Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy
-
Chương 34-2: Đêm tuyết 2
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Chăm sóc bệnh nhân, cơm trưa đặc biệt nấu theo khẩu vị thanh đạm, Tưởng Tây Trì không có khẩu vị gì, ăn chút cháo nóng, trở về phòng nghỉ ngơi như cũ.
Ban ngày ngắn, lại dễ dàng bị cảm, mùa đông này, bình thường Phương Huỳnh không ngủ trưa. Nghỉ trưa nửa tiếng, trừ ăn cơm ra, thời gian còn lại đều ở trong phòng Tưởng Tây Trì.
“Thật kỳ lạ, lần đầu thấy cậu phát sốt.” Phương Huỳnh ngồi dưới đất, nằm bò bên mép giường.
“Cậu lên ngồi đi, dưới đất lạnh.”
“Không sao, tớ ngồi trên dép lê.” Phương Huỳnh đưa tay kéo tay anh đến xem, trên mu bàn tay của anh có một lỗ kim còn mới, “Mẹ tớ nói cậu nặng muốn chết, kéo đến bệnh viện xã khu, cảm giác như mình đang kéo trâu.”
Tưởng Tây Trì cười ra tiếng.
Phương Huỳnh tựa cằm lên cánh tay mình, nhìn Tưởng Tây Trì, “Mặc dù dáng vẻ cậu bị bệnh cũng đẹp mắt, nhưng sau này cậu vẫn nên khỏe mạnh thì hơn…”
Tưởng Tây Trì: “... Có thể đổi tính từ khác không?”
Phương Huỳnh cười hì hì, “Tướng mạo xinh đẹp? Phong thái xuất chúng? Cô đơn độc lập? Dáng đẹp như người say rượu…”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh chắc chắn nói: “Cậu chính là đẹp mắt đấy.”
Tưởng Tây Trì lười tranh luận từ “đẹp mắt” này với cô, rốt cuộc có thích hợp với một nam sinh như anh không, nếu cô vui thì tùy cô vậy.
Phương Huỳnh không đứng đắn cọ vào anh một lát, chợt nói: “Hôm nay trong trường xảy ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Vạn Tử Lâm —— cậu còn nhớ cậu ấy không —— bị khuyên lui học.”
Tưởng Tây Trì sửng sốt, “Tại sao?”
“Bị phát hiện ở cùng với một người trong xã hội đen, chính là Ngụy Minh, cậu còn có ấn tượng không?”
Tưởng Tây Trì khẽ nhíu mày, “Ngụy Minh không đi học?”
Phương Huỳnh bĩu môi, “Nghe nói cậu ấy tốt nghiệp cấp 2 thì không đi học nữa, đi theo anh Thiện gì đó, trước đó bởi vì cướp bóc mà còn vào cục cảnh sát.”
“Sao Vạn Tử Lâm lại ở cùng với cậu ấy… Không phải năm đó Ngụy Minh có ý với Khổng Trinh Trinh sao?”
Những chuyện này, xa xăm như là xảy ra từ đời trước rồi.
“Ai biết chuyện này chứ.” Phương Huỳnh nhún vai, “Còn có một việc, cũng là tớ nghe nói… điều kiện gia đình của Vạn Tử Lâm không tốt, chắc là cậu biết nhỉ? Cậu có biết tại sao cậu ấy có thể học được khoa nghệ thuật ngoài Mặc Thành không?”
Tưởng Tây Trì lắc đầu.
“Là anh Thiện gì đó đưa tiền cho cậu ấy, lần trước cậu ấy phá thai, cũng là bởi vì anh ta…”
Tưởng Tây Trì kinh ngạc, “Nhưng không phải cậu ấy vẫn chưa trưởng thành sao…”
Nhất thời trầm mặc.
Mà Phương Huỳnh chỉ cảm thấy trong lòng còn sợ hãi, buổi sáng khi nghe được tin tức làm cho người ta sợ hãi đó đã bắt đầu thế rồi.
Cô không học vào, trằn trọc suy nghĩ chuyện thời cấp 2, bị mồ hôi ra khắp người mà hoảng sợ.
Cô còn có điểm dừng, không đến mức sa đọa như Vạn Tử Lâm. Nhưng năm đó, nếu như cô cứ buông xuôi như thế, hai bàn tay trắng, chỉ bằng nắm đấm mà làm bừa, bây giờ có tốt hơn bọn Vạn Tử Lâm không?”
Năm đó, thật ra cô cách vực sâu chỉ có một bước xa.
Nếu không phải có Tưởng Tây Trì, nếu không phải đêm đó anh trượng nghĩa tương trợ, nếu không phải anh tin tưởng cổ vũ cô, nếu không phải có giao ước kia…
Cô không dám tưởng tượng.
Cô nhìn Tưởng Tây Trì, đột nhiên chạm một cái lên môi anh.
Tưởng Tây Trì thoáng nhìn ra bên ngoài, “… Cửa cũng không đóng.”
“Không nhìn thấy đâu.”
“Cẩn thận truyền bệnh cho cậu.”
“Vậy càng tốt…” Phương Huỳnh liếc nhìn ngoài cửa, chồm người qua, hôn anh một cái nữa, cười nói, “… Tớ cũng có thể không cần lên lớp!”
Môn cuối cùng của cuộc thi tháng là Tiếng Anh, khi sắp nộp bài thi, không biết ai hô lên một câu, “Tuyết rơi!”
Mọi người nhốn nháo nhìn ra bên ngoài, những bông tuyết nhẹ như xốp rơi xuống, trong khoảnh khắc đó không có ai còn tâm trí làm bài nữa.
Giáo viên gác thi vỗ tay một cái, duy trì trật tự: “Mọi người nghiêm túc làm bài thi, thi xong có thể ra ngoài ngắm tuyết!”
Khi tiếng chuông nộp bài thi vang lên, nhất thời phòng học sôi trào hừng hực.
Phương Huỳnh nộp bài thi, chộp lấy túi sách, là người đầu tiên rời khỏi trường thi đi tìm người.
Tưởng Tây Trì cũng vừa mới ra phòng học, hai người chạm mặt ở hành lang, liếc nhau, cười.
Phương Huỳnh thu hồi ý định muốn nắm tay anh, sờ mũi, “Tuyết rơi.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng học của mình, tiếng người ồn ào trên hành lang, đã là thời gian ăn cơm, không ít người bố trí ổn thỏa một cái bàn cho mình, trực tiếp chạy vội xuống lầu ngắm tuyết.
Thời gian cơm chiều ngắn, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì bình thường không trở về nhà ăn, tạm ăn ở căn tin trường học.
Phương Huỳnh trang bị đầy đủ, đi đến chỗ ngồi bên cạnh Tưởng Tây Trì, nhắc nhở anh mang khăn quàng cổ, “Cậu không được để mình bị cảm nữa.”
Tưởng Tây Trì vẫn luôn bách độc bất xâm (*), bị đợt phát sốt lần trước làm mất mặt, ““... Lần trước là ngoài ý muốn.”
(*) Bách độc bất xâm: trăm thứ độc không thể thâm nhập được.
“Ngoài ý muốn còn phát sốt bốn mươi độ?”
“Ồ, sức khỏe yếu như vậy à?” Lương Yến Thu lại xuất quỷ nhập thần.
Phương Huỳnh bị dọa nhảy dựng, không biết cậu ta lén chạy đến phòng học 12.7 từ khi nào, “… Sao cậu lại tới nữa?”
Lương Yến Thu ngồi xuống trên bàn, cười hì hì nói: “Bạn Tưởng phát sốt bốn mươi độ à? Cơ thể không ổn đấy.”
Tưởng Tây Trì: “Ổn hơn cậu là được.”
Lương Yến Thu nhíu mày, “Sao cậu biết tớ không được?”
“Sao cậu lại biết tớ không được?”
“...” Phương Huỳnh cắt ngang cuộc tranh cãi ấu trĩ của họ, nhìn về phía Lương Yến Thu, “Cậu được? Không phải cậu có bệnh tim sao, không phải bất cứ lúc nào sẽ die sao?”
“Chứ gì nữa.” Lương Yến Thu làm tư thế ôm ngực như Tây Thi, “Bạn Phương, cậu phải quý trọng thời gian hiện tại đấy, nói không chừng sau này sẽ không được thấy tớ nữa.”
Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Sẽ không có chuyện không thấy cậu được nữa, cậu là tai họa ngàn năm mà.”
Lương Yến Thu cười, nhảy xuống từ trên bàn, “Các cậu ăn cơm à? Mang cho tớ một cái nhé.”
“Không mang, cút xéo.”
Chờ Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đi rồi, Lương Yến Thu đến trước mặt Cố Vũ La.
Cố Vũ La đang sửa lại đề thi của bốn môn, “Lăn đến nơi này rồi à?”
Lương Yến Thu cười nói: “Đi ăn cơm không?”
“Nếu không thì sao?”
Lương Yến Thu liếc nhìn bài thi của cô, “Cậu thi thế nào rồi?”
“Không biết, chắc là ổn.” Cố Vũ La cúi đầu, động tác trong tay ngừng một chút, lát sau, nhẹ giọng nói, “Nghe nói cậu chuẩn bị xuất ngoại.”
Nụ cười của Lương Yến Thu nhạt đi, “... Ừm.”
Cố Vũ La khẽ cắn môi, nhét bài thi vào trong ngăn kéo, xoay người rời đi.
“Này!”
Bước chân Cố Vũ La không ngừng.
Lương Yến Thu nhanh chóng đi lên hai bước, nắm lấy tay áo khoác của cô, “Đi đâu thế?”
Cố Vũ La mạnh mẽ kéo ống tay áo ra, “Cậu quản tớ đi đâu, có liên quan đến cậu sao?”
Trong mắt nhuộm một tầng sương mù.
Lương Yến Thu sửng sốt một chút, thật lâu, mới đặt hai tay vào túi, vẫn là nụ cười không nhìn ra được ý nghĩ thật sự trong lòng, “Xem ra không thể đi ăn cơm cùng với cậu rồi.”
Sương mù trước mắt Cố Vũ La phai mờ, nhìn cậu ta chằm chằm một hồi lâu, vung tay rời đi.
Tuyết rất lớn, khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, cây tùng trong trường đã bị che bởi một tầng tuyết màu trắng thật mỏng.
Vừa mới thi tháng xong, nên trong tiết tự học tối mọi người đều không muốn học, giáo viên phải tăng ca để sửa bài thi, cũng không rảnh đến đây duy trì kỷ luật.
Phương Huỳnh đổi chỗ ngồi với bạn cùng bạn Tưởng Tây Trì, đến cạnh anh, hai người đeo một tai nghe nghe nhạc xem tạp chí.
Trong phòng học, tiếng nói chuyện lớn dần, lớp trưởng quản vài lần đều không hề hiệu quả, đột nhiên, có người đè thấp giọng: “Chủ nhiệm giáo vụ đến!”
Phương Huỳnh theo bản năng, khom lưng, trốn xuống dưới.
Yên lặng một lát, nghe thấy Tưởng Tây Trì nghẹn cười nói: “... Đã đi rồi.”
Phương Huỳnh ngồi dậy, “Cậu còn cười! Bị bắt nữa thì xong đời!”
Khi tiết tự học thứ nhất sắp kết thúc, lớp trưởng lớp bên cạnh qua đây, nói chủ nhiệm lớp tìm Tưởng Tây Trì có việc.
Tưởng Tây Trì tháo tai nghe xuống, “Tớ đi một lát.”
Phương Huỳnh đợi đến hết giờ học, cũng không thấy anh trở về, liền quay về chỗ ngồi của mình.
Tiết tự học thứ hai qua được một nửa, Tưởng Tây Trì mới trở về, thuận đường mang theo bài thi lý mà giáo viên đã chấm vào buổi sáng.
Lúc phát bài thi lý xuống, Phương Huỳnh vội vàng nhìn thành tích, không khác lần trước lắm. Kết quả đã có được ba môn, tiếng anh vẫn ổn, nếu không ngoài ý muốn, thứ tự cuộc thi lần này, chắc cũng vẫn là hạng 10 lớp, khoảng hạng 50 khối.
Tuyết đã rơi ba tiếng, đến khi hết tiết tự học thì ngừng, trên đất đã nổi lên một tầng tuyết thật dày.
Ngày mai đã được nghỉ tháng, Phương Huỳnh cũng không thèm mang bài thi về sửa sai, tùy ý nhét bản tạp chí vào, đeo cặp lên lưng đi tìm Tưởng Tây Trì.
Trên sân thể dục, có hai ba học sinh đang ném tuyết.
Không đạp xe được, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì quyết định đi xe buýt.
Khi sắp đến cổng lớn, Phương Huỳnh chợt bị một quả cầu tuyết hung hăng đánh trúng mặt.
Lập tức quay đầu nhìn lại, vậy mà là Mẫn Gia Sênh.
“Oa, cậu xong đời rồi!” Phương Huỳnh cởi cặp ra, giao cho Tưởng Tây Trì, lập tức khom lưng vo một quả cầu tuyết, ném tới Mẫn Gia Sênh. Mẫn Gia Sênh trốn đi, cầu tuyết bị lệch, thừa dịp Phương Huỳnh bắt đầu tấn công lần nữa, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Hai người cậu tới tớ đi, cậu truy tớ đuổi, rất nhanh liền ra khỏi cổng trường
Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ theo ở phía sau, lớn tiếng nhắc nhở Phương Huỳnh chậm một chút, đừng để ngã.
Trong bồn hoa ven đường, cây cỏ xanh um đã bị che bởi một tầng tuyết dày.
Tưởng Tây Trì không nhìn thấy người, tìm khắp nơi, gọi hai tiếng, cũng không thấy người trả lời.
Đang định đi về phía xe buýt, chợt nghe một loạt tiếng bước chân phía sau.
Nhìn lại, trong ánh mắt Phương Huỳnh sáng lấp lánh, chạy như bay về phía anh.
Anh thầm nhủ không ổn, quả nhiên Phương Huỳnh đến bên cạnh nhào lên lưng anh, liền nhét một quả cầu tuyết vào cổ áo anh.
Tưởng Tây Trì lạnh đến run lên, nhanh chóng lấy ra.
Phương Huỳnh cười khanh khách, “Đến ném tuyết đi!”
Tưởng Tây Trì: “Sao lại giống như một đứa trẻ vậy.”
Phương Huỳnh lui ra phía sau vài bước, lại vo một quả cầu tuyết nữa, ném một cái “bốp” lên áo lông anh, “Đến đi!”
“Đừng quậy nữa, quậy nữa tớ sẽ tức giận đấy.”
Phương Huỳnh cười ha ha, “Vậy cậu tức giận cho tớ xem đi?”
Quả cầu tuyết thứ ba nối gót tới.
Liền thấy Tưởng Tây Trì khom lưng xuống, chuẩn bị phản kích.
Phương Huỳnh kêu một tiếng, nhanh chóng chạy về phía trước.
Một loạt tiếng bước chân phía sau, càng đuổi càng gần, cô quay đầu nhìn, vừa cười vừa tiếp tục chạy.
Sau đó, cánh tay bị bắt được.
Dưới chân Phương Huỳnh trơn trượt một chút, lại lập tức đứng vững, nghe thấy tiếng sột soạt gì đó, vội vàng co rụt cổ lại.
Quả nhiên, Tưởng Tây Trì đưa tay ra sau gáy cô.
Nhưng mà... Không có tuyết.
Chỉ có ngón tay hơi lạnh của anh.
Phương Huỳnh sửng sốt.
Ngón tay này nắm sau gáy cô, đè về phía trước. Cô ngã vào trong ngực Tưởng Tây Trì, lập tức lại bị đẩy mạnh về phía sau, phía sau lưng dựa vào thân cây ven đường, kề chặt vào thân thể anh.
Trên lá cây, tuyết rơi ào ào xuống.
Phương Huỳnh định mở miệng thở, nhưng không thở được, tim đập chợt ngừng một nhịp.
Cơ thể cao lớn, giam cầm cô ở trong ngực.
Mặt thiếu niên bị màu tuyết rọi vào vô cùng trong sáng, nhưng trong mắt có chút ý nguy hiểm lại nóng rực mà cô chưa bao giờ thấy.
Anh nâng gáy cô lên, khẽ quay mặt cô lên trên, không nhẹ nhàng hôn xuống.
Tim Phương Huỳnh đập kịch liệt, rất nhanh đã bị nụ hôn kịch liệt rất không giống “Tưởng Tây Trì” này làm cho hô hấp khó khăn.
Có người nhìn sang bên này, bị cánh tay của Tưởng Tây Trì chống đỡ ở trên thân cây chặn tầm mắt.
Gió thổi tuyết đọng trên lá rơi xuống, nhẹ nhàng “bộp” một tiếng, rơi trên mặt đất, ánh đèn đường màu cam gần đó chiếu lên tuyết đọng làm cho khung cảnh trở nên ấm áp.
Hai bóng người dưới tàng cây, quấn quít cùng nhau, thật lâu thật lâu.
Mẫn Gia Sênh đứng ở xa xa, nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc này, cũng không muốn tìm Phương Huỳnh “báo thù”, trái lại tự nở nụ cười, xoay người rời đi.
Thật lâu, Tưởng Tây Trì mới thở phì phì rút lui, ánh mắt sáng ngời giống như tuyết, “A Huỳnh.”
Phương Huỳnh còn choáng váng mơ hồ, “Hả?”
“Có tin tức tốt.”
Phương Huỳnh nhìn anh.
Ánh mắt Tưởng Tây Trì mang theo ý cười, “... Trường học đề cử tớ tham gia đại học A.”
Phương Huỳnh sửng sốt, một lát nói: “Thật à?”
Tưởng Tây Trì cười gật đầu.
Phương Huỳnh sắp nhảy lên, “Thật tốt quá!”
Cô vui vẻ không biết thế nào mới tốt, liền ôm chặt lấy Tưởng Tây Trì, rạo rực giống như mình cũng được cử đi học, “Thật ra tớ cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao cậu là Tưởng Tây Trì mà.”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười.
Tuyết đêm nay không hề lạnh chút nào, trong lòng sôi sục tình cảm ấm áp.
Phương Huỳnh ôm anh một lát, đầu đặt vào bên trong áo lông của anh, cọ vài cái lên ngực mặc áo lông màu xám, “A Trì.”
“Hả?”
Phương Huỳnh nhỏ giọng: “... Hôn lại.”
Chăm sóc bệnh nhân, cơm trưa đặc biệt nấu theo khẩu vị thanh đạm, Tưởng Tây Trì không có khẩu vị gì, ăn chút cháo nóng, trở về phòng nghỉ ngơi như cũ.
Ban ngày ngắn, lại dễ dàng bị cảm, mùa đông này, bình thường Phương Huỳnh không ngủ trưa. Nghỉ trưa nửa tiếng, trừ ăn cơm ra, thời gian còn lại đều ở trong phòng Tưởng Tây Trì.
“Thật kỳ lạ, lần đầu thấy cậu phát sốt.” Phương Huỳnh ngồi dưới đất, nằm bò bên mép giường.
“Cậu lên ngồi đi, dưới đất lạnh.”
“Không sao, tớ ngồi trên dép lê.” Phương Huỳnh đưa tay kéo tay anh đến xem, trên mu bàn tay của anh có một lỗ kim còn mới, “Mẹ tớ nói cậu nặng muốn chết, kéo đến bệnh viện xã khu, cảm giác như mình đang kéo trâu.”
Tưởng Tây Trì cười ra tiếng.
Phương Huỳnh tựa cằm lên cánh tay mình, nhìn Tưởng Tây Trì, “Mặc dù dáng vẻ cậu bị bệnh cũng đẹp mắt, nhưng sau này cậu vẫn nên khỏe mạnh thì hơn…”
Tưởng Tây Trì: “... Có thể đổi tính từ khác không?”
Phương Huỳnh cười hì hì, “Tướng mạo xinh đẹp? Phong thái xuất chúng? Cô đơn độc lập? Dáng đẹp như người say rượu…”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh chắc chắn nói: “Cậu chính là đẹp mắt đấy.”
Tưởng Tây Trì lười tranh luận từ “đẹp mắt” này với cô, rốt cuộc có thích hợp với một nam sinh như anh không, nếu cô vui thì tùy cô vậy.
Phương Huỳnh không đứng đắn cọ vào anh một lát, chợt nói: “Hôm nay trong trường xảy ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Vạn Tử Lâm —— cậu còn nhớ cậu ấy không —— bị khuyên lui học.”
Tưởng Tây Trì sửng sốt, “Tại sao?”
“Bị phát hiện ở cùng với một người trong xã hội đen, chính là Ngụy Minh, cậu còn có ấn tượng không?”
Tưởng Tây Trì khẽ nhíu mày, “Ngụy Minh không đi học?”
Phương Huỳnh bĩu môi, “Nghe nói cậu ấy tốt nghiệp cấp 2 thì không đi học nữa, đi theo anh Thiện gì đó, trước đó bởi vì cướp bóc mà còn vào cục cảnh sát.”
“Sao Vạn Tử Lâm lại ở cùng với cậu ấy… Không phải năm đó Ngụy Minh có ý với Khổng Trinh Trinh sao?”
Những chuyện này, xa xăm như là xảy ra từ đời trước rồi.
“Ai biết chuyện này chứ.” Phương Huỳnh nhún vai, “Còn có một việc, cũng là tớ nghe nói… điều kiện gia đình của Vạn Tử Lâm không tốt, chắc là cậu biết nhỉ? Cậu có biết tại sao cậu ấy có thể học được khoa nghệ thuật ngoài Mặc Thành không?”
Tưởng Tây Trì lắc đầu.
“Là anh Thiện gì đó đưa tiền cho cậu ấy, lần trước cậu ấy phá thai, cũng là bởi vì anh ta…”
Tưởng Tây Trì kinh ngạc, “Nhưng không phải cậu ấy vẫn chưa trưởng thành sao…”
Nhất thời trầm mặc.
Mà Phương Huỳnh chỉ cảm thấy trong lòng còn sợ hãi, buổi sáng khi nghe được tin tức làm cho người ta sợ hãi đó đã bắt đầu thế rồi.
Cô không học vào, trằn trọc suy nghĩ chuyện thời cấp 2, bị mồ hôi ra khắp người mà hoảng sợ.
Cô còn có điểm dừng, không đến mức sa đọa như Vạn Tử Lâm. Nhưng năm đó, nếu như cô cứ buông xuôi như thế, hai bàn tay trắng, chỉ bằng nắm đấm mà làm bừa, bây giờ có tốt hơn bọn Vạn Tử Lâm không?”
Năm đó, thật ra cô cách vực sâu chỉ có một bước xa.
Nếu không phải có Tưởng Tây Trì, nếu không phải đêm đó anh trượng nghĩa tương trợ, nếu không phải anh tin tưởng cổ vũ cô, nếu không phải có giao ước kia…
Cô không dám tưởng tượng.
Cô nhìn Tưởng Tây Trì, đột nhiên chạm một cái lên môi anh.
Tưởng Tây Trì thoáng nhìn ra bên ngoài, “… Cửa cũng không đóng.”
“Không nhìn thấy đâu.”
“Cẩn thận truyền bệnh cho cậu.”
“Vậy càng tốt…” Phương Huỳnh liếc nhìn ngoài cửa, chồm người qua, hôn anh một cái nữa, cười nói, “… Tớ cũng có thể không cần lên lớp!”
Môn cuối cùng của cuộc thi tháng là Tiếng Anh, khi sắp nộp bài thi, không biết ai hô lên một câu, “Tuyết rơi!”
Mọi người nhốn nháo nhìn ra bên ngoài, những bông tuyết nhẹ như xốp rơi xuống, trong khoảnh khắc đó không có ai còn tâm trí làm bài nữa.
Giáo viên gác thi vỗ tay một cái, duy trì trật tự: “Mọi người nghiêm túc làm bài thi, thi xong có thể ra ngoài ngắm tuyết!”
Khi tiếng chuông nộp bài thi vang lên, nhất thời phòng học sôi trào hừng hực.
Phương Huỳnh nộp bài thi, chộp lấy túi sách, là người đầu tiên rời khỏi trường thi đi tìm người.
Tưởng Tây Trì cũng vừa mới ra phòng học, hai người chạm mặt ở hành lang, liếc nhau, cười.
Phương Huỳnh thu hồi ý định muốn nắm tay anh, sờ mũi, “Tuyết rơi.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng học của mình, tiếng người ồn ào trên hành lang, đã là thời gian ăn cơm, không ít người bố trí ổn thỏa một cái bàn cho mình, trực tiếp chạy vội xuống lầu ngắm tuyết.
Thời gian cơm chiều ngắn, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì bình thường không trở về nhà ăn, tạm ăn ở căn tin trường học.
Phương Huỳnh trang bị đầy đủ, đi đến chỗ ngồi bên cạnh Tưởng Tây Trì, nhắc nhở anh mang khăn quàng cổ, “Cậu không được để mình bị cảm nữa.”
Tưởng Tây Trì vẫn luôn bách độc bất xâm (*), bị đợt phát sốt lần trước làm mất mặt, ““... Lần trước là ngoài ý muốn.”
(*) Bách độc bất xâm: trăm thứ độc không thể thâm nhập được.
“Ngoài ý muốn còn phát sốt bốn mươi độ?”
“Ồ, sức khỏe yếu như vậy à?” Lương Yến Thu lại xuất quỷ nhập thần.
Phương Huỳnh bị dọa nhảy dựng, không biết cậu ta lén chạy đến phòng học 12.7 từ khi nào, “… Sao cậu lại tới nữa?”
Lương Yến Thu ngồi xuống trên bàn, cười hì hì nói: “Bạn Tưởng phát sốt bốn mươi độ à? Cơ thể không ổn đấy.”
Tưởng Tây Trì: “Ổn hơn cậu là được.”
Lương Yến Thu nhíu mày, “Sao cậu biết tớ không được?”
“Sao cậu lại biết tớ không được?”
“...” Phương Huỳnh cắt ngang cuộc tranh cãi ấu trĩ của họ, nhìn về phía Lương Yến Thu, “Cậu được? Không phải cậu có bệnh tim sao, không phải bất cứ lúc nào sẽ die sao?”
“Chứ gì nữa.” Lương Yến Thu làm tư thế ôm ngực như Tây Thi, “Bạn Phương, cậu phải quý trọng thời gian hiện tại đấy, nói không chừng sau này sẽ không được thấy tớ nữa.”
Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Sẽ không có chuyện không thấy cậu được nữa, cậu là tai họa ngàn năm mà.”
Lương Yến Thu cười, nhảy xuống từ trên bàn, “Các cậu ăn cơm à? Mang cho tớ một cái nhé.”
“Không mang, cút xéo.”
Chờ Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đi rồi, Lương Yến Thu đến trước mặt Cố Vũ La.
Cố Vũ La đang sửa lại đề thi của bốn môn, “Lăn đến nơi này rồi à?”
Lương Yến Thu cười nói: “Đi ăn cơm không?”
“Nếu không thì sao?”
Lương Yến Thu liếc nhìn bài thi của cô, “Cậu thi thế nào rồi?”
“Không biết, chắc là ổn.” Cố Vũ La cúi đầu, động tác trong tay ngừng một chút, lát sau, nhẹ giọng nói, “Nghe nói cậu chuẩn bị xuất ngoại.”
Nụ cười của Lương Yến Thu nhạt đi, “... Ừm.”
Cố Vũ La khẽ cắn môi, nhét bài thi vào trong ngăn kéo, xoay người rời đi.
“Này!”
Bước chân Cố Vũ La không ngừng.
Lương Yến Thu nhanh chóng đi lên hai bước, nắm lấy tay áo khoác của cô, “Đi đâu thế?”
Cố Vũ La mạnh mẽ kéo ống tay áo ra, “Cậu quản tớ đi đâu, có liên quan đến cậu sao?”
Trong mắt nhuộm một tầng sương mù.
Lương Yến Thu sửng sốt một chút, thật lâu, mới đặt hai tay vào túi, vẫn là nụ cười không nhìn ra được ý nghĩ thật sự trong lòng, “Xem ra không thể đi ăn cơm cùng với cậu rồi.”
Sương mù trước mắt Cố Vũ La phai mờ, nhìn cậu ta chằm chằm một hồi lâu, vung tay rời đi.
Tuyết rất lớn, khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, cây tùng trong trường đã bị che bởi một tầng tuyết màu trắng thật mỏng.
Vừa mới thi tháng xong, nên trong tiết tự học tối mọi người đều không muốn học, giáo viên phải tăng ca để sửa bài thi, cũng không rảnh đến đây duy trì kỷ luật.
Phương Huỳnh đổi chỗ ngồi với bạn cùng bạn Tưởng Tây Trì, đến cạnh anh, hai người đeo một tai nghe nghe nhạc xem tạp chí.
Trong phòng học, tiếng nói chuyện lớn dần, lớp trưởng quản vài lần đều không hề hiệu quả, đột nhiên, có người đè thấp giọng: “Chủ nhiệm giáo vụ đến!”
Phương Huỳnh theo bản năng, khom lưng, trốn xuống dưới.
Yên lặng một lát, nghe thấy Tưởng Tây Trì nghẹn cười nói: “... Đã đi rồi.”
Phương Huỳnh ngồi dậy, “Cậu còn cười! Bị bắt nữa thì xong đời!”
Khi tiết tự học thứ nhất sắp kết thúc, lớp trưởng lớp bên cạnh qua đây, nói chủ nhiệm lớp tìm Tưởng Tây Trì có việc.
Tưởng Tây Trì tháo tai nghe xuống, “Tớ đi một lát.”
Phương Huỳnh đợi đến hết giờ học, cũng không thấy anh trở về, liền quay về chỗ ngồi của mình.
Tiết tự học thứ hai qua được một nửa, Tưởng Tây Trì mới trở về, thuận đường mang theo bài thi lý mà giáo viên đã chấm vào buổi sáng.
Lúc phát bài thi lý xuống, Phương Huỳnh vội vàng nhìn thành tích, không khác lần trước lắm. Kết quả đã có được ba môn, tiếng anh vẫn ổn, nếu không ngoài ý muốn, thứ tự cuộc thi lần này, chắc cũng vẫn là hạng 10 lớp, khoảng hạng 50 khối.
Tuyết đã rơi ba tiếng, đến khi hết tiết tự học thì ngừng, trên đất đã nổi lên một tầng tuyết thật dày.
Ngày mai đã được nghỉ tháng, Phương Huỳnh cũng không thèm mang bài thi về sửa sai, tùy ý nhét bản tạp chí vào, đeo cặp lên lưng đi tìm Tưởng Tây Trì.
Trên sân thể dục, có hai ba học sinh đang ném tuyết.
Không đạp xe được, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì quyết định đi xe buýt.
Khi sắp đến cổng lớn, Phương Huỳnh chợt bị một quả cầu tuyết hung hăng đánh trúng mặt.
Lập tức quay đầu nhìn lại, vậy mà là Mẫn Gia Sênh.
“Oa, cậu xong đời rồi!” Phương Huỳnh cởi cặp ra, giao cho Tưởng Tây Trì, lập tức khom lưng vo một quả cầu tuyết, ném tới Mẫn Gia Sênh. Mẫn Gia Sênh trốn đi, cầu tuyết bị lệch, thừa dịp Phương Huỳnh bắt đầu tấn công lần nữa, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Hai người cậu tới tớ đi, cậu truy tớ đuổi, rất nhanh liền ra khỏi cổng trường
Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ theo ở phía sau, lớn tiếng nhắc nhở Phương Huỳnh chậm một chút, đừng để ngã.
Trong bồn hoa ven đường, cây cỏ xanh um đã bị che bởi một tầng tuyết dày.
Tưởng Tây Trì không nhìn thấy người, tìm khắp nơi, gọi hai tiếng, cũng không thấy người trả lời.
Đang định đi về phía xe buýt, chợt nghe một loạt tiếng bước chân phía sau.
Nhìn lại, trong ánh mắt Phương Huỳnh sáng lấp lánh, chạy như bay về phía anh.
Anh thầm nhủ không ổn, quả nhiên Phương Huỳnh đến bên cạnh nhào lên lưng anh, liền nhét một quả cầu tuyết vào cổ áo anh.
Tưởng Tây Trì lạnh đến run lên, nhanh chóng lấy ra.
Phương Huỳnh cười khanh khách, “Đến ném tuyết đi!”
Tưởng Tây Trì: “Sao lại giống như một đứa trẻ vậy.”
Phương Huỳnh lui ra phía sau vài bước, lại vo một quả cầu tuyết nữa, ném một cái “bốp” lên áo lông anh, “Đến đi!”
“Đừng quậy nữa, quậy nữa tớ sẽ tức giận đấy.”
Phương Huỳnh cười ha ha, “Vậy cậu tức giận cho tớ xem đi?”
Quả cầu tuyết thứ ba nối gót tới.
Liền thấy Tưởng Tây Trì khom lưng xuống, chuẩn bị phản kích.
Phương Huỳnh kêu một tiếng, nhanh chóng chạy về phía trước.
Một loạt tiếng bước chân phía sau, càng đuổi càng gần, cô quay đầu nhìn, vừa cười vừa tiếp tục chạy.
Sau đó, cánh tay bị bắt được.
Dưới chân Phương Huỳnh trơn trượt một chút, lại lập tức đứng vững, nghe thấy tiếng sột soạt gì đó, vội vàng co rụt cổ lại.
Quả nhiên, Tưởng Tây Trì đưa tay ra sau gáy cô.
Nhưng mà... Không có tuyết.
Chỉ có ngón tay hơi lạnh của anh.
Phương Huỳnh sửng sốt.
Ngón tay này nắm sau gáy cô, đè về phía trước. Cô ngã vào trong ngực Tưởng Tây Trì, lập tức lại bị đẩy mạnh về phía sau, phía sau lưng dựa vào thân cây ven đường, kề chặt vào thân thể anh.
Trên lá cây, tuyết rơi ào ào xuống.
Phương Huỳnh định mở miệng thở, nhưng không thở được, tim đập chợt ngừng một nhịp.
Cơ thể cao lớn, giam cầm cô ở trong ngực.
Mặt thiếu niên bị màu tuyết rọi vào vô cùng trong sáng, nhưng trong mắt có chút ý nguy hiểm lại nóng rực mà cô chưa bao giờ thấy.
Anh nâng gáy cô lên, khẽ quay mặt cô lên trên, không nhẹ nhàng hôn xuống.
Tim Phương Huỳnh đập kịch liệt, rất nhanh đã bị nụ hôn kịch liệt rất không giống “Tưởng Tây Trì” này làm cho hô hấp khó khăn.
Có người nhìn sang bên này, bị cánh tay của Tưởng Tây Trì chống đỡ ở trên thân cây chặn tầm mắt.
Gió thổi tuyết đọng trên lá rơi xuống, nhẹ nhàng “bộp” một tiếng, rơi trên mặt đất, ánh đèn đường màu cam gần đó chiếu lên tuyết đọng làm cho khung cảnh trở nên ấm áp.
Hai bóng người dưới tàng cây, quấn quít cùng nhau, thật lâu thật lâu.
Mẫn Gia Sênh đứng ở xa xa, nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc này, cũng không muốn tìm Phương Huỳnh “báo thù”, trái lại tự nở nụ cười, xoay người rời đi.
Thật lâu, Tưởng Tây Trì mới thở phì phì rút lui, ánh mắt sáng ngời giống như tuyết, “A Huỳnh.”
Phương Huỳnh còn choáng váng mơ hồ, “Hả?”
“Có tin tức tốt.”
Phương Huỳnh nhìn anh.
Ánh mắt Tưởng Tây Trì mang theo ý cười, “... Trường học đề cử tớ tham gia đại học A.”
Phương Huỳnh sửng sốt, một lát nói: “Thật à?”
Tưởng Tây Trì cười gật đầu.
Phương Huỳnh sắp nhảy lên, “Thật tốt quá!”
Cô vui vẻ không biết thế nào mới tốt, liền ôm chặt lấy Tưởng Tây Trì, rạo rực giống như mình cũng được cử đi học, “Thật ra tớ cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao cậu là Tưởng Tây Trì mà.”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười.
Tuyết đêm nay không hề lạnh chút nào, trong lòng sôi sục tình cảm ấm áp.
Phương Huỳnh ôm anh một lát, đầu đặt vào bên trong áo lông của anh, cọ vài cái lên ngực mặc áo lông màu xám, “A Trì.”
“Hả?”
Phương Huỳnh nhỏ giọng: “... Hôn lại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook