Mục Cửu Ca
-
Chương 4: Hàn điềm phương
Hoa Vô Ý thoáng nghĩ ngợi, sau đó rất nghiêm túc trả lời rằng: “Không biết”
Mục Cửu Ca囧, bỗng chốc cũng không biết phải nói thế nào: “Khụ, đó là hai nam nhân vật chính trong phim Tuyệt Đại Song Kiều. Tên của anh rất hay. À …. mà anh ăn cơm trưa chưa?”
Hoa Vô Ý thoáng ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cô muốn mời tôi?”
“…” Chàng trai à, đây là lời hỏi thăm thông thường thôi mà! Mục Cửu Ca nhìn mái tóc và đôi mắt màu hạt dẻ của người đối diện, âm thầm xác định người này nhất định là mới về nước, chứ không phải là con lai thông thường.
Hoa Vô Ý cầm túi rác, tựa như đang đợi Mục Cửu Ca trả lời.
Mục Cửu Ca lúng túng gượng cười: “Đúng vậy. Anh mới chuyển đến, tôi là hàng xóm láng giềng đương nhiên phải mời anh ăn cơm rồi, anh muốn ăn gì?”
Hoa Vô Ý giơ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi chưa dọn dẹp xong, e là buổi trưa không được rồi. Hơn nữa buổi chiều tôi đã có hẹn với người khác, buổi tối được không? Ngoài rau diếp cá, cái gì tôi cũng ăn được tất.”
“… Được, vậy thì 6 giờ tối, tôi qua gõ cửa nhà anh nhé.” Mục Cửu Ca thoáng nghĩ ngợi rồi bỗng nói: “Hay là năm rưỡi đi. Tranh thủ lúc trời còn sáng tôi dẫn anh đi một vòng xung quanh để anh quen đường. Tiện thể thấy quán nào ngon thì chúng ta vào ăn cơm tối luôn.”
“Được, cảm ơn cô.” Hoa Vô Ý vừa bước đi bỗng nhiên quay lại, nhìn Mục Cửu Ca khen ngợi: “Cô đúng là hàng xóm tốt.” Nói xong liền bước xuống cầu thang vứt rác.
Mục Cửu Ca: “…”
Quét dọn nhà một vòng, gom tất cả quần áo bẩn và khăn chải giường ném vào máy giặt, tắm rửa gội đầu xong thì cũng đã 2 giờ. Hàn Điềm Phương tiếp tục tới học thêu.
Là người quen, Mục Cửu Ca cũng không khách sáo làm gì, dẫn em ấy đến phòng chuyên dùng để thêu thùa của cô, để cô ấy chọn một bức tranh thêu hai mặt mới, sau đó giải thích kỹ lưỡng cách giấu đầu sợi.
Hàn Điểm Phương vừa nghe vừa hỏi, giống như một học sinh tiểu học chăm chỉ. Cô ta hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến kỹ năng thêu hai mặt hai màu hai họa tiết. Mục Cửu Ca nghe xong cũng không thấy kỳ lạ, chỉ nghĩ em ấy muốn học tập, cho nên trả lời được câu nào thì trả lời câu ấy.
Một giờ sau, Mục Cửu Ca đến xem tranh thêu hai mặt mà Hàn Điềm Phương đang thêu, không khỏi khen ngợi: “Em rất có thiên phú. Mặc dù mấy thứ như thêu thùa này chỉ cần kiên nhẫn và cẩn thận, dựa bản vẽ rồi từ từ thêu cũng ra, nhưng có thiên phú và không có thiên phú vẫn có sự khác biệt.”
“Vậy ạ?” Hàn Điềm Phương cầm kim, ngẩng đầu cười: “Em cũng cảm thấy mình rất có năng khiếu thêu thùa.”
Mục Cửu Ca xoa đầu cô ta. Hàn Điềm Phương kiềm chế ý định muốn tránh, thầm nghĩ thật không may cho kiểu tóc mới làm hôm nay cô ta.
Mục Cửu Ca chỉ xoa một lát rồi bỏ tay xuống. Tóc Hàn Điềm Phương có xịt keo, cô không nên xoa nhiều.
“Thật mà, nếu như em không nói em chỉ mới học thêu một, hai năm, thì với tay nghề thành thạo của em cộng thêm động tác đâm kim không chút do dự, thì chẳng khác nào những người đã thêu mấy chục năm cả. Để chị cho xem em một bức thêu mới, em xem rồi tự phối hợp màu sắc, ở chỗ nào dùng châm pháp gì chắc không cần chị phải nói nữa nhỉ. Với khả năng của em thì đã có thể ra nghề được rồi đấy. Chị nhớ trước đây em từng nói em có nền tảng hội họa rất tốt?”
Hàn Điềm Phương giật mình, có phải cô ta đã quá đắc ý nên quên mất phải giả ngu hay không? Nhưng mà nghĩ lại thì cô ta cũng không nhất thiết phải giấu diếm, vì thế lập tức trở nên cao ngạo, thầm tự khen mình, sau đó giả vở vô tình hỏi: “Chị Cửu Ca, theo như chị nói em đã có thể ra nghề, nhưng tại sao chị luôn nói mình chưa học tới nơi tới chốn vậy?”
“Bởi vì mẹ chị quá nghiêm khắc. Mẹ chị nói chị chưa thể ra nghề, thì chị làm sao dám nói mình đã ra nghề được chứ.” Mục Cửu Ca cười, ngồi lại trước khung thêu, sau đó lấy ra một cái khăn ướt lau tay, chờ khi tay khô mới bắt đầu chọn bản thêu thích hợp.
Hàn Điềm Phương biết rõ hành động này là vì giữ cho các bản thêu không bị nhiễm bẩn, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, giả bộ chưng ra vẻ mặt đồng cảm nói: “Nhưng mẹ chị mắc bệnh Alzheimer, đã quên mất chị rồi. Làm sao mẹ chị có thể cho chị ra nghề được chứ?”
Mục Cửu Ca đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Hàn Điềm Phương: “Làm sao em biết mẹ chị bị mắc Alzheimer?”
Hàn Điềm Phương giật mình, ngay lập tức nhướng mày ngạc nhiên: “Không phải chị từng nói cho em sao?”
“Chị từng nói với em là mẹ chị bị bệnh, chứ chưa từng nói với em là mẹ chị mắc bệnh gì cả.” Mục Cửu Ca nghi ngờ nói.
Bệnh tình của mẹ cô ngay cả Hàn Gia Duệ cô cũng chưa từng nói, chỉ nói sức khỏe của bà hiện tại không tốt nên tạm ở trong viện dưỡng lão. Không phải cô không muốn nói cho anh biết, mà là Hàn Gia Duệ không hề hỏi. Anh chỉ nói rằng có thể tìm được một viện dưỡng lão tốt hơn, cũng như gánh vác mọi chi phí liên quan. Cô không muốn tiền của anh, càng thấy phản cảm khi anh tỏ vẻ ta đây giàu có, cho nên cũng lười nói nhiều.
“Chắc là em nghe hàng xóm nói.” Hàn Điềm Phương chớp mắt.
“Nhưng mọi người xung quanh càng không biết mẹ chị mắc bệnh. Chị chưa từng nói cho ai cả.”
Mục Cửu Ca không phải là người hay buôn chuyện, cũng không thích nói với người khác về gia đình mình. Hơn nữa vì một số lý do đặc biệt nên cô không muốn quá nhiều người biết mẹ cô mắc bệnh Azizenmer. Cho nên chỉ có những người cực kỳ thân thiết mới biết mẹ cô bị bệnh Azizenmer mà thôi
Tuy rằng cô và Hàn Gia Duệ từng qua lại, cô cũng khá thân thiết với Hàn Điềm Phương nhưng vẫn giữ chút khoảng cách nhất định.
Hàn Điềm Phương nhún vai, nũng nịu nói: “Chị Cửu Ca, sao chị lại để ý chuyện này vậy? Em thật sự không nhớ là ai đã nói với em nữa, có lẽ có người nào đó từng nói cho nên em mới nhớ. Chị biết trí nhớ em rất tốt mà.”
Mục Cửu Ca cũng không phải đặc biệt để ý đến chuyện này, chẳng qua cô chỉ tò mò tại sao Hàn Điềm Phương lại biết việc này thôi. Bởi vì nếu như Hàn Điềm Phương đã biết thì Hàn Gia Duệ không thể không biết, nhưng anh chưa từng nhắc tới.
“Chị Cửu Ca, tại sao chị lại không muốn người khác biết mẹ chị mắc bệnh Alzheimer vậy?” Hàn Điềm Phương tò mò hỏi.
“Bởi vì người ta hỏi một lần, chị sẽ đau lòng thêm một lần.” Mục Cửu Ca cười nói, thuận miệng chấm dứt đề tài này.
Hàn Điềm Phương âm thầm bĩu môi, chị tưởng tôi không biết sao? Chẳng qua chị sợ người ta tìm thấy chị, thấy mẹ chị mắc bệnh mất trí nhớ rồi nói chị không thể ra nghề, không có tư cách kế thừa kỹ nghệ thêu thùa, bắt chị phải giao những thứ kia ra chứ gì?
“Cầu cho dì sớm bình phục lại.” Hàn Điềm Phương duyên dáng chắp tay cầu nguyện, ngay sau đó bỏ tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang Mục Cửu Ca hỏi: “Chị Cửu Ca, có phải chị giấu em chuyện gì không?”
“Chị giấu em nhiều chuyện lắm, em hỏi chuyện nào?” Cửu Ca nói đùa.
“Ví dụ như mẹ chị còn có một tuyệt kĩ thêu thùa, chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam. Mà chị vẫn chưa có học xong kỹ nghệ ấy, cho nên mới không dám nói mình đã ra nghề…”
Mục Cửu Ca bật cười: “Em xem quá nhiều phim thần tượng rồi đấy? Ha ha ha”
“Thế rốt cuộc có hay không vậy?”
Mục Cửu Ca cúi đầu nhìn khung thêu, không nói có, cũng không nói không.
Trong mắt Hàn Điềm Phương có tia không vui, nhưng vẫn cười ngọt ngào nói: ” Chị Cửu Ca à? Nói cho người ta đi mà, người ta tò mò nha. Chị tốt à? Cô giáo Mục à? Sư phụ Mục à? Chị dâu à?”
Mục Cửu Ca bị Điềm Phương cuốn lấy, không còn cách nào đành phải ngẩng đầu lên nói: “Em đừng gọi bậy. Chị đã nói là chị và anh trai em đã chia tay. Mẹ chị, bà ấy…. Cũng không phải là có kỹ nghệ gì. Chỉ là bà ấy không muốn chị học thêu, cũng không hi vọng chị coi đây là nghề để kiếm sống sau này”.
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì thêu ảnh hưởng không tốt đến mắt.” Mục Cửu Ca giải thích: “Bây giờ máy thêu đầy rẫy, hơn nữa máy thêu so với người còn tinh xảo hơn, cho nên mẹ chị luôn nói, nghề thêu thùa này sẽ nhanh chóng thất truyền mà thôi, giống như nghề đúc kiếm, bây giờ chỉ còn ghi lại trong sử sách. Bà muốn chị học thêu cho vui chứ không phải muốn chị làm nghề này để kiếm sống. Bà không hi vọng chị hao phí quá nhiều thời gian và tinh lực vào chuyện thêu thùa này.”
Hàn Điềm Phương giả bộ ngây thơ hỏi: “Tại sao không thể kiếm sống bằng nghề này được ạ? Hiện nay nước ta rất coi trọng những ngành nghề truyền thống, hơn nữa còn tạo điều kiện giúp đỡ những người làm nghề này mà. Rất nhiều vùng mà mọi người ở đó đều dựa vào việc buôn bán sản phẩm thêu thùa để sinh sống. Một số công ty thời trang và nhà thiết kế còn đặc biệt mời những nghệ nhân thêu thùa để may những trang phục thủ công riêng mà chị”.
“Dù sao những điều em nói vẫn là thiểu số…. Những vùng ấy chủ yếu là khu du lịch mà thôi.” Mục Cửu Ca xếp chỉ thêu ra thành từng loại, sau đó móc vào khung thêu: “Bây giờ mọi người nhìn sản phẩm thêu thùa không khác tác phẩm nghệ thuật là mấy. Nếu như không có thị trường tiêu thụ tốt thì dựa vào nghề thêu để kiếm sống là rất khó khăn vất vả. Nếu như có nghề tốt hơn, liệu có mấy người thực sự nguyện ý ngồi học thêu đây?”
“Vậy chị không thấy cũng bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên những bậc thầy thêu thùa mới càng ngày càng ít đi sao? Cả những tác phẩm thêu xuất sắc cũng chẳng còn bao nhiêu.”
Mục Cửu Ca gật đầu: “Em nói không sai. Bởi vậy có một số kỹ nghệ thêu thùa đã thực sự trở thành truyền thuyết.”
“Chị Cửu Ca, chị nói kỹ nghệ thêu thùa trong truyền thuyết là cái nào vậy?” Hàn Điềm Phương dừng thêu, dỏng tai lên nghe. Đối với tình trạng bệnh tật và suy nghĩ của mẹ con Mục Cửu Ca cô ta chẳng muốn quan tâm. Cái cô ta thật sự quan tâm chính là kỹ nghệ thêu thùa của nhà họ Tô kia kìa.
Mục Cửu Ca nghĩ ngợi: “Trước kia chị từng có nghe mẹ chị có nói sơ qua. Kỹ nghệ thêu thùa thất truyền được chia thành ba loại. Đầu tiên là châm pháp, ví như có một kiểu thêu hoa văn mỏng như cánh ve. Loại hoa văn mỏng này không chỉ có màu sắc như ẩn như hiện, mà hai mặt của nó hoàn toàn trơn nhẵn, phẳng lì, không có cảm giác nhấp nhô, phồng lên, giống như hoa văn đó vốn có trên tơ lụa vậy.”
“Vậy chị có biết cách thêu không?” Hàn Điềm Phương cố đè nén xúc động và hưng phấn, bình tĩnh hỏi.
“Có biết hay không có quan trọng không?” Mục Cửu Ca mỉm cười trả lời: “Loại kỹ nghệ thêu thất truyền này đối với người xưa mà nói thì cực kỳ khó, nhưng đối với máy thêu thời nay thì vô cùng dễ dàng, không những thế còn sản xuất ra được những sản phẩm giống nhau hàng loạt.”
Hàn Điềm Phương hơi cắn môi, thầm nghĩ Mục Cửu Ca thật xảo quyệt, học thêu với chị ta lâu như vậy, nhưng ngoại trừ một số phương pháp thêu thùa người thường đều biết thì chị ta chưa bao giờ nói về kỹ nghệ thêu thùa bên nhà mẹ đẻ. Có đôi lúc giải đáp các vấn đề của cô cũng mập mờ, lấp lửng.
“Máy thêu là máy thêu, người là người. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, sao chị có thể nói thành một? Chị Cửu Ca, chị đã từng nghĩ rằng nếu như có được phương pháp thêu này, chị có thể được gọi là bậc thầy thêu thùa hay chưa?.”
“Bậc thầy thêu thùa? Chị á? Còn sớm quá.” Mục Cửu Ca thấy hôm nay Hàn Điềm Phương không thể tĩnh tâm để thêu, mà cô cũng có chút phiền muộn nên đành đứng dậy thu dọn dụng cụ thêu cho vào giỏ.
“Học thêu thùa cũng giống như học vẽ tranh vậy. Không phải chỉ cần mình có được nhiều kỹ nghệ thì sẽ trở thành bậc thầy. Những người sở hữu kỹ thuật thêu tay được nâng cao một cách thành thạo thì cũng chỉ được coi là công nhân thêu thùa, tốt hơn chút nữa được gọi là nghệ nhân thêu, còn để được xưng là bậc thầy thì…….Vậy phải cần nỗ lực cả đời mới đủ. Mà cả đời này chị vẫn chưa chuẩn bị tốt để tính đến việc này.”
Hàn Điềm Phương không hiểu, không khỏi đố kỵ vì bản thân cô ta không có: “Chị có nền tảng tốt, lại có truyền thừa. Tại sao vẫn chưa chuẩn bị tốt chứ?”
Mục Cửu Ca xoay người, thở dài: “Bởi vì chị không chắc mình có thích thú với thêu thùa hay không. Thích đến mức sẵn sàng nghĩ đấy là niềm vui, là công việc phải làm, giống như… Trách nhiệm.”
“Trách nhiệm á?”
Mục Cửu Ca gật đầu: “Trách nhiệm.”
Hàn Điềm Phương cảm thấy khó hiểu vô cùng, rất muốn hỏi Cửu Ca rốt cuộc là trách nhiệm gì, nhưng lại sợ khiến Cửu Ca nghi ngờ, cho nên đành phải kiềm chế.
“Chị Cửu Ca, chị nói kỹ nghệ thêu thùa thất truyền được chia làm ba loại. Đầu tiên là châm pháp, vậy hai loại còn lại là gì vậy?”
Mục Cửu Ca cười trả lời: “Hai loại còn lại chính là thêu…”
“Ping pong ping pong” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mục Cửu Ca ngừng nói, đi qua người Hàn Điềm Phương: “Có người đến, em chờ chị một lát.”
Hàn Điềm Phương tuy rằng tức giận nhưng không thể làm gì khác, đành chờ đợi.
Mục Cửu Ca đi tới cửa, cất tiếng hỏi: “Ai đấy?”
Ngoài cửa truyền vào một giọng nam hơi trầm: “Là tôi, Hoa Vô Ý.”
Mục Cửu Ca kinh ngạc, nhìn xuống đồng hồ, mới hơn 3 giờ, sao anh chàng lại tới sớm như vậy nhỉ? Nhưng cô vẫn lập tức mở cửa, nhỡ may anh chàng có chuyện gì cần cô giúp đỡ thì sao?
Mục Cửu Ca囧, bỗng chốc cũng không biết phải nói thế nào: “Khụ, đó là hai nam nhân vật chính trong phim Tuyệt Đại Song Kiều. Tên của anh rất hay. À …. mà anh ăn cơm trưa chưa?”
Hoa Vô Ý thoáng ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cô muốn mời tôi?”
“…” Chàng trai à, đây là lời hỏi thăm thông thường thôi mà! Mục Cửu Ca nhìn mái tóc và đôi mắt màu hạt dẻ của người đối diện, âm thầm xác định người này nhất định là mới về nước, chứ không phải là con lai thông thường.
Hoa Vô Ý cầm túi rác, tựa như đang đợi Mục Cửu Ca trả lời.
Mục Cửu Ca lúng túng gượng cười: “Đúng vậy. Anh mới chuyển đến, tôi là hàng xóm láng giềng đương nhiên phải mời anh ăn cơm rồi, anh muốn ăn gì?”
Hoa Vô Ý giơ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi chưa dọn dẹp xong, e là buổi trưa không được rồi. Hơn nữa buổi chiều tôi đã có hẹn với người khác, buổi tối được không? Ngoài rau diếp cá, cái gì tôi cũng ăn được tất.”
“… Được, vậy thì 6 giờ tối, tôi qua gõ cửa nhà anh nhé.” Mục Cửu Ca thoáng nghĩ ngợi rồi bỗng nói: “Hay là năm rưỡi đi. Tranh thủ lúc trời còn sáng tôi dẫn anh đi một vòng xung quanh để anh quen đường. Tiện thể thấy quán nào ngon thì chúng ta vào ăn cơm tối luôn.”
“Được, cảm ơn cô.” Hoa Vô Ý vừa bước đi bỗng nhiên quay lại, nhìn Mục Cửu Ca khen ngợi: “Cô đúng là hàng xóm tốt.” Nói xong liền bước xuống cầu thang vứt rác.
Mục Cửu Ca: “…”
Quét dọn nhà một vòng, gom tất cả quần áo bẩn và khăn chải giường ném vào máy giặt, tắm rửa gội đầu xong thì cũng đã 2 giờ. Hàn Điềm Phương tiếp tục tới học thêu.
Là người quen, Mục Cửu Ca cũng không khách sáo làm gì, dẫn em ấy đến phòng chuyên dùng để thêu thùa của cô, để cô ấy chọn một bức tranh thêu hai mặt mới, sau đó giải thích kỹ lưỡng cách giấu đầu sợi.
Hàn Điểm Phương vừa nghe vừa hỏi, giống như một học sinh tiểu học chăm chỉ. Cô ta hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến kỹ năng thêu hai mặt hai màu hai họa tiết. Mục Cửu Ca nghe xong cũng không thấy kỳ lạ, chỉ nghĩ em ấy muốn học tập, cho nên trả lời được câu nào thì trả lời câu ấy.
Một giờ sau, Mục Cửu Ca đến xem tranh thêu hai mặt mà Hàn Điềm Phương đang thêu, không khỏi khen ngợi: “Em rất có thiên phú. Mặc dù mấy thứ như thêu thùa này chỉ cần kiên nhẫn và cẩn thận, dựa bản vẽ rồi từ từ thêu cũng ra, nhưng có thiên phú và không có thiên phú vẫn có sự khác biệt.”
“Vậy ạ?” Hàn Điềm Phương cầm kim, ngẩng đầu cười: “Em cũng cảm thấy mình rất có năng khiếu thêu thùa.”
Mục Cửu Ca xoa đầu cô ta. Hàn Điềm Phương kiềm chế ý định muốn tránh, thầm nghĩ thật không may cho kiểu tóc mới làm hôm nay cô ta.
Mục Cửu Ca chỉ xoa một lát rồi bỏ tay xuống. Tóc Hàn Điềm Phương có xịt keo, cô không nên xoa nhiều.
“Thật mà, nếu như em không nói em chỉ mới học thêu một, hai năm, thì với tay nghề thành thạo của em cộng thêm động tác đâm kim không chút do dự, thì chẳng khác nào những người đã thêu mấy chục năm cả. Để chị cho xem em một bức thêu mới, em xem rồi tự phối hợp màu sắc, ở chỗ nào dùng châm pháp gì chắc không cần chị phải nói nữa nhỉ. Với khả năng của em thì đã có thể ra nghề được rồi đấy. Chị nhớ trước đây em từng nói em có nền tảng hội họa rất tốt?”
Hàn Điềm Phương giật mình, có phải cô ta đã quá đắc ý nên quên mất phải giả ngu hay không? Nhưng mà nghĩ lại thì cô ta cũng không nhất thiết phải giấu diếm, vì thế lập tức trở nên cao ngạo, thầm tự khen mình, sau đó giả vở vô tình hỏi: “Chị Cửu Ca, theo như chị nói em đã có thể ra nghề, nhưng tại sao chị luôn nói mình chưa học tới nơi tới chốn vậy?”
“Bởi vì mẹ chị quá nghiêm khắc. Mẹ chị nói chị chưa thể ra nghề, thì chị làm sao dám nói mình đã ra nghề được chứ.” Mục Cửu Ca cười, ngồi lại trước khung thêu, sau đó lấy ra một cái khăn ướt lau tay, chờ khi tay khô mới bắt đầu chọn bản thêu thích hợp.
Hàn Điềm Phương biết rõ hành động này là vì giữ cho các bản thêu không bị nhiễm bẩn, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, giả bộ chưng ra vẻ mặt đồng cảm nói: “Nhưng mẹ chị mắc bệnh Alzheimer, đã quên mất chị rồi. Làm sao mẹ chị có thể cho chị ra nghề được chứ?”
Mục Cửu Ca đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Hàn Điềm Phương: “Làm sao em biết mẹ chị bị mắc Alzheimer?”
Hàn Điềm Phương giật mình, ngay lập tức nhướng mày ngạc nhiên: “Không phải chị từng nói cho em sao?”
“Chị từng nói với em là mẹ chị bị bệnh, chứ chưa từng nói với em là mẹ chị mắc bệnh gì cả.” Mục Cửu Ca nghi ngờ nói.
Bệnh tình của mẹ cô ngay cả Hàn Gia Duệ cô cũng chưa từng nói, chỉ nói sức khỏe của bà hiện tại không tốt nên tạm ở trong viện dưỡng lão. Không phải cô không muốn nói cho anh biết, mà là Hàn Gia Duệ không hề hỏi. Anh chỉ nói rằng có thể tìm được một viện dưỡng lão tốt hơn, cũng như gánh vác mọi chi phí liên quan. Cô không muốn tiền của anh, càng thấy phản cảm khi anh tỏ vẻ ta đây giàu có, cho nên cũng lười nói nhiều.
“Chắc là em nghe hàng xóm nói.” Hàn Điềm Phương chớp mắt.
“Nhưng mọi người xung quanh càng không biết mẹ chị mắc bệnh. Chị chưa từng nói cho ai cả.”
Mục Cửu Ca không phải là người hay buôn chuyện, cũng không thích nói với người khác về gia đình mình. Hơn nữa vì một số lý do đặc biệt nên cô không muốn quá nhiều người biết mẹ cô mắc bệnh Azizenmer. Cho nên chỉ có những người cực kỳ thân thiết mới biết mẹ cô bị bệnh Azizenmer mà thôi
Tuy rằng cô và Hàn Gia Duệ từng qua lại, cô cũng khá thân thiết với Hàn Điềm Phương nhưng vẫn giữ chút khoảng cách nhất định.
Hàn Điềm Phương nhún vai, nũng nịu nói: “Chị Cửu Ca, sao chị lại để ý chuyện này vậy? Em thật sự không nhớ là ai đã nói với em nữa, có lẽ có người nào đó từng nói cho nên em mới nhớ. Chị biết trí nhớ em rất tốt mà.”
Mục Cửu Ca cũng không phải đặc biệt để ý đến chuyện này, chẳng qua cô chỉ tò mò tại sao Hàn Điềm Phương lại biết việc này thôi. Bởi vì nếu như Hàn Điềm Phương đã biết thì Hàn Gia Duệ không thể không biết, nhưng anh chưa từng nhắc tới.
“Chị Cửu Ca, tại sao chị lại không muốn người khác biết mẹ chị mắc bệnh Alzheimer vậy?” Hàn Điềm Phương tò mò hỏi.
“Bởi vì người ta hỏi một lần, chị sẽ đau lòng thêm một lần.” Mục Cửu Ca cười nói, thuận miệng chấm dứt đề tài này.
Hàn Điềm Phương âm thầm bĩu môi, chị tưởng tôi không biết sao? Chẳng qua chị sợ người ta tìm thấy chị, thấy mẹ chị mắc bệnh mất trí nhớ rồi nói chị không thể ra nghề, không có tư cách kế thừa kỹ nghệ thêu thùa, bắt chị phải giao những thứ kia ra chứ gì?
“Cầu cho dì sớm bình phục lại.” Hàn Điềm Phương duyên dáng chắp tay cầu nguyện, ngay sau đó bỏ tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang Mục Cửu Ca hỏi: “Chị Cửu Ca, có phải chị giấu em chuyện gì không?”
“Chị giấu em nhiều chuyện lắm, em hỏi chuyện nào?” Cửu Ca nói đùa.
“Ví dụ như mẹ chị còn có một tuyệt kĩ thêu thùa, chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam. Mà chị vẫn chưa có học xong kỹ nghệ ấy, cho nên mới không dám nói mình đã ra nghề…”
Mục Cửu Ca bật cười: “Em xem quá nhiều phim thần tượng rồi đấy? Ha ha ha”
“Thế rốt cuộc có hay không vậy?”
Mục Cửu Ca cúi đầu nhìn khung thêu, không nói có, cũng không nói không.
Trong mắt Hàn Điềm Phương có tia không vui, nhưng vẫn cười ngọt ngào nói: ” Chị Cửu Ca à? Nói cho người ta đi mà, người ta tò mò nha. Chị tốt à? Cô giáo Mục à? Sư phụ Mục à? Chị dâu à?”
Mục Cửu Ca bị Điềm Phương cuốn lấy, không còn cách nào đành phải ngẩng đầu lên nói: “Em đừng gọi bậy. Chị đã nói là chị và anh trai em đã chia tay. Mẹ chị, bà ấy…. Cũng không phải là có kỹ nghệ gì. Chỉ là bà ấy không muốn chị học thêu, cũng không hi vọng chị coi đây là nghề để kiếm sống sau này”.
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì thêu ảnh hưởng không tốt đến mắt.” Mục Cửu Ca giải thích: “Bây giờ máy thêu đầy rẫy, hơn nữa máy thêu so với người còn tinh xảo hơn, cho nên mẹ chị luôn nói, nghề thêu thùa này sẽ nhanh chóng thất truyền mà thôi, giống như nghề đúc kiếm, bây giờ chỉ còn ghi lại trong sử sách. Bà muốn chị học thêu cho vui chứ không phải muốn chị làm nghề này để kiếm sống. Bà không hi vọng chị hao phí quá nhiều thời gian và tinh lực vào chuyện thêu thùa này.”
Hàn Điềm Phương giả bộ ngây thơ hỏi: “Tại sao không thể kiếm sống bằng nghề này được ạ? Hiện nay nước ta rất coi trọng những ngành nghề truyền thống, hơn nữa còn tạo điều kiện giúp đỡ những người làm nghề này mà. Rất nhiều vùng mà mọi người ở đó đều dựa vào việc buôn bán sản phẩm thêu thùa để sinh sống. Một số công ty thời trang và nhà thiết kế còn đặc biệt mời những nghệ nhân thêu thùa để may những trang phục thủ công riêng mà chị”.
“Dù sao những điều em nói vẫn là thiểu số…. Những vùng ấy chủ yếu là khu du lịch mà thôi.” Mục Cửu Ca xếp chỉ thêu ra thành từng loại, sau đó móc vào khung thêu: “Bây giờ mọi người nhìn sản phẩm thêu thùa không khác tác phẩm nghệ thuật là mấy. Nếu như không có thị trường tiêu thụ tốt thì dựa vào nghề thêu để kiếm sống là rất khó khăn vất vả. Nếu như có nghề tốt hơn, liệu có mấy người thực sự nguyện ý ngồi học thêu đây?”
“Vậy chị không thấy cũng bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên những bậc thầy thêu thùa mới càng ngày càng ít đi sao? Cả những tác phẩm thêu xuất sắc cũng chẳng còn bao nhiêu.”
Mục Cửu Ca gật đầu: “Em nói không sai. Bởi vậy có một số kỹ nghệ thêu thùa đã thực sự trở thành truyền thuyết.”
“Chị Cửu Ca, chị nói kỹ nghệ thêu thùa trong truyền thuyết là cái nào vậy?” Hàn Điềm Phương dừng thêu, dỏng tai lên nghe. Đối với tình trạng bệnh tật và suy nghĩ của mẹ con Mục Cửu Ca cô ta chẳng muốn quan tâm. Cái cô ta thật sự quan tâm chính là kỹ nghệ thêu thùa của nhà họ Tô kia kìa.
Mục Cửu Ca nghĩ ngợi: “Trước kia chị từng có nghe mẹ chị có nói sơ qua. Kỹ nghệ thêu thùa thất truyền được chia thành ba loại. Đầu tiên là châm pháp, ví như có một kiểu thêu hoa văn mỏng như cánh ve. Loại hoa văn mỏng này không chỉ có màu sắc như ẩn như hiện, mà hai mặt của nó hoàn toàn trơn nhẵn, phẳng lì, không có cảm giác nhấp nhô, phồng lên, giống như hoa văn đó vốn có trên tơ lụa vậy.”
“Vậy chị có biết cách thêu không?” Hàn Điềm Phương cố đè nén xúc động và hưng phấn, bình tĩnh hỏi.
“Có biết hay không có quan trọng không?” Mục Cửu Ca mỉm cười trả lời: “Loại kỹ nghệ thêu thất truyền này đối với người xưa mà nói thì cực kỳ khó, nhưng đối với máy thêu thời nay thì vô cùng dễ dàng, không những thế còn sản xuất ra được những sản phẩm giống nhau hàng loạt.”
Hàn Điềm Phương hơi cắn môi, thầm nghĩ Mục Cửu Ca thật xảo quyệt, học thêu với chị ta lâu như vậy, nhưng ngoại trừ một số phương pháp thêu thùa người thường đều biết thì chị ta chưa bao giờ nói về kỹ nghệ thêu thùa bên nhà mẹ đẻ. Có đôi lúc giải đáp các vấn đề của cô cũng mập mờ, lấp lửng.
“Máy thêu là máy thêu, người là người. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, sao chị có thể nói thành một? Chị Cửu Ca, chị đã từng nghĩ rằng nếu như có được phương pháp thêu này, chị có thể được gọi là bậc thầy thêu thùa hay chưa?.”
“Bậc thầy thêu thùa? Chị á? Còn sớm quá.” Mục Cửu Ca thấy hôm nay Hàn Điềm Phương không thể tĩnh tâm để thêu, mà cô cũng có chút phiền muộn nên đành đứng dậy thu dọn dụng cụ thêu cho vào giỏ.
“Học thêu thùa cũng giống như học vẽ tranh vậy. Không phải chỉ cần mình có được nhiều kỹ nghệ thì sẽ trở thành bậc thầy. Những người sở hữu kỹ thuật thêu tay được nâng cao một cách thành thạo thì cũng chỉ được coi là công nhân thêu thùa, tốt hơn chút nữa được gọi là nghệ nhân thêu, còn để được xưng là bậc thầy thì…….Vậy phải cần nỗ lực cả đời mới đủ. Mà cả đời này chị vẫn chưa chuẩn bị tốt để tính đến việc này.”
Hàn Điềm Phương không hiểu, không khỏi đố kỵ vì bản thân cô ta không có: “Chị có nền tảng tốt, lại có truyền thừa. Tại sao vẫn chưa chuẩn bị tốt chứ?”
Mục Cửu Ca xoay người, thở dài: “Bởi vì chị không chắc mình có thích thú với thêu thùa hay không. Thích đến mức sẵn sàng nghĩ đấy là niềm vui, là công việc phải làm, giống như… Trách nhiệm.”
“Trách nhiệm á?”
Mục Cửu Ca gật đầu: “Trách nhiệm.”
Hàn Điềm Phương cảm thấy khó hiểu vô cùng, rất muốn hỏi Cửu Ca rốt cuộc là trách nhiệm gì, nhưng lại sợ khiến Cửu Ca nghi ngờ, cho nên đành phải kiềm chế.
“Chị Cửu Ca, chị nói kỹ nghệ thêu thùa thất truyền được chia làm ba loại. Đầu tiên là châm pháp, vậy hai loại còn lại là gì vậy?”
Mục Cửu Ca cười trả lời: “Hai loại còn lại chính là thêu…”
“Ping pong ping pong” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mục Cửu Ca ngừng nói, đi qua người Hàn Điềm Phương: “Có người đến, em chờ chị một lát.”
Hàn Điềm Phương tuy rằng tức giận nhưng không thể làm gì khác, đành chờ đợi.
Mục Cửu Ca đi tới cửa, cất tiếng hỏi: “Ai đấy?”
Ngoài cửa truyền vào một giọng nam hơi trầm: “Là tôi, Hoa Vô Ý.”
Mục Cửu Ca kinh ngạc, nhìn xuống đồng hồ, mới hơn 3 giờ, sao anh chàng lại tới sớm như vậy nhỉ? Nhưng cô vẫn lập tức mở cửa, nhỡ may anh chàng có chuyện gì cần cô giúp đỡ thì sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook