Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân
-
Chương 7
Thẩm Hề ngồi vào ghế sau, bác sĩ Đàm đóng cửa cho cô, sau đó đóng cánh cửa lớn của nhà trọ sau lưng lại.
Vì vậy, chỉ còn anh ta và Phó Đồng Văn đứng ở cửa.
Phó Đồng Văn biết anh ta có lời muốn nói, nên lùi về phía sau nửa bước, đứng dưới mái hiên tránh mưa.
Ba giờ sáng, bên đường vẫn có người bán thuốc lá.
"Sao cậu lại đưa cô ấy về nước?" Nụ cười vừa rồi trong nhà chỉ là giả tạo, lúc này mới là điều bác sĩ Đàm muốn hỏi, "Không phải mới đầu đã bàn bạc ổn thoả rồi sao, đưa cô ấy ra nước ngoài, không bao giờ về nước? Không lo cơm ăn áo mặc, sống như tiểu thư quý tộc, đó là tương lai cậu sắp xếp cho cô ấy mà?"
Phó Đồng Văn im lặng, vẫy tay với người bán thuốc.
"Thưa ông, ba mươi xu một trăm điếu." Người phụ nữ lấy thuốc lá ra.
Anh trả tiền, đưa thuốc lá cho bác sĩ Đàm.
"Cậu thấy đấy, tôi chưa bao giờ bảo cậu cai thuốc lá, dù tôi rất ghét nó." Không cần người bên cạnh nhắc nhở, Phó Đồng Văn cũng hiểu, anh tự tìm cho mình rắc rối lớn, "Cô ấy có chí hướng của mình, tôi không có quyền ngăn cản."
Ba năm trước xe đưa Thẩm Hề tới bến cảng, khi cô lên tàu, hai người họ đều đến nhưng không lộ mặt. Đưa Thẩm Hề đến Mỹ là ý kiến chung của hai người, nhưng vừa rồi trong phòng mình anh đã lật ngược toàn bộ kế hoạch.
Đàm Khánh Hạng vì nghĩ cho anh, nên không muốn anh gặp Thẩm Hề, càng không muốn đưa cô về nước. Bác sĩ Đàm thấy anh không nói gì bèn cúi đầu châm thuốc, sau khi rít mạnh hai hơi, thì tận tình khuyên nhủ: "Đưa cô ấy đến California đi, nếu cậu cương quyết, cô ấy sẽ nghe lời. Thiếu chút nữa cậu thành công rồi, để cô ấy ở lại Mỹ mới là sự lựa chọn chính xác nhất."
Phó Đồng Văn không đáp lại, lấy điếu thuốc trên ngón tay anh ta xuống, hơi mấp môi, đầu thuốc lập loè, anh hít vào một hơi thật sự. Trong mắt anh phản chiếu đèn đường, chỉ có ánh sáng, không hề ấm áp, hoà lẫn trong cơn mưa tầm tã trên đường phố New York.
Anh nhả khói thuốc. "Thứ này có thể làm cậu nghiện sao?" Anh ném điếu thuốc vào vũng nước bên đường, "Ý chí kém cỏi."
Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy, không cho phép tranh cãi.
Phó Đồng Văn và bác sĩ Đàm nhanh chóng lên xe. Vì trời chưa sáng, xe đưa họ vào một nhà xưởng nhỏ. Bên trong đặt bốn hàng máy khâu, lối đi rất hẹp, trên mặt đất chất hàng đống vải thừa.
"Ba ngày nay công nhân nữ không đến," Lái xe nói tiếng Anh bằng giọng địa phương rất nặng, "Cách đây mười cây số có công xưởng của công ty DuPont, sản xuất đạn dược, tiền công khá nhiều. Mọi người đều đến đó, nên hai cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, chờ đến trời sáng, chúng ta đến bến cảng." Lái xe nói xong thì quay trở về xe.
Bác sĩ Đàm ngồi một lúc rồi cũng ra ngoài hút thuốc cho tỉnh táo.
Trong xuởng chỉ còn cô và Phó Đồng Văn.
"Biết dùng không?" Phó Đồng Văn ngồi trên ghế, chân giẫm lên bàn đạp máy may.
"Em chưa từng thử bao giờ." Thẩm Hề thật thà.
Ở Trung Quốc cô chưa có cơ hội tiếp xúc với trò chơi mới lạ này, ở Mỹ càng không có thời gian nghiên cứu.
"Thử xem." Anh nhường ghế cho cô.
Thẩm Hề ngồi xuống.
Tay phải anh chống lên rìa máy, quan sát máy móc.
"Chân giẫm lên ván gỗ, tự mình chuyển động. Trước đó phải tìm một mảnh vải đã."
Hai người cùng nhìn xung quanh, không có.
Phó Đồng Văn nhìn âu phục của mình, chợt nghĩ ra, anh cởi áo, lật lại đặt nó dưới mũi kim: "Nào."
Thẩm Hề kéo lớp lót bên trong ra, nhét từng chút một xuống bên dưới: "Đạp như thế này sao?" Cô dùng mũi chân ra hiệu.
"Tôi nghĩ thế."
Thẩm Hề ngạc nhiên: "Anh nghĩ thế?"
Phó Đồng Văn mỉm cười: "Em tưởng tôi dùng rồi à?"
"Không phải thế..." Cô ngượng nghịu vén tóc, tập trung vào cái máy may.
Gương mặt gầy gò tái nhợt của anh gần trong gang tấc, nhìn cô thử "món đồ chơi" đầy chờ mong. Hơi thở sượt qua gò má cô, khi nhẹ, khi nặng...Thẩm Hề loạn nhịp, nhớ lại khung cảnh ngày ấy trong bóng tối ở rạp chiếu phim.
"Sợ hỏng à?" Phó Đồng Văn thấy cô không cử động, đè thấp giọng hỏi.
Thẩm Hề khẽ lắc đầu, hoàn hồn lại, đạp nhẹ ván gỗ. Vải lót trong âu phục được kéo qua mũi kim, trượt khỏi tay cô, cô cẩn thận dừng chân lại, cúi người nhìn, đường kim mũi chỉ dày dặn, đúng là một vật thần kì.
Ngón tay Phó Đồng Văn trượt qua mắt cô, vuốt lên đường may: "Đẹp lắm."
"Ừm." Cô thấp thỏm.
Ngón tay anh đưa đến gần mắt cô, đường nét mảnh khảnh xương xương với móng tay được cắt dũa gọn gàng.
Làm cô nhớ lại những lời tán gẫu của những cô hầu nhà họ Phó: cậu ba từ nhỏ đã được hầu gái chăm sóc móng tay, cô bé ấy mỗi khi làm việc này đều đỏ mặt tía tai kể cho mọi người mình và cậu ba đã nói những gì. Sau này không biết tại sao, chuyện riêng tư của người làm lại đến tai Phó Đồng Văn, vì vậy anh không cho phép ai chạm vào tay mình. Người làm trong phòng cậu ba cũng đổi thành con trai.
"Dù cậu ba có trăng hoa, thì cũng là người trăng hoa phong cách nhất, không bao giờ động đến người hầu kẻ hạ." Cô hầu ít học, nói một câu khó hiểu.
Nhưng Thẩm Hề biết cô ấy muốn nói gì.
"Em biết món này ở Bắc Kinh bao nhiêu tiền không?" Anh vỗ cái máy may, "Bốn lăm đến năm mươi đồng bạc."
Cô phỏng đoán: "Anh cũng muốn sản xuất nó ư?"
Phó Đồng Văn không phủ nhận, nụ cười mang theo giễu cợt: "Tôi muốn làm ra mọi thứ."
"Ngay cả thứ này cũng muốn làm," Anh lấy bút máy trong túi áo ra, nhìn món đồ nhỏ bé ấy dưới ánh đèn lờ mờ mà bùi ngùi: "Hơn một trăm năm trước người Anh bắt đầu sản xuất nó, nhưng đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết đến. Khi ấy, là năm Gia Khánh nhỉ?"
"Vâng."
Hơn một trăm năm, trải qua sáu vị hoàng đế Gia Khánh, Đạo Quang, Hàm Phong, Đồng Trị, Quang Tự, Tuyên Thống...Nếu tính như vậy, khoảng cách thời gian càng rõ ràng hơn.
Thẩm Hề cố gắng an ủi anh: "Đều là những thứ người ta làm ra, chúng ta đang học theo mà."
"Trung Quốc từ nay về sau, đều nằm trong tay thế hệ các em," Phó Đồng Văn mỉm cười, đầu chỉ trên âu phục được kéo đứt, anh mặc lại áo vào: "Tôi ra ngoài thay đổi không khí."
Rõ ràng chỉ hơn kém mười tuổi mà thôi, nhưng lời nói ra giống hệt một ông già.
Cô dõi mắt theo Phó Đồng Văn mở cửa nhà xưởng, bóng hình anh đổ dài trên mặt đất, dần biến mất sau cánh cửa sắt.
Cho đến khi trời sáng, anh cũng không quay lại.
Chín giờ ba mươi phút, họ đến bến cảng. Mưa to không dừng. Ngày cô rời Trung Quốc cũng thế, hiện giờ cô về Trung Quốc cũng vậy. Nhưng khi rời xa quê hương là mưa dầm mùa thu, còn khi quay về nhà là cơn mưa mùa xuân, điềm báo cho sự may mắn. Thẩm Hề an ủi mình như thế.
Trên bến cảng, nơi nơi đều là cảnh người thân bịn rịn tiễn biệt nhau, người yêu trao nhau chiếc ôm trong nước mắt. Nhiều người phụ nữ cầm dù, khiến bến cảng đông như nêm càng thêm chật chội. Phó Đồng Văn sợ Thẩm Hề lạc trong đám đông nên kéo tay cô đặt lên khuỷu tay mình: "Bám vào tôi." Thẩm Hề gật đầu, vòng tay qua khuỷu tay anh: "Bác sĩ Đàm đâu rồi?"
"Đang tìm người đưa hành lý lên tàu."
Mối quan hệ giữa anh và bác sĩ Đàm rất kì lạ, vừa giống bạn học, cũng giống bác sĩ trong nhà, lại giống người làm. Đến bây giờ, Thẩm Hề vẫn không rõ rốt cuộc quan hệ giữa hai người ấy là gì.
Hai người lên tàu, sau khi Phó Đồng Văn xuất trình vé thì có người đưa họ đến khoang hạng nhất.
Phòng của anh là phòng riêng.
Hành lý nhanh chóng được chuyển lên tàu. Thẩm Hề đứng trong phòng khách, đếm số lượng va ly, nghe thấy tiếng bàn luận rất nhỏ của người chuyển đồ ở bên ngoài, nói rằng đôi vợ chồng người Trung Quốc này rất bủn xỉn, ở căn phòng đắt tiền nhất nhưng không có lấy một người làm.
Thẩm Hề vờ như không nghe thấy, đi tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài: "Ở đây có thể nhìn thấy biển, đẹp hơn nhiều so với lúc em đi."
Phó Đồng Văn nở nụ cười: "Lần đầu đi có bị say sóng không?"
"Nghĩ lại mà hãi," Cô lắc đầu, "Không muốn nhớ lại nữa, nhớ đến lại say sóng."
"Đang giận vì lúc ấy tôi không sắp xếp ổn thoả cho em sao?" Anh hỏi.
Thẩm Hề lại lắc đầu, vẫn nhìn ra bên ngoài.
Chờ người chuyển đồ rời đi, anh mới mở chiếc va ly da lớn nhất ra, ôm chồng áo sơ mi vứt lên giường.
Có nên giúp anh không? Thẩm Hề quay đầu, ánh mắt do dự.
Phó Đồng Văn dường như không có suy nghĩ để cô động tay vào, tự mình thu dọn tất cả, áo sơ mi, áo gi lê, âu phục, treo lần lượt vào tủ quần áo. Anh đứng quay lưng lại với cô, bỗng nhiên nói: "Có một chuyện muốn bàn bạc với em."
Hoá ra vẫn cần cô giúp.
Thẩm Hề cười thầm, tự giác đến bên cạnh Phó Đồng Văn, cầm mắc áo trong tay anh, treo một chiếc quần dài lên: "Việc này không cần bàn bạc, em sẽ giúp anh sắp xếp gọn gàng."
Phó Đồng Văn lắc đầu: "Việc này không nhờ đến em."
"Không sao," Thẩm Hề treo xong quần dài, "Anh ba đâu cần khách sáo."
"Tôi không khách sáo," Anh cười, "Chuyện tôi muốn bàn bạc là về chỗ ngủ của em."
Thẩm Hề quay ngoắt người, nhìn anh.
"Khoảng thời gian trên biển, em và tôi sẽ ở đây, và cũng không có phòng đơn," Nét mặt Phó Đồng Văn nghiêm túc, nhìn chiếc giường lớn, "Em ngủ giường, tôi ngủ..." Anh ngẫm nghĩ: "Tối tính sau."
Cô sửng sốt: "Không còn phòng nữa sao?"
Là do sát giờ mới đưa cô đi cùng.
"Đây là một nguyên nhân, cũng là nghĩ cho sự an toàn của em, nếu em ngại...cũng có thể ở cùng phòng với Khánh Hạng, tôi nghĩ, danh tiếng của cậu ta dù sao vẫn tốt hơn tôi."
Thẩm Hề gần như không cần suy nghĩ, buột mồm đáp: "Em không ngủ với anh ta."
Nói cái quái gì vậy...
Cô giật thót, tai nóng phừng phừng.
Phó Đồng Văn muốn kìm lại mà không được, bật cười thành tiếng: "Dù em muốn, cậu ta cũng không dám. Người ta hiền lành lắm đấy."
Anh lại còn cười, mặt Thẩm Hề càng nóng thêm.
Phó Đồng Văn vẫn đang cười.
Lần này còn mang nét mặt xem kịch vui, cô hoảng hốt nghĩ, mình nói có chỗ nào sai ư, sao anh lại cười như vậy.
"Thấy không, cậu cũng không tốt hơn tôi là bao. Những thứ như nhân phẩm, đối với tôi, hay với cậu, đều là đồ xa xỉ." Tầm mắt Phó Đồng Văn rơi xuống một nơi cách lưng cô chừng ba mét.
Thẩm Hề lúng túng quay người, thấy ai đó đã đứng bên ngoài từ bao giờ. "Bác sĩ Đàm..."
"Lời cậu ba nói, nghe theo là đúng." Đàm Khánh Hạng trả lời anh, hiển nhiên đã quen từ lâu rồi.
Phó Đồng Văn thích chọn nhẹ tránh nặng, còn anh ta thì thích nói thật hơn: "Tôi không quen ngủ cùng phụ nữ trong một phòng, để cô một mình thì không an toàn. Hơn nữa, buổi tối cậu ta cần bác sĩ chăm sóc, cô Thẩm, việc này làm phiền cô rồi." Lời nói đường hoàng, câu cú nghiêm túc, như đang giao lại một bệnh nhân.
Bác sĩ Đàm xuất hiện bất ngờ khiến cô lúng túng, nhưng cũng xoá tan bầu không khí xấu hổ vì chuyện này.
Thẩm Hề chăm sóc anh, bảo vệ anh, nên sống cùng một phòng không có gì là không ổn cả. Thẩm Hề an ủi mình như thế, rồi trao đổi với bác sĩ Đàm về thuốc Tây anh đang dùng, còn lấy cả ống nghe, ống tiêm và mũi kim, đều là những thứ dùng khi khẩn cấp, hi vọng tốt nhất là không dùng đến. Lúc này Thẩm Hề mới biết bác sĩ Đàm là bác sĩ chuyên nghiên cứu các chức năng của tim phổi, cô rất bất ngờ.
Bác sĩ Đàm nói: "Đừng ngạc nhiên thế, trước đây không tiện để cô biết tình hình cụ thể của cậu ta."
Cô nghe hiểu sự đề phòng của anh ta.
"Mà tôi cũng để ý, cô là người hay tò mò." Đương nhiên bác sĩ Đàm càng phải đề phòng hơn.
Từ lúc nào bác sĩ Đàm nhận ra sự tò mò của cô? Khi cô nhìn thấy anh ta khám bệnh ở nhà họ Phó, hay cô cố gắng muốn xem loại thuốc Phó Đồng Văn uống khi ở New York? Thẩm Hề nhìn những viên thuốc ấy, bỗng cảm thấy yên tâm, không phải thuốc trị bệnh lao phổi. Mấy năm nay mỗi khi nhớ về anh luôn là hình ảnh anh ho liên miên. Khi đó có lẽ anh chỉ bị lạnh mà thôi. Nhưng cô cũng hối hận, là bệnh tim, là hướng đi cô đã từ bỏ.
"Lần này đến New York làm điện tâm đồ," Bác sĩ Đàm cười cười, "Đừng lo lắng quá, trước mắt tình hình sức khoẻ của cậu ta khá ổn định."
Cô nhớ cái máy này, giáo sư đã từng đưa bọn cô đi xem, chiếc máy sẽ được đặt ở nơi hơn nghìn mét, hai cánh tay bệnh nhân được ngâm trong nước muối để tiến hành kiểm tra. Nhưng giáo sư cũng nói, sản phẩm họ thấy không phải loại mới nhất, vẫn còn thứ cải tiến hơn.
Cũng không biết máy đo điện tâm đồ anh dùng có phải loại mới nhất hay không. Thẩm Hề chau mày, càng thêm hối hận vì đã không cùng với giáo sư tìm hiểu tới cùng phương pháp kiểm tra này. Dù đưa kết quả cho cô nhìn, cô cũng không dám đảm bảo mình nhìn hiểu.
"Đây không phải lĩnh vực của cô," Bác sĩ Đàm an ủi, "Nên không cần tìm hiểu sâu."
Công việc trao đổi bệnh án của hai vị bác sĩ đã xong, bác sĩ Đàm đề nghị Phó Đồng Văn phải ngủ hai tiếng.
Sau khi tàu nhổ neo rời cảng, Thẩm Hề kéo rèm cửa sổ vào, che kín cả khe hở ánh nắng có thể rọi qua, bốn phía tối đen như ban đêm. Cô quay người, Phó Đồng Văn đặt áo gi lê lên chiếc ghế bên cạnh. Trong bóng tối, bóng lưng mặc áo sơ mi của anh sao gầy gò: "Tôi tạm chiếm giường của em đã, buổi tối tôi sẽ ngủ dưới sàn."
"Không cần đâu, em ngủ dưới sàn," Thẩm Hề vội tranh, "Để em ngủ dưới sàn, nếu không em sẽ gặp ác mộng vì đánh mất y đức."
"Để một cô gái ngủ dưới sàn thì tôi không còn là đàn ông nữa rồi," Phó Đồng Văn mỉm cười, nhìn cô trong căn phòng tối đen, "Tôi cũng là một người đàn ông tiến bộ đã từng đi du học, hình tượng tôi trong lòng em là như vậy sao?"
Vì vậy, chỉ còn anh ta và Phó Đồng Văn đứng ở cửa.
Phó Đồng Văn biết anh ta có lời muốn nói, nên lùi về phía sau nửa bước, đứng dưới mái hiên tránh mưa.
Ba giờ sáng, bên đường vẫn có người bán thuốc lá.
"Sao cậu lại đưa cô ấy về nước?" Nụ cười vừa rồi trong nhà chỉ là giả tạo, lúc này mới là điều bác sĩ Đàm muốn hỏi, "Không phải mới đầu đã bàn bạc ổn thoả rồi sao, đưa cô ấy ra nước ngoài, không bao giờ về nước? Không lo cơm ăn áo mặc, sống như tiểu thư quý tộc, đó là tương lai cậu sắp xếp cho cô ấy mà?"
Phó Đồng Văn im lặng, vẫy tay với người bán thuốc.
"Thưa ông, ba mươi xu một trăm điếu." Người phụ nữ lấy thuốc lá ra.
Anh trả tiền, đưa thuốc lá cho bác sĩ Đàm.
"Cậu thấy đấy, tôi chưa bao giờ bảo cậu cai thuốc lá, dù tôi rất ghét nó." Không cần người bên cạnh nhắc nhở, Phó Đồng Văn cũng hiểu, anh tự tìm cho mình rắc rối lớn, "Cô ấy có chí hướng của mình, tôi không có quyền ngăn cản."
Ba năm trước xe đưa Thẩm Hề tới bến cảng, khi cô lên tàu, hai người họ đều đến nhưng không lộ mặt. Đưa Thẩm Hề đến Mỹ là ý kiến chung của hai người, nhưng vừa rồi trong phòng mình anh đã lật ngược toàn bộ kế hoạch.
Đàm Khánh Hạng vì nghĩ cho anh, nên không muốn anh gặp Thẩm Hề, càng không muốn đưa cô về nước. Bác sĩ Đàm thấy anh không nói gì bèn cúi đầu châm thuốc, sau khi rít mạnh hai hơi, thì tận tình khuyên nhủ: "Đưa cô ấy đến California đi, nếu cậu cương quyết, cô ấy sẽ nghe lời. Thiếu chút nữa cậu thành công rồi, để cô ấy ở lại Mỹ mới là sự lựa chọn chính xác nhất."
Phó Đồng Văn không đáp lại, lấy điếu thuốc trên ngón tay anh ta xuống, hơi mấp môi, đầu thuốc lập loè, anh hít vào một hơi thật sự. Trong mắt anh phản chiếu đèn đường, chỉ có ánh sáng, không hề ấm áp, hoà lẫn trong cơn mưa tầm tã trên đường phố New York.
Anh nhả khói thuốc. "Thứ này có thể làm cậu nghiện sao?" Anh ném điếu thuốc vào vũng nước bên đường, "Ý chí kém cỏi."
Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy, không cho phép tranh cãi.
Phó Đồng Văn và bác sĩ Đàm nhanh chóng lên xe. Vì trời chưa sáng, xe đưa họ vào một nhà xưởng nhỏ. Bên trong đặt bốn hàng máy khâu, lối đi rất hẹp, trên mặt đất chất hàng đống vải thừa.
"Ba ngày nay công nhân nữ không đến," Lái xe nói tiếng Anh bằng giọng địa phương rất nặng, "Cách đây mười cây số có công xưởng của công ty DuPont, sản xuất đạn dược, tiền công khá nhiều. Mọi người đều đến đó, nên hai cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, chờ đến trời sáng, chúng ta đến bến cảng." Lái xe nói xong thì quay trở về xe.
Bác sĩ Đàm ngồi một lúc rồi cũng ra ngoài hút thuốc cho tỉnh táo.
Trong xuởng chỉ còn cô và Phó Đồng Văn.
"Biết dùng không?" Phó Đồng Văn ngồi trên ghế, chân giẫm lên bàn đạp máy may.
"Em chưa từng thử bao giờ." Thẩm Hề thật thà.
Ở Trung Quốc cô chưa có cơ hội tiếp xúc với trò chơi mới lạ này, ở Mỹ càng không có thời gian nghiên cứu.
"Thử xem." Anh nhường ghế cho cô.
Thẩm Hề ngồi xuống.
Tay phải anh chống lên rìa máy, quan sát máy móc.
"Chân giẫm lên ván gỗ, tự mình chuyển động. Trước đó phải tìm một mảnh vải đã."
Hai người cùng nhìn xung quanh, không có.
Phó Đồng Văn nhìn âu phục của mình, chợt nghĩ ra, anh cởi áo, lật lại đặt nó dưới mũi kim: "Nào."
Thẩm Hề kéo lớp lót bên trong ra, nhét từng chút một xuống bên dưới: "Đạp như thế này sao?" Cô dùng mũi chân ra hiệu.
"Tôi nghĩ thế."
Thẩm Hề ngạc nhiên: "Anh nghĩ thế?"
Phó Đồng Văn mỉm cười: "Em tưởng tôi dùng rồi à?"
"Không phải thế..." Cô ngượng nghịu vén tóc, tập trung vào cái máy may.
Gương mặt gầy gò tái nhợt của anh gần trong gang tấc, nhìn cô thử "món đồ chơi" đầy chờ mong. Hơi thở sượt qua gò má cô, khi nhẹ, khi nặng...Thẩm Hề loạn nhịp, nhớ lại khung cảnh ngày ấy trong bóng tối ở rạp chiếu phim.
"Sợ hỏng à?" Phó Đồng Văn thấy cô không cử động, đè thấp giọng hỏi.
Thẩm Hề khẽ lắc đầu, hoàn hồn lại, đạp nhẹ ván gỗ. Vải lót trong âu phục được kéo qua mũi kim, trượt khỏi tay cô, cô cẩn thận dừng chân lại, cúi người nhìn, đường kim mũi chỉ dày dặn, đúng là một vật thần kì.
Ngón tay Phó Đồng Văn trượt qua mắt cô, vuốt lên đường may: "Đẹp lắm."
"Ừm." Cô thấp thỏm.
Ngón tay anh đưa đến gần mắt cô, đường nét mảnh khảnh xương xương với móng tay được cắt dũa gọn gàng.
Làm cô nhớ lại những lời tán gẫu của những cô hầu nhà họ Phó: cậu ba từ nhỏ đã được hầu gái chăm sóc móng tay, cô bé ấy mỗi khi làm việc này đều đỏ mặt tía tai kể cho mọi người mình và cậu ba đã nói những gì. Sau này không biết tại sao, chuyện riêng tư của người làm lại đến tai Phó Đồng Văn, vì vậy anh không cho phép ai chạm vào tay mình. Người làm trong phòng cậu ba cũng đổi thành con trai.
"Dù cậu ba có trăng hoa, thì cũng là người trăng hoa phong cách nhất, không bao giờ động đến người hầu kẻ hạ." Cô hầu ít học, nói một câu khó hiểu.
Nhưng Thẩm Hề biết cô ấy muốn nói gì.
"Em biết món này ở Bắc Kinh bao nhiêu tiền không?" Anh vỗ cái máy may, "Bốn lăm đến năm mươi đồng bạc."
Cô phỏng đoán: "Anh cũng muốn sản xuất nó ư?"
Phó Đồng Văn không phủ nhận, nụ cười mang theo giễu cợt: "Tôi muốn làm ra mọi thứ."
"Ngay cả thứ này cũng muốn làm," Anh lấy bút máy trong túi áo ra, nhìn món đồ nhỏ bé ấy dưới ánh đèn lờ mờ mà bùi ngùi: "Hơn một trăm năm trước người Anh bắt đầu sản xuất nó, nhưng đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết đến. Khi ấy, là năm Gia Khánh nhỉ?"
"Vâng."
Hơn một trăm năm, trải qua sáu vị hoàng đế Gia Khánh, Đạo Quang, Hàm Phong, Đồng Trị, Quang Tự, Tuyên Thống...Nếu tính như vậy, khoảng cách thời gian càng rõ ràng hơn.
Thẩm Hề cố gắng an ủi anh: "Đều là những thứ người ta làm ra, chúng ta đang học theo mà."
"Trung Quốc từ nay về sau, đều nằm trong tay thế hệ các em," Phó Đồng Văn mỉm cười, đầu chỉ trên âu phục được kéo đứt, anh mặc lại áo vào: "Tôi ra ngoài thay đổi không khí."
Rõ ràng chỉ hơn kém mười tuổi mà thôi, nhưng lời nói ra giống hệt một ông già.
Cô dõi mắt theo Phó Đồng Văn mở cửa nhà xưởng, bóng hình anh đổ dài trên mặt đất, dần biến mất sau cánh cửa sắt.
Cho đến khi trời sáng, anh cũng không quay lại.
Chín giờ ba mươi phút, họ đến bến cảng. Mưa to không dừng. Ngày cô rời Trung Quốc cũng thế, hiện giờ cô về Trung Quốc cũng vậy. Nhưng khi rời xa quê hương là mưa dầm mùa thu, còn khi quay về nhà là cơn mưa mùa xuân, điềm báo cho sự may mắn. Thẩm Hề an ủi mình như thế.
Trên bến cảng, nơi nơi đều là cảnh người thân bịn rịn tiễn biệt nhau, người yêu trao nhau chiếc ôm trong nước mắt. Nhiều người phụ nữ cầm dù, khiến bến cảng đông như nêm càng thêm chật chội. Phó Đồng Văn sợ Thẩm Hề lạc trong đám đông nên kéo tay cô đặt lên khuỷu tay mình: "Bám vào tôi." Thẩm Hề gật đầu, vòng tay qua khuỷu tay anh: "Bác sĩ Đàm đâu rồi?"
"Đang tìm người đưa hành lý lên tàu."
Mối quan hệ giữa anh và bác sĩ Đàm rất kì lạ, vừa giống bạn học, cũng giống bác sĩ trong nhà, lại giống người làm. Đến bây giờ, Thẩm Hề vẫn không rõ rốt cuộc quan hệ giữa hai người ấy là gì.
Hai người lên tàu, sau khi Phó Đồng Văn xuất trình vé thì có người đưa họ đến khoang hạng nhất.
Phòng của anh là phòng riêng.
Hành lý nhanh chóng được chuyển lên tàu. Thẩm Hề đứng trong phòng khách, đếm số lượng va ly, nghe thấy tiếng bàn luận rất nhỏ của người chuyển đồ ở bên ngoài, nói rằng đôi vợ chồng người Trung Quốc này rất bủn xỉn, ở căn phòng đắt tiền nhất nhưng không có lấy một người làm.
Thẩm Hề vờ như không nghe thấy, đi tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài: "Ở đây có thể nhìn thấy biển, đẹp hơn nhiều so với lúc em đi."
Phó Đồng Văn nở nụ cười: "Lần đầu đi có bị say sóng không?"
"Nghĩ lại mà hãi," Cô lắc đầu, "Không muốn nhớ lại nữa, nhớ đến lại say sóng."
"Đang giận vì lúc ấy tôi không sắp xếp ổn thoả cho em sao?" Anh hỏi.
Thẩm Hề lại lắc đầu, vẫn nhìn ra bên ngoài.
Chờ người chuyển đồ rời đi, anh mới mở chiếc va ly da lớn nhất ra, ôm chồng áo sơ mi vứt lên giường.
Có nên giúp anh không? Thẩm Hề quay đầu, ánh mắt do dự.
Phó Đồng Văn dường như không có suy nghĩ để cô động tay vào, tự mình thu dọn tất cả, áo sơ mi, áo gi lê, âu phục, treo lần lượt vào tủ quần áo. Anh đứng quay lưng lại với cô, bỗng nhiên nói: "Có một chuyện muốn bàn bạc với em."
Hoá ra vẫn cần cô giúp.
Thẩm Hề cười thầm, tự giác đến bên cạnh Phó Đồng Văn, cầm mắc áo trong tay anh, treo một chiếc quần dài lên: "Việc này không cần bàn bạc, em sẽ giúp anh sắp xếp gọn gàng."
Phó Đồng Văn lắc đầu: "Việc này không nhờ đến em."
"Không sao," Thẩm Hề treo xong quần dài, "Anh ba đâu cần khách sáo."
"Tôi không khách sáo," Anh cười, "Chuyện tôi muốn bàn bạc là về chỗ ngủ của em."
Thẩm Hề quay ngoắt người, nhìn anh.
"Khoảng thời gian trên biển, em và tôi sẽ ở đây, và cũng không có phòng đơn," Nét mặt Phó Đồng Văn nghiêm túc, nhìn chiếc giường lớn, "Em ngủ giường, tôi ngủ..." Anh ngẫm nghĩ: "Tối tính sau."
Cô sửng sốt: "Không còn phòng nữa sao?"
Là do sát giờ mới đưa cô đi cùng.
"Đây là một nguyên nhân, cũng là nghĩ cho sự an toàn của em, nếu em ngại...cũng có thể ở cùng phòng với Khánh Hạng, tôi nghĩ, danh tiếng của cậu ta dù sao vẫn tốt hơn tôi."
Thẩm Hề gần như không cần suy nghĩ, buột mồm đáp: "Em không ngủ với anh ta."
Nói cái quái gì vậy...
Cô giật thót, tai nóng phừng phừng.
Phó Đồng Văn muốn kìm lại mà không được, bật cười thành tiếng: "Dù em muốn, cậu ta cũng không dám. Người ta hiền lành lắm đấy."
Anh lại còn cười, mặt Thẩm Hề càng nóng thêm.
Phó Đồng Văn vẫn đang cười.
Lần này còn mang nét mặt xem kịch vui, cô hoảng hốt nghĩ, mình nói có chỗ nào sai ư, sao anh lại cười như vậy.
"Thấy không, cậu cũng không tốt hơn tôi là bao. Những thứ như nhân phẩm, đối với tôi, hay với cậu, đều là đồ xa xỉ." Tầm mắt Phó Đồng Văn rơi xuống một nơi cách lưng cô chừng ba mét.
Thẩm Hề lúng túng quay người, thấy ai đó đã đứng bên ngoài từ bao giờ. "Bác sĩ Đàm..."
"Lời cậu ba nói, nghe theo là đúng." Đàm Khánh Hạng trả lời anh, hiển nhiên đã quen từ lâu rồi.
Phó Đồng Văn thích chọn nhẹ tránh nặng, còn anh ta thì thích nói thật hơn: "Tôi không quen ngủ cùng phụ nữ trong một phòng, để cô một mình thì không an toàn. Hơn nữa, buổi tối cậu ta cần bác sĩ chăm sóc, cô Thẩm, việc này làm phiền cô rồi." Lời nói đường hoàng, câu cú nghiêm túc, như đang giao lại một bệnh nhân.
Bác sĩ Đàm xuất hiện bất ngờ khiến cô lúng túng, nhưng cũng xoá tan bầu không khí xấu hổ vì chuyện này.
Thẩm Hề chăm sóc anh, bảo vệ anh, nên sống cùng một phòng không có gì là không ổn cả. Thẩm Hề an ủi mình như thế, rồi trao đổi với bác sĩ Đàm về thuốc Tây anh đang dùng, còn lấy cả ống nghe, ống tiêm và mũi kim, đều là những thứ dùng khi khẩn cấp, hi vọng tốt nhất là không dùng đến. Lúc này Thẩm Hề mới biết bác sĩ Đàm là bác sĩ chuyên nghiên cứu các chức năng của tim phổi, cô rất bất ngờ.
Bác sĩ Đàm nói: "Đừng ngạc nhiên thế, trước đây không tiện để cô biết tình hình cụ thể của cậu ta."
Cô nghe hiểu sự đề phòng của anh ta.
"Mà tôi cũng để ý, cô là người hay tò mò." Đương nhiên bác sĩ Đàm càng phải đề phòng hơn.
Từ lúc nào bác sĩ Đàm nhận ra sự tò mò của cô? Khi cô nhìn thấy anh ta khám bệnh ở nhà họ Phó, hay cô cố gắng muốn xem loại thuốc Phó Đồng Văn uống khi ở New York? Thẩm Hề nhìn những viên thuốc ấy, bỗng cảm thấy yên tâm, không phải thuốc trị bệnh lao phổi. Mấy năm nay mỗi khi nhớ về anh luôn là hình ảnh anh ho liên miên. Khi đó có lẽ anh chỉ bị lạnh mà thôi. Nhưng cô cũng hối hận, là bệnh tim, là hướng đi cô đã từ bỏ.
"Lần này đến New York làm điện tâm đồ," Bác sĩ Đàm cười cười, "Đừng lo lắng quá, trước mắt tình hình sức khoẻ của cậu ta khá ổn định."
Cô nhớ cái máy này, giáo sư đã từng đưa bọn cô đi xem, chiếc máy sẽ được đặt ở nơi hơn nghìn mét, hai cánh tay bệnh nhân được ngâm trong nước muối để tiến hành kiểm tra. Nhưng giáo sư cũng nói, sản phẩm họ thấy không phải loại mới nhất, vẫn còn thứ cải tiến hơn.
Cũng không biết máy đo điện tâm đồ anh dùng có phải loại mới nhất hay không. Thẩm Hề chau mày, càng thêm hối hận vì đã không cùng với giáo sư tìm hiểu tới cùng phương pháp kiểm tra này. Dù đưa kết quả cho cô nhìn, cô cũng không dám đảm bảo mình nhìn hiểu.
"Đây không phải lĩnh vực của cô," Bác sĩ Đàm an ủi, "Nên không cần tìm hiểu sâu."
Công việc trao đổi bệnh án của hai vị bác sĩ đã xong, bác sĩ Đàm đề nghị Phó Đồng Văn phải ngủ hai tiếng.
Sau khi tàu nhổ neo rời cảng, Thẩm Hề kéo rèm cửa sổ vào, che kín cả khe hở ánh nắng có thể rọi qua, bốn phía tối đen như ban đêm. Cô quay người, Phó Đồng Văn đặt áo gi lê lên chiếc ghế bên cạnh. Trong bóng tối, bóng lưng mặc áo sơ mi của anh sao gầy gò: "Tôi tạm chiếm giường của em đã, buổi tối tôi sẽ ngủ dưới sàn."
"Không cần đâu, em ngủ dưới sàn," Thẩm Hề vội tranh, "Để em ngủ dưới sàn, nếu không em sẽ gặp ác mộng vì đánh mất y đức."
"Để một cô gái ngủ dưới sàn thì tôi không còn là đàn ông nữa rồi," Phó Đồng Văn mỉm cười, nhìn cô trong căn phòng tối đen, "Tôi cũng là một người đàn ông tiến bộ đã từng đi du học, hình tượng tôi trong lòng em là như vậy sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook