Ăn trưa xong, Lục Trường Đình bảo: “Đi dạo quanh trường nhé, lâu lắm chưa về chơi.”
Thẩm Lệ hơi cúi đầu, “Ừ.”
Y đi cùng Lục Trường Đình về phía trường học, ngón tay siết chặt vì căng thẳng, trong thoáng chốc ngỡ như quay lại thời cấp ba.

Có điều ngày ấy y chỉ dám trà trộn mình giữa đám đông, lén theo chân Lục Trường Đình từ xa xa, giờ thì đi bên cạnh người ấy…
Ánh mặt trời đổ nghiêng hai chiếc bóng dài sóng vai của hai người.

Lúc đi bộ, hai mu bàn tay đụng khẽ vào nhau, ngón tay Thẩm Lệ run run rồi nắm chặt lại, rụt tay về.
Hương thơm chất gỗ dịu nhẹ quyện chút man mát thoang thoảng quanh mũi.

Nhìn thoáng qua, hai cái bóng của hai người trông như đang vừa kề vai, nắm tay vừa dạo bộ.
Lục Trường Đình cười khẽ, phóng tầm mắt về phía sân bóng rỗ ngay đằng trước: “Sân bóng rổ sửa lại từ bao giờ thế?”
Trông màu thảm sân bóng rổ mới hơn nhiều.
Thẩm Lệ ngóng theo tầm nhìn của hắn: “Năm ngoái mới sửa.”
“Hồi cấp ba, tôi bị tịch thu sáu trái bóng rổ.” Lục Trường Đình bước tới phía dưới bóng cây xanh, nhớ về những ngày trung học, cười nhẹ, “Tận đến lúc tốt nghiệp, giáo viên tổng phụ trách vẫn không trả tôi.”
Khi ấy trường mới đổi giáo viên tổng phụ trách nên bắt rất chặt lỗi kỷ luật và nề nếp, cấm học sinh mang bóng rổ vào trường, nghỉ giữa giờ không được phép chơi bóng rổ, bị bắt gặp là tịch thu liền.

Muốn chơi bóng rổ chỉ đành đến phòng dụng cụ lấy thẻ đăng ký để mượn.

Nhưng khổ nỗi bóng ở phòng dụng cụ chẳng ra làm sao cả, thế là hắn lén mang bóng đi, bị giáo viên tổng phụ trách bắt quả tang tận mấy lần.
Lục Trường Đình nhìn sân bóng quen thuộc, đột nhiên nghĩ: “Tôi nhớ hình như lớp em có cậu bạn tên Đỗ Hành nhỉ? Hay chơi bóng với tôi lắm.”
“Ừ.” Thẩm Lệ cúi đầu đáp, “Cán sự thể dục đấy.”
“Hồi cấp ba cũng khá thân.” Lục Trường Đình khựng lại, giọng điệu thêm phần cảm khái, “Sau khi tốt nghiệp dần dần chẳng liên lạc nữa.”
“Tốt nghiệp rồi cứ thế dần mất hết liên lạc với rất nhiều bạn bè và bạn cùng lớp cấp ba.” Thẩm Lệ nói, “Ai cũng vậy thôi.”
Lục Trường Đình hỏi: “Em cũng không chơi với cậu bạn ấy à?”
“Có chứ, nhưng ít liên hệ nhau.” Thẩm Lệ nói, “Cậu ấy làm việc ở thành phố B, cả năm trời chỉ về được mỗi cuối năm.”
Tình bạn giữa đàn ông với nhau vốn chẳng cần duy trì nhờ liên lạc thường xuyên.

Quanh năm suốt tháng cả hai không gọi điện hay nhắn tin, nhưng đến dịp Đỗ Hành về thành phố S, chắc chắn y sẽ đón, Đỗ Hành cũng trăm phần trăm hẹn y đi ăn uống.

Cho dù bên nào có chuyện cần giúp đỡ, chỉ cần gọi một cuộc là giải quyết hết.
“Xem ra cả hai khá thân.” Lục Trường Đình lại thấy sầu ơi là rầu.

Cấp ba hắn và Đỗ Hành thân ra phết, Thẩm Lệ cũng chơi với Đỗ Thành.

Hai lớp đã gần nhau thì chớ, còn có bạn chung, cớ sao hắn chẳng hay biết con người tên Thẩm Lệ này…
Thẩm Lệ tiếp lời: “Ừ.


Có lẽ là người bạn duy nhất hồi cấp ba của tôi.”
Dù rằng tình bạn của y với Đỗ Hành khởi nguồn từ câu chuyện chép bài tập về nhà.
Lục Trường Đình nghiêng đầu nhìn người ta, bỗng không muốn nói tiếp với y về Đỗ Hành tí nào, chuyển chủ đề đầy sượng sùng: “Lúc học trung học em hay thích làm gì?”
“Chắc ngồi ngơ ngẩn.” Thẩm Lệ bổ sung câu nữa trong lòng, ngồi ngơ ngẩn ngắm anh.
Lục Trường Đình cười, gần như nháy mắt trong đầu đã phác họa ra hình dáng thiếu niên mất tập trung thần người bên cửa sổ.

Chắc bạn nhỏ ngồi yên tĩnh ở cái bàn khuất khuất nào đó, trên bàn thì chồng gọn toàn sách là sách nhỉ.

Và giả dụ hắn có đi ngang qua lớp 16 rồi liếc một cái, hẳn sẽ thấy ngay.
Nhưng tiếc rằng hắn không hay đi qua lớp 16, cũng chẳng từng ngó vào trong bao giờ.
Tầm mắt sượt qua tòa nhà thấp cạnh sân bóng rổ, Lục Trường Đình hỏi: “Em nghe kể chuyện ma ở tòa nhà thấp kia bao giờ chưa?”
Thẩm Lệ sững người, cúi mặt xuống: “Nghe rồi.”
Lục Trường Đình tìm thấy chủ đề cả hai cùng biết, giọng điệu thả lỏng và thoải mái hơn nhiều: “Tối ngày đầu tiên vào lớp mười, em cũng đi hả?”
Thẩm Lệ: “Ừ.”
Lục Trường Đình cười nhẹ: “Có bị giáo viên bắt không đấy?”
“Không.” Thẩm Lệ nhéo lòng bàn tay, chẳng hiểu tại thời tiết nóng nực hay do y quá lo lắng mà lòng bàn tay hơi túa mồ hôi.
Y hỏi ngược: “Anh thì sao?”
“Cũng không.” Nét cười loan đến đầu mày khóe mắt, Lục Trường Đình cong môi: “Tôi còn tiện tay kéo một chú bé lơ mơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Không biết sao đột nhiên Thẩm Lệ thấy buồn cười ghê.
Hóa ra Lục Trường Đình vẫn nhớ mình.
Đúng vậy, Lục Trường Đình chỉ tiện tay kéo y một cái, thế mà y lại thương nhớ người ta biết bao năm trời.
“Nghĩ thì, tuy hồi trung học hai ta không quen, nhưng cũng cùng trải nghiệm nhiều chuyện thật.” Lục Trường Đình lật tung ký ức lên, xem kĩ xem còn những sự kiện to to nào liệu có bóng dáng Thẩm Lệ, “Như là đêm khuya đi mò ma, huấn luyện quân sự, đại hội thể thao, lễ trưởng thành này…”
Lục Trường Đình nói mãi, bỗng khựng lại.
Hắn không quen Thẩm Lệ, nhưng Thẩm Lệ biết hắn, vậy chuyện hắn yêu sớm hồi cấp ba… Chắc Thẩm Lệ cũng rõ?
Ngần ấy năm rồi, hình như tự nhắc đến thì trông mình chẳng khác nào vẫn nhớ tình cũ.

Hắn thở dài trong lòng, chuyển hướng câu chuyện tiếp.
Cứ vừa đi dạo vừa nói chuyện, chủ đề tự nhiên kéo đến bài đăng trên vòng bạn bè hôm ấy của Thẩm Lệ.
Cả ngày hôm nay chưa lúc nào Thẩm Lệ ngừng thấy thấp thỏm, mặc cho Lục Trường Đình dẫn chuyện.
Nghe Lục Trường Đình cười hỏi sao tối hôm ấy muộn vậy vẫn về trường, cuối cùng còn trèo tường phải không, y vô thức sờ sờ lòng bàn tay.
Chỗ rách bị mảnh thủy tinh sượt qua đã khỏi hẳn chẳng còn vết gì.
“Hứng lên về đi dạo chút thôi.”
Lục Trường Đình hỏi: “Một mình à?”
Thẩm Lệ bảo: “Với Giang Trì Phong nữa.”
Lục Trường Đình nhướng mày: “Anh ta cũng học trường mình à?”
Lúc xác định trái tim mình xong, hắn đã điều tra Giang Trì Phong.

Biết Giang Trì Phong có người yêu, thái độ thù địch của hắn với anh ta hoàn toàn biến mất.

Nhưng quan hệ của Giang Trì Phong với Thẩm Lệ đúng là tốt thật, tốt đến mức cứ nghe đến cái tên Giang Trì Phong là lòng hắn khó kìm nổi sự chua chát trào lên.
“Ảnh học trường Số Hai.” Thẩm Lệ không nghe ra ý ghen trong lời hắn, chỉ cười theo lệ, đáp: “Tôi gọi ảnh ra đấy.”
“Bàn bè gọi một tiếng đến ngay cũng có mỗi ảnh.”
Lục Trường Đình ngừng bước chân, nhìn em với đôi mắt sâu lắng: “Lần tới em có thể gọi tôi.”
Trong chốc lát Thẩm Lệ chưa kịp nhận ra, ngờ ngợ: “Hử?”
“Lần tới em có thể gọi tôi.” Lục Trường Đình nghiêm túc lặp lại một lần nữa, “Gọi là đến ngay.”
Thẩm Lệ ngơ ngẩn, nuốt yết hầu vì lo lắng, vô thức siết chặt ngón tay.
Y đang… Nằm mơ ư?
“Sao nào?” Thấy y không nói chuyện, giọng điệu Lục Trường Đình hơi tui tủi, “Giang Trì Phong được, còn tôi thì không hả?”
“Được.” Thẩm Lệ cất tiếng, giọng hơi khàn.

Y từ từ thả lỏng ngón tay, nhìn Lục Trường Đình chẳng dám chớp mi, sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là giấc mộng hão huyền, “Được chứ.”
“Đã nói rồi đấy nhé.” Lục Trường Đình cười tươi, “Lần sau nhớ hẹn tôi.”
Đi đến hội trường, Lục Trường Đình bỗng hỏi: “Cửa hông nhỏ có còn đó không?”
Gọi hội trường cũng chẳng đúng cho lắm.

Hội trường của trung học Số Một là tòa nhà lớn xây cạnh nhà thí nghiệm, tầng một lấy làm hội trường và sân vận động, có sân khấu, phòng điều khiển, sân bóng rổ trong nhà, cả phòng tập thể thao.

Tầng hai, ba, bốn là phòng dạy âm nhạc và phòng đàn, tầng năm dùng làm phòng tập nhảy.
Cuối tuần, hội trường trong tòa nhà lớn sẽ khóa cửa, tầng hai thì khóa mình cửa hành lang, phòng học cũng khóa.

Lúc này mà muốn lẻn vào phòng đàn với phòng nhảy thì khó như lên trời, nhưng tầng một có cửa hông từ lâu về trước, khóa của cửa sắt kéo đó lại hỏng, nên trông đóng mà đẩy cái là mở.
Kích thước cửa hông ước chừng chỉ tầm cửa nhà bình thường, lại ở mặt sau tòa nhà – chỗ người ít qua lại, cạnh đấy còn trồng rừng trúc sum xuê, vừa khéo che khuất cánh cửa khỏi tầm mắt.

Về cơ bản thì chỉ học sinh của trường mới biết đến sự tồn tại của cái cửa hông này…
Bỗng chốc Thẩm Lệ hiểu ý hắn, lòng hơi nhen nhóm: “Vẫn còn.”
Cái cửa hông nhỏ trông vẫn vậy.

Dây thường xuân leo kín góc tường, những chiếc lá với đường gân đầy sức sống chồng lên nhau từng lớp từng lớp.

Gió thổi qua một làn là đám lá rộn lên, tựa sóng nước xanh mởn dập dềnh.
Nền phòng thể thao lát kín bằng gỗ tự nhiên, phía trước mặt là sân khấu được dựng cao hẳn lên, đèn đóm lẫn màn hình trên ấy đều tắt cả.

Chiếc piano che vải chống bụi kê nơi góc phòng giống như người bảo vệ hội trường đầy tận tụy, lẳng lặng đứng đó theo tháng năm.

Thẩm Lệ nhìn chiếc piano đằng đó, một phần chú ý vẫn lưu luyến chỗ Lục Trường Đình, ánh mắt dịu dàng và nồng cháy.
Y bước lên bậc thang sân khấu, vén tấm vải chống bụi, ve vuốt nắp đàn thật khẽ khàng.
“Em biết đánh không?” Lục Trường Đình mở nắp đàn, ngẩng lên nhìn y.
Thẩm Lệ cúi đầu, ngón tay thon dài lượn qua những phím đàn đen trắng, thong thả nhấn vài nốt nhạc đứt quãng.

Trong hội trường trống trải, rộng rãi và yên tĩnh vang lên tiếng nhạc “twinkle, twinkle, little star”.
Ngón trỏ dừng ở âm Đô, Thẩm Lệ nhếch môi: “Liên hoan Tết âm lịch năm ấy, khúc biến tấu Ngôi sao nhỏ mà anh đàn.”
Có một thời gian rất dài, đêm nào y cũng gối lên bài hát này đi vào giấc ngủ với tâm sự chất chồng.

Những tâm sự đầy mê mang và mịt mờ mà chỉ mình y mới hiểu.
Lục Trường Đình không ngờ em nhớ chuyện này.

Hắn tự nhiên đàn tiếp đoạn mở đầu Thẩm Lệ vừa đánh, ngón tay thả lỏng rơi trên phím đàn, đầu ngón tay thẳng, các khớp ngón tay nổi lên rõ ràng, bay nhảy linh hoạt trên hàng phím đen trắng, đàn ra những âm điệu vui tai đầy lưu loát.
Đầu ngón tay anh tựa như đang gõ vụn từng ngôi sao.

Tiếng đàn tuôn xuống chẳng khác nào nước chảy mây trôi, âm điệu véo von và sáng trong, ngân nga không dứt.

Từng giai điệu cùng hòa âm, đẩy tiết tấu nhanh dần.
Người đàn ông với diện mạo anh tuấn ngồi trước cây đàn, dẫm lên pedal, hơi cúi đầu, tập trung nhìn piano, đôi bàn tay linh hoạt đàn khi nhanh khi chậm, điêu luyện nhịp nhàng.
Thẩm Lệ ngắm Lục Trường Đình, đôi mắt toàn là sự chuyên chú và dịu dàng.

Trái tim mượn tiếng đàn che lấp, càng đập càng nhanh, như thể đang đuổi theo tiết tấu của nhịp đàn.

Tận đến khi tiếng đàn ngừng lại, nhịp tim y vẫn vang như trống dội, mãi chẳng bình tĩnh.
“Ai đang ở trong hội trường!” Giọng nói trầm vang truyền tới từ cạnh cửa phía sân bóng rổ.

Vì là cửa kính nên sẽ thấy được toàn cảnh trong hội trường, Lục Trường Đình bèn kéo cổ tay Thẩm Lệ, khom người xuống trốn vào dưới đàn piano.

Tấm vải chống bụi rơi xuống, che khuất cơ thể của cả hai.
Gầm piano giấu hai người đàn ông cực kỳ chật chội, Thẩm Lệ gần như được Lục Trường Đình ôm vào lòng.

Y trốn về đằng sau theo bản năng, đầu đập vào đàn, kêu rõ vang.
“Đừng có động đậy.” Lục Trường Đình ghé gần vào chút nữa, vươn tay lót giữa đầu em với đàn piano, xoa nhè nhẹ, “Không được lên tiếng đâu đấy nhé.”
Nhịp tim Thẩm Lệ hẫng mất một cái, đến cả hô hấp còn nín theo.
Gần quá rồi.
Mặt nóng ghê, nhịp tim cũng nhanh nữa.
Y chợt nhắm đôi mắt lại sau đó tựa khẽ lên đầu vai Lục Trường Đình, nghe lời cúi đầu xuống.
Trong bóng tối, tất cả các giác quan đều được phóng đại.

Tiếng tim đập loạn nhịp của người ấy, từng hơi thở quyến luyến nhập nhằng… Lục Trường Đình mượn vầng sáng yếu ớt lọt vào từ khe hở nhìn về phía em, đè giọng hỏi: “Đụng đau hả?”
Thẩm Lệ hơi lắc đầu.
Lục Trường Đình ngắm khuôn mặt lặng yên đang cúi cuống của em, ngón tay chẳng nhịn nổi nữa, động đậy.
Hắn đang vùng vẫy giữa ranh giới của giữ phép tắc và trở nên suồng sã, cuối cùng vẫn kiềm chế bản thân, rời tầm mắt đi, tập trung nghe tiếng động bên ngoài.

Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng nào nữa, chắc thầy trực ban đi rồi.

Hắn nhìn Thẩm Lệ, nghĩ bụng cứ thế này tiếp thì thách thức khả năng chịu đựng của hắn quá.

Thế là hắn định đứng lên thăm dò.
Mới cử động một chút đã bị Thẩm Lệ dùng sức kéo áo về.
Thẩm Lệ nhỏ giọng, chần chừ bảo: “… Đợi thêm tẹo nữa đi.”
Để y được thế này thêm một lúc.
Chỉ ngắn ngủi vậy thôi, y không tham lam đâu.
Lời tác giả
Khúc biến tấu Ngôi sao nhỏ hợp âm Đô trưởng: Là khúc đàn piano Mozart sáng tác vào năm 1778 có tựa đề gốc là Ah! vous dirai-je, maman.

Đại ý dịch ra là 12 khúc biến tấu sáng tác dựa trên bài hát tiếng Pháp “Mẹ, xin hãy nghe con nói”.

Đoạn đầu tiên trong khúc biến tấu đó về sau được nhà thơ nữ người Anh – Jane Taylor phối lời thành bài hát “Ngôi sao nhỏ” cho trẻ nhỏ và được lưu truyền rộng rãi.

Vì vậy mà người ta thường gọi khúc biến tấu này là “Khúc biến tấu Ngôi sao nhỏ”.

Nhưng lời của bài “Ngôi sao nhỏ” được sáng tác sau khi Mozart đã qua đời, chuyện đổi tên này ông không biết, nên nếu nói nghiêm túc thì cái tên này không chính xác.

Chỉ là để cho đơn giản và ngắn gọn, mọi người gọi mãi thành quen.
***
Câu chuyện ngoài lề nho nhỏ số một
Lục Trường Đình: Tối hôm ấy anh chạy siêu nhanh luôn, còn tiện tay kéo một đứa bạn đang đứng đờ ra đấy nữa.
Thẩm Lệ: Ờ, cái đứa đấy là em đó.

Nhưng anh có biết gì đâu, em cũng không thèm nói anh biết nhé.
Quân: Đúng, anh chạy nhanh lắm, bạn trai anh cũng éo “đuổi” kịp anh luôn.
Tặng bài hát “Truyền kỳ” cho bạn Lục Trường Đình này: “Chỉ vì ánh mắt lỡ mất em giữa dòng người qua lại, mà chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt em nữa…”
(Người dịch: Nguyên gốc câu hát này là “Chỉ vì lỡ nhìn em lâu hơn một chút giữa dòng người qua lại, mà chẳng tài nào quên được khuôn mặt em…”)
***
Câu chuyện ngoài lề nho nhỏ số 2
Hôm khai giảng học kỳ mới nào đó, đám học sinh trong lớp học đang tụ lại tám chuyện rôm rả.
Bạn A: Ê mấy đứa nghe kể chưa, hội trường trường mình có ma ám đấy, cái piano kia tự biết đánh luôn!
Bạn B: Thế thì có phải ma ám đâu, thành tinh rồi.
Bạn C: Ủ ôi cái piano trong hội trưởng mà tự đàn tiếng nhạc giữa đêm thì kinh dị thật sự.
Bạn D: Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, hòa hiệp, tự do, bình đẳng, pháp trị, yêu nước, kính nghiệp, thành tín, thân thiện… Hội trường đêm khuya lên là lên!
***
Câu chuyện ngoài lề nho nhỏ số 3
Quân: Ẻm nhắm hết cả mắt lại rồi sao ông còn không hôn đi!
Lục Trường Đình: Ai không cho tôi hôn ý, nhỉ?
Quân *cây ngay không sợ chết đứng*: Còn chưa yêu đương, hôn cái gì mà hôn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương