Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ
-
Chương 18: Nhi tử của hoàng đế (6)
Edit: Aya Shinta
Một câu bệnh thần kinh này không biết có nên nói ra hay không?!
Phương Cửu thoát khỏi tay hắn, vẻ mặt văn vẹo, đầu ngón tay kẹp lấy một cái ngân châm, "Ta cảnh cáo ngươi, không được tiếp tục động tay động chân với ta, đừng tưởng rằng ta sẽ quên việc đêm qua đi!"
Ngân châm dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang, trong ánh mắt cô lại ghét bỏ rõ ràng như vậy, Hiên Viên Phạm lông mày nhíu lại, "Đêm qua có chuyện gì?"
Phương Cửu: "..."
"Không nói chuyện với ngươi nữa!" Phương Cửu tức giận xoay người rời đi, gặp phải lưu manh, chưa từng thấy tên nào lưu manh như vậy!
Dám làm không dám nhận, còn là nam nhân à!
Tiếp tục bốc thuốc ở trước quầy, Phương Cửu chỉ nhìn thấy tên lưu manh kia nói với cha cô cái gì đó. Dường như chú ý tới ánh mắt của cô, hai người đồng loạt tiến vào buồng trong, Minh Nhất lại canh gác chặt chẽ ở phía trước.
Đường đường là một hoàng đế, lại lén lút làm chuyện mờ ám, Phương Cửu cũng không muốn để ý tới. Không lâu sau, cô liền nhìn thấy hai người kia đi ra y quán, cái bắt chuyện đều không thèm làm.
Thấy hiện tại không ai, cô liền đi vào nội đường, liền nhìn thấy cha cô đang cau mày đang trầm tư.
"Cha, các ngươi thần thần bí bí đang nói gì vậy?" Cô hiếu kỳ hỏi.
Phương phụ bình tĩnh nhìn cô, thở dài, "Mẹ con xác thực không đúng, sư thúc con cũng quá mức cực đoan, con lại còn trẻ, làm sao đấu lại hai người kia?"
Đây là lần đầu cha cô đề cập chuyện năm đó, Phương Cửu cũng biết ý của ông. Nữ chủ không phải là thánh mẫu Mary Sue, bà ta thấy ngứa mắt người nào thì sẽ không nương tay, mình lại là con gái của kẻ thù, hậu quả sẽ như thế nào có thể tưởng tượng được.
"Con sẽ giải độc cho hắn, sau khi độc giải xong, người phụ nữ kia chắc sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức nữa." Lúc này Phương Cửu chỉ có thể an ủi mình như vậy, nữ chủ tuy rằng lòng dạ độc ác, nhưng sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Mình gải độc cho con trai bà ta, mối ân oán nên hóa giải đi?
Phương phụ không nói gì, lắc đầu một cái, liền đi ra nội đường.
Phương Cửu luôn cảm thấy Hiên Viên Phạm cùng cha mình nói cái gì. Làm hoàng đế thì vị nào lại chẳng có tâm cơ, không biết hắn đã nói cái gì, nếu không cha cô làm sao sẽ đa sầu đa cảm như vậy?
Đến buổi tối, kỳ quái chính là cha cô lại tự mình xuống bếp nấu cơm cho mình, Phương Cửu tự nhiên lại có chút thụ sủng nhược kinh.
Ánh nến xa xôi, nhìn cái miệng nhỏ cảu cô đang ăn miếng khoai tây, đổi mắt của Phương phụ nhắm lại, nghiêm túc nói: "Ở bên ngoài phải có tâm phòng bị, dù cho là người thân cận nhất bên người cũng vậy."
Vẻ mặt Phương Cửu mơ hồ cắn chiếc đũa, không hiểu sao cha mình lại nói cho mình mấy cái đạo lý này?
Một khắc sau, cô liền cảm đất trời tối tăm, còn chưa mở miệng, trước mắt nhất thời tối sầm lại.
...
Đến khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy xung quanh loạng choà loạng choạng. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt là màn xe dày nặng, làn hương bay nhàn nhạt trong buồng xe lớn. Cô đang nằm trên một chiếc giường mềm, trên bàn gỗ ở bên cạnh bày một chút điểm tâm tinh xảo cùng trà, làn gió mát lạnh không ngừng luồn qua màn xe mà thổi vào...
Phương Cửu xoa xoa ấn đường, tiện tay sờ sờ, đột nhiên phát hiện không thấy ngân châm trên người mình nữa!
Vén mành xe lên, cô liền nhìn thấy Minh Nhất đang đánh xe ở phía trước. Phía trước cách đây không xa, một bóng người quen thuộc đang cưỡi ngựa, dường như vì phối hợp với tốc độ của xe ngựa, con ngựa kia đi đặc biệt chậm rãi.
"Đây là thế nào?!" Phương Cửu một phát nắm lấy cổ áo Minh Nhất, ánh mắt phẫn nộ không ngừng đảo quanh cây cối chung quanh.
Trong giây lát, thị vệ xung quanh xe ngựa đều quay đầu lại nhìn cô.
"Cái này..." Minh Nhất mất công sức đem cổ áo mình lôi về, có chút chột dạ liếc cô, "Chắc là cha ngươi cảm thấy làm hoàng phi so với làm một nữ đại phu tốt hơn, vì thế liền..."
"Cmn!" Phương Cửu không nhịn được văng tục, "Mau dừng lại!"
Bây giờ suy nghĩ một chút, Phương Cửu biết cha cô đã hạ thuốc. Theo lý thuyết thì cô nên cảm giác được, nhưng bởi vì quá thân cận, lúc đó cô cũng không nghĩ đến mấy chuyện này, cũng không hay biết cha cô lại thật sự bỏ thuốc!
Bị cô hét đến nỗi tai đau đớn, Minh Nhất chỉ đành dừng xe ngựa. Sau một khắc, Phương Cửu liền nhảy xuống xe ngựa, không để ý vùng hoang dã này, trực tiếp chạy về.
Nhưng không chạy được bao lâu, vó ngựa đột nhiên đi tới trước gót chân cô, chỉ thấy Hiên Viên Phạm ngồi ở trên ngựa ở trên cao nhìn xuống cô: "Đây là ý của cha nàng."
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?" Phương Cửu cười lạnh một tiếng, bên trong đôi mắt hạnh tràn đầy trào phúng.
Được rồi, tuy cô đã rõ ràng ý của cha mình, hơn nữa cô chỉ có theo con trai nam chủ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu như nhẹ nhàng đáp ứng như thế, chẳng phải là không còn mặt mũi hay sao!
"Nếu nàng không đi theo ta, đến lúc đó chỉ có thể chết trong tay mẫu hậu." Không biết nghĩ đến cái gì, Hiên Viên Phạm bỗng nhiên tung người xuống ngựa, không chờ Phương Cửu mở miệng, liền ôm lấy cô đặt ở trên ngựa!
Ngồi sau lưng cô, sắc mặt hắn lạnh nhạt, quất roi ngựa, bắt đầu chạy đi.
Trong kinh có việc, hắn đã trì hoãn quá lâu, lúc này đã không thể trì hoãn nữa.
"Ngươi... Ngươi thả ta về!" Lần đầu Phương Cửu cưỡi ngựa, bị lắc đến hoa mắt chóng mặt.
Chăm chú bảo hộ cô trong lòng, Hiên Viên Phạm cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sau khi giải độc xong, ta sẽ đưa nàng về."
Thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, Phương Cửu trong lòng có chút ảo não. Xem ra bây giờ con trai nam chủ chỉ xem cô là một đại phu, xem ra, cô phải nỗ lực hơn nữa.
"Ngươi... Nếu như nói không giữ lời thì làm sao bây giờ?" Lông mày đẹp khẽ nhíu, tựa hồ có chút không tin.
Ánh mắt lóe lên, giọng hắn trầm thấp, "Quân vô hí ngôn."
Mới là lạ!
Thấy hắn xem ra rất nghiêm túc, Phương Cửu nháy mắt mấy cái, nhìn cảnh vật không ngừng bị bỏ xa, không nhịn được gắt gao đỡ lấy lưng ngựa, "Ngươi... Chậm một chút... Để ta về trên xe ngựa đi chứ?"
"Ta có chuyện khẩn cấp cần trở lại kinh thành, xe ngựa quá chậm." Nhìn bộ dạng căng thẳng đang đỡ lấy lưng ngựa kia, ánh mắt Hiên Viên Phạm bỗng nhiên lóe lên, kéo dây cương. Con ngựa đột nhiên tung chân trước lên, sau đó chạy trối chết.
Thị vệ cũng theo sát phía sau, trên đường lớn bụi bay mịt mù.
Đột nhiên Phương Cửu nện ở trên người hắn, cái ót có lẽ là đụng vào cằm của hắn. Ngựa lại chạy quá nhanh, sợ ngã, cô chỉ đành một tay xoa đầu, một tay tóm chặt lấy cánh tay hắn kinh ngạc nói: "Ngươi có thể chậm hơn một chút được hay không."
Đưa tay che hai mắt cô, âm thanh hắn trầm thấp, "Ngủ đi, tỉnh lại sẽ đến khách điếm."
Ngựa này chạy thực sự quá nhanh, Phương Cửu đành nhắm mắt lại, miễn cưỡng tựa ở trong lồng ngực của hắn, hình như thật sự ngủ thiếp đi.
Tựa như chưa từng gặp dáng vẻ yên tĩnh này của cô, Hiên Viên Phạm không nhịn được lại cúi đầu ở bên tai cô nói: "Ngày ấy vì sao nàng phải trở lại cứu ta?"
Lẩm bẩm nói nhỏ như thế khiến Phương Cửu có chút bất đắc dĩ, tại sao một vấn đề lại hỏi nhiều như vậy!
Không để ý tới hắn, cuối cùng Phương Cửu vẫn thật sự ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường lớn, xem cách bài trí gian phòng, nơi này hẳn là khách điếm.
Ngồi dậy, cô liền nhìn thấy hai cô gái mặc áo đen ngồi cạnh bàn trà. Nhìn thấy cô tỉnh lại, họ lập tức đứng dậy hỏi: "Phương cô nương muốn dùng bữa chưa?"
Cảm thấy họ có thể là người của Hiên Viên Phạm, Phương Cửu đi tới trước cửa sổ nhìn xuống đường xá bên ngoài. Tuy rằng trời đã đen, nhưng kiến trúc bên ngoài còn có thể ngờ ngợ thấy rõ, chỉ nhìn một chút, Phương Cửu liền biết các cô đã vào trong thành.
Chỉ là không biết sư thúc đã đi đâu?
Không cần nghĩ, Phương Cửu cũng đoán được bây giờ ông nhất định đang ở trong bóng tối dò xét, nhưng nếu nữ chủ dễ dàng bị giết như vậy, Bà sẽ không được gọi là nữ chủ.
"Còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến kinh thành?" Phương Cửu quay người lại, liếc nhìn hai cô gái.
"Đại khái tầm mười ngày nữa." Một người trong đó lập tức trả lời.
Phương Cửu gật gù, đăm chiêu đi đến cửa. Chỉ có điều còn chưa mở cửa cô liền bị hai người kia kéo lại.
"Phương cô nương, ngài muốn dùng bữa thì dặn dò chúng ta thì được rồi." Hai người cản ở trước cửa, tựa hồ không muốn để cho cô đi ra ngoài.
Nhìn cái cảnh này, thật giống như cô đang bị giam lỏng, Phương Cửu nhíu nhíu mày, "Ta đã đáp ứng với hoàng thượng các ngươi trở lại kinh thành với hắn, các ngươi như vậy là có ý gì."
Đùa à, coi như cho cô đi, cô cũng sẽ không đi nha. Nếu không thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ!
"Không phải, chỉ có điều... Hôm nay có chút đặc biệt, chỉ một đêm mà thôi!" Hai cô gái dường như cũng có chút khó khăn.
Thấy vậy, Phương Cửu lại càng thêm nghi hoặc, chỉ một đêm?
Lẽ nào... Con ngựa giống kia đang tìm nữ nhân?
Nhưng nghĩ tới căn dặn của cô, vì thế sợ bị cô mắng, lúc này mới không cho cô ra ngoài?
Càng nghĩ càng quá đáng, Phương Cửu trợn trừng mắt với hai người kia nói: "Tránh ra!"
Hai người nhìn nhau, vẫn không có dự định cho cô rời đi.
"Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại ta phải đến thi châm cho hoàng thượng các ngươi, nếu như xảy ra chuyện gì, các ngươi chính là tội nhân của toàn bộ triều đình!" Phương Cửu vẻ mặt nghiêm túc.
Dứt lời, hai người do dự mãi, vẫn là hơi bước chân đi, Phương Cửu lập tức đẩy cửa xông ra ngoài.
Hiên Viên Phạm luôn không thích phô trương lúc này lại bao toàn bộ khách điếm. Trong bóng tối tất cả đều là ảnh vệ, ngay cả trên hành lang cũng bố trí một loạt thị vệ, xem ra đặc biệt nghiêm ngặt.
"Phương cô nương, coi như ta van cầu ngươi, ngươi mau trở về đi thôi!" Minh Nhất vừa đi ngang qua lập tức ngăn trước người cô, vẻ mặt hiện lên thần sắc sốt sắng.
Sắc mặt Phương Cửu hơi thay đổi, càng ngày càng xác định ngựa giống kia khẳng định là đang tìm nữ nhân!
"Ngươi tránh ra..."
"Thiếu chủ, nếu là như vậy, thuộc hạ liền về trước phục mệnh."
Cửa phòng Hiên Viên Phạm bỗng nhiên bị đẩy ra, một nam tử mặt lạnh thân mang áo bào đen cầm trường kiếm trong tay đi ra. Không biết nghe được cái gì, y bỗng nhiên nghiêng đầu đi, nhưng chỉ nhìn thấy Minh Nhất đứng ở đó lúng túng cười.
"Minh Nhất, phía sau ngươi là ai?" Giọng nói của nam tử đặc biệt lạnh lẽo.
Người kia sợ đến vội vã gắt gao chắn trước Phương Cửu, sắc mặt vô cùng không ổn, "Người thương của ta, được chưa!"
Phương Cửu: "..." Người này điên rồi hay sao?
"Ăn nói linh tinh, mau giao nàng ta ra!" Nam tử vung trường kiếm lên, một luồng khí đánh trên lan can, trong giây lát đó, lan can bỗng vỡ vụn thành hai nửa.
Hiên Viên Phạm cũng theo sát, liếc nhìn Minh Nhất bên kia, ánh mắt hắn ám trầm nhìn nam tử, "Tuy rằng ngươi là người của mẫu hậu, nhưng nếu như trẫm giết ngươi, tin rằng mẫu hậu cũng không có ý kiến."
Nam tử lui về phía sau hai bước, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hiên Viên Phạm, trường kiếm trong tay nắm hơi rung động.
Đến giờ khắc này, Phương Cửu cơ bản rõ ràng chuyện đã xảy ra, vội vã xoay người, rất sợ bị người kia nhìn thấy tướng mạo mình.
Trong nguyên tác có ghi chép, nữ chủ tự mình huấn luyện một tổ chức sát thủ, người thuộc tổ chức lấy một địch trăm, từ khi thành lập tới nay, chưa bao giờ thất bại.
Phương Cửu chỉ cảm thấy đầu mình có chút đau, xem ra cô phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không cái mạng nhỏ này sớm muộn sẽ được nữ chủ thương nhớ đi.
"Thiếu chủ, chủ nhân cũng là vì muốn tốt cho ngài. Lâm Âm tâm địa ác độc, độc trên người ngài cũng do ả ta làm. Năm đó lúc chưa sinh ra ngài thì chủ nhân cũng chịu không ít dằn vặt, lúc phát tác còn suýt nữa giết phụ thân ngài, tất cả những thứ này đều là nữ nhân kia giở trò quỷ. Người có tâm địa ác độc như vậy, con gái của ả ta nhất định cũng như thế, ngài không thể bị ả mê hoặc!" Nam tử cau mày nói một tràng.
Minh Nhất bảo đảm, đây tuyệt đối lời nói dài nhất mà người kia từng nói ra.
Hiên Viên Phạm cất bước đi tới trước Phương Cửu, sau đó kéo cô về phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nam tử, "Lăn!"
So với lần trước không giống, Phương Cửu bây giờ chỉ cảm thấy cái chữ "Lăn" này là dễ nghe như vậy!
Nắm chặt trường kiếm, ánh mắt âm trầm của nam tử quét đến Phương Cửu, "Thiếu chủ, chờ chủ nhân tới đây, nữ tử này vẫn như cũ, khó thoát khỏi cái chết!"
Dứt lời, y liền phi thân nhảy đến lầu một, khéo mắt Hiên Viên Phạm thoáng nhìn, sau một khắc, Minh Nhất ngầm hiểu cũng nhảy xuống lầu một, rất nhiều thị vệ vây quanh nam tử.
Quay đầu lại, nam tử kinh ngạc nhìn Hiên Viên Phạm trên lầu, "Thiếu chủ, ngài có ý gì?"
"Ý gì?" Minh Nhất cười lạnh một tiếng, "Một nô tài cũng dám quơ tay múa chân trước mắt hoàng thượng, lão tử đã sớm không ưa ngươi!"
Dứt lời, nhất thời một chiêu kiếm đâm tới, nam tử nhanh chóng lùi lại phía sau, thị vệ khác trong nháy mắt bao quanh y.
Trong ngày thường Phương Cửu chỉ cảm thấy Minh Nhất cáo mượn oai hùm, nhưng nhìn chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, Phương Cửu nhất thời cảm thấy đây quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.
"Công phu của hắn chỉ là bình thường thôi mà thôi." Nhìn thấyánh mắt thưởng thức kia của cô, sắc mặt Hiên Viên Phạm có chút không tốt.
Dứt lời, Phương Cửu không nhịn được nhàn nhạt liếc hắn, không nói gì.
Bị ánh mắt kia của cô làm có chút không cao hứng, Hiên Viên Phạm kéo cánh tay cô vào gian phòng của mình.
"Ai, tại sao ngài lại táy máy tay chân?" Phương Cửu muốn tránh tay hắn ra, nhưng sau đó vai mình lại bị đè lại
Bốn mắt nhìn nhau, âm thanh hắn trầm thấp, "Tại sao ngày đó lại quay trở lại?"
Phương Cửu: "..." Con trai nam chủ đối với vấn đề nàycó chấp niệm sâu bao nhiêu thế?
"Nàng không muốn ta chết, có đúng hay không?" Hắn từng bước một ép cô đến góc tường, hai tay nắm chặt vai cô, ánh mắt sáng quắc, "Ta biết, nàng chính là không muốn ta chết."
"..."
Nghiêng đầu đi, Phương Cửu không muốn nhìn hắn, "Thị vệ của ngươi đều là vô tội, bọn họ không nên chết thảm dưới tay chủ tử mình như vậy. Hơn nữa, độc này do mẹ ta hạ, bây giờ, cũng nên do ta đến giải."
Nếu như cô trúng độc, sau đó giết người bên cạnh mình, Phương Cửu cảm giác mình có thể sẽ điên mất. Khó có thể tưởng tượng được, nhưng năm này Hiên Viên Phạm làm sao chịu đựng được, loại độc này không nên tôn tại trên đời.
"Ta biết nàng là một người nói một đằng làm một nẻo, nếu không thì ngày ấy cũng không quay trở lại!" Xong, hắn bỗng nhiên đưa tay nâng cái cằm tinh xảo của cô, giọng nói trầm thấp, "Trẫm muốn đối với ngươi phụ trách."
Phương Cửu mơ hồ: "..."
"Vài năm này, mẫu hậu cùng phụ hoàng dạy ta một chuyện." Ánh mắt của hắn sâu thẳm, "Một đời một kiếp một đôi người."
Dứt lời, Phương Cửu chỉ cảm giác cằm mình bỗng nhiên bị nâng lên, một vật ấm áp in lên...
Hiên Viên Phạm nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại kia, khóe mắt hơi nheo lại, tựa hồ nhận ra cô không có phản kháng, tức khắc hôn lên...
"Ai... Muốn... A..." Phương Cửu hé miệng, liền cảm giác có vật gì đó tiến vào, nhất thời trợn mắt lên cắn!
"Tê..." Hắn lau đi vết máu bên khóe miệng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
"Cái miệng này của ngươi đã chạm qua bao nhiêu phi tử?" Hai tay Phương Cửu dùng sức đẩy bả vai hắn, "Ngươi đi ra, thật sự cho rằng ta là con nít ba tuổi dễ dàng bị dao động như vậy... A!"
Tròng mắt cô trợn to, hai tay bị kéo cao đến đỉnh đầu, vẻ mặt đối phương vô tội nhìn cô, "Ta không chạm qua những nữ nhân khác."
Nếu không phải lần kia vô ý hôn cô, đến nay hắn cũng không biết tư vị nữ nhân là gì...
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin?" Phương Cửu nghiêng đầu đi, nhưng âm thanh yếu đi không ít.
Cô nào có biết, hoa ra một lần đi rồi quay lại, thế mà để vị đại ca này não bổ nhiều như thế!
"Vậy làm sao thì nàng mới tin tưởng?" Hắn vừa nói vừa khẽ hôn lấy khóe môi cô, nụ hôn lại ôn nhu rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Phương Cửu không ngừng đẩy đẩy bả vai hắn, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng hồng, "Ngươi đi ra..."
"Nàng không nỡ để ta chết, có đúng hay không?" Hắn ôm lấy cái eo nhỏ nhắn mềm mại, những cái hôn rơi vào làn da trắng mịn, "Ta cũng không nỡ để nàng chết..."
"Nhưng mẫu hậu ngươi muốn giết ta..." Phương Cửu khó chịu rụt cổ lại, luôn cảm thấy người này giống như mấy trăm năm chưa từng thấy nữ nhân.
Ánh nến xa xôi, nhìn vào khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, Hiên Viên Phạm yết hầu khô khốc, ngày thừng hơi thở luôn bình thản giờ đây cũng trở nên nóng hầm hập.
"Sẽ không... Có ta ở đây..." Hắn ngậm lấy cánh môi anh đào mềm mại, bàn tay dần xiết chặt vòng eo thon nhỏ, còn có xu hướng lên trên.
"Hoàng thượng, cái tiểu tử thúi kia đã bị thần... Chúng ta..." Minh Nhất ngơ ngác đứng trước cửa, y xin thề, trước đây y vào ngự thư phòng đều không cần thông báo, nhưng bây giờ...
"Nha!" Phương Cửu cúi đầu, cảm thấy bị tên tiểu tử Minh Nhất này bắt gặp được đặc biệt mất mặt.
Hiên Viên Phạm hít sâu một cái, hắn nắm chặt tay Phương Cửu, nhìn người có vẻ mặt tái nhợt đứng trước cửa, "Đẹp mắt không?"
Tiếng nói của hắn lạnh tới cực điểm, Minh Nhất nuốt yết hầu xuống, trong nháy mắt khép cửa lại!
Phương Cửu ngẩng đầu lên, ho nhẹ một tiếng, "Đừng tưởng rằng ta sẽ tin tưởng miệng lưỡi của ngươi, mau cởi y phục, châm cứu xong ta phải về dùng bữa!"
Bụng cô hiện giờ cũng đói đến lép kẹp.
Hiên Viên Phạm rũ mắt, âm thanh cực kỳ tự nhiên, "Ta cũng không dùng bữa."
"Mắc mớ gì đến ta! Nhanh cởi y phục!" Phương Cửu nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên trừng mắt, "Hòm thuốc của ta đâu?"
Tự nhiên bị trói đi, hòm thuốc chắc chắn không có mang theo!
Hiên Viên Phạm không nói gì, chỉ là lấy hòm thuốc từ một gian tủ trong gian phòng, sau đó "đàng hoàng" cởi y phục.
Là một người đại phu, Phương Cửu con lâu mới bị mê hoặc, chỉ là nhìn cơ thể hoàn mỹ, còn có đường nét rõ ràng của cơ bụng, cô vẫn cắn răng để cho mình không nhìn loạn.
Thật vất vả thi châm xong, cô mới thở một hơi xoay người đi thu thập đồ đạc của mình.
"Bảy bảy bốn mươi chín ngày không thể cùng phòng?"
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài, Phương Cửu nhấc hòm thuốc, tức giận quay đầu lại trừng hắn, "Nếu như ngươi chán sống, thì đi tìm phi thử của ngươi rồi thử xem, chờ ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ đốt cho ngươi chút vàng mã!"
Nói xong, cô lập tức mở cửa đi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa liền đụng vào Minh Nhất, ánh mắt người kia lơ lửng không cố định, chính là không dám nhìn.
"Vừa nãy ngươi nói cái gì? Ta là người thương của ngươi?" Phương Cửu nhíu mày lại, dứt lời, lập tức đi về gian phòng của mình.
Tựa hồ nhận ra ánh mắt lạnh lẽo từ trong phòng bắn ra, Minh Nhất chỉ cảm thấy trên trán đầy mồ hôi lạnh, sau đó y cũng không dám nói lung tung nữa!
Tùy tiện ăn một chút, Phương Cửu lại cất mê dược cùng ngân châm trên người, nếu không cô sẽ không có cảm giác an toàn.
Từ nơi này đến kinh thành còn mười ngày, nhưng bởi trong kinh có việc, vì thế lộ trình của Hiên Viên Phạm rất nhanh, Phương Cửu cũng vứt bỏ xe ngựa, một đường ở trên lưng ngựa xóc nảy sống qua ngày.
Lúc đến được kinh thành, vì để tránh làm người khác chú ý, cô cùng Hiên Viên Phạm mới ngồi vào xe ngựa. Nhìn dòng người ngang dọc trong thành, Phương Cửu không nhịn được hạ màn xe xuống quay đầu lại liếc nhìn người bên cạnh, "Thái y viện thái y y thuật thế nào?!"
Người sau đặt tấu chương trong tay xuống, con ngươi vừa nhấc, "Nàng cảm thấy thế nào?"
Ngược lại xưa nay hắn chưa từng truyền thái y bao giờ.
"Vậy thì thật đáng tiếc, ta còn muốn bàn luận y thuật với bọn họ." Phương Cửu thở dài, tiếp tục lật cuốn sách y.
Kéo tay cô qua, Hiên Viên Phạm hôn một cái, "Sau này nàng chỉ có thể trị liệu cho ta."
Phương Cửu: "..."
"Ngươi lại không phải ma ốm, bệnh thần kinh!" Cô rút tay về, cho hắn ánh mắt không hiểu ra sao.
Ngay lúc người kia định mở miệng, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Minh Nhất cùng thị vệ.
Ai cũng biết Minh Nhất là tâm phúc của hoàng thượng, lúc này căn bản không có người dám cản, còn xe ngựa cũng trực tiếp đi qua, những thị vệ kia còn phải cười làm lành.
Phương Cửu lén lút vén mành lên, chỉ nhìn thấy từng toà từng toà cung điện lộng lẫy tráng lệ, còn có cung nữ cùng thái giám nghiêm cẩn cúi đầu. Dường như bầu không khí toàn bộ hoàng cung vô cùng ngột ngạt, Phương Cửu đột nhiên cảm giác thấy câu "Cửa cung vừa vào sâu như biển"* cũng không phải là không có đạo lý.
*"Cửa sung vừa vào sâu như biển" xuất phát từ [Tặng tỳ] - Thôi Giao ở thời Đường, phản ánh xã hội phong kiến bởi vì dòng dõi cách xa tạo thành bi kịch tình yêu. Người đời sau dùng để chỉ người hiển quý nhà cao cửa rộng, gác cổng nghiêm ngặt, người bình thường khó có thể ra vào, bạn tốt ngày xưa cũng vì vậy mà dần xa cách. (dịch tạm là vậy)
Tặng tỳ - Thôi Giao
Vương công tử mãi theo bụi trần,
Nàng Lục Châu lệ tràn khăn voan.
Cửa vào vương hầu sâu như biển,
Chàng Tiêu Lang giờ tựa khách nhân.
(chém đại)
Xe dừng lại, Phương Cửu mới phát hiện mình đến trước một tiểu viện không người, xung quanh vắng ngắt, cũng không có cung nhân đi ngang qua, chí là có một lão thái giám canh giữ ở kia.
"Phương cô nương, bây giờ ngươi không có thân phận, trước hết theo Lý công công đi phủ nội vụ đăng ký một, hắn sẽ sắp xếp ngươi đến Càn Thanh cung." Minh Nhất bây giờ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Phương Cửu liếc nhìn lão thái giám một bên, sau đó lại liếc nhìn Hiên Viên Phạm trong phòng dường như đang thay y phục, khóe miệng lập tức nhếch lên, "Tôi muốn làm nữ y!"
Đừng tưởng rằng cô không biết, thái y viện này cũng có nữ y!
Không dám đắc tội vị tiểu tổ tông này, Minh Nhất chỉ đành lặng lẽ nói nhỏ nên tai Lý công công vài câu. Không biết y nói cái gì, ánh mắt Lý công công nhìn Phương nháy mắt thay đổi.
Phất trần vung một cái, lão tức khắc cười híp mắt đi tới trước mặt Phương Cửu, "Cô nương không đăng ký cũng được, chỉ là cái tên tuổi mà thôi, dù sao sau này cũng phải sửa."
Phương Cửu bị lão nhìn đến tê dại, cũng lười tính toán nhiều như vậy, trực tiếp phất tay một cái không nói lời nào.
Thấy vậy, Lý công công lập tức mang theo cô đi sâu vào trong nội cung.
Dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều cung nữ thái giám, mọi người đều vấn an Lý công công, có thể thấy được địa vị lão ở trong cung tuyệt đối không thấp. Mới vừa rẽ qua ngự hoa viên, hai nữ tử xinh đẹp đi đến, nhìn thấy y phục tinh xảo trên người họ, Phương Cửu cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng đây là cung nữ!
"Ồ, đi sau Lý công công là mĩ nhân nào vậy? Lớn lên như vậy, không lẽ được tiến cung?" Nữ tử một thân cung trang màu lam dáng vẻ đẫy đà quái gở nói.
Nữ tử khuôn mặt diễm lệ một bên cũng che miệng nở nụ cười, "Lưu tỷ tỷ nói lời này, mĩ nhân được tiến cung khi nào lại ăn mặc giản dị như vậy?"
Phương Cửu cúi đầu nhìn y phục của mình, cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, bộ này bên ngoài còn phải trả năm lượng bạc một bộ đây!
"Việc này hai vị nương nương sau đó sẽ hiểu, nô tài dẫn người đi trước." Lý công công cũng khách khí đôi lời, sau đó liền dẫn Phương Cửu đi qua người các nàng, tựa hồ cũng không kiêng kỵ thân phận của hai người.
Mãi đến khi bóng dáng của hai người biến mất sau ngự hoa viên rực rỡ sắc màu, nữ tử đẫy đà kia mới oán hận phun một câu, "Phi, lão già, một nô tài cũng dám ra vẻ trước mặt bổn cung!"
"Cũng không hẳn vậy, cô gái kia đẹp như vậy, chính là không biết hoàng thượng..." Lông mày của nữ tử diễm lệ kia khẽ nhíu, tựa hồ có hơi lo lắng.
"A, nhiều năm như vậy cũng không thấy hoàng thượng tới hậu cung, một tiện tỳ mà thôi, không đáng nhắc đến." Nói xong, thân hình đẫy đà nữ tử liền dẫn một đám cung nữ thái giám theo hầu lúc la lúc lắc đi về một hướng khác.
Người còn lại thế nhưng cười lạnh một tiếng, "Ngu xuẩn!"
Theo Lý công công đi tới một gian phòng của cung nữ thì sắc trời ngoài kia đã hơi tối tăm. Lý công công kia còn đang nói quy củ trong cũng gì gì đó, Phương Cửu mệt mỏi vô cùng, không muốn nghe, đuổi lão ra ngoài, lúc này mới thay đổi y phục của cung nữ, sau đó ngã ở trên giường chợp mắt một chút.
Khi tỉnh lại, Phương Cửu liền nhìn thấy Lý công âm hồn bất tán đứng bên giường, sợ đến mức tim muốn nhảy ra.
"Phương cô nương, hoàng thượng gọi ngươi qua một chuyến." Kỳ thực Lý công công đã đến mấy lần rồi, nhưng Minh Nhất nói tốt nhất đừng đánh thức vị cô nương nà. Là một sống trong cung bao nhiêu năm, đương nhiên lão sẽ không làm việc ngu ngốc như thế.
Thở phào, Phương Cửu liếc nhìn sắc trời tối đen, cảm thấy đây là thời điểm nên đi tìm người tính sổ!
Ngự thư phòng tuyệt đối là nơi canh gác cực kì nghiêm ngặt trong cung, không gì sánh được!
Phương Cửu nhìn tầng tầng thủ vệ bên ngoài, tự nhiên cảm thấy mình đến hoàng cung hình như là cái quyết định sai lầm.
"Hoàng thượng, người ngài muốn tìm đã đến rồi." Lý công công đứng trước cửa kính cẩn nói.
Sau một khắc, cửa phòng mở ra, gió đêm khong ngừng thổi qua một thân hoàng bào của hắn, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ khắc này càng thêm uy nghi.
Nhìn cô đã đổi một bộ y phục cung nữ xanh lam, Hiên Viên Phạm không để ý đến Lý công công, lập tức kéo tay cô, sau đó đóng cửa lại.
Lý công công còn muốn nói có muốn truyền lệnh hay không, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng của hoàng thượng, đành thở dài không nói lời nào.
Ôm lấy eo cô đè sau cửa, Hiên Viên Phạm cúi đầu hôn môi cô, "Tại sao phải làm cung nữ?"
Sau khi hồi cung, nhìn đống tấu chương chất chồng như núi, Hiên Viên Phạm phát giác những đồ vật này đần độn vô vị, chẳng trách trong lịch sử lại có nhiều hôn quân vì ham mê sắc đẹp mà mất nước như vậy, vào đúng lúc này, đột nhiên hắn có thể lĩnh hội được cảm thụ của họ.
"Cái này cần hỏi Minh Nhất, là hắn để ta làm cung nữ!" Nói, Phương Cửu nghiêng đầu đi, tránh khỏi nụ hôn của hắn, "Cũng không biết là ai nói mình không có thê thiếp, hôm nay ta còn đụng phải hai vị phi tử xinh đẹp như hoa, lẽ nào là từ trong tảng đá đụng phải?!"
Càng nói càng tức, Phương Cửu cố sức gạt đi bàn tay bên hông, "Ngươi chính là một tên lừa gạt! Mau thả ta ra!"
Nhìn dáng vẻ tức giận này, Hiên Viên Phạm cũng không có gấp gáp, trái lại nằm ghé bên tai cô khẽ cười một tiếng, "Nàng ghen?"
"Không biết xấu hổ!" Phương Cửu uốn gối hướng về phía trên mà đá!
Nhưng ngay tức khắc, cô liền bị ôm ngang lên, hai ba bước liền đặt ở trên giường mềm.
Hắn đè cô xuống, cúi đầu chôn ở giữa cổ cô lẩm bẩm nói: "Ta không có chạm qua các nàng, tự nhiên không tính thê thiếp."
Dứt lời, hắn rồi nói tiếp: "Phụ hoàng có thể hứa với mẫu hậu một đời một kiếp một đôi người, ta cũng có thể."
Ánh mắt Phương Cửu nhưng lại, kỳ thực có lúc, cô có cảm giác Hiên Viên Phạm về mặt tình cảm chính là một hài tử chưa va chạm nhiều. Nếu không sẽ không bởi vì cô một lần rời đi mà quay trở lại liền để ý như vậy, có điều chắc chắn hắn đã đánh giá sự tàn nhẫn của nữ chủ. Loại người như vậy, làm sao có khả năng tiếp nhận con gái của kẻ thù làm con dâu?
Hơn nữa bây giờ sư thúc cô con chưa thấy bóng dáng đâu, không có đại chiêu gì ở phía sau hay không. Nếu như ông thật sự phải giết nam nữ chủ, mình nên làm gì đây?
Trầm tư, Phương Cửu chỉ cảm giác có thứ gì luồn trong y phục mình, sợ đến mức cô nhanh chóng đè lại bàn tay bên hông, "Ngươi không thể đụng vào nữ nhân!"
Hôn lên cần cổ trắng mịn, hắn âm thanh đặc biệt u ám, "Thái y nói căn bản không có chuyện này, nàng gạt ta?"
T.T sắp thi rồi...Có lẽ tốc độ của mình lại chậm hơn nữa rồi, nhưng vì tương lai về biên dịch viên về sau, mình phải học nhiều hơn nữa rồi, các bạn thông cảm cho mình nha!!!
Một câu bệnh thần kinh này không biết có nên nói ra hay không?!
Phương Cửu thoát khỏi tay hắn, vẻ mặt văn vẹo, đầu ngón tay kẹp lấy một cái ngân châm, "Ta cảnh cáo ngươi, không được tiếp tục động tay động chân với ta, đừng tưởng rằng ta sẽ quên việc đêm qua đi!"
Ngân châm dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang, trong ánh mắt cô lại ghét bỏ rõ ràng như vậy, Hiên Viên Phạm lông mày nhíu lại, "Đêm qua có chuyện gì?"
Phương Cửu: "..."
"Không nói chuyện với ngươi nữa!" Phương Cửu tức giận xoay người rời đi, gặp phải lưu manh, chưa từng thấy tên nào lưu manh như vậy!
Dám làm không dám nhận, còn là nam nhân à!
Tiếp tục bốc thuốc ở trước quầy, Phương Cửu chỉ nhìn thấy tên lưu manh kia nói với cha cô cái gì đó. Dường như chú ý tới ánh mắt của cô, hai người đồng loạt tiến vào buồng trong, Minh Nhất lại canh gác chặt chẽ ở phía trước.
Đường đường là một hoàng đế, lại lén lút làm chuyện mờ ám, Phương Cửu cũng không muốn để ý tới. Không lâu sau, cô liền nhìn thấy hai người kia đi ra y quán, cái bắt chuyện đều không thèm làm.
Thấy hiện tại không ai, cô liền đi vào nội đường, liền nhìn thấy cha cô đang cau mày đang trầm tư.
"Cha, các ngươi thần thần bí bí đang nói gì vậy?" Cô hiếu kỳ hỏi.
Phương phụ bình tĩnh nhìn cô, thở dài, "Mẹ con xác thực không đúng, sư thúc con cũng quá mức cực đoan, con lại còn trẻ, làm sao đấu lại hai người kia?"
Đây là lần đầu cha cô đề cập chuyện năm đó, Phương Cửu cũng biết ý của ông. Nữ chủ không phải là thánh mẫu Mary Sue, bà ta thấy ngứa mắt người nào thì sẽ không nương tay, mình lại là con gái của kẻ thù, hậu quả sẽ như thế nào có thể tưởng tượng được.
"Con sẽ giải độc cho hắn, sau khi độc giải xong, người phụ nữ kia chắc sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức nữa." Lúc này Phương Cửu chỉ có thể an ủi mình như vậy, nữ chủ tuy rằng lòng dạ độc ác, nhưng sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Mình gải độc cho con trai bà ta, mối ân oán nên hóa giải đi?
Phương phụ không nói gì, lắc đầu một cái, liền đi ra nội đường.
Phương Cửu luôn cảm thấy Hiên Viên Phạm cùng cha mình nói cái gì. Làm hoàng đế thì vị nào lại chẳng có tâm cơ, không biết hắn đã nói cái gì, nếu không cha cô làm sao sẽ đa sầu đa cảm như vậy?
Đến buổi tối, kỳ quái chính là cha cô lại tự mình xuống bếp nấu cơm cho mình, Phương Cửu tự nhiên lại có chút thụ sủng nhược kinh.
Ánh nến xa xôi, nhìn cái miệng nhỏ cảu cô đang ăn miếng khoai tây, đổi mắt của Phương phụ nhắm lại, nghiêm túc nói: "Ở bên ngoài phải có tâm phòng bị, dù cho là người thân cận nhất bên người cũng vậy."
Vẻ mặt Phương Cửu mơ hồ cắn chiếc đũa, không hiểu sao cha mình lại nói cho mình mấy cái đạo lý này?
Một khắc sau, cô liền cảm đất trời tối tăm, còn chưa mở miệng, trước mắt nhất thời tối sầm lại.
...
Đến khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy xung quanh loạng choà loạng choạng. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt là màn xe dày nặng, làn hương bay nhàn nhạt trong buồng xe lớn. Cô đang nằm trên một chiếc giường mềm, trên bàn gỗ ở bên cạnh bày một chút điểm tâm tinh xảo cùng trà, làn gió mát lạnh không ngừng luồn qua màn xe mà thổi vào...
Phương Cửu xoa xoa ấn đường, tiện tay sờ sờ, đột nhiên phát hiện không thấy ngân châm trên người mình nữa!
Vén mành xe lên, cô liền nhìn thấy Minh Nhất đang đánh xe ở phía trước. Phía trước cách đây không xa, một bóng người quen thuộc đang cưỡi ngựa, dường như vì phối hợp với tốc độ của xe ngựa, con ngựa kia đi đặc biệt chậm rãi.
"Đây là thế nào?!" Phương Cửu một phát nắm lấy cổ áo Minh Nhất, ánh mắt phẫn nộ không ngừng đảo quanh cây cối chung quanh.
Trong giây lát, thị vệ xung quanh xe ngựa đều quay đầu lại nhìn cô.
"Cái này..." Minh Nhất mất công sức đem cổ áo mình lôi về, có chút chột dạ liếc cô, "Chắc là cha ngươi cảm thấy làm hoàng phi so với làm một nữ đại phu tốt hơn, vì thế liền..."
"Cmn!" Phương Cửu không nhịn được văng tục, "Mau dừng lại!"
Bây giờ suy nghĩ một chút, Phương Cửu biết cha cô đã hạ thuốc. Theo lý thuyết thì cô nên cảm giác được, nhưng bởi vì quá thân cận, lúc đó cô cũng không nghĩ đến mấy chuyện này, cũng không hay biết cha cô lại thật sự bỏ thuốc!
Bị cô hét đến nỗi tai đau đớn, Minh Nhất chỉ đành dừng xe ngựa. Sau một khắc, Phương Cửu liền nhảy xuống xe ngựa, không để ý vùng hoang dã này, trực tiếp chạy về.
Nhưng không chạy được bao lâu, vó ngựa đột nhiên đi tới trước gót chân cô, chỉ thấy Hiên Viên Phạm ngồi ở trên ngựa ở trên cao nhìn xuống cô: "Đây là ý của cha nàng."
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?" Phương Cửu cười lạnh một tiếng, bên trong đôi mắt hạnh tràn đầy trào phúng.
Được rồi, tuy cô đã rõ ràng ý của cha mình, hơn nữa cô chỉ có theo con trai nam chủ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu như nhẹ nhàng đáp ứng như thế, chẳng phải là không còn mặt mũi hay sao!
"Nếu nàng không đi theo ta, đến lúc đó chỉ có thể chết trong tay mẫu hậu." Không biết nghĩ đến cái gì, Hiên Viên Phạm bỗng nhiên tung người xuống ngựa, không chờ Phương Cửu mở miệng, liền ôm lấy cô đặt ở trên ngựa!
Ngồi sau lưng cô, sắc mặt hắn lạnh nhạt, quất roi ngựa, bắt đầu chạy đi.
Trong kinh có việc, hắn đã trì hoãn quá lâu, lúc này đã không thể trì hoãn nữa.
"Ngươi... Ngươi thả ta về!" Lần đầu Phương Cửu cưỡi ngựa, bị lắc đến hoa mắt chóng mặt.
Chăm chú bảo hộ cô trong lòng, Hiên Viên Phạm cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sau khi giải độc xong, ta sẽ đưa nàng về."
Thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, Phương Cửu trong lòng có chút ảo não. Xem ra bây giờ con trai nam chủ chỉ xem cô là một đại phu, xem ra, cô phải nỗ lực hơn nữa.
"Ngươi... Nếu như nói không giữ lời thì làm sao bây giờ?" Lông mày đẹp khẽ nhíu, tựa hồ có chút không tin.
Ánh mắt lóe lên, giọng hắn trầm thấp, "Quân vô hí ngôn."
Mới là lạ!
Thấy hắn xem ra rất nghiêm túc, Phương Cửu nháy mắt mấy cái, nhìn cảnh vật không ngừng bị bỏ xa, không nhịn được gắt gao đỡ lấy lưng ngựa, "Ngươi... Chậm một chút... Để ta về trên xe ngựa đi chứ?"
"Ta có chuyện khẩn cấp cần trở lại kinh thành, xe ngựa quá chậm." Nhìn bộ dạng căng thẳng đang đỡ lấy lưng ngựa kia, ánh mắt Hiên Viên Phạm bỗng nhiên lóe lên, kéo dây cương. Con ngựa đột nhiên tung chân trước lên, sau đó chạy trối chết.
Thị vệ cũng theo sát phía sau, trên đường lớn bụi bay mịt mù.
Đột nhiên Phương Cửu nện ở trên người hắn, cái ót có lẽ là đụng vào cằm của hắn. Ngựa lại chạy quá nhanh, sợ ngã, cô chỉ đành một tay xoa đầu, một tay tóm chặt lấy cánh tay hắn kinh ngạc nói: "Ngươi có thể chậm hơn một chút được hay không."
Đưa tay che hai mắt cô, âm thanh hắn trầm thấp, "Ngủ đi, tỉnh lại sẽ đến khách điếm."
Ngựa này chạy thực sự quá nhanh, Phương Cửu đành nhắm mắt lại, miễn cưỡng tựa ở trong lồng ngực của hắn, hình như thật sự ngủ thiếp đi.
Tựa như chưa từng gặp dáng vẻ yên tĩnh này của cô, Hiên Viên Phạm không nhịn được lại cúi đầu ở bên tai cô nói: "Ngày ấy vì sao nàng phải trở lại cứu ta?"
Lẩm bẩm nói nhỏ như thế khiến Phương Cửu có chút bất đắc dĩ, tại sao một vấn đề lại hỏi nhiều như vậy!
Không để ý tới hắn, cuối cùng Phương Cửu vẫn thật sự ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường lớn, xem cách bài trí gian phòng, nơi này hẳn là khách điếm.
Ngồi dậy, cô liền nhìn thấy hai cô gái mặc áo đen ngồi cạnh bàn trà. Nhìn thấy cô tỉnh lại, họ lập tức đứng dậy hỏi: "Phương cô nương muốn dùng bữa chưa?"
Cảm thấy họ có thể là người của Hiên Viên Phạm, Phương Cửu đi tới trước cửa sổ nhìn xuống đường xá bên ngoài. Tuy rằng trời đã đen, nhưng kiến trúc bên ngoài còn có thể ngờ ngợ thấy rõ, chỉ nhìn một chút, Phương Cửu liền biết các cô đã vào trong thành.
Chỉ là không biết sư thúc đã đi đâu?
Không cần nghĩ, Phương Cửu cũng đoán được bây giờ ông nhất định đang ở trong bóng tối dò xét, nhưng nếu nữ chủ dễ dàng bị giết như vậy, Bà sẽ không được gọi là nữ chủ.
"Còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến kinh thành?" Phương Cửu quay người lại, liếc nhìn hai cô gái.
"Đại khái tầm mười ngày nữa." Một người trong đó lập tức trả lời.
Phương Cửu gật gù, đăm chiêu đi đến cửa. Chỉ có điều còn chưa mở cửa cô liền bị hai người kia kéo lại.
"Phương cô nương, ngài muốn dùng bữa thì dặn dò chúng ta thì được rồi." Hai người cản ở trước cửa, tựa hồ không muốn để cho cô đi ra ngoài.
Nhìn cái cảnh này, thật giống như cô đang bị giam lỏng, Phương Cửu nhíu nhíu mày, "Ta đã đáp ứng với hoàng thượng các ngươi trở lại kinh thành với hắn, các ngươi như vậy là có ý gì."
Đùa à, coi như cho cô đi, cô cũng sẽ không đi nha. Nếu không thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ!
"Không phải, chỉ có điều... Hôm nay có chút đặc biệt, chỉ một đêm mà thôi!" Hai cô gái dường như cũng có chút khó khăn.
Thấy vậy, Phương Cửu lại càng thêm nghi hoặc, chỉ một đêm?
Lẽ nào... Con ngựa giống kia đang tìm nữ nhân?
Nhưng nghĩ tới căn dặn của cô, vì thế sợ bị cô mắng, lúc này mới không cho cô ra ngoài?
Càng nghĩ càng quá đáng, Phương Cửu trợn trừng mắt với hai người kia nói: "Tránh ra!"
Hai người nhìn nhau, vẫn không có dự định cho cô rời đi.
"Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại ta phải đến thi châm cho hoàng thượng các ngươi, nếu như xảy ra chuyện gì, các ngươi chính là tội nhân của toàn bộ triều đình!" Phương Cửu vẻ mặt nghiêm túc.
Dứt lời, hai người do dự mãi, vẫn là hơi bước chân đi, Phương Cửu lập tức đẩy cửa xông ra ngoài.
Hiên Viên Phạm luôn không thích phô trương lúc này lại bao toàn bộ khách điếm. Trong bóng tối tất cả đều là ảnh vệ, ngay cả trên hành lang cũng bố trí một loạt thị vệ, xem ra đặc biệt nghiêm ngặt.
"Phương cô nương, coi như ta van cầu ngươi, ngươi mau trở về đi thôi!" Minh Nhất vừa đi ngang qua lập tức ngăn trước người cô, vẻ mặt hiện lên thần sắc sốt sắng.
Sắc mặt Phương Cửu hơi thay đổi, càng ngày càng xác định ngựa giống kia khẳng định là đang tìm nữ nhân!
"Ngươi tránh ra..."
"Thiếu chủ, nếu là như vậy, thuộc hạ liền về trước phục mệnh."
Cửa phòng Hiên Viên Phạm bỗng nhiên bị đẩy ra, một nam tử mặt lạnh thân mang áo bào đen cầm trường kiếm trong tay đi ra. Không biết nghe được cái gì, y bỗng nhiên nghiêng đầu đi, nhưng chỉ nhìn thấy Minh Nhất đứng ở đó lúng túng cười.
"Minh Nhất, phía sau ngươi là ai?" Giọng nói của nam tử đặc biệt lạnh lẽo.
Người kia sợ đến vội vã gắt gao chắn trước Phương Cửu, sắc mặt vô cùng không ổn, "Người thương của ta, được chưa!"
Phương Cửu: "..." Người này điên rồi hay sao?
"Ăn nói linh tinh, mau giao nàng ta ra!" Nam tử vung trường kiếm lên, một luồng khí đánh trên lan can, trong giây lát đó, lan can bỗng vỡ vụn thành hai nửa.
Hiên Viên Phạm cũng theo sát, liếc nhìn Minh Nhất bên kia, ánh mắt hắn ám trầm nhìn nam tử, "Tuy rằng ngươi là người của mẫu hậu, nhưng nếu như trẫm giết ngươi, tin rằng mẫu hậu cũng không có ý kiến."
Nam tử lui về phía sau hai bước, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hiên Viên Phạm, trường kiếm trong tay nắm hơi rung động.
Đến giờ khắc này, Phương Cửu cơ bản rõ ràng chuyện đã xảy ra, vội vã xoay người, rất sợ bị người kia nhìn thấy tướng mạo mình.
Trong nguyên tác có ghi chép, nữ chủ tự mình huấn luyện một tổ chức sát thủ, người thuộc tổ chức lấy một địch trăm, từ khi thành lập tới nay, chưa bao giờ thất bại.
Phương Cửu chỉ cảm thấy đầu mình có chút đau, xem ra cô phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không cái mạng nhỏ này sớm muộn sẽ được nữ chủ thương nhớ đi.
"Thiếu chủ, chủ nhân cũng là vì muốn tốt cho ngài. Lâm Âm tâm địa ác độc, độc trên người ngài cũng do ả ta làm. Năm đó lúc chưa sinh ra ngài thì chủ nhân cũng chịu không ít dằn vặt, lúc phát tác còn suýt nữa giết phụ thân ngài, tất cả những thứ này đều là nữ nhân kia giở trò quỷ. Người có tâm địa ác độc như vậy, con gái của ả ta nhất định cũng như thế, ngài không thể bị ả mê hoặc!" Nam tử cau mày nói một tràng.
Minh Nhất bảo đảm, đây tuyệt đối lời nói dài nhất mà người kia từng nói ra.
Hiên Viên Phạm cất bước đi tới trước Phương Cửu, sau đó kéo cô về phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nam tử, "Lăn!"
So với lần trước không giống, Phương Cửu bây giờ chỉ cảm thấy cái chữ "Lăn" này là dễ nghe như vậy!
Nắm chặt trường kiếm, ánh mắt âm trầm của nam tử quét đến Phương Cửu, "Thiếu chủ, chờ chủ nhân tới đây, nữ tử này vẫn như cũ, khó thoát khỏi cái chết!"
Dứt lời, y liền phi thân nhảy đến lầu một, khéo mắt Hiên Viên Phạm thoáng nhìn, sau một khắc, Minh Nhất ngầm hiểu cũng nhảy xuống lầu một, rất nhiều thị vệ vây quanh nam tử.
Quay đầu lại, nam tử kinh ngạc nhìn Hiên Viên Phạm trên lầu, "Thiếu chủ, ngài có ý gì?"
"Ý gì?" Minh Nhất cười lạnh một tiếng, "Một nô tài cũng dám quơ tay múa chân trước mắt hoàng thượng, lão tử đã sớm không ưa ngươi!"
Dứt lời, nhất thời một chiêu kiếm đâm tới, nam tử nhanh chóng lùi lại phía sau, thị vệ khác trong nháy mắt bao quanh y.
Trong ngày thường Phương Cửu chỉ cảm thấy Minh Nhất cáo mượn oai hùm, nhưng nhìn chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, Phương Cửu nhất thời cảm thấy đây quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.
"Công phu của hắn chỉ là bình thường thôi mà thôi." Nhìn thấyánh mắt thưởng thức kia của cô, sắc mặt Hiên Viên Phạm có chút không tốt.
Dứt lời, Phương Cửu không nhịn được nhàn nhạt liếc hắn, không nói gì.
Bị ánh mắt kia của cô làm có chút không cao hứng, Hiên Viên Phạm kéo cánh tay cô vào gian phòng của mình.
"Ai, tại sao ngài lại táy máy tay chân?" Phương Cửu muốn tránh tay hắn ra, nhưng sau đó vai mình lại bị đè lại
Bốn mắt nhìn nhau, âm thanh hắn trầm thấp, "Tại sao ngày đó lại quay trở lại?"
Phương Cửu: "..." Con trai nam chủ đối với vấn đề nàycó chấp niệm sâu bao nhiêu thế?
"Nàng không muốn ta chết, có đúng hay không?" Hắn từng bước một ép cô đến góc tường, hai tay nắm chặt vai cô, ánh mắt sáng quắc, "Ta biết, nàng chính là không muốn ta chết."
"..."
Nghiêng đầu đi, Phương Cửu không muốn nhìn hắn, "Thị vệ của ngươi đều là vô tội, bọn họ không nên chết thảm dưới tay chủ tử mình như vậy. Hơn nữa, độc này do mẹ ta hạ, bây giờ, cũng nên do ta đến giải."
Nếu như cô trúng độc, sau đó giết người bên cạnh mình, Phương Cửu cảm giác mình có thể sẽ điên mất. Khó có thể tưởng tượng được, nhưng năm này Hiên Viên Phạm làm sao chịu đựng được, loại độc này không nên tôn tại trên đời.
"Ta biết nàng là một người nói một đằng làm một nẻo, nếu không thì ngày ấy cũng không quay trở lại!" Xong, hắn bỗng nhiên đưa tay nâng cái cằm tinh xảo của cô, giọng nói trầm thấp, "Trẫm muốn đối với ngươi phụ trách."
Phương Cửu mơ hồ: "..."
"Vài năm này, mẫu hậu cùng phụ hoàng dạy ta một chuyện." Ánh mắt của hắn sâu thẳm, "Một đời một kiếp một đôi người."
Dứt lời, Phương Cửu chỉ cảm giác cằm mình bỗng nhiên bị nâng lên, một vật ấm áp in lên...
Hiên Viên Phạm nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại kia, khóe mắt hơi nheo lại, tựa hồ nhận ra cô không có phản kháng, tức khắc hôn lên...
"Ai... Muốn... A..." Phương Cửu hé miệng, liền cảm giác có vật gì đó tiến vào, nhất thời trợn mắt lên cắn!
"Tê..." Hắn lau đi vết máu bên khóe miệng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
"Cái miệng này của ngươi đã chạm qua bao nhiêu phi tử?" Hai tay Phương Cửu dùng sức đẩy bả vai hắn, "Ngươi đi ra, thật sự cho rằng ta là con nít ba tuổi dễ dàng bị dao động như vậy... A!"
Tròng mắt cô trợn to, hai tay bị kéo cao đến đỉnh đầu, vẻ mặt đối phương vô tội nhìn cô, "Ta không chạm qua những nữ nhân khác."
Nếu không phải lần kia vô ý hôn cô, đến nay hắn cũng không biết tư vị nữ nhân là gì...
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin?" Phương Cửu nghiêng đầu đi, nhưng âm thanh yếu đi không ít.
Cô nào có biết, hoa ra một lần đi rồi quay lại, thế mà để vị đại ca này não bổ nhiều như thế!
"Vậy làm sao thì nàng mới tin tưởng?" Hắn vừa nói vừa khẽ hôn lấy khóe môi cô, nụ hôn lại ôn nhu rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Phương Cửu không ngừng đẩy đẩy bả vai hắn, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng hồng, "Ngươi đi ra..."
"Nàng không nỡ để ta chết, có đúng hay không?" Hắn ôm lấy cái eo nhỏ nhắn mềm mại, những cái hôn rơi vào làn da trắng mịn, "Ta cũng không nỡ để nàng chết..."
"Nhưng mẫu hậu ngươi muốn giết ta..." Phương Cửu khó chịu rụt cổ lại, luôn cảm thấy người này giống như mấy trăm năm chưa từng thấy nữ nhân.
Ánh nến xa xôi, nhìn vào khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, Hiên Viên Phạm yết hầu khô khốc, ngày thừng hơi thở luôn bình thản giờ đây cũng trở nên nóng hầm hập.
"Sẽ không... Có ta ở đây..." Hắn ngậm lấy cánh môi anh đào mềm mại, bàn tay dần xiết chặt vòng eo thon nhỏ, còn có xu hướng lên trên.
"Hoàng thượng, cái tiểu tử thúi kia đã bị thần... Chúng ta..." Minh Nhất ngơ ngác đứng trước cửa, y xin thề, trước đây y vào ngự thư phòng đều không cần thông báo, nhưng bây giờ...
"Nha!" Phương Cửu cúi đầu, cảm thấy bị tên tiểu tử Minh Nhất này bắt gặp được đặc biệt mất mặt.
Hiên Viên Phạm hít sâu một cái, hắn nắm chặt tay Phương Cửu, nhìn người có vẻ mặt tái nhợt đứng trước cửa, "Đẹp mắt không?"
Tiếng nói của hắn lạnh tới cực điểm, Minh Nhất nuốt yết hầu xuống, trong nháy mắt khép cửa lại!
Phương Cửu ngẩng đầu lên, ho nhẹ một tiếng, "Đừng tưởng rằng ta sẽ tin tưởng miệng lưỡi của ngươi, mau cởi y phục, châm cứu xong ta phải về dùng bữa!"
Bụng cô hiện giờ cũng đói đến lép kẹp.
Hiên Viên Phạm rũ mắt, âm thanh cực kỳ tự nhiên, "Ta cũng không dùng bữa."
"Mắc mớ gì đến ta! Nhanh cởi y phục!" Phương Cửu nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên trừng mắt, "Hòm thuốc của ta đâu?"
Tự nhiên bị trói đi, hòm thuốc chắc chắn không có mang theo!
Hiên Viên Phạm không nói gì, chỉ là lấy hòm thuốc từ một gian tủ trong gian phòng, sau đó "đàng hoàng" cởi y phục.
Là một người đại phu, Phương Cửu con lâu mới bị mê hoặc, chỉ là nhìn cơ thể hoàn mỹ, còn có đường nét rõ ràng của cơ bụng, cô vẫn cắn răng để cho mình không nhìn loạn.
Thật vất vả thi châm xong, cô mới thở một hơi xoay người đi thu thập đồ đạc của mình.
"Bảy bảy bốn mươi chín ngày không thể cùng phòng?"
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài, Phương Cửu nhấc hòm thuốc, tức giận quay đầu lại trừng hắn, "Nếu như ngươi chán sống, thì đi tìm phi thử của ngươi rồi thử xem, chờ ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ đốt cho ngươi chút vàng mã!"
Nói xong, cô lập tức mở cửa đi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa liền đụng vào Minh Nhất, ánh mắt người kia lơ lửng không cố định, chính là không dám nhìn.
"Vừa nãy ngươi nói cái gì? Ta là người thương của ngươi?" Phương Cửu nhíu mày lại, dứt lời, lập tức đi về gian phòng của mình.
Tựa hồ nhận ra ánh mắt lạnh lẽo từ trong phòng bắn ra, Minh Nhất chỉ cảm thấy trên trán đầy mồ hôi lạnh, sau đó y cũng không dám nói lung tung nữa!
Tùy tiện ăn một chút, Phương Cửu lại cất mê dược cùng ngân châm trên người, nếu không cô sẽ không có cảm giác an toàn.
Từ nơi này đến kinh thành còn mười ngày, nhưng bởi trong kinh có việc, vì thế lộ trình của Hiên Viên Phạm rất nhanh, Phương Cửu cũng vứt bỏ xe ngựa, một đường ở trên lưng ngựa xóc nảy sống qua ngày.
Lúc đến được kinh thành, vì để tránh làm người khác chú ý, cô cùng Hiên Viên Phạm mới ngồi vào xe ngựa. Nhìn dòng người ngang dọc trong thành, Phương Cửu không nhịn được hạ màn xe xuống quay đầu lại liếc nhìn người bên cạnh, "Thái y viện thái y y thuật thế nào?!"
Người sau đặt tấu chương trong tay xuống, con ngươi vừa nhấc, "Nàng cảm thấy thế nào?"
Ngược lại xưa nay hắn chưa từng truyền thái y bao giờ.
"Vậy thì thật đáng tiếc, ta còn muốn bàn luận y thuật với bọn họ." Phương Cửu thở dài, tiếp tục lật cuốn sách y.
Kéo tay cô qua, Hiên Viên Phạm hôn một cái, "Sau này nàng chỉ có thể trị liệu cho ta."
Phương Cửu: "..."
"Ngươi lại không phải ma ốm, bệnh thần kinh!" Cô rút tay về, cho hắn ánh mắt không hiểu ra sao.
Ngay lúc người kia định mở miệng, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Minh Nhất cùng thị vệ.
Ai cũng biết Minh Nhất là tâm phúc của hoàng thượng, lúc này căn bản không có người dám cản, còn xe ngựa cũng trực tiếp đi qua, những thị vệ kia còn phải cười làm lành.
Phương Cửu lén lút vén mành lên, chỉ nhìn thấy từng toà từng toà cung điện lộng lẫy tráng lệ, còn có cung nữ cùng thái giám nghiêm cẩn cúi đầu. Dường như bầu không khí toàn bộ hoàng cung vô cùng ngột ngạt, Phương Cửu đột nhiên cảm giác thấy câu "Cửa cung vừa vào sâu như biển"* cũng không phải là không có đạo lý.
*"Cửa sung vừa vào sâu như biển" xuất phát từ [Tặng tỳ] - Thôi Giao ở thời Đường, phản ánh xã hội phong kiến bởi vì dòng dõi cách xa tạo thành bi kịch tình yêu. Người đời sau dùng để chỉ người hiển quý nhà cao cửa rộng, gác cổng nghiêm ngặt, người bình thường khó có thể ra vào, bạn tốt ngày xưa cũng vì vậy mà dần xa cách. (dịch tạm là vậy)
Tặng tỳ - Thôi Giao
Vương công tử mãi theo bụi trần,
Nàng Lục Châu lệ tràn khăn voan.
Cửa vào vương hầu sâu như biển,
Chàng Tiêu Lang giờ tựa khách nhân.
(chém đại)
Xe dừng lại, Phương Cửu mới phát hiện mình đến trước một tiểu viện không người, xung quanh vắng ngắt, cũng không có cung nhân đi ngang qua, chí là có một lão thái giám canh giữ ở kia.
"Phương cô nương, bây giờ ngươi không có thân phận, trước hết theo Lý công công đi phủ nội vụ đăng ký một, hắn sẽ sắp xếp ngươi đến Càn Thanh cung." Minh Nhất bây giờ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Phương Cửu liếc nhìn lão thái giám một bên, sau đó lại liếc nhìn Hiên Viên Phạm trong phòng dường như đang thay y phục, khóe miệng lập tức nhếch lên, "Tôi muốn làm nữ y!"
Đừng tưởng rằng cô không biết, thái y viện này cũng có nữ y!
Không dám đắc tội vị tiểu tổ tông này, Minh Nhất chỉ đành lặng lẽ nói nhỏ nên tai Lý công công vài câu. Không biết y nói cái gì, ánh mắt Lý công công nhìn Phương nháy mắt thay đổi.
Phất trần vung một cái, lão tức khắc cười híp mắt đi tới trước mặt Phương Cửu, "Cô nương không đăng ký cũng được, chỉ là cái tên tuổi mà thôi, dù sao sau này cũng phải sửa."
Phương Cửu bị lão nhìn đến tê dại, cũng lười tính toán nhiều như vậy, trực tiếp phất tay một cái không nói lời nào.
Thấy vậy, Lý công công lập tức mang theo cô đi sâu vào trong nội cung.
Dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều cung nữ thái giám, mọi người đều vấn an Lý công công, có thể thấy được địa vị lão ở trong cung tuyệt đối không thấp. Mới vừa rẽ qua ngự hoa viên, hai nữ tử xinh đẹp đi đến, nhìn thấy y phục tinh xảo trên người họ, Phương Cửu cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng đây là cung nữ!
"Ồ, đi sau Lý công công là mĩ nhân nào vậy? Lớn lên như vậy, không lẽ được tiến cung?" Nữ tử một thân cung trang màu lam dáng vẻ đẫy đà quái gở nói.
Nữ tử khuôn mặt diễm lệ một bên cũng che miệng nở nụ cười, "Lưu tỷ tỷ nói lời này, mĩ nhân được tiến cung khi nào lại ăn mặc giản dị như vậy?"
Phương Cửu cúi đầu nhìn y phục của mình, cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, bộ này bên ngoài còn phải trả năm lượng bạc một bộ đây!
"Việc này hai vị nương nương sau đó sẽ hiểu, nô tài dẫn người đi trước." Lý công công cũng khách khí đôi lời, sau đó liền dẫn Phương Cửu đi qua người các nàng, tựa hồ cũng không kiêng kỵ thân phận của hai người.
Mãi đến khi bóng dáng của hai người biến mất sau ngự hoa viên rực rỡ sắc màu, nữ tử đẫy đà kia mới oán hận phun một câu, "Phi, lão già, một nô tài cũng dám ra vẻ trước mặt bổn cung!"
"Cũng không hẳn vậy, cô gái kia đẹp như vậy, chính là không biết hoàng thượng..." Lông mày của nữ tử diễm lệ kia khẽ nhíu, tựa hồ có hơi lo lắng.
"A, nhiều năm như vậy cũng không thấy hoàng thượng tới hậu cung, một tiện tỳ mà thôi, không đáng nhắc đến." Nói xong, thân hình đẫy đà nữ tử liền dẫn một đám cung nữ thái giám theo hầu lúc la lúc lắc đi về một hướng khác.
Người còn lại thế nhưng cười lạnh một tiếng, "Ngu xuẩn!"
Theo Lý công công đi tới một gian phòng của cung nữ thì sắc trời ngoài kia đã hơi tối tăm. Lý công công kia còn đang nói quy củ trong cũng gì gì đó, Phương Cửu mệt mỏi vô cùng, không muốn nghe, đuổi lão ra ngoài, lúc này mới thay đổi y phục của cung nữ, sau đó ngã ở trên giường chợp mắt một chút.
Khi tỉnh lại, Phương Cửu liền nhìn thấy Lý công âm hồn bất tán đứng bên giường, sợ đến mức tim muốn nhảy ra.
"Phương cô nương, hoàng thượng gọi ngươi qua một chuyến." Kỳ thực Lý công công đã đến mấy lần rồi, nhưng Minh Nhất nói tốt nhất đừng đánh thức vị cô nương nà. Là một sống trong cung bao nhiêu năm, đương nhiên lão sẽ không làm việc ngu ngốc như thế.
Thở phào, Phương Cửu liếc nhìn sắc trời tối đen, cảm thấy đây là thời điểm nên đi tìm người tính sổ!
Ngự thư phòng tuyệt đối là nơi canh gác cực kì nghiêm ngặt trong cung, không gì sánh được!
Phương Cửu nhìn tầng tầng thủ vệ bên ngoài, tự nhiên cảm thấy mình đến hoàng cung hình như là cái quyết định sai lầm.
"Hoàng thượng, người ngài muốn tìm đã đến rồi." Lý công công đứng trước cửa kính cẩn nói.
Sau một khắc, cửa phòng mở ra, gió đêm khong ngừng thổi qua một thân hoàng bào của hắn, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ khắc này càng thêm uy nghi.
Nhìn cô đã đổi một bộ y phục cung nữ xanh lam, Hiên Viên Phạm không để ý đến Lý công công, lập tức kéo tay cô, sau đó đóng cửa lại.
Lý công công còn muốn nói có muốn truyền lệnh hay không, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng của hoàng thượng, đành thở dài không nói lời nào.
Ôm lấy eo cô đè sau cửa, Hiên Viên Phạm cúi đầu hôn môi cô, "Tại sao phải làm cung nữ?"
Sau khi hồi cung, nhìn đống tấu chương chất chồng như núi, Hiên Viên Phạm phát giác những đồ vật này đần độn vô vị, chẳng trách trong lịch sử lại có nhiều hôn quân vì ham mê sắc đẹp mà mất nước như vậy, vào đúng lúc này, đột nhiên hắn có thể lĩnh hội được cảm thụ của họ.
"Cái này cần hỏi Minh Nhất, là hắn để ta làm cung nữ!" Nói, Phương Cửu nghiêng đầu đi, tránh khỏi nụ hôn của hắn, "Cũng không biết là ai nói mình không có thê thiếp, hôm nay ta còn đụng phải hai vị phi tử xinh đẹp như hoa, lẽ nào là từ trong tảng đá đụng phải?!"
Càng nói càng tức, Phương Cửu cố sức gạt đi bàn tay bên hông, "Ngươi chính là một tên lừa gạt! Mau thả ta ra!"
Nhìn dáng vẻ tức giận này, Hiên Viên Phạm cũng không có gấp gáp, trái lại nằm ghé bên tai cô khẽ cười một tiếng, "Nàng ghen?"
"Không biết xấu hổ!" Phương Cửu uốn gối hướng về phía trên mà đá!
Nhưng ngay tức khắc, cô liền bị ôm ngang lên, hai ba bước liền đặt ở trên giường mềm.
Hắn đè cô xuống, cúi đầu chôn ở giữa cổ cô lẩm bẩm nói: "Ta không có chạm qua các nàng, tự nhiên không tính thê thiếp."
Dứt lời, hắn rồi nói tiếp: "Phụ hoàng có thể hứa với mẫu hậu một đời một kiếp một đôi người, ta cũng có thể."
Ánh mắt Phương Cửu nhưng lại, kỳ thực có lúc, cô có cảm giác Hiên Viên Phạm về mặt tình cảm chính là một hài tử chưa va chạm nhiều. Nếu không sẽ không bởi vì cô một lần rời đi mà quay trở lại liền để ý như vậy, có điều chắc chắn hắn đã đánh giá sự tàn nhẫn của nữ chủ. Loại người như vậy, làm sao có khả năng tiếp nhận con gái của kẻ thù làm con dâu?
Hơn nữa bây giờ sư thúc cô con chưa thấy bóng dáng đâu, không có đại chiêu gì ở phía sau hay không. Nếu như ông thật sự phải giết nam nữ chủ, mình nên làm gì đây?
Trầm tư, Phương Cửu chỉ cảm giác có thứ gì luồn trong y phục mình, sợ đến mức cô nhanh chóng đè lại bàn tay bên hông, "Ngươi không thể đụng vào nữ nhân!"
Hôn lên cần cổ trắng mịn, hắn âm thanh đặc biệt u ám, "Thái y nói căn bản không có chuyện này, nàng gạt ta?"
T.T sắp thi rồi...Có lẽ tốc độ của mình lại chậm hơn nữa rồi, nhưng vì tương lai về biên dịch viên về sau, mình phải học nhiều hơn nữa rồi, các bạn thông cảm cho mình nha!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook