Edit: Cát Niên

Hôm sinh nhật, Lê Ly cố ý vắng mặt khiến cho Lê Mỹ Tình giận tím mặt, nhẫn tâm đem con gái đánh một trận. Lê Ly không chịu xin lỗi, Lê Mỹ Tình càng tức giận xuống tay cũng càng lúc càng mạnh, ngay cả bà ngoại ngăn cản đều không nghe. Cuối cùng vẫn là Lê Quốc Cường tan tầm trở về , giữ được cây thước thẳng trong tay chị mình , cứu Lê Ly.

“Đau hay không?” Lê Quốc Cường nhìn cháu gái ngoại không rên một tiếng, lòng sợ hãi thăm hỏi.

“Ngoài mặt đau.” Mặc trên người áo len đan, mẹ cô lại không dùng hết sức đánh, chỉ do cây thước quệt lên mặt nên đau.

Lê Quốc Cường lắc đầu thở dài, “Tiểu Ly, ngoan cố quá không phải chuyện tốt. Chỉ cần con khóc một chút, chị thế nào không mềm lòng ?” Nhưng cô gái nhỏ này tính cách khác thường, đem học hết khuyết điểm của cha mẹ mình.

“Mẹ, bà chán ghét con .” mặt không chút biểu tình cô nói ra sự thật này, sờ sờ mặt bị rách, nản chí ngã lòng.

Cô sờ soạng đi vào phòng, chui vào chăn lạnh như băng, vẫn không nhúc nhích nằm chảy nước mắt.Ngày đầu tiên mười bốn tuổi, Bùi Thượng Hiên ở trong gió rét đối sông Hoàng Phổ gào to “Sinh nhật vui vẻ” , tại khoảnh khắc đó sâu thật sâu trong tâm hồn , Lê Ly đã cảm nhận được ấm áp.

Bùi Thượng Hiên kéo tay cô chạy đến tiệm bánh gato, đem tiền mà anh chuẩn bị để đi chơi bida, mua một đống bánh vó ngựa ngọt làm quà tặng sinh nhật cô . Anh mua một hộp diêm, cắm mười bốn cây nến lên trên cho cô thổi.

Anh muốn Lê Ly ước nguyện, cơn gió nhè nhẹ thổi qua cây nến, anh lấy tay che lại, giục cô mau mau ước.

Lê Ly nhắm mắt lại thì thào tự nói, sau đó vội vàng thổi nến trước khi cơn gió thổi tắt. Bùi Thượng Hiên nhẹ nhàng thở ra, đưa đôi tay về sau chống lấy bờ tường, nghe xôn xao lầu trên nói sáu giờ.” Cậu ước cái gì thế?” Anh chỉ thấy cô lẩm nhẩm trong miệng, nhưng lại không nghe ra cô nói gì.

Lê Ly cúi đầu đem cây nến lấy xuống, “Nói ra, sẽ không còn linh nghiệm .” Cô cầm lấy bánh ngọt cắn một cái, sau đó đưa cho Bùi Thượng Hiên.

Cô có một nguyện vọng—— cùng Bùi Thượng Hiên làm bạn bè cả đời, không rời xa nhau.

Lê Ly vùi đầu ở trong chăn khóc không ra tiếng, cô nghĩ nếu như giờ phút này sinh mệnh kết thúc, như vậy Bùi Thượng Hiên là người đầu tiên đem lại cảm giác ấm áp cho cô.

Rất nhiều năm sinh nhật về sau, Lê Ly nhận được hoa hồng rất đẹp, quà tặng quý báu, chocolate ,bánh ngọt, nhưng cô sẽ nhớ mãi không quên lúc mười bốn tuổi năm tại đó tại bến cảng bờ sông ăn bánh ngọt vó ngựa, cô không còn nhớ rõ hương vị, nhưng không quên được lúc ấy cảm giác cực kỳ hạnh phúc.

Bây giờ, cô cùng khách hàng của mình đứng ở bến cảng xem cảnh đêm, ánh đèn tô điểm ở các tòa nhà kiến trúc Thượng Hải như những viên ngọc sáng, tỏa đèn rực rỡ. Cô cười nói về khoảng thời gian thuộc về những năm trước, ngay tại con hẻm phía kia, có chàng trai thay cô chúc mừng sinh nhật.

“You must love him very much.”Cô nàng xinh đẹp tóc vàng đến từ nước Đức nói.

Cô ngẩn người, nghĩ đến năm mười bốn tuổi cũng tại ngày đó nhận được ấm áp của anh, trả lời một câu “Maybe.”

Bùi Thượng Hiên lần đầu tiên vì con gái mà chúc mừng sinh nhật, đối tượng là Lê Ly. Anh thường đùa nói với cô, rằng “Lần đầu tiên” cho cô rồi, Lê Ly nhất định phải chịu trách nhiệm cả đời.

Cô cười, chẳng hề coi đó là quan trọng. Bùi Thượng Hiên từ ngày đó về sau mười lăm năm đều cùng các cô gái khác chúc mừng sinh nhật, anh sớm đã quên lần đầu tiên tại gió lạnh lạnh thấu xương co rúm lại một góc chúc mừng với Lê Ly.

Anh nói: “Lê Ly, tớ muốn cậu suốt đời vui vẻ, làm cô gái dũng cảm .” Cuối cùng , Bùi Thượng Hiên dùng bài hát bày tỏ. Anh bá đạo không dùng cái từ ngữ “Hi vọng”, trực tiếp dùng câu mệnh lệnh mà nói.

Lê Ly liền tự nhủ với mình sẽ là cô gái dũng cảm, nhưng sau khi lớn lên cô phát hiện, cô gái kiên cường quá sẽ khiến chàng trai không yêu. Từ câu nói của Bùi Thượng Hiên mà dẫn cô đi sai đường, nam nhân hai mươi chín tuổi không nhớ được lúc mười bốn tuổi , đã ôm vào lòng cô gái nhỏ vì con gián liền thét chói tai khóc lóc sướt mướt.

Anh chậm rãi trưởng thành , thiếu niên của ngày xưa mất đi ; tình yêu và ngưỡng mộ của cô từ ngày đó mà bắt đầu, dùng mười lăm năm thời gian chờ đợi anh trở về nhặt lên nỗi niềm tương tư mà anh đã đánh rơi kia.

Lê Ly cùng bố dượng tương lai Liễu Chi Hiền rốt cục cũng gặp mặt, đồng thời còn được gặp con trai của Liễu Chi Hiền — so với cô còn lớn hơn hai tuổi Liễu Thiên Nhân.

Đó là anh chàng điển trai mang khí chất lạnh lùng, thân hình cao cao gầy gầy.Đứng trước mặt Lê Ly, cô âm thầm so sánh với mình, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Liễu Chi Hiền là người đang ông hiền hòa nhã nhặn, khi cười khiến cho mọi người cảm thấy an tâm. Ngoài cậu nhỏ , Lê Ly lần đầu tiên cùng một chàng trai trưởng thành tiếp xúc, anh ta có phong thái của bậc trưởng bối khiến cô trở nên lúng túng. Lê Ly thậm chí lén lén lút lút nghĩ: xét trên mọi phương diện, Lê Mỹ Tình đều không xứng với người đàn ông mang khí chất này.

Liễu Thiên Nhân học năm đầu trường cấp ba, so với cha mình hoàn toàn tương phản, ánh mắt hung ác nham hiểm, thái độ bướng bỉnh lỳ lợm, cả buổi tối nói không quá năm câu. Lê Ly ngồi đối diện với anh ta, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương một lúc, cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, giống như có rắn quấn quanh người.

Có lần Bùi Thượng Hiên đưa cô đi ra chợ xem người ta dùng rắn làm xiếc, cô cứ tưởng sẽ giống như xiếc khỉ nên rất hào hứng đi. Kết quả khi nhìn thấy con rắn toàn thân trơn trượt, quấn quanh thành từng vòng trên cổ người ta Lê Ly nôn liền tại chỗ, Bùi Thượng Hiên vừa đưa khăn cho cô lau miệng ,vừa trêu cô nhát gan.

Liễu Thiên Ngân khiến cho cô có cảm giác giống như là một con rắn độc, chẳng biết lúc nào sẽ nhào đến cắn cô một cái. Cô rất sợ anh ta, nên không dám nhìn thẳng vào hắn.

Lúc chia tay, Liễu Thiên Ngân đứng trước mặt Lê Ly, hắn cúi đầu nói : “Sau này, anh với em sẽ cùng chung sống hòa thuận, em gái”. Bố mẹ hai bên rất vừa lòng nhìn biểu hiện thân mật của hắn, nhưng chỉ riêng Lê Ly nhìn thấu nụ cười đầy ác ý của hắn.

Cô sửng sốt, không phản bác được câu nào. Trên đường về nhà, Lê Mỹ Tình liên miên trách mắng cô không biết phép tắc, tốt xấu gì cũng phải trả lời một câu. Lê Ly cúi đầu yên lặng nghe, nụ cười của Liễu Thiên Ngân như thước phim quay chậm phảng phất trong đầu cô.

Cô sợ người thiếu niên này, không hi vọng dính dáng đến hắn. Tất nhiên nếu Lê Mỹ Tình đã quyết định kết hôn với Liễu Chi Hiền, thì cô phản bác cũng vô ích.

Ngày hôm sau đến trường , Bùi Thượng Hiện ở đầu con hẻm đợi cô, hỏi cô đối tượng kết hôn của Lê Mỹ Tình có tốt không. Lê Ly bông nhiên an tâm, cái bóng dây dưa đó cũng rời xa. Mặc kệ có chuyện gì không hay xảy ra, ít nhất vẫn còn có Bùi Thượng Hiên quan tâm đến mình.

“Chú Liễu nhìn qua là người rất hoà nhã” . Tay phải của cô nhét trong túi áo khoác của Bùi Thượng Hiên, bàn tay ấm áp của thiếu niên nắm chặt lấy tay cô.

Mặt Bùi Thượng Hiên tỏ vẻ yên tâm, chân mày lúc này cậu liền giãn ra. Cô nuốt xuống đánh giá về Liễu Thiên Ngân, nhẹ nhàng thoải mái cười lên.

.

“Cậu quan tâm đến tớ à?” Cô cười vui hỏi , ngẩng đầu tỏ vẻ đắc ý. Bùi Thượng Hiên quay qua bên , giơ tay xoa đầu Lê Ly : “Nha đầu ngốc, chúng ta là bạn tốt, nếu tớ cũng mặc kệ thì ai quan tâm cậu hả?” Cậu thiếu niên trong lúc vô ý đã nói ra những lời thật lòng, nhìn qua trong lớp Lê Ly cũng có nhiều mối quan hệ không tệ, nhưng cô lại không có một người bạn chân chính. Thật lâu thật lâu về sau Bùi Thượng Hiên mới biết được Lê Ly là một người kì lạ, lại vô cùng mâu thuẫn, vừa khát vọng một tình cảm chân thành nhưng lại theo bản năng mà kháng cự không tin tưởng bất kì ai, nguyên do là sâu trong nội tâm luôn có cảm giác không an toàn. Nhưng thời điểm khi đó, anh lại chỉ cảm thấy cô là một kẻ hay soi mói, ngay cả bạn bè mà cũng kén cá chọn canh.

Không giống như anh hào sảng cho rằng, bốn biển đều là anh em, chỉ cần ăn ý là bạn bè. Cô lại chỉ trích bạn bè của anh quá nhiều, mà anh thì không phục, nói cô kiêu ngạo, không ai nhường ai.

Mỗi năm gió thu thổi, là lúc Lê Ly lại biết thêm bạn mới của Bùi Thượng Hiên, hàng năm sinh nhật anh sẽ lại tụ tập thì xuất hiện những khuôn mặt mới, nam có nữ có. Cô cười nhạo anh giao du rộng rãi, trải qua một thời gian dài, dòng nước cuốn trôi thì còn lác đác được vài mối.

Anh đương nhiên phản bác, nhưng rồi lại nhạc nhiên phát hiện ra, nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ có Lê Ly luôn ở bên cạnh mình.

Năm 1995 và năm 1991 đều giống nhau như vậy, Ngày 31 tháng 12 khi tan học về nhà, Bùi Thượng Hiên lôi kéo cái bím tóc đuôi ngựa của Lê Ly, gương mặt hào hứng chúc cô năm mới vui vẻ, sang năm có thể trở nên xinh đẹp hơn.

Lê Ly tức giận nắm tay đuổi đánh Bùi Thượng Hiên. Anh cười ha ha rồi rất nhanh chạy đi. Nửa năm qua đi , thân hình anh trở nên cao lớn , lại có ưu thế chân dài. Lê Ly đuổi chạy cả nửa ngày, khoảng cách giữa hai người cũng không thấy ngắn lại mà ngược lại còn kéo xa.

“Bùi Thượng Hiên, tớ ghét cậu nhất!” Cô dứt khoát dừng lại, thở hồng hộc nhìn về lưng của anh mà gào lên.Anh dừng động tác quay đầu lại, vì không đeo kính nên Lê Ly không nhìn rõ phản ứng của anh, chuyển người đi về phía nhà mình.

“Chào em , nhìn qua thì em rất vui vẻ nhỉ” Giọng nói nửa nóng nửa lạnh vang lên khiến Lê Ly giật bắn mình, vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh, một chàng trai cao cao gầy gầy đứng tựa vào tường, mặc áo màu vàng nhạt hình ô vuông, bên ngoài khoác áo lạnh, phía dưới mái tóc dài lộ ra một gương mặt điển trai.

Gió lạnh lập tức kéo đến, Lê Ly không kiềm chế được mà lui dần về phía sau, lúc này mới nhớ sáng vào lúc sáng sớm có nghe thấy Lê Mỹ Tình nói qua buổi tối sẽ mời cha con Liễu Chi Hiền tới nhà dùng cơm.

“Anh không tìm được nhà của em sao?” Lê Ly cúi đầu nói thật nhanh, “Em dẫn anh vào”

“Nhàm chán, nên tôi mới ra ngoài” Liễu Thiên Nhân cười cười, một tay đặt lên bờ vai Lê Ly, rõ ràng cảm nhận thân thể cô cứng đờ. “Em rất sợ tôi, em gái?” Gương mặt tà mị dí sát, tươi cười ác ý tới gần cô, lập tức phóng đại trước mặt cô. Thấy hắn tiến gần, Lê Ly theo bản năng kháng cự.

“Em từ chối ý tốt của tôi như vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng ” Ánh mắt sáng quắc bức người và đôi môi mỏng nói ra những lời này hoàn toàn đối lập, nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt chán ghét kia, Lê Ly bỗng trở nên sợ hãi.

“Buông cô ấy ra!” Tiếng nói quen thuộc khiến Lê Ly nhẹ nhõm thở phào một hơi, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cứu tinh. Bùi Thượng Hiên so với Liễu Thiên Nhân thấp hơn nửa cái đầu, nhưng không chút yếu thế.

Liễu Thiên Nhân buông cánh tay giữ vai của cô ra, làm như không có việc gì đút vào túi áo. “Nghĩ không ra em còn nhỏ như vậy mà có “hộ hoa sứ giả”, không quả là mẹ giỏi sinh con tốt” . Hắn khinh thường mở miệng.

“Anh nói cái gì?” Thấy sắc mặt Lê Ly trắng bệch, trực giác của Bùi Thượng Hiên cảm thấy lời của đối phương nhất định rất ác độc, liền xông lên túm lấy cổ áo Liễu Thiên Nhân, đáng tiếc vì chiều cao hai bên chênh lệch , nên khí thế dường như bị áp đảo.

“Cậu nghe không hiểu sao?” Liễu Thiên Ngân khinh miệt cười ra tiếng, “ Loại người đầu óc ngu ngốc chỉ biết sử dụng bạo lực như cậu, nghe không hiểu cũng rất bình thường”

Bùi Thượng Hiên thở gấp, vung tay nắm đấm định đập cho gã công tử khó chịu trước mặt một trận, nhưng Lê Ly giữ chặt tay cậu.

“Bùi Thượng Hiên, anh ta là con trai của chú Liễu, cậu không thể đánh anh ta” Trong lòng cô nóng như lửa đốt. Liễu Thiên Ngân không nhìn qua không phải là kẻ dễ chọc, Bùi Thượng Hiên chưa chắc đã chiếm thế thượng phong.

Tách ngón tay của Bùi Thượng Hiên ra, Liễu Thiên Ngân lạnh lùng đánh giá cậu thiếu nhiên nhỏ hơn mình hai tuổi trước mặt, sau đó ánh mắt lạnh lẽo chuyển về Lê Ly: “Cô tốt nhất nên nhớ kỹ, tôi chán ghét mẹ cô, bao gồm cả cô nữa”

Nhìn bóng lưng Liễu Thiên Ngân, Bùi Thượng Hiên quay đầu nhìn Lê Ly, thở phì phì nói rằng: “Tớ cũng có thể khẳng định rằng, tớ ghét anh ta”

Rất nhiều năm về sau, cho dù đoạn chuyện cũ này đã trôi vào quên lãng, nhưng anh vẫn thấy chán ghét tên Liễu Thiên Nhân anh tuấn này.

Lê Mỹ Tình và Liễu Chi Hiền đã đăng kí kết hôn vào giao thừa năm đó,ngày 14 tháng 2 là ngày lễ tình nhân của phương Tây, bọn họ vội vàng đến cục dân chính nhận giấy kết hôn. Từ Lê Quốc Cường mà Lê Ly nghe được kế hoạch kết hôn của mẹ , lo lắng khi cùng mẹ rời đến nhà họ Liễu, sợ rằng sẽ cùng một nhà với thiếu niên đáng sợ kia, cô luôn nghĩ đến chuyện này, kì thi cuối thì lần đầu tiên mất vị trí thứ nhất.

Cô chủ nhiệm Lý Phượng Trúc gọi Lê Ly vào phòng làm việc, nói bóng gió hỏi thành tích của cô tụt giảm có phải có liên quan đến Bùi Thượng Hiên hay không. Trường học lúc trước có tin đồn về hai người họ, Lý Phượng Trúc nghe được thiếu chút nữa thì bật cười. Cô và các giáo viên khác luôn nói đùa, nếu như học sinh Lê Ly có khuôn mặt xinh đẹp, thì bọn họ cũng sẽ chú ý đến xu hướng yêu sớm.

Nhưng thành tích của Lê Ly tụt giảm khiến Lý Phượng Trúc phải nhìn thẳng lại vấn đề , có một lần các giáo viên khác phản ánh lại thấy Bùi Thượng Hiên quấn quít cùng Lê Ly trò truyện. Khi tiếp nhận lớp, Lý Phượng Trúc chỉ biết đến danh Lê Ly từ sự việc từ chức. Với kinh nghiệm giảng dạy nhiều năm đã giúp cô nhìn thấu nội tâm cô bé này rất quyết đoán, ngoài mặt giả vờ thuận theo, nhưng trong lòng tuyệt đối theo mình quyết định.

Học sinh như vậy, càng khiến giáo viên nhức đầu. Không có cách nào khống chế cô , mà cô cũng không để người khác đoán ra sự phản kháng.

Lý Phượng Trúc thấm thía nói: “Lê Ly, kỳ vọng của thầy cô đối với em rất nhiều , cô không hi vọng ngay cả cũng em bị học sinh kém ảnh hưởng”

Cô hơi hơi hất cằm lên, rồi rất nhanh lại cúi đầu trở lại. Lý Phượng Trúc chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nâu nhạt của cô, mà không thấy được biểu tình gì.

“Xin lỗi cô giáo Lý, em cam đoan sẽ xếp thứ nhất vào kì thi tới” Cô cúi đầu, nhếch chếch khóe môi cười tự phụ: “Lần này, em sơ ý mất tập trung, cùng những người khác không có liên quan, đặc biệt là Bùi Thượng Hiên”

Lý Phượng Trúc nghe xong lời nói này thì cảm thấy không hài lòng, cô hiển nhiên cho rằng Lê Ly đang giải vây giúp học sinh hư hỏng Bùi Thượng Hiên kia, cảm thấy nên sắp xếp lại chỗ ngồi trong lớp.

Lê Ly lén lút đánh giá vẻ mặt nghiêm trọng của giáo viên chủ nhiệm, có dự cảm mình và Bùi Thượng Hiên sẽ kết thúc mối quan hệ ngồi cùng bàn. Cô có chút mất mát, trong lòng không cam chịu.

“Cô giáo Lý, em và Bùi Thượng Hiên là bạn tốt, em hi vọng chúng em cùng nhau tiến bộ” Cô khéo léo biểu đạt chính kiến của mình.

Lý Phượng Trúc xem lại thành tích học tập của Bùi Thượng Hiên phát hiện ra cậu ta có tiến bộ, nên đành thoả hiệp với Lê Ly, dù sao cũng chuẩn bị có kì nghỉ đông, vào lần khai giảng sau, bọn họ vẫn ngồi cùng bàn.

Vào kì nghỉ đông, ngoại trừ đi chúc Tết bố dượng Liễu Chi Hiền, cô vẫn chưa theo Lê Mỹ Tình chuyển nhà , còn ở tại nhà bà ngoại. Nhà họ Liễu thuộc khu căn hộ nhà nước, nên chỉ có hai phòng, Liễu Thiên Nhân đã chiếm một phòng, cho cô nghĩ dù có chuyển qua cũng không có phòng trống cho mình.

Liễu Chi Hiền cảm thấy vô cùng áy náy vì khiến hai mẹ con Lê Ly xa nhau, Lê Ly thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông này thật người tốt, nhất quyết nói: “Không sao” hi vọng ông không cần để ý. Quan hệ của cô và mẹ, cũng không thân thiết lắm như Liễu Chi Hiền nhìn thấy.

Một đôi mắt hung hăng ở trong góc nhìn chằm chằm vào cô, Lê Ly quay sang tránh đi tầm mắt Liễu Thiên Nhân.

Sau kì nghỉ đông đó, một cô gái xinh đẹp vô cùng, có tên là Hàn Dĩ Thần chuyển trường vào lớp cô, Lý Phượng Trúc mang cô ấy đi vào phòng học , trong một khắc kia, toàn bộ bạn học trong lớp đồng thanh “Oa ” một tiếng.

Hàn Dĩ Thần tự nhiên thanh thản đứng ở trên bục giảng, nữ sinh xinh đẹp biết chính mình hiện tại có ưu thế, đi tới chỗ nào cũng đều có thể tràn đầy tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực. Cô tự giới thiệu bản thân, sau lại nói nhà mình có nhiều nguyên nhân nên chuyển trường, hi vọng có thể nhanh chóng hòa đồng với mọi người.

Cũng giống như mọi người cô vỗ tay sau lời nói của cô gái kia, Lê Ly phát hiện Bùi Thượng Hiên ngồi cùng bàn ánh mắt chuyên chú, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một chút chua xót.

Ngắn ngủn có nửa ngày, sau tiết thứ tư của buổi sáng hôm đó, danh tiếng Hàn Dĩ Thần đã truyền khắp toàn trường học.Mọi người đều ghé năm hai lớp bốn nhìn xem cô gái kia , Lê Ly cho rằng chắc nam sinh cả trường này đều kéo đến xem nhan sắc của cô gái ấy.Cô âm thầm cân nhắc trong lòng, có nên thu mỗi người năm đồng, coi như là phí chiêm ngưỡng.

Những bạn nữ xinh đẹp trong lớp bốn cảm thấy tiếng tăm của mình ngày càng bị uy hiếp, thế là ngày ngày thường tụ tập một chỗ xì xào bàn tán về Hàn Dĩ Thần. Bùi Thượng Hiên nhìn thấy tình cảnh kia, châm chọc cười nhạo nữ sinh ghen tị thì thật đáng sợ, khi nói chuyện cũng không quên liếc nhìn về người phía sau— Hàn Dĩ Thần.

Lê Ly bỗng nhiên nhận thấy một sự thật: Bùi Thượng Hiên cuối cùng vào một ngày nào đó cũng sẽ thích ai đó, sẽ không còn thân với mình như vậy nữa.

Vĩnh viễn làm bạn tốt, có thật tồn tại sao?

Lê Ly vốn muốn đặt tâm tình mình ở ngoài xem vở kịch hay trình diễn, nhưng Bùi Thượng Hiên nhìn Hàn Dĩ Thần bằng ánh mắt đó khiến cho lòng cô không thoải mái, thế là một ngày khi vô ý nghe được Ngô Lệ Na và Khâu Nguyệt Dung đang bàn tán không tốt về Hàn Trạc Thần , cô giả bộ như không biết nói: “Một người cũng không sánh bằng, chẳng nhẽ đông như vậy cũng không thu hút người khác sao?”

Quả nhiên các cô gái ấy đã thành công hấp dẫn càng nhiều sự chú ý, nhưng Lê Ly vẫn không thể vui lên, bởi vì Bùi Thượng Hiên nhìn Hàn Dĩ Thần với tần số càng ngày càng nhiều.

“Cậu thích cô ấy?” Hai tuần lễ sau khi trên đường về nhà, Lê Ly mở miệng thăm dò.

Bùi Thượng Hiên không kiềm chề được mà đỏ mặt, ra vẻ mờ mịt không hiểu tình huống: “Cậu nói ai vậy?”

“Cậu thôi làm bộ làm tịch đi.” Lê Ly dè bỉu, “Ruột để ngoài da, người ngoài đường cũng biết. Cậu sau mỗi tiết khóa đều quay đầu nhìn Hàn Dĩ Thần, so với việc nhìn thầy giáo giảng bài còn nghiêm túc hơn nhiều .”

“Tớ không nhìn cô ấy mà.” Thiếu niên nguỵ biện, liều chết không nhận. Đối mặt với vẻ mặt như hiểu hết rồi của Lê Ly, anh lắp ba lắp bắp giải thích: ” Cứ cho là nhìn đi, chắc tại lúc cô ấy đứng lên trả lời bài.”

“Thật, phải không?” Lê Ly lệch đầu tỏ vẻ sâu xa khó hiểu toét miệng cười, “Bùi Thượng Hiên, khi tớ đứng dậy trả lời bài sao cậu không nhìn tớ?”

Bị cô nói trúng tim đen, dương mặt điển trai nhất thời sung huyết đỏ bừng, thẹn quá hoá giận , anh dứt khoát thẳng thắn thừa nhận: “Đúng đó đúng đó, tớ chính là thích Hàn Dĩ Thần, có được hay không? Ai muốn cậu lo chuyện bao đồng!”

Lồng ngực cô thoáng chốc khó chịu, giống như bị người ta đấm một cú. Nghe đến Bùi Thượng Hiên chính miệng nói ra thích Hàn Dĩ Thần, cho dù Lê Ly có tư tưởng chuẩn bị vẫn rất khó tiếp nhận , cô nghĩ đến hôm đó cậu nhỏ đem cánh con gà gắp cho Nghiêm Lệ Minh, trong lòng có chút ưu tư.

Những thứ mình yêu mến tạm thời chỉ thuộc về mình, một khi tìm được chủ nhân chân chính, đều sẽ không chút do dự chuyển về phía một phương hướng khác, phải không?

Lê Ly mỉm cười thật tươi, quyết không cho Bùi Thượng Hiên nhìn ra mình đang rất buồn.

Hàn Dĩ Thần đối với Bùi Thượng Hiên mà nói, là mối tình đầu. Nhiều năm về sau, anh lại tin tưởng vào lời phán đoán của Lê Ly: khi con trai thích một người khác phái, thì sẽ bắt đầu trưởng thành.

Anh trước sau nhớ được Hàn Dĩ Thần mỉm cười lần đầu tiên khi đứng tại bục giảng tự giới thiệu, ngũ quan xinh đẹp nhỏ nhắn vừa một bàn tay, trên trán rơi xuống vài sợi tóc mái khiến cho khuôn mặt cô tỏa sáng.

Lúc cô ấy mỉm cười dịu dàng, đôi mắt cong thành nụ cười thật đẹp, trái tim Bùi Thượng Hiên tăng tốc đập nhanh.

Trong lớp cô gái xinh đẹp chẳng hề ít, nhìn lâu anh cũng cảm thấy không có gì đặc biệt, mà Hàn Dĩ Thần lại là chuyện khác. Chí ít khi cô chuyển tới, qua mấy tuần lễ, anh cũng chưa thấy khuôn mặt này nhàm chán.

Hàn Dĩ Thần là cô gái thông minh lanh lợi, cho dù cho đại bộ phận nữ sinh trong lớp không thích, cô vẫn mỗi ngày tỏ vẻ mặt ngọt ngào thân thiết tươi cười đi tới trường. Không hề nhìn ra dáng vẻ của một cô gái xinh đẹp nhưng kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, dần dần cũng khiến người ta cảm thấy thật thân thiết. Lê Ly thờ ơ lạnh nhạt, cô không có biểu tình trước việc thân thiết, nhưng lại lo lắng kì lạ cho tương lai Bùi Thượng Hiên.Thích một cô gái có ý tứ như vậy, đối với chàng trai chậm hiểu này, thật là một việc rất khó.

Lê Ly không hi vọng Hàn Dĩ Thần can dự cuộc sống chính mình, bất kể các bạn nữ trong lớp có tranh giành đấu đá cô cũng mặc kệ. Lê Quốc Cường có nói một câu không sai, hình dáng không xinh đẹp chưa chắc đã kém cỏi, nỗ lực khiến mình trở thành con người hữu dụng còn hơn, ông trời sẽ không bạc đãi người đó như vậy. Bạn nữ xinh đẹp có mọi người ủng hộ, không xinh đẹp nhưng thành tích hạng nhất hạng nhì ,Lê Ly sau lưng lại có thầy cô giáo nâng đỡ, ai cũng không dám cố ý khó xử cô.

Cô là người hiểu rõ mọi chuyện, chẳng qua trung học chỉ là trạm dừng chân nho nhỏ trong đời người. Đối với chuyện cô bị trêu đùa thì không mấy cảm thấy đau khổ, cho dù bị nam sinh trêu chọc là “Người quái dị”, thì cũng vì mình tỏ vẻ buồn mà rớt hai giọt nước mắt, trừ phi là khiến cô cảm thấy cần phải phản kích, thì lúc đó cô mới hành động.

Bùi Thượng Hiên không hề hiểu rõ Lê Ly, nhưng anh biết người bạn tốt của mình trong lớp có địa vị không phải là nhỏ, dù sao mỗi kì thi đến mọi người đều muốn dựa vào cuốn vở ghi chép đày đủ của Lê Ly mà ôn tập.

Tháng tư, thời tiết thích hợp khiến cho cây anh đào trong sân trường nở nộ, một buổi sáng tinh mơ Bùi Thượng Hiên đến nhà Lê Ly kéo cô cùng nhau đến trường học.

“Có chuyện gì thần thần bí bí thế?” Trong tay cô cầm bánh quẩy, vừa ăn vừa hỏi.

Bùi Thượng Hiên kéo kéo bím tóc của cô, chững chạc đàng hoàng nói: “Có thể nhờ cậu giúp một việc được không?”

Hiếm khi được gặp bộ dạng nghiêm túc đứng đắn như vậy, Lê Ly thích thú, nhanh chóng nuốt bánh quẩy, thuận tiện nuốt luôn ngụm nước bọt: “Nói đi, muốn tớ làm cái gì?”

“Cùng Hàn Dĩ Thần kết bạn, được hay không?” Bùi Thượng Hiên mong đợi nhìn Lê Ly.

Nỗi buông nằng nặng tại ngực tràn ra khiến mắt cô đau đớn, Lê Ly miễn cưỡng cười cười.”Bùi Thượng Hiên, cậu muốn tớ đứng về phía Hàn Dĩ Thần?” Hai phe nữ sinh trong mâu thuẫn đã công khai, ngay cả Lý Phượng Trúc sẽ đứng tại lớp mà dặn dò không được chia bè chia đảng phân biệt trong lớp học.

Anh gật gật đầu,gắng sức vỗ vào vai cô vài cái.”Cậu là bạn tốt của tớ, tớ thích cậu ấy,cậu đương nhiên cũng thích.”

Đối với cô mà nói, cái yêu cầu này không chỉ vô lý, hơn nữa cực kỳ cực kỳ tàn nhẫn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương