Mức Độ Yêu Thích Của Anh Ấy
-
Chương 9
Kha Ngôn cảm giác mình hóa thân thành gậy tiếp sức, truyền qua lại giữ Khấu Cẩn và Lam Đình. Lam Đình trở về, Khấu Cẩn công thành lui thân.
Trước đó, cậu đã moi sạch sành sanh các tin tức có thể biết được từ chỗ Khấu Cẩn, giá trị tin tức này đã vượt qua 5 điểm mức độ yêu thích mà cậu phải trả. Trước khi đi, Khấu Cẩn ranh mãnh chớp mắt phải và nói: “Đừng quên những gì tôi đã nói với cậu, thử làm xem thế nào~”
Ánh mắt Lam Đình tìm tòi nghiên cứu quét tới, Kha Ngôn mỉm cười như không có chuyện xảy ra.
[Mức độ yêu thích: -1]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 15]
Ngay cả cười cũng không được sao? Khấu Cẩn nói linh tinh gì chứ, Lam Đình làm sao có thể thích cậu được?
Đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh lại.
Lam Đình vẫn không để ý đến cậu, mắt nhìn thẳng đi qua phòng khách lên lầu, Kha Ngôn không tìm được cơ hội nói chuyện, yên tĩnh nhìn bóng lưng của anh ta biến mất ở khúc quanh trên lầu hai.
[Mức độ yêu thích: -1]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 14]
Kha Ngôn: “…”
Có nói đạo lý hay không?
Vì đang trong thế giới tiềm thức của chính mình nên muốn làm gì thì làm sao?
Phải làm người ngồi chung thuyền, tương lai gặp lại mới tốt có được hay không?
Anh cho rằng tôi là vì ai ở đây giả bộ ngoan ngoãn?
Không trách anh không theo đuổi được người mình thích, aim à chịu nổi cái tính tình như vậy cho được!
Kha Ngôn nào dám nói thành lời những suy nghĩa này, cho nên chỉ có không ngừng bổ sung trong lòng, khi bình tĩnh lại, bất thình lình nghe thấy giọng nói của Lam Đình từ trên trên đầu truyền đến: “Cậu vừa nói cái gì?”
Kha Ngôn giật mình ngồi thẳng, quay lại, chỉ thấy Lam Đình đang bưng một ly cà phê không biết khi nào đã đứng ở phía sau cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Hai người nhìn nhau, lông mày của Lam Đình khẽ nhúc nhích, dời đi tầm mắt tiếp tục uống cà phê.
Dù biết Lam Đình lợi hại như thế nào cũng không thể biết trong lòng cậu suy nghĩ cái gì, nhưng Kha Ngôn vẫn có chút chột dạ, khóe miệng cứng ngắt mới nhấc lên chút xíu: “Anh nói gì cơ?”
Lam Đình trầm mặc vài giây, ánh mắt rơi vào góc nào đó trên cầu thang, giống như vô ý hỏi đến: “Khấu Cẩn và cậu đã nói chuyện gì?”
Người đâu mà đẹp trai không góc chết, vẻ ngoài của Lam Đình đẹp trai đến mức khiến Kha Ngôn cho rằng điều đó là quá sức so với người cùng giới.
Cho nên cậu mới thắc mắc, rốt cuộc là cô gái nào như thế có định lực, khiến cho Lam Đình nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy?
… Không đúng, đây đã là năm bao niêu rồi, người bí ẩn kia cũng không nhất định là con gái.
Kha Ngôn nhập tâm suy nghĩ, nhìn chằm chằm Lam Đình đến sững sờ.
Ánh mắt Lam Đình đảo qua, nhìn thấy Kha Ngôn đang ngẩn người nhìn mình, vô thức nắm chặt ly cà phê trong tay, cụp mắt xuống.
[Mức độ yêu thích: +3]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 17]
“?” Kha Ngôn hoàn hồn.
Xảy ra chuyện gì?
Trước khi trả lời câu hỏi của Lam Đình, cậu nói: “Không nói gì, chỉ tán gẫu vài câu thôi.”
“Là vậy sao.”
Kha Ngôn: “…” Dĩ nhiên không phải rồi~
Khấu Cẩn cùng Lam Đình có mối quna hệ mật thiết, có giấu cũng giấu nổi, không bằng thừa dịp tâm trạng của Lam Đình đang còn tốt nên bày tỏ lấy long một chút.
“Còn có nói về một số chuyện khác nữa.”
Lam Đình có lẽ đang suy nghĩ Khấu Cẩn có thể nói ra cái gì, dừng lại vài giây, “Ừ” một tiếng.
“Anh…” Kha Ngôn thăm dò: “Lại đây ngồi một chút?”
Lam Đình đổi ly cà phê sang tay phải, nhấc lên cổ tay trái xem giờ, rồi từ phía sau ghế sô pha xuất hiện ngồi xuống bên cạnh Kha Ngôn, nói: “Mười hai giờ tôi có việc.”
[Mức độ yêu thích: +3]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 20]
Mức độ yêu thích biến hóa mấy lần là làm sao… Một tia cảm ứng loé lên, Kha Ngôn ngẩn ra, ánh mắt loé lên, cậu dường như đã cham đến chân tướng!
Các nhân vật được tưởng tượng trong thế giới tiềm thức sẽ không nói dối, và thái độ của Lam Đình đối với cậu cũng khá kỳ lạ, điều này khiến cậu nghi ngờ liệu “thích” của Lam Đình có khác với người thường hay không? Nếu thích một người thì phải mang đó giấu kín. Nhưng nếu Lam Đình có xu hướng tâm lý đó, thế giới tiềm thức không thể yên tĩnh như vậy, vì vậy cậu chỉ có thể từ bỏ kiểu suy đoán này và cố gắng giải thích các hành vi khác nhau của Lam Đình từ các góc độ khác, và kết quả lại rơi vào bế tắc.
Trong tình huống bình thường, chìa khóa qua cửa của người có tư duy máy móc chỉ có một. Trước đây, Kha Ngôn đã kết luận rằng chấp niệm của Lam Đình là người bí ẩn chưa từng được nhìn thấy và một số hành vi của cậu trùng khớp với mong đợi của Lam Đình về người bí ẩn đó. Vì vậy, sự ưa thích sẽ tăng lên. Điều này liên quan đến một câu hỏi – tại sao Lam Đình lại đối xử đặc biệt với cậu? Ở một nơi rất riêng tư như nhà của anh ấy, cậu chàng kia của Lam Đình có thể sẽ đến. Cậu sống ở đây với tư cách gì mới được?
Đối tượng tỉnh lại có một loại trực giác đối với người bên ngoài thế giới tiềm thức, loại trực giác này thường làm cho đối tượng tỉnh lại tăng cao cảnh giác hơn và không dễ tiếp cận. Nhưng ngoài lần gặp đầu tiên, Lam Đình không có vẻ gì là khó chịu với cậu mà thay vào đó, anh ta thích tiến lại gần hơn, điều này đã được khẳng định qua lời của Khấu Cẩn trước đó.
Chìa khóa qua cửa duy nhất được cậu xác định là người bí ẩn khiến Lam Đình hoài niệm nhiều năm, thái độ của Lam Đình đối với cậu cũng khác thường, gộp hai điểm này lại có thể rút ra hai kết luận: Thứ nhất, cậu chính là người bí ẩn. Thứ hai, chấp niệm của Lam Đình không chỉ giới hạn ở người bí ẩn.
Kha Ngôn tự động bỏ qua kết luận thứ nhất, đầu tiên cậu không phải bạn học thời cao trung của Lam Đình, cậu không nghĩ đến Lam Đình có thể theo đuổi mình. Như vậy thì chỉ có thể là một khả năng khác —— Lam Đình là người có dục vọng độc chiếm rất mạnh, hi vọng ánh mắt người mình thích vĩnh viễn dừng lại trên người mình.
Lam Đình thông qua dự án “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu” nhận thức cậu, đối với cậu rất thưởng thức, tự động đem cậu trở thành “người được coi trọng”, cho nên ngày hôm qua khi cậu đưa ra ý định muốn gặp Khấu Cẩn thì mức độ yêu thích lại giảm xuống nhiều như vậy.
Kha Ngôn nửa tin nửa ngờ mà từ tiêu chuẩn này tiếp tục, bao gồm mọi sự thay đổi về mức độ yêu thích, cho mình một lí do tương đối hợp lí!
Phút chốc, ánh mắt của cậu nhìn về phía Lam Đình cũng thay đổi —— lẽ nào Lam Đình ở thời kỳ mấu chốt nào đó bị thiếu hụt yêu thương, dẫn đến hiện tại anh ta sinh ra tấm lý bồi thường trả thù này?
Lam Đình cầm chiếc ly đưa lên miệng, môi vừa chạm vào mép ly, đã bỏ chiếc ly ra, anh ta giương mắt: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
“Không có!” Cậu quả thật đã nhìn chằm chằm Lam Đình quá lâu, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kha Ngôn thu hồi tầm mắt lại, ngồi nghiêm chỉnh, giải thích: “Là do anh đẹp trai quá, tôi nghĩ có thể anh sẽ có góc độ nào đó không dễ nhìn, thế nhưng không tìm được, anh thật là đẹp 360 độ không góc chết”
Lam Đình: “…”
[Mức độ yêu thích: +1]
“Thật ra, vừa rồi cùng Khấu Cẩn nói chút chuyện, tôi hỏi cậu ấy một ít chuyện liên quan tới anh.” Kha Ngôn nối liền đề tài trước.
Lam Đình không nói gì, mức độ yêu thích yên lặng mà tăng lên một chút.
[Mức độ yêu thích hiện tại: 22]
Kha Ngôn thả lỏng tâm trạng, tiếp tục nhận tội: “Cậu ta nói cho tôi biết anh có người mình thích, cho nên gần đây tâm trạng của anh tốt lên là vì cô ấy.”
“Khấu Cẩn nói như vậy?”
Kha Ngôn nói: “Tôi không phải cố ý hỏi, lúc nói chuyện tự nhiên nói đến đó, cho nên thuận tiện hỏi một câu.”
Lam Đình thoạt nhìn có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, ngón tay chà xát chiếc ly đang cầm trong tay, tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn, hỏi: “Cậu cảm thấy như thế nào?”
Cái gì thế nào? Người anh thích sao?
Kha Ngôn đáp: “Vậy rất tốt a, cô ấy nhất định là người tốt bụng.”
“…” Lam Đình: “Cậu ấy?”
(Ở đây trong bản Raw, Lam Đình dùng từ 他 có nghĩa là anh ấy, còn Kha Ngôn dùng từ 她 là cô ấy, hai từ này phát âm giống nhau.)
Kha Ngôn: “…?”
Trong phòng, không khí đột nhiên ngưng trệ, sau đó lại sôi trào như nước nóng đang đun sôi.
Nóc nhà, cầu thang, ghế sô pha, bàn trà, đèn treo bỗng nhiên bắt đầu lay động trong một biên độ nhỏ, không gian vặn vẹo, vô số thanh âm xì xầm bàn tán từ bốn phương tám hướng thẩm thấu tiến vào lỗ tai.
—— đây là tình huống chỉ có thể xảy ra khi nội tâm đối tượng tỉnh bị xúc động mạnh, nếu biên độ quá lớn, có thể sẽ dẫn đến thế giới tiềm thức sụp đổ.
Vừa rồi đang nói chuyện vui vẻ, sao đột nhiên …?
Kha Ngôn chỉ thấy điều này trong các trường hợp thất bại của người đánh thức khác, run lên hai giây, lập tức phản ứng lại, không quan tâm đến sự đau đớn ở mắt cá chân, tiến lên nắm lấy Lam Đình lay động: “Lam Đình? Anh làm sao vậy? Lam Đình?”
Lam Đình dường như vào ác mộng, nắm chặt chiếc ly trong tay, khớp xương nắm chặt đến tái nhợt.
Chiếc bình trên bàn lật úp và lăn xuống thảm. Đồ trang trí trên tủ hiên rơi xuống đất vỡ tan tành, đèn chùm pha lê va vào nhau. Kha Ngôn không thể đánh thức Lam Đình, mặt đất bỗng nhiên lay động, cậu lảo đảo một cái lảo đảo nhào tới trên người Lam Đình.
Rung lắc ngày càng mạnh, tuy Lam Đình có vẻ như đang ở trong tầm mắt của một cơn bão, nhưng khu vực xung quanh vẫn bình lặng và cà phê không tràn một giọt. Kha Ngôn đẩy tay cậu ra đem chiếc ly bỏ lên trên bàn, vươn tay lay động anh ta: “Lam Đình, tỉnh lại đi!”
Tại sao nhắc tới người mình thích thế giới tiềm thức của Lam Đình lại đột nhiên sụp đổ?
Tình huống như thế phải làm gì?
Những tư liệu đã đọc rất lâu tự dung hé ra trong đầu Kha Ngôn, “Thế giới tiềm thức xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, đối tượng tỉnh lại cần được xoa dịu…”
Cách đó nửa mét, căn phòng đã bắt đầu sụp đổ, những mảnh nhỏ vỡ vụn rơi xuống.
“Lam Đình? Lam Đình!” Kha Ngôn ôm Lam Đình, nhẹ giọng cố gắng hết sức an ủi: “Tôi ở đây, Lam Đình, tôi ở đây với anh…”
Một tiếng vang ầm ầm, một cái tủ ngã xuống trên mặt đất, khung màu đỏ nhắc nhở lập tức hiên ra trước mặt Kha Ngôn——
[Thế giới tiềm thức hiện đang sụp đổ, mong người đánh thức nhanh chóng đăng xuất và cố gắng đăng nhập lại.]
Tại sao lại như vậy?!
Cậu mới vừa chạm tới chìa khoá qua cửa thế giới tiềm thức của Lam Đình, nếu như lần này bước ra, vậy phải đợi thêm 24h, khi Lam Đình bị đưa đến Sở nghiên cứu đánh thức đã trôi qua một nửa của thời gian 72 giờ đánh thức hiệu quả nhất, vạn nhất, vạn nhất không có cơ hội nữa thì sao?
Không thể!
Lam Đình muốn là duy nhất, như vậy cho cậu điều cậu muốn là được rồi.
“Lam Đình, ta sẽ vĩnh viễn ở bênh anh, chỉ ở bên anh, anh có thể nghe thấy lời tôi không? Anh rất ưu tú, người anh thích nhất định cũng sẽ thích anh, cố ấy cũng sẽ ở bênh cạnh anh.”
Không có tác dụng, tình huống sụp đổ vẫn tiếp tục diễn ra. Chiếc thang xoắn ốc rơi xuống từ giữa không trung và có khói bụi ầm ầm. Những tiếng động phá vỡ của bức tường bóp chặt dây thần kinh của Kha Ngôn, cảnh báo buộc đăng xuất vang lên trong tâm trí cậu. Cậu nghiến răng và không thể làm gì. Cậu ở bên người Lam Đình, ngẩng đầu hôn lên trán Lam Đình.
Một nửa vách tường đang sụp đổ đứng sừng sững trong không khí, khói bụi bốc lên đang đọng lại, toàn bộ thế giới bị nhấn tạm dừng.
Tiếng động đột ngột dừng lại, Kha Ngôn ngạc nhiên lui lại: “Lam…”
Một nguồn sức mạnh rất lớn kéo cậu về phía trước, cậu mất đi chống đỡ, ngã vào người Lam Đình, một đôi tay từ phía sau cậu vòng qua dùng sức nắm chặt, đem cậu vững vàng ôm vào trong lồng ngực.
“Lam Đình?” Kha Ngôn muốn ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình, mà sức lực của người ôm cậu quá lớn, cậu khó có thể tránh thoát.
Thế giới sụp đổ bắt đầu đảo lộn, đèn chùm hỏng khôi phục lại, cầu thang gãy nối lại, khói cuộn tròn lại bị hút vào các khe tường nứt toác, đát cát ở trong phòng bị kéo ra khỏi từng cái một rơi xuống đã khôi phục lại trên xà và các căn phòng.
Trước khi bất tỉnh, câu nói sau cùng mà Kha Ngôn nghe được là Lam Đình thấp giọng nỉ non: “Cậu luôn không nhìn thấy tôi.”
Trước đó, cậu đã moi sạch sành sanh các tin tức có thể biết được từ chỗ Khấu Cẩn, giá trị tin tức này đã vượt qua 5 điểm mức độ yêu thích mà cậu phải trả. Trước khi đi, Khấu Cẩn ranh mãnh chớp mắt phải và nói: “Đừng quên những gì tôi đã nói với cậu, thử làm xem thế nào~”
Ánh mắt Lam Đình tìm tòi nghiên cứu quét tới, Kha Ngôn mỉm cười như không có chuyện xảy ra.
[Mức độ yêu thích: -1]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 15]
Ngay cả cười cũng không được sao? Khấu Cẩn nói linh tinh gì chứ, Lam Đình làm sao có thể thích cậu được?
Đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh lại.
Lam Đình vẫn không để ý đến cậu, mắt nhìn thẳng đi qua phòng khách lên lầu, Kha Ngôn không tìm được cơ hội nói chuyện, yên tĩnh nhìn bóng lưng của anh ta biến mất ở khúc quanh trên lầu hai.
[Mức độ yêu thích: -1]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 14]
Kha Ngôn: “…”
Có nói đạo lý hay không?
Vì đang trong thế giới tiềm thức của chính mình nên muốn làm gì thì làm sao?
Phải làm người ngồi chung thuyền, tương lai gặp lại mới tốt có được hay không?
Anh cho rằng tôi là vì ai ở đây giả bộ ngoan ngoãn?
Không trách anh không theo đuổi được người mình thích, aim à chịu nổi cái tính tình như vậy cho được!
Kha Ngôn nào dám nói thành lời những suy nghĩa này, cho nên chỉ có không ngừng bổ sung trong lòng, khi bình tĩnh lại, bất thình lình nghe thấy giọng nói của Lam Đình từ trên trên đầu truyền đến: “Cậu vừa nói cái gì?”
Kha Ngôn giật mình ngồi thẳng, quay lại, chỉ thấy Lam Đình đang bưng một ly cà phê không biết khi nào đã đứng ở phía sau cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Hai người nhìn nhau, lông mày của Lam Đình khẽ nhúc nhích, dời đi tầm mắt tiếp tục uống cà phê.
Dù biết Lam Đình lợi hại như thế nào cũng không thể biết trong lòng cậu suy nghĩ cái gì, nhưng Kha Ngôn vẫn có chút chột dạ, khóe miệng cứng ngắt mới nhấc lên chút xíu: “Anh nói gì cơ?”
Lam Đình trầm mặc vài giây, ánh mắt rơi vào góc nào đó trên cầu thang, giống như vô ý hỏi đến: “Khấu Cẩn và cậu đã nói chuyện gì?”
Người đâu mà đẹp trai không góc chết, vẻ ngoài của Lam Đình đẹp trai đến mức khiến Kha Ngôn cho rằng điều đó là quá sức so với người cùng giới.
Cho nên cậu mới thắc mắc, rốt cuộc là cô gái nào như thế có định lực, khiến cho Lam Đình nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy?
… Không đúng, đây đã là năm bao niêu rồi, người bí ẩn kia cũng không nhất định là con gái.
Kha Ngôn nhập tâm suy nghĩ, nhìn chằm chằm Lam Đình đến sững sờ.
Ánh mắt Lam Đình đảo qua, nhìn thấy Kha Ngôn đang ngẩn người nhìn mình, vô thức nắm chặt ly cà phê trong tay, cụp mắt xuống.
[Mức độ yêu thích: +3]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 17]
“?” Kha Ngôn hoàn hồn.
Xảy ra chuyện gì?
Trước khi trả lời câu hỏi của Lam Đình, cậu nói: “Không nói gì, chỉ tán gẫu vài câu thôi.”
“Là vậy sao.”
Kha Ngôn: “…” Dĩ nhiên không phải rồi~
Khấu Cẩn cùng Lam Đình có mối quna hệ mật thiết, có giấu cũng giấu nổi, không bằng thừa dịp tâm trạng của Lam Đình đang còn tốt nên bày tỏ lấy long một chút.
“Còn có nói về một số chuyện khác nữa.”
Lam Đình có lẽ đang suy nghĩ Khấu Cẩn có thể nói ra cái gì, dừng lại vài giây, “Ừ” một tiếng.
“Anh…” Kha Ngôn thăm dò: “Lại đây ngồi một chút?”
Lam Đình đổi ly cà phê sang tay phải, nhấc lên cổ tay trái xem giờ, rồi từ phía sau ghế sô pha xuất hiện ngồi xuống bên cạnh Kha Ngôn, nói: “Mười hai giờ tôi có việc.”
[Mức độ yêu thích: +3]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 20]
Mức độ yêu thích biến hóa mấy lần là làm sao… Một tia cảm ứng loé lên, Kha Ngôn ngẩn ra, ánh mắt loé lên, cậu dường như đã cham đến chân tướng!
Các nhân vật được tưởng tượng trong thế giới tiềm thức sẽ không nói dối, và thái độ của Lam Đình đối với cậu cũng khá kỳ lạ, điều này khiến cậu nghi ngờ liệu “thích” của Lam Đình có khác với người thường hay không? Nếu thích một người thì phải mang đó giấu kín. Nhưng nếu Lam Đình có xu hướng tâm lý đó, thế giới tiềm thức không thể yên tĩnh như vậy, vì vậy cậu chỉ có thể từ bỏ kiểu suy đoán này và cố gắng giải thích các hành vi khác nhau của Lam Đình từ các góc độ khác, và kết quả lại rơi vào bế tắc.
Trong tình huống bình thường, chìa khóa qua cửa của người có tư duy máy móc chỉ có một. Trước đây, Kha Ngôn đã kết luận rằng chấp niệm của Lam Đình là người bí ẩn chưa từng được nhìn thấy và một số hành vi của cậu trùng khớp với mong đợi của Lam Đình về người bí ẩn đó. Vì vậy, sự ưa thích sẽ tăng lên. Điều này liên quan đến một câu hỏi – tại sao Lam Đình lại đối xử đặc biệt với cậu? Ở một nơi rất riêng tư như nhà của anh ấy, cậu chàng kia của Lam Đình có thể sẽ đến. Cậu sống ở đây với tư cách gì mới được?
Đối tượng tỉnh lại có một loại trực giác đối với người bên ngoài thế giới tiềm thức, loại trực giác này thường làm cho đối tượng tỉnh lại tăng cao cảnh giác hơn và không dễ tiếp cận. Nhưng ngoài lần gặp đầu tiên, Lam Đình không có vẻ gì là khó chịu với cậu mà thay vào đó, anh ta thích tiến lại gần hơn, điều này đã được khẳng định qua lời của Khấu Cẩn trước đó.
Chìa khóa qua cửa duy nhất được cậu xác định là người bí ẩn khiến Lam Đình hoài niệm nhiều năm, thái độ của Lam Đình đối với cậu cũng khác thường, gộp hai điểm này lại có thể rút ra hai kết luận: Thứ nhất, cậu chính là người bí ẩn. Thứ hai, chấp niệm của Lam Đình không chỉ giới hạn ở người bí ẩn.
Kha Ngôn tự động bỏ qua kết luận thứ nhất, đầu tiên cậu không phải bạn học thời cao trung của Lam Đình, cậu không nghĩ đến Lam Đình có thể theo đuổi mình. Như vậy thì chỉ có thể là một khả năng khác —— Lam Đình là người có dục vọng độc chiếm rất mạnh, hi vọng ánh mắt người mình thích vĩnh viễn dừng lại trên người mình.
Lam Đình thông qua dự án “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu” nhận thức cậu, đối với cậu rất thưởng thức, tự động đem cậu trở thành “người được coi trọng”, cho nên ngày hôm qua khi cậu đưa ra ý định muốn gặp Khấu Cẩn thì mức độ yêu thích lại giảm xuống nhiều như vậy.
Kha Ngôn nửa tin nửa ngờ mà từ tiêu chuẩn này tiếp tục, bao gồm mọi sự thay đổi về mức độ yêu thích, cho mình một lí do tương đối hợp lí!
Phút chốc, ánh mắt của cậu nhìn về phía Lam Đình cũng thay đổi —— lẽ nào Lam Đình ở thời kỳ mấu chốt nào đó bị thiếu hụt yêu thương, dẫn đến hiện tại anh ta sinh ra tấm lý bồi thường trả thù này?
Lam Đình cầm chiếc ly đưa lên miệng, môi vừa chạm vào mép ly, đã bỏ chiếc ly ra, anh ta giương mắt: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
“Không có!” Cậu quả thật đã nhìn chằm chằm Lam Đình quá lâu, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Kha Ngôn thu hồi tầm mắt lại, ngồi nghiêm chỉnh, giải thích: “Là do anh đẹp trai quá, tôi nghĩ có thể anh sẽ có góc độ nào đó không dễ nhìn, thế nhưng không tìm được, anh thật là đẹp 360 độ không góc chết”
Lam Đình: “…”
[Mức độ yêu thích: +1]
“Thật ra, vừa rồi cùng Khấu Cẩn nói chút chuyện, tôi hỏi cậu ấy một ít chuyện liên quan tới anh.” Kha Ngôn nối liền đề tài trước.
Lam Đình không nói gì, mức độ yêu thích yên lặng mà tăng lên một chút.
[Mức độ yêu thích hiện tại: 22]
Kha Ngôn thả lỏng tâm trạng, tiếp tục nhận tội: “Cậu ta nói cho tôi biết anh có người mình thích, cho nên gần đây tâm trạng của anh tốt lên là vì cô ấy.”
“Khấu Cẩn nói như vậy?”
Kha Ngôn nói: “Tôi không phải cố ý hỏi, lúc nói chuyện tự nhiên nói đến đó, cho nên thuận tiện hỏi một câu.”
Lam Đình thoạt nhìn có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, ngón tay chà xát chiếc ly đang cầm trong tay, tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn, hỏi: “Cậu cảm thấy như thế nào?”
Cái gì thế nào? Người anh thích sao?
Kha Ngôn đáp: “Vậy rất tốt a, cô ấy nhất định là người tốt bụng.”
“…” Lam Đình: “Cậu ấy?”
(Ở đây trong bản Raw, Lam Đình dùng từ 他 có nghĩa là anh ấy, còn Kha Ngôn dùng từ 她 là cô ấy, hai từ này phát âm giống nhau.)
Kha Ngôn: “…?”
Trong phòng, không khí đột nhiên ngưng trệ, sau đó lại sôi trào như nước nóng đang đun sôi.
Nóc nhà, cầu thang, ghế sô pha, bàn trà, đèn treo bỗng nhiên bắt đầu lay động trong một biên độ nhỏ, không gian vặn vẹo, vô số thanh âm xì xầm bàn tán từ bốn phương tám hướng thẩm thấu tiến vào lỗ tai.
—— đây là tình huống chỉ có thể xảy ra khi nội tâm đối tượng tỉnh bị xúc động mạnh, nếu biên độ quá lớn, có thể sẽ dẫn đến thế giới tiềm thức sụp đổ.
Vừa rồi đang nói chuyện vui vẻ, sao đột nhiên …?
Kha Ngôn chỉ thấy điều này trong các trường hợp thất bại của người đánh thức khác, run lên hai giây, lập tức phản ứng lại, không quan tâm đến sự đau đớn ở mắt cá chân, tiến lên nắm lấy Lam Đình lay động: “Lam Đình? Anh làm sao vậy? Lam Đình?”
Lam Đình dường như vào ác mộng, nắm chặt chiếc ly trong tay, khớp xương nắm chặt đến tái nhợt.
Chiếc bình trên bàn lật úp và lăn xuống thảm. Đồ trang trí trên tủ hiên rơi xuống đất vỡ tan tành, đèn chùm pha lê va vào nhau. Kha Ngôn không thể đánh thức Lam Đình, mặt đất bỗng nhiên lay động, cậu lảo đảo một cái lảo đảo nhào tới trên người Lam Đình.
Rung lắc ngày càng mạnh, tuy Lam Đình có vẻ như đang ở trong tầm mắt của một cơn bão, nhưng khu vực xung quanh vẫn bình lặng và cà phê không tràn một giọt. Kha Ngôn đẩy tay cậu ra đem chiếc ly bỏ lên trên bàn, vươn tay lay động anh ta: “Lam Đình, tỉnh lại đi!”
Tại sao nhắc tới người mình thích thế giới tiềm thức của Lam Đình lại đột nhiên sụp đổ?
Tình huống như thế phải làm gì?
Những tư liệu đã đọc rất lâu tự dung hé ra trong đầu Kha Ngôn, “Thế giới tiềm thức xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, đối tượng tỉnh lại cần được xoa dịu…”
Cách đó nửa mét, căn phòng đã bắt đầu sụp đổ, những mảnh nhỏ vỡ vụn rơi xuống.
“Lam Đình? Lam Đình!” Kha Ngôn ôm Lam Đình, nhẹ giọng cố gắng hết sức an ủi: “Tôi ở đây, Lam Đình, tôi ở đây với anh…”
Một tiếng vang ầm ầm, một cái tủ ngã xuống trên mặt đất, khung màu đỏ nhắc nhở lập tức hiên ra trước mặt Kha Ngôn——
[Thế giới tiềm thức hiện đang sụp đổ, mong người đánh thức nhanh chóng đăng xuất và cố gắng đăng nhập lại.]
Tại sao lại như vậy?!
Cậu mới vừa chạm tới chìa khoá qua cửa thế giới tiềm thức của Lam Đình, nếu như lần này bước ra, vậy phải đợi thêm 24h, khi Lam Đình bị đưa đến Sở nghiên cứu đánh thức đã trôi qua một nửa của thời gian 72 giờ đánh thức hiệu quả nhất, vạn nhất, vạn nhất không có cơ hội nữa thì sao?
Không thể!
Lam Đình muốn là duy nhất, như vậy cho cậu điều cậu muốn là được rồi.
“Lam Đình, ta sẽ vĩnh viễn ở bênh anh, chỉ ở bên anh, anh có thể nghe thấy lời tôi không? Anh rất ưu tú, người anh thích nhất định cũng sẽ thích anh, cố ấy cũng sẽ ở bênh cạnh anh.”
Không có tác dụng, tình huống sụp đổ vẫn tiếp tục diễn ra. Chiếc thang xoắn ốc rơi xuống từ giữa không trung và có khói bụi ầm ầm. Những tiếng động phá vỡ của bức tường bóp chặt dây thần kinh của Kha Ngôn, cảnh báo buộc đăng xuất vang lên trong tâm trí cậu. Cậu nghiến răng và không thể làm gì. Cậu ở bên người Lam Đình, ngẩng đầu hôn lên trán Lam Đình.
Một nửa vách tường đang sụp đổ đứng sừng sững trong không khí, khói bụi bốc lên đang đọng lại, toàn bộ thế giới bị nhấn tạm dừng.
Tiếng động đột ngột dừng lại, Kha Ngôn ngạc nhiên lui lại: “Lam…”
Một nguồn sức mạnh rất lớn kéo cậu về phía trước, cậu mất đi chống đỡ, ngã vào người Lam Đình, một đôi tay từ phía sau cậu vòng qua dùng sức nắm chặt, đem cậu vững vàng ôm vào trong lồng ngực.
“Lam Đình?” Kha Ngôn muốn ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình, mà sức lực của người ôm cậu quá lớn, cậu khó có thể tránh thoát.
Thế giới sụp đổ bắt đầu đảo lộn, đèn chùm hỏng khôi phục lại, cầu thang gãy nối lại, khói cuộn tròn lại bị hút vào các khe tường nứt toác, đát cát ở trong phòng bị kéo ra khỏi từng cái một rơi xuống đã khôi phục lại trên xà và các căn phòng.
Trước khi bất tỉnh, câu nói sau cùng mà Kha Ngôn nghe được là Lam Đình thấp giọng nỉ non: “Cậu luôn không nhìn thấy tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook