Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến
-
Chương 81
Sầm Khuyết nói:
Diệp Miễn cười lớn:
– Chưa chắc hiệu quả cách âm đã kém.
Diệp Miễn đang thu dọn hành lý của mình, lục áo ngủ ra ngoài, nghe thấy anh nói vậy thì nghi ngờ hỏi lại:
– Em có ý gì?
Tai Sầm Khuyết đỏ ửng, quay lưng với Diệp Miễn nói một câu:
– Bạn trai của em trai em hay ghen thật đấy.
– Do tiếng Duy Nhất to.
Câu nói này của anh khiến Diệp Miễn cười tới mức ngã gục trên sofa bên cạnh.
– Hả? – Sầm Khuyết sững người, trong mắt chứa đựng toàn nghi vấn.
Sầm Khuyết không thèm để ý đến hắn, thoạt nhìn như đang tập trung vào sắp xếp đồ đạc.
Nơi bọn họ vào ở điều kiện không tệ, tuy nói là gian phòng nhưng kỳ thực không khác gì căn hộ nhỏ, mở cửa là phòng khách, sau đó mới tới phòng ngủ.
Một câu “năm trăm” của hắn đã khiến Sầm Khuyết giật mình suýt nữa rơi cái đĩa trong tay.
Bể bơi, suối nước nóng, tập trung đầy đủ các phương diện giải trí.
Diệp Miễn nhìn qua phòng ngủ, chiếc giường lớn khiến tim hắn đập thình thịch với tần suất cao hơn.
Nhưng thực ra hắn không biết, không phải Sầm Khuyết sạch sẽ nên mới làm như vậy, bao năm qua bẩn thỉu bụi bặm khiến anh dần dần sinh ra tâm lý chán ghét với bản thân mình.
– Tối nay anh… – Diệp Miễn vừa mới định nói hay là tối mình ngủ sofa, kết quả đã thấy Sầm Khuyết đặt chiếc áo phông anh hay mặc đi ngủ lên tay vịn sofa.
– Anh có muốn dùng nhà tắm không? – Sầm Khuyết hỏi.
Diệp Miễn thoáng ngây người rồi mới đáp:
– Chưa chắc hiệu quả cách âm đã kém.
– Không.
– Tôi muốn tắm trước.
Diệp Miễn nghi ngờ thực ra Sầm Khuyết có bệnh sạch sẽ, bằng không tại sao đến đâu cũng đi tắm trước là thế nào? Bình thường anh cũng sẽ không hay ngồi xuống chỗ của người khác.
Diệp Miễn chần chừ, cuối cùng nói một câu: “Tôi sợ Sầm Khuyết không quen.”
Nhưng thực ra hắn không biết, không phải Sầm Khuyết sạch sẽ nên mới làm như vậy, bao năm qua bẩn thỉu bụi bặm khiến anh dần dần sinh ra tâm lý chán ghét với bản thân mình.
– Ăn thoải mái.
Anh cảm thấy cả người mình đều là bụi, là bùn đất, cho dù biết rõ bây giờ mỗi ngày anh đều mặc quần áo sạch sẽ, đi trên con đường sạch sẽ và môi trường làm việc cũng vô cùng sạch sẽ, vậy mà anh vẫn chẳng thể vượt qua được cửa tâm lý này.
Anh sợ làm bẩn phòng người ta.
Diệp Miễn nhìn theo bóng lưng anh đi tắm, còn mình thì ngồi đây nghe tiếng động từ phòng đối diện.
– Sơn trang này không tệ, tại sao hiệu quả cách âm lại kém thế không biết?
– Bình thường em ở nhà bọn họ cũng thế này hả? – Khi Sầm Khuyết tắm xong bước ra ngoài, tiếng động từ phòng bên vẫn chưa ngớt, Diệp Miễn không nhịn được hỏi ra miệng.
– … Chẳng hề nha.
Sầm Khuyết vừa lau tóc vừa khẽ “ừ” một tiếng.
Đào Cẩn không nói gì, đột ngột bật dậy, kéo người vào trong phòng ngủ.
– … Vậy em cứ nhịn thôi ư?
Sầm Khuyết quay lưng lại với hắn, không nói gì.
Diệp Miễn chỉ mong sao có thể kiếm được cái gì nhét vào lỗ tai, thực sự không chịu được nữa, hắn vươn tay lên, đấm vào tường mấy cái.
Bây giờ học sinh tiểu học cũng chẳng thèm chơi cái trò này nữa rồi.
Dường như phòng bên cạnh đã nghe thấy rồi, âm thanh tạm dừng mấy giây, sau đó Diệp Miễn nghe thấy tiếng cười của Phó Duy Nhất.
– Đắc ý cái gì chứ? – Diệp Miễn cười nhạo – Khoe khoang.
Phó Duy Nhất cười, ghé lại hôn lên cằm anh ta:
Sầm Khuyết cúi đầu lau tóc, lén lút cười trộm.
Bởi vì “nghi thức nhận phòng” của hai người kia hơi lâu, cho nên khi bốn người họ ra khỏi phòng đã tới trưa.
Hắn nhìn Sầm Khuyết, vốn dĩ muốn giải thích rõ ràng, nhưng nhìn biểu cảm hoảng hốt của anh, hắn bỗng nổi lên tâm tư xấu xa.
Diệp Miễn đói rồi, vừa đi vừa xoa bụng, liếc ánh mắt ghét bỏ về phía Phó Duy Nhất đang kéo Sầm Khuyết đi lải nhải cái gì đó.
– Anh định bao giờ mới nói với Phó Duy Nhất? – Diệp Miễn đi cạnh Đào Cẩn, nhỏ giọng nói.
Đào Cẩn nhìn hắn:
Hết chương 81
– Chờ cơ hội.
– …Không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội. – Diệp Miễn lo lắng nói – Nhìn hai người mà xem, chỉ có Sầm Khuyết mới nhịn được hai người thôi.
Đào Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Miễn, cười nói:
– Ngưỡng mộ à?
– … Chẳng hề nha.
Thực sự không ngưỡng mộ sao?
– Tôi có thể tự cầm.
Diệp Miễn còn không dám nghĩ.
Bốn người ăn cơm ở nhà ăn trong sơn trang, bữa trưa là buffet. Sầm Khuyết đi theo sau bọn họ, nhìn Đào Cẩn đưa thẻ phòng của bọn họ qua, sau đó được người ta dẫn tới nhà ăn.
Diệp Miễn nhìn qua phòng ngủ, chiếc giường lớn khiến tim hắn đập thình thịch với tần suất cao hơn.
Sầm Khuyết chưa từng được ăn buffet bao giờ, hồi còn nhỏ, trước khi rời khỏi gia đình thì chưa có kiểu ăn này.
Diệp Miễn xách túi du lịch đứng dưới tầng, trố mắt nhìn hai chiếc xe xịn đi tới. Hai chiếc xe đều là của Đào Cẩn, một chiếc mang tới đây để dành riêng cho Diệp Miễn và Sầm Khuyết.
– Chúng ta tìm chỗ ngồi trước rồi lần lượt đi lấy thức ăn sau nhé. – Đào Cẩn nói.
– Uầy, cá hồi ở đây có vẻ khá ổn đấy! – Phó Duy Nhất nhìn trúng cá hồi, chẳng kiêng nể gì lấy một đĩa trước.
Đừng nói Diệp Miễn, đến cả Phó Duy Nhất cũng ngây người.
Sầm Khuyết nhìn ngó xung quanh, ở đây rất đông người, cũng có rất nhiều thức ăn. Trong tay mỗi người đều cầm một chiếc đĩa nhỏ, trên đĩa đầy ắp thức ăn.
Bốn người họ tìm chỗ ngồi xuống trước, Đào Cẩn hỏi:
Đào Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Miễn, cười nói:
Hắn nhìn Sầm Khuyết nói:
– Hai người đi trước nhé?
Câu này hỏi Diệp Miễn và Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết muốn nhường bọn họ, kết quả Diệp Miễn ngồi cạnh đã kéo anh đi.
– Chỗ này cũng khá được đấy. – Diệp Miễn đưa cho anh một đĩa nhỏ – Buffet tính phí theo đầu người, một người phải trả bao nhiêu tiền, sau đó ăn thoải mái.
– Không cần phải nhường bọn họ làm gì. – Diệp Miễn vừa đi vừa nói – Có tình thì uống nước cũng no, hai người họ không đói được đâu.
Sầm Khuyết mỉm cười không nói gì.
Diệp Miễn hỏi anh:
– Trước đây em đã từng đi ăn buffet chưa?
Diệp Miễn cũng không quan tâm nhiều, thắt đai an toàn vào, khởi động xe đi theo xe phía trước.
Sầm Khuyết lắc đầu.
– Chỗ này cũng khá được đấy. – Diệp Miễn đưa cho anh một đĩa nhỏ – Buffet tính phí theo đầu người, một người phải trả bao nhiêu tiền, sau đó ăn thoải mái.
– Ăn thoải mái.
– Ăn thoải mái. – Diệp Miễn mỉm cười nhìn anh – Có rất nhiều kiểu đồ ăn, muốn ăn gì thì ăn, đừng khách sáo. Bữa này mỗi người chúng ta mất năm trăm đấy, không ăn nhiều thì thiệt.
Một câu “năm trăm” của hắn đã khiến Sầm Khuyết giật mình suýt nữa rơi cái đĩa trong tay.
Diệp Miễn biết mình lỡ lời, vội giải thích:
Sầm Khuyết không thèm để ý đến hắn, thoạt nhìn như đang tập trung vào sắp xếp đồ đạc.
– …Không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội. – Diệp Miễn lo lắng nói – Nhìn hai người mà xem, chỉ có Sầm Khuyết mới nhịn được hai người thôi.
– Anh cầm giúp em. – Diệp Miễn nói với vẻ ấu trĩ – Hai chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.
– Định giá là năm trăm, nhưng bốn chúng ta không mất tiền.
– Hai người đi trước nhé?
Tất nhiên Sầm Khuyết không tin.
– Em làm sao thế? – Diệp Miễn cảm thấy anh có gì đó hơi lạ, cười hỏi – Sao nhìn thấy anh mà cứ như nhìn thấy quỷ vậy?
– Chúng ta quẹt mặt. Có Đào Cẩn ở đây, chúng ta có ăn gì, chơi gì cũng không tốn tiền.
– Làm vậy không hay lắm đâu? – Sầm Khuyết nói – Nợ ân tình của người ta thì phải trả.
– Trả thì cũng do Đào Cẩn trả, chúng ta chỉ cần ăn chơi, nghỉ ngơi là được. – Diệp Miễn nói – Em đừng lo này lo kia, lo cho anh có được không?
– Đùa thôi.
– Anh làm sao?
Diệp Miễn thoáng ngây người rồi mới đáp:
– Anh đói rồi. – Diệp Miễn nói – Mau lên, chúng ta lấy nhiều món ngon một chút. Lấp đầy bụng rồi hẵng nói tới chuyện khác có được không.
– Em nói xem? – Diệp Miễn cười nói – Em rất đơn thuần, nhưng em trai em thì không ngây thơ như vậy, một bụng suy nghĩ xấu xa. Lời của cậu ấy em nên nghe một nửa, sau đó lựa chọn tin tưởng một phần của một nửa lời cậu ấy nói là được.***Hết chương 81
Diệp Miễn cười lớn:
– Chưa chắc hiệu quả cách âm đã kém.
Diệp Miễn đang thu dọn hành lý của mình, lục áo ngủ ra ngoài, nghe thấy anh nói vậy thì nghi ngờ hỏi lại:
– Em có ý gì?
Tai Sầm Khuyết đỏ ửng, quay lưng với Diệp Miễn nói một câu:
– Bạn trai của em trai em hay ghen thật đấy.
– Do tiếng Duy Nhất to.
Câu nói này của anh khiến Diệp Miễn cười tới mức ngã gục trên sofa bên cạnh.
– Hả? – Sầm Khuyết sững người, trong mắt chứa đựng toàn nghi vấn.
Sầm Khuyết không thèm để ý đến hắn, thoạt nhìn như đang tập trung vào sắp xếp đồ đạc.
Nơi bọn họ vào ở điều kiện không tệ, tuy nói là gian phòng nhưng kỳ thực không khác gì căn hộ nhỏ, mở cửa là phòng khách, sau đó mới tới phòng ngủ.
Một câu “năm trăm” của hắn đã khiến Sầm Khuyết giật mình suýt nữa rơi cái đĩa trong tay.
Bể bơi, suối nước nóng, tập trung đầy đủ các phương diện giải trí.
Diệp Miễn nhìn qua phòng ngủ, chiếc giường lớn khiến tim hắn đập thình thịch với tần suất cao hơn.
Nhưng thực ra hắn không biết, không phải Sầm Khuyết sạch sẽ nên mới làm như vậy, bao năm qua bẩn thỉu bụi bặm khiến anh dần dần sinh ra tâm lý chán ghét với bản thân mình.
– Tối nay anh… – Diệp Miễn vừa mới định nói hay là tối mình ngủ sofa, kết quả đã thấy Sầm Khuyết đặt chiếc áo phông anh hay mặc đi ngủ lên tay vịn sofa.
– Anh có muốn dùng nhà tắm không? – Sầm Khuyết hỏi.
Diệp Miễn thoáng ngây người rồi mới đáp:
– Chưa chắc hiệu quả cách âm đã kém.
– Không.
– Tôi muốn tắm trước.
Diệp Miễn nghi ngờ thực ra Sầm Khuyết có bệnh sạch sẽ, bằng không tại sao đến đâu cũng đi tắm trước là thế nào? Bình thường anh cũng sẽ không hay ngồi xuống chỗ của người khác.
Diệp Miễn chần chừ, cuối cùng nói một câu: “Tôi sợ Sầm Khuyết không quen.”
Nhưng thực ra hắn không biết, không phải Sầm Khuyết sạch sẽ nên mới làm như vậy, bao năm qua bẩn thỉu bụi bặm khiến anh dần dần sinh ra tâm lý chán ghét với bản thân mình.
– Ăn thoải mái.
Anh cảm thấy cả người mình đều là bụi, là bùn đất, cho dù biết rõ bây giờ mỗi ngày anh đều mặc quần áo sạch sẽ, đi trên con đường sạch sẽ và môi trường làm việc cũng vô cùng sạch sẽ, vậy mà anh vẫn chẳng thể vượt qua được cửa tâm lý này.
Anh sợ làm bẩn phòng người ta.
Diệp Miễn nhìn theo bóng lưng anh đi tắm, còn mình thì ngồi đây nghe tiếng động từ phòng đối diện.
– Sơn trang này không tệ, tại sao hiệu quả cách âm lại kém thế không biết?
– Bình thường em ở nhà bọn họ cũng thế này hả? – Khi Sầm Khuyết tắm xong bước ra ngoài, tiếng động từ phòng bên vẫn chưa ngớt, Diệp Miễn không nhịn được hỏi ra miệng.
– … Chẳng hề nha.
Sầm Khuyết vừa lau tóc vừa khẽ “ừ” một tiếng.
Đào Cẩn không nói gì, đột ngột bật dậy, kéo người vào trong phòng ngủ.
– … Vậy em cứ nhịn thôi ư?
Sầm Khuyết quay lưng lại với hắn, không nói gì.
Diệp Miễn chỉ mong sao có thể kiếm được cái gì nhét vào lỗ tai, thực sự không chịu được nữa, hắn vươn tay lên, đấm vào tường mấy cái.
Bây giờ học sinh tiểu học cũng chẳng thèm chơi cái trò này nữa rồi.
Dường như phòng bên cạnh đã nghe thấy rồi, âm thanh tạm dừng mấy giây, sau đó Diệp Miễn nghe thấy tiếng cười của Phó Duy Nhất.
– Đắc ý cái gì chứ? – Diệp Miễn cười nhạo – Khoe khoang.
Phó Duy Nhất cười, ghé lại hôn lên cằm anh ta:
Sầm Khuyết cúi đầu lau tóc, lén lút cười trộm.
Bởi vì “nghi thức nhận phòng” của hai người kia hơi lâu, cho nên khi bốn người họ ra khỏi phòng đã tới trưa.
Hắn nhìn Sầm Khuyết, vốn dĩ muốn giải thích rõ ràng, nhưng nhìn biểu cảm hoảng hốt của anh, hắn bỗng nổi lên tâm tư xấu xa.
Diệp Miễn đói rồi, vừa đi vừa xoa bụng, liếc ánh mắt ghét bỏ về phía Phó Duy Nhất đang kéo Sầm Khuyết đi lải nhải cái gì đó.
– Anh định bao giờ mới nói với Phó Duy Nhất? – Diệp Miễn đi cạnh Đào Cẩn, nhỏ giọng nói.
Đào Cẩn nhìn hắn:
Hết chương 81
– Chờ cơ hội.
– …Không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội. – Diệp Miễn lo lắng nói – Nhìn hai người mà xem, chỉ có Sầm Khuyết mới nhịn được hai người thôi.
Đào Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Miễn, cười nói:
– Ngưỡng mộ à?
– … Chẳng hề nha.
Thực sự không ngưỡng mộ sao?
– Tôi có thể tự cầm.
Diệp Miễn còn không dám nghĩ.
Bốn người ăn cơm ở nhà ăn trong sơn trang, bữa trưa là buffet. Sầm Khuyết đi theo sau bọn họ, nhìn Đào Cẩn đưa thẻ phòng của bọn họ qua, sau đó được người ta dẫn tới nhà ăn.
Diệp Miễn nhìn qua phòng ngủ, chiếc giường lớn khiến tim hắn đập thình thịch với tần suất cao hơn.
Sầm Khuyết chưa từng được ăn buffet bao giờ, hồi còn nhỏ, trước khi rời khỏi gia đình thì chưa có kiểu ăn này.
Diệp Miễn xách túi du lịch đứng dưới tầng, trố mắt nhìn hai chiếc xe xịn đi tới. Hai chiếc xe đều là của Đào Cẩn, một chiếc mang tới đây để dành riêng cho Diệp Miễn và Sầm Khuyết.
– Chúng ta tìm chỗ ngồi trước rồi lần lượt đi lấy thức ăn sau nhé. – Đào Cẩn nói.
– Uầy, cá hồi ở đây có vẻ khá ổn đấy! – Phó Duy Nhất nhìn trúng cá hồi, chẳng kiêng nể gì lấy một đĩa trước.
Đừng nói Diệp Miễn, đến cả Phó Duy Nhất cũng ngây người.
Sầm Khuyết nhìn ngó xung quanh, ở đây rất đông người, cũng có rất nhiều thức ăn. Trong tay mỗi người đều cầm một chiếc đĩa nhỏ, trên đĩa đầy ắp thức ăn.
Bốn người họ tìm chỗ ngồi xuống trước, Đào Cẩn hỏi:
Đào Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Miễn, cười nói:
Hắn nhìn Sầm Khuyết nói:
– Hai người đi trước nhé?
Câu này hỏi Diệp Miễn và Sầm Khuyết.
Sầm Khuyết muốn nhường bọn họ, kết quả Diệp Miễn ngồi cạnh đã kéo anh đi.
– Chỗ này cũng khá được đấy. – Diệp Miễn đưa cho anh một đĩa nhỏ – Buffet tính phí theo đầu người, một người phải trả bao nhiêu tiền, sau đó ăn thoải mái.
– Không cần phải nhường bọn họ làm gì. – Diệp Miễn vừa đi vừa nói – Có tình thì uống nước cũng no, hai người họ không đói được đâu.
Sầm Khuyết mỉm cười không nói gì.
Diệp Miễn hỏi anh:
– Trước đây em đã từng đi ăn buffet chưa?
Diệp Miễn cũng không quan tâm nhiều, thắt đai an toàn vào, khởi động xe đi theo xe phía trước.
Sầm Khuyết lắc đầu.
– Chỗ này cũng khá được đấy. – Diệp Miễn đưa cho anh một đĩa nhỏ – Buffet tính phí theo đầu người, một người phải trả bao nhiêu tiền, sau đó ăn thoải mái.
– Ăn thoải mái.
– Ăn thoải mái. – Diệp Miễn mỉm cười nhìn anh – Có rất nhiều kiểu đồ ăn, muốn ăn gì thì ăn, đừng khách sáo. Bữa này mỗi người chúng ta mất năm trăm đấy, không ăn nhiều thì thiệt.
Một câu “năm trăm” của hắn đã khiến Sầm Khuyết giật mình suýt nữa rơi cái đĩa trong tay.
Diệp Miễn biết mình lỡ lời, vội giải thích:
Sầm Khuyết không thèm để ý đến hắn, thoạt nhìn như đang tập trung vào sắp xếp đồ đạc.
– …Không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội. – Diệp Miễn lo lắng nói – Nhìn hai người mà xem, chỉ có Sầm Khuyết mới nhịn được hai người thôi.
– Anh cầm giúp em. – Diệp Miễn nói với vẻ ấu trĩ – Hai chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.
– Định giá là năm trăm, nhưng bốn chúng ta không mất tiền.
– Hai người đi trước nhé?
Tất nhiên Sầm Khuyết không tin.
– Em làm sao thế? – Diệp Miễn cảm thấy anh có gì đó hơi lạ, cười hỏi – Sao nhìn thấy anh mà cứ như nhìn thấy quỷ vậy?
– Chúng ta quẹt mặt. Có Đào Cẩn ở đây, chúng ta có ăn gì, chơi gì cũng không tốn tiền.
– Làm vậy không hay lắm đâu? – Sầm Khuyết nói – Nợ ân tình của người ta thì phải trả.
– Trả thì cũng do Đào Cẩn trả, chúng ta chỉ cần ăn chơi, nghỉ ngơi là được. – Diệp Miễn nói – Em đừng lo này lo kia, lo cho anh có được không?
– Đùa thôi.
– Anh làm sao?
Diệp Miễn thoáng ngây người rồi mới đáp:
– Anh đói rồi. – Diệp Miễn nói – Mau lên, chúng ta lấy nhiều món ngon một chút. Lấp đầy bụng rồi hẵng nói tới chuyện khác có được không.
– Em nói xem? – Diệp Miễn cười nói – Em rất đơn thuần, nhưng em trai em thì không ngây thơ như vậy, một bụng suy nghĩ xấu xa. Lời của cậu ấy em nên nghe một nửa, sau đó lựa chọn tin tưởng một phần của một nửa lời cậu ấy nói là được.***Hết chương 81
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook