Edit: Tịnh Hảo

Cuối giai đoạn huấn luyện quân sự, nhiệm vụ chủ yếu là hai liên đội phải chọn ra một tập thể tạo thành ma trận hình vuông để tập võ quân đội, khi diễn ra hội thao sẽ tiến hành. Một lớp làm một hàng, tổng cộng 18 hàng, từng hàng chọn ra từ 2 đến 3 người.

Buổi sáng hôm nay, huấn luyện viên chính là đội trưởng của đám Phương Huỳnh, dạy hai chiêu trong võ quân đội trước, thời gian còn lại chính là chọn ra vài người có sức lớn.

“Các cô cậu đánh võ cực kỳ kém!”

Nghe nói có “Bệnh tim”, thì không thể vận động kịch liệt, Lương Yến Thu còn đặc biệt mang bệnh án đến và lời dặn xin phép của bác sĩ, bị huấn luyện viên đặc biệt phê phán, ngồi ở dưới bóng cây, lúc này không nhịn được xen mồm vào nói: “Đội trưởng! Tập võ quân đội có ích lợi gì ạ, không phải chỉ là để biểu diễn thôi sao?”

“Biểu diễn?” Đội trưởng nhìn qua với ánh mắt như dao bén, “Tôi kêu cậu lên biểu diễn đấy.”

Đội trưởng quét một vòng, quát: “Lớp trưởng! Bước ra khỏi hàng!”

Một lát sau, Tưởng Tây Trì mới nhớ tới mình là “Lớp trưởng”, chậm rì từ hàng cuối cùng đi đến hàng phía trước.

Đội trưởng kéo anh qua bên cạnh, nói thầm vài phút, một lát, quay đầu nhìn về phía Lương Yến Thu, “Mời lên!”

Dường như Lương Yến Thu chịu sự kinh ngạc, “Huấn luyện viên, không thể được, em có bệnh tim đấy, không thể vận động kịch liệt.”

Đội trưởng vỗ vai Tưởng Tây Trì, “Lớp trưởng, nhẹ tay chút, đừng quá kịch liệt.”

Trong đội phát ra tiếng cười thô tục của mấy nam sinh, bị ánh mắt lạnh thấu xương của đội trưởng trừng lại.

Lương Yến Thu đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tưởng Tây Trì, đánh giá anh, cười hỏi: “Huấn luyện viên, biểu diễn sao ạ?”

“Tùy cậu muốn biểu diễn thế nào.”

Tưởng Tây Trì và Lương Yến Thu liếc nhau, vẻ mặt hai người lập tức nghiêm túc.

Tưởng Tây Trì: “Ra chiêu đi.”

Còn chưa nói xong, đã thấy Lương Yến Thu nắm tay thành đấm tiến thẳng đến đầu anh.

Mắt Tưởng Tây Trì chớp cũng không chớp, cúi người thấp xuống, người dịch sang trái, đánh thẳng vào má trái của Lương Yến Thu.

Lương Yến Thu nghiêng đầu tránh né, lui về sau nửa bước, dừng lại trong chớp mắt, lại đột nhiên xông lên phía trước, đưa chân đá tới. Chân Tưởng Tây Trì ngăn lại, nghiêng người đánh mạnh vào phần gáy…

“Khá đấy khá đấy!” Đội trưởng đi lên túm lấy Tưởng Tây Trì, “Bảo cậu nhẹ tay một chút!”

Lương Yến Thu bị tay chém cuối cùng mang theo rất nhiều sức đánh trúng làm cơ thể lắc lư một chút, dưới chân khẽ lảo đảo, mũ trên đầu cũng rớt.

Tưởng Tây Trì nhìn cậu ấy, lạnh nhạt nói: “Đã rất nhẹ tay.”

Đội trưởng nhìn ra Tưởng Tây Trì từng luyện tập đánh nhau, nhưng cũng không vạch trần, dù sao mục đích làm kinh sợ cũng đã đạt được, bảo Lương công tử thân thể yếu đuối tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức, “Ngậm miệng chặt vào, đừng khoa tay múa chân với phương pháp dạy học của tôi!”

Lương Yến Thu cười hì hì, xoay người nhặt lại mũ thể thao rớt trên đường nhựa, phủ bụi, đội vào đầu, nhìn Tưởng Tây Trì đối diện, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Bạn Tưởng, ra tay ác độc như vậy, có phải ngày hôm qua chơi trò lâm trận bỏ chạy trong lòng không phục à?”

Tưởng Tây Trì: “...”

Ngày hôm qua trò chơi vừa bắt đầu, nghe thấy tiếng đẩy cửa, sợ bị Phương Huỳnh nhìn thấy chiến thư của cậu ấy mà anh đã đáp ứng, chuyện trò chơi một mình ấu trĩ như thế, chợt lóe lên rồi biến mất.

Đội trưởng đẩy Lương Yến thu ra xa, “Xê qua một bên đi, đừng chậm trễ huấn luyện của chúng ta!” Hoét hoét, “Nghiêm!”

Không hề bất ngờ, Tưởng Tây Trì được chọn vào ma trận hình vuông đánh võ quân đội.

Đi theo còn có một người khác, là Mẫn Thắng Nam – trải qua một kỳ nghỉ hè, cô ấy tên là Mẫn Gia Sênh.

Trong lúc nghỉ ngơi huấn luyện, Phương Huỳnh đến căn tin mua nước đá, chuẩn bị đi qua thăm hỏi Tưởng Tây Trì và Mẫn Gia Sênh một lát.

Vừa mở cửa tủ lạnh ra, phía sau có tiếng cười hì hì: “Bạn Phương, cậu cũng đến mua nước à”

Phương Huỳnh lười nói chuyện với cậu ấy.

Lấy hai chai nước, đang định trả tiền, đã bị Lương Yến Thu cản lại.

“Tớ mời cậu nhé.”

Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Tớ mà không có ba đồng sao.”

“Không lùi nửa bước làm sao bước được ngàn bước…”

Phương Huỳnh dứt khoát đưa năm đồng ra, nhận lấy tiền lẻ, xoay người đi mất.

Chưa đi được hai bước, Lương Yến Thu cũng cầm bình hồng trà đuổi theo.

Cậu ấy thấy bước chân của cô không phải đi về phía hàng của mình, liền hỏi: “Bạn Phương đi đâu thế?”

Phương Huỳnh dừng chân, xoay người nhướng mày hỏi: “Tớ đi qua xem Tưởng Tây Trì, cậu cũng muốn qua xem cậu ấy sao?”

Lương Yến Thu: “...”

Ma trận hình vuông đánh võ ở một vị trí có bóng mát, khi Phương Huỳnh đi qua, đúng lúc bọn họ cũng giải tán nghỉ ngơi.

Tưởng Tây Trì nhìn Phương Huỳnh, tháo mũ xuống mũ đi qua phía cô.

Phương Huỳnh đưa nước qua, nhìn trong hàng ngũ, “Thắng… Gia Sênh!”

Mẫn Gia Sênh lập tức chạy khỏi hàng, nhận lấy chai nước cô dưa tới, ngọt ngào nói cảm ơn, tự giác không quấy rầy hai người, tự mình chạy qua bên cạnh uống nước.

Phương Huỳnh trực tiếp ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Tưởng Tây Trì ở bên cạnh: “Có mệt không?”

“Vẫn ổn.”

Phương Huỳnh cười, “Anh Tiêu dạy vô cùng tốt…”

Tưởng Tây Trì “ừm’ một tiếng.

Phương Huỳnh liếc anh, đụng khuỷu tay vào anh, “Làm sao vậy?”

Tưởng Tây Trì uống một ngụm nước, “... Vừa rồi cậu cùng Lương Yến Thu đi mua nước?” (anh ghen rồi -.-) 

“Ai muốn đi mua nước cùng với tên ngốc này chứ? Cậu ấy cứ đòi đi cùng.” Phương Huỳnh nghĩ đến gì đó, cười hì hì hỏi, “Thì ra ngày hôm qua cậu chơi trò chơi với cậu ấy à?”

Tưởng Tây Trì buồn bực không thôi, “... Không được tự vạch áo cho người xem lưng.”

“Lần sau chơi nhớ dẫn tớ theo.”

“Không dẫn theo.”

“Tại sao?”

Tưởng Tây Trì liếc cô, “Chuyện của tớ và cậu ấy, cậu xen vào làm gì?”

“Ồ.” Phương Huỳnh nén cười, “Vậy cậu nhẹ tay một chút, đừng quá kịch liệt.”

Tưởng Tây Trì: “...”

Suy nghĩ của anh không thể chịu được sự kiểm soát nghĩ lệch ra ngoài một chút, lại nhanh chóng trở về bình thường, ánh mắt ngượng ngùng nhìn Phương Huỳnh, đưa tay ấn xuống đầu cô, “Đừng làm loạn.”

Tiếng còi của đội trưởng vang lên, Phương Huỳnh nhanh chóng đứng lên.

“Cậu chưa mua nước cho mình?”

Phương Huỳnh nhìn hai tay trống không của mình.

“...”

Phương Huỳnh cười, trực tiếp đỡ cổ tay anh, ôm cái chai trong tay anh uống hai ngụm, lau khóe miệng, “Tớ đi đây!”

Bay nhanh chạy về tập hợp.

Tưởng Tây Trì nhìn chai nước, ngồi xổm trên mặt đất, qua hồi lâu, mới ngửa đầu uống hai ngụm.

Trước mặt xuất hiên hai cái chân.

Tưởng Tây Trì ngẩng đầu nhìn, là Cố Vũ La.

Cố Vũ La chỉ chỉ bên cạnh anh, “Tớ có thể ngồi không?”

Tưởng Tây Trì không lên tiếng.

Cố Vũ La trực tiếp ngồi xuống, “Có chuyện. Kỷ niệm thành lập trường một trăm năm vào tháng 11, trường học tổ chức một buổi họp mặt học sinh với nhau, lúc nãy chủ nhiệm tìm tớ, nói hai chúng ta làm thư ký buổi họp mặt chuẩn bị kỉ niệm thành lập trường của tổ cô Bạch.”

Tưởng Tây Trì nhíu mày, “Đích danh tìm tớ?”

Cố Vũ La nhìn hắn, “Ừ.”

Tưởng Tây Trì phiền nhất là mấy chuyện này, nhưng lại không thể không làm.

Một lát, anh nhận ra Cố Vũ La còn chưa đi, “Còn có chuyện gì sao?”

Cố Vũ La sửng sốt, “... Không có.”

Năm giờ rưỡi chiều, huấn luyện quân sự kết thúc, buổi tối là hoạt động Lạp Ca (*).

(*) là một cách giải trí thi đấu ca hát với nhau giữa các đơn vị chiến đấu khác nhau trong quân đội, là một nét văn hóa đặc trưng trong quân đội Trung Quốc. Lạp Ca không giống với cuộc thi hát bình thường, trước đó không cần tập luyện và tổ chức kỹ càng, mà chỉ phát huy ngẫu hứng, thường vào lúc rảnh rỗi trong huấn luyện.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đạp xe về tắm rửa, thay quần áo đầy mồ hôi thối, ăn cơm xong, trở lại trường.

Đi lên, hai người bị Đinh Vũ Liên xịt nước hoa xua muỗi lên.

“Bữa ăn khuya muốn ăn cái gì?”

“Mẹ, một ngày bốn bữa, con sắp mập rồi.”

“Mập cái gì mập!” Đinh Vũ Liên nhìn về Tưởng Tây Trì, “Không tin con hỏi Tây Trì xem, có mập không?”

Ánh mắt Tưởng Tây Trì quét qua trước ngực và eo của cô, lập tức không nhìn nữa, “… Không mập.”

Lạp Ca vào buổi tối, đội biểu diễn ma trận hình vuông trở về hàng lúc đầu của mình. Hai hàng xếp thành một vòng tròn, ngồi trên mặt đất.

Phương Huỳnh ngồi kế Mẫn Gia Sênh, còn chưa bắt đầu đã ngáp hai cái.

Mẫn Gia Sênh nhìn cô đặt đầu ở trên vai mình, cười cười nói: “Phương Huỳnh, có phải cậu xịt nước hoa không?”

“Ừ.”

“Tưởng Tây Trì cũng có xịt, cùng một mùi đấy.”

“... Cậu là mũi chó sao?”

Mẫn Gia Sênh cười hỏi: “Các cậu thật sự ở cùng một chỗ?”

“Ừ.”

“Các cậu tốt thật đấy.”

“Tốt cái gì, cậu ấy khá phiền, lại thích sạch sẽ nên phiền toái.”

Mẫn Gia Sênh cười không nói.

Lạp Ca đơn giản chính là “Kêu bạn hát, thì bạn hát, không được mắc cỡ ngại ngùng, giống cái gì, giống cô gái”, sau đó chính là cùng hát đồng thanh “đoàn kết chính là sức mạnh.”

Phương Huỳnh không hề có hứng thú với hoạt động tập thể này, vẫn còn may là Mẫn Gia Sênh tập trung tinh thần, cô có thể đi theo giả vờ lười nhác. Nhìn lại, Tưởng Tây Trì ở hàng cuối cùng cũng không hề hứng thú, lúc hát còn qua loa hơn cô, cũng không bằng lòng mở miệng.

Bên này đang hợp ca, đội trưởng của hai hàng đột nhiên cùng nhau bước đến, không biết đang mưu đồ bí mật cái gì.

Sau một lúc lâu, đội trưởng vỗ tay một cái, mọi người yên tĩnh trở lại, “Tôi vừa mới cùng đội trưởng hàng hai trao đổi, chúng tôi đã nghe hành khúc rất nhiều lần trong quân đội, cũng sắp không hợp với thời đại nữa rồi, các cô cậu dạy cho chúng tôi một chút, bây giờ bài nhạc nào đang phổ biến… Có bạn học nào, muốn chủ động biểu diễn tài nghệ không? Hàng của bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta không thể thua…”

Còn chưa nói xong, hàng hai đã vang lên tiếng vỗ tay không ngừng, đã thấy Cố Vũ La mặc váy, thản nhiên đi tới chính giữa.

Phương Huỳnh nhíu mày hỏi Mẫn Gia Sênh, “Cậu ấy làm gì thế, nhảy điệu khổng tước trên đường nhựa à?”

Mẫn Gia Sanh bị chọc cười, “Chắc là không phải đâu, không phải Lạp Ca sao, chắc vẫn là ca hát.”

Quả nhiên, liền có một bạn nam sinh, chuyển một cái ghế và đàn ghi-ta lên.

“Không phải Cố Vũ La học đàn piano sao, luyện đàn ghi-ta khi nào thế?”

Mẫn Gia Sênh lắc đầu.

Một lát, đã thấy Cố Vũ La ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng gảy dây đàn, lấy giọng, ngân nga mở miệng: “You and I, we" ve been at it so long, I still got the strong fire...”

Mẫn Gia Sênh: “Westlife đấy... Lúc thi khẩu ngữ tiếng anh lần đầu tiên vào lớp 7, có phải là bài mà Tưởng Tây Trì hát không?”

Phương Huỳnh không lên tiếng, mím chặt môi.

“Sometimes I feel like, the world is against me, the sound of your voice, baby...”

Cố Vũ La chậm rãi giương mắt, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, cuối cùng dừng lại trên người Tưởng Tây Trì.

“Us against the world”, đây là bài Tưởng Tây Trì thích nhất.

Phương Huỳnh nghe không nổi nữa, chợt đứng lên.

Ánh mắt đội trưởng đảo sang, “Làm gì hả?”

Phương Huỳnh nói ba chữ “Đi toilet”, chạy nhanh đi.

Trong phòng học không có ai, vì đề phòng có người lén chuồn đi, chủ nhiệm lớp đặc biệt khóa cửa lại.

Phương Huỳnh lượn lờ một vòng, không biết đi chỗ nào, cuối cùng đi đến dưới tàng cây bồ kết trước tòa thí nghiệm.

Cô dựa vào thân cây ngồi xuống đất, cách một sân bóng rổ, nên không nghe thấy tiếng hát của Cố Vũ La trên sân thể dục.

Một trận gió lạnh ùa tới, lá cây bồ kết đong đưa.

Thoáng chốc sự tức giận ngột ngạt không rõ trong lòng đã giảm đi chút ít.

“Bạn Phương.”

Còn chưa yên ổn bao lâu, đột nhiên truyền đến một giọng nói đáng đánh đòn.

Phương Huỳnh tìm khắp nơi, không nhìn thấy người.

Một lát, nghe thấy phía sau cây truyền đến tiếng cười, “Nơi này nè.”

Phương Huỳnh: “...”

Lương Yến Thu vòng qua từ phía sau, nhìn cô: “Bạn Phương, tâm tình cậu cũng không tốt à?”

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tâm tình tớ không tốt?”

“Cậu thở dài...” Lương Yến Thu nhìn cô, cười nói, “Tưởng Tây Trì rất được hoan nghênh đấy.”

“Đương nhiên được hoan nghênh hơn cậu.”

“Tớ không sao cả, dù sao cũng không có người thích tớ…” Lương Yến Thu cười, thả lỏng dựa vào thân cây.

“Phương Huỳnh!”

Phía sau tòa thí nghiệm truyền đến giọng nói của Tưởng Tây Trì.

Phương Huỳnh không biết mình xuất phát từ mục đích gì, không trả lời.

Một lát, liền nghe thấy tiếng bước chân của Tưởng Tây Trì qua đây, dừng lại, giọng nói có chút không vui, “… Đi toilet xa như vậy à?”

Lương Yến Thu lười biếng, uể oải cười nói: “Bạn Tưởng hay thật đấy, tớ và A Huỳnh trốn ở nơi bí mật như thế, cũng có thể tìm được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương