Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến
-
Chương 15
Diệp Miễn chợt cảm thấy cuộc sống này châm chọc nhiều hơn ngọt ngào. Hắn cố gắng ở bên Phó Duy Nhất bao nhiêu năm nay, nhịn không nói câu “anh yêu em” cũng chỉ vì sợ dục vọng chiếm hữu của đối phương phát tác.
Hắn bước vào bếp, Phó Duy Nhất đi theo sau.
Hắn không trách Phó Duy Nhất, chỉ mong sao anh ta đừng quá chú tâm vào những chuyện vụn vặt.
Diệp Miễn vẫn dịu dàng đẩy người ra như trước đây, còn nhéo mũi Phó Duy Nhất nói:
– Định chơi mưu kế gì đây?
Phó Duy Nhất nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu, nắm cổ tay hắn, càng ngày càng siết chặt.
Diệp Miễn kéo Phó Duy Nhất, đẩy người vào trong ghế lái, vỗ vai anh ta rồi nói:
Phó Duy Nhất đã quen người trước mắt đã mười lăm năm rồi, tính đến hiện tại, một nửa cuộc đời đều trải qua cùng đối phương. Đương nhiên anh ta biết đối phương có tình cảm gì với mình.
– Ngồi ngoan, tự thắt đai an toàn vào đi.
Phó Duy Nhất nhìn hắn với ánh mắt căng thẳng, Diệp Miễn nói:
– Lo gì chứ? Tôi có chạy đâu.
Hắn vòng về ghế lái, lên xe rồi lại nhìn về phía quầy bán đồ ăn sáng.
Sầm Khuyết đã không còn ở đó.
Diệp Miễn vẫn dịu dàng đẩy người ra như trước đây, còn nhéo mũi Phó Duy Nhất nói:
Diệp Miễn không chú ý anh đi lúc nào, lúc hắn nhìn qua đó đã chẳng còn ai, bỗng dưng trong lòng hắn chợt trống rỗng.
Diệp Miễn cảm thấy mình phải nhanh chóng xử lý ổn thỏa chuyện này, bằng không người phát điên không chỉ có mình bố mẹ Phó Duy Nhất.
Trong lúc tắm rửa, Diệp Miễn đứng bên ban công, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Còn chưa tới giờ đi làm nhưng công trường đã bắt đầu bận rộn.
Hắn ngồi lên xe, chuẩn bị đưa Phó Duy Nhất về nhà trước.
– Về sau đừng tùy ý nói ra những lời như vậy, – Diệp Miễn đưa Phó Duy Nhất về nhà, trước khi đi còn nói – Chẳng lẽ tôi còn không biết ông đang nghĩ gì? Không cần thiết phải làm như vậy đâu.
Hắn day trán giúp Phó Duy Nhất, nói:
– Về nghỉ ngơi một giấc, đừng suy nghĩ lung tung, tôi đi trước nhé, sắp muộn làm rồi.
Lúc Diệp Miễn rời khỏi, Phó Duy Nhất không vào nhà ngay mà im lặng đi theo sau hắn, cho tới khi Diệp Miễn ngồi lên xe taxi rồi mới xoay người về nhà.
Trong đầu Phó Duy Nhất toàn là hình ảnh người kia, đối phương ngồi sóng vai với Diệp Miễn trên bậc cầu thang, vừa cười vừa nói chuyện. Diệp Miễn đã hẹn tối đó sẽ cùng uống rượu với anh ta nhưng lại không chờ đợi, mà ngồi uống bia cùng với người kia.
– Để tôi lái cho, ông ngồi ghế phụ đi.
Phó Duy Nhất vừa ghen ghét vừa bất lực, bởi vì sợ hãi đã nói sai lời hay làm sai chuyện gì đó.
Diệp Miễn chợt cảm thấy sợ hãi Phó Duy Nhất. Trước đây lo lắng đối phương không vui, bây giờ thì lại sợ người này sẽ làm hành động gì mất lý trí.
Anh ta vào trong nhà, mẹ thấy anh ta về, lo lắng hỏi tối qua anh ta ngủ có ngon không.
Bát, đũa, nước tương và giấm.
Mỗi lần ra ngoài anh ta đều phải báo cáo bản thân đi đâu, ở bên ngoài cũng phải thỉnh thoảng gọi điện về một lần.
– Cũng tạm ạ. – Phó Duy Nhất ủ rũ mỏi mệt bước vào phòng ngủ. Bỗng dừng bước hỏi – Nếu như anh con trở về, mẹ sẽ thế nào?
Người phụ nữ đang dọn dẹp phòng sững người, sau đó đôi mắt thoáng ửng đỏ.
Phó Duy Nhất cau mày, xua tay vẻ mất kiên nhẫn.
– Thôi bỏ đi. – Phó Duy Nhất buông một câu như vậy rồi trở về phòng.
***
Cả ngày hôm nay Diệp Miễn đều không có tâm trạng nào làm việc, còn suýt nữa gây rắc rối cho người khác.
Vất vả lắm mới trụ được tới lúc tan tầm, nhưng bởi vì lo lắng cho Phó Duy Nhất, nên gọi điện thoại qua cho anh ta.
Phó Duy Nhất đã về trường, giảng viên hướng dẫn có chuyện tìm anh ta.
– Vậy ông ngủ cùng tôi.
Nghe Phó Duy Nhất nói như vậy, Diệp Miễn thở phào một hơi, có thể yên tâm về nhà rồi.
– Ngồi ngoan, tự thắt đai an toàn vào đi.
Hắn ngồi tàu điện, sau đó quốc bộ mười mấy phút là về tới nhà.
Lúc đi ngang cửa hàng tiện lợi, hắn bất giác nhìn vào bên trong xem Sầm Khuyết có ở đó hay không, song hôm nay còn không có lấy một bóng người. Diệp Miễn lại tới cửa hàng đồ ăn vặt Sa Huyện dưới tầng, có mấy công nhân đang ăn cơm bên trong, vẫn chẳng có Sầm Khuyết.
Hắn muốn tìm Sầm Khuyết, chuyện mấy ngày nay khiến đầu óc hắn không được yên, cứ cảm thấy rối rắm.
Đứng trước cửa quán ăn Sa Huyện, rẽ phải đi thêm hai trăm mét nữa là tới công trường xây dựng tàu điện ngầm, hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn đi qua đó.
Nhớ tới gương mặt của Sầm Khuyết, tim Diệp Miễn thắt lại.
Người không phận sự không được vào công trường, nhưng hiện tại không phải giờ thi công, không có người quản lý trước cổng.
– Dậy rồi tại sao còn giả vờ ngủ?
Diệp Miễn bước vào trong, phát hiện có vẻ như mấy người công nhân đang nghỉ ngơi, chỉ có vài ba người mặc quần áo công nhân đi ngang qua người hắn, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Hắn tiếp tục đi vào trong, cũng không biết có thể tìm thấy Sầm Khuyết hay không.
Công trường rất loạn, Diệp Miễn cứ đi loanh quanh chẳng biết đường.
Bụi bặm khắp nơi, cốt thép la liệt, đây là thế giới mà trước giờ hắn chưa từng được tìm hiểu.
Diệp Miễn thấy một người tay cầm mũ an toàn đi về phía mình, vội vàng qua hỏi:
– Xin chào, cho hỏi anh có quen Sầm Khuyết không ạ?
Đối phương híp mắt nhìn hắn với vẻ nghi ngờ:
Phó Duy Nhất nói:
– Cậu tìm Sầm Khuyết hả? Ở bên trong, tự vào đi.
Hắn muốn tìm Sầm Khuyết, chuyện mấy ngày nay khiến đầu óc hắn không được yên, cứ cảm thấy rối rắm.
Người kia nói xong thì đi luôn, cũng không nói với hắn “bên trong” là ở đâu.
Hỏi thăm gặp trắc trở, Diệp Miễn chỉ đành tiếp tục đi vào bên trong, đi ngang chiếc lán dựng tạm bợ bên cạnh, Diệp Miễn thầm nghĩ, bình thường Sầm Khuyết đều ở đây ư?
Lán nghỉ còn không có cả cửa, đứng bên ngoài quan sát được toàn bộ bên trong, những chiếc giường đơn giản và đồ dùng sinh hoạt hỗn loạn có thể phản ánh trạng thái sinh hoạt của những người công nhân nơi đây.
Nhớ tới gương mặt của Sầm Khuyết, tim Diệp Miễn thắt lại.
Vì Phó Duy Nhất nên hắn mới tiếp cận Sầm Khuyết, nhưng càng tìm hiểu thì càng đau lòng con người bị ép buộc thay đổi cuộc đời này.
Đối phương híp mắt nhìn hắn với vẻ nghi ngờ:
Diệp Miễn đi dọc theo lán, cuối cùng cũng nhìn thấy Sầm Khuyết.
Diệp Miễn vỗ vai anh ta, hỏi:
Người đó ngồi dưới đất, vừa dùng mũ quạt mát vừa ăn bánh bao, bên cạnh đặt một chai nước, nhãn màu xanh trên chai nước đã bị mài mòn trắng phớ, không biết chiếc chai nhựa này đã dùng bao lâu.
– Diệp Miễn, – Phó Duy Nhất nói – Nếu như tôi nói tôi yêu ông, ông có làm bạn trai của tôi không? Trở thành người bạn trai duy nhất của tôi ấy?
Diệp Miễn cảm thấy có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng khiến hắn không thể phát ra âm thanh nào.
Sầm Khuyết ăn bánh bao xong, chống tay xuống nền đất đứng dậy, quay người lại mới nhìn thấy Diệp Miễn đứng cách đó mấy bước chân.
Anh sững sờ trong giây lát, rồi đội mũ an toàn lên, mở nắp chai nước ra uống một ngụm.
Hắn không trách Phó Duy Nhất, chỉ mong sao anh ta đừng quá chú tâm vào những chuyện vụn vặt.
Hai người đứng trên công trường bụi mù, cứ nhìn đối phương như thế, Diệp Miễn hỏi:
– Tại sao cậu không ra ngoài ăn cơm?
Sầm Khuyết bóp chai nước khoáng nói:
– Chưa phát lương.
Anh ta vào trong nhà, mẹ thấy anh ta về, lo lắng hỏi tối qua anh ta ngủ có ngon không.
– Cậu tìm Sầm Khuyết hả? Ở bên trong, tự vào đi.– Tại sao cậu không ra ngoài ăn cơm?– Khóc cái gì, nửa đêm làm tôi sợ hết hồn?Hết chương 15
Hắn bước vào bếp, Phó Duy Nhất đi theo sau.
Hắn không trách Phó Duy Nhất, chỉ mong sao anh ta đừng quá chú tâm vào những chuyện vụn vặt.
Diệp Miễn vẫn dịu dàng đẩy người ra như trước đây, còn nhéo mũi Phó Duy Nhất nói:
– Định chơi mưu kế gì đây?
Phó Duy Nhất nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu, nắm cổ tay hắn, càng ngày càng siết chặt.
Diệp Miễn kéo Phó Duy Nhất, đẩy người vào trong ghế lái, vỗ vai anh ta rồi nói:
Phó Duy Nhất đã quen người trước mắt đã mười lăm năm rồi, tính đến hiện tại, một nửa cuộc đời đều trải qua cùng đối phương. Đương nhiên anh ta biết đối phương có tình cảm gì với mình.
– Ngồi ngoan, tự thắt đai an toàn vào đi.
Phó Duy Nhất nhìn hắn với ánh mắt căng thẳng, Diệp Miễn nói:
– Lo gì chứ? Tôi có chạy đâu.
Hắn vòng về ghế lái, lên xe rồi lại nhìn về phía quầy bán đồ ăn sáng.
Sầm Khuyết đã không còn ở đó.
Diệp Miễn vẫn dịu dàng đẩy người ra như trước đây, còn nhéo mũi Phó Duy Nhất nói:
Diệp Miễn không chú ý anh đi lúc nào, lúc hắn nhìn qua đó đã chẳng còn ai, bỗng dưng trong lòng hắn chợt trống rỗng.
Diệp Miễn cảm thấy mình phải nhanh chóng xử lý ổn thỏa chuyện này, bằng không người phát điên không chỉ có mình bố mẹ Phó Duy Nhất.
Trong lúc tắm rửa, Diệp Miễn đứng bên ban công, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Còn chưa tới giờ đi làm nhưng công trường đã bắt đầu bận rộn.
Hắn ngồi lên xe, chuẩn bị đưa Phó Duy Nhất về nhà trước.
– Về sau đừng tùy ý nói ra những lời như vậy, – Diệp Miễn đưa Phó Duy Nhất về nhà, trước khi đi còn nói – Chẳng lẽ tôi còn không biết ông đang nghĩ gì? Không cần thiết phải làm như vậy đâu.
Hắn day trán giúp Phó Duy Nhất, nói:
– Về nghỉ ngơi một giấc, đừng suy nghĩ lung tung, tôi đi trước nhé, sắp muộn làm rồi.
Lúc Diệp Miễn rời khỏi, Phó Duy Nhất không vào nhà ngay mà im lặng đi theo sau hắn, cho tới khi Diệp Miễn ngồi lên xe taxi rồi mới xoay người về nhà.
Trong đầu Phó Duy Nhất toàn là hình ảnh người kia, đối phương ngồi sóng vai với Diệp Miễn trên bậc cầu thang, vừa cười vừa nói chuyện. Diệp Miễn đã hẹn tối đó sẽ cùng uống rượu với anh ta nhưng lại không chờ đợi, mà ngồi uống bia cùng với người kia.
– Để tôi lái cho, ông ngồi ghế phụ đi.
Phó Duy Nhất vừa ghen ghét vừa bất lực, bởi vì sợ hãi đã nói sai lời hay làm sai chuyện gì đó.
Diệp Miễn chợt cảm thấy sợ hãi Phó Duy Nhất. Trước đây lo lắng đối phương không vui, bây giờ thì lại sợ người này sẽ làm hành động gì mất lý trí.
Anh ta vào trong nhà, mẹ thấy anh ta về, lo lắng hỏi tối qua anh ta ngủ có ngon không.
Bát, đũa, nước tương và giấm.
Mỗi lần ra ngoài anh ta đều phải báo cáo bản thân đi đâu, ở bên ngoài cũng phải thỉnh thoảng gọi điện về một lần.
– Cũng tạm ạ. – Phó Duy Nhất ủ rũ mỏi mệt bước vào phòng ngủ. Bỗng dừng bước hỏi – Nếu như anh con trở về, mẹ sẽ thế nào?
Người phụ nữ đang dọn dẹp phòng sững người, sau đó đôi mắt thoáng ửng đỏ.
Phó Duy Nhất cau mày, xua tay vẻ mất kiên nhẫn.
– Thôi bỏ đi. – Phó Duy Nhất buông một câu như vậy rồi trở về phòng.
***
Cả ngày hôm nay Diệp Miễn đều không có tâm trạng nào làm việc, còn suýt nữa gây rắc rối cho người khác.
Vất vả lắm mới trụ được tới lúc tan tầm, nhưng bởi vì lo lắng cho Phó Duy Nhất, nên gọi điện thoại qua cho anh ta.
Phó Duy Nhất đã về trường, giảng viên hướng dẫn có chuyện tìm anh ta.
– Vậy ông ngủ cùng tôi.
Nghe Phó Duy Nhất nói như vậy, Diệp Miễn thở phào một hơi, có thể yên tâm về nhà rồi.
– Ngồi ngoan, tự thắt đai an toàn vào đi.
Hắn ngồi tàu điện, sau đó quốc bộ mười mấy phút là về tới nhà.
Lúc đi ngang cửa hàng tiện lợi, hắn bất giác nhìn vào bên trong xem Sầm Khuyết có ở đó hay không, song hôm nay còn không có lấy một bóng người. Diệp Miễn lại tới cửa hàng đồ ăn vặt Sa Huyện dưới tầng, có mấy công nhân đang ăn cơm bên trong, vẫn chẳng có Sầm Khuyết.
Hắn muốn tìm Sầm Khuyết, chuyện mấy ngày nay khiến đầu óc hắn không được yên, cứ cảm thấy rối rắm.
Đứng trước cửa quán ăn Sa Huyện, rẽ phải đi thêm hai trăm mét nữa là tới công trường xây dựng tàu điện ngầm, hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn đi qua đó.
Nhớ tới gương mặt của Sầm Khuyết, tim Diệp Miễn thắt lại.
Người không phận sự không được vào công trường, nhưng hiện tại không phải giờ thi công, không có người quản lý trước cổng.
– Dậy rồi tại sao còn giả vờ ngủ?
Diệp Miễn bước vào trong, phát hiện có vẻ như mấy người công nhân đang nghỉ ngơi, chỉ có vài ba người mặc quần áo công nhân đi ngang qua người hắn, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Hắn tiếp tục đi vào trong, cũng không biết có thể tìm thấy Sầm Khuyết hay không.
Công trường rất loạn, Diệp Miễn cứ đi loanh quanh chẳng biết đường.
Bụi bặm khắp nơi, cốt thép la liệt, đây là thế giới mà trước giờ hắn chưa từng được tìm hiểu.
Diệp Miễn thấy một người tay cầm mũ an toàn đi về phía mình, vội vàng qua hỏi:
– Xin chào, cho hỏi anh có quen Sầm Khuyết không ạ?
Đối phương híp mắt nhìn hắn với vẻ nghi ngờ:
Phó Duy Nhất nói:
– Cậu tìm Sầm Khuyết hả? Ở bên trong, tự vào đi.
Hắn muốn tìm Sầm Khuyết, chuyện mấy ngày nay khiến đầu óc hắn không được yên, cứ cảm thấy rối rắm.
Người kia nói xong thì đi luôn, cũng không nói với hắn “bên trong” là ở đâu.
Hỏi thăm gặp trắc trở, Diệp Miễn chỉ đành tiếp tục đi vào bên trong, đi ngang chiếc lán dựng tạm bợ bên cạnh, Diệp Miễn thầm nghĩ, bình thường Sầm Khuyết đều ở đây ư?
Lán nghỉ còn không có cả cửa, đứng bên ngoài quan sát được toàn bộ bên trong, những chiếc giường đơn giản và đồ dùng sinh hoạt hỗn loạn có thể phản ánh trạng thái sinh hoạt của những người công nhân nơi đây.
Nhớ tới gương mặt của Sầm Khuyết, tim Diệp Miễn thắt lại.
Vì Phó Duy Nhất nên hắn mới tiếp cận Sầm Khuyết, nhưng càng tìm hiểu thì càng đau lòng con người bị ép buộc thay đổi cuộc đời này.
Đối phương híp mắt nhìn hắn với vẻ nghi ngờ:
Diệp Miễn đi dọc theo lán, cuối cùng cũng nhìn thấy Sầm Khuyết.
Diệp Miễn vỗ vai anh ta, hỏi:
Người đó ngồi dưới đất, vừa dùng mũ quạt mát vừa ăn bánh bao, bên cạnh đặt một chai nước, nhãn màu xanh trên chai nước đã bị mài mòn trắng phớ, không biết chiếc chai nhựa này đã dùng bao lâu.
– Diệp Miễn, – Phó Duy Nhất nói – Nếu như tôi nói tôi yêu ông, ông có làm bạn trai của tôi không? Trở thành người bạn trai duy nhất của tôi ấy?
Diệp Miễn cảm thấy có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng khiến hắn không thể phát ra âm thanh nào.
Sầm Khuyết ăn bánh bao xong, chống tay xuống nền đất đứng dậy, quay người lại mới nhìn thấy Diệp Miễn đứng cách đó mấy bước chân.
Anh sững sờ trong giây lát, rồi đội mũ an toàn lên, mở nắp chai nước ra uống một ngụm.
Hắn không trách Phó Duy Nhất, chỉ mong sao anh ta đừng quá chú tâm vào những chuyện vụn vặt.
Hai người đứng trên công trường bụi mù, cứ nhìn đối phương như thế, Diệp Miễn hỏi:
– Tại sao cậu không ra ngoài ăn cơm?
Sầm Khuyết bóp chai nước khoáng nói:
– Chưa phát lương.
Anh ta vào trong nhà, mẹ thấy anh ta về, lo lắng hỏi tối qua anh ta ngủ có ngon không.
– Cậu tìm Sầm Khuyết hả? Ở bên trong, tự vào đi.– Tại sao cậu không ra ngoài ăn cơm?– Khóc cái gì, nửa đêm làm tôi sợ hết hồn?Hết chương 15
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook