Muội Muội Đừng Chạy
-
Chương 5: Ta yêu em
"Em nghĩ tình cảm của ta với em là như thế nào? " Bạch Kỳ cắt ngang lời nàng " Tiểu Ca, em biết mà, ta chưa bao giờ xem em là muội muội.Ta yêu em."
Mấy ngày này, tâm tình Bạch ca có chút hỗn loạn.Cứ nghĩ đến Bạch Kỳ là cảm thấy buồn rầu, vửa ngại ngùng, vừa ngọt ngào, vừa muốn gặp mặt lại vừa muốn trốn thật xa, tóm lại vô cùn mâu thuẫn...
Gặp nam nhân sẽ không tự chủ đem ra so sánh với Bạch Kỳ, hơn nữa tất cả so ra đều thua kém...
Ông trời, rốt cuộc nàng bị thế nào...
Trong bụng như có muôn vàn con rệp thi nhau gặp cắn, bứt rứt, khó chịu...
Suốt nửa tháng, nàng cứ đứng không yên, ngồi không yên, loáng nghe thấy tên Bạch Kỳ liền cong đuôi chạy mất.Mà Bạch Kỳ gần đây cũng có vẻ bề bộn, rất ít xuất hiện trong phủ, ngược lại Trần Nhạc có đến thăm mấy lần, lần nào nàng cũng chỉ lễ nghĩa cho nhanh.Không phải nàng chán ghét hắn, mà là nàng đang không có tâm trạng...
Ngoài trời, tuyết rơi dày, nhưng trong phòng đốt lửa rất ấm áp.Vừa mới ngủ dậy, Bạch Ca mặc áo mỏng màu trắng, tóc dài lòa xòa trên cổ, a, tối hôm qua lại mất ngủ...
Tiểu La cầm áo khoác bước vào trong phòng, thấy mấy ngày nay tâm trạng tiểu thư không tốt, đoán là do gần đây thiếu gia ít quan tâm đến nàng, liền hớn hở nói :
"Tiểu thư, thiếu gia đến đây."
Bạch Ca nhất thời giật thót : " Sao cơ? Huynh ấy đến đây?"
Xem kìa, thật sự rất kích động : " Đúng rồi, lúc nãy em gặp thiếu gia ở sương phòng, nhìn hướng thì chắc là đi về phía này."
Bạch Ca trở nên cuống quýt, vội vàng xoay người, cứ như vậy chạy ra ngoài : "Cứ bảo là ta không có ở trong phòng."
Chân trần dẫm lên tuyết, cảm nhận tuyết ở dưới chân khẽ tan ra, lạnh buốt...Bên tai nghe loáng thoáng tiếng Bạch Kỳ nghiến răng : "Em dám chạy."
Thôi xong, bị phát hiện.
Bạch Ca le lưỡi, bước chân vì lạnh mà loạng choạng, cuối cùng không biết vấp phải cái gì mà lao về phía trước.Chỉ trong chớp mắt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp, nhìn gương mặt tuấn mỹ đang dần dần phóng đại, Bạch Ca ngơ ngác kêu một tiếng : "Kỳ ca ca..."
Bạch Kỳ cúi đầu nhìn nàng, mân môi không nói. Bạch Ca biết sai, tùy ý hắn ôm nàng vào phòng, đặt nàng ngồi trên giường.
Hắn lấy khăn lau đi đôi chân đã đỏ ửng vì rét, sau đó khẽ hơ trên bếp lửa.Bạch Kỳ làm tất cả rất chăm chú, từ góc độ của nàng có thể thấy hàng mi dài rung rung, gương mặt lờ mờ trong ánh lửa không biết là vui hay buồn..
Bàn tay hắn rất ấm, nhiệt thấm qua làn da, thấm cả vào da thịt ,thấm vào trong trái tim nàng...
"Vì sao muốn trốn?" Hắn lạnh giọng hỏi.
Bạch ca nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, chột dạ,đang định mở miệng phủ nhận đã thấy Bạch Kỳ nghiến răng : " Đừng có nói là tình cờ, suốt một tháng, em tưởng ta không biết."
A, hắn thật hiểu nàng đâu..
Bạch ca rụt cổ, không dám nhìn hắn.
Một lát, Bạch Kỳ mới khẽ thở dài :"Nếu là vì nụ hôn đó, ...Ta sẽ không xin lỗi."
Là vì quá đường đột ư? Dọa đến nàng? Khi nàng nói câu đó, hắn tưởng nàng đã nghĩ thông suốt rồi chứ?
Hắn nâng cằm nàng lên, để nàng đối diện với hắn, ngọn lửa trong mắt như bị gió thổi qua, mờ tỏ bất định : " Ta thích em."
Bạch Ca bối rối : "Ý của huynh nói là thích như thích em gái sao? Nếu là như vậy..."
"Em nghĩ tình cảm của ta với em là như thế nào? " Bạch Kỳ cắt ngang lời nàng " Tiểu Ca, em biết mà, ta chưa bao giờ xem em là muội muội.Ta yêu em."
Bạch Ca trông thấy, trong mắt hắn khi đó tất cả đều là kiên định, sốt ruột và yêu thương.giống như hết thảy đều đọng lại ở một cái ngóng trông, vô cùng ôn nhu, chấp nhất.
"Bạch Kỳ, huynh bị làm sao vậy? Chúng ta là huynh muội." Bạch Ca cuối cùng đánh vỡ sự im lặng này.
"Em quan tâm à?" Bạch Kỳ thấp giọng cười khẽ, châm chọc, thất vọng rồi lại mang theo bi thương khó phát hiện " Dù sao cũng không có cùng huyết thống."
Thì ra, nàng yêu không đủ để có thể quên đi thân phận của họ...
Nàng không đủ yêu chính mình...
Tâm giống như bị kim châm vào, tê dại nhưng bất lực...
Bạch Ca nhìn thấy sự cô đơn của hắn trong lúc ấy, lòng của nàng không khỏi thu chặt lại... " Vốn là, huynh vốn là ca ca của ta nha..."
Nàng thật sự không hiểu, tại sao hắn lại làm như vậy, tại sao lại nói những điều như vậy, nàng hoàn toàn chưa thích nghi được..
Bạch Kỳ cau mày...
Chỉ có nàng, cho tới nay chỉ có nàng mới đủ tỉnh táo để nói ra câu nói này..
Chỉ có nàng mới khiến hắn vô hạn vui sướng rồi lại nhẫn tâm đẩy hắn xuống đáy địa ngục..
Chỉ đơn giản vì một câu nói...
"Đây là em muốn..." Hắn thấp giọng quát " Chỉ là huynh muội quan hệ, ...Cái gì cũng không tồn tại..."
Tựa hồ đau đớn, lại hình như không có cảm giác...
Điều chỉnh lại hô hấp, hai tay Bạch Kỳ vô thức nắm chặt : "Nam hôn nữ giá không thể làm chung..."
Bạch ca lần đầu tiên nghe được hắn đối với mình lạnh lùng như thế, trước kia, Bạch Kỳ rất chiều nàng, một câu nói nặng cũng tiếc, dù nàng ngang ngạnh, nàng vô lý, hắn vẫn rất ôn nhu.
Bạch Ca cảm thấy bụng dưới đau thắt lại...Nàng không biết, nàng thực sự không biết...Trong đầu nàng lúc này rất loạn..Hắn tất cả đều hấp dẫn nàng, dù chỉ một ánh mắt, một nụ cười, một cái nâng tay cũng đủ làm nàng mê muội...Từ nhỏ đã là như vậy...Nhưng mà nàng chưa bao giờ nghĩ xa hơn, trong lòng nàng, rốt cục hắn là ai?
Là ca ca, hay xa hơn?
Nàng đã nói sai cái gì?
Mấy ngày này, tâm tình Bạch ca có chút hỗn loạn.Cứ nghĩ đến Bạch Kỳ là cảm thấy buồn rầu, vửa ngại ngùng, vừa ngọt ngào, vừa muốn gặp mặt lại vừa muốn trốn thật xa, tóm lại vô cùn mâu thuẫn...
Gặp nam nhân sẽ không tự chủ đem ra so sánh với Bạch Kỳ, hơn nữa tất cả so ra đều thua kém...
Ông trời, rốt cuộc nàng bị thế nào...
Trong bụng như có muôn vàn con rệp thi nhau gặp cắn, bứt rứt, khó chịu...
Suốt nửa tháng, nàng cứ đứng không yên, ngồi không yên, loáng nghe thấy tên Bạch Kỳ liền cong đuôi chạy mất.Mà Bạch Kỳ gần đây cũng có vẻ bề bộn, rất ít xuất hiện trong phủ, ngược lại Trần Nhạc có đến thăm mấy lần, lần nào nàng cũng chỉ lễ nghĩa cho nhanh.Không phải nàng chán ghét hắn, mà là nàng đang không có tâm trạng...
Ngoài trời, tuyết rơi dày, nhưng trong phòng đốt lửa rất ấm áp.Vừa mới ngủ dậy, Bạch Ca mặc áo mỏng màu trắng, tóc dài lòa xòa trên cổ, a, tối hôm qua lại mất ngủ...
Tiểu La cầm áo khoác bước vào trong phòng, thấy mấy ngày nay tâm trạng tiểu thư không tốt, đoán là do gần đây thiếu gia ít quan tâm đến nàng, liền hớn hở nói :
"Tiểu thư, thiếu gia đến đây."
Bạch Ca nhất thời giật thót : " Sao cơ? Huynh ấy đến đây?"
Xem kìa, thật sự rất kích động : " Đúng rồi, lúc nãy em gặp thiếu gia ở sương phòng, nhìn hướng thì chắc là đi về phía này."
Bạch Ca trở nên cuống quýt, vội vàng xoay người, cứ như vậy chạy ra ngoài : "Cứ bảo là ta không có ở trong phòng."
Chân trần dẫm lên tuyết, cảm nhận tuyết ở dưới chân khẽ tan ra, lạnh buốt...Bên tai nghe loáng thoáng tiếng Bạch Kỳ nghiến răng : "Em dám chạy."
Thôi xong, bị phát hiện.
Bạch Ca le lưỡi, bước chân vì lạnh mà loạng choạng, cuối cùng không biết vấp phải cái gì mà lao về phía trước.Chỉ trong chớp mắt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp, nhìn gương mặt tuấn mỹ đang dần dần phóng đại, Bạch Ca ngơ ngác kêu một tiếng : "Kỳ ca ca..."
Bạch Kỳ cúi đầu nhìn nàng, mân môi không nói. Bạch Ca biết sai, tùy ý hắn ôm nàng vào phòng, đặt nàng ngồi trên giường.
Hắn lấy khăn lau đi đôi chân đã đỏ ửng vì rét, sau đó khẽ hơ trên bếp lửa.Bạch Kỳ làm tất cả rất chăm chú, từ góc độ của nàng có thể thấy hàng mi dài rung rung, gương mặt lờ mờ trong ánh lửa không biết là vui hay buồn..
Bàn tay hắn rất ấm, nhiệt thấm qua làn da, thấm cả vào da thịt ,thấm vào trong trái tim nàng...
"Vì sao muốn trốn?" Hắn lạnh giọng hỏi.
Bạch ca nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, chột dạ,đang định mở miệng phủ nhận đã thấy Bạch Kỳ nghiến răng : " Đừng có nói là tình cờ, suốt một tháng, em tưởng ta không biết."
A, hắn thật hiểu nàng đâu..
Bạch ca rụt cổ, không dám nhìn hắn.
Một lát, Bạch Kỳ mới khẽ thở dài :"Nếu là vì nụ hôn đó, ...Ta sẽ không xin lỗi."
Là vì quá đường đột ư? Dọa đến nàng? Khi nàng nói câu đó, hắn tưởng nàng đã nghĩ thông suốt rồi chứ?
Hắn nâng cằm nàng lên, để nàng đối diện với hắn, ngọn lửa trong mắt như bị gió thổi qua, mờ tỏ bất định : " Ta thích em."
Bạch Ca bối rối : "Ý của huynh nói là thích như thích em gái sao? Nếu là như vậy..."
"Em nghĩ tình cảm của ta với em là như thế nào? " Bạch Kỳ cắt ngang lời nàng " Tiểu Ca, em biết mà, ta chưa bao giờ xem em là muội muội.Ta yêu em."
Bạch Ca trông thấy, trong mắt hắn khi đó tất cả đều là kiên định, sốt ruột và yêu thương.giống như hết thảy đều đọng lại ở một cái ngóng trông, vô cùng ôn nhu, chấp nhất.
"Bạch Kỳ, huynh bị làm sao vậy? Chúng ta là huynh muội." Bạch Ca cuối cùng đánh vỡ sự im lặng này.
"Em quan tâm à?" Bạch Kỳ thấp giọng cười khẽ, châm chọc, thất vọng rồi lại mang theo bi thương khó phát hiện " Dù sao cũng không có cùng huyết thống."
Thì ra, nàng yêu không đủ để có thể quên đi thân phận của họ...
Nàng không đủ yêu chính mình...
Tâm giống như bị kim châm vào, tê dại nhưng bất lực...
Bạch Ca nhìn thấy sự cô đơn của hắn trong lúc ấy, lòng của nàng không khỏi thu chặt lại... " Vốn là, huynh vốn là ca ca của ta nha..."
Nàng thật sự không hiểu, tại sao hắn lại làm như vậy, tại sao lại nói những điều như vậy, nàng hoàn toàn chưa thích nghi được..
Bạch Kỳ cau mày...
Chỉ có nàng, cho tới nay chỉ có nàng mới đủ tỉnh táo để nói ra câu nói này..
Chỉ có nàng mới khiến hắn vô hạn vui sướng rồi lại nhẫn tâm đẩy hắn xuống đáy địa ngục..
Chỉ đơn giản vì một câu nói...
"Đây là em muốn..." Hắn thấp giọng quát " Chỉ là huynh muội quan hệ, ...Cái gì cũng không tồn tại..."
Tựa hồ đau đớn, lại hình như không có cảm giác...
Điều chỉnh lại hô hấp, hai tay Bạch Kỳ vô thức nắm chặt : "Nam hôn nữ giá không thể làm chung..."
Bạch ca lần đầu tiên nghe được hắn đối với mình lạnh lùng như thế, trước kia, Bạch Kỳ rất chiều nàng, một câu nói nặng cũng tiếc, dù nàng ngang ngạnh, nàng vô lý, hắn vẫn rất ôn nhu.
Bạch Ca cảm thấy bụng dưới đau thắt lại...Nàng không biết, nàng thực sự không biết...Trong đầu nàng lúc này rất loạn..Hắn tất cả đều hấp dẫn nàng, dù chỉ một ánh mắt, một nụ cười, một cái nâng tay cũng đủ làm nàng mê muội...Từ nhỏ đã là như vậy...Nhưng mà nàng chưa bao giờ nghĩ xa hơn, trong lòng nàng, rốt cục hắn là ai?
Là ca ca, hay xa hơn?
Nàng đã nói sai cái gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook