Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
-
Chương 211
Editor: May
Lúc này mới nhịn xuống xúc động đánh vỡ đầu Bạch Thế Huân.
Mắt thấy trốn chạy vô vọng, cô rơi vào đường cùng, chỉ có thể ngồi vào trước bàn làm việc, bắt đầu vùi đầu xử lý văn kiện.
Bạch Thế Huân thấy một màn như vậy, khóe miệng gợi lên một tươi cười đắc ý.
Hừ, người phụ nữ này, còn nghĩ tôi không trị được cô sao?
“Cốc cốc cốc!”
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người gõ vang.
Bạch Thế Huân mở cửa, ở cửa đứng Bành Trí Viễn - giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của Bạch thị, cũng là em họ của anh.
Anh nhíu mày hỏi: “Sao em còn chưa trở về?”
Bành Trí Viễn dò đầu nhìn vào trong văn phòng, “Anh họ, bên trong là thư ký Phương đi? Anh tìm được thư ký Phương?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
Bành Trí Viễn đè thấp giọng nói, “Em có một người bạn, làm party sinh nhật, mời thật nhiều nữ minh tinh và người mẫu xuất hiện trợ hứng. Anh họ, thế nào? Cùng đi vui vẻ một chút đi?”
Bạch Thế Huân lập tức chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ: “Không đi!”
Bành Trí Viễn sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ được câu trả lời như vậy.
Anh để sát vào bên tai Bạch Thế Huân, tiếp tục khuyên nhủ: “Anh họ, anh thật sự không đi sao? Nghe nói, hôm nay Tinh Mạc Mân đang nổi đó còn muốn biểu diễn múa cột đấy! Không phải lần trước anh còn khen ngợi cô ta, nói dáng người cô ta nóng bỏng, cực kỳ có vốn gốc sao?”
Bạch Thế Huân vẫn lạnh như băng, “Không có hứng thú.”
Khuôn mặt Bành Trí Viễn tràn ngập không dám tin tưởng, “Anh họ, anh làm sao vậy? Này không giống anh? Nửa tháng này anh đều nhốt ở trong công ty tăng ca, hiện tại thật vất vả thư ký Phương đã trở lại, anh còn ở nơi này làm gì? Sớm nên nhẹ nhàng một chút.”
Bạch Thế Huân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, khinh thường nói: “Em biết cái gì? Phương Tử Xuyến là đã trở lại, nhưng cô ta kiên trì kỳ nghỉ của mình còn chưa có kết thúc, vẫn luôn muốn chuồn đi. Anh không ở đây nhìn cô sao được?”
Anh nghiêng đầu, từ khe cửa nhìn đến tình hình trong văn phòng, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Được rồi, chính em chơi đi! Anh còn có việc muốn vội.”
Bạch Thế Huân phất phất tay, đi vào văn phòng.
Cửa rầm một tiếng đóng lại.
Lưu lại Bành Trí Viễn vẻ mặt mộng bức đứng ở tại chỗ.
Anh họ của anh đây là…… Liên tục tăng ca thời gian quá dài, biến thành thiểu năng trí tuệ sao?
Phương Tử Xuyến ở bên trong làm việc, anh ấy không nhân cơ hội chuồn ra ngoài chơi, còn ở bên cạnh nhìn cô ta?
Tuy rằng Bạch Thế Huân nhìn lười nhác, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ăn chơi trác táng không đầu óc, ở công ty mấy năm nay, không có quyết định sai lầm một quyết sách lớn nào.
Chẳng qua, anh ấy trời sinh tính bay nhảy, hoàn toàn là không ngồi được, kêu anh ấy mỗi ngày ngồi ở văn phòng xem văn kiện, còn khổ sở hơn giết anh ấy.
Hiện tại, anh ấy lại có thể muốn ngồi ở trong văn phòng nhìn chằm chằm Phương Tử Xuyến làm việc?!
Vậy còn tìm thư ký Phương ở khắp thế giới làm gì?
Nếu anh ấy nguyện ý ngồi xuống làm việc, làm được còn nhanh hơn thư ký Phương nha!
……
“Phương Tử Xuyến! Cô đang làm gì?!”
Nghe được giọng nói Bạch Thế Huân, dưới chân Phương Tử Xuyến mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống từ cửa sổ.
Cũng may, một cánh tay cường ngạnh hữu lực kịp thời chế trụ eo cô, ôm cô xuống từ trên cửa sổ.
“Cô không muốn sống nữa sao? Lại có thể leo cửa sổ!”
Phương Tử Xuyến quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta một cái
Lúc này mới nhịn xuống xúc động đánh vỡ đầu Bạch Thế Huân.
Mắt thấy trốn chạy vô vọng, cô rơi vào đường cùng, chỉ có thể ngồi vào trước bàn làm việc, bắt đầu vùi đầu xử lý văn kiện.
Bạch Thế Huân thấy một màn như vậy, khóe miệng gợi lên một tươi cười đắc ý.
Hừ, người phụ nữ này, còn nghĩ tôi không trị được cô sao?
“Cốc cốc cốc!”
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người gõ vang.
Bạch Thế Huân mở cửa, ở cửa đứng Bành Trí Viễn - giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của Bạch thị, cũng là em họ của anh.
Anh nhíu mày hỏi: “Sao em còn chưa trở về?”
Bành Trí Viễn dò đầu nhìn vào trong văn phòng, “Anh họ, bên trong là thư ký Phương đi? Anh tìm được thư ký Phương?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
Bành Trí Viễn đè thấp giọng nói, “Em có một người bạn, làm party sinh nhật, mời thật nhiều nữ minh tinh và người mẫu xuất hiện trợ hứng. Anh họ, thế nào? Cùng đi vui vẻ một chút đi?”
Bạch Thế Huân lập tức chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ: “Không đi!”
Bành Trí Viễn sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ được câu trả lời như vậy.
Anh để sát vào bên tai Bạch Thế Huân, tiếp tục khuyên nhủ: “Anh họ, anh thật sự không đi sao? Nghe nói, hôm nay Tinh Mạc Mân đang nổi đó còn muốn biểu diễn múa cột đấy! Không phải lần trước anh còn khen ngợi cô ta, nói dáng người cô ta nóng bỏng, cực kỳ có vốn gốc sao?”
Bạch Thế Huân vẫn lạnh như băng, “Không có hứng thú.”
Khuôn mặt Bành Trí Viễn tràn ngập không dám tin tưởng, “Anh họ, anh làm sao vậy? Này không giống anh? Nửa tháng này anh đều nhốt ở trong công ty tăng ca, hiện tại thật vất vả thư ký Phương đã trở lại, anh còn ở nơi này làm gì? Sớm nên nhẹ nhàng một chút.”
Bạch Thế Huân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, khinh thường nói: “Em biết cái gì? Phương Tử Xuyến là đã trở lại, nhưng cô ta kiên trì kỳ nghỉ của mình còn chưa có kết thúc, vẫn luôn muốn chuồn đi. Anh không ở đây nhìn cô sao được?”
Anh nghiêng đầu, từ khe cửa nhìn đến tình hình trong văn phòng, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Được rồi, chính em chơi đi! Anh còn có việc muốn vội.”
Bạch Thế Huân phất phất tay, đi vào văn phòng.
Cửa rầm một tiếng đóng lại.
Lưu lại Bành Trí Viễn vẻ mặt mộng bức đứng ở tại chỗ.
Anh họ của anh đây là…… Liên tục tăng ca thời gian quá dài, biến thành thiểu năng trí tuệ sao?
Phương Tử Xuyến ở bên trong làm việc, anh ấy không nhân cơ hội chuồn ra ngoài chơi, còn ở bên cạnh nhìn cô ta?
Tuy rằng Bạch Thế Huân nhìn lười nhác, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ăn chơi trác táng không đầu óc, ở công ty mấy năm nay, không có quyết định sai lầm một quyết sách lớn nào.
Chẳng qua, anh ấy trời sinh tính bay nhảy, hoàn toàn là không ngồi được, kêu anh ấy mỗi ngày ngồi ở văn phòng xem văn kiện, còn khổ sở hơn giết anh ấy.
Hiện tại, anh ấy lại có thể muốn ngồi ở trong văn phòng nhìn chằm chằm Phương Tử Xuyến làm việc?!
Vậy còn tìm thư ký Phương ở khắp thế giới làm gì?
Nếu anh ấy nguyện ý ngồi xuống làm việc, làm được còn nhanh hơn thư ký Phương nha!
……
“Phương Tử Xuyến! Cô đang làm gì?!”
Nghe được giọng nói Bạch Thế Huân, dưới chân Phương Tử Xuyến mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống từ cửa sổ.
Cũng may, một cánh tay cường ngạnh hữu lực kịp thời chế trụ eo cô, ôm cô xuống từ trên cửa sổ.
“Cô không muốn sống nữa sao? Lại có thể leo cửa sổ!”
Phương Tử Xuyến quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta một cái
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook