Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy
-
Chương 56: Tiếng khóc
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Ở nhà một tuần, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì trở về trường học.
Giữa hè nắng hè chói chang.
Tưởng Tây Trì đến phòng thí nghiệm của Trương Chi Kính trình diện, Phương Huỳnh đang tìm hai công việc dạy thêm, xếp vào buổi sáng và buổi chiều.
Tiền thuê nhà gần đây không rẻ lắm, học bổng phải đến tháng mười mới phát, Phương Huỳnh không muốn ỷ lại hoàn toàn vào Tưởng Tây Trì một mình chống đỡ, cho nên soạn bài rất vất vả, mỗi ngày, buổi sáng và trưa cộng thêm sáu tiếng đi dạy thêm, lại làm mọi chuyện rất cẩn thận.
Thực tập ở phòng thí nghiệm của Trương Chi Kính, đương nhiên là không có trả tiền lương. Nhưng về kinh nghiệm, thì rất có ích cho sự phát triển lâu dài sau này, Tưởng Tây Trì đã cẩn thận suy nghĩ, vẫn nên lựa chọn đồng ý.
Nhiệm vụ ở phòng thí nghiệm nặng nề, hơn nữa Tưởng Tây Trì là đàn em khóa dưới mới tới, cho nên thu thập số liệu thí nghiệm, phân tích số liệu, chuyện cơ bản nhất, tất cả đều chuyển sang trên tay anh.
Dù vậy, một kỳ nghỉ hè này, anh cũng học được không ít chuyện, Trương Chi Kính càng xem trọng anh hơn, có nhiều lúc đều muốn tiện thể nâng đỡ anh theo. Dù sao cũng là người giỏi trong nghề, trong tay nắm nhiều hạng mục thí nghiệm trọng điểm, kẽ tay rớt xuống một ít đồ, cũng đủ để mài dũa người mới tốn rất nhiều thời gian.
Học kỳ mới bắt đầu, sau khi Trương Chi Kính thu nhận sinh viên học thạc sĩ và tiến sĩ vào, thì tổ chức bữa liên hoa giữa thầy trò với nhau.
Cuối tháng hè, thực tập của Tưởng Tây Trì sẽ kết thúc, nên đương nhiên chuyện này không liên quan đến anh. Nhưng không ngờ nhận được điện thoại của Trương Chi Kính, dặn anh nhất định phải tham gia.
Người học với Trương Chi Kính đều đã sắp tốt nghiệp, Tưởng Tây Trì nhìn xung quanh một vòng, lại không phát hiện bóng dáng của Nhiếp Tuyết Tùng.
Trong thời gian Tưởng Tây Trì thực tập ở phòng thí nghiệm, chủ yếu là học tỷ Âu Dương Nhuế phụ trách chỉ đạo và phân công làm việc. Liên hoan lần này, Âu Dương Nhuế cũng vừa đúng ngồi ở bên cạnh, Tưởng Tây Trì liền hiện ra nghi vấn của mình.
Âu Dương Nhuế cũng khẽ xùy một tiếng, "Ỷ sủng mà kiêu."
Tưởng Tây Trì tự nhiên nheo mắt.
Nhìn vào trong mắt Âu Dương Nhuế, trên gương mặt vẫn luôn hiền lành lại cất giấu sự chán ghét rất rõ ràng.
Anh không có thiện cảm, hỏi thăm thử, chỉ nói: “Nghe nói học tỷ Nhiếp đang bị bệnh.”
"Ba ngày hai bữa bị bệnh, ai biết bệnh cái gì —— không nói chuyện này, Tây Trì, hôm nay thầy Trương cũng đặc biệt kêu em, sao hả, đã quyết định muốn làm học trò của thầy Trương sao?”
Tưởng Tây Trì chưa cho bất kỳ câu trả lời khẳng định nào, chỉ nói cảm ơn Trương Chi Kính đã ưu ái, vân vân.
Sau liên hoan, Tưởng Tây Trì cũng có liên lạc với Nhiếp Tuyết Tùng một lần. Người trả lời là mẹ của Nhiếp Tuyết Tùng, nói gần đây cô ấy đang dưỡng bệnh, không tiện liên lạc với bên ngoài, cảm ơn sự quan tâm của Tưởng Tây Trì.
“Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” của Trương Chi Kính, và “ỷ sủng mà kiêu” trong miệng Âu Dương Nhuế, thật sự là hai đánh giá một trời một vực, điều này làm cho Tưởng Tây Trì không thể không để ý.
Nói bóng nói gió hỏi một vòng, đều nói Nhiếp Tuyết Tùng vốn là học trò mà Trương Chi Kính đắc ý, là Trương Chi Kính nhìn trúng. Nhưng bản thân cô ấy là “kẻ bất tài không chịu được khổ”, đã nghiên cứu ba năm rồi, nhưng lại không gửi được một bài tập san nào, không tự lãnh đạo thí nghiệm một lần nào, làm Trương Chi Kính vô cùng thất vọng.
Lời giải thích này, logic này phù hợp với của mình, nhưng mà…
Tưởng Tây Trì luôn nhớ tới ngày đó, Nhiếp Tuyết Tùng thốt ra câu "Đừng đi". [email protected]
Cứ quan tâm, nhưng không liên lạc được với Nhiếp Tuyết Tùng, chương trình học vào năm hai lại nhiều, Tưởng Tây Trì lo thân mình còn chưa xong, nên tạm thời gác lại chuyện này.
Tháng mười một, trong viện có nghiên cứu năm hai làm đề tài nghiên cứu luận văn tốt nghiệp, trong lúc nghiên cứu năm ba làm luận văn lên phát biểu, Nhiếp Tuyết Tùng vẫn không có tới.
Nghe nói, dựa theo tình hình này, e rằng Nhiếp Tuyết Tùng phải kéo dài thời hạn tốt nghiệp.
Tháng 12, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh chuẩn bị thi cấp bốn.
Tiếng anh căn bản của hai người không yếu, nên cũng không quá phí thời gian cho chuyện này.
Cuộc thi cấp bốn kết thúc, Phương Huỳnh được Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La hẹn ra ngoài dạo phố. Phương Huỳnh không có hứng thú đối với mua sắm, nhưng đi cùng thì phải làm tròn bổn phận.
Đến trung tâm thành phố mua sắm cả buổi chiều, buổi tối lại cùng nhau đi xem phim.
Lúc lên tàu điện ngầm trở về, Phương Huỳnh gửi tin nhắn cho Tưởng Tây Trì, nghe nói anh vẫn còn đang ở phòng thí nghiệm, liền bỏ Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La dưới tàu điện ngầm đại học A.
Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La cùng trừng mắt nhìn cô.
Phương Huỳnh cười hì hì: "Lần sau sẽ sủng ái các cậu!"
Thành phố Lâm Hải, độ ấm vào mùa đông cao hơn Mặc Thành một chút, nhưng ẩm thấp, trong không khí luôn có một loại cảm giác nặng nề và dày đặc.
Phương Huỳnh ở cổng đại học A chờ một lát, Tưởng Tây Trì bước xuống, còn chưa thu dọn dụng cụ thí nghiệm, anh sợ Phương Huỳnh chờ lâu, nên xuống dưới trước.
Tưởng Tây Trì chỉnh lại khăn quàng cổ mà cô đang mang cho chặt một chút, “Có lạnh không?”
Phương Huỳnh lắc đầu, nhân tiện nâng túi giấy trong tay, “Mua cho cậu một chiếc áo len nè.”
Tưởng Tây Trì cúi đầu liếc nhìn, trừ túi to này ra, không còn cái khác, “Không phải cậu đi dạo phố cùng các cậu ấy sao?”
"Đúng vậy, mua áo cho cậu đấy."
"... Của cậu đâu?"
"Tớ không có thiếu."
"..."
Học viện hơn 10 giờ, chỉ còn một số cửa sổ còn sáng đèn.
Tưởng Tây Trì nhìn thoáng qua lên trên, nắm lấy cánh tay Phương Huỳnh, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn cô.
Anh mới đi ra từ trong phòng, trên người nóng hầm hập, Phương Huỳnh ôm không muốn buông tay.
Tưởng Tây Trì: "Sau này đừng chỉ nghĩ cho tớ thôi.”
"Quá tự luyến đấy." Phương Huỳnh nhẹ giọng cười, “Tớ thật sự không thiếu gì mà…”
Nhưng mà trên thực tế, hôm nay khi cô dạo phố, quả thật không nghĩ cho mình, về phương diện quần áo trang điểm, cô lười phải suy nghĩ, đổi vài chiếc áo khoác nút còi mùa đông, dựa vào thân hình gầy và cao, còn có một khí chất gọn gàng, trang phục tạm chấp nhận được như thế chẳng hề gì, cũng không lộ ra vẻ khó xem.
Cho nên thật vất vả đi dạo trung tâm thành phố một chuyến, muốn đi vào khu quần áo nam, nhưng bị Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La khinh bỉ kéo đi chỗ khác.
Ôm một lát, Tưởng Tây Trì buông tay, khẽ chạm vào gương mặt cô, “Tớ đi thu dọn thiết bị, đợi lát nữa chúng ta trở về, đến Tây Môn mua hạt dẻ rang đường.”
Phương Huỳnh vội vàng gật đầu, "Được được."
Tưởng Tây Trì cười cười, "Chờ lát nha."
Số liệu thí nghiệm đều đã ghi chép lại xong, thu dọn đồ đạc xong rất nhanh.
Khoảng mười phút, Tưởng Tây Trì để lại tất cả thiết bị và dụng cụ về vị trí cũ, điền vào bảng đăng ký, khóa cửa, trả lại chìa khóa.
Cả tầng năm đều im lặng, trong hành lang đèn sáng, vô cùng yên tĩnh xa xăm.
Tưởng Tây Trì rẽ phải, đến thang máy đầu phía tây.
Đúng lúc này, anh nghe loáng thoáng, một tiếng khóc chói tai.
Đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không khỏi dừng chân lại.
Yên lặng.
Thầm nghi ngờ là ảo giác của mình, khi định cất bước đi, tiếng khóc kia lại vang lên.
—— là từ đầu hành lang kia truyền tới.
Tưởng Tây Trì do dự một lát, chậm rãi bước từng bước, đến đầu hành lang bên kia.
Càng gần, tiếng khóc càng rõ ràng —— đè nén như tê liệt, phát ra từ trong cổ họng.
Tưởng Tây Trì dừng bước.
Tiếng động kia càng rõ.
Tưởng Tây Trì ngẩng đầu.
Trên bảng có ghi là "Văn phòng phó viện trưởng."
Ở nhà một tuần, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì trở về trường học.
Giữa hè nắng hè chói chang.
Tưởng Tây Trì đến phòng thí nghiệm của Trương Chi Kính trình diện, Phương Huỳnh đang tìm hai công việc dạy thêm, xếp vào buổi sáng và buổi chiều.
Tiền thuê nhà gần đây không rẻ lắm, học bổng phải đến tháng mười mới phát, Phương Huỳnh không muốn ỷ lại hoàn toàn vào Tưởng Tây Trì một mình chống đỡ, cho nên soạn bài rất vất vả, mỗi ngày, buổi sáng và trưa cộng thêm sáu tiếng đi dạy thêm, lại làm mọi chuyện rất cẩn thận.
Thực tập ở phòng thí nghiệm của Trương Chi Kính, đương nhiên là không có trả tiền lương. Nhưng về kinh nghiệm, thì rất có ích cho sự phát triển lâu dài sau này, Tưởng Tây Trì đã cẩn thận suy nghĩ, vẫn nên lựa chọn đồng ý.
Nhiệm vụ ở phòng thí nghiệm nặng nề, hơn nữa Tưởng Tây Trì là đàn em khóa dưới mới tới, cho nên thu thập số liệu thí nghiệm, phân tích số liệu, chuyện cơ bản nhất, tất cả đều chuyển sang trên tay anh.
Dù vậy, một kỳ nghỉ hè này, anh cũng học được không ít chuyện, Trương Chi Kính càng xem trọng anh hơn, có nhiều lúc đều muốn tiện thể nâng đỡ anh theo. Dù sao cũng là người giỏi trong nghề, trong tay nắm nhiều hạng mục thí nghiệm trọng điểm, kẽ tay rớt xuống một ít đồ, cũng đủ để mài dũa người mới tốn rất nhiều thời gian.
Học kỳ mới bắt đầu, sau khi Trương Chi Kính thu nhận sinh viên học thạc sĩ và tiến sĩ vào, thì tổ chức bữa liên hoa giữa thầy trò với nhau.
Cuối tháng hè, thực tập của Tưởng Tây Trì sẽ kết thúc, nên đương nhiên chuyện này không liên quan đến anh. Nhưng không ngờ nhận được điện thoại của Trương Chi Kính, dặn anh nhất định phải tham gia.
Người học với Trương Chi Kính đều đã sắp tốt nghiệp, Tưởng Tây Trì nhìn xung quanh một vòng, lại không phát hiện bóng dáng của Nhiếp Tuyết Tùng.
Trong thời gian Tưởng Tây Trì thực tập ở phòng thí nghiệm, chủ yếu là học tỷ Âu Dương Nhuế phụ trách chỉ đạo và phân công làm việc. Liên hoan lần này, Âu Dương Nhuế cũng vừa đúng ngồi ở bên cạnh, Tưởng Tây Trì liền hiện ra nghi vấn của mình.
Âu Dương Nhuế cũng khẽ xùy một tiếng, "Ỷ sủng mà kiêu."
Tưởng Tây Trì tự nhiên nheo mắt.
Nhìn vào trong mắt Âu Dương Nhuế, trên gương mặt vẫn luôn hiền lành lại cất giấu sự chán ghét rất rõ ràng.
Anh không có thiện cảm, hỏi thăm thử, chỉ nói: “Nghe nói học tỷ Nhiếp đang bị bệnh.”
"Ba ngày hai bữa bị bệnh, ai biết bệnh cái gì —— không nói chuyện này, Tây Trì, hôm nay thầy Trương cũng đặc biệt kêu em, sao hả, đã quyết định muốn làm học trò của thầy Trương sao?”
Tưởng Tây Trì chưa cho bất kỳ câu trả lời khẳng định nào, chỉ nói cảm ơn Trương Chi Kính đã ưu ái, vân vân.
Sau liên hoan, Tưởng Tây Trì cũng có liên lạc với Nhiếp Tuyết Tùng một lần. Người trả lời là mẹ của Nhiếp Tuyết Tùng, nói gần đây cô ấy đang dưỡng bệnh, không tiện liên lạc với bên ngoài, cảm ơn sự quan tâm của Tưởng Tây Trì.
“Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” của Trương Chi Kính, và “ỷ sủng mà kiêu” trong miệng Âu Dương Nhuế, thật sự là hai đánh giá một trời một vực, điều này làm cho Tưởng Tây Trì không thể không để ý.
Nói bóng nói gió hỏi một vòng, đều nói Nhiếp Tuyết Tùng vốn là học trò mà Trương Chi Kính đắc ý, là Trương Chi Kính nhìn trúng. Nhưng bản thân cô ấy là “kẻ bất tài không chịu được khổ”, đã nghiên cứu ba năm rồi, nhưng lại không gửi được một bài tập san nào, không tự lãnh đạo thí nghiệm một lần nào, làm Trương Chi Kính vô cùng thất vọng.
Lời giải thích này, logic này phù hợp với của mình, nhưng mà…
Tưởng Tây Trì luôn nhớ tới ngày đó, Nhiếp Tuyết Tùng thốt ra câu "Đừng đi". [email protected]
Cứ quan tâm, nhưng không liên lạc được với Nhiếp Tuyết Tùng, chương trình học vào năm hai lại nhiều, Tưởng Tây Trì lo thân mình còn chưa xong, nên tạm thời gác lại chuyện này.
Tháng mười một, trong viện có nghiên cứu năm hai làm đề tài nghiên cứu luận văn tốt nghiệp, trong lúc nghiên cứu năm ba làm luận văn lên phát biểu, Nhiếp Tuyết Tùng vẫn không có tới.
Nghe nói, dựa theo tình hình này, e rằng Nhiếp Tuyết Tùng phải kéo dài thời hạn tốt nghiệp.
Tháng 12, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh chuẩn bị thi cấp bốn.
Tiếng anh căn bản của hai người không yếu, nên cũng không quá phí thời gian cho chuyện này.
Cuộc thi cấp bốn kết thúc, Phương Huỳnh được Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La hẹn ra ngoài dạo phố. Phương Huỳnh không có hứng thú đối với mua sắm, nhưng đi cùng thì phải làm tròn bổn phận.
Đến trung tâm thành phố mua sắm cả buổi chiều, buổi tối lại cùng nhau đi xem phim.
Lúc lên tàu điện ngầm trở về, Phương Huỳnh gửi tin nhắn cho Tưởng Tây Trì, nghe nói anh vẫn còn đang ở phòng thí nghiệm, liền bỏ Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La dưới tàu điện ngầm đại học A.
Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La cùng trừng mắt nhìn cô.
Phương Huỳnh cười hì hì: "Lần sau sẽ sủng ái các cậu!"
Thành phố Lâm Hải, độ ấm vào mùa đông cao hơn Mặc Thành một chút, nhưng ẩm thấp, trong không khí luôn có một loại cảm giác nặng nề và dày đặc.
Phương Huỳnh ở cổng đại học A chờ một lát, Tưởng Tây Trì bước xuống, còn chưa thu dọn dụng cụ thí nghiệm, anh sợ Phương Huỳnh chờ lâu, nên xuống dưới trước.
Tưởng Tây Trì chỉnh lại khăn quàng cổ mà cô đang mang cho chặt một chút, “Có lạnh không?”
Phương Huỳnh lắc đầu, nhân tiện nâng túi giấy trong tay, “Mua cho cậu một chiếc áo len nè.”
Tưởng Tây Trì cúi đầu liếc nhìn, trừ túi to này ra, không còn cái khác, “Không phải cậu đi dạo phố cùng các cậu ấy sao?”
"Đúng vậy, mua áo cho cậu đấy."
"... Của cậu đâu?"
"Tớ không có thiếu."
"..."
Học viện hơn 10 giờ, chỉ còn một số cửa sổ còn sáng đèn.
Tưởng Tây Trì nhìn thoáng qua lên trên, nắm lấy cánh tay Phương Huỳnh, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn cô.
Anh mới đi ra từ trong phòng, trên người nóng hầm hập, Phương Huỳnh ôm không muốn buông tay.
Tưởng Tây Trì: "Sau này đừng chỉ nghĩ cho tớ thôi.”
"Quá tự luyến đấy." Phương Huỳnh nhẹ giọng cười, “Tớ thật sự không thiếu gì mà…”
Nhưng mà trên thực tế, hôm nay khi cô dạo phố, quả thật không nghĩ cho mình, về phương diện quần áo trang điểm, cô lười phải suy nghĩ, đổi vài chiếc áo khoác nút còi mùa đông, dựa vào thân hình gầy và cao, còn có một khí chất gọn gàng, trang phục tạm chấp nhận được như thế chẳng hề gì, cũng không lộ ra vẻ khó xem.
Cho nên thật vất vả đi dạo trung tâm thành phố một chuyến, muốn đi vào khu quần áo nam, nhưng bị Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La khinh bỉ kéo đi chỗ khác.
Ôm một lát, Tưởng Tây Trì buông tay, khẽ chạm vào gương mặt cô, “Tớ đi thu dọn thiết bị, đợi lát nữa chúng ta trở về, đến Tây Môn mua hạt dẻ rang đường.”
Phương Huỳnh vội vàng gật đầu, "Được được."
Tưởng Tây Trì cười cười, "Chờ lát nha."
Số liệu thí nghiệm đều đã ghi chép lại xong, thu dọn đồ đạc xong rất nhanh.
Khoảng mười phút, Tưởng Tây Trì để lại tất cả thiết bị và dụng cụ về vị trí cũ, điền vào bảng đăng ký, khóa cửa, trả lại chìa khóa.
Cả tầng năm đều im lặng, trong hành lang đèn sáng, vô cùng yên tĩnh xa xăm.
Tưởng Tây Trì rẽ phải, đến thang máy đầu phía tây.
Đúng lúc này, anh nghe loáng thoáng, một tiếng khóc chói tai.
Đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không khỏi dừng chân lại.
Yên lặng.
Thầm nghi ngờ là ảo giác của mình, khi định cất bước đi, tiếng khóc kia lại vang lên.
—— là từ đầu hành lang kia truyền tới.
Tưởng Tây Trì do dự một lát, chậm rãi bước từng bước, đến đầu hành lang bên kia.
Càng gần, tiếng khóc càng rõ ràng —— đè nén như tê liệt, phát ra từ trong cổ họng.
Tưởng Tây Trì dừng bước.
Tiếng động kia càng rõ.
Tưởng Tây Trì ngẩng đầu.
Trên bảng có ghi là "Văn phòng phó viện trưởng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook