Mười Năm Thương Nhớ
-
Quyển 1 - Chương 26-2
"Tôi là, chị gái Nhĩ Nhĩ." Nét mặt A Hoành vẫn hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng, cô nắm tay Tư Nhĩ, xoay người, gọi to giữa con ngõ vắng tanh: "Cha ơi! Ở đây, con tìm thấy Nhĩ Nhĩ rồi!"
"Đến ngay, đến ngay!" Đằng xa có tiếng đàn ông vọng lại.
"Ôn Tư Nhĩ, mẹ kiếp, cô nói cô là trẻ mồ côi, bảo bọn tôi đi bụi cùng cơ mà? Tự nhiên dây phải của nợ!" Một gã thấy tình hình như thế, chửi đổng vài câu rồi gọi cô rời gọi gã kia rời đi.
Đợi hai gã đi xa, Tư Nhĩ liền ngã khuỵu xuống, vừa ôm A Hoành vừa khóc. "Tớ sợ quá, A Hoành, tớ sợ quá..."
"Đừng sợ, không sao nữa rồi." A Hoành khẽ ôn cô bạn, an ủi.
Từ xa có tiếng bước chân của Tép vang lên. "Hê hê, chị ơi, chị thấy em diễn có đạt không?"
A Hoành cười khúc khích, hỏi: "Em thấy thế nào?"
"Ờ..." Cậu bé ngoác miệng cười. "Chị, không phải em lợi dụng chị đâu, chị phải tin là Tép rất yêu chị!"
A Hoành gật đầu, nói: "Chị tin, chị tin chứ."
Ở cự li xa như thế, hai gã kia cuống quá nghe gà hoá cuốc nên không nhận ra tiếng đáp của "người cha" mới non nớt làm sao.
Không kìm được, cô gái đang dựa vào lòng A Hoành cũng cười phì.
"Vừa khóc vừa cười, ăn mười..." Cậu bé làm mặt hề, cười trêu Tư Nhĩ.
A Hoành nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Nhĩ.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, Tư Nhĩ đã lại giàn giụa nước mắt, nói: "A Hoành, tớ muốn về nhà..."
A Hoành rụt rè bước vào phòng làm việc của ông.
"A Hoành, sao vậy cháu?" Ông cụ đang đọc báo, ngẩng lên nhìn cô, cười hiền từ. Vẻ bẽn lẽn của cô cháu gái khiến ông rất có thiện cảm.
"Ông ơi, ông có bận không ạ?" A Hoành hỏi nhỏ.
"Không bận." Ông cụ lắc đầu rồi đoán: "Ở trường có việc gì hả? Hay là thằng anh cháu và đám Đạt Di bắt nạt cháu?"
A Hoành lắc đầu quầy quậy, nghĩ bụng hình tượng của ba anh chàng này trong mắt người khác thật tồi tệ. "Ông ơi, cháu nói, ông đừng giận được không ạ?"
Ông cụ gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt khoan dung, trìu mến.
A Hoành cúi đầu, nói: “Ông ơi, ông đón Nhĩ Nhĩ về nhà đi ông?”
Ông cụ sững lại, căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở đều đều của hai ông cháu.
Hồi lâu, ông cụ mới trầm ngâm đáp: “A Hoành à, cháu có biết nếu là như vậy thì kết quả sẽ thế nào không? Mẹ cháu sẽ chỉ quan tâm đến Nhĩ Nhĩ nhiều hơn. Tư Hoán sẽ chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Nhĩ Nhĩ và thờ ơ với cháu...” Giọng ông cụ rất nghiêm nhưng cũng lộ rõ yêu thương đối với cô cháu gái.
A Hoành mỉm cười, nhẹ nhàng ngắt lời ông: “Và cả ông nữa...”
Ông cụ liền sững lại.
“Ông lo, mình cũng sẽ như thế.”
“Ông rất nhớ Tư Nhĩ, nhưng vì có cháu nên ông, không đồng tình với, lời để nghị của mẹ và anh Tư Hoán.”
“Ông ơi, ông quý Nhĩ Nhĩ nhiều hơn cũng đúng mà.”
“Ông ơi, Nhĩ Nhĩ rất nhớ ông.”
Ông cụ thở dài, day day đầu mày, khẽ nói: “A Hoành, cháu chỉ là đứa trẻ con, có thể bướng bỉnh, ích kỉ hơn một chút cũng không sao.”
“Ông ơi, nếu đứa trẻ nào cũng bướng bình, ích kỉ, thì người lớn, sẽ rất vất vả.” A Hoành mỉm cười đáp.
“Đúng vậy, nhưng cháu là cháu nội của ông Ôn Mộ Tân, có quyền được bướng bỉnh.” Tiếng ông cụ trầm ấm, thêm một chút tự phụ và sắc sảo.
“Ông ơi, như thế, không công bằng,” Mặc dù cô biết mình là cháu ruột, nhưng không phải cô gái ngờ nghệch nào sinh ra và lớn lên ở Ôn Thủy cũng đều ôm mộng một ngày nào đó mình sẽ biến thành phượng hoàng.
Giống như việc Ôn Tư Nhĩ - một người vốn có tư cách được bướng bỉnh và cao ngạo, cũng không thể ngờ rằng, chỉ trong một đêm lại biến thành một kẻ trắng tay.
Ông cụ liền cười, ánh mắt lộ rõ niềm vui và sự bất lực. “Thôi cho Nhĩ Nhĩ về vậy. Đằng nào thì tình hình này cũng chẳng kéo dài được quá lâu. Chẳng mấy nữa Tư Nhĩ sẽ xuất ngoại thôi.”
Trưa ngày Chủ nhật, khi A Hoành xách cặp lồng, bắt xe buýt đến nhà thi đấu thì trận đấu đã bước sang hồi kết. 108:80, trường Tây Lâm vào vòng bán kết với tỉ số áp đảo.
Tiếng reo hò như sấm dậy vang lên trong nhà thi đấu, Tân D0ạt Di phấn chấn nhảy phắt lên lưng Tư Hoán, cười thích thú. Ngôn Hi ngồi trên khán đài với bộ dáng gà gật.
A Hoành mím môi, rón rén ngồi xuống bên cạnh Ngôn Hi. “Anh Tư Hoán, Đạt Di, hai người nhìn kìa, anh Ngôn Hi ngủ rồi. Ăn nhanh lên, đừng nói em nấu món sườn nhé...” Cô vờ gọi lớn Tư Hoán và Đạt Di đang ở dưới sân.
Ngôn Hi liền bật dậy, mắt mở thao láo, hỏi: “Ai dám cướp món sườn của ta hả? Ai, ai?”
A Hoành vừa cầm hộp cơm vừa cười khúc khích.
Đến giờ Ngôn Hi mới hiểu ra vấn đề, ngái ngủ nhìn xuống sân, hỏi: “Thắng rồi hả?”
A Hoành liền gật đầu.
“Haizz, cô nàng này, tôi đâu có thân quen gì với cô mà sao cô lại trêu tôi như vậy?” Ngôn Hi đùa.
A Hoành liền cười. “Đúng rồi, bọn mình có thân quen gì nhau đâu. Anh tên là gì nhỉ, tự nhinê em quên khuấy mất.”
Ngôn Hi liền lườm cô một cái. “Thôi thôi, thân hơn mức đó một chút.”
Một chút là bao nhiêu nhỉ? A Hoành ngoẹo đầu suy nghĩ, không hỏi gì thêm.
Tân Đạt Di, Tư Hoán chạy tới chỗ A Hoành. Tân Đạt Di ôm chặt lấy A Hoành, xúc động đến nỗi mắt đỏ hoe. “A Hoành ơi, món thịt dê rán với hành của tớ đâu? Lão tử đói quá!” Tư Hoán thì ôm cổ Ngôn Hi rồi dụi đầu vào lưng anh, khiến anh phải la ầm lên: “Tư Hoán, cậu có tránh ra không! Người toàn mồ hôi, bẩn chết đi được!”
“Oa oa, chị A Hoành, anh Ngôn Hi, anh Tư Hoán, anh Đạt Di, em đến rồi, các món thịnh soạn chứ?” Đúng lúc này, Tép cũng lao đến nhanh như bay.
Mọi thứ vô cùng hỗn loạn, ồn ào.
Đến khi yên tĩnh trở lại thì đồ ăn đã bị giải quyết sạch trơn, cả đám con trai ôm cái bụng no nê, ngồi ngắm trời xanh bao la.
“Cuộc đời thật tươi đẹp, tối nay mà được vừa ăn tôm càng vừa uống bia thì tuyệt biết bao...” Tân D9ạt Di vừa chép miệng vừa mơ mộng.
“Tốt nhất là tôm càng tươi châu Úc...” Tư Hoán tiếp lời.
“Tốt nhất là bản thiếu gia mời các cậu...” Ngôn Hi cười.
“Sau đó Tư Hoán sẽ trả tiền...” Tân Đạt Di cười hềnh hệch.
Tư Hoán liền nhảy dựng lên. “Tại sao tôi phải trả tiền chứ?”
“Nhà cậu có hai người, chẳng lẽ để chúng tôi mời mà không biết ngại ư?” Tân Đạt Di ngẩng đầu, điềm nhiên nói.
Từ trước tới nay, Tư Hoán vẫn luôn nhẹ nhàng, lịch thiệp nên anh chàng chỉ biết cười, gật đầu mặc nhận.
A Hoành thì vừa khịt mũi vừa tức, hic, thịt dê đã làm căng hết rốn rồi...
"Đến ngay, đến ngay!" Đằng xa có tiếng đàn ông vọng lại.
"Ôn Tư Nhĩ, mẹ kiếp, cô nói cô là trẻ mồ côi, bảo bọn tôi đi bụi cùng cơ mà? Tự nhiên dây phải của nợ!" Một gã thấy tình hình như thế, chửi đổng vài câu rồi gọi cô rời gọi gã kia rời đi.
Đợi hai gã đi xa, Tư Nhĩ liền ngã khuỵu xuống, vừa ôm A Hoành vừa khóc. "Tớ sợ quá, A Hoành, tớ sợ quá..."
"Đừng sợ, không sao nữa rồi." A Hoành khẽ ôn cô bạn, an ủi.
Từ xa có tiếng bước chân của Tép vang lên. "Hê hê, chị ơi, chị thấy em diễn có đạt không?"
A Hoành cười khúc khích, hỏi: "Em thấy thế nào?"
"Ờ..." Cậu bé ngoác miệng cười. "Chị, không phải em lợi dụng chị đâu, chị phải tin là Tép rất yêu chị!"
A Hoành gật đầu, nói: "Chị tin, chị tin chứ."
Ở cự li xa như thế, hai gã kia cuống quá nghe gà hoá cuốc nên không nhận ra tiếng đáp của "người cha" mới non nớt làm sao.
Không kìm được, cô gái đang dựa vào lòng A Hoành cũng cười phì.
"Vừa khóc vừa cười, ăn mười..." Cậu bé làm mặt hề, cười trêu Tư Nhĩ.
A Hoành nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Nhĩ.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, Tư Nhĩ đã lại giàn giụa nước mắt, nói: "A Hoành, tớ muốn về nhà..."
A Hoành rụt rè bước vào phòng làm việc của ông.
"A Hoành, sao vậy cháu?" Ông cụ đang đọc báo, ngẩng lên nhìn cô, cười hiền từ. Vẻ bẽn lẽn của cô cháu gái khiến ông rất có thiện cảm.
"Ông ơi, ông có bận không ạ?" A Hoành hỏi nhỏ.
"Không bận." Ông cụ lắc đầu rồi đoán: "Ở trường có việc gì hả? Hay là thằng anh cháu và đám Đạt Di bắt nạt cháu?"
A Hoành lắc đầu quầy quậy, nghĩ bụng hình tượng của ba anh chàng này trong mắt người khác thật tồi tệ. "Ông ơi, cháu nói, ông đừng giận được không ạ?"
Ông cụ gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt khoan dung, trìu mến.
A Hoành cúi đầu, nói: “Ông ơi, ông đón Nhĩ Nhĩ về nhà đi ông?”
Ông cụ sững lại, căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở đều đều của hai ông cháu.
Hồi lâu, ông cụ mới trầm ngâm đáp: “A Hoành à, cháu có biết nếu là như vậy thì kết quả sẽ thế nào không? Mẹ cháu sẽ chỉ quan tâm đến Nhĩ Nhĩ nhiều hơn. Tư Hoán sẽ chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Nhĩ Nhĩ và thờ ơ với cháu...” Giọng ông cụ rất nghiêm nhưng cũng lộ rõ yêu thương đối với cô cháu gái.
A Hoành mỉm cười, nhẹ nhàng ngắt lời ông: “Và cả ông nữa...”
Ông cụ liền sững lại.
“Ông lo, mình cũng sẽ như thế.”
“Ông rất nhớ Tư Nhĩ, nhưng vì có cháu nên ông, không đồng tình với, lời để nghị của mẹ và anh Tư Hoán.”
“Ông ơi, ông quý Nhĩ Nhĩ nhiều hơn cũng đúng mà.”
“Ông ơi, Nhĩ Nhĩ rất nhớ ông.”
Ông cụ thở dài, day day đầu mày, khẽ nói: “A Hoành, cháu chỉ là đứa trẻ con, có thể bướng bỉnh, ích kỉ hơn một chút cũng không sao.”
“Ông ơi, nếu đứa trẻ nào cũng bướng bình, ích kỉ, thì người lớn, sẽ rất vất vả.” A Hoành mỉm cười đáp.
“Đúng vậy, nhưng cháu là cháu nội của ông Ôn Mộ Tân, có quyền được bướng bỉnh.” Tiếng ông cụ trầm ấm, thêm một chút tự phụ và sắc sảo.
“Ông ơi, như thế, không công bằng,” Mặc dù cô biết mình là cháu ruột, nhưng không phải cô gái ngờ nghệch nào sinh ra và lớn lên ở Ôn Thủy cũng đều ôm mộng một ngày nào đó mình sẽ biến thành phượng hoàng.
Giống như việc Ôn Tư Nhĩ - một người vốn có tư cách được bướng bỉnh và cao ngạo, cũng không thể ngờ rằng, chỉ trong một đêm lại biến thành một kẻ trắng tay.
Ông cụ liền cười, ánh mắt lộ rõ niềm vui và sự bất lực. “Thôi cho Nhĩ Nhĩ về vậy. Đằng nào thì tình hình này cũng chẳng kéo dài được quá lâu. Chẳng mấy nữa Tư Nhĩ sẽ xuất ngoại thôi.”
Trưa ngày Chủ nhật, khi A Hoành xách cặp lồng, bắt xe buýt đến nhà thi đấu thì trận đấu đã bước sang hồi kết. 108:80, trường Tây Lâm vào vòng bán kết với tỉ số áp đảo.
Tiếng reo hò như sấm dậy vang lên trong nhà thi đấu, Tân D0ạt Di phấn chấn nhảy phắt lên lưng Tư Hoán, cười thích thú. Ngôn Hi ngồi trên khán đài với bộ dáng gà gật.
A Hoành mím môi, rón rén ngồi xuống bên cạnh Ngôn Hi. “Anh Tư Hoán, Đạt Di, hai người nhìn kìa, anh Ngôn Hi ngủ rồi. Ăn nhanh lên, đừng nói em nấu món sườn nhé...” Cô vờ gọi lớn Tư Hoán và Đạt Di đang ở dưới sân.
Ngôn Hi liền bật dậy, mắt mở thao láo, hỏi: “Ai dám cướp món sườn của ta hả? Ai, ai?”
A Hoành vừa cầm hộp cơm vừa cười khúc khích.
Đến giờ Ngôn Hi mới hiểu ra vấn đề, ngái ngủ nhìn xuống sân, hỏi: “Thắng rồi hả?”
A Hoành liền gật đầu.
“Haizz, cô nàng này, tôi đâu có thân quen gì với cô mà sao cô lại trêu tôi như vậy?” Ngôn Hi đùa.
A Hoành liền cười. “Đúng rồi, bọn mình có thân quen gì nhau đâu. Anh tên là gì nhỉ, tự nhinê em quên khuấy mất.”
Ngôn Hi liền lườm cô một cái. “Thôi thôi, thân hơn mức đó một chút.”
Một chút là bao nhiêu nhỉ? A Hoành ngoẹo đầu suy nghĩ, không hỏi gì thêm.
Tân Đạt Di, Tư Hoán chạy tới chỗ A Hoành. Tân Đạt Di ôm chặt lấy A Hoành, xúc động đến nỗi mắt đỏ hoe. “A Hoành ơi, món thịt dê rán với hành của tớ đâu? Lão tử đói quá!” Tư Hoán thì ôm cổ Ngôn Hi rồi dụi đầu vào lưng anh, khiến anh phải la ầm lên: “Tư Hoán, cậu có tránh ra không! Người toàn mồ hôi, bẩn chết đi được!”
“Oa oa, chị A Hoành, anh Ngôn Hi, anh Tư Hoán, anh Đạt Di, em đến rồi, các món thịnh soạn chứ?” Đúng lúc này, Tép cũng lao đến nhanh như bay.
Mọi thứ vô cùng hỗn loạn, ồn ào.
Đến khi yên tĩnh trở lại thì đồ ăn đã bị giải quyết sạch trơn, cả đám con trai ôm cái bụng no nê, ngồi ngắm trời xanh bao la.
“Cuộc đời thật tươi đẹp, tối nay mà được vừa ăn tôm càng vừa uống bia thì tuyệt biết bao...” Tân D9ạt Di vừa chép miệng vừa mơ mộng.
“Tốt nhất là tôm càng tươi châu Úc...” Tư Hoán tiếp lời.
“Tốt nhất là bản thiếu gia mời các cậu...” Ngôn Hi cười.
“Sau đó Tư Hoán sẽ trả tiền...” Tân Đạt Di cười hềnh hệch.
Tư Hoán liền nhảy dựng lên. “Tại sao tôi phải trả tiền chứ?”
“Nhà cậu có hai người, chẳng lẽ để chúng tôi mời mà không biết ngại ư?” Tân Đạt Di ngẩng đầu, điềm nhiên nói.
Từ trước tới nay, Tư Hoán vẫn luôn nhẹ nhàng, lịch thiệp nên anh chàng chỉ biết cười, gật đầu mặc nhận.
A Hoành thì vừa khịt mũi vừa tức, hic, thịt dê đã làm căng hết rốn rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook