Mục Cửu Ca
-
Chương 8: Cầu hôn và lý do từ chối
Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động nhìn qua. Mục Cửu Ca vội vàng cúi người nhặt mảnh vỡ chén trà lên. Hoa Vô Ý cũng đồng thời cúi nhặt. Tay của hai người vô tình chạm vào nhau.
Mục Cửu Ca giật mình rút tay.
“Coi chừng.” Hoa Vô Ý cầm lấy tay cô, không để cho tay cô đụng vào những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất.
Nhân viên phục vụ chạy sang xem tình hình, Hoa Vô Ý ra hiệu tính tiền, cũng trực tiếp rút ba tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho người kia.
Mục Cửu Ca thấy vậy, luống cuống cầm ví giành trả tiền nhưng lại bị Hoa Vô Ý đè tay lại: “Cầm lấy ví, đi thôi.”
Mục Cửu Ca xấu hổ, mặt đỏ đến mức sắp bốc khói, ngẩn ngơ bị Hoa Vô Ý kéo ra khỏi quán ăn.
Bước ra khỏi quán, được gió đêm mát lạnh thổi qua người khiến đầu óc hỗn loạn của cô khôi phục được một chút tỉnh táo.
Cô lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô được người ta cầu hôn. Hơn nữa lại còn diễn ra một cách đột ngột và bất ngờ như vậy nữa, mà đối phương dường như rất nghiêm túc.
Trời chứng giám, trước đây đúng là cô đã từng được người ta thổ lộ. Nhưng bạn trai từ trước đến giờ chỉ có Hàn Gia Duệ, có lẽ vì trời sinh cô tính tình tương đối bảo thủ, sau khi xác định quan hệ gần 3 tháng thì hai người vẫn chỉ ở giai đoạn nắm tay, giới hạn là hôn nhẹ vào má. Ngay lúc cô muốn tiến thêm một bước, ví dụ như hôn môi chẳng hạn thì kết quả lại….. phát hiện ra cổ tử cung phát triển không bình thường.
Sau một tuần suy nghĩ, cuối cùng cô cũng quyết định nói cho Hàn Gia Duệ biết việc này, nhưng thái độ của anh làm cô vô cùng hoang mang. Cứ thế nấn ná qua hai tháng, cô cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, bèn nói lời chia tay với anh.
Cô và Hàn Gia Duệ quen biết nhau tổng cộng được tám tháng. Trong tám tháng thì hết năm tháng rưỡi thiết lập mối quan hệ bạn bè. Ba tháng còn lại mới thật sự cảm nhận được tim đập rộn ràng và sự ngọt ngào của tình yêu. Hàn Gia Duệ cũng tạm xem như là người biết cưng chiều bạn gái. Thường xuyên hẹn cô đi ăn cơm, thỉnh thoảng còn tặng hoa cho cô, khăn hoặc những món quà nhỏ khác.
Hai tháng cuối, có lẽ là do ….cô tự ti, luôn trốn tránh đối phương. Cảm giác ngọt ngào cũng biết mất, thay vào đó là cảm giác bất an và lo lắng về tương lai của hai người.
Xét tổng thể, Hàn Gia Duệ vẫn là một công tử bột, ở chung với anh có thể thỏa mãn được lòng hư vinh của phụ nữ. Mà Hoa Vô Ý…. Mặc dù mới quen anh ta không quá 24 giờ, thực sự tiếp xúc cũng mới hơn 2 giờ, thế nhưng không hiểu sao người này lại cho cô cảm giác an toàn, thậm chí còn cho cô có thêm dũng khí, bỏ qua e lệ, nói chuyện thoải mái, tự nhiên.
Mục Cửu Ca lắc đầu, cô đang suy gì vậy? Tại sao bây giờ lại nghĩ đến những điều này?
“Trà sữa lạnh, thế nào?”
Cảm giác hơi lạnh phả vào má, Mục Cửu Ca ngẩng đầu, chẳng biết Hoa Vô Ý đã mua cho cô một ly trà sữa lạnh từ lúc nào.
Anh ta chạy đi mua sao? Quán trà sữa gần đây nhất cũng cách chỗ này hai trăm mét.
“Cảm ơn anh.” Mục Cửu Ca cầm lấy ly trà sữa lạnh để sát vào má, mặt của cô nóng quá.
“Em có đồng ý không?”
“Hả?”
“Ngày mai đi đăng kí kết hôn với anh ấy.”
“…” Mục Cửu Ca hít sâu hơi lạnh từ ly trà đá, cũng không để ý đến dáng vè bất lịch sự của mình.
Cảm thấy hơi tỉnh táo một xí, Mục Cửu Ca mới mở miệng hỏi: “Tôi có thể hỏi lý do tại sao không?”
“Em muốn hỏi tại sao anh muốn kết hôn với em?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Có ba nguyên nhân. Thứ nhất, em không có khả năng sinh con, anh cũng khó có con, như vậy chúng ta kết hôn sẽ không cần phải thương hại lẫn nhau. Thứ hai, người nuôi anh khôn lớn sắp qua đời, trước khi chết hi vọng có thể nhìn thấy anh kết hôn. Thứ ba, anh cũng đang định kết hôn, đang tìm đối tượng thích hợp, vừa hay gặp em. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã có cảm tình với em, trải qua quá trình chung sống cũng nhận ra rằng em là người phù hợp với anh, hơn nữa em lại độc thân.”
Mục Cửu Ca bật cười, giơ ly trà sữa đặt lên trán: “Anh không sợ sau này sẽ hối hận sao? Anh hoàn toàn không biết tôi là người như thế nào.”
“Hai tiếng rưỡi vừa rồi cũng đủ để anh hiểu em rồi.”
“Sặc! Chỉ có hai tiếng rưỡi, anh hiểu tôi được bao nhiêu đây? Tôi có thói xấu gì anh có biết không? Tôi có món nợ lớn nào anh có biết không? Rốt cuộc tôi là người xấu hay là người tốt anh có biết không? Thậm chí ngay cả hoàn cảnh gia đình tôi anh cũng không biết.”
“Vậy em có thói xấu nào sao? Hút thuốc? Cờ bạc? Hút thuốc phiện? Nghiện game?”
“…Không có”
“Anh cũng không có. A, có một chuyện. Lúc làm việc anh không muốn bị người khác quấy rầy, điểm này em có thể chấp nhận được chứ? Nhưng anh có thể bảo đảm là sẽ không đem việc về làm ở nhà, cũng cam đoan những ngày nghỉ lễ đều nghỉ làm để đi chơi với em.”
Mục Cửu Ca che mặt thở dài, trời ạ, vì sao câu chuyện phát triển càng lúc càng nguy hiểm thế này.
“Về món nợ của em, anh có thể hỏi là bao nhiêu không? Để anh xem tiền tiết kiệm ở ngân hàng của anh có đủ giúp em trả nợ hay không. Nếu như không đủ, anh có thể nghĩ biện pháp khác, em đừng quá lo lắng.”
Mục Cửu Ca không thể chịu nổi, hét lên, kéo Hoa Vô Ý đến một góc hẻo lánh, nói: “Anh hai à! Anh đừng ghiêm túc như vậy nữa được không? Tôi chịu không nổi đâu.”
“Em bao nhiêu tuổi?” Hoa Vô Ý hiển nhiên nhận ra được Mục Cửu Ca đang hỗn loạn.
Mục Cửu Ca trừng mắt nhìn anh ta. Hoa Vô Ý lẳng lặng chờ Cửu Ca trả lời.
Mục Cửu Ca đành chịu thua: “Hai mươi sáu.”
“Hay lắm”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“Anh cảm thấy tuổi tác không hề quan trọng.”
Mục Cửu Ca gằn từng chữ hỏi: “Xin. Hỏi. Anh. Bao. Nhiêu. Tuổi?”
Hoa Vô Ý thoáng do dự: “Tuổi trong giấy chứng minh và tuổi thật của anh không khớp nhau. Trên giấy chứng minh chỉ có hai mươi ba, nhưng thực ra anh lớn tuổi hơn, cũng đã đi làm nhiều năm rồi. Người nuôi anh khôn lớn không nói rõ ngày tháng năm sinh cho anh biết, nhưng anh đoán chắc anh phải…”
“Hai mươi ba tuổi. Hay lắm. Thì ra anh mới hai mươi ba tuổi.” Mục Cửu Ca nhìn mặt người đối diện, thật sự không thể nhận ra được người này nhỏ tuổi hơn mình. Anh chàng này thoạt nhìn rất trưởng thành chín chắn, rất có trách nhiệm. Nếu như anh ta không nói, thì người khác chắc chắn sẽ cho rằng anh ta cỡ 27, 28 tuổi.
Hoa Vô Ý bình tĩnh nói: “Gái hơn ba, sa hũ vàng.”
Mục Cửu Ca bật cười: “Vậy sao anh không tìm cô gái hơn chín tuổi luôn đi, cái gì cũng có.”
“Ba tuổi đủ vàng để mua mọi thứ rồi rồi, không cần nhiều.”
“Tôi không có vàng cho anh sa vào.” Mục Cửu Ca bực mình nói: “Anh! Anh…! Đừng nói anh muốn lừa đảo chứ? Tôi không có tiền để anh lừa đâu.”
Ở đây Mục Cửu Ca và Hoa Vô Ý đã sử dụng loạt thành ngữ:
Gái hơn 1 ôm gà vàng
Gái hơn 2 vàng đầy hũ
Gái hơn 3 sa hũ vàng (ôm gạch vàng)
Gái hơn 4 sinh con trai
Gái hơn 5 con đầy nhà
Gái hơn 6 niềm vui đầy ắp
Gái hơn 7 cười hihi
Gái hơn 8 nhà phát tài
Gái hơn 9 cái gì cũng có
Gái hơn 10 cái gì cũng đáng giá
Dịch nghĩa: HuyenNhung
Không đợi Hoa Vô Ý kịp trả lời thì Mục Cửu Ca đã nói thẳng: “Hiện tại phòng tôi đang ở là phòng cho thuê, riêng tiền thuê nhà đã ngốn hết một phần ba tiền lương hàng tháng. Mẹ tôi có một căn nhà nhưng đã bán để lấy tiền cho mẹ tôi vào viện dưỡng lão. Mẹ tôi ở viện dưỡng lão khá lâu, hàng năm phải đóng ít nhất bảy vạn tiền viện phí.
Tôi có ông bà nội, nhưng ông nội tôi không có việc làm, hoàn toàn sống dựa vào bà nội. Họ đã lớn tuổi, sau này nhập viện chữa bệnh nhất định sẽ tốn rất nhiều tiền, mà tôi sẵn sàng trả tiền vì họ. Cho nên tôi không hề có tiền gửi ngân hàng. Còn về phần ngôi nhà cũ của ông bà nội tôi, anh càng không nên nghĩ đến. Ông bà nội tôi vẫn khỏe mạnh, ít nhất cũng phải sống thêm hai mươi năm nữa. Cho dù có chuyện gì, ba tôi vẫn đang trông chờ bán nó để mua phòng cưới cho con trai ông ấy đấy.
Còn có! Có lẽ anh có liên quan đến người nhà họ Tô, muốn đoạt những thứ trên tay tôi. Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu như anh thật sự đến vì những thứ đó thì tôi khuyên anh hãy mau từ bỏ đi! Cho dù chủ tịch nước có đến, tôi cũng không giao ra đâu! Nếu cứ ép tôi thì tôi thà rằng hủy chúng đi cũng không muốn chúng rơi vào tay người nhà họ Tô. Mà ngoài người của nhà họ Tô, những thứ đó đối với người khác không hề có tác dụng, đem bán cũng không được bao nhiêu tiền.”
Mục Cửu Ca thở hắt ra một hơi, mím môi, ngẩng đầu nhìn lên Hoa Vô Ý cao hơn cô nửa cái đầu.
Hoa Vô Ý xua tay đuổi muỗi bay xung quanh người Mục Cửu Ca, hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không còn, nói xong rồi.”
“Anh không lừa em. Nếu như em không tin, trước khi kết hôn chúng ta có thể ký một bản thỏa thuận, sau này tài sản của em sẽ thuộc về em, còn tài sản của anh sẽ chia cho em một nửa.”
Mục Cửu Ca xúc động, nhưng lại càng không tin đối phương: “Tôi xin lỗi, tôi không tin trên đời này lại có người chồng không…vụ lợi như vậy. Anh xem những minh tinh điện ảnh đi, xinh đẹp giỏi giang như thế, vậy mà chồng của các cô ấy vẫn đề phòng các cô ấy đấy thôi. Trước khi cưới còn đưa ra thỏa thuận, không muốn sau khi ly hôn phải phân chia tài sản cho vợ cũ. Anh không những không đòi hỏi tôi, lại còn muốn chia cho tôi một nửa. Mà chúng ta quen biết chưa đến một ngày. Làm sao khiến tôi không nghi ngờ anh là tên lừa đảo hay là có mục đích riêng đây?”
“Được rồi, vậy thì anh không chia cho em nữa.”
“Đấy không phải là trọng điểm!” Mục Cửu Ca lại bực mình.
Hoa Vô Ý bình tĩnh nói: “Anh cũng biết đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là anh muốn sống với em. Anh mong em có thể suy nghĩ kỹ về đề nghị của anh, đừng từ chối nhanh như vậy. Nếu như em cảm thấy quá nhanh thì anh có thể giảm bớt tốc độ, thời gian một tuần đủ chưa?”
Mục Cửu Ca yên lặng nhìn Hoa Vô Ý một lúc, bỏ lại hai chữ: “Tạm biệt!”
Sau đó xoay người, cất bước đi…. Đột nhiên quay lại, mở ví lấy ra 300 đồng đưa cho đối phương, nói: “Tôi đã nói tối nay tôi mời anh. Nếu anh không cần thì ném đi.”
Mục Cửu Ca cầm ly trà sữa không, sải bước đi.
Hoa Vô Ý cầm lấy 300 đồng, khẽ nhếch miệng, cất tiền vào ví, nhét vào túi áo, sau đó chậm rãi bước theo.
“Có thấy rõ không? Đại ca và cô em nói với nhau gì thế, vì sao cô gái đó lại kích động như vậy nhỉ?” Trịnh Dã nằm sấp trên mái nhà, tranh giành ống nhòm với Châu Tiểu Ảnh.
Châu Tiểu Ảnh đạp cậu ta ra: “Đừng có lại gần đây. Muỗi đều theo cậu tới đây này.”
“Nói bậy, tôi rõ ràng đã dùng mỹ phẩm dưỡng trắng da đặc trị côn trùng, không thể nào có muỗi bám theo được.”
“Cậu bị hôi nách, mỹ phẩm nào cũng không giúp được.”
“Châu Tiểu Ảnh! Cậu đừng có mà vu khống tôi! Tôi nào có bị hôi nách? Đó là mùi của đàn ông!”
“Câm miệng!” Châu Tiểu Ảnh đoạt lại ống nhòm: “Có lẽ đại ca đã phát hiện ra chúng ta. Bà nó chứ, chọn góc khuất thật đẹp, ngay cả khóe miệng cũng không nhìn thấy được.”
Trịnh Dã rầu rĩ, giơ cánh tay ngửi ngửi: “Tiểu Ảnh, tôi thực sự bị hôi nách sao?”
Châu Tiểu Ảnh liếc mắt, trực tiếp đá văng Trịnh Dã từ trên nóc nhà xuống.
Hoa Vô Ý chầm chậm đi theo phía sau Mục Cửu Ca, ánh mắt lướt từ tóc cô quét xuống gót chân, rồi lại từ gót chân quét lên trên, cuối cùng dừng lại ở chính giữa, ở chỗ nào đó nhô lên.
Rất tròn, rất vểnh, rất đầy đặn, rất tốt!
Anh không hiểu, không phải kết hôn là chỉ cần ưng ý thì có thể chung một chỗ hay sao? Cần chi phải mất vài tháng hay thậm chí vài năm dây dưa lằng nhằng chứ?
Hay là họ tính cưỡi lừa tìm ngựa? Chẳng lẽ bọn họ không sợ đến cuối cùng vẫn không tìm được ngựa, lừa cũng chạy mất, cuối cùng chỉ có thể dựa vào hai chân đi tới già hay sao?
Hoa Vô Ý rất lười, anh quyết định chọn con lừa nhỏ đầu tiên, sau này nuôi dưỡng cho tốt, chắc chắn cưỡi đến già cũng không sao. Chỉ có điều cô lừa nhỏ này hơi khó trị. Có lẽ không thích đối phương nhỏ tuổi hơn mình.
Ừm, còn có bạn trai cũ….Trước tiên phải nghĩ cách đá văng chướng ngại vật này đi mới được. Tuyệt đối không thể để cho bên kia trở thành cục đá ngăn cách họ ở hiện tại lẫn tương lai.
Làm thế nào để cô lừa nhỏ bướng bỉnh, độc lập, không dễ tin người này trở thành người của anh nhỉ?
Hoa Vô Ý nhìn chằm chằm bộ mông tròn tròn vểnh vểnh ở phía trước, rất muốn lấy ra “con dấu” riêng của mình mà ấn lên.
Mục Cửu Ca đi phía trước bỗng cảm thấy sau lưng dần dần nóng lên, giống như có một tia cực nóng chiếu thẳng vào lưng mình vậy.
Mục Cửu Ca bước nhanh hơn, trong lòng đột nhiên cảm giác thấy nguy hiểm—— người phía sau hình như có thần kinh không bình thường thì phải?
Có phải cô đã quá cả tin rồi không? Nhìn đối phương giống người tốt thì liền cho rằng người đó là người tốt.
Biết đâu anh ta không hề lương thiện giống như vẻ bề ngoài? Biết đâu anh ta là tội phạm quốc tế bị truy nã?…
Mục Cửu Ca lắc đầu, không thề nào, không thể nào, chớ có suy nghĩ lung tung!
Công ty của người ta ở gần đây, đồng nghiệp của người ta cũng đã gặp rồi, làm sao có thể là phần tử tội phạm được chứ?
Mục Cửu Ca ơi là Mục Cửu Ca, bình tĩnh chút đi nào. Không phải là chỉ bị người ta cầu hôn thôi sao, cô không đồng ý, đối phương dám ép cô hay sao?
Đừng nghĩ bậy bạ nữa. Về nhà tắm rửa đi ngủ. Sáng mai còn phải đi làm sớm. Buổi tối còn phải giữ tinh thần để đối phó với bạn trai cũ nữa!
Mục Cửu Ca giật mình rút tay.
“Coi chừng.” Hoa Vô Ý cầm lấy tay cô, không để cho tay cô đụng vào những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất.
Nhân viên phục vụ chạy sang xem tình hình, Hoa Vô Ý ra hiệu tính tiền, cũng trực tiếp rút ba tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho người kia.
Mục Cửu Ca thấy vậy, luống cuống cầm ví giành trả tiền nhưng lại bị Hoa Vô Ý đè tay lại: “Cầm lấy ví, đi thôi.”
Mục Cửu Ca xấu hổ, mặt đỏ đến mức sắp bốc khói, ngẩn ngơ bị Hoa Vô Ý kéo ra khỏi quán ăn.
Bước ra khỏi quán, được gió đêm mát lạnh thổi qua người khiến đầu óc hỗn loạn của cô khôi phục được một chút tỉnh táo.
Cô lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô được người ta cầu hôn. Hơn nữa lại còn diễn ra một cách đột ngột và bất ngờ như vậy nữa, mà đối phương dường như rất nghiêm túc.
Trời chứng giám, trước đây đúng là cô đã từng được người ta thổ lộ. Nhưng bạn trai từ trước đến giờ chỉ có Hàn Gia Duệ, có lẽ vì trời sinh cô tính tình tương đối bảo thủ, sau khi xác định quan hệ gần 3 tháng thì hai người vẫn chỉ ở giai đoạn nắm tay, giới hạn là hôn nhẹ vào má. Ngay lúc cô muốn tiến thêm một bước, ví dụ như hôn môi chẳng hạn thì kết quả lại….. phát hiện ra cổ tử cung phát triển không bình thường.
Sau một tuần suy nghĩ, cuối cùng cô cũng quyết định nói cho Hàn Gia Duệ biết việc này, nhưng thái độ của anh làm cô vô cùng hoang mang. Cứ thế nấn ná qua hai tháng, cô cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, bèn nói lời chia tay với anh.
Cô và Hàn Gia Duệ quen biết nhau tổng cộng được tám tháng. Trong tám tháng thì hết năm tháng rưỡi thiết lập mối quan hệ bạn bè. Ba tháng còn lại mới thật sự cảm nhận được tim đập rộn ràng và sự ngọt ngào của tình yêu. Hàn Gia Duệ cũng tạm xem như là người biết cưng chiều bạn gái. Thường xuyên hẹn cô đi ăn cơm, thỉnh thoảng còn tặng hoa cho cô, khăn hoặc những món quà nhỏ khác.
Hai tháng cuối, có lẽ là do ….cô tự ti, luôn trốn tránh đối phương. Cảm giác ngọt ngào cũng biết mất, thay vào đó là cảm giác bất an và lo lắng về tương lai của hai người.
Xét tổng thể, Hàn Gia Duệ vẫn là một công tử bột, ở chung với anh có thể thỏa mãn được lòng hư vinh của phụ nữ. Mà Hoa Vô Ý…. Mặc dù mới quen anh ta không quá 24 giờ, thực sự tiếp xúc cũng mới hơn 2 giờ, thế nhưng không hiểu sao người này lại cho cô cảm giác an toàn, thậm chí còn cho cô có thêm dũng khí, bỏ qua e lệ, nói chuyện thoải mái, tự nhiên.
Mục Cửu Ca lắc đầu, cô đang suy gì vậy? Tại sao bây giờ lại nghĩ đến những điều này?
“Trà sữa lạnh, thế nào?”
Cảm giác hơi lạnh phả vào má, Mục Cửu Ca ngẩng đầu, chẳng biết Hoa Vô Ý đã mua cho cô một ly trà sữa lạnh từ lúc nào.
Anh ta chạy đi mua sao? Quán trà sữa gần đây nhất cũng cách chỗ này hai trăm mét.
“Cảm ơn anh.” Mục Cửu Ca cầm lấy ly trà sữa lạnh để sát vào má, mặt của cô nóng quá.
“Em có đồng ý không?”
“Hả?”
“Ngày mai đi đăng kí kết hôn với anh ấy.”
“…” Mục Cửu Ca hít sâu hơi lạnh từ ly trà đá, cũng không để ý đến dáng vè bất lịch sự của mình.
Cảm thấy hơi tỉnh táo một xí, Mục Cửu Ca mới mở miệng hỏi: “Tôi có thể hỏi lý do tại sao không?”
“Em muốn hỏi tại sao anh muốn kết hôn với em?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Có ba nguyên nhân. Thứ nhất, em không có khả năng sinh con, anh cũng khó có con, như vậy chúng ta kết hôn sẽ không cần phải thương hại lẫn nhau. Thứ hai, người nuôi anh khôn lớn sắp qua đời, trước khi chết hi vọng có thể nhìn thấy anh kết hôn. Thứ ba, anh cũng đang định kết hôn, đang tìm đối tượng thích hợp, vừa hay gặp em. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã có cảm tình với em, trải qua quá trình chung sống cũng nhận ra rằng em là người phù hợp với anh, hơn nữa em lại độc thân.”
Mục Cửu Ca bật cười, giơ ly trà sữa đặt lên trán: “Anh không sợ sau này sẽ hối hận sao? Anh hoàn toàn không biết tôi là người như thế nào.”
“Hai tiếng rưỡi vừa rồi cũng đủ để anh hiểu em rồi.”
“Sặc! Chỉ có hai tiếng rưỡi, anh hiểu tôi được bao nhiêu đây? Tôi có thói xấu gì anh có biết không? Tôi có món nợ lớn nào anh có biết không? Rốt cuộc tôi là người xấu hay là người tốt anh có biết không? Thậm chí ngay cả hoàn cảnh gia đình tôi anh cũng không biết.”
“Vậy em có thói xấu nào sao? Hút thuốc? Cờ bạc? Hút thuốc phiện? Nghiện game?”
“…Không có”
“Anh cũng không có. A, có một chuyện. Lúc làm việc anh không muốn bị người khác quấy rầy, điểm này em có thể chấp nhận được chứ? Nhưng anh có thể bảo đảm là sẽ không đem việc về làm ở nhà, cũng cam đoan những ngày nghỉ lễ đều nghỉ làm để đi chơi với em.”
Mục Cửu Ca che mặt thở dài, trời ạ, vì sao câu chuyện phát triển càng lúc càng nguy hiểm thế này.
“Về món nợ của em, anh có thể hỏi là bao nhiêu không? Để anh xem tiền tiết kiệm ở ngân hàng của anh có đủ giúp em trả nợ hay không. Nếu như không đủ, anh có thể nghĩ biện pháp khác, em đừng quá lo lắng.”
Mục Cửu Ca không thể chịu nổi, hét lên, kéo Hoa Vô Ý đến một góc hẻo lánh, nói: “Anh hai à! Anh đừng ghiêm túc như vậy nữa được không? Tôi chịu không nổi đâu.”
“Em bao nhiêu tuổi?” Hoa Vô Ý hiển nhiên nhận ra được Mục Cửu Ca đang hỗn loạn.
Mục Cửu Ca trừng mắt nhìn anh ta. Hoa Vô Ý lẳng lặng chờ Cửu Ca trả lời.
Mục Cửu Ca đành chịu thua: “Hai mươi sáu.”
“Hay lắm”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“Anh cảm thấy tuổi tác không hề quan trọng.”
Mục Cửu Ca gằn từng chữ hỏi: “Xin. Hỏi. Anh. Bao. Nhiêu. Tuổi?”
Hoa Vô Ý thoáng do dự: “Tuổi trong giấy chứng minh và tuổi thật của anh không khớp nhau. Trên giấy chứng minh chỉ có hai mươi ba, nhưng thực ra anh lớn tuổi hơn, cũng đã đi làm nhiều năm rồi. Người nuôi anh khôn lớn không nói rõ ngày tháng năm sinh cho anh biết, nhưng anh đoán chắc anh phải…”
“Hai mươi ba tuổi. Hay lắm. Thì ra anh mới hai mươi ba tuổi.” Mục Cửu Ca nhìn mặt người đối diện, thật sự không thể nhận ra được người này nhỏ tuổi hơn mình. Anh chàng này thoạt nhìn rất trưởng thành chín chắn, rất có trách nhiệm. Nếu như anh ta không nói, thì người khác chắc chắn sẽ cho rằng anh ta cỡ 27, 28 tuổi.
Hoa Vô Ý bình tĩnh nói: “Gái hơn ba, sa hũ vàng.”
Mục Cửu Ca bật cười: “Vậy sao anh không tìm cô gái hơn chín tuổi luôn đi, cái gì cũng có.”
“Ba tuổi đủ vàng để mua mọi thứ rồi rồi, không cần nhiều.”
“Tôi không có vàng cho anh sa vào.” Mục Cửu Ca bực mình nói: “Anh! Anh…! Đừng nói anh muốn lừa đảo chứ? Tôi không có tiền để anh lừa đâu.”
Ở đây Mục Cửu Ca và Hoa Vô Ý đã sử dụng loạt thành ngữ:
Gái hơn 1 ôm gà vàng
Gái hơn 2 vàng đầy hũ
Gái hơn 3 sa hũ vàng (ôm gạch vàng)
Gái hơn 4 sinh con trai
Gái hơn 5 con đầy nhà
Gái hơn 6 niềm vui đầy ắp
Gái hơn 7 cười hihi
Gái hơn 8 nhà phát tài
Gái hơn 9 cái gì cũng có
Gái hơn 10 cái gì cũng đáng giá
Dịch nghĩa: HuyenNhung
Không đợi Hoa Vô Ý kịp trả lời thì Mục Cửu Ca đã nói thẳng: “Hiện tại phòng tôi đang ở là phòng cho thuê, riêng tiền thuê nhà đã ngốn hết một phần ba tiền lương hàng tháng. Mẹ tôi có một căn nhà nhưng đã bán để lấy tiền cho mẹ tôi vào viện dưỡng lão. Mẹ tôi ở viện dưỡng lão khá lâu, hàng năm phải đóng ít nhất bảy vạn tiền viện phí.
Tôi có ông bà nội, nhưng ông nội tôi không có việc làm, hoàn toàn sống dựa vào bà nội. Họ đã lớn tuổi, sau này nhập viện chữa bệnh nhất định sẽ tốn rất nhiều tiền, mà tôi sẵn sàng trả tiền vì họ. Cho nên tôi không hề có tiền gửi ngân hàng. Còn về phần ngôi nhà cũ của ông bà nội tôi, anh càng không nên nghĩ đến. Ông bà nội tôi vẫn khỏe mạnh, ít nhất cũng phải sống thêm hai mươi năm nữa. Cho dù có chuyện gì, ba tôi vẫn đang trông chờ bán nó để mua phòng cưới cho con trai ông ấy đấy.
Còn có! Có lẽ anh có liên quan đến người nhà họ Tô, muốn đoạt những thứ trên tay tôi. Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu như anh thật sự đến vì những thứ đó thì tôi khuyên anh hãy mau từ bỏ đi! Cho dù chủ tịch nước có đến, tôi cũng không giao ra đâu! Nếu cứ ép tôi thì tôi thà rằng hủy chúng đi cũng không muốn chúng rơi vào tay người nhà họ Tô. Mà ngoài người của nhà họ Tô, những thứ đó đối với người khác không hề có tác dụng, đem bán cũng không được bao nhiêu tiền.”
Mục Cửu Ca thở hắt ra một hơi, mím môi, ngẩng đầu nhìn lên Hoa Vô Ý cao hơn cô nửa cái đầu.
Hoa Vô Ý xua tay đuổi muỗi bay xung quanh người Mục Cửu Ca, hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không còn, nói xong rồi.”
“Anh không lừa em. Nếu như em không tin, trước khi kết hôn chúng ta có thể ký một bản thỏa thuận, sau này tài sản của em sẽ thuộc về em, còn tài sản của anh sẽ chia cho em một nửa.”
Mục Cửu Ca xúc động, nhưng lại càng không tin đối phương: “Tôi xin lỗi, tôi không tin trên đời này lại có người chồng không…vụ lợi như vậy. Anh xem những minh tinh điện ảnh đi, xinh đẹp giỏi giang như thế, vậy mà chồng của các cô ấy vẫn đề phòng các cô ấy đấy thôi. Trước khi cưới còn đưa ra thỏa thuận, không muốn sau khi ly hôn phải phân chia tài sản cho vợ cũ. Anh không những không đòi hỏi tôi, lại còn muốn chia cho tôi một nửa. Mà chúng ta quen biết chưa đến một ngày. Làm sao khiến tôi không nghi ngờ anh là tên lừa đảo hay là có mục đích riêng đây?”
“Được rồi, vậy thì anh không chia cho em nữa.”
“Đấy không phải là trọng điểm!” Mục Cửu Ca lại bực mình.
Hoa Vô Ý bình tĩnh nói: “Anh cũng biết đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là anh muốn sống với em. Anh mong em có thể suy nghĩ kỹ về đề nghị của anh, đừng từ chối nhanh như vậy. Nếu như em cảm thấy quá nhanh thì anh có thể giảm bớt tốc độ, thời gian một tuần đủ chưa?”
Mục Cửu Ca yên lặng nhìn Hoa Vô Ý một lúc, bỏ lại hai chữ: “Tạm biệt!”
Sau đó xoay người, cất bước đi…. Đột nhiên quay lại, mở ví lấy ra 300 đồng đưa cho đối phương, nói: “Tôi đã nói tối nay tôi mời anh. Nếu anh không cần thì ném đi.”
Mục Cửu Ca cầm ly trà sữa không, sải bước đi.
Hoa Vô Ý cầm lấy 300 đồng, khẽ nhếch miệng, cất tiền vào ví, nhét vào túi áo, sau đó chậm rãi bước theo.
“Có thấy rõ không? Đại ca và cô em nói với nhau gì thế, vì sao cô gái đó lại kích động như vậy nhỉ?” Trịnh Dã nằm sấp trên mái nhà, tranh giành ống nhòm với Châu Tiểu Ảnh.
Châu Tiểu Ảnh đạp cậu ta ra: “Đừng có lại gần đây. Muỗi đều theo cậu tới đây này.”
“Nói bậy, tôi rõ ràng đã dùng mỹ phẩm dưỡng trắng da đặc trị côn trùng, không thể nào có muỗi bám theo được.”
“Cậu bị hôi nách, mỹ phẩm nào cũng không giúp được.”
“Châu Tiểu Ảnh! Cậu đừng có mà vu khống tôi! Tôi nào có bị hôi nách? Đó là mùi của đàn ông!”
“Câm miệng!” Châu Tiểu Ảnh đoạt lại ống nhòm: “Có lẽ đại ca đã phát hiện ra chúng ta. Bà nó chứ, chọn góc khuất thật đẹp, ngay cả khóe miệng cũng không nhìn thấy được.”
Trịnh Dã rầu rĩ, giơ cánh tay ngửi ngửi: “Tiểu Ảnh, tôi thực sự bị hôi nách sao?”
Châu Tiểu Ảnh liếc mắt, trực tiếp đá văng Trịnh Dã từ trên nóc nhà xuống.
Hoa Vô Ý chầm chậm đi theo phía sau Mục Cửu Ca, ánh mắt lướt từ tóc cô quét xuống gót chân, rồi lại từ gót chân quét lên trên, cuối cùng dừng lại ở chính giữa, ở chỗ nào đó nhô lên.
Rất tròn, rất vểnh, rất đầy đặn, rất tốt!
Anh không hiểu, không phải kết hôn là chỉ cần ưng ý thì có thể chung một chỗ hay sao? Cần chi phải mất vài tháng hay thậm chí vài năm dây dưa lằng nhằng chứ?
Hay là họ tính cưỡi lừa tìm ngựa? Chẳng lẽ bọn họ không sợ đến cuối cùng vẫn không tìm được ngựa, lừa cũng chạy mất, cuối cùng chỉ có thể dựa vào hai chân đi tới già hay sao?
Hoa Vô Ý rất lười, anh quyết định chọn con lừa nhỏ đầu tiên, sau này nuôi dưỡng cho tốt, chắc chắn cưỡi đến già cũng không sao. Chỉ có điều cô lừa nhỏ này hơi khó trị. Có lẽ không thích đối phương nhỏ tuổi hơn mình.
Ừm, còn có bạn trai cũ….Trước tiên phải nghĩ cách đá văng chướng ngại vật này đi mới được. Tuyệt đối không thể để cho bên kia trở thành cục đá ngăn cách họ ở hiện tại lẫn tương lai.
Làm thế nào để cô lừa nhỏ bướng bỉnh, độc lập, không dễ tin người này trở thành người của anh nhỉ?
Hoa Vô Ý nhìn chằm chằm bộ mông tròn tròn vểnh vểnh ở phía trước, rất muốn lấy ra “con dấu” riêng của mình mà ấn lên.
Mục Cửu Ca đi phía trước bỗng cảm thấy sau lưng dần dần nóng lên, giống như có một tia cực nóng chiếu thẳng vào lưng mình vậy.
Mục Cửu Ca bước nhanh hơn, trong lòng đột nhiên cảm giác thấy nguy hiểm—— người phía sau hình như có thần kinh không bình thường thì phải?
Có phải cô đã quá cả tin rồi không? Nhìn đối phương giống người tốt thì liền cho rằng người đó là người tốt.
Biết đâu anh ta không hề lương thiện giống như vẻ bề ngoài? Biết đâu anh ta là tội phạm quốc tế bị truy nã?…
Mục Cửu Ca lắc đầu, không thề nào, không thể nào, chớ có suy nghĩ lung tung!
Công ty của người ta ở gần đây, đồng nghiệp của người ta cũng đã gặp rồi, làm sao có thể là phần tử tội phạm được chứ?
Mục Cửu Ca ơi là Mục Cửu Ca, bình tĩnh chút đi nào. Không phải là chỉ bị người ta cầu hôn thôi sao, cô không đồng ý, đối phương dám ép cô hay sao?
Đừng nghĩ bậy bạ nữa. Về nhà tắm rửa đi ngủ. Sáng mai còn phải đi làm sớm. Buổi tối còn phải giữ tinh thần để đối phó với bạn trai cũ nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook