Editor: May

“Lạc Thần Tâm về nhà sớm hay muộn, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Đến loại chuyện này mà anh cũng muốn chuyên môn lại đây quấy rầy tôi?”

Anh còn chưa dứt lời, đã bị Mục Diệc Thần lạnh lùng cắt đứt.

Trợ lý Trác vẻ mặt mộng bức.

Này…… kịch bản này không đúng nha?

Tổng giám đốc không phải nên là mừng rỡ như điên, sau đó tan ca sớm, thuận tiện cũng cho bọn họ nghỉ nửa ngày sao?

“Công ty trả nhiều tiền lương như vậy, mướn anh tới, là để anh xử lý chuyện công thật tốt, không phải để anh vỗ mông ngựa phu nhân tổng giám đốc! Anh tốt nhất làm rõ ràng chức trách công việc của mình! Nếu còn có lần sau, trợ lý đặc biệt như anh cũng đừng làm nữa!”

Mục Diệc Thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Trác Phong.

Tâm tình cực kỳ khó chịu.

Anh không nghe điện thoại, người phụ nữ kia liền không thể gọi thêm mấy cuộc sao?

Mới gọi một lần liền từ bỏ!

Còn để người đàn ông khác tới truyền lời!

Trác Phong bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, giọng nói đều run rẩy, “Vâng…… Đúng vậy, tổng giám đốc, vậy tôi liền lăn!”

Phòng bệnh.

Lạc Thần Hi buông di động, “Mẹ, vừa rồi khẳng định là di động của Mục đại thiếu hỏng rồi, hiện tại con đã nói qua với trợ lý đặc biệt của anh ây, khẳng định không thành vấn đề, chỉ cần chờ một lát là được.”

Lục Văn Quân liếc mắt nhìn cô một cái, “Phải không?”

Rõ ràng vẫn là không tin.

Lạc Thần Hi vừa định nói chuyện, di động bỗng nhiên vang lên.

Cô nghe máy trước tiên, “Trợ lý Trác?”

“Thiếu phu nhân, thật sự rất xin lỗi ngài! Tổng giám đốc nói ngài ấy có việc không tới được. Tôi…… Tôi đã tận lực, thực xin lỗi!”

Trác Phong nhanh chóng nói xong, cắt đứt điện thoại.

“Alo? Chờ đã, anh nói rõ ràng……”

Lạc Thần Hi nắm di động, khóc không ra nước mắt.

Lục Văn Quân lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, đều lúc này, con còn tìm lý do gạt ta! Đừng nói gì nữa, đi làm thủ tục xuất viện cho ta đi, hôm nay ta liền phải xuất viện!”

“Mẹ! Người…… Người làm gì vậy? Người có biết hay không, tình huống thân thể bây giờ của người rất không tốt? Con đã kêu Lạc An Quốc đưa tư liệu của người đến trung tâm chữa bệnh quốc gia xếp hàng, người lập tức liền có thể làm giải phẫu ghép tim. Người liền lại nhẫn mấy ngày……”

“Dù sao con đều đã gả đi, hiện tại nói cái gì cũng muộn. Chờ người làm xong giải phẫu, con lại rời đi nhà họ Mục cũng giống nhau.”

Lạc Thần Hi nỗ lực khuyên bảo.

Lục Văn Quân vẻ mặt bi phẫn, “Con cho rằng Lạc An Quốc sẽ dễ dàng từ bỏ quân cờ như con? Có nhược điểm là ta ở đây, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua, về sau còn sẽ nghĩ cách uy hiếp con! Thân thể của ta, chính ta biết, cho dù làm giải phẫu ghép tim cũng sống không được mấy năm, hà tất đều bồi cả đời con vào!”

“Mẹ! Sao người có thể nói như vậy! Bác sĩ Lâm đã nói, loại tình huống này của người, sau khi ghép tim, phần lớn đều có thể sống hai mươi năm trở lên!”

Nhưng mà, Lục Văn Quân giống Lạc Thần Hi, cũng là tính tình cố chấp.

Nhận định muốn xuất viện, ai cũng nói không được.

Tự mình rút kim truyền trên tay, liền giãy giụa xuống giường.

Âm thanh này kinh động y tá trực ban ở cửa, chạy vào cùng Lạc Thần Hi ngăn cản bà.

Sau lại, đến Lâm Thăng đều biết được tin tức, đuổi lại đây.

“Lục nữ sĩ, bác đây là…… Aizz! Lạc tiểu thư, xin cô ra ngoài với tôi một chút.”

Lạc Thần Hi cũng muốn thương nghị với Lâm Thăng một chút, chạy nhanh đi theo anh, đi vào chỗ không người trên hành lang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương