. Tiếng trêu chọc ầm ĩ, hình như là một bài vè về thằng ngốc, thằng điên, đầy vẻ mỉa mai. Những câu nói non nớt nhưng vô cùng tàn nhẫn.

A Hoành bực lắm, sầm mặt quát: "Mấy đứa làm gì vậy?"

Cả đám nhìn thấy A Hoành liền làm mặt hề rồi chạy mất.

Dưới chân Ngôn Hi là xác pháo hồng, còn lẫn cả mùi khói thuốc. Anh cúi đầu, hai tay bịt mắt, người run rẩy, chắc là sợ tiếng pháo quá.

Cô ngần ngừ rồi gọi khẽ: "Ngôn Hi."

Ngôn Hi ngước đôi mắt đỏ hoe lên, vừa nhìn thấy A Hoành liền gục đầu vào người cô, khóc nức nở, rồi anh cầm vạt áo cô kiên quyết không chịu buông ra. Động tác vừa ấm ức vừa làm nũng.

Tư Hoán rất sốt ruột, xem ra còn sốt ruột hơn cô rất nhiều.

Cô biết, chắc chắn ông đã hạ quyết tâm, sau tháng Ba sẽ thông báo với gia đình Ngôn Hi ở Mỹ theo kế hoạch đã định. A Hoành cũng đã nghĩ về chuyện đó, nhưng trong lòng cô lại thấy mừng vì điều này, nếu cụ Ngôn, cha mẹ Ngôn Hi đều về chăm sóc anh, có người thân bên cạnh, có khi bệnh tình của anh sẽ sớm có sự thuyên chuyển.

A Hoành hiểu rằng, nỗi đau của Ngôn Hi nằm ở vấn đề cha mẹ. Hồi nhỏ, các bạn anh đầu có cha mẹ, chỉ anh là không. Thế nên bình thường mặc dù tính cách lúc nào cũng cao ngạo, cô độc nhưng anh luôn hiếu thỏa với ông nội của mình.

Có lần rỗi rãi, mẹ kể vối cô rằng năm Ngôn Hi tám tuổi, cụ Ngôn ốm, đòi ăn quả quải. Đây là loại quả dại chỉ trong núi sâu mới có, rất khó hái. Cụ già không nỡ làm phiền đến cấp dưới, thế là Ngôn Hi liền mất tích hai ngày một đêm, về đến nhà, tay chân, mặt mũi xước xát hết cả, hai tay ôm một vốc quả quải, quần áo lấm lem, rách rưới. Mọi người hỏi anh đi đâu, anh không chịu khai thật, còn bị ông cụ đánh cho một trận.

Ngôn Hi sợ nhất là những chuyện liên quan đến ma quỷ, thế mà lần ấy, anh đã ở trong núi hai ngày một đêm, chắc chắn phải rất hiếu thảo mới làm được như vậy.

Mẹ cũng kể rằng, trước đây, anh coi bà Lâm Nhược Mai như mẹ mình và vô cùng hiếu thảo với bà ta. Chỉ là hai năm gần đây, bà Nhược Mai sang Mỹ, tình cảm của hai cô cháu không còn như xưa nữa.

Coi như mẹ và vô cùng hiếu thảo ư?

Người đàn bà đó đã dùng cái gì để đáp trả cho đứa trẻ coi mình như mẹ?

Cô hỏi Tư Hoán sao lại sốt ruột như vậy, cha mẹ Ngôn Hi đều quay về không tốt hay sao?

Tư Hoán cười buồn, đáp: “Ngôn Hi chỉ có một ba một mẹ, nhưng cha mẹ Ngôn Hi không chỉ có một đứa con trai.”

A Hoành cau mày hỏi: “Đều là con ruột đúng không?”

Tư Hoán đáp với vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Lúc Ngôn Hi chào đởi, bác gái vì đòi li hôn với bác trai mà sinh khó, băng huyết, suýt thì mất mạng. Mặc dù sau đó hai bác đã làm lành với nhau nhưng bác gái vẫn không thích Ngôn Hi. Sau đó, hai bác ra nước ngoài và để lại Ngôn Hi chưa cai sữa cho ông nội nuôi, tại sao lại như vậy? Mac95 dù đều là con ruột, nhưng so với Ngôn Hi - đứa con suýt làm bác gái mất mạng, thì đứa con ở Mỹ có lẽ vẫn gần gũi hơn. A Hoành, em biết gần gũi hơn có nghĩa là gì không? Tức là trong thời khắc quan trọng, nếu buộc phải từ bỏ một người thì người ấy chắc chắn là Ngôn Hi. Nếu họ biết Ngôn Hi mắc chứng cuồng loạn, và khi đã áp dụng cả biện pháp trị liệu tâm lí và trị liệu bằng thuốc đều không đem lại kết quả gì đáng kể thì...”

A Hoành cảm thấy mình như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân.

Tư Hoán nhắm nghiền mắt, nói: “Nếu là cụ Ngôn thì còn đỡ, nhưng vì sợ cụ sốc, chắc chắn bác gái sẽ không nói cho cụ biết. Nếu như vậy thì Ngôn Hi sẽ bị đứa đến bệnh viện và buộc phải nằm viện.”

Buộc phải nằm viện ư? Cảnh tượng những bệnh nhân chỉ được gọi tên bằng các con số, nhìn thấy máu đỏ thì cười vỗ tay hiện rõ trong tâm trí cô.

Cô hỏi Tư Hoán: “Em phải làm thế nào đây?”

Tư Hoán thở dài, xoa đầu A Hoành, nói: “Em họ Ôn, cậu ấy họ Ngôn, quyền thế của nhà họ Ngôn không thua kém gì nhà họ Ôn, nếu thông tin con gái nhà họ Ôn nuôi con trai nhà họ Ngôn lan truyền ra ngoài thì em bảo có hay ho gì không? Em bảo ông nội có cho phép hay không? Nhà họ Ngôn có cho phép hay không? A Hoành, em có làm được gì đâu, em chỉ là một đứa trẻ, làm được gì chứ?”

A Hoành bật khóc. Về nhà, cô nắm lấy tay Ngôn Hi sụt sịt, nói: “Ngôn Hi, anh khỏi bệnh nhanh lên có được không?”

Em biết Ngôn Hi nhà mình rất ngoan, anh sẽ không làm đảo lộn cuộc sống của người khác, nhưng người khác không biết điều đó thì làm thế nào đây?

Hôm cha mẹ Ngôn Hi về nước là một ngày trong tháng Năm.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông đó, dáng dấp cao ráo, đẹp trai. Cử chỉ, tác phong phong độ, lịch thiệp, quan hệ với người nhà họ Ôn không thân mật lắm, ít nhất là so với tình cảm của cụ Ngôn dành cho nhà họ Ôn thì không thua xa. Tuy nhiên, người đàn ông đó mang rất nhiều quà quý về, nói là biết cụ Ôn, rồi còn rất nhiều quần áo thời trang và nước hoa xịn, tặng hết cho cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương