Mười Năm Thương Nhớ
-
Quyển 1 - Chương 43-1
Chỉ vì anh mà hồng nhan giận dỗi
Khi A Hoành quay về thành phố B thì đã qua mùng Tám tết.
Cha cô bảo cô về nhà nghỉ mấy ngày trước đã, cô nghĩ một lát rồi lắc đầu quầy quậy. Cha cô liền xoa đầu cô rồi cười. “Vẫn còn trẻ con lắm!”
A Hoành khịt mũi, nói: “Cha xem, nhà mình vẫn lạnh hơn miền Nam.”
Về nhà được hai, ba ngày, A Hoành đã tất bật với công việc dọn dẹp nhà cửa. Cả kì nghỉ đi chơi, về đến nhà, bụi đóng thành một lớp dày.
Cô cũng không quên về nhà mình, cúi lạy mấy cái rất nghiêm chỉnh để chúc tết muộn ông, ông cười rất sảng khoái rồi cho bao lì xì. Người ta vẫn nói, nhà có cụ già như có bảo bối, đặc biệt bảo bối nhà mình lại thuộc đẳng cấp túi rủng rỉnh.
A Hoành cầm bao lì xì của ông rồi nói ra câu đó, ông cụ liền cười và mắng yêu cô cháu: “Mẹ mày xem con bé này mặt dày quá, mẹ mày có định quản không đây!”
Mẹ cô cũng cười, giả vờ định đánh cô, kết quả là giơ cao đánh khẽ, đưa tay lên mặt cô rồi phát nhẹ, không đau gì hết, tự nhiên A Hoành thấy vô cùng cảm động trước cử chỉ đầy yêu thương đó.
Cô đợi mấy ngày mà không thấy Ngôn Hi gọi điện thoại về, không biết bao giờ thì anh mới về nước.
Ngày Mười hai tháng Giêng âm lịch, cô nhớ như in ngày hôm đó, bình thường cô chẳng ghét cái gì, nhưng kể từ ngày hôm ấy, kiếp này cô căm ghét con số 12 đến tột độ.
Cô nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, địa chỉ là số 09-68 thành phố B, chữ in ngay ngắn.
Thư vẫn được gửi từ Vienne.
Trên phong bì đề người gửi là “Ngôn Hi.”
A Hoành mỉm cười, nghĩ chắc anh chàng lại có phát hiện gì mới. Cô mở ra xem thì đó là một cuốn album bìa cứng màu hồng nhạt dịu mắt - gam màu Ngôn Hi thích nhất. Mặc dù không giống với các tấm ảnh lẻ trước đây, nhưng vẫn được coi là phong cách của anh chàng.
Cô những tưởng chỉ cần mình chăm sóc Ngôn Hi từng li từng tí, chú ý đến những thay đổi nhỏ nhất trong tâm lí của anh thì kể cả không đoán được kết cục, cũng vẫn đủ để chống lại những sự thật khiến anh cảm thấy đau lòng.
Thế nên, cô luôn miệng nói với anh rằng: “Ngôn Hi à, thế gian này chẳng có cái gì là ghê gớm cả, anh hiểu chưa?” Cô đã sống bao nhiêu năm trên thế gian này, trải qua những vấp váp mà tự bản thân đầy khó khăn, nhiều lúc mặc dù rất muốn khóc,nhưng chưa bao giờ cô từ bỏ sự kiên trì đối với tính bản thiện của nhân tính. Và thế là, sau mỗi lần buồn khổ, gặp một vài người tốt, sự đối địch với những người khác cũng được xóa bỏ, tự cho rằng thế gian này vô cùng ấm áp, có thể chung sống một cách bình an.
Vậy nên, không có gì là ghê gớm cả, đúng không Ngôn Hi?
Vậy nên, trong những phút giây sợ hãi, đau khổ, vẫn luôn cảm thấy sự việc chưa tồi tệ như mình vẫn tưởng, luôn nghĩ rằng, nếu Ngôn Hi lí trí hơn, chín chắn hơn thì tốt biết bao.
Từ lâu, cô vẫn có suy nghĩ như thế.
Tuy nhiên, khi cô mở cuốn album ra xem, mỗi bức ảnh, mỗi cảnh tượng đều khiến cô chỉ muốn nghiền nát thế gian này ra thành nghìn mảnh.
Sự thật, đây chính là sự thật!
Mặt cô đỏ hoe, toàn thân lạnh cóng đến tột độ,
Lần đầu tiên cô biết, tuyệt vọng là cảm giác thế này.
Đau đớn đến cùng cực mà trên người không có một vết thương.
Ngôn Hi, Ngôn Hi…
Cô gọi thầm tên anh, mắt đau đớn như bị lửa đốt, rồi cô bịt mắt lại, ngón tay chọc thẳng vào cuốn album, rớm máu, nhưng cuối cùng, cô lại gục xuống sàn nhà và khóc nức nở.
Ngôn Hi…
Sau này, những lúc ý thức Ngôn Hi không tỉnh táo, A Hoành thường nắm tay anh và cười, hỏi: “Ngôn Hi, sao anh ngốc vậy, lại để bản thân mình lạc mất thật ư?”
Vienna có xa xôi lắm không?
Mọi chuyện giống như đã được ai đó dày công sắp đặt, sau khi nhận được cuốn album, A Hoành lại nhận được một cú điện thoại từ nước ngoài. Tiếng Tư Hoán gần như trong trạng thái mất kiểm soát : “A Hoành, ra sân bay ngay, ra sân bay ngay lập tức!”
Tay cô vẫn đang nắm chặt cuốn album nhức mắt kia, giọng gần như khản đặc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tư Hoán im lặng, đầu bên kia vọng lại tiếng Tân Đạt Di: “Mẹ kiếp! Ôn Tư Hoán, gì mà cậu run như cầy sấy vậy…” Tiếng sột soạt cướp ống nghe, sau đó, đầu bên kia vọng lại tiếng nói rõ ràng của Tân Đạt Di: “A Hoành, cậu nghe cho rõ đây. Trước đó, Ngôn Hi nhận được hóa đơn của công ty chuyển phát nhanh, sau đó cậu ta như nổi cơn điên rồi bỏ chạy. Bọn tớ tìm gần một ngày ở Vienna rồi mà không thấy đâu cả, bây giờ bọn tớ nghi cậu ta về nước rồi, giờ cậu hãy ra sân bay ngay lập tức!”
A Hoành lại bắt đầu cảm thấy nhức mắt, cô cảm nhận rõ như có dòng điện chạy qua và tóe lửa trong đầu, một nỗi buồn chưa từng có lập tức xâm chiếm lòng cô.
Tân Đạt Di cúp máy mà miệng vẫn chửi đổng, dường như anh chàng đang bực bội đến tột độ, nhưng âm thanh đó rất xa xôi và không còn nghe rõ nữa.
Câu nói đó, chỉ có câu nói đó.
“Mẹ kiếp, đồ điếm, đừng để tao túm được điểm yếu!”
Ngay sau đó chỉ còn tiếng tút tút.
Cô sực nhớ ra điều gì. Chính là người phụ nữ đó ư?
A Hoành hít một hơi thật sâu rồi loạng choạng đứng dâỵ. Không được phép buồn, không được phép khóc hay yếu đuối, Ôn Hoành, lúc này mày không được phép gì hết!
Cô đang chờ đợi. Cô đứng ở sân bay suốt tám tiếng đồng hồ mà không hề nhúc nhích. Người qua kẻ lại, tiếng bước chân của mỗi người từ xa đến gần rồi lại rời xa. Cô mở mắt thật to rồi mỉm cười, mỉm cười mới tốt, giả dụ nhìn thấy Ngôn Hi, cô sẽ nói: “Mừng anh đã trở về.” Rồi lại khéo léo giấu anh ở nhà, có rất nhiều kẻ xấu lởn vởn xung quanh nhưng cô sẽ đuổi bọn họ giúp anh. Nếu muốn rút lui, không muốn đối mặt, thì trong lúc anh còn cho phép cô tồn tại, thế gian này có thể chỉ có hai người họ mà thôi.
Ngôn Hi, như thế có được không? Em sẽ không mắng anh không tập trung ăn cơm vì mải chơi game nữa. Em sẽ không phàn nàn anh kén ăn chỉ ăn món sườn, chỉ uống sữa sô cô la nữa. Em sẽ không lấy gối đập vào anh vì suốt ngày anh dạy em nói bậy nữa….
Ngôn Hi, như thế có được không?
Cuối cùng, chuông đồng hồ điểm mười hai giờ. Mọi chuyến bay từ Vienna trong ngày đã kết thúc, nhưng không chuyến nào đưa cậu bạn của cô trở về.
Bốn bề tĩnh lặng như tờ.
A Hoành cúi đầu, nền đá hoa cương nhẵn bóng, đến tấm bảng chỉ đường lên máy bay màu trắng cũng lẻ loi vô cùng.
Lúc về đến nhà đã sang sáng sớm ngày hôm sau.
Cô mở cửa ra, trong phòng vẫn sạch sẽ, gọn gàng, tuy nhiên hình như có cái gì đó đã bị thay đỏi. Cuốn album vứt dưới nền nhà đã được đặt lên bàn. Gam màu hồng nhẹ nhàng, dịu mắt, lời nguyền ác độc nhất trên thế gian lại được đặt trên bàn và gấp lại gọn gàng.
“Ngôn Hi!” Tim cô đập tình thịch, rồi cô gọi thật to. Giong cô đã khàn đặc.
Cả căn nhà vẫn yên tĩnh đến lạ thường.
Ngôn Hi có về nhà….
Cô đã phát hiện ra dấu vết tồn tại của anh, cảm nhận được luồng khí anh đã từng thởm nhưng điều này càng khiến cô buồn hơn.
Sự ra đi này, sự ra đi lần thứ hai này khiến cô cảm thấy khổ sở hơn nhiều so với việc niềm hi vọng ở sân bay bị dập tắt. Vì cô biết rằng, nếu là Ngôn Hi ra đi rồi sẽ không quay trở lại nữa.
Anh nói sẽ về sớm thôi, anh bảo cô ở nhà đợi anh, anh nói: “A Hoành à, về đến nhà, người đầu tiên mà anh muốn nhìn thấy là em..”
Cô chạy ra phòng khách rồi ra cổng, gió đông rét căm căm. Trong gió, tấm biển ghi số nhà ngày ngày được cô lau mấy lần, tấm biển có thể đưa anh trở về đã không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại những vết máu lốm đốm còn sót lại do cậy vội.
Anh…đã mang nhà đi và để cô ở lại.
Điện thoại lại đổ chuông.
“A Hoành, Ngôn Hi đã về chưa?”
A Hoành nghĩ một lát, ánh mắt vô cùng sắc lạnh “À, về rồi, đang ngủ anh ạ.”
“Cậu ấy… không sao chứ? “ Tư Hoán ngập ngừng hỏi.
Tia máu hằn rõ trong mắt A Hoành, cô liền hỏi vặn lại: “Làm sao có chuyện gì được?”
Tư Hoán liền thở phào. “Không sao là tốt rồi.”
“Bao giờ bọn anh về?”
Khi A Hoành quay về thành phố B thì đã qua mùng Tám tết.
Cha cô bảo cô về nhà nghỉ mấy ngày trước đã, cô nghĩ một lát rồi lắc đầu quầy quậy. Cha cô liền xoa đầu cô rồi cười. “Vẫn còn trẻ con lắm!”
A Hoành khịt mũi, nói: “Cha xem, nhà mình vẫn lạnh hơn miền Nam.”
Về nhà được hai, ba ngày, A Hoành đã tất bật với công việc dọn dẹp nhà cửa. Cả kì nghỉ đi chơi, về đến nhà, bụi đóng thành một lớp dày.
Cô cũng không quên về nhà mình, cúi lạy mấy cái rất nghiêm chỉnh để chúc tết muộn ông, ông cười rất sảng khoái rồi cho bao lì xì. Người ta vẫn nói, nhà có cụ già như có bảo bối, đặc biệt bảo bối nhà mình lại thuộc đẳng cấp túi rủng rỉnh.
A Hoành cầm bao lì xì của ông rồi nói ra câu đó, ông cụ liền cười và mắng yêu cô cháu: “Mẹ mày xem con bé này mặt dày quá, mẹ mày có định quản không đây!”
Mẹ cô cũng cười, giả vờ định đánh cô, kết quả là giơ cao đánh khẽ, đưa tay lên mặt cô rồi phát nhẹ, không đau gì hết, tự nhiên A Hoành thấy vô cùng cảm động trước cử chỉ đầy yêu thương đó.
Cô đợi mấy ngày mà không thấy Ngôn Hi gọi điện thoại về, không biết bao giờ thì anh mới về nước.
Ngày Mười hai tháng Giêng âm lịch, cô nhớ như in ngày hôm đó, bình thường cô chẳng ghét cái gì, nhưng kể từ ngày hôm ấy, kiếp này cô căm ghét con số 12 đến tột độ.
Cô nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, địa chỉ là số 09-68 thành phố B, chữ in ngay ngắn.
Thư vẫn được gửi từ Vienne.
Trên phong bì đề người gửi là “Ngôn Hi.”
A Hoành mỉm cười, nghĩ chắc anh chàng lại có phát hiện gì mới. Cô mở ra xem thì đó là một cuốn album bìa cứng màu hồng nhạt dịu mắt - gam màu Ngôn Hi thích nhất. Mặc dù không giống với các tấm ảnh lẻ trước đây, nhưng vẫn được coi là phong cách của anh chàng.
Cô những tưởng chỉ cần mình chăm sóc Ngôn Hi từng li từng tí, chú ý đến những thay đổi nhỏ nhất trong tâm lí của anh thì kể cả không đoán được kết cục, cũng vẫn đủ để chống lại những sự thật khiến anh cảm thấy đau lòng.
Thế nên, cô luôn miệng nói với anh rằng: “Ngôn Hi à, thế gian này chẳng có cái gì là ghê gớm cả, anh hiểu chưa?” Cô đã sống bao nhiêu năm trên thế gian này, trải qua những vấp váp mà tự bản thân đầy khó khăn, nhiều lúc mặc dù rất muốn khóc,nhưng chưa bao giờ cô từ bỏ sự kiên trì đối với tính bản thiện của nhân tính. Và thế là, sau mỗi lần buồn khổ, gặp một vài người tốt, sự đối địch với những người khác cũng được xóa bỏ, tự cho rằng thế gian này vô cùng ấm áp, có thể chung sống một cách bình an.
Vậy nên, không có gì là ghê gớm cả, đúng không Ngôn Hi?
Vậy nên, trong những phút giây sợ hãi, đau khổ, vẫn luôn cảm thấy sự việc chưa tồi tệ như mình vẫn tưởng, luôn nghĩ rằng, nếu Ngôn Hi lí trí hơn, chín chắn hơn thì tốt biết bao.
Từ lâu, cô vẫn có suy nghĩ như thế.
Tuy nhiên, khi cô mở cuốn album ra xem, mỗi bức ảnh, mỗi cảnh tượng đều khiến cô chỉ muốn nghiền nát thế gian này ra thành nghìn mảnh.
Sự thật, đây chính là sự thật!
Mặt cô đỏ hoe, toàn thân lạnh cóng đến tột độ,
Lần đầu tiên cô biết, tuyệt vọng là cảm giác thế này.
Đau đớn đến cùng cực mà trên người không có một vết thương.
Ngôn Hi, Ngôn Hi…
Cô gọi thầm tên anh, mắt đau đớn như bị lửa đốt, rồi cô bịt mắt lại, ngón tay chọc thẳng vào cuốn album, rớm máu, nhưng cuối cùng, cô lại gục xuống sàn nhà và khóc nức nở.
Ngôn Hi…
Sau này, những lúc ý thức Ngôn Hi không tỉnh táo, A Hoành thường nắm tay anh và cười, hỏi: “Ngôn Hi, sao anh ngốc vậy, lại để bản thân mình lạc mất thật ư?”
Vienna có xa xôi lắm không?
Mọi chuyện giống như đã được ai đó dày công sắp đặt, sau khi nhận được cuốn album, A Hoành lại nhận được một cú điện thoại từ nước ngoài. Tiếng Tư Hoán gần như trong trạng thái mất kiểm soát : “A Hoành, ra sân bay ngay, ra sân bay ngay lập tức!”
Tay cô vẫn đang nắm chặt cuốn album nhức mắt kia, giọng gần như khản đặc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tư Hoán im lặng, đầu bên kia vọng lại tiếng Tân Đạt Di: “Mẹ kiếp! Ôn Tư Hoán, gì mà cậu run như cầy sấy vậy…” Tiếng sột soạt cướp ống nghe, sau đó, đầu bên kia vọng lại tiếng nói rõ ràng của Tân Đạt Di: “A Hoành, cậu nghe cho rõ đây. Trước đó, Ngôn Hi nhận được hóa đơn của công ty chuyển phát nhanh, sau đó cậu ta như nổi cơn điên rồi bỏ chạy. Bọn tớ tìm gần một ngày ở Vienna rồi mà không thấy đâu cả, bây giờ bọn tớ nghi cậu ta về nước rồi, giờ cậu hãy ra sân bay ngay lập tức!”
A Hoành lại bắt đầu cảm thấy nhức mắt, cô cảm nhận rõ như có dòng điện chạy qua và tóe lửa trong đầu, một nỗi buồn chưa từng có lập tức xâm chiếm lòng cô.
Tân Đạt Di cúp máy mà miệng vẫn chửi đổng, dường như anh chàng đang bực bội đến tột độ, nhưng âm thanh đó rất xa xôi và không còn nghe rõ nữa.
Câu nói đó, chỉ có câu nói đó.
“Mẹ kiếp, đồ điếm, đừng để tao túm được điểm yếu!”
Ngay sau đó chỉ còn tiếng tút tút.
Cô sực nhớ ra điều gì. Chính là người phụ nữ đó ư?
A Hoành hít một hơi thật sâu rồi loạng choạng đứng dâỵ. Không được phép buồn, không được phép khóc hay yếu đuối, Ôn Hoành, lúc này mày không được phép gì hết!
Cô đang chờ đợi. Cô đứng ở sân bay suốt tám tiếng đồng hồ mà không hề nhúc nhích. Người qua kẻ lại, tiếng bước chân của mỗi người từ xa đến gần rồi lại rời xa. Cô mở mắt thật to rồi mỉm cười, mỉm cười mới tốt, giả dụ nhìn thấy Ngôn Hi, cô sẽ nói: “Mừng anh đã trở về.” Rồi lại khéo léo giấu anh ở nhà, có rất nhiều kẻ xấu lởn vởn xung quanh nhưng cô sẽ đuổi bọn họ giúp anh. Nếu muốn rút lui, không muốn đối mặt, thì trong lúc anh còn cho phép cô tồn tại, thế gian này có thể chỉ có hai người họ mà thôi.
Ngôn Hi, như thế có được không? Em sẽ không mắng anh không tập trung ăn cơm vì mải chơi game nữa. Em sẽ không phàn nàn anh kén ăn chỉ ăn món sườn, chỉ uống sữa sô cô la nữa. Em sẽ không lấy gối đập vào anh vì suốt ngày anh dạy em nói bậy nữa….
Ngôn Hi, như thế có được không?
Cuối cùng, chuông đồng hồ điểm mười hai giờ. Mọi chuyến bay từ Vienna trong ngày đã kết thúc, nhưng không chuyến nào đưa cậu bạn của cô trở về.
Bốn bề tĩnh lặng như tờ.
A Hoành cúi đầu, nền đá hoa cương nhẵn bóng, đến tấm bảng chỉ đường lên máy bay màu trắng cũng lẻ loi vô cùng.
Lúc về đến nhà đã sang sáng sớm ngày hôm sau.
Cô mở cửa ra, trong phòng vẫn sạch sẽ, gọn gàng, tuy nhiên hình như có cái gì đó đã bị thay đỏi. Cuốn album vứt dưới nền nhà đã được đặt lên bàn. Gam màu hồng nhẹ nhàng, dịu mắt, lời nguyền ác độc nhất trên thế gian lại được đặt trên bàn và gấp lại gọn gàng.
“Ngôn Hi!” Tim cô đập tình thịch, rồi cô gọi thật to. Giong cô đã khàn đặc.
Cả căn nhà vẫn yên tĩnh đến lạ thường.
Ngôn Hi có về nhà….
Cô đã phát hiện ra dấu vết tồn tại của anh, cảm nhận được luồng khí anh đã từng thởm nhưng điều này càng khiến cô buồn hơn.
Sự ra đi này, sự ra đi lần thứ hai này khiến cô cảm thấy khổ sở hơn nhiều so với việc niềm hi vọng ở sân bay bị dập tắt. Vì cô biết rằng, nếu là Ngôn Hi ra đi rồi sẽ không quay trở lại nữa.
Anh nói sẽ về sớm thôi, anh bảo cô ở nhà đợi anh, anh nói: “A Hoành à, về đến nhà, người đầu tiên mà anh muốn nhìn thấy là em..”
Cô chạy ra phòng khách rồi ra cổng, gió đông rét căm căm. Trong gió, tấm biển ghi số nhà ngày ngày được cô lau mấy lần, tấm biển có thể đưa anh trở về đã không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại những vết máu lốm đốm còn sót lại do cậy vội.
Anh…đã mang nhà đi và để cô ở lại.
Điện thoại lại đổ chuông.
“A Hoành, Ngôn Hi đã về chưa?”
A Hoành nghĩ một lát, ánh mắt vô cùng sắc lạnh “À, về rồi, đang ngủ anh ạ.”
“Cậu ấy… không sao chứ? “ Tư Hoán ngập ngừng hỏi.
Tia máu hằn rõ trong mắt A Hoành, cô liền hỏi vặn lại: “Làm sao có chuyện gì được?”
Tư Hoán liền thở phào. “Không sao là tốt rồi.”
“Bao giờ bọn anh về?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook