Mười Năm Thương Nhớ
-
Quyển 1 - Chương 45
Ai đã đánh cắp nhà anh?
Ngôn Hi lại phải xin nghỉ học giữa chừng. Đây là lần thứ hai.
Theo ý cụ Ôn thì cụ muốn gọi điện thông báo ngay cho nhà họ Ngôn đang ở Mỹ. Nhưng Tư Hoán đ4 ngăn lại, bảo có thể bệnh tình sẽ có biến chuyển tốt, đường đột gọi điện thoại như thế, chắc chắn nhà họ Ngôn sẽ nghĩ bình thường nhà họ Ôn không chăm sóc Ngôn Hi cẩn thận rồi trách móc nghi ngờ.
Cụ Ôn suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định cho Tư Hoán và A Hoành ba tháng, sau ba tháng, nếu bệnh tình của Ngôn Hi không có gì biến chuyển thì chắc chắn ông sẽ phải báo cho ông bạn già của mình.
A Hoành không nói gì mà đưa Ngôn Hi về nhà.
Trước cửa vốn có tấm biển ghi số nhà, giờ thì trơ trọi. A Hoành quay sang người nãy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh để lấy biển số nhà, nhưng anh chàng không hề hay biết, vẫn nắm chặt tấm biển nhỏ đó.
Ăn cơm cũng cầm. Đi tắm cũng cầm. Đi ngủ cũng vẫn cầm.
Các ngón tay trái gồng lên và nắm chặt, nhợt nhạ vô cùng.
A Hoành thực sự không biết cuồng loạn là căn bệnh như thế nào, chỉ đoán già đoán non như các cụ già ở quê nói là “bị điên”. Tuy nhiên, cô thấy Ngôn Hi như biến thành đứa trẻ con, không nhận ra ai cả, ăn uống, tắm rửa, mọi sinh hoạt chỉ dựa vào quán tính. Thậm chí nếu đang làm gì đó mà bị ngắt giữa chừng, Ngôn Hi sẽ ngắc ngứ ngay lập tức, giữ nguyên động tác trước đó và không hề nhúc nhích.
Lúc Ngôn Hi đi tắm, A Hoành mang cho anh bộ quần áo ngủ, rõ ràng là đặt ở ngoài cửa, nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân của A Hoành, anh ngừng động tác gãi đầu lại và đứng trân trân ở đó, đầu tóc, mặt mũi còn dính đầy bọt, cả đôi mắt to tròn đó nữa, mặc dù đỏ lên vì dính bọt dầu gội nhưng vẫn không hề chớp mắt.
A Hoành nhìn vào đôi mắt anh, khẽ gõ cửa sổ.
Ngôn Hi lặng lẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tập trung nhìn cô giây lát và không biểu lộ cảm xúc gì. A Hoành khẽ đặt tay lên đầu anh và làm động tác gãi đầu, cô muốn làm mẫu cho anh xem.
Anh nhìn cô chăm chú, tay lại bắt đầu gãi, động tác đó gần như giống hệt động tác của cô. Chỉ có điều, bàn tay trái anh vẫn nắm chặt biển số nhà nên động tác rất vụng về. A Hoành mỉm cười, vẫn để anh làm như vậy.
Ngày trước, mỗi lần ăn cơm, Ngôn Hi thường có thói quen xấu là nói luôn miệng, mặt mày hớn hở, nước miếng văng tới tận Nam Cực. Từ việc khen mình đẹp trai đến điệu múa Hula của Hawaii rất đẹp, từ việc ghét món ăn này đến việc thích món ăn kia. Lần nào, cô cũng chỉ muốn lấy cái chảo gõ vào đầu anh, nói gì mà nói nhiều thế không biết, rát hết cả tai...
Giờ thì không còn ai làm cô rát tai nữa...
Ngôn Hi ngồi ở đó, chăm chú xúc từng thìa cơm như đứa trẻ vừa mới biết ăn. Động tác của anh rất gượng gạo, vụng về, tay ohải rón rén đưa thìa vào miệng, nhai kĩ và nuốt, đầu không cúi xuống lúc nào.
Cô gắp cho anh cái gì thì anh ăn cái đó, không còn phiền nàn “hôm nay món sườn ngấy thế” hay “A Hoành, anh không ăn món này đâu, đánh chết cũng không ăn...”
Như thế này, ngoan biết bao...
Cô múc canh cho Ngôn Hi, anh ăn rất ngon lành, có điều vẫn không cúi đầu, nước canh vãi hết cả ra áo.
A Hoành đưa giấy ăn cho anh lau rồi cười, hỏi: “Ngôn Hi, sao anh không cúi đầu ăn?”
Ngôn Hi nhìn cô ngơ ngác, A Hoành liền cúi đầu làm động tác ăn canh.
Bất ngờ Ngôn Hi buông thìa xuống. Chiếc thìa rơi vào bát, nước canh bắn đầy bàn. Anh bịt mũi, rụt rè ngoẹo đầu, nói: “ Mũi, đau.”
A Hoành sững lại, vội gạt tay anh ra, ngoài vết đỏ vì bị tay anh bịt chặt, trên mũi không có gì cả.
Cô bỏ tay xuống rồi nhìn anh, cô rất muốn tìm câu trả lời nhưng anh đã nắm chặt chiếc thìa như một cái máy, ánh mắt vừa như đang nhìn chăm chú về một điểm nào đó, vừa như đang bị một lớp sương mù bao phủ.
Ngày đầu tiên vào năm học mới, cô nói: “Ngôn Hi, anh ở nhà ngoan nhé, buổi trưa bà Trương sẽ mang cơm đến cho anh, anh nhớ chưa?”
Ngôn Hi nhìn cô một lát rồi ánh mtắ lại chậm rãi nhìn về phía xa.
Buổi chiều tan học, cô chạy như bay về nhà, thấy Ngôn Hi đan ngồi trên bàn ăn, tay vẫn cầm thìa không nhúc nhích, cơm canh trên bàn đã nguội ngắt. Cơm dính đầy trên miệng anh, quần áo thì lốm đốm toàn nước canh.
A Hoành thở dài rồi gọi điện thoại về nhà. “Ông à, ngày ma ông bảo bà Trương không phải mang cơm sang nữa nhé!” nói rồi cô quay lại nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cô nói: “Ngôn Hi, anh ngoan nhé, ngày mai em sẽ đưa anh đi học, anh nhớ phải ngoan nhé?”
Bàn tay trái của Ngôn Hi vẫn nắm chặt biển số nhà, rồi anh cúi đầu, ngón tay trỏ trắng trẻo chăm chú viền quanh đường viền của tấm biển.
A Hoành mỉm cười, hỏi: “Ngôn Hi, mũi anh còn đau không?”
Ngôn Hi nghe hồi lâu mà không có phản ứng gì, trong lúc A Hoành gần như đã bỏ cuộc, anh lại hơi ngẩng lên, nhìn cô rồi gật đầu. Sau đó anh lại bịt mũi thật chặt, mặt nhăn lại.
Vẻ mặt dường như rất đau đớn.
Cô hỏi Tư Hoán: “Hia năm trước, khi Ngôn Hi phát bệnh, anh ấy cũng kêu đa mũi ư?”
Tư Hoán cười buồn, đáp: “Hai năm trước, cậu ấy chỉ kêu đau chân.”
“Tại sao?” A Hoành hỏi.
Tư Hoán liền thở dài. “Trước đây khi điều trị, bác sĩ Trịnh có áp dụng liệu pháp thôi miên và hỏi cậu ấy, cậu ấy bảo cô bé Lọ Lem bị mất đôi giày thủy tinh nên chân rất đau.”
A Hoành liền hỏi liên tiếp: “Sau khi... xảy ra chuyện, Ngôn Hi về đến nhà là lúc nào?”
Tư Hoán cau mày đáp: “Cụ thể thế nào anh không rõ, chắc là sau mười hai giờ đêm.”
Mười hai giờ đêm, cô bé Lọ Lem đánh mất giày thủy tinh...
Mười hai giờ đêm, Ngôn Hi đánh mất chính mình...
Ngày đó, khi Ngôn Hi tìm được cô về nhà, nhìn đồng hồ như trút được gánh nặng, may là chưa đến mười hai giờ...
Ngôn Hi nói với cô rằng: “A Hoành, em phải nhớ về nhà trước mười hai giờ đêm đấy, em hiểu chưa?”
Người nào mười hai giờ đêm không về nhà, sẽ biến thành đứa trẻ lấm lem bụi than, bị thế giới ruồng bỏ, có thật như vậy không?
Có điều, tại sao lần này anh lại “đau mũi”?
Ngày hôm sau, A Hoành đua Ngôn Hi đi học. Dường như mọi người cũng đã được nghe phong thanh về chuyện này nên trước ánh mắt ngơ ngác của Ngôn Hi, ai nấy đều vờ như mọi thứ đều bình thường.
Cô Quách chủ nhiệm cau mày, nói: “Ôn Hoành, việc này...”
A Hoành liền cười: “Cô ơi, không có gì khó xử đâu ạ.”
Nói rồi, A Hoành liền đeo ba lô, kéo Ngôn Hi xuống ngồi ở bàn cuối cùng trong góc. Tân Đạt Di và Trần Quyện mắt đỏ hoe, bám theo A Hoành, đuổi người khác đi rồi ngồi bên cạnh bọn họ.
A Hoành cười tủm tỉm, nói: “Nói trước nh1, tớ chỉ nuôi heo chứ không nuôi thỏ đâu.”
Trần Quyện giương đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước nhìn anh chàng Ngôn Hi tuổi Hợi, vừa ôm A Hoành vừa khóc thút thít. “A Hoành tội nghiệp ơi, sao mà số khổ thế...”
Tân Đạt Di cũng rơm rớm nước mắt, gật đầu hùa theo. “Đúng thế, tội nghiệp như thím Tường Lâm ấy...”
Trần Quyện liền buông tay đập bàn cái đét, chỉ thẳng vào Tân Đạt Di, quát: “Tân Đạt Di, cậu chảng biết cái quái gì cả! Thím Tường Lâm ít nhiều còn làm vợ ngời ta một cách quang minh chính đại rồi sinh con, đây chị mình còn chưa kịp nắm tay ông anh mấy lần thì đã phải ở góa rồi!”
A Hoành sầm mặt, khóe miệng giật giật rồi đưa mắt nhìn Ngôn Hi.
May mà anh không hiểu gì...
Giờ ăn trưa, Ngôn Hi lại không cúi đầu, động tác gượng gạo như một cái máy, chẳng khác gì một đứa trẻ con, nước xốt của món sườn nhỏ hết vào áo khoác.
Tân Đạt Di cầm thìa xúc miếng sườn, đòi bón cho Ngôn Hi. “Mĩ nhân à, đây là món bình thường cậu thích ăn nhất, lão tử phải đích thân bón cho cậu, mau khỏi bệnh đi nhé!”
Chiếc thìa còn đang lơ lửng trên không, chưa đưa vào miệng Ngôn Hi thì đôi mắt đen láy đó đã ngân ngấn nước, ấm ức như đứa trẻ. Ngay sau đó, một bàn tay thon dài gạt ngay chiếc thìa của Tân Đạt Di ra.
Tân Đạt Di giật nẩy mình, trơ mắt nhìn.
A Hoành cũng vô cùng sửng sốt, nhẹ nhàng hỏi: “Ngôn Hi, anh làm sao vậy, mũi lại đau à?”
Ngôn Hi không nói gì, chỉ bịt chặt mũi, nói: “Lớn lên rồi.”
Trần Quyện mồm miệng há hốc. “Gì cơ... thế có nghĩa là sao, Ngôn Hi không bị si... ơ, ớ, tên khỉ đột sao lại bịt miệng tôi!”
A Hoành mỉm cười, liếc hai anh chàng một cái. Hai anh chàng giật thột, tiu nghỉu cúi đầu ăn cơm.
Cô quay sang Ngôn Hi, anh lại bắt đầu lóng ngóng đưa miếng sườn vào miệng, nước xốt chuẩn bị nhỏ xuống. Lúc này, khuôn mặt anh lạ toát lên vẻ ngây thơ, không còn vô cảm như trước nữa.
A Hoành mỉm cười, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt cưng chiều.
Ở dãy bàn trước, cậu bạn lớp phó học tập đang giục nộp bài tập, đi hết vòng này đến vòng khác, đến cuối lớp vô tình xô vào Ngôn Hi khiến vật anh đang cầm trong tay rơi xuống đất. Cậu lớp phó liền dừng lại, nhìn Ngôn Hi với vẻ không được tự nhiên cho lắm rồi cúi xuống định nhặt.
Ngôn Hi khựng lại, nhìn lòng bàn tay trống không của mình. Đột nhiên anh như phát điên, đẩy ngã cậu bạn rồi ngồi lên người cậu ta đánh thùm thụp, ánh mắt rất dữ dằn, miệng lẩm bẩm: “Đồ ăn cắp, nhà, nhà, trả cho tao...”
Ngôn Hi lại phải xin nghỉ học giữa chừng. Đây là lần thứ hai.
Theo ý cụ Ôn thì cụ muốn gọi điện thông báo ngay cho nhà họ Ngôn đang ở Mỹ. Nhưng Tư Hoán đ4 ngăn lại, bảo có thể bệnh tình sẽ có biến chuyển tốt, đường đột gọi điện thoại như thế, chắc chắn nhà họ Ngôn sẽ nghĩ bình thường nhà họ Ôn không chăm sóc Ngôn Hi cẩn thận rồi trách móc nghi ngờ.
Cụ Ôn suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định cho Tư Hoán và A Hoành ba tháng, sau ba tháng, nếu bệnh tình của Ngôn Hi không có gì biến chuyển thì chắc chắn ông sẽ phải báo cho ông bạn già của mình.
A Hoành không nói gì mà đưa Ngôn Hi về nhà.
Trước cửa vốn có tấm biển ghi số nhà, giờ thì trơ trọi. A Hoành quay sang người nãy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh để lấy biển số nhà, nhưng anh chàng không hề hay biết, vẫn nắm chặt tấm biển nhỏ đó.
Ăn cơm cũng cầm. Đi tắm cũng cầm. Đi ngủ cũng vẫn cầm.
Các ngón tay trái gồng lên và nắm chặt, nhợt nhạ vô cùng.
A Hoành thực sự không biết cuồng loạn là căn bệnh như thế nào, chỉ đoán già đoán non như các cụ già ở quê nói là “bị điên”. Tuy nhiên, cô thấy Ngôn Hi như biến thành đứa trẻ con, không nhận ra ai cả, ăn uống, tắm rửa, mọi sinh hoạt chỉ dựa vào quán tính. Thậm chí nếu đang làm gì đó mà bị ngắt giữa chừng, Ngôn Hi sẽ ngắc ngứ ngay lập tức, giữ nguyên động tác trước đó và không hề nhúc nhích.
Lúc Ngôn Hi đi tắm, A Hoành mang cho anh bộ quần áo ngủ, rõ ràng là đặt ở ngoài cửa, nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân của A Hoành, anh ngừng động tác gãi đầu lại và đứng trân trân ở đó, đầu tóc, mặt mũi còn dính đầy bọt, cả đôi mắt to tròn đó nữa, mặc dù đỏ lên vì dính bọt dầu gội nhưng vẫn không hề chớp mắt.
A Hoành nhìn vào đôi mắt anh, khẽ gõ cửa sổ.
Ngôn Hi lặng lẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tập trung nhìn cô giây lát và không biểu lộ cảm xúc gì. A Hoành khẽ đặt tay lên đầu anh và làm động tác gãi đầu, cô muốn làm mẫu cho anh xem.
Anh nhìn cô chăm chú, tay lại bắt đầu gãi, động tác đó gần như giống hệt động tác của cô. Chỉ có điều, bàn tay trái anh vẫn nắm chặt biển số nhà nên động tác rất vụng về. A Hoành mỉm cười, vẫn để anh làm như vậy.
Ngày trước, mỗi lần ăn cơm, Ngôn Hi thường có thói quen xấu là nói luôn miệng, mặt mày hớn hở, nước miếng văng tới tận Nam Cực. Từ việc khen mình đẹp trai đến điệu múa Hula của Hawaii rất đẹp, từ việc ghét món ăn này đến việc thích món ăn kia. Lần nào, cô cũng chỉ muốn lấy cái chảo gõ vào đầu anh, nói gì mà nói nhiều thế không biết, rát hết cả tai...
Giờ thì không còn ai làm cô rát tai nữa...
Ngôn Hi ngồi ở đó, chăm chú xúc từng thìa cơm như đứa trẻ vừa mới biết ăn. Động tác của anh rất gượng gạo, vụng về, tay ohải rón rén đưa thìa vào miệng, nhai kĩ và nuốt, đầu không cúi xuống lúc nào.
Cô gắp cho anh cái gì thì anh ăn cái đó, không còn phiền nàn “hôm nay món sườn ngấy thế” hay “A Hoành, anh không ăn món này đâu, đánh chết cũng không ăn...”
Như thế này, ngoan biết bao...
Cô múc canh cho Ngôn Hi, anh ăn rất ngon lành, có điều vẫn không cúi đầu, nước canh vãi hết cả ra áo.
A Hoành đưa giấy ăn cho anh lau rồi cười, hỏi: “Ngôn Hi, sao anh không cúi đầu ăn?”
Ngôn Hi nhìn cô ngơ ngác, A Hoành liền cúi đầu làm động tác ăn canh.
Bất ngờ Ngôn Hi buông thìa xuống. Chiếc thìa rơi vào bát, nước canh bắn đầy bàn. Anh bịt mũi, rụt rè ngoẹo đầu, nói: “ Mũi, đau.”
A Hoành sững lại, vội gạt tay anh ra, ngoài vết đỏ vì bị tay anh bịt chặt, trên mũi không có gì cả.
Cô bỏ tay xuống rồi nhìn anh, cô rất muốn tìm câu trả lời nhưng anh đã nắm chặt chiếc thìa như một cái máy, ánh mắt vừa như đang nhìn chăm chú về một điểm nào đó, vừa như đang bị một lớp sương mù bao phủ.
Ngày đầu tiên vào năm học mới, cô nói: “Ngôn Hi, anh ở nhà ngoan nhé, buổi trưa bà Trương sẽ mang cơm đến cho anh, anh nhớ chưa?”
Ngôn Hi nhìn cô một lát rồi ánh mtắ lại chậm rãi nhìn về phía xa.
Buổi chiều tan học, cô chạy như bay về nhà, thấy Ngôn Hi đan ngồi trên bàn ăn, tay vẫn cầm thìa không nhúc nhích, cơm canh trên bàn đã nguội ngắt. Cơm dính đầy trên miệng anh, quần áo thì lốm đốm toàn nước canh.
A Hoành thở dài rồi gọi điện thoại về nhà. “Ông à, ngày ma ông bảo bà Trương không phải mang cơm sang nữa nhé!” nói rồi cô quay lại nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cô nói: “Ngôn Hi, anh ngoan nhé, ngày mai em sẽ đưa anh đi học, anh nhớ phải ngoan nhé?”
Bàn tay trái của Ngôn Hi vẫn nắm chặt biển số nhà, rồi anh cúi đầu, ngón tay trỏ trắng trẻo chăm chú viền quanh đường viền của tấm biển.
A Hoành mỉm cười, hỏi: “Ngôn Hi, mũi anh còn đau không?”
Ngôn Hi nghe hồi lâu mà không có phản ứng gì, trong lúc A Hoành gần như đã bỏ cuộc, anh lại hơi ngẩng lên, nhìn cô rồi gật đầu. Sau đó anh lại bịt mũi thật chặt, mặt nhăn lại.
Vẻ mặt dường như rất đau đớn.
Cô hỏi Tư Hoán: “Hia năm trước, khi Ngôn Hi phát bệnh, anh ấy cũng kêu đa mũi ư?”
Tư Hoán cười buồn, đáp: “Hai năm trước, cậu ấy chỉ kêu đau chân.”
“Tại sao?” A Hoành hỏi.
Tư Hoán liền thở dài. “Trước đây khi điều trị, bác sĩ Trịnh có áp dụng liệu pháp thôi miên và hỏi cậu ấy, cậu ấy bảo cô bé Lọ Lem bị mất đôi giày thủy tinh nên chân rất đau.”
A Hoành liền hỏi liên tiếp: “Sau khi... xảy ra chuyện, Ngôn Hi về đến nhà là lúc nào?”
Tư Hoán cau mày đáp: “Cụ thể thế nào anh không rõ, chắc là sau mười hai giờ đêm.”
Mười hai giờ đêm, cô bé Lọ Lem đánh mất giày thủy tinh...
Mười hai giờ đêm, Ngôn Hi đánh mất chính mình...
Ngày đó, khi Ngôn Hi tìm được cô về nhà, nhìn đồng hồ như trút được gánh nặng, may là chưa đến mười hai giờ...
Ngôn Hi nói với cô rằng: “A Hoành, em phải nhớ về nhà trước mười hai giờ đêm đấy, em hiểu chưa?”
Người nào mười hai giờ đêm không về nhà, sẽ biến thành đứa trẻ lấm lem bụi than, bị thế giới ruồng bỏ, có thật như vậy không?
Có điều, tại sao lần này anh lại “đau mũi”?
Ngày hôm sau, A Hoành đua Ngôn Hi đi học. Dường như mọi người cũng đã được nghe phong thanh về chuyện này nên trước ánh mắt ngơ ngác của Ngôn Hi, ai nấy đều vờ như mọi thứ đều bình thường.
Cô Quách chủ nhiệm cau mày, nói: “Ôn Hoành, việc này...”
A Hoành liền cười: “Cô ơi, không có gì khó xử đâu ạ.”
Nói rồi, A Hoành liền đeo ba lô, kéo Ngôn Hi xuống ngồi ở bàn cuối cùng trong góc. Tân Đạt Di và Trần Quyện mắt đỏ hoe, bám theo A Hoành, đuổi người khác đi rồi ngồi bên cạnh bọn họ.
A Hoành cười tủm tỉm, nói: “Nói trước nh1, tớ chỉ nuôi heo chứ không nuôi thỏ đâu.”
Trần Quyện giương đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước nhìn anh chàng Ngôn Hi tuổi Hợi, vừa ôm A Hoành vừa khóc thút thít. “A Hoành tội nghiệp ơi, sao mà số khổ thế...”
Tân Đạt Di cũng rơm rớm nước mắt, gật đầu hùa theo. “Đúng thế, tội nghiệp như thím Tường Lâm ấy...”
Trần Quyện liền buông tay đập bàn cái đét, chỉ thẳng vào Tân Đạt Di, quát: “Tân Đạt Di, cậu chảng biết cái quái gì cả! Thím Tường Lâm ít nhiều còn làm vợ ngời ta một cách quang minh chính đại rồi sinh con, đây chị mình còn chưa kịp nắm tay ông anh mấy lần thì đã phải ở góa rồi!”
A Hoành sầm mặt, khóe miệng giật giật rồi đưa mắt nhìn Ngôn Hi.
May mà anh không hiểu gì...
Giờ ăn trưa, Ngôn Hi lại không cúi đầu, động tác gượng gạo như một cái máy, chẳng khác gì một đứa trẻ con, nước xốt của món sườn nhỏ hết vào áo khoác.
Tân Đạt Di cầm thìa xúc miếng sườn, đòi bón cho Ngôn Hi. “Mĩ nhân à, đây là món bình thường cậu thích ăn nhất, lão tử phải đích thân bón cho cậu, mau khỏi bệnh đi nhé!”
Chiếc thìa còn đang lơ lửng trên không, chưa đưa vào miệng Ngôn Hi thì đôi mắt đen láy đó đã ngân ngấn nước, ấm ức như đứa trẻ. Ngay sau đó, một bàn tay thon dài gạt ngay chiếc thìa của Tân Đạt Di ra.
Tân Đạt Di giật nẩy mình, trơ mắt nhìn.
A Hoành cũng vô cùng sửng sốt, nhẹ nhàng hỏi: “Ngôn Hi, anh làm sao vậy, mũi lại đau à?”
Ngôn Hi không nói gì, chỉ bịt chặt mũi, nói: “Lớn lên rồi.”
Trần Quyện mồm miệng há hốc. “Gì cơ... thế có nghĩa là sao, Ngôn Hi không bị si... ơ, ớ, tên khỉ đột sao lại bịt miệng tôi!”
A Hoành mỉm cười, liếc hai anh chàng một cái. Hai anh chàng giật thột, tiu nghỉu cúi đầu ăn cơm.
Cô quay sang Ngôn Hi, anh lại bắt đầu lóng ngóng đưa miếng sườn vào miệng, nước xốt chuẩn bị nhỏ xuống. Lúc này, khuôn mặt anh lạ toát lên vẻ ngây thơ, không còn vô cảm như trước nữa.
A Hoành mỉm cười, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt cưng chiều.
Ở dãy bàn trước, cậu bạn lớp phó học tập đang giục nộp bài tập, đi hết vòng này đến vòng khác, đến cuối lớp vô tình xô vào Ngôn Hi khiến vật anh đang cầm trong tay rơi xuống đất. Cậu lớp phó liền dừng lại, nhìn Ngôn Hi với vẻ không được tự nhiên cho lắm rồi cúi xuống định nhặt.
Ngôn Hi khựng lại, nhìn lòng bàn tay trống không của mình. Đột nhiên anh như phát điên, đẩy ngã cậu bạn rồi ngồi lên người cậu ta đánh thùm thụp, ánh mắt rất dữ dằn, miệng lẩm bẩm: “Đồ ăn cắp, nhà, nhà, trả cho tao...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook