Mười Lăm Năm Chờ Đợi Chim Di Trú
-
Chương 6
Lê Ly đỗ vào trường trung học Phục Hưng theo ý nguyện, Hàn Dĩ Thần cũng đỗ vào trường trung học Hồng Khẩu, mà thành tích Bùi Thượng Hiên tệ nhất cũng miễn cưỡng được chọn vào một trường dạy nghề tài chính.Nếu như đây là một bộ phim điện ảnh, thì tất cả diễn viên đều có kết cục có hậu.
Bùi Thượng Hiên muốn đưa Lê Ly đi bơi, Lê Ly là người không biết bơi, cực kì sợ nước, bám vào cái phao cấp cứu rồi mà còn sợ chết đuối . Nghỉ hè năm hai anh dạy Lê Ly nhịn thở và học bơi ếch , chẳng hiểu làm sao cô lại bị sặc rồi chìm xuống, hoảng hốt đưa cô lên bờ , Lê Ly sống chết không dám xuống lại lần nữa.
Ngày đó đi đến trường học nhận phiếu điểm, Bùi Thượng Hiên và Lê Ly vô tình gặp nhau ở đầu ngõ, như những ngày thường , họ cứ như thế sóng vai đi về phía trường học. Anh dường như vô ý, nói đây có thể là lần cuối đi cùng nhau.
Lê Ly chợt buồn. Mới ngày nào gặp gỡ, chớp mắt đã như bèo dạt mây trôi, thiếu nam thiếu nữ mười lăm tuổi khác với lúc tiểu học vô tri , càng khắc sâu vào lòng cảm xúc tiếc nuối khi chia tay. Sớm chiều cùng làm bạn, rồi cũng sẽ có một ngày mỗi người một nơi.
Trong cuộc họp lớp cuối cùng trước kì thi, máy ghi âm phát bài hát trong album giải thể của nhóm nhạc “tiểu Hổ”, mỗi một bài ca đều là chúc phúc ngày mai gặp lại, nhưng đồng thời bất đắc dĩ thừa nhận chia ly là điều không thể tránh khỏi. Mặc kệ ngày thường quan hệ ra sao, đám bạn cùng lứa tuổi này lệ rơi đầy mặt tay nắm tay hát《 khúc hát tạm biệt 》, hát《 yên tâm bay đi 》, một nụ cười xóa hết thù hận.
Bùi Thượng Hiên xoay người đối mặt với cô, ỷ vào thân hình cao hơn vò rối mái tóc ngắn của cô.”Lê Ly, chúng ta đi bơi, năm nay tớ nhất định phải dạy cậu đàng hoàng.”
Cô ngẩng đầu, tóc của cô quấn vào ngón tay anh, khi giật tay về mang theo những sợ tóc rối, bị lôi kéo nên rất đau.”Được thôi.” Lê Ly trả lời ngắn gọn.
Bọn họ cùng đi đến bể bơi sân vận động trường Hồng Khẩu, người xếp hàng phía trước rất đông. Lê Ly ôm theo cái phao cứu hộ màu vàng nhạt, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay.
“Ỷ vào phao cứu hộ, cậu cả đời cũng không thể biết bơi được.” Bùi Thượng Hiên cau mày tìm nút thổi hơi của phao cứu hộ, định mở cho khí bay hết.
Lê Ly phát hiện mưu đồ của anh, vội vàng đem nút khí chuyển đến trước ngực mình, gắt gao giữ lại không cho anh hành động .”Bùi Thượng Hiên, cậu muốn giết tớ hả?”
“Không thể như vậy được. Học sinh tiểu học còn to gan hơn cậu.” Anh vòng tay trước ngực hừ lạnh, chế giễu cô đến hồ bơi chỉ làm búp bê . Lê Ly trừng mắt, không thèm để ý.
Cô không có chứng chỉ bơi lội, đầu tiên phải đến nơi kiểm tra sức khỏe để kiểm tra lại thân thể. Người phụ nữ mặc áo blu trắng lật lật mí mắt cô kiểm tra, xác định không có mụn liền đóng một con dấu. Lê Ly hoài nghi cầm tờ giấy chứng nhận trở về bên cạnh Bùi Thượng Hiên , thắc mắc không biết kiểm tra như vậy thì kiểm tra ra được bệnh lạ gì.
“Cậu quan tâm nhiều như vậy để làm gì? Nhanh đi thay đồ bơi. Tớ ở ngoài phòng thay đồ chờ cậu.” Bùi Thượng Hiên đạp một đạp, tống Lê Ly đá vào cửa phòng thay quần áo nữ.
Đồ bơi của Lê Ly vẫn là giống bộ năm trước, mua được khi cùng đi mua đồ thể dục với bạn gái cậu “trẻ”, Nghiêm Lệ Minh chọn cho cô một cái áo tắm một mảnh màu hồng có hoa li ti màu trắng, cô chỉ mặc thử được một lần rồi vứt vào một góc.
Cô cởi hết quần áo ra rồi tròng vào bộ đồ tắm, Lê Ly nhìn ngực nổi lên chút chút liền lúng túng . Năm trước cô vừa mới dậy thì, còn nhìn không ra cái gì, hoàn toàn khác so với năm nay. Quần áo tắm bó sát không giống như những bộ quần áo bình thường rộng thùng thình, đem hình dáng bộ ngực hiện lên rõ ràng. Lê Ly quay ra nhìn xung quanh, lén lút so sánh với các cô gái cùng tuổi, phát hiện mọi người cơ bản đều có hình dáng đường cong thân thể,cô mới hơi hơi trở nên yên tâm.Sau khi xối nước làm ướt thân thế, Lê Ly chụp lấy phao cứu hộ chạy ra khỏi phòng tắm.
Bùi Thượng Hiên đợi đến không chịu nổi, lòng nghĩ thế nào tí nữa cũng phải mắng Lê Ly thật nhiều, gọi cô là con rùa đen không sai mà, nhưng trước mắt đột nhiên thoáng hiện một bóng dáng xinh đẹp màu hồng như hoa đào.
Anh chăm chú nhìn nhìn kỹ, xác định cô gái kia thật sự là Lê Ly. Thiếu niên mười lăm tuổi ngẩn người, lần đầu tiên phát hiện thân thể con gái biến hóa thần kì như vậy.
Hàn Dĩ Thần dậy thì sớm hơn so với Lê Ly, năm trước khi đi bơi cùng Dĩ Thần anh liền hiểu rõ thân thể phụ nữ sẽ trở nên thay đổi. Chỉ là anh chưa từng nghĩ qua Lê Ly cũng sẽ thay đổi, tại anh không hề thấy được những đường nết nhấp nhô của cô.
“Bùi Thượng Hiên?” Lê Ly thấy anh nhìn chằm chằm chòng chọc vào mình, nhất thời mặt đỏ như có thể luộc chín trứng gà. Cô chỉ muốn bỏ chạy về phòng thay quần áo, mau mau thay bộ đồ bơi xấu xí này ra.
“Hả.”Chàng trai giật mình hoàn hồn, ngại ngùng vò tóc, thuận thế dắt tay cô đi về phía bể bơi. Ánh mặt trời chiếu xuống đất làm nóng từng xentimet bàn chân, hai người chạy rất nhanh.
“Bùm “, “Bùm” hai tiếng vang thật lớn, Bùi Thượng Hiên nhảy vào trong hồ trước, mà Lê Ly cũng làm theo bởi vì quán tính và sức lôi kéo của anh.
“Cứu mạng a!” Lê Ly nhắm mắt đôi tay loạn vung một mạch, căn bản quên mình đang giữ phao cứu hộ bên người.
Bùi Thượng Hiên đưa phao cấp cứu cho Lê Ly rồi ha ha cười, cô lấm lét mở mắt xác định mình vẫn còn an toàn, thoáng nhìn qua anh vẻ mặt đang dương dương tự đắc, tức thì muốn đùa nghịch,vốc nước hắt vào khuôn mặt ngang ngược kia.
Anh không có chuẩn bị nên nước tạt thẳng vào mặt, nhe răng trợn mắt lầm bầm muốn trả thù. Lê Ly nhanh chóng duỗi chân xua tay quạt nước, nghĩ nhanh nhanh chóng chóng bỏ trốn thôi.
Bùi Thượng Hiên bắt lấy Lê Ly, ấn đầu của cô xuống nước khiến cho cô uống mấy ngụm nước. Cô giãy dụa hai cái, cất giọng bi thương nói: “Bùi Thượng Hiên, vạn nhất nếu tớ chết, cậu nhớ cúng bái cho tớ .”
“Fuck you.” Anh không nhịn được cười, mắng một câu thô tục.
Lần này, Lê Ly học bơi nghiêm túc ngoài dự đoán, cô ngụp lặn trong nước cả buổi vẫn chưa thấy ngoi lên.Anh hoảng hốt, vừa mới nghĩ đi xuống xem cô có sao không, cô lại đột nhiên ngẩng đầu ra khỏi mặt nước.
“Bùi Thượng Hiên.” Lê Ly vươn tay gắt gao ôm lấy cái cổ của anh, nước nhòe nhoẹt trên mặt không biết là nước gì.”Bùi Thượng Hiên, chúng ta vẫn là bạn bè tốt, đúng không?”
Một cảm giác kì lạ như lan tràn trong tim anh biết rõ Lê Ly đang lo sợ điều gì, cũng giống như lo lắng không nói thành lời của anh. Thiếu niên mười lăm tuổi nhẹ nhàng ôm cô gái đang run run vào lòng, che dấu nỗi ưu tư của mình, vô tư nói: “đồ ngốc, cả đời sẽ không thay đổi.”
Bể bơi vô cùng ồn ào, nhưng khi anh lên tiếng, xung quanh như im lặng, câu nói này vô cùng rõ ràng tiến vào trong tai cô, dần dần khắc sâu vào trong tâm hồn.
Vào giữa tháng 8, trường trung học Phục Hưng nơi Lê Ly đang học nhận được báo cáo về việc chuẩn bị tham gia vào kì huấn luyện quân sự , cùng với toàn bộ học sinh trường có bước đầu tiếp xúc. Toàn bộ bạn học chủ yếu đều là quen biết nhau trước, tụ tập cùng một chỗ trò chuyện không ai để ý đến ai.Lê Ly lặng lẽ đứng ở một bên, không có Bùi Thượng Hiên ở khiến cho cô cảm thấy không hứng thú.
Mười ngày huấn luyện quân sự, Lê Ly cùng một cô gái gọi là Lý Quân kết bạn. Hai cô tự nhiên xếp hàng cùng một chỗ, thế là quen nhau.Lý Quân là cô gái vui vẻ, béo hơn Lê Ly một chút. Huấn luyện quân sự được nghỉ ngơi một lúc, hai người mỗi người ăn một cái bánh bao làm điểm tâm, cô liền than thở mới ăn được có một cái, ăn ba cái cũng chẳng nhằm nhò gì.
Lê Ly luôn cho rằng những người mập mạp thường không phải là người xấu , mặc dù không có khoa học nào chứng minh được điều đó, cô vẫn cứ tự cho rằng là đúng. Thân hình cô ấy béo, thịt trên khuôn mặt chảy xệ, cũng được coi là thừa cân. Dù sao tính tình cô cũng không phải xấu, lại cảm thấy những người mập mạp cả ngày ít suy nghĩ, ăn nhiều ngủ nhiều một chút, đâu có thời gian rảnh rỗi đi tám chuyện người khác? Cho nên Lê Ly cùng Lý Quân béo ụt ịt trong kì huấn luyện quân sự kia được mấy ngàythì làm quen, lúc sắp xếp thì tự nhiên cùng vào một hàng.
Báo cáo huấn luyện quân sự được tổ chức ở sân vận động Hồng Khẩu, tất cả các trường trung học đều tập trung ở khu Hồng Khẩu này. Lê Ly nhìn trong đám người thấy Hàn Dĩ Thần, mang đồng phục của trường trung học Hồng Khẩu giống như đồng phục trường trung học Phục Hưng, áo sơ mi trắng quẩn tây xanh . Nhiều năm sau , khi Bùi Thượng Hiên lật xem bộ ảnh chụp tập thể đầu tiên trong kì quân sự của Lê Ly , nhìn cô mặc quân phục, bĩu môi khinh thường đánh giá.
Cô không nói cho anh ngày hôm đó Hàn Dĩ Thần cũng mặc quân phục như vậy, nhưng trang phục đó không làm giảm đi sự xinh đẹp của cô ấy.
Hàn Dĩ Thần thấy Lê Ly, đi xuyên qua đám người tiến về phía cô.Cô có cảm giác như mình đang ở trong ma trận , bạn học nam xung quanh liền xôn xao cả lên, liền tự giác tiến ra đón.
Lê Ly từ nhỏ đã hiểu rõ hiện thực, vẻ ngoài xinh đẹp luôn được rào đón hơn tri thức bên trong, bởi vậy nên trong trường học, mỹ nữ so với tài nữ sẽ được hoan nghênh hơn.
Hàn Dĩ Thần rất khoa trương tặng Lê Ly một cái ôm, không hề để ý đến việc hình ảnh của mình sẽ bị đem ra bàn tán, thoải mái cười tít mắt. Cô không rõ có phải Hàn Dĩ Thần biết được ngày đó Bùi Thương Hiên đi bơi với cô không, trong lòng liền cảm thấy có chút chút tội lỗi.
“Cuộc chiến của chúng ta, từ hôm nay chính thức bắt đầu.”Hàn Dĩ Thần nói.
Lê Ly chớp mắt, trong chốc lát cô như nghẹn thở. Cô thích Bùi Thượng Hiên, còn ôm anh ở bể bơi, tuy rằng chỉ là cái ôm bình thường nhất của bạn bè, nhưng cô vẫn cảm giác như mình đang cướp bạn trai của người khác. Cho dù lúc đầu cô quen biết Bùi Thượng Hiên sớm hơn Hàn Dĩ Thần, nhưng Lê Ly vẫn cảm thấy bất an.
Cô sau dần dần rõ ràng: chiến tranh tình yêu trường kì, da mặt người nào dày, người đó sẽ chiếm ưu thế.
Hàn Dĩ Thần dí dỏm le lưỡi với cô, tươi cười xán lạn nói:”Như thế nào, giọng điệu có giống của giáo viên không?”Lê Ly nghĩ đến ngày họp lớp đầu tiên thầy chủ nhiệm cũng nói như vậy, liền cười rộ lên.
Bạn học Hàn Dĩ Thần lớn tiếng gọi cô trở về, cô quay người vẫy tay với Lê Ly, ánh mắt sâu xa.”Lê Ly, có một câu nói tớ quên nói cho cậu, tớ rất thích Bùi Thượng Hiên.”
Lê Ly thầm thừa nhận trong lòng mình rất ghen tị với Hàn Dĩ Thần, không chỉ là bởi vẻ bề ngoài xinh đẹp mà còn vì cô ấy có thể không chần chừ nói ra tiếng “thích” này. Vậy mà Bùi Thượng Hiên còn khen cô dũng cảm, đến cả dũng khí bày tỏ, cô cũng chẳng có
“Tớ biết.”Lê Ly bình thản lên tiếng.
Cô đi trở về hàng của mình, Lý Quân hiếu kỳ hỏi nữ sinh xinh đẹp kia có phải là bạn của cô hay không. Lê Ly giương mắt lên nhìn lướt qua đội ngũ xếp hình vuông của trường Hồng Khẩu, khóe miệng cong lên mỉa mai.
“Không phải.”Cô hoàn toàn phủ định. Hàn Dĩ Thần tới biểu thị công khai chủ quyền,cô không thể không chú ý đến lời nói bất ngờ kia. Trong phút chốc, Lê Ly bất giác muốn cười đối phương chuyện bé xé ra to, Bùi Thượng Hiên chẳng qua chỉ là dạy mình tập bơi mấy lần, chỉ như thế mà có thể làm cho cô gái xinh đẹp tự tin như Hàn Dĩ Thần coi là kẻ địch lớn.
Lê Ly nhìn Lý Quân, giơ tay lên xoa xoa gò má của cô ấy, thở dài sườn sượt:” Con gái ấy à, một khi đã yêu liền trở nên bất bình thường.”
Trong lớp Lê Ly có rất nhiều bạn cận thị, mỗi khi đến giờ vào lớp là lại lầm rầm tiếng mở hộp kính, thầy cô giáo tóc bạc trắng đứng ở trên bục giảng, , cười tít mắt nói đùa rằng ở phía dưới phản quang rất chói mắt.
Lê Ly quay người nhìn xung quanh, quả nhiên thấy thật giống như là gia đình riêng của mình, không khỏi nảy sinh một cảm giác đồng cảm. Rất nhiều năm về sau, khi cô nhớ lại những năm tháng thanh xuân, Lê Ly nghĩ có lẽ là chính mình đã tự vạch ra một ranh giới vô hình: cứ kết bạn theo khuôn phép cổ hủ của mình, cố chấp cho rằng anh là cánh chim bay lượn tự do. Từ đó, cô liền nhận ra rằng thế giới không có sự trùng hợp nhiều như vậy, nên đã từ bỏ những nỗ lực của mình.
Không còn cậu con trai ngồi cùng bàn hay trêu cô đeo kính thật khó nhìn, bạn ngồi cùng bàn với cô bây giờ là Lý Quân, là bạn học sinh còn nghiêm túc nghe giảng hơn cả cô. Lê Ly yên lặng mở sách vở ra, ép buộc chính mình quên Bùi Thượng Hiên đi.
Năm học cao trung đầu tiên tại trường trôi qua rất nhanh, trường trung học Phục Hưng hàng năm có nhiều người thi đậu vào trường đại học, cao đẳng một mặt được nhờ sự giúp đỡ, chỉ dẫn của những giáo viên có kinh nghiệm, mặc khác cũng cần học sinh tự giác phối hợp.
Lê Quốc Cường cùng Nghiêm Lệ Minh kết hôn cũng là một sự kiện quan trọng. Khi mẹ kết hôn Lê Ly luôn sống nhờ ở nhà bà ngoại, hiện tại cậunhỏ muốn kết hôn, cô tiếp tục ở đó hiển nhiên không thuận tiện.
Lê Quốc Cường có chút khó xử, không nỡ xa cô cháu gái ngoại nhỏ, nhưng trong tiềm thức của đàn ông Thượng Hải đều có một đặc tính—— “trời đất bao la ,vợ ta lớn nhất”. Nghiêm Lệ Minh có thể chịu đựng cùng bà bà ở chung, nhưng nói kiểu gì cũng không chịu nổi cưới Lê Quốc Cường, lại còn phải ở chung với cô cháu gái, cô cũng có đặc tính của phụ nữ Thượng Hải—— thông minh lanh lợi, lòng dạ hẹp hòi.
Nhà ở trở thành một vấn đề tranh chấp ở Lê gia, Lê Mỹ Tình ở nhà chồng thừa hiểu tính khí con riêng , thật sự không dám tưởng tượng nếu để Lê Ly sang ở sẽ khiến tên tiểu tử đó nói bao nhiêu lời khó nghe, bà kiên trì muốn để con gái ở lại nhà mẹ. Lê Quốc Cường tỏ thái độ nửa vời chưa chắc, Lê Mỹ Tình khóc lóc om sòm, tính cách ngang ngược của anh cũng nổi lên, nhất định phải đem Lê Ly đuổi tới nhà anh rể, còn dùng “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” ép buộc mẹ đứng về phía mình.
Giải thích:
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Mạnh tử viết:
(1) 阿意曲從,陷親不義,一不孝也 a ý khúc tòng,hãm thân bất nghĩa, nhất bất hiếu dã
(2) 良窮親老,不為祿仕,二不孝也 lương cùng thân lão,bất vi lộc sĩ,nhị bất hiếu dã
(3) 不娶無子,絕祖先祀,三不孝也bất thú vô tử, tuyệt tổ tiên tự,tam bất hiếu dã
不孝有三,無後為大 (bất hiếu hữu tam ,vô hậu vi đại)
Dịch:
Nghe lời mù quáng, đem thân hy sinh cho việc không chánh nghĩa, là điều bất hiếu thứ nhất.
Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai.
Không lấy vợ, sanh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba.
Trong ba điều bất hiếu, không con là tội nặng nhất.
Lê Ly trầm mặc thờ ơ, dửng dưng vô cảm. Bùi Thượng Hiên tới tìm cô nói chuyện, đứng tại cửa nghe trong phòng đang cãi nhau, thì nhíu mày. Cô chạy nhanh ra cửa, đóng cửa lại, đập mạnh một tiếng.
“Đi thôi.” Lê Ly ngẩng đầu, trên mặt nhìn không ra biểu hiện, nụ cười hoà nhã trong sáng.
Anh cảm thấy cô chẳng hề vui vẻ, dường như đang cố kiềm nén điều gì.
Chàng trai trải qua tình yêu dần trở nên tinh tế, cũng biết quan tâm chuyện không phải của mình.
Bùi Thượng Hiên dừng bước, nắm lấy vai cô khiến Lê Ly ngẩng đầu lên. Cô im lặng thuận theo, chờ anh lên tiếng.
“Lê Ly, chúng ta là bạn tốt, đúng không?” Vẻ mặt của cậu thiếu niên vô cùng nghiêm túc.
Cô gật gật đầu, “Ừ” một tiếng. Hai chữ “ bạn tốt” kia khiến cho Lê Ly vừa buồn vừa vui, vui vì tình bạn giữa hai người mãi mãi tồn tại, buồn vì chẳng thể nào thay đổi mối quan hệ này.
“Cho nên Lê Ly,trước mặt tớ, cậu không cần giả bộ.”Đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ đau lòng, anh bỗng nghĩ rằng có phải cô gái này luôn dùng khuôn mặt tươi tắn để che dấu chua xót, ngay cả khi muốn khóc cũng sẽ tìm một góc khuất không người để rơi nước mắt? Giống như phòng học ngày đó, cô yên lặng một mình rơi nước mắt.
Lê Ly hiểu anh đang nói đến điều gì. Cô không muốn đón nhận sự dịu dàng của Bùi Thượng Hiên, nó khiến cho cô càng lúc càng ỷ lại vào anh. Sau khi trưởng thành cô mới bất ngờ nhận ra mười lăm năm qua, cuối cùng cô cũng đã có thể bày tỏ cảm xúc của mình. Và thế là trong lúc cô đơn, cô mỉm cười như bong hoa nở rộ.
“Cậu không biết tôi rất ngốc à.” Cô quật cường ngửa đầu, càng nói, độ cong ở khoé miệng càng rộng, “Bùi Thượng Hiên, có phải cậu phải dỗ dành Hàn Dĩ Thần rất nhiều không hả?”
Nghe được câu hỏi bất ngờ, Bùi Thượng Hiên không trả lời, chỉ vươn tay ôm cô vào trong lòng. Anh lấy tay ép đầu Lê Ly vào lồng ngực mình, giống như ngày đó dạy cô bơi lội mà không chịu buông tay. Lê Ly giãy dụa một lúc, rồi bỗng nhiên không chống cự nữa, cô ôm lấy eo Bùi Thượng Hiên khóc nức nở.
Cô vừa khóc vừa nấc nghẹn kể lại chuyện nhà cô xem cô như bóng, đá qua đá lại, cậu thiếu niên xúc động , xiết chặt tay thành nắm đấm.”Thật quá đáng, Lê Ly, sao bọn họ có thể đối xử với cậu như vậy! Nhất là mẹ cậu, cậu là con gái của bà mà!” Nói xong anh xoay người đi về phía nhà Lê Ly, muốn tìm những kẻ không rõ phải trái kia để làm cho ra lẽ.
Lê Ly gắt gao ôm lấy Bùi Thượng Hiên, “Đồ ngốc này, cậu lại phát điên cái gì thế! Ai cần cậu lo chuyện bao đồng hả!” Tay phải nắm quyền, bất ngờ đập mạnh vào ngực anh, sức lực không nhỏ khiến anh nhăn mặt. Bùi Thượng Hiên đưa tay xoa ngực, căm giận trừng mắt nhìn Lê Ly.
“Cậu đừng có như con chó bị giẫm phải đuôi như thế.Chuyện của người khác, tớ không thèm quản!”Anh hất tay của cô ra, cậu thiếu niên đi thẳng không quay đầu lại.
Anh giận rồi. Lê Ly nhìn theo hướng trời chiều tìm kiếm bóng lưng cậu thiếu niên kia, cắn chặt môi. Nếu như anh quay lại nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nói “Sao cậu cứ tự hành hạ mình thế”, nhưng mà Bùi Thượng Hiên không hề quay lại.
Lê Ly không biết rằng, sau lần chia xa này, rất lâu rất lâu sau cô mới gặp lại anh. Mà chờ đến lúc bọn họ gặp nhau, tất cả đã khác rồi.
Lê Ly biết được Bùi Thượng Hiên xảy ra chuyện là do nghe Đặng Kiếm Phong nói. Đặng Kiếm Phong và Bùi Thượng Hiên có cùng suy nghĩ nhiều mặt nên đã lựa chọn cùng thi một trường, vì lúc học cấp hai quan hệ giữa hai người cũng khá thân thiết . Những tên côn đồ xung quanh trường học đều được lĩnh giáo qua sự lợi hại của hai người, cho nên đều đi theo bọn họ.
Lê Ly vội vàng sửa soạn đồ đạc, sau ngày Quốc Khánh cô liền chuyển đến Liễu gia sống cùng mẹ . Lê Mỹ Tình cuối cùng cũng đuối lý, thương lượng với Liễu Chi Hiền chia phòng khách ra thành hai phòng, làm một bức tường phía trong cho Lê Ly bày một cái giường nhỏ hẹp và hai tầng tủ quần áo. Còn về góc học tập của Lê Ly, thì cô đều phải đến phòng của Liễu Thiên Ngân dùng chung một bàn với hắn,
Lê Ly không nói gì, chấp nhận sự sắp xếp này, nhưng cô thầm nhắc nhở mình sau này phải làm cho xong bài tập ở trường. Cô không nói gì khiến cho Lê Quốc Cường rất hổ thẹn, cảm thấy cô cháu ngoại không còn thân thiết với mình như trước.
Vì bù đắp cho Lê Ly vì sự vô lý của vợ sắp cưới. Nhân dịp nghỉ lễ, Lê Quốc Cường dẫn Lê Ly đi mua giày thể thao. Bọn họ tại cửa hàng Nike thì gặp Đặng Kiếm Phong.
Lê Ly chưa từng nói chuyện với Đặng Kiếm Phong, dù cùng lớp khi ở cấp hai, toàn bộ nam sinh chỉ có Bùi Thương Hiên là thân thiết với cô. Nhìn thấy Đặng Kiếm Phong, Lê Ly cười chào hỏi, nghĩ đến Bùi Thượng Hiên lâu không gặp, liền hỏi tình hình của anh.
Vẻ mặt Đặng Kiếm Phong kinh ngạc “Cậu không biết gì sao? Cậu và Bùi Thượng Hiên thân như vậy mà cậu không biết chuyện sao?”
Tim cô bỗng đập thình thịch, có dự cảm chẳng lành.”Đã rất lâu rồi tớ không gặp cậu ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Cụ thể nguyên nhân tớ cũng không rõ,nhưng Bùi Thượng Hiên đã bị bắt giam, nghe nói đang ở sở cảnh sát.”
Lê Ly như bị sét đánh, tiếng gọi của cậu nhỏ cô cũng không còn nghe thấy. Cô không nhớ được mình đã tạm biệt Đặng Kiếm Phong như thế nào, đi theo Lê Quốc Cường về nhà ra sao, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩa: một tháng không gặp, tại sao lại biến thành như vậy?
Việc làm đầu tiên của Lê Ly khi về nhà đó là chạy qua bốn con hẻm đi tới nhà Bùi Thượng Hiên. Cô nhấn chuông cửa, lại sợ người trong nhà không nghe thấy, nên gắng sức gõ cửa , gọi tên anh thật to.
Rất nhanh, có người xuống lầu mở cửa, là Cha Bùi.
“Lê Ly.”Chú ấy gọi tên cô, mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thở dài.
” Chú à, Thượng Hiên đâu rồi? Cháu nghe nói cậu ấy xảy ra chuyện, lần trước gặp cậu ấy còn tốt mà.” Lê Ly thấy bộ dạng cha Bùi muốn nói gì đó lại thôi, trái tim không khỏi trùng xuống, ý nghĩ “Chỉ là lời nói đùa” kia cũng đã nát vụn. Cô chảy ra nước mắt.
“Vào trong rồi nói, tiện thể cháu cũng an ủi cho cô đỡ buồn.” Vẻ mặt Cha Bùi có chút mất kiên nhẫn. Lê Ly hoảng hốt , ba chân bốn cẳng chạy lên trên gác. Đẩy cửa ra, thấy chàng trai cao ráo tuấn tú không có ở trong phòng.
“Tiểu Ly.”Mẹ Bùi thấy Lê Ly,thì ôm cô vào lòng, nước mắt đầm đìa, nức nở nói: “Cô phải làm thế nào đây, đau khổ cay đắng nuôi con lớn, giờ lại bị đi tù”
Hai chữ đi tù này, khiến cho Lê Ly run bắn. Cô vội vã hỏi thăm chuyện xảy ra.
“Con tiểu hồ ly kia,cô nhìn một lần là biết nó không phải người tốt. Thượng Hiên là do nó hại chết mà.” Mẹ Bùi nghiến răng nghiến lợi nói. Cô ấy là ai? Hàn Dĩ Thần sao? Lê Ly mờ mịt khó hiểu.
Sự tình chẳng hề phức tạp, Bùi Thượng Hiên cùng Hàn Dĩ Thần vụng trộm làm điều cấm , bị cha Hàn Dĩ Thần phát hiện, ông ta nhất quyết báo cảnh sát. Bởi vì Hàn Dĩ Thần vẫn là trẻ vị thành niên, hành vi Bùi Thượng Hiên bị coi là cưỡng bức.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện , đầu óc cô trở nên trống rỗng,một cảm giác mất mát lan tràn. Thiếu nữ mười lăm tuổi đối với “Tình dục” chưa hề hiểu rõ, xem qua“Điều luật bảo vệ thanh thiếu niên”thật sự cô không hiểu nổi tại sao Bùi Thượng Hiên và Hàn Dĩ Thần yêu nhau, tình cảm thắm thiết như thế sao lại biến thành cưỡng bức? Tội danh này cô đã từng nghe trên thời sự nhắc đến, tương đối là nghiêm trọng.
Lê Ly lấy cớ là đau răng xin nghỉ học đi khám, cô đi đến trường trung học Hồng Khẩu tìm Hàn Dĩ Thần. Gọi điện thoại đến nhà cô ấy, vừa nghe đến tên của cô Hàn Dĩ Thần liền ngắt máy, không cho Lê Ly cơ hội mở miệng.
Lê Ly không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đến trường học.Cô cầm huy hiệu trường Phục Hưng cho bác bảo vệ cổng nhìn, tự xưng là tới liên hệ công tác, thuận lợi vào trong trường.
Cô không biết Hàn Dĩ Thần học tại lớp nào, trên hành lang năm ba bắt lấy một bạn nam hỏi thăm. Nữ sinh xinh đẹp luôn luôn khiến mọi người chú ý, quả nhiên nam sinh nói cho cô biết Hàn Dĩ Thần học ở lớp 5.
Cô đứng tại cứa lớp thấy Hàn Dĩ Thần ngồi bên cửa sổ. Lê Ly quát to một tiếng, Hàn Dĩ Thần quay đầu lại.
Khuôn mặt cô ấy rất trắng, không có chút máu. Lê Ly khuôn mặt này, trong lòng nổi lên sợ hãi. Cô có dự cảm, Hàn Dĩ Thần cũng không đồng ý cứu Bùi Thượng Hiên.
“Tớ không có năng lực như vậy.” Hàn Dĩ Thần nhẹ nhàng nói, gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm như em bé, giảm bớt tất cả cảm xúc.” Tớ đã xin bố tớ, không có tác dụng.”
“Cậu không thể đối với Thượng Hiên như vậy.Cậu quên cậu nói với tớ, cậu rất thích cậu ấy?” Lê Ly bất chấp hết thảy bắt lấy bờ vai của cô liều mạng lay động, “Hàn Dĩ Thần, cậu đi nói cho cảnh sát, cậu ấy không làm chuyện xấu.Cậu đi với mình!”
Hàn Dĩ Thần cả thân người bị lắc nên đầu tóc tán loạn, cô thờ ơ ơ hờ chờ đợi Lê Ly hết lực mới thôi. hi vọng của Lê Ly từng chút từng chút mất đi, trước mắt cô gái xinh đẹp mang gương mặt vô tình trống rỗng, cô buông tay lùi về sau một bước chân.
“Lê Ly, tớ trả cậu ấy lại cho cậu. Là tớ hại cậu ấy, thay tớ chuyển lời xin lỗi.” Nói xong, cô xoay người chạy về phía cầu thang lớp học.
Lê Ly đứng tại sân thể dục Hồng Khẩu, tiếng chuông vào lớp đập từng khiến vào tai khiến cô đau đớn
Trên bầu trời đàn chim xếp hàng chỉnh tề bay qua, một mùa di cư nữa lại đến.
Cảm giác vô lực thất bại bỗng chốc đánh trúng Lê Ly, cô lại sân trường xa lạ này ngồi xổm xuống, gào khóc thật lớn.
Bùi Thượng Hiên muốn đưa Lê Ly đi bơi, Lê Ly là người không biết bơi, cực kì sợ nước, bám vào cái phao cấp cứu rồi mà còn sợ chết đuối . Nghỉ hè năm hai anh dạy Lê Ly nhịn thở và học bơi ếch , chẳng hiểu làm sao cô lại bị sặc rồi chìm xuống, hoảng hốt đưa cô lên bờ , Lê Ly sống chết không dám xuống lại lần nữa.
Ngày đó đi đến trường học nhận phiếu điểm, Bùi Thượng Hiên và Lê Ly vô tình gặp nhau ở đầu ngõ, như những ngày thường , họ cứ như thế sóng vai đi về phía trường học. Anh dường như vô ý, nói đây có thể là lần cuối đi cùng nhau.
Lê Ly chợt buồn. Mới ngày nào gặp gỡ, chớp mắt đã như bèo dạt mây trôi, thiếu nam thiếu nữ mười lăm tuổi khác với lúc tiểu học vô tri , càng khắc sâu vào lòng cảm xúc tiếc nuối khi chia tay. Sớm chiều cùng làm bạn, rồi cũng sẽ có một ngày mỗi người một nơi.
Trong cuộc họp lớp cuối cùng trước kì thi, máy ghi âm phát bài hát trong album giải thể của nhóm nhạc “tiểu Hổ”, mỗi một bài ca đều là chúc phúc ngày mai gặp lại, nhưng đồng thời bất đắc dĩ thừa nhận chia ly là điều không thể tránh khỏi. Mặc kệ ngày thường quan hệ ra sao, đám bạn cùng lứa tuổi này lệ rơi đầy mặt tay nắm tay hát《 khúc hát tạm biệt 》, hát《 yên tâm bay đi 》, một nụ cười xóa hết thù hận.
Bùi Thượng Hiên xoay người đối mặt với cô, ỷ vào thân hình cao hơn vò rối mái tóc ngắn của cô.”Lê Ly, chúng ta đi bơi, năm nay tớ nhất định phải dạy cậu đàng hoàng.”
Cô ngẩng đầu, tóc của cô quấn vào ngón tay anh, khi giật tay về mang theo những sợ tóc rối, bị lôi kéo nên rất đau.”Được thôi.” Lê Ly trả lời ngắn gọn.
Bọn họ cùng đi đến bể bơi sân vận động trường Hồng Khẩu, người xếp hàng phía trước rất đông. Lê Ly ôm theo cái phao cứu hộ màu vàng nhạt, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay.
“Ỷ vào phao cứu hộ, cậu cả đời cũng không thể biết bơi được.” Bùi Thượng Hiên cau mày tìm nút thổi hơi của phao cứu hộ, định mở cho khí bay hết.
Lê Ly phát hiện mưu đồ của anh, vội vàng đem nút khí chuyển đến trước ngực mình, gắt gao giữ lại không cho anh hành động .”Bùi Thượng Hiên, cậu muốn giết tớ hả?”
“Không thể như vậy được. Học sinh tiểu học còn to gan hơn cậu.” Anh vòng tay trước ngực hừ lạnh, chế giễu cô đến hồ bơi chỉ làm búp bê . Lê Ly trừng mắt, không thèm để ý.
Cô không có chứng chỉ bơi lội, đầu tiên phải đến nơi kiểm tra sức khỏe để kiểm tra lại thân thể. Người phụ nữ mặc áo blu trắng lật lật mí mắt cô kiểm tra, xác định không có mụn liền đóng một con dấu. Lê Ly hoài nghi cầm tờ giấy chứng nhận trở về bên cạnh Bùi Thượng Hiên , thắc mắc không biết kiểm tra như vậy thì kiểm tra ra được bệnh lạ gì.
“Cậu quan tâm nhiều như vậy để làm gì? Nhanh đi thay đồ bơi. Tớ ở ngoài phòng thay đồ chờ cậu.” Bùi Thượng Hiên đạp một đạp, tống Lê Ly đá vào cửa phòng thay quần áo nữ.
Đồ bơi của Lê Ly vẫn là giống bộ năm trước, mua được khi cùng đi mua đồ thể dục với bạn gái cậu “trẻ”, Nghiêm Lệ Minh chọn cho cô một cái áo tắm một mảnh màu hồng có hoa li ti màu trắng, cô chỉ mặc thử được một lần rồi vứt vào một góc.
Cô cởi hết quần áo ra rồi tròng vào bộ đồ tắm, Lê Ly nhìn ngực nổi lên chút chút liền lúng túng . Năm trước cô vừa mới dậy thì, còn nhìn không ra cái gì, hoàn toàn khác so với năm nay. Quần áo tắm bó sát không giống như những bộ quần áo bình thường rộng thùng thình, đem hình dáng bộ ngực hiện lên rõ ràng. Lê Ly quay ra nhìn xung quanh, lén lút so sánh với các cô gái cùng tuổi, phát hiện mọi người cơ bản đều có hình dáng đường cong thân thể,cô mới hơi hơi trở nên yên tâm.Sau khi xối nước làm ướt thân thế, Lê Ly chụp lấy phao cứu hộ chạy ra khỏi phòng tắm.
Bùi Thượng Hiên đợi đến không chịu nổi, lòng nghĩ thế nào tí nữa cũng phải mắng Lê Ly thật nhiều, gọi cô là con rùa đen không sai mà, nhưng trước mắt đột nhiên thoáng hiện một bóng dáng xinh đẹp màu hồng như hoa đào.
Anh chăm chú nhìn nhìn kỹ, xác định cô gái kia thật sự là Lê Ly. Thiếu niên mười lăm tuổi ngẩn người, lần đầu tiên phát hiện thân thể con gái biến hóa thần kì như vậy.
Hàn Dĩ Thần dậy thì sớm hơn so với Lê Ly, năm trước khi đi bơi cùng Dĩ Thần anh liền hiểu rõ thân thể phụ nữ sẽ trở nên thay đổi. Chỉ là anh chưa từng nghĩ qua Lê Ly cũng sẽ thay đổi, tại anh không hề thấy được những đường nết nhấp nhô của cô.
“Bùi Thượng Hiên?” Lê Ly thấy anh nhìn chằm chằm chòng chọc vào mình, nhất thời mặt đỏ như có thể luộc chín trứng gà. Cô chỉ muốn bỏ chạy về phòng thay quần áo, mau mau thay bộ đồ bơi xấu xí này ra.
“Hả.”Chàng trai giật mình hoàn hồn, ngại ngùng vò tóc, thuận thế dắt tay cô đi về phía bể bơi. Ánh mặt trời chiếu xuống đất làm nóng từng xentimet bàn chân, hai người chạy rất nhanh.
“Bùm “, “Bùm” hai tiếng vang thật lớn, Bùi Thượng Hiên nhảy vào trong hồ trước, mà Lê Ly cũng làm theo bởi vì quán tính và sức lôi kéo của anh.
“Cứu mạng a!” Lê Ly nhắm mắt đôi tay loạn vung một mạch, căn bản quên mình đang giữ phao cứu hộ bên người.
Bùi Thượng Hiên đưa phao cấp cứu cho Lê Ly rồi ha ha cười, cô lấm lét mở mắt xác định mình vẫn còn an toàn, thoáng nhìn qua anh vẻ mặt đang dương dương tự đắc, tức thì muốn đùa nghịch,vốc nước hắt vào khuôn mặt ngang ngược kia.
Anh không có chuẩn bị nên nước tạt thẳng vào mặt, nhe răng trợn mắt lầm bầm muốn trả thù. Lê Ly nhanh chóng duỗi chân xua tay quạt nước, nghĩ nhanh nhanh chóng chóng bỏ trốn thôi.
Bùi Thượng Hiên bắt lấy Lê Ly, ấn đầu của cô xuống nước khiến cho cô uống mấy ngụm nước. Cô giãy dụa hai cái, cất giọng bi thương nói: “Bùi Thượng Hiên, vạn nhất nếu tớ chết, cậu nhớ cúng bái cho tớ .”
“Fuck you.” Anh không nhịn được cười, mắng một câu thô tục.
Lần này, Lê Ly học bơi nghiêm túc ngoài dự đoán, cô ngụp lặn trong nước cả buổi vẫn chưa thấy ngoi lên.Anh hoảng hốt, vừa mới nghĩ đi xuống xem cô có sao không, cô lại đột nhiên ngẩng đầu ra khỏi mặt nước.
“Bùi Thượng Hiên.” Lê Ly vươn tay gắt gao ôm lấy cái cổ của anh, nước nhòe nhoẹt trên mặt không biết là nước gì.”Bùi Thượng Hiên, chúng ta vẫn là bạn bè tốt, đúng không?”
Một cảm giác kì lạ như lan tràn trong tim anh biết rõ Lê Ly đang lo sợ điều gì, cũng giống như lo lắng không nói thành lời của anh. Thiếu niên mười lăm tuổi nhẹ nhàng ôm cô gái đang run run vào lòng, che dấu nỗi ưu tư của mình, vô tư nói: “đồ ngốc, cả đời sẽ không thay đổi.”
Bể bơi vô cùng ồn ào, nhưng khi anh lên tiếng, xung quanh như im lặng, câu nói này vô cùng rõ ràng tiến vào trong tai cô, dần dần khắc sâu vào trong tâm hồn.
Vào giữa tháng 8, trường trung học Phục Hưng nơi Lê Ly đang học nhận được báo cáo về việc chuẩn bị tham gia vào kì huấn luyện quân sự , cùng với toàn bộ học sinh trường có bước đầu tiếp xúc. Toàn bộ bạn học chủ yếu đều là quen biết nhau trước, tụ tập cùng một chỗ trò chuyện không ai để ý đến ai.Lê Ly lặng lẽ đứng ở một bên, không có Bùi Thượng Hiên ở khiến cho cô cảm thấy không hứng thú.
Mười ngày huấn luyện quân sự, Lê Ly cùng một cô gái gọi là Lý Quân kết bạn. Hai cô tự nhiên xếp hàng cùng một chỗ, thế là quen nhau.Lý Quân là cô gái vui vẻ, béo hơn Lê Ly một chút. Huấn luyện quân sự được nghỉ ngơi một lúc, hai người mỗi người ăn một cái bánh bao làm điểm tâm, cô liền than thở mới ăn được có một cái, ăn ba cái cũng chẳng nhằm nhò gì.
Lê Ly luôn cho rằng những người mập mạp thường không phải là người xấu , mặc dù không có khoa học nào chứng minh được điều đó, cô vẫn cứ tự cho rằng là đúng. Thân hình cô ấy béo, thịt trên khuôn mặt chảy xệ, cũng được coi là thừa cân. Dù sao tính tình cô cũng không phải xấu, lại cảm thấy những người mập mạp cả ngày ít suy nghĩ, ăn nhiều ngủ nhiều một chút, đâu có thời gian rảnh rỗi đi tám chuyện người khác? Cho nên Lê Ly cùng Lý Quân béo ụt ịt trong kì huấn luyện quân sự kia được mấy ngàythì làm quen, lúc sắp xếp thì tự nhiên cùng vào một hàng.
Báo cáo huấn luyện quân sự được tổ chức ở sân vận động Hồng Khẩu, tất cả các trường trung học đều tập trung ở khu Hồng Khẩu này. Lê Ly nhìn trong đám người thấy Hàn Dĩ Thần, mang đồng phục của trường trung học Hồng Khẩu giống như đồng phục trường trung học Phục Hưng, áo sơ mi trắng quẩn tây xanh . Nhiều năm sau , khi Bùi Thượng Hiên lật xem bộ ảnh chụp tập thể đầu tiên trong kì quân sự của Lê Ly , nhìn cô mặc quân phục, bĩu môi khinh thường đánh giá.
Cô không nói cho anh ngày hôm đó Hàn Dĩ Thần cũng mặc quân phục như vậy, nhưng trang phục đó không làm giảm đi sự xinh đẹp của cô ấy.
Hàn Dĩ Thần thấy Lê Ly, đi xuyên qua đám người tiến về phía cô.Cô có cảm giác như mình đang ở trong ma trận , bạn học nam xung quanh liền xôn xao cả lên, liền tự giác tiến ra đón.
Lê Ly từ nhỏ đã hiểu rõ hiện thực, vẻ ngoài xinh đẹp luôn được rào đón hơn tri thức bên trong, bởi vậy nên trong trường học, mỹ nữ so với tài nữ sẽ được hoan nghênh hơn.
Hàn Dĩ Thần rất khoa trương tặng Lê Ly một cái ôm, không hề để ý đến việc hình ảnh của mình sẽ bị đem ra bàn tán, thoải mái cười tít mắt. Cô không rõ có phải Hàn Dĩ Thần biết được ngày đó Bùi Thương Hiên đi bơi với cô không, trong lòng liền cảm thấy có chút chút tội lỗi.
“Cuộc chiến của chúng ta, từ hôm nay chính thức bắt đầu.”Hàn Dĩ Thần nói.
Lê Ly chớp mắt, trong chốc lát cô như nghẹn thở. Cô thích Bùi Thượng Hiên, còn ôm anh ở bể bơi, tuy rằng chỉ là cái ôm bình thường nhất của bạn bè, nhưng cô vẫn cảm giác như mình đang cướp bạn trai của người khác. Cho dù lúc đầu cô quen biết Bùi Thượng Hiên sớm hơn Hàn Dĩ Thần, nhưng Lê Ly vẫn cảm thấy bất an.
Cô sau dần dần rõ ràng: chiến tranh tình yêu trường kì, da mặt người nào dày, người đó sẽ chiếm ưu thế.
Hàn Dĩ Thần dí dỏm le lưỡi với cô, tươi cười xán lạn nói:”Như thế nào, giọng điệu có giống của giáo viên không?”Lê Ly nghĩ đến ngày họp lớp đầu tiên thầy chủ nhiệm cũng nói như vậy, liền cười rộ lên.
Bạn học Hàn Dĩ Thần lớn tiếng gọi cô trở về, cô quay người vẫy tay với Lê Ly, ánh mắt sâu xa.”Lê Ly, có một câu nói tớ quên nói cho cậu, tớ rất thích Bùi Thượng Hiên.”
Lê Ly thầm thừa nhận trong lòng mình rất ghen tị với Hàn Dĩ Thần, không chỉ là bởi vẻ bề ngoài xinh đẹp mà còn vì cô ấy có thể không chần chừ nói ra tiếng “thích” này. Vậy mà Bùi Thượng Hiên còn khen cô dũng cảm, đến cả dũng khí bày tỏ, cô cũng chẳng có
“Tớ biết.”Lê Ly bình thản lên tiếng.
Cô đi trở về hàng của mình, Lý Quân hiếu kỳ hỏi nữ sinh xinh đẹp kia có phải là bạn của cô hay không. Lê Ly giương mắt lên nhìn lướt qua đội ngũ xếp hình vuông của trường Hồng Khẩu, khóe miệng cong lên mỉa mai.
“Không phải.”Cô hoàn toàn phủ định. Hàn Dĩ Thần tới biểu thị công khai chủ quyền,cô không thể không chú ý đến lời nói bất ngờ kia. Trong phút chốc, Lê Ly bất giác muốn cười đối phương chuyện bé xé ra to, Bùi Thượng Hiên chẳng qua chỉ là dạy mình tập bơi mấy lần, chỉ như thế mà có thể làm cho cô gái xinh đẹp tự tin như Hàn Dĩ Thần coi là kẻ địch lớn.
Lê Ly nhìn Lý Quân, giơ tay lên xoa xoa gò má của cô ấy, thở dài sườn sượt:” Con gái ấy à, một khi đã yêu liền trở nên bất bình thường.”
Trong lớp Lê Ly có rất nhiều bạn cận thị, mỗi khi đến giờ vào lớp là lại lầm rầm tiếng mở hộp kính, thầy cô giáo tóc bạc trắng đứng ở trên bục giảng, , cười tít mắt nói đùa rằng ở phía dưới phản quang rất chói mắt.
Lê Ly quay người nhìn xung quanh, quả nhiên thấy thật giống như là gia đình riêng của mình, không khỏi nảy sinh một cảm giác đồng cảm. Rất nhiều năm về sau, khi cô nhớ lại những năm tháng thanh xuân, Lê Ly nghĩ có lẽ là chính mình đã tự vạch ra một ranh giới vô hình: cứ kết bạn theo khuôn phép cổ hủ của mình, cố chấp cho rằng anh là cánh chim bay lượn tự do. Từ đó, cô liền nhận ra rằng thế giới không có sự trùng hợp nhiều như vậy, nên đã từ bỏ những nỗ lực của mình.
Không còn cậu con trai ngồi cùng bàn hay trêu cô đeo kính thật khó nhìn, bạn ngồi cùng bàn với cô bây giờ là Lý Quân, là bạn học sinh còn nghiêm túc nghe giảng hơn cả cô. Lê Ly yên lặng mở sách vở ra, ép buộc chính mình quên Bùi Thượng Hiên đi.
Năm học cao trung đầu tiên tại trường trôi qua rất nhanh, trường trung học Phục Hưng hàng năm có nhiều người thi đậu vào trường đại học, cao đẳng một mặt được nhờ sự giúp đỡ, chỉ dẫn của những giáo viên có kinh nghiệm, mặc khác cũng cần học sinh tự giác phối hợp.
Lê Quốc Cường cùng Nghiêm Lệ Minh kết hôn cũng là một sự kiện quan trọng. Khi mẹ kết hôn Lê Ly luôn sống nhờ ở nhà bà ngoại, hiện tại cậunhỏ muốn kết hôn, cô tiếp tục ở đó hiển nhiên không thuận tiện.
Lê Quốc Cường có chút khó xử, không nỡ xa cô cháu gái ngoại nhỏ, nhưng trong tiềm thức của đàn ông Thượng Hải đều có một đặc tính—— “trời đất bao la ,vợ ta lớn nhất”. Nghiêm Lệ Minh có thể chịu đựng cùng bà bà ở chung, nhưng nói kiểu gì cũng không chịu nổi cưới Lê Quốc Cường, lại còn phải ở chung với cô cháu gái, cô cũng có đặc tính của phụ nữ Thượng Hải—— thông minh lanh lợi, lòng dạ hẹp hòi.
Nhà ở trở thành một vấn đề tranh chấp ở Lê gia, Lê Mỹ Tình ở nhà chồng thừa hiểu tính khí con riêng , thật sự không dám tưởng tượng nếu để Lê Ly sang ở sẽ khiến tên tiểu tử đó nói bao nhiêu lời khó nghe, bà kiên trì muốn để con gái ở lại nhà mẹ. Lê Quốc Cường tỏ thái độ nửa vời chưa chắc, Lê Mỹ Tình khóc lóc om sòm, tính cách ngang ngược của anh cũng nổi lên, nhất định phải đem Lê Ly đuổi tới nhà anh rể, còn dùng “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” ép buộc mẹ đứng về phía mình.
Giải thích:
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Mạnh tử viết:
(1) 阿意曲從,陷親不義,一不孝也 a ý khúc tòng,hãm thân bất nghĩa, nhất bất hiếu dã
(2) 良窮親老,不為祿仕,二不孝也 lương cùng thân lão,bất vi lộc sĩ,nhị bất hiếu dã
(3) 不娶無子,絕祖先祀,三不孝也bất thú vô tử, tuyệt tổ tiên tự,tam bất hiếu dã
不孝有三,無後為大 (bất hiếu hữu tam ,vô hậu vi đại)
Dịch:
Nghe lời mù quáng, đem thân hy sinh cho việc không chánh nghĩa, là điều bất hiếu thứ nhất.
Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai.
Không lấy vợ, sanh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba.
Trong ba điều bất hiếu, không con là tội nặng nhất.
Lê Ly trầm mặc thờ ơ, dửng dưng vô cảm. Bùi Thượng Hiên tới tìm cô nói chuyện, đứng tại cửa nghe trong phòng đang cãi nhau, thì nhíu mày. Cô chạy nhanh ra cửa, đóng cửa lại, đập mạnh một tiếng.
“Đi thôi.” Lê Ly ngẩng đầu, trên mặt nhìn không ra biểu hiện, nụ cười hoà nhã trong sáng.
Anh cảm thấy cô chẳng hề vui vẻ, dường như đang cố kiềm nén điều gì.
Chàng trai trải qua tình yêu dần trở nên tinh tế, cũng biết quan tâm chuyện không phải của mình.
Bùi Thượng Hiên dừng bước, nắm lấy vai cô khiến Lê Ly ngẩng đầu lên. Cô im lặng thuận theo, chờ anh lên tiếng.
“Lê Ly, chúng ta là bạn tốt, đúng không?” Vẻ mặt của cậu thiếu niên vô cùng nghiêm túc.
Cô gật gật đầu, “Ừ” một tiếng. Hai chữ “ bạn tốt” kia khiến cho Lê Ly vừa buồn vừa vui, vui vì tình bạn giữa hai người mãi mãi tồn tại, buồn vì chẳng thể nào thay đổi mối quan hệ này.
“Cho nên Lê Ly,trước mặt tớ, cậu không cần giả bộ.”Đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ đau lòng, anh bỗng nghĩ rằng có phải cô gái này luôn dùng khuôn mặt tươi tắn để che dấu chua xót, ngay cả khi muốn khóc cũng sẽ tìm một góc khuất không người để rơi nước mắt? Giống như phòng học ngày đó, cô yên lặng một mình rơi nước mắt.
Lê Ly hiểu anh đang nói đến điều gì. Cô không muốn đón nhận sự dịu dàng của Bùi Thượng Hiên, nó khiến cho cô càng lúc càng ỷ lại vào anh. Sau khi trưởng thành cô mới bất ngờ nhận ra mười lăm năm qua, cuối cùng cô cũng đã có thể bày tỏ cảm xúc của mình. Và thế là trong lúc cô đơn, cô mỉm cười như bong hoa nở rộ.
“Cậu không biết tôi rất ngốc à.” Cô quật cường ngửa đầu, càng nói, độ cong ở khoé miệng càng rộng, “Bùi Thượng Hiên, có phải cậu phải dỗ dành Hàn Dĩ Thần rất nhiều không hả?”
Nghe được câu hỏi bất ngờ, Bùi Thượng Hiên không trả lời, chỉ vươn tay ôm cô vào trong lòng. Anh lấy tay ép đầu Lê Ly vào lồng ngực mình, giống như ngày đó dạy cô bơi lội mà không chịu buông tay. Lê Ly giãy dụa một lúc, rồi bỗng nhiên không chống cự nữa, cô ôm lấy eo Bùi Thượng Hiên khóc nức nở.
Cô vừa khóc vừa nấc nghẹn kể lại chuyện nhà cô xem cô như bóng, đá qua đá lại, cậu thiếu niên xúc động , xiết chặt tay thành nắm đấm.”Thật quá đáng, Lê Ly, sao bọn họ có thể đối xử với cậu như vậy! Nhất là mẹ cậu, cậu là con gái của bà mà!” Nói xong anh xoay người đi về phía nhà Lê Ly, muốn tìm những kẻ không rõ phải trái kia để làm cho ra lẽ.
Lê Ly gắt gao ôm lấy Bùi Thượng Hiên, “Đồ ngốc này, cậu lại phát điên cái gì thế! Ai cần cậu lo chuyện bao đồng hả!” Tay phải nắm quyền, bất ngờ đập mạnh vào ngực anh, sức lực không nhỏ khiến anh nhăn mặt. Bùi Thượng Hiên đưa tay xoa ngực, căm giận trừng mắt nhìn Lê Ly.
“Cậu đừng có như con chó bị giẫm phải đuôi như thế.Chuyện của người khác, tớ không thèm quản!”Anh hất tay của cô ra, cậu thiếu niên đi thẳng không quay đầu lại.
Anh giận rồi. Lê Ly nhìn theo hướng trời chiều tìm kiếm bóng lưng cậu thiếu niên kia, cắn chặt môi. Nếu như anh quay lại nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nói “Sao cậu cứ tự hành hạ mình thế”, nhưng mà Bùi Thượng Hiên không hề quay lại.
Lê Ly không biết rằng, sau lần chia xa này, rất lâu rất lâu sau cô mới gặp lại anh. Mà chờ đến lúc bọn họ gặp nhau, tất cả đã khác rồi.
Lê Ly biết được Bùi Thượng Hiên xảy ra chuyện là do nghe Đặng Kiếm Phong nói. Đặng Kiếm Phong và Bùi Thượng Hiên có cùng suy nghĩ nhiều mặt nên đã lựa chọn cùng thi một trường, vì lúc học cấp hai quan hệ giữa hai người cũng khá thân thiết . Những tên côn đồ xung quanh trường học đều được lĩnh giáo qua sự lợi hại của hai người, cho nên đều đi theo bọn họ.
Lê Ly vội vàng sửa soạn đồ đạc, sau ngày Quốc Khánh cô liền chuyển đến Liễu gia sống cùng mẹ . Lê Mỹ Tình cuối cùng cũng đuối lý, thương lượng với Liễu Chi Hiền chia phòng khách ra thành hai phòng, làm một bức tường phía trong cho Lê Ly bày một cái giường nhỏ hẹp và hai tầng tủ quần áo. Còn về góc học tập của Lê Ly, thì cô đều phải đến phòng của Liễu Thiên Ngân dùng chung một bàn với hắn,
Lê Ly không nói gì, chấp nhận sự sắp xếp này, nhưng cô thầm nhắc nhở mình sau này phải làm cho xong bài tập ở trường. Cô không nói gì khiến cho Lê Quốc Cường rất hổ thẹn, cảm thấy cô cháu ngoại không còn thân thiết với mình như trước.
Vì bù đắp cho Lê Ly vì sự vô lý của vợ sắp cưới. Nhân dịp nghỉ lễ, Lê Quốc Cường dẫn Lê Ly đi mua giày thể thao. Bọn họ tại cửa hàng Nike thì gặp Đặng Kiếm Phong.
Lê Ly chưa từng nói chuyện với Đặng Kiếm Phong, dù cùng lớp khi ở cấp hai, toàn bộ nam sinh chỉ có Bùi Thương Hiên là thân thiết với cô. Nhìn thấy Đặng Kiếm Phong, Lê Ly cười chào hỏi, nghĩ đến Bùi Thượng Hiên lâu không gặp, liền hỏi tình hình của anh.
Vẻ mặt Đặng Kiếm Phong kinh ngạc “Cậu không biết gì sao? Cậu và Bùi Thượng Hiên thân như vậy mà cậu không biết chuyện sao?”
Tim cô bỗng đập thình thịch, có dự cảm chẳng lành.”Đã rất lâu rồi tớ không gặp cậu ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Cụ thể nguyên nhân tớ cũng không rõ,nhưng Bùi Thượng Hiên đã bị bắt giam, nghe nói đang ở sở cảnh sát.”
Lê Ly như bị sét đánh, tiếng gọi của cậu nhỏ cô cũng không còn nghe thấy. Cô không nhớ được mình đã tạm biệt Đặng Kiếm Phong như thế nào, đi theo Lê Quốc Cường về nhà ra sao, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩa: một tháng không gặp, tại sao lại biến thành như vậy?
Việc làm đầu tiên của Lê Ly khi về nhà đó là chạy qua bốn con hẻm đi tới nhà Bùi Thượng Hiên. Cô nhấn chuông cửa, lại sợ người trong nhà không nghe thấy, nên gắng sức gõ cửa , gọi tên anh thật to.
Rất nhanh, có người xuống lầu mở cửa, là Cha Bùi.
“Lê Ly.”Chú ấy gọi tên cô, mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thở dài.
” Chú à, Thượng Hiên đâu rồi? Cháu nghe nói cậu ấy xảy ra chuyện, lần trước gặp cậu ấy còn tốt mà.” Lê Ly thấy bộ dạng cha Bùi muốn nói gì đó lại thôi, trái tim không khỏi trùng xuống, ý nghĩ “Chỉ là lời nói đùa” kia cũng đã nát vụn. Cô chảy ra nước mắt.
“Vào trong rồi nói, tiện thể cháu cũng an ủi cho cô đỡ buồn.” Vẻ mặt Cha Bùi có chút mất kiên nhẫn. Lê Ly hoảng hốt , ba chân bốn cẳng chạy lên trên gác. Đẩy cửa ra, thấy chàng trai cao ráo tuấn tú không có ở trong phòng.
“Tiểu Ly.”Mẹ Bùi thấy Lê Ly,thì ôm cô vào lòng, nước mắt đầm đìa, nức nở nói: “Cô phải làm thế nào đây, đau khổ cay đắng nuôi con lớn, giờ lại bị đi tù”
Hai chữ đi tù này, khiến cho Lê Ly run bắn. Cô vội vã hỏi thăm chuyện xảy ra.
“Con tiểu hồ ly kia,cô nhìn một lần là biết nó không phải người tốt. Thượng Hiên là do nó hại chết mà.” Mẹ Bùi nghiến răng nghiến lợi nói. Cô ấy là ai? Hàn Dĩ Thần sao? Lê Ly mờ mịt khó hiểu.
Sự tình chẳng hề phức tạp, Bùi Thượng Hiên cùng Hàn Dĩ Thần vụng trộm làm điều cấm , bị cha Hàn Dĩ Thần phát hiện, ông ta nhất quyết báo cảnh sát. Bởi vì Hàn Dĩ Thần vẫn là trẻ vị thành niên, hành vi Bùi Thượng Hiên bị coi là cưỡng bức.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện , đầu óc cô trở nên trống rỗng,một cảm giác mất mát lan tràn. Thiếu nữ mười lăm tuổi đối với “Tình dục” chưa hề hiểu rõ, xem qua“Điều luật bảo vệ thanh thiếu niên”thật sự cô không hiểu nổi tại sao Bùi Thượng Hiên và Hàn Dĩ Thần yêu nhau, tình cảm thắm thiết như thế sao lại biến thành cưỡng bức? Tội danh này cô đã từng nghe trên thời sự nhắc đến, tương đối là nghiêm trọng.
Lê Ly lấy cớ là đau răng xin nghỉ học đi khám, cô đi đến trường trung học Hồng Khẩu tìm Hàn Dĩ Thần. Gọi điện thoại đến nhà cô ấy, vừa nghe đến tên của cô Hàn Dĩ Thần liền ngắt máy, không cho Lê Ly cơ hội mở miệng.
Lê Ly không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đến trường học.Cô cầm huy hiệu trường Phục Hưng cho bác bảo vệ cổng nhìn, tự xưng là tới liên hệ công tác, thuận lợi vào trong trường.
Cô không biết Hàn Dĩ Thần học tại lớp nào, trên hành lang năm ba bắt lấy một bạn nam hỏi thăm. Nữ sinh xinh đẹp luôn luôn khiến mọi người chú ý, quả nhiên nam sinh nói cho cô biết Hàn Dĩ Thần học ở lớp 5.
Cô đứng tại cứa lớp thấy Hàn Dĩ Thần ngồi bên cửa sổ. Lê Ly quát to một tiếng, Hàn Dĩ Thần quay đầu lại.
Khuôn mặt cô ấy rất trắng, không có chút máu. Lê Ly khuôn mặt này, trong lòng nổi lên sợ hãi. Cô có dự cảm, Hàn Dĩ Thần cũng không đồng ý cứu Bùi Thượng Hiên.
“Tớ không có năng lực như vậy.” Hàn Dĩ Thần nhẹ nhàng nói, gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm như em bé, giảm bớt tất cả cảm xúc.” Tớ đã xin bố tớ, không có tác dụng.”
“Cậu không thể đối với Thượng Hiên như vậy.Cậu quên cậu nói với tớ, cậu rất thích cậu ấy?” Lê Ly bất chấp hết thảy bắt lấy bờ vai của cô liều mạng lay động, “Hàn Dĩ Thần, cậu đi nói cho cảnh sát, cậu ấy không làm chuyện xấu.Cậu đi với mình!”
Hàn Dĩ Thần cả thân người bị lắc nên đầu tóc tán loạn, cô thờ ơ ơ hờ chờ đợi Lê Ly hết lực mới thôi. hi vọng của Lê Ly từng chút từng chút mất đi, trước mắt cô gái xinh đẹp mang gương mặt vô tình trống rỗng, cô buông tay lùi về sau một bước chân.
“Lê Ly, tớ trả cậu ấy lại cho cậu. Là tớ hại cậu ấy, thay tớ chuyển lời xin lỗi.” Nói xong, cô xoay người chạy về phía cầu thang lớp học.
Lê Ly đứng tại sân thể dục Hồng Khẩu, tiếng chuông vào lớp đập từng khiến vào tai khiến cô đau đớn
Trên bầu trời đàn chim xếp hàng chỉnh tề bay qua, một mùa di cư nữa lại đến.
Cảm giác vô lực thất bại bỗng chốc đánh trúng Lê Ly, cô lại sân trường xa lạ này ngồi xổm xuống, gào khóc thật lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook