Mười Năm Thương Nhớ
Quyển 1 - Chương 40-2

"Hai đồng chí đi đâu đây?" Từ xa có ánh đèn chói mắt rọi vào.

Chiếc xa chạy chậm lại rồi đỗ dưới cái cây gần họ nhất. Định thần nhìn lại, người ngồi trong bóng tối chính là Tư Hoán.

"Mất điện rồi, đi kiếm đồ ăn." Ngôn Hi nhìn chiếc xe rồi thốt lên: "Wow, thiếu gia Ôn Tư Hoán lại dám mang xe công của ông nội ra xài ư?"

A Hoành nhìn chiếc ô tô, đúng là xe mà Bí thư Lưu thường dùng, cô chỉ mỉm cười.

Tư Hoán ngẩng lên, đặt tay lên vô lăng, giọng bình thản: “Đi đâu? Để tôi lái xe chở đi.”

Ngôn Hi liền lắc đầu, cười quát: “Cậu đã có bằng đâu, lão tử còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

Tư Hoán không nói gì thêm mà chỉ mỉm cười nhìn hai người rồi nhấn ga.

A Hoành vén mũ áo mưa nhìn theo bóng chiếc xe đang khuất dần, lúc này cô mới phát hiện bên ghế phụ còn có một người nữa, chắc là con gái, nhưng có vẻ không giống Tư Nhĩ. Tóc hơi xoăn, rõ ràng là... Lâm Loan Loan đã gặp lần trước.

Cô chợt nhớ ra điều gì, liền đưa mắt nhìn Ngôn Hi, nét mặt anh chàng không có gì thay đổi.

Bọn họ định gọi taxi nhưng vì trời mưa to quá, xe rất ít. Tìm dọc đường, thấy sắp đến Đông Tư Môn, họ quyết định không gọi xe nữa, coi như đi dạo trước bữa ăn.

“A Hoành, trước Đông Tự Môn có một cửa hàng làm mặt nạ rất đẹp. Lát nữa ăn xong, bọn mình mua mấy cái về chơi nhé.” Ngôn Hi hào hứng chỉ về phía không xa.

Trước đây, Đông Tự chỉ là một ngôi chùa nhỏ, được xây từ thời vua Khang Hi, tương truyền lúc đó vua Ung Chính chủ trì xây dựng, dùng để thắp hương, lễ phật cho hoàng tộc. Khi xây xong, vua Ung Chính đặt tên là “Tứ Lương Trai”. Mọi người hỏi “Tứ Lương” ở đây nghĩa là gì, vua liền đáp: “Si dại, ngu muội, lười biếng, phất phơ, bốn thứ này bại hoại tâm thuật, cần phải Lương (tránh xa).”

Ngôi Hi đòi đến tiệm mì bò nhà họ Lỗ, nghe nói là có bí quyết gia truyền hàng trăm năm. Mặc dù mưa gió bãobùng nhưng thực khách đến quán vẫn rất đông, còn có rất nhiều người từ tỉnh xa đến, chắc là đến Bắc Kinh du lịch, nghe danh quán đã lâu nên ghé nếm thử.

Ngồi ở bàn ăn bên cạnh A Hoành và Ngôn Hi là một nhóm thanh niên ồn ào, sôi nổi, nói tiếng phổ thôi rất sõi, chắc chắn là người vùng Giang Nam.

A Hoành cắn một sợi mì, đầu mày hơi cau lại. “Ngôn Hi, mì này cho nhiều vị thuốc Đông y quá nhỉ?”

“Thế nên phải gọi là món mì bò tẩm bổ, em xem biển hiệu kìa.” Ngôn Hi bình thản đáp.

A Hoành liền lắc đầu. “Thuốc bổ cho vào cũng tốt, nhưng nhiều quá lại thành kị. Nếu nấu mì chỉ cần cho ít sâm diệp, hạnh nhân, đinh hương, trần bì, kèm theo chútvị nấm, sơn dược là được, dược tính ôn hòa, mặc dù chưa chắc đã đem lại hiệu quả gì cao siêu, nhưng ít nhất cũng không làm ảnh hưởng đến tì vị. Tiệm mì vì muốn tạo vị đặc biệt còn cho thêm đậu khấu đỏ, sa nhân, đậu khấu đỏ tán hàn, sa nhân làm ấm vị, hai loại này đều có tính nóng, đáng lẽ phải cẩn thận khi sử dụng cùng một lúc, nhưng trong nước dùng lại cho quá nhiều...”

Ngôn Hi trợn tròn mắt. “Đậu khấu đỏ, sa nhân gì cơ?”

Thực khách ở bàn bên cạnh không biết dừng đũa từ bao giờ, bầu không khí yên tĩnh hẳn đi. Một lát sau, một người liền cười và lay anh chàng mặc áo len trắng ngồi bên cạnh. “Phi Bạch, lần này thì cậu có đối thủ rồi nhé. Nhìn thấy chưa, cao thủ còn có cao thủ hơn, lần sau đừng có huênh hoang trước mặt các sư muội như thế nữa nhớ chưa, làm bọn họ sợ, về lại bị Viện trưởng Cố hỏi thăm đấy.”

Cả đám con gái liền nháy mắt trêu nhau.

Anh chàng bị gọi là Phi Bạch kia mặc một chiếc áo len màu trắng đan tay, trông rất sạch sẽ, có vẻ như mắc hội chứng thích sạch sẽ quá mức. Giọng anh chàng khá lạnh lùng, đặc sệt miền Nam, ngữ điệu toát lên vẻ kiêu ngạo: “Người bình thường đều nắm được một số kiến thức về y học, có thế mà cũng phải mang ra để so tài cao thấp với anh ư?”

Ngôn Hi liền hỏi nhỏ: “A Hoành, bọn họ đang nói chuyện gì vậy?” Ngôn HI từng có một thời gian học tiếng vùng Giang Nam, nhưng vì họ nói chuyện quá nhanh nên không hiểu được nội dung câu chuyện.

A Hoành liền mỉm cười. “Không có gì cả.” Rồi cô lại uống một ngụm nước dùng trong bát mì, đầu lưỡi cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt, liền cười, nói: “Ngôn Hi, nước dùng này lại ok rồi.”

Ngôn Hi thắc mắc: “A Hoành, rốt cuộc em đang nói gì vậy? Tại sao lão tử... chẳng hiểu từ nào cả!”

A Hoành mỉm cười giải thích: “Trong nước dùng còn có sơn tra, tính lạnh, kết hợp với tính nóng trong đậu khấu đỏ, sa nhân thì không có hại cho cơ thể.”

Vẻ mặt anh chàng mặc áo len trắng kia đã dịu hơn, khóe miệng hơi nhếch lên, mắt liếc A Hoành một cái.

Ngôn Hi liền hùa theo. “Thì biển hiệu cửa hàng có ghi “Mì bò sơn tra” mà lại!”

Hả? A Hoành ngoái đầu lại, quả đúng là như vậy. Mấy chữ vàng nổi bật trên tấm biển cửa hàng. Mặc cô đỏ bừng, mắt nheo lại, rồi cô chuyển sang chủ đề khác: “Ngôn Hi, ăn chậm thôi, miệng dính đầy dầu kìa...”

Ngôn Hi phì cười rồi đưa ngón tay hơi lành lạnh ra chọc nhẹ vao khóe miệng A Hoành. “Đồ ngốc, em thì có khá hơn gì đâu?”

Đông Tự Môn có một thông lệ là cứ đến chín giờ tối, hai bên đường lại thắp đèn lồng, nghe nói tục lệ này được duy trì từ trước thời Dân quốc, có thể coi là một nét đặc sắc của khu vực này. Nếu không phải tối này mưa thì chắc hẳn mọi người sẽ có cảm giác như đang ở hội đèn của vùng sông nước Giang Nam.

Ngôn Hi nắm tay A Hoành đi sang đường đối diện với vẻ rất thành thạo. Sạp hàng thủ công mĩ nghệ đã bán được mấy năm, nền không dùng loại sàn gỗ nhân tạo mà được lát bằng đá xanh.

Hai người bước vào, quả đúng như Ngôn Hi nói, có rất nhiều mặt nạ tinh xảo treo trên tường. Dưới ánh đèn lồng đỏ, trông chúng khá bí hiểm.

A Hoành vừa lấy một chiếc mặt nạ cướp biển có vết sẹo lớn trên mặt nhìn rất hung tợn nhưng tinh xảo xuống thì Ngôn Hi đã hào hứng đi về phía chỗ treo toàn mặt nạ mĩ nhân.

Giữa hai vách tường có treo mấy lớp da báo trắng, bên trên chủ yếu là đồ phụ kiện của dân tộc Mãn, dao nhỏ, khuyên tai, vòng đeo tay, vô cùng phong phú.

A Hoành đeo chiếc mặt nạ hải tặc vào, lớp da của nó rất mềm mại và chân thực. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền mỉm cười, đi về phía Ngôn Hi.

Dưới lớp mặt nạ, bóng dáng anh có vẻ mơ hồ, dường như hai người cách nhau rất xa dù khoảng cách chỉ trong gang tấc.

Chiếc áo khoác màu cà phê, quần mà xám nhạt, hiếm khi thấy anh mặc gam màu trầm như vậy, nhưng dưới chân lại đi đôi giày vải màu đỏ. Xung quanh đôi giày là vũng nước sâu, bùn đất từ từ ngấm vào, khiến người ta nảy sinh ảo giác và mâu thuẫn, nhưng lại tạo ra một vẻ đẹp lạ lùng.

Cô chăm chú nhìn theo chiếc bóng đó, ánh mắt dịu dàng, yên tĩnh đến lạ thường. Bàn tay trái khẽ đặt trên lồng ngực, nhujng7 lại phát hiện trái tim đang loạn nhịp. A Hoành khẽ thở dài.

Nếu không đeo mặt nạ, ánh mắt này sẽ khiến anh cảm thấy bối rối biết bao. Chỉ có cô mới biết, ánh mắt của mình lúc này thật... vô cùng xấu hổ.

“Đỗ Khanh Khanh, em chơi chán chưa? Đừng đùa nữa!” Giọng bực bội của ai đó cất lên, có người tháo mặt nạ của cô ra.

Người đối diện mặc chiếc áo len màu trắng, nhìn thấy A Hoành liền sững lại.

“Sorr, anh nhận nhầm người.”

A Hoành mỉm cười rồi lấy lại chiếc mặt nạ trên tay anh chàng, đeo lên mặt. Cô quay đi nhưng không hề biết rằng, số phận đang âm thầm an bài cho cô một câu chuyện mới. Cô không hề để tâm đến sự vô tình này mà chỉ bước đến trước mặt Ngôn Hi, thầm nghĩ không biết Ngôn Hi có nhận nhầm người như người ta không.

Thế nhưng anh lại cười, chỉ tay vào vết sẹo dài trên chiếc mặt nạ cướp biển, nói: “A Hoành, cái này làm giống như thật nhỉ?”

Cách lớp mặt nạ nhưng đầu ngón tay anh lại ấm áp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng rồi mỉm cười.

Anh nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ của cô ra, vẫn là đôi mắt đen láy đó... hút hồn biết bao.

Sau đó, cô vẫn là A Hoành quen thuộc của anh.

Một A Hoành luôn làm chủ cảm xúc của mình.

Một A Hoành vạn năng.

Mãi mãi... sẽ chỉ là hình ảnh A Hoành như thế trong trái tim anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương