Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
-
Chương 64
Đại hội tỉ võ kết thúc, Hình Khắc Lũy trước tiên là bị đưa đến bệnh viện. Cũng rất may mắn là anh không bị gãy xương. Chỉ nghỉ ngơi một ngày là hồi phục, tập đoàn quân A bắt đầu lên đường trở về. Khi về tới sư bộ đã gần hoàng hôn, Hình Khắc Lũy bởi vì vết thương vẫn còn đau nên là người xuống cuối cùng, vẻ mặt bình thản.
Khi bóng dáng anh xuất hiện trong tầm mắt, cả người giống như được khoác lên một tấm áo màu vàng kim tỏa sáng, nổi bật giữa toàn đội. Mễ Kha xông lên, lao mạnh vào trong ngực anh, sức lực khá lớn, khiến cả người Hình Khắc Lũy lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững. Giữ chặt đầu nhỏ của cô ôm vào trong ngực, Hình Khắc Lũy mỉm cười cất giọng: "Nàng dâu nhỏ, chưa gì đã mong muốn yêu thương nhung nhớ rồi.”
Mễ Kha ngẩng đầu nhìn gương mặt anh, mỉm cười rạng rỡ.
Hình Khắc Lũy cúi người hôn lên má cô, tình cảm sâu sắc.
Thúc Văn Ba nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tiểu Hạ, mơ hồ có chút thất vọng, anh nhịn không được hỏi Mễ Kha: "Kẹo cao su đâu?"
Hình Khắc Lũy nghe thấy anh gọi, toàn thân nổi da gà. Mễ Kha cố nín cười, cố ý nghiêm túc nói: "Không mau cưới về, kẹo cao su cũng hết dính, không bằng sớm tìm cành tốt mà đâu, nói phải không Thúc tham mưu."
Thúc Văn Ba ho nhẹ một tiếng, không biết nói gì, một lúc sau mới nói: "Cũng không phải là không muốn,"
Lời còn chưa dứt, tiểu Hạ không biết từ đâu chợt nhảy ra, ôm lấy anh nói: "Nói rồi, mọi người cũng đều nghe thấy." Sau đó nhìn về phía Hách Nghĩa Thành: "Thủ trưởng anh phải đứng ra làm chủ."
Hách Nghĩa Thành mỉm cười nhìn Thúc Văn Ba đang day huyệt thái dương.
Hạ Nhã Ngôn đến đón Hách Nghĩa Thành đưa ánh mắt ý bảo Hình Khắc Lũy. Theo ánh mắt của cô nhìn sang, Hình Khắc Lũy nhìn thấy Mễ Ngật Đông. Mễ Kha lúc này mới nhớ được sự tồn tại của ba, cô ngẩng mặt, nhỏ giọng giải thích: "Ba đến bệnh viện tái khám, thuận đường đưa em tới!"
Hình Khắc Lũy bất ngờ vì Mễ Ngật Đông tới sư bộ, chuyện này đối với anh mà nói, tuyệt đối khẳng định là món quà lớn. Đè nén kích động, anh dẵn tay Mễ Kha đi về phía Mễ Ngật Đông.
"Bác Mễ" hai chữ vừa dứt, Hình Khắc Lũy lấy huy chương quân công xuống quỳ gối, trước mặt Mễ Ngật Đông nói: "Mặc dù bản thân có một chút bản lãnh, nhưng cũng không phải người tốt nhất trên thới giới. Nhưng tình yêu đối với Kha Kha. Có lẽ sẽ không giống như chú bảo hộ cô ấy chu toàn, nhưng xin bác yên tâm, cháu sẽ lấy bác làm gương, dùng hết khả năng đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Bảo đảm cô ấy gả cho cháu về sau có thể tùy hứng như cũ, bướng bỉnh, nổi giận, giống như khi ở bên cạnh bác. Xin bác nhìn một chút thành ý của này, đồng ý gả Kha Kha cho cháu."
Người ta cầu hôn là cầu hôn với người phụ nữ của mình, ngược lại lần đầu mọi người chứng kiến trường hợp cầu hôn lại nói với trưởng bối của nhà gái. Tất cả chiến hữu đồng loạt dừng chân, chứng kiến màn cầu hôn không hề giống với những người khác.
Một chút trầm mặc ngắn ngủi đi qua, Mễ Ngật Đông cầm lấy quân công "Xuất sắc" một lần nữa vì Hình Khắc Lũy đeo lên, sau đó cầm tay Mễ Kha đặt lên tay anh: "Từ khi Kha Kha ra đời, là bảo bối được yêu thương suốt hai mươi bốn năm, từ lúc dạy con bé nói chuyện, đi đứng, dẵn con đi chơi, chọc con bé vui vẻ, nghe con bé nũng nịu gọi ba ba, hay khi con bé đọc thơ... Lũy tử nếu có con gái con sẽ hiểu, đối với người làm ba, khi con gái lập gia đình, so với bất kì ai khác đều không nỡ." Nói đến chỗ này, giọng nói của Mễ Ngật Đông có chút nghẹn ngào, "Hãy giữ lời hứa của mình, để cho con bé hạnh phúc!"
Mãi đến lúc này, mới hiểu được tình yêu của cha bao la như núi. Nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay của Mễ Ngật Đông, Mễ Kha khóc không thành tiếng.
Hình Khắc Lũy nắm tay Mễ Kha đặt lên ngực trái: "Con xin lấy thân phận quân nhân xin thề, dùng tính mạng bảo hộ cô ấy."
Mễ Ngật Đông mắt hơi ướt, gật đầu.
Hạ Nhã Ngôn đúng lúc đưa đến một hộp nhỏ tinh xảo, Hình Khắc Lũy nhận lấy: "Cám ơn chị dâu."
Lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn trước khi đi tập huấn, chạm vào đầu ngón tay Mễ Kha, anh thâm tình hỏi: "Bảo bối, em nguyện ý không?"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng vừa phải, Mễ Kha nghe, cảm thấy trong lòng bình an. Nhìn người đàn ông trước mặt, ban đầu gặp anh cũng vậy, ánh mắt kiên nghị, gương mặt góc cạnh rõ ràng. Lúc đó, cô làm sao nghĩ anh sẽ là người đàn ông ở bên cô cả đời? Lúc này, anh cũng vì cô mà xây dựng lên cả một tòa thành trì.
Vận mệnh tơ hồng đã sớm buộc bọn họ lại với nhau, cô làm sao lại không muốn?
Ánh mắt ngưng đọng, Mễ Kha rưng rừng mỉm cười: "Thật là may mắn, có thể vừa gặp đã yêu." Nói xong đầu ngón tay nhẹ nàng đưa ra.
Hình Khắc Lũy đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô.
Một phút kia, người bướng bỉnh cao ngạo như anh hai mắt cũng ẩm ướt, cảm động.
Đáng nhẽ chuyện phát triển đến bước này, quả thực là hạnh phúc viên mãn, cuộc đối thoại giữa con rể và ba vợ kia gần như trở thành giai thoại. Nhưng ông trời lại không cho người như ý nguyện, cố tình cấp cho Hình Khắc Lũy một chút rắc rối, phá hỏng buổi cầu hôn của anh.
Sau khi kết thúc tỉ võ, Mễ Kha trong điện thoại biết được Hình Khắc Lũy chân vì hoạt động quá sức mà bị đau, chỉ sợ anh quỳ thêm sẽ bị đau, sau khi đeo nhẫn đính hôn, cô thuận tay kéo anh đứng dậy.
Có lẽ do quỳ khá lâu, lúc Hình Khắc Lũy đứng lên, chân dường như không nghe sai khiến, bước lảo đảo ngã xuống. Điều đáng nói là, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt Mễ Kha.
Tình huống này giống như phạm sai lầm bị lão bà phạt quỳ bàn tính...
Sau một giây yên tĩnh, các chiến hữu đứng xem toàn bộ cười vang.
Bị cảm động đến rối tinh rối mù, tiểu Hạ dẫn đầu vỗ tay: "Màn cầu hôn này quá nặng!"
Lập tức, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.
Hình Khắc Lũy cũng cười rộ lên, anh vươn tay nắm lấy cổ tay Mễ Kha: "Nàng dâu nhỏ, đã được đứng dậy chưa?"
Mễ Ngật Đông bật cười.
Chuyện đứng đắn đã làm xong, mọi người đều trở về nhà. Mễ Kha sợ chân Hình Khắc Lũy bị đau muốn cầm hành lí giúp anh. Hạ Nhã Ngôn đang nói chuyện với Hách Nghĩa Thành thấy thế ngăn cô lại, hất cằm về phía Hình Khắc Lũy: "Còn chưa nói cho cậu ta biết?"
Mễ Kha lúng túng, nhỏ giọng: "Không vội, chờ về nhà em sẽ nói."
Hạ Nhã Ngôn cúi đầu nhỏ giọng nhắc nhở: "Chỉ sợ cậu ta sau khi trở về nhà ngay cả cơ hội cho em nói cũng không cho, đói bụng ăn sạch em."
Mễ Kha xấu hổ muốn chui xuống đất, gắt giọng: "Chị Nhã Ngôn."
Hình Khắc Lũy cất hành lí, sau đó nắm nhẹ vai cô hỏi: "Nói nhỏ cái gì vậy?"
Gương mặt của Mễ Kha thoáng chốc ửng hồng, Mễ Kha tránh sự đụng chạm của anh, xấu hổ không nói ra lời.
"Chuyện gì vậy?" Hình Khắc Lũy nâng cằm Mễ Kha, "Mới vừa rồi còn nhận lời cầu hôn, bây giờ lại làm sao rồi?"
Mễ Kha chỉ thẹn thùng nhìn anh.
Ánh mắt của cô, trong suốt như nước hồ, lại rạng rỡ phát sáng, có cảm giác mê hoặc. Nhìn Mễ Kha hấp dẫn như vậy, Hình Khắc Lũy không chịu nổi, cúi đầu sát bên tai cô, anh nói giọng mập mờ: "Nếu không phải ở bên ngoài, bây giờ—— khả năng."
Mễ Kha nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: "Có một chuyện anh muốn nghe không?"
"Nói." Hình Khắc Lũy chỉ lấy một âm tiết đơn giản khích lệ cô.
Mễ Kha kiễng chân sát bên tai anh, nói nhỏ một câu.
Hình Khắc Lũy ngơ ngẩn.
Chờ một lúc lâu không thấy anh nói gì, Mễ Kha đẩy nhẹ anh, nũng nịu oán trách: "Anh có ý gì?"
Hình Khắc Lũy cổ họng chuyển động mấy cái, nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của cô mấp máy môi: "Nói.... mang thai?"
Âm cuối không tự chủ nâng cao, khiếp sợ không phải chỉ một mình anh.
Mễ Ngật Đông dừng lại động tác lên xe, xoay người, sắc mặt tái xanh.
Mễ Kha bị dọa sợ, vội vàng tóm tay áo quân trang của anh, lại không ngăn được lời nói tiếp theo của anh: "......Sao?"
Không để ý xấu hổ cùng lo lắng, Mễ Kha nhấc chân đạp anh: "Hoàn hồn lại!"
Hách Nghĩa Thành đập một cái giúp Hình Khắc Lũy tỉnh táo lại. Anh vội vàng giải thích: "Cái kia, nói vậy, có nghĩa là, anh được làm ba?" Thấy Mễ Kha đang xấu hổ trốn vào trong lòng Hạ Nhã Ngôn, anh cúi người bế cô lên, nghi thức quân đội cái gì không thèm để ý, hưng phất cất giọng kêu to: "Tôi sắp làm ba! Bảo bối có tiểu bảo bảo rồi!"
Quan quân lui tới trong sự bộ nhìn anh bộ dáng vui mừng không thể kiềm chế của anh, mỉm cười.
Tiểu Hạ trong cơn hoảng hốt phục hồi tinh thần, liếc mắt trách cứ Thúc Văn Ba, phát biểu một câu kinh động: "Nhìn xem, kĩ thuật bắn của nhà người ta rất chuẩn xác."
Thúc Văn Ba gần như là thô lỗ kéo cô đi.
Ván đã đóng thuyền, hôn lễ tất nhiên sẽ gấp rút chuẩn bị nhanh. Dù sao cũng hơi vội vàng, khiến Mễ Ngật Đông bất mãn. Hình Hiệu Phong và Hạ Vũ Hồng tự mình đưa hai người đi đăng kí, hôm ấy thân là ba vợ, khi ra khỏi cục dân chính liền thưởng cho Hình Khắc Lũy một cước, khiển trách: "Làm chuyện tốt!"
Nếu đổi lại trước kia, Hình Khắc Lũy trước mặt Mễ Ngật Đông không dám thở mạnh một tiếng. Nhưng giờ phút này có bảo bối trong bụng Mễ Kha làm chỗ dựa, còn có luật pháp bảo vệ, anh tất nhiên có chút khí thế. Tránh thoát đòn tấn công của ba vợ, anh nhảy đến sau lưng Mễ Kha: "Ba có gì thì bình tĩnh nói, nếu đá con gẫy xương, ai sẽ đưa Kha Kha đi khám thai."
Mễ Kha lỗ tai đỏ ửng, giống như ghét bỏ đẩy anh.
Hình Khắc Lũy cẩn thân, nhưng lại rất bá đạo ôm chặt lấy cô, nhẹ trách: "Tránh cái gì, đúng như thế."
Nghe vậy, Hình Hiệu Phong nổi giận trước Mễ Ngật Đông quát lớn: "Đàng hoàng đứng chờ một bên!"
Hình Khắc Lũy vô tội nhướng mày, ôm Mễ Kha tới xe việt dã.
Nhìn bóng lưng hai người, Lỹ Niệm mỉm cười, tay khoác vào vai Hình Khắc Dao: "Đi đón Hành Hành thôi."
Ánh mặt trời dịu dàng ấm áp sưởi ấm khắp nơi, bởi vì những người có tình yêu, tất cả đều sẽ được hạnh phúc.
Đêm đó, bầu trời đầy sao, Hình Khắc Lũy và Mễ Kha từ "Hình phủ" đi bộ về nhà.
Gió đêm thổi nhẹ, dưới ánh trăng sáng, anh và nàng dâu nhỏ mười ngón tay đan chặt, nói chuyện.
"Bảo bối em nói xem, là bé trai hay bé gái?"
"Bé trai thì sao?"
"Bé trai cũng tốt, chờ khi con trưởng thành, cha con ông cháu cùng nhau bảo vệ đất nước."
"Nếu là con gái?"
"Con gái càng tốt hơn, chờ con sinh ra, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con."
"Anh thích con gái hơn một chút!" giọng điệu khẳng định.
"Chỉ cần em sinh, anh đều thích. Nhưng mà, nếu đứa bé này là con trai, thì lần sau anh sẽ cố gắng."
"Cố gắng cái gì?"
"Cố gắng để sinh con gái."
"Vì sao anh lại thích con gái?"
"Không sinh con gái làm sao lại có thể làm ba vợ?"
Cô gái đang mang thai bừng tỉnh: "Là vì bị thua thiệt lúc gặp ba, nên anh muốn về sau trút giận lên người con rể phải không?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, dễ nghe. Hình Khắc Lũy không để lại dấu vết tiến tới ôm cô, không tiếng động cười lên: "Bảo bối nói xem, có một tiểu Kha Kha nhỏ nhắn nũng nịu gọi ba ba, rồi ôm cổ, rồi kể chuyện cho con, thật là hạnh phúc biết bao." Tiếng nói vừa dứt, nụ cười trên môi đã lan tới đáy mắt.
Nhìn gương mặt anh tuấn của anh, Mễ Kha chợt phát hiện "Lưu manh" Hình Khắc Lũy là trời cao ban xuống cho cô.
Quảng trường, chuông gõ vang báo mười hai giờ. Nhìn về phía xa, âm thanh hạnh phúc, Mễ Kha nhỏ giọng nói: "Đúng vậy thành trì doanh trại bộ đội, mười dặm gió xuân, không bằng."
Thời gian trôi qua, bọn họ, sẽ nắm tay nhau cùng già đi.
Thiệu Vũ Hàn cũng bắt đầu xử lí Phó Bột Viễn, chưa đầy một tháng, đầu tiên là nhà mẹ đẻ của Phó phu nhân bị điều tra; cuối cùng chấn động toàn bộ giới kinh doanh, cổ phiếu Phó gia bị hạ thấp một cách điên cuồng; ngay sau đó, Phó Bột Viễn mất đi chỗ dựa gia tộc bị bỏ tù.
Nguyên nhân chân chính của việc bị kết án lại hoàn toàn không liên quan tới vụ việc của Thẩm Gia Ngưng.
Ngày tòa tuyên án, Thiệu Vũ Hàn sắc mặt lạnh lùng đối mặt với Phó Bột Viễn đang điên cuồng muốn kháng án nói: "Một ngày còn Thiệu Vũ Hàn, ngươi cũng đừng hi vọng được ra ngoài."
"Thiệu Vũ Hàn, vì sao?" Phó Bột Viễn tức giận chất vấn.
Vậy mà trả lời hắn, chỉ có bóng lưng rời đi của Thiệu Vũ Hàn.
Thiệu Vũ Hàn nói được làm được, Phó gia mặc dù cố gắng kháng án, nhưng toàn bộ đều thất bại.
Từ thiên đường rơi thẳng vào địa ngục, Phó Bột Viễn bị rơi vào vòng lao ngục, hoàn toàn sụp đổ.
Đây chính là kết cục Thiệu Vũ Hàn hi vọng sao? Nếu như có thể, anh chỉ muốn trở lại ngày mới bắt đầu quen Thẩm Gia Ngưng, nghe cô nói: "Diễn giảng của Thiệu Vũ Hàn một chút nữa sẽ bắt đầu, tới muộn nữa sẽ không còn chỗ."
Sau đó anh sẽ mỉm cười đáp lại: "Anh chính là Thiệu Vũ Hàn, cùng tới hội trường thôi."
Khi bóng dáng anh xuất hiện trong tầm mắt, cả người giống như được khoác lên một tấm áo màu vàng kim tỏa sáng, nổi bật giữa toàn đội. Mễ Kha xông lên, lao mạnh vào trong ngực anh, sức lực khá lớn, khiến cả người Hình Khắc Lũy lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững. Giữ chặt đầu nhỏ của cô ôm vào trong ngực, Hình Khắc Lũy mỉm cười cất giọng: "Nàng dâu nhỏ, chưa gì đã mong muốn yêu thương nhung nhớ rồi.”
Mễ Kha ngẩng đầu nhìn gương mặt anh, mỉm cười rạng rỡ.
Hình Khắc Lũy cúi người hôn lên má cô, tình cảm sâu sắc.
Thúc Văn Ba nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tiểu Hạ, mơ hồ có chút thất vọng, anh nhịn không được hỏi Mễ Kha: "Kẹo cao su đâu?"
Hình Khắc Lũy nghe thấy anh gọi, toàn thân nổi da gà. Mễ Kha cố nín cười, cố ý nghiêm túc nói: "Không mau cưới về, kẹo cao su cũng hết dính, không bằng sớm tìm cành tốt mà đâu, nói phải không Thúc tham mưu."
Thúc Văn Ba ho nhẹ một tiếng, không biết nói gì, một lúc sau mới nói: "Cũng không phải là không muốn,"
Lời còn chưa dứt, tiểu Hạ không biết từ đâu chợt nhảy ra, ôm lấy anh nói: "Nói rồi, mọi người cũng đều nghe thấy." Sau đó nhìn về phía Hách Nghĩa Thành: "Thủ trưởng anh phải đứng ra làm chủ."
Hách Nghĩa Thành mỉm cười nhìn Thúc Văn Ba đang day huyệt thái dương.
Hạ Nhã Ngôn đến đón Hách Nghĩa Thành đưa ánh mắt ý bảo Hình Khắc Lũy. Theo ánh mắt của cô nhìn sang, Hình Khắc Lũy nhìn thấy Mễ Ngật Đông. Mễ Kha lúc này mới nhớ được sự tồn tại của ba, cô ngẩng mặt, nhỏ giọng giải thích: "Ba đến bệnh viện tái khám, thuận đường đưa em tới!"
Hình Khắc Lũy bất ngờ vì Mễ Ngật Đông tới sư bộ, chuyện này đối với anh mà nói, tuyệt đối khẳng định là món quà lớn. Đè nén kích động, anh dẵn tay Mễ Kha đi về phía Mễ Ngật Đông.
"Bác Mễ" hai chữ vừa dứt, Hình Khắc Lũy lấy huy chương quân công xuống quỳ gối, trước mặt Mễ Ngật Đông nói: "Mặc dù bản thân có một chút bản lãnh, nhưng cũng không phải người tốt nhất trên thới giới. Nhưng tình yêu đối với Kha Kha. Có lẽ sẽ không giống như chú bảo hộ cô ấy chu toàn, nhưng xin bác yên tâm, cháu sẽ lấy bác làm gương, dùng hết khả năng đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Bảo đảm cô ấy gả cho cháu về sau có thể tùy hứng như cũ, bướng bỉnh, nổi giận, giống như khi ở bên cạnh bác. Xin bác nhìn một chút thành ý của này, đồng ý gả Kha Kha cho cháu."
Người ta cầu hôn là cầu hôn với người phụ nữ của mình, ngược lại lần đầu mọi người chứng kiến trường hợp cầu hôn lại nói với trưởng bối của nhà gái. Tất cả chiến hữu đồng loạt dừng chân, chứng kiến màn cầu hôn không hề giống với những người khác.
Một chút trầm mặc ngắn ngủi đi qua, Mễ Ngật Đông cầm lấy quân công "Xuất sắc" một lần nữa vì Hình Khắc Lũy đeo lên, sau đó cầm tay Mễ Kha đặt lên tay anh: "Từ khi Kha Kha ra đời, là bảo bối được yêu thương suốt hai mươi bốn năm, từ lúc dạy con bé nói chuyện, đi đứng, dẵn con đi chơi, chọc con bé vui vẻ, nghe con bé nũng nịu gọi ba ba, hay khi con bé đọc thơ... Lũy tử nếu có con gái con sẽ hiểu, đối với người làm ba, khi con gái lập gia đình, so với bất kì ai khác đều không nỡ." Nói đến chỗ này, giọng nói của Mễ Ngật Đông có chút nghẹn ngào, "Hãy giữ lời hứa của mình, để cho con bé hạnh phúc!"
Mãi đến lúc này, mới hiểu được tình yêu của cha bao la như núi. Nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay của Mễ Ngật Đông, Mễ Kha khóc không thành tiếng.
Hình Khắc Lũy nắm tay Mễ Kha đặt lên ngực trái: "Con xin lấy thân phận quân nhân xin thề, dùng tính mạng bảo hộ cô ấy."
Mễ Ngật Đông mắt hơi ướt, gật đầu.
Hạ Nhã Ngôn đúng lúc đưa đến một hộp nhỏ tinh xảo, Hình Khắc Lũy nhận lấy: "Cám ơn chị dâu."
Lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn trước khi đi tập huấn, chạm vào đầu ngón tay Mễ Kha, anh thâm tình hỏi: "Bảo bối, em nguyện ý không?"
Giọng nói của anh nhẹ nhàng vừa phải, Mễ Kha nghe, cảm thấy trong lòng bình an. Nhìn người đàn ông trước mặt, ban đầu gặp anh cũng vậy, ánh mắt kiên nghị, gương mặt góc cạnh rõ ràng. Lúc đó, cô làm sao nghĩ anh sẽ là người đàn ông ở bên cô cả đời? Lúc này, anh cũng vì cô mà xây dựng lên cả một tòa thành trì.
Vận mệnh tơ hồng đã sớm buộc bọn họ lại với nhau, cô làm sao lại không muốn?
Ánh mắt ngưng đọng, Mễ Kha rưng rừng mỉm cười: "Thật là may mắn, có thể vừa gặp đã yêu." Nói xong đầu ngón tay nhẹ nàng đưa ra.
Hình Khắc Lũy đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô.
Một phút kia, người bướng bỉnh cao ngạo như anh hai mắt cũng ẩm ướt, cảm động.
Đáng nhẽ chuyện phát triển đến bước này, quả thực là hạnh phúc viên mãn, cuộc đối thoại giữa con rể và ba vợ kia gần như trở thành giai thoại. Nhưng ông trời lại không cho người như ý nguyện, cố tình cấp cho Hình Khắc Lũy một chút rắc rối, phá hỏng buổi cầu hôn của anh.
Sau khi kết thúc tỉ võ, Mễ Kha trong điện thoại biết được Hình Khắc Lũy chân vì hoạt động quá sức mà bị đau, chỉ sợ anh quỳ thêm sẽ bị đau, sau khi đeo nhẫn đính hôn, cô thuận tay kéo anh đứng dậy.
Có lẽ do quỳ khá lâu, lúc Hình Khắc Lũy đứng lên, chân dường như không nghe sai khiến, bước lảo đảo ngã xuống. Điều đáng nói là, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt Mễ Kha.
Tình huống này giống như phạm sai lầm bị lão bà phạt quỳ bàn tính...
Sau một giây yên tĩnh, các chiến hữu đứng xem toàn bộ cười vang.
Bị cảm động đến rối tinh rối mù, tiểu Hạ dẫn đầu vỗ tay: "Màn cầu hôn này quá nặng!"
Lập tức, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.
Hình Khắc Lũy cũng cười rộ lên, anh vươn tay nắm lấy cổ tay Mễ Kha: "Nàng dâu nhỏ, đã được đứng dậy chưa?"
Mễ Ngật Đông bật cười.
Chuyện đứng đắn đã làm xong, mọi người đều trở về nhà. Mễ Kha sợ chân Hình Khắc Lũy bị đau muốn cầm hành lí giúp anh. Hạ Nhã Ngôn đang nói chuyện với Hách Nghĩa Thành thấy thế ngăn cô lại, hất cằm về phía Hình Khắc Lũy: "Còn chưa nói cho cậu ta biết?"
Mễ Kha lúng túng, nhỏ giọng: "Không vội, chờ về nhà em sẽ nói."
Hạ Nhã Ngôn cúi đầu nhỏ giọng nhắc nhở: "Chỉ sợ cậu ta sau khi trở về nhà ngay cả cơ hội cho em nói cũng không cho, đói bụng ăn sạch em."
Mễ Kha xấu hổ muốn chui xuống đất, gắt giọng: "Chị Nhã Ngôn."
Hình Khắc Lũy cất hành lí, sau đó nắm nhẹ vai cô hỏi: "Nói nhỏ cái gì vậy?"
Gương mặt của Mễ Kha thoáng chốc ửng hồng, Mễ Kha tránh sự đụng chạm của anh, xấu hổ không nói ra lời.
"Chuyện gì vậy?" Hình Khắc Lũy nâng cằm Mễ Kha, "Mới vừa rồi còn nhận lời cầu hôn, bây giờ lại làm sao rồi?"
Mễ Kha chỉ thẹn thùng nhìn anh.
Ánh mắt của cô, trong suốt như nước hồ, lại rạng rỡ phát sáng, có cảm giác mê hoặc. Nhìn Mễ Kha hấp dẫn như vậy, Hình Khắc Lũy không chịu nổi, cúi đầu sát bên tai cô, anh nói giọng mập mờ: "Nếu không phải ở bên ngoài, bây giờ—— khả năng."
Mễ Kha nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: "Có một chuyện anh muốn nghe không?"
"Nói." Hình Khắc Lũy chỉ lấy một âm tiết đơn giản khích lệ cô.
Mễ Kha kiễng chân sát bên tai anh, nói nhỏ một câu.
Hình Khắc Lũy ngơ ngẩn.
Chờ một lúc lâu không thấy anh nói gì, Mễ Kha đẩy nhẹ anh, nũng nịu oán trách: "Anh có ý gì?"
Hình Khắc Lũy cổ họng chuyển động mấy cái, nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của cô mấp máy môi: "Nói.... mang thai?"
Âm cuối không tự chủ nâng cao, khiếp sợ không phải chỉ một mình anh.
Mễ Ngật Đông dừng lại động tác lên xe, xoay người, sắc mặt tái xanh.
Mễ Kha bị dọa sợ, vội vàng tóm tay áo quân trang của anh, lại không ngăn được lời nói tiếp theo của anh: "......Sao?"
Không để ý xấu hổ cùng lo lắng, Mễ Kha nhấc chân đạp anh: "Hoàn hồn lại!"
Hách Nghĩa Thành đập một cái giúp Hình Khắc Lũy tỉnh táo lại. Anh vội vàng giải thích: "Cái kia, nói vậy, có nghĩa là, anh được làm ba?" Thấy Mễ Kha đang xấu hổ trốn vào trong lòng Hạ Nhã Ngôn, anh cúi người bế cô lên, nghi thức quân đội cái gì không thèm để ý, hưng phất cất giọng kêu to: "Tôi sắp làm ba! Bảo bối có tiểu bảo bảo rồi!"
Quan quân lui tới trong sự bộ nhìn anh bộ dáng vui mừng không thể kiềm chế của anh, mỉm cười.
Tiểu Hạ trong cơn hoảng hốt phục hồi tinh thần, liếc mắt trách cứ Thúc Văn Ba, phát biểu một câu kinh động: "Nhìn xem, kĩ thuật bắn của nhà người ta rất chuẩn xác."
Thúc Văn Ba gần như là thô lỗ kéo cô đi.
Ván đã đóng thuyền, hôn lễ tất nhiên sẽ gấp rút chuẩn bị nhanh. Dù sao cũng hơi vội vàng, khiến Mễ Ngật Đông bất mãn. Hình Hiệu Phong và Hạ Vũ Hồng tự mình đưa hai người đi đăng kí, hôm ấy thân là ba vợ, khi ra khỏi cục dân chính liền thưởng cho Hình Khắc Lũy một cước, khiển trách: "Làm chuyện tốt!"
Nếu đổi lại trước kia, Hình Khắc Lũy trước mặt Mễ Ngật Đông không dám thở mạnh một tiếng. Nhưng giờ phút này có bảo bối trong bụng Mễ Kha làm chỗ dựa, còn có luật pháp bảo vệ, anh tất nhiên có chút khí thế. Tránh thoát đòn tấn công của ba vợ, anh nhảy đến sau lưng Mễ Kha: "Ba có gì thì bình tĩnh nói, nếu đá con gẫy xương, ai sẽ đưa Kha Kha đi khám thai."
Mễ Kha lỗ tai đỏ ửng, giống như ghét bỏ đẩy anh.
Hình Khắc Lũy cẩn thân, nhưng lại rất bá đạo ôm chặt lấy cô, nhẹ trách: "Tránh cái gì, đúng như thế."
Nghe vậy, Hình Hiệu Phong nổi giận trước Mễ Ngật Đông quát lớn: "Đàng hoàng đứng chờ một bên!"
Hình Khắc Lũy vô tội nhướng mày, ôm Mễ Kha tới xe việt dã.
Nhìn bóng lưng hai người, Lỹ Niệm mỉm cười, tay khoác vào vai Hình Khắc Dao: "Đi đón Hành Hành thôi."
Ánh mặt trời dịu dàng ấm áp sưởi ấm khắp nơi, bởi vì những người có tình yêu, tất cả đều sẽ được hạnh phúc.
Đêm đó, bầu trời đầy sao, Hình Khắc Lũy và Mễ Kha từ "Hình phủ" đi bộ về nhà.
Gió đêm thổi nhẹ, dưới ánh trăng sáng, anh và nàng dâu nhỏ mười ngón tay đan chặt, nói chuyện.
"Bảo bối em nói xem, là bé trai hay bé gái?"
"Bé trai thì sao?"
"Bé trai cũng tốt, chờ khi con trưởng thành, cha con ông cháu cùng nhau bảo vệ đất nước."
"Nếu là con gái?"
"Con gái càng tốt hơn, chờ con sinh ra, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con."
"Anh thích con gái hơn một chút!" giọng điệu khẳng định.
"Chỉ cần em sinh, anh đều thích. Nhưng mà, nếu đứa bé này là con trai, thì lần sau anh sẽ cố gắng."
"Cố gắng cái gì?"
"Cố gắng để sinh con gái."
"Vì sao anh lại thích con gái?"
"Không sinh con gái làm sao lại có thể làm ba vợ?"
Cô gái đang mang thai bừng tỉnh: "Là vì bị thua thiệt lúc gặp ba, nên anh muốn về sau trút giận lên người con rể phải không?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, dễ nghe. Hình Khắc Lũy không để lại dấu vết tiến tới ôm cô, không tiếng động cười lên: "Bảo bối nói xem, có một tiểu Kha Kha nhỏ nhắn nũng nịu gọi ba ba, rồi ôm cổ, rồi kể chuyện cho con, thật là hạnh phúc biết bao." Tiếng nói vừa dứt, nụ cười trên môi đã lan tới đáy mắt.
Nhìn gương mặt anh tuấn của anh, Mễ Kha chợt phát hiện "Lưu manh" Hình Khắc Lũy là trời cao ban xuống cho cô.
Quảng trường, chuông gõ vang báo mười hai giờ. Nhìn về phía xa, âm thanh hạnh phúc, Mễ Kha nhỏ giọng nói: "Đúng vậy thành trì doanh trại bộ đội, mười dặm gió xuân, không bằng."
Thời gian trôi qua, bọn họ, sẽ nắm tay nhau cùng già đi.
Thiệu Vũ Hàn cũng bắt đầu xử lí Phó Bột Viễn, chưa đầy một tháng, đầu tiên là nhà mẹ đẻ của Phó phu nhân bị điều tra; cuối cùng chấn động toàn bộ giới kinh doanh, cổ phiếu Phó gia bị hạ thấp một cách điên cuồng; ngay sau đó, Phó Bột Viễn mất đi chỗ dựa gia tộc bị bỏ tù.
Nguyên nhân chân chính của việc bị kết án lại hoàn toàn không liên quan tới vụ việc của Thẩm Gia Ngưng.
Ngày tòa tuyên án, Thiệu Vũ Hàn sắc mặt lạnh lùng đối mặt với Phó Bột Viễn đang điên cuồng muốn kháng án nói: "Một ngày còn Thiệu Vũ Hàn, ngươi cũng đừng hi vọng được ra ngoài."
"Thiệu Vũ Hàn, vì sao?" Phó Bột Viễn tức giận chất vấn.
Vậy mà trả lời hắn, chỉ có bóng lưng rời đi của Thiệu Vũ Hàn.
Thiệu Vũ Hàn nói được làm được, Phó gia mặc dù cố gắng kháng án, nhưng toàn bộ đều thất bại.
Từ thiên đường rơi thẳng vào địa ngục, Phó Bột Viễn bị rơi vào vòng lao ngục, hoàn toàn sụp đổ.
Đây chính là kết cục Thiệu Vũ Hàn hi vọng sao? Nếu như có thể, anh chỉ muốn trở lại ngày mới bắt đầu quen Thẩm Gia Ngưng, nghe cô nói: "Diễn giảng của Thiệu Vũ Hàn một chút nữa sẽ bắt đầu, tới muộn nữa sẽ không còn chỗ."
Sau đó anh sẽ mỉm cười đáp lại: "Anh chính là Thiệu Vũ Hàn, cùng tới hội trường thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook