Không đúng, không phải hắn có thể cho Lam Đình cái gì.

Bản thân là một người đánh thức, hắn nên cân nhắc chính là Lam Đình muốn cái gì.

Kha Ngôn: “…”

Đây chính là hắn nụ hôn đầu a…

Có lẽ là nhận ra được hắn lại thất thần, luồng khí tói tăm trên Lam Đình lại tăng thêm một tầng, bàn tay nắm cằm của hắn càng ngày càng lợi hại.

Là chó sao?!

Để mặc cho Lam Đình phát điên lên, nghĩ đôi môi là đừng muốn nữa.

Hôn thì cũng hôn rồi, còn kém cá chọn canh sao? Huống hồ… Lam Đình lớn lên đẹp trai như vậy, hắn cũng không tính chịu thiệt.

Trái tim như vỡ oà, Kha Ngôn thoát khỏi trói buộc của Lam Đình, vòng tay qua lưng Lan Ting và hôn lại một cách không vụng về, chịu đựng cảm giác nóng ran trên môi.

Động tác của Lam Đình đột nhiên cứng đờ, hai tay nắn cằm và gáy rút ra sức lực, chống đỡ giá sách phía sau.

Kha Ngôn nghiêng đầu hôn môi Lam Đình, tay từ phía sau lưng hắn hướng lên trên, ôm lấy cổ của anh ta, tách ra một chút, dụ dỗ nói: “Đừng tức giận có được không?”

“…”

Lam Đình cúi đầu nhìn Kha Ngôn, mặc hắn chốc chốc thăm dò mà hôn chính mình, một lúc lâu, chống người lên giá sách, một tay vòng qua eo Kha Ngôn, một tay nâng sau gáy của Kha Ngôn làm cho nụ hôn sâu hơn.

Không còn cắn xé, không trút giận, Lam Đình ôn nhu ấn môi Kha Ngôn, dẫn dắt hắn không ngừng thâm nhập, dây dưa, tách ra kẽ hở bị tiếng thở dốc nuốt chửng.

“Chờ đã…” Kha Ngôn có chút không chống đỡ được, quay đầu đi chỗ khác, Lam Đình kéo mặt của hắn qua lần thứ hai hôn xuống, cẩn thận từng li từng tí.

Vào một khoảnh khắc nào đó, mưa ngoài cửa sổ ngừng lại, mây đen u ám tản ra, toàn bộ thư viện trở nên sáng rực.

Không biết qua bao lâu, hai người tách ra, trán của Kha Ngôn đè lên vai Lam Đình, bình tĩnh hô hấp có chút run rẩy.

Từ góc độ của Lam Đình có thể nhìn thấy lỗ tai cùng chiếc cổ đỏ chót của Kha Ngôn, hắn cúi đầu hôn xuống một cái hồng thấu tai, nhận ra được thân thể trong lồng ngực căng thẳng, anh ta nhẹ nhàng xoa nắn dường như an ủi.

Đáy lòng Kha Ngôn có chút hoảng loạn, trong đầu cũng loạn vô cùng.

Chuyện gì đã xảy ra? Đây đều là cái gì cùng cái gì? Điên rồi sao?

Hắn không nghĩ ngẩng đầu, duy trì tư thế này, kiên trì giải thích: “Tôi thật sự không có lừa anh. Tôi chỉ là muốn tới nơi này tìm sách, sau đó nói mấy câu cùng nhân viên quản lý nói, anh không phân đúng sai gì đã làm…”

Lam Đình ôm sát hắn, nói: “Xin lỗi.”

Kha Ngôn thấp giọng hỏi: “Anh còn tức giận phải không?”

Lam Đình: “…”

Không thể nào, đều như vậy mà vẫn còn tức giận? Đây không phải là một nụ hôn chân chính sao?

Hoặc là không làm, hoặc là làm cho đến khi đạt mức hoàn hảo. Kha Ngôn vò đã mẻ lại sứt, không thèm đến xỉa mà nhẹ giọng nói: “Tôi sai rồi, tôi không nên không nói cho anh biết đã tới nơi này, lần sau sẽ không như vậy, anh đừng giận có được hay không?”

“…”

Không mất nhiều thời gian để mức độ yêu thích chậm rãi tăng lên.

Cơn đau đột ngột biến mất, Kha Ngôn cuối cùng cũng coi như tìm về chút trạng thái làm việc, ngẩng đầu đối diện Lam Đình, không ngừng cố gắng: “Phải làm thế nào anh mới có thể nguôi giận?”

Bốn mắt nhìn nhau, Lam Đình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt nâu nhạt của Kha Ngôn, từ từ tiến lại gần và hôn thêm một lần nữa.

Đến khi tách ra, Lam Đình tựa vào trán Kha Ngôn, chăm chú nhìn hắn, không buông tha bất kì biểu tình nào mặt hắn, hỏi: “Tại sao cậu lại đỏ mặt?”

Kha Ngôn: “…” Đỏ mặt sao? Là do khoảng cách quá gần đi.

Lam Đình: “Tại sao hôn tôi?”

Kha Ngôn: “…” Bởi vì anh sắp phát điên.

Hắn không trả lời, Lam Đình tự nhiên hỏi tiếp: “Tại sao sợ tôi giận dỗi?”

Kha Ngôn: “…” Bởi vì sợ mức độ yêu thích sẽ bị trừ a.

Không phải như vậy thì còn có thể vì sao cơ chứ?

Chẳng lẽ là thích… Kha Ngôn sững sỡ, cảm thấy như đnag được khai sáng —— Lam Đình là đang chờ mình nói thích anh ta?

Ánh mắt Lam Đình không đúng, hắn nhìn thấy Kha Ngôn mở to đôi mắt, không khỏi nín thở, chờ đợi thẩm phán tuyên án.

Tâm trạng Kha Ngôn giống như long trời lở đất, có cần như vậy không? Để đánh thức Lam Đình mà muốn làm đến mức này sao?

Sự giằng co giữa đạo đức nghề nghiệp và mong muốn cá nhân đang dâng tràn trong tâm trí Kha Ngôn, dần dần, vế sau chiếm thế thượng phong.

Nếu như là người khác, Kha Ngôn có lẽ sẽ suy nghĩ một chút, nhưng nếu là Lam Đình thì lại khác.

Việc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm có lúc rơi vào bế tắc, tiền đầu tư cạn kiệt trong quá trình thử nghiệm. Các giáo viên vội vã vận động hành lang giữa các công ty lớn để xin cấp vốn R&D nhưng vì bản thân nghiên cứu quá mơ hồ, nhiều lần vấp phải trắc trở. Vào lúc này, Tập đoàn Cách Nhã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, cứu phòng thí nghiệm trên bờ vực giải thể, và trong những năm tiếp theo, họ đã hỗ trợ tài chính cho nghiên cứu của phòng thí nghiệm.

Có thể nói, không có Lam Đình, sẽ không có Sở nghiên cứu hiện tại, càng không có hắn như bây giờ.

Dự án “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu” đã tiến vào thị trường mười năm rồi. Trong vài năm đầu đã có những trường hợp người đánh thức bị thương trong tiềm thức và gây chấn thương tâm lý. Một trong những quy định là người đánh thức có quyền từ chối yêu cầu đột xuất của đối tượng tỉnh lại trong quá trình thức tỉnh.

Nhưng trên thực tế, Kha Ngôn đã sớm từ bỏ quyền hạn này khi thâm nhập vào thế giới tiềm thức của Lam Đình.

“Tại sao…”

Kha Ngôn lầm bầm lặp lại, ngẩng đầu nhìn Lam Đình, cười nói: “Có thể là bởi vì… Tôi thích anh.”

[Mức độ yêu thích hiện tại: 60]

Lam Đình thở gấp hơn, trong mắt dường như có thứ gì đó muốn đột phá, anh nhắm mắt lại, gần như không kìm nén được cảm xúc dâng trào, hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”

Kha Ngôn nói: “Chắc chứ, chẳng lẽ tôi không thể xác định được người tôi thích là ai sao?”

Tim Lam Đình đập thình thịch, Kha Ngôn đứng rất gần anh ta, chỉ cảm thấy tiếng tim đập của anh ta càng lúc càng nhanh, khi đến một điểm mấu chốt nhất định, Lam Đình đột nhiên buông hắn ra, nắm lấy tay hắn, đẩy cửa ra, bên ngoài dĩ nhiên dẫn thẳng vào phòng ngủ của Lam Đình!

Chờ chút!

Nhưng mà Lam Đình không nghe thấy được nội tâm hắn đang kêu gào, đẩy hắn ngã xuống giường, đè lên người hắn, chặn môi hắn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương