Mười Năm Không Xa
-
Chương 3
“ Cốc tiên sinh”. Đối tượng xem mắt lần này là một cô gái dịu dàng.
Cốc Ngôn nhìn người con gái trước mắt gật nhẹ một cái rồi ngồi xuống, ánh mắt anh đảo khắp nhà hàng nhưng vẫn không thấy hình bóng của người con gái thích ầm ĩ – Khúc Tích đâu.
Không có cô ở đây, anh cảm thấy buồn ngủ với lần xem mắt này, cười cho qua chuyện thi thoảng mở miệng nói vài câu, Cốc Ngôn nghĩ, kì thật Khúc Tích nói cũng rất đúng, người con gái không hợp với mình.
Cuộc sống của Cốc Ngôn vốn dĩ rất nhàm chán, một nửa còn lại mà anh đang tìm kiếm nên giống Khúc Tích một chút.
Anh phát hiện, việc Khúc Tích xuất hiện trong các buổi gặp gỡ mai mối đã trở thành thói quen của anh, nhưng hôm nay không thấy cô, Cốc Ngôn cảm thấy có phần hụt hẫng.
Cốc Ngôn suy nghĩ, hôm nay nha đầu kia đã đi đâu, đang làm gì? Vì sao lỡ hẹn? Có phải trên đường cô đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Cốc Ngôn chợt thấy lo lắng.
“ Thật ngại.” Cốc Ngôn đột nhiên đứng dậy: “ Hiện tôi có chút việc, xin phép đi trước.” Không quan tâm đối phương đang ngạc nhiên thế nào, anh cầm áo khoác nhanh chóng rời khỏi quán.
Mẹ cô tái hôn, chỉ đến ngày diễn ra hôn lễ Khúc Tích mới biết. Bà gọi điện nói cho Khúc Tích về ngày kết hôn của mình, giọng nói của bà có phần ấp úng. Cũng dễ hiểu vì sao bà cảm thấy ngại ngùng khi nói chuyện này với cô bởi lẽ Khúc Tích không nhận được thiệp cưới của bà, người chồng tương lai của bà là gia đình có gia thế, sợ cô sẽ đến phá hỏng. Bản thân cô cũng do dự liệu có nên đi hay không, cũng không muốn bà khó xử nên Khúc Tích từ chối tới dự.
Trong ngày mẹ cô tái hôn, Khúc Tích đứng ở trước cổng khách sạn, cô đứng đó nhìn chữ Hỷ màu đỏ chói mắt kia ngẩn ngơ đến nửa ngày, sau đó yên lặng rời đi.
Buổi tối có liên hoan, Khúc Tích uống quá chén, đồng nghiệp muốn đưa về nhưng cô từ chối, Khúc Tích mặc kệ sống chết tự mình đón xe, mục đích của cô cũng rất rõ ràng, không về nhà mà đến thẳng công ty.
Lúc cô vừa xuống taxi, vừa hay Cốc Ngôn lái xe đi ngang qua công ty, nhìn thấy Khúc Tích bước đi khập khễnh, Cốc Ngôn dừng xe, qua cửa kính oto, lẳng lặng nhìn dáng vẻ của Khúc Tích.
Thường ngày Khúc Tích không đi giày cao gót nhưng trong công tác đôi khi cũng cần dùng đến nó. Lúc này cô lại uống rượu, dáng đi tập tễnh xiêu vẹo, đi được vài bước, đến cầu thang cô liền ngã nhào xuống đất.
Cốc Ngôn cảm thấy buồn cười, thấy lúc lâu cô chưa đứng lên, anh lo lắng liệu cô có bị thương chỗ nào không. Anh mở cửa xe đi tới chỗ Khúc Tích. Cô không biết anh đang đi tới gần mình, cô nằm úp xuống sàn nhà, cười lớn.
Cô cảm thấy bản thân mình rất nực cười, khuôn miệng không biết từ khi nào đã cong lên, cười rồi lại cười, mặc dù trên khuôn mặt cô nở nụ cười nhưng lại làm cho người khác cảm thấy chua xót.
Ở trong ấn tượng của Cốc Ngôn, Khúc Tích là một người đơn giản, cô đơn thuần như một nữ sinh. Trước mặt anh luôn vui vẻ, nụ cười luôn nở trên môi, anh thừa nhận, nụ cười của cô rất ấm áp.
Giờ đây, anh không biết vì sao trên khuôn mặt người con gái đơn thuần kia lại có thể nở nụ cười toát lên vẻ đau thương đến thế.
Ở xa, anh ngửi được mùi rượu nồng nặc, Cốc Ngôn nhíu mày, liền tới bên cạnh Khúc Tích, vỗ nhẹ vào mà cô: “ Cháu uống rượu sao?.”
Khúc Tích giơ hai ngón tay quơ quơ, Cốc Ngôn cười nhạt: “ Hai chai mà đã say đến thế này, rất có tiền đồ.”
Khúc Tích nhướng mày, bất mãn: “ Là thật đó.”
Cốc Ngôn trầm mặc, anh kéo Khúc Tích đứng lên, hỏi: “ Có nhớ nhà mình ở đâu không?.”
Khúc Tích suy nghĩ một hồi lâu: “ Làm sao tôi nhớ được mình ở đâu?.” Cô lớn tiếng nói:” Về nhà cha? Hay ở chỗ mẹ? Chỗ nào cũng không nên ở.”
Nghe vậy, Cốc Ngôn có phần kinh ngạc, anh luôn nghĩ Khúc Tích nhất định sống trong một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ che chở bao bọc cẩn thận nên cô luôn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, dám mạo hiểm bám theo đuôi ông chủ.
“ Cháu ở đâu?.” Cốc Ngôn thay đổi câu hỏi.
Khúc Tích trầm mặc lúc lâu: “ Ở chỗ chú Ngôn.”
Cốc Ngôn lập tức nhíu mày: “ Tôi đưa cháu tới khách sạn.”
Khúc Tích nhếch miệng nở nụ cười: “ Tôi biết chú Ngôn nhất định sẽ không cho tôi ở nhà chú ấy, bởi chú ấy không thích tôi.” Cô vừa nói vừa kéo tay Cốc Ngôn: “ Nhưng tôi rất thích chú ấy, vô cùng ... vô cùng ... vô cùng ....”
Cô lặp đi lặp lại hai chữ “ vô cùng “ giống như dù có nói hàng trăm hàng nghìn lần cũng không đủ biểu đạt tình yêu của cô dành cho anh.
Cốc Ngôn nhìn Khúc Tích hai mả đỏ ửng vì say rượu, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào cô gái này, anh hỏi: “ Vì sao?.”
“ Không biết.” Khúc Tích nói: “ Thích đã sáu năm, có lẽ đã sớm thành thói quen.”
Cốc Ngôn ngẩn người, trong đầu hoàn toàn không nhớ nổi, mình đã làm gì để khiến cô gái này yêu thầm mình lâu đến vậy. Sáu năm trước, cô mới mười sáu tuổi.
“ Tôi nhìn thấy chú ấy trong lần đọc diễn thuyết, chú ấy có thể làm được những việc mình thích, tôi ngưỡng mộ chú ấy sau đó chuyển sang yêu mến, tôi cũng không biết vì sao. Nhưng tôi biết rất rõ rằng tôi thích chú ấy. Chính là rất thích.”
Anh phát hiện tim mình đập dồn dập, hơi thở có chút rối loạn. Đưa mắt nhìn cô gái trong lòng, Cốc Ngôn bất đắc dĩ thừa nhận, anh đang có suy nghĩ rất xấu hổ.
Cốc Ngôn nhìn người con gái trước mắt gật nhẹ một cái rồi ngồi xuống, ánh mắt anh đảo khắp nhà hàng nhưng vẫn không thấy hình bóng của người con gái thích ầm ĩ – Khúc Tích đâu.
Không có cô ở đây, anh cảm thấy buồn ngủ với lần xem mắt này, cười cho qua chuyện thi thoảng mở miệng nói vài câu, Cốc Ngôn nghĩ, kì thật Khúc Tích nói cũng rất đúng, người con gái không hợp với mình.
Cuộc sống của Cốc Ngôn vốn dĩ rất nhàm chán, một nửa còn lại mà anh đang tìm kiếm nên giống Khúc Tích một chút.
Anh phát hiện, việc Khúc Tích xuất hiện trong các buổi gặp gỡ mai mối đã trở thành thói quen của anh, nhưng hôm nay không thấy cô, Cốc Ngôn cảm thấy có phần hụt hẫng.
Cốc Ngôn suy nghĩ, hôm nay nha đầu kia đã đi đâu, đang làm gì? Vì sao lỡ hẹn? Có phải trên đường cô đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Cốc Ngôn chợt thấy lo lắng.
“ Thật ngại.” Cốc Ngôn đột nhiên đứng dậy: “ Hiện tôi có chút việc, xin phép đi trước.” Không quan tâm đối phương đang ngạc nhiên thế nào, anh cầm áo khoác nhanh chóng rời khỏi quán.
Mẹ cô tái hôn, chỉ đến ngày diễn ra hôn lễ Khúc Tích mới biết. Bà gọi điện nói cho Khúc Tích về ngày kết hôn của mình, giọng nói của bà có phần ấp úng. Cũng dễ hiểu vì sao bà cảm thấy ngại ngùng khi nói chuyện này với cô bởi lẽ Khúc Tích không nhận được thiệp cưới của bà, người chồng tương lai của bà là gia đình có gia thế, sợ cô sẽ đến phá hỏng. Bản thân cô cũng do dự liệu có nên đi hay không, cũng không muốn bà khó xử nên Khúc Tích từ chối tới dự.
Trong ngày mẹ cô tái hôn, Khúc Tích đứng ở trước cổng khách sạn, cô đứng đó nhìn chữ Hỷ màu đỏ chói mắt kia ngẩn ngơ đến nửa ngày, sau đó yên lặng rời đi.
Buổi tối có liên hoan, Khúc Tích uống quá chén, đồng nghiệp muốn đưa về nhưng cô từ chối, Khúc Tích mặc kệ sống chết tự mình đón xe, mục đích của cô cũng rất rõ ràng, không về nhà mà đến thẳng công ty.
Lúc cô vừa xuống taxi, vừa hay Cốc Ngôn lái xe đi ngang qua công ty, nhìn thấy Khúc Tích bước đi khập khễnh, Cốc Ngôn dừng xe, qua cửa kính oto, lẳng lặng nhìn dáng vẻ của Khúc Tích.
Thường ngày Khúc Tích không đi giày cao gót nhưng trong công tác đôi khi cũng cần dùng đến nó. Lúc này cô lại uống rượu, dáng đi tập tễnh xiêu vẹo, đi được vài bước, đến cầu thang cô liền ngã nhào xuống đất.
Cốc Ngôn cảm thấy buồn cười, thấy lúc lâu cô chưa đứng lên, anh lo lắng liệu cô có bị thương chỗ nào không. Anh mở cửa xe đi tới chỗ Khúc Tích. Cô không biết anh đang đi tới gần mình, cô nằm úp xuống sàn nhà, cười lớn.
Cô cảm thấy bản thân mình rất nực cười, khuôn miệng không biết từ khi nào đã cong lên, cười rồi lại cười, mặc dù trên khuôn mặt cô nở nụ cười nhưng lại làm cho người khác cảm thấy chua xót.
Ở trong ấn tượng của Cốc Ngôn, Khúc Tích là một người đơn giản, cô đơn thuần như một nữ sinh. Trước mặt anh luôn vui vẻ, nụ cười luôn nở trên môi, anh thừa nhận, nụ cười của cô rất ấm áp.
Giờ đây, anh không biết vì sao trên khuôn mặt người con gái đơn thuần kia lại có thể nở nụ cười toát lên vẻ đau thương đến thế.
Ở xa, anh ngửi được mùi rượu nồng nặc, Cốc Ngôn nhíu mày, liền tới bên cạnh Khúc Tích, vỗ nhẹ vào mà cô: “ Cháu uống rượu sao?.”
Khúc Tích giơ hai ngón tay quơ quơ, Cốc Ngôn cười nhạt: “ Hai chai mà đã say đến thế này, rất có tiền đồ.”
Khúc Tích nhướng mày, bất mãn: “ Là thật đó.”
Cốc Ngôn trầm mặc, anh kéo Khúc Tích đứng lên, hỏi: “ Có nhớ nhà mình ở đâu không?.”
Khúc Tích suy nghĩ một hồi lâu: “ Làm sao tôi nhớ được mình ở đâu?.” Cô lớn tiếng nói:” Về nhà cha? Hay ở chỗ mẹ? Chỗ nào cũng không nên ở.”
Nghe vậy, Cốc Ngôn có phần kinh ngạc, anh luôn nghĩ Khúc Tích nhất định sống trong một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ che chở bao bọc cẩn thận nên cô luôn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, dám mạo hiểm bám theo đuôi ông chủ.
“ Cháu ở đâu?.” Cốc Ngôn thay đổi câu hỏi.
Khúc Tích trầm mặc lúc lâu: “ Ở chỗ chú Ngôn.”
Cốc Ngôn lập tức nhíu mày: “ Tôi đưa cháu tới khách sạn.”
Khúc Tích nhếch miệng nở nụ cười: “ Tôi biết chú Ngôn nhất định sẽ không cho tôi ở nhà chú ấy, bởi chú ấy không thích tôi.” Cô vừa nói vừa kéo tay Cốc Ngôn: “ Nhưng tôi rất thích chú ấy, vô cùng ... vô cùng ... vô cùng ....”
Cô lặp đi lặp lại hai chữ “ vô cùng “ giống như dù có nói hàng trăm hàng nghìn lần cũng không đủ biểu đạt tình yêu của cô dành cho anh.
Cốc Ngôn nhìn Khúc Tích hai mả đỏ ửng vì say rượu, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào cô gái này, anh hỏi: “ Vì sao?.”
“ Không biết.” Khúc Tích nói: “ Thích đã sáu năm, có lẽ đã sớm thành thói quen.”
Cốc Ngôn ngẩn người, trong đầu hoàn toàn không nhớ nổi, mình đã làm gì để khiến cô gái này yêu thầm mình lâu đến vậy. Sáu năm trước, cô mới mười sáu tuổi.
“ Tôi nhìn thấy chú ấy trong lần đọc diễn thuyết, chú ấy có thể làm được những việc mình thích, tôi ngưỡng mộ chú ấy sau đó chuyển sang yêu mến, tôi cũng không biết vì sao. Nhưng tôi biết rất rõ rằng tôi thích chú ấy. Chính là rất thích.”
Anh phát hiện tim mình đập dồn dập, hơi thở có chút rối loạn. Đưa mắt nhìn cô gái trong lòng, Cốc Ngôn bất đắc dĩ thừa nhận, anh đang có suy nghĩ rất xấu hổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook