Mùa Xuân Ở Nam Thành
-
Chương 50: Mùa xuân ở phương Nam
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, nhưng đành phải bỏ lại.
Minh Vọng lái xe đưa Hứa Nguyện đến bệnh viện gần nhất.
Sau khi khám, bác sĩ không kê đơn thuốc gì, chỉ bôi một lớp thuốc mỡ và dùng gạc quấn vết thương để vết thương không dính nước, sau một ngày thì có thể gỡ ra.
Hai người ăn cơm ở bên ngoài, sau đó điện thoại của Minh Vọng liên tục đổ chuông.
Anh liếc nhìn người đi theo sau mình, xoa đầu cô rồi bước vào phòng làm việc.
Hứa Nguyện không có việc gì làm, liền theo anh vào.
Thấy cô vẫn đi theo, Minh Vọng thuận tay lấy hai ly nước nóng, đưa cho cô một ly, kéo ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, mở máy tính lên, chuẩn bị vào việc.
Hứa Nguyện đứng bên cạnh nhìn, một lúc sau, người đàn ông duỗi đôi chân dài móc chiếc ghế bên cạnh, chống tay vào lưng ghế gật đầu.
Cô ngồi xuống, Minh Vọng hài lòng, yên tâm bắt đầu giải quyết công việc.
Hứa Nguyện chăm chú nhìn, được một lúc lại cảm thấy buồn ngủ.
Minh Vọng dừng việc đang làm, nhẹ giọng nói: "Em về phòng ngủ đi."
Hứa Nguyện ngoan ngoãn gật đầu, trở về phòng.
Lúc cô tỉnh dậy đã hơn mười hai giờ, trong phòng rất yên tĩnh.
Cô ra phòng khách và phòng làm việc tìm nhưng không thấy Minh Vọng. Cô kiểm tra Wechat, anh để lại tin nhắn, ở công ty có việc gấp phải giải quyết.
Hứa Nguyện trở lại phòng ngủ, cầm cuốn sổ vào trong phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế của anh, tay áo ngủ kẹt vào một ngăn kéo, tình cờ mở ra.
Bên trong là một chiếc hộp nhung đen nhỏ, là chiếc hộp anh đăng trên trang cá nhân.
Tim đập thình thịch, cô không khỏi đưa tay chạm nhẹ vào chiếc hộp.
Dưới chiếc hộp là một cuốn sổ nhỏ màu nâu, vô tình lôi ra, hai tay lập tức dừng lại khi nhìn thấy hai chữ "hộ khẩu."
Hộp nhẫn và sổ hộ khẩu
Tất cả những điều cô không dám nghĩ cũng không dám tin đang bày ra trước mắt, đầu óc cô trống rỗng.
Lúc này cô cũng không có tâm trạng làm việc.
Hứa Nguyện bất ngờ lấy cuốn sổ hộ khẩu trong ngăn kéo ra, sau đó cầm cuốn sổ ghi chép trở vào phòng ngủ, thay quần áo rồi ra ngoài.
Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà, Hứa Nguyện mới hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, mở cửa bước xuống xe.
Đẩy cổng vào sân.
Bà Hứa đang phơi đậu khô trong sân, quay đầu lại nói: "Nguyện Nguyện?"
“Mẹ.” Hứa Nguyện đi tới.
“Mẹ, con về lấy đồ.”
"Lấy cái gì?"
Hứa Nguyện lấy cuốn sổ hộ khẩu trong túi ra, "Con về lấy cái này."
Mẹ Hứa sửng sốt, "Đây là sổ nhà ai? Không phải, con mang theo sổ hộ khẩu... Sẽ không phải như mẹ đang nghĩ đúng không?"
Hứa Nguyện gật đầu, "Chính là giống mẹ đang nghĩ."
"Kết hôn?"
Hứa Nguyện lại gật đầu.
“Tốt quá” mẹ Hứa vỗ tay, “Là ai vậy?”
"Minh Vọng."
"Minh đại thiếu gia?" Bà Hứa hỏi, cầm lấy hộ khẩu trong tay Hứa Nguyện, mở ra liền thấy tên chủ hộ là Minh Vọng.
"Kết hôn, vậy cậu ta có cầu hôn con chưa?"
Hứa Nguyện bĩu môi: "Trước kia giữa chúng con xảy ra chuyện, sổ này là con lén mang theo."
"Con..." Bà Hứa trợn to hai mắt, "Chuyện này không thể vội vàng được."
"Con biết mà, chỉ là chuẩn bị trước, đến lúc cần sẽ không bị bối rối."
Còn chưa mói hết câu, điện thoại của Hứa Nguyện rung lên liên tục.
Là của Minh Vọng, hẹn tối nay bảy giờ sẽ đưa cô đi ăn tối ở nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Ánh mắt ngưng lại một chút, cô cầm điện thoại đưa cho mẹ Hứa xem, "Minh Vọng hẹn con ra ngoài, con lấy sổ rồi đi luôn ạ."
Bà Hứa nhìn tin nhắn, lại nhìn con gái đang vui vẻ, cuối cùng thở dài một hơi, không nói gì.
Sau khi Hứa Nguyện lấy sổ hộ khẩu liền lái xe rời đi.
Bảy giờ, xe dừng ở tầng hầm của trung tâm thương mại, còn chưa kịp thay quần áo.
Người phục vụ đưa cô đến nhà hàng trên tầng cao nhất.
Trang trí của nhà hàng Pháp này vô cùng lãng mạn và ấm áp, một bên đại sảnh còn có người đang chơi piano.
Hứa Nguyện nhìn lại, thầm mắng bản thân đã không thay một bộ quần áo trang trọng hơn, tuy nhiên vẫn là không kịp, căn bản thì không tiện đường.
Minh Vọng đặt bàn ngay bên cửa sổ, nhìn ra Nam Thành rực rỡ sắc màu và dòng sông chảy qua thành phố.
Ánh đèn của những con tàu du lịch trên sông và ánh đèn neon của thành phố chiếu sáng cảnh đêm.
Minh Vọng đang ngồi trên ghế, thấy cô đi tới liền kéo ghế, hỏi: "Em mới ra ngoài à?"
“Em về quê.” Hứa Nguyện kéo vạt áo gió, hai quyển sổ trong túi áo làm cô hơi ngượng ngùng.
"Dì có khỏe không?"
"Mẹ em rất tốt."
Minh Vọng gật đầu, gọi người phục vụ bữa tối, chậm rãi rót rượu đỏ vào ly, đưa cho cô.
Hứa Nguyện nhận lấy, bộ dáng này giống với Minh Vọng trước Tết nguyên đán.
Khi đó không có quá nhiều sóng gió, cả hai vui vẻ và bình thản ở bên nhau.
Cô hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra sáng nay, sờ sờ hai cuốn sổ hộ khẩu trong túi áo khoác.
Sau bữa tối, Minh Vọng gọi trợ lý đến lái xe đi.
Anh lái chiếc VW của Hứa Nguyện, đưa cô về nhà.
Về đến nhà, vào phòng làm việc, Hứa Nguyện tim đập nhanh, sợ anh phát hiện sổ hộ khẩu đã không còn ở đó.
Cô muốn tìm cơ hội lén bỏ hộ khẩu trở lại ngăn kéo, nhưng Minh Vọng luôn ở trong phòng làm việc, cô không có kẽ hở nào.
Lúc sau tắm xong, thấy anh còn ở trong phòng làm việc. Hứa Nguyện trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường xem điện thoại, định đợi anh về phòng để cô còn trả lại hộ khẩu vào chỗ cũ.
Nhưng sau khi nằm xuống, cô lại ngủ thiếp đi, mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Tỉnh táo một lát, cô vểnh tai lên nghe ngóng một hồi, bên ngoài không có âm thanh gì, cô lập tức đứng dậy mở cửa đi ra, gặp người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Sao mà anh dậy sớm như vậy?
Cô cười, "Chào buổi sáng."
Minh Vọng gật đầu, "Chào buổi sáng."
Hứa Nguyện không thể vào phòng làm việc, đành phải trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lề mề đi ra, thấy Minh Vọng đang dựa vào cửa sổ nghe điện thoại.
Chỉ có thể chờ đợi, cô quay người bước vào phòng bếp.
Trên bàn có sẵn bữa sáng được mua về.
Cô chưa kịp nói gì thì Minh Vọng đã đi tới, anh mở túi điểm tâm, lấy ra hai tô cháo nóng đặt lên bàn.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh chuyên chú của anh, cô lặng lẽ nghiêng người đi vào phòng làm việc nhưng lại bị anh giữ lại một lúc.
"Sao em lại đi? Đến giờ ăn sáng rồi." Người đàn ông liếc nhìn cô.
Hứa Nguyện chỉ có thể quay người ngồi xuống ghế.
Ăn sáng xong, không đợi cô lên tiếng, Minh Vọng thay áo sơ mi trắng, vest đen đi ra, thấy cô ngồi trên ghế liền nói, "Đi thôi."
Hứa Nguyện ngẩn ra một chút, "Em ạ?"
Minh Vọng chỉnh cổ áo, gật đầu.
Hứa Nguyện lấy làm lạ, nhưng cũng đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo.
Khi cô lấy một chiếc áo len màu trắng định mặc vào thì Minh Vọng bước vào, nắm lấy tay cô, lục lọi trong tủ rồi lôi xuống một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô.
Cô không còn cách nào khác, đành bỏ chiếc áo len trên tay xuống, nhận lấy chiếc áo sơ mi anh đưa.
Khi cô mặc áo xong, Minh Vọng tùy ý kéo chiếc áo khoác treo trên giá bên cạnh, mặc vào cho cô.
Hứa Nguyện căng thẳng thần kinh, sợ hai cuốn sổ trong túi sẽ rơi ra ngoài.
Khi đó sẽ rất xấu hổ.
Cô vội đưa tay mặc vào.
Minh Vọng nhướng mày, cười nhẹ rồi kéo cô ra ngoài.
Nắng đầu xuân trong lành, ấm áp, vạn vật bừng bừng sức sống.
Ngay cả gió cũng êm dịu hơn mọi ngày.
Minh Vọng tự nhiên lái xe đi.
Đi được nửa đường, Hứa Nguyện nhìn không giống đường đến công ty, liền không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Minh Vọng nhìn con đường phía trước, nghe thấy câu nói kia liền liếc nhìn cô: “Em không biết sao?
Biết cái gì...
Hứa Nguyện lắc đầu, thành thật nói: “Em không biết.” Sau đó cô mím môi cười khẽ, “Nhưng không sao, anh mang em đi đâu thì em sẽ đi đó."
Minh Vọng cười khẽ, một tay giữ vô lăng, một tay duỗi ra.
Hứa Nguyện đặt tay vào lòng bàn tay anh.
"Bạn gái ngốc"
Xe cứ đi rồi dừng, đường ngày càng đông đúc.
Mãi đến khi xe dừng trước cục dân chính, Hứa Nguyện mới định thần lại.
"Đưa em tới đây, cái này..." Cô không thể diễn đạt tâm trạng hiện tại của mình, cuối cùng vẻ mặt trở nên kỳ quái, "Lấy giấy chứng nhận sao?"
Minh Vọng đậu xe bên ngoài cục dân chính, tắt máy, liếc nhìn cô rồi khẽ gật đầu.
Hứa Nguyện mấp máy môi, "Muốn lấy giấy chứng nhận phải có sổ hộ khẩu."
Minh Vọng nhếch khóe môi cười, mở cửa bước xuống xe, sau đó đi vòng qua đầu xe, mở cửa bên phía cô, "Em xuống đi."
Hứa Nguyện chỉ có thể xuống xe, nhưng vừa đóng cửa xe lại, cô chợt nhận ra sáng nay chính tay anh bắt cô mặc áo sơ mi trắng và khoác chiếc áo kia.
Hóa ra anh đã biết cô đang giữ sổ hộ khẩu.
Cô xoay người, đột nhiên ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, "Sao anh biết vậy?"
Minh Vọng ôm lưng cô, cười nhẹ: "Em diễn quá tệ, lúc vào quán ăn cứ sờ túi áo khoác, về đến nhà lại dán mắt vào phòng làm việc, anh còn không đoán được sao?"
Hứa Nguyện vùi mặt trong vòng tay Minh Vọng.
Minh Vọng ôm cô vào lòng, "Em xác định muốn đi vào trong kia sao?"
Hứa Nguyện rút khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, vẫn không khỏi xác nhận: “Minh Vọng, anh thật sự muốn lấy em sao?”
Minh Vọng trầm mặc nhìn cô, "Chỉ cần em nguyện ý."
Cô không khỏi buồn bã: "Nhưng bây giờ em là người không có gì trong tay, sự nghiệp thất bại, mọi việc đều không như ý."
“Hứa Tiểu Nguyện.” Anh thở dài.
Cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Minh Vọng ôm mặt cô, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, "Đến lúc này rồi em còn không hiểu sao? Từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn có em."
Những thứ bên ngoài có thể làm cho cô trở nên rực rỡ, nhưng trong mắt anh, chỉ cần có cô là đủ.
Hai người đều là những người mạnh mẽ và kiên cường.
Tám năm xa cách, hai người cuối cùng tái hợp ở ngay mảnh đất quê hương.
Đã có chia tay, có đổ vỡ, cũng có những ngọt bùi khi ở bên nhau.
Chỉ đến khoảng khắc này
Cả hai mới thực sự hiểu ý nghĩa của việc ước mơ trở thành sự thật.
Mặt trời ấm áp chiếu sáng trái đất.
Những cành cây cổ thụ xanh tươi bên đường đâm chồi nẩy lộc, những tia nắng xuyên qua cành cây rọi xuống hai người đang ôm nhau.
Họ nhìn nhau mỉm cười
Ngón tay áp út mát lạnh, chiếc nhẫn vừa vặn, ánh mặt trời khúc xạ sáng bừng gương mặt Hứa Nguyện.
Giờ phút này, mùa xuân của Nam Thành đã đến.
***** HOÀN CHÍNH VĂN *****
Minh Vọng lái xe đưa Hứa Nguyện đến bệnh viện gần nhất.
Sau khi khám, bác sĩ không kê đơn thuốc gì, chỉ bôi một lớp thuốc mỡ và dùng gạc quấn vết thương để vết thương không dính nước, sau một ngày thì có thể gỡ ra.
Hai người ăn cơm ở bên ngoài, sau đó điện thoại của Minh Vọng liên tục đổ chuông.
Anh liếc nhìn người đi theo sau mình, xoa đầu cô rồi bước vào phòng làm việc.
Hứa Nguyện không có việc gì làm, liền theo anh vào.
Thấy cô vẫn đi theo, Minh Vọng thuận tay lấy hai ly nước nóng, đưa cho cô một ly, kéo ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, mở máy tính lên, chuẩn bị vào việc.
Hứa Nguyện đứng bên cạnh nhìn, một lúc sau, người đàn ông duỗi đôi chân dài móc chiếc ghế bên cạnh, chống tay vào lưng ghế gật đầu.
Cô ngồi xuống, Minh Vọng hài lòng, yên tâm bắt đầu giải quyết công việc.
Hứa Nguyện chăm chú nhìn, được một lúc lại cảm thấy buồn ngủ.
Minh Vọng dừng việc đang làm, nhẹ giọng nói: "Em về phòng ngủ đi."
Hứa Nguyện ngoan ngoãn gật đầu, trở về phòng.
Lúc cô tỉnh dậy đã hơn mười hai giờ, trong phòng rất yên tĩnh.
Cô ra phòng khách và phòng làm việc tìm nhưng không thấy Minh Vọng. Cô kiểm tra Wechat, anh để lại tin nhắn, ở công ty có việc gấp phải giải quyết.
Hứa Nguyện trở lại phòng ngủ, cầm cuốn sổ vào trong phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế của anh, tay áo ngủ kẹt vào một ngăn kéo, tình cờ mở ra.
Bên trong là một chiếc hộp nhung đen nhỏ, là chiếc hộp anh đăng trên trang cá nhân.
Tim đập thình thịch, cô không khỏi đưa tay chạm nhẹ vào chiếc hộp.
Dưới chiếc hộp là một cuốn sổ nhỏ màu nâu, vô tình lôi ra, hai tay lập tức dừng lại khi nhìn thấy hai chữ "hộ khẩu."
Hộp nhẫn và sổ hộ khẩu
Tất cả những điều cô không dám nghĩ cũng không dám tin đang bày ra trước mắt, đầu óc cô trống rỗng.
Lúc này cô cũng không có tâm trạng làm việc.
Hứa Nguyện bất ngờ lấy cuốn sổ hộ khẩu trong ngăn kéo ra, sau đó cầm cuốn sổ ghi chép trở vào phòng ngủ, thay quần áo rồi ra ngoài.
Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà, Hứa Nguyện mới hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, mở cửa bước xuống xe.
Đẩy cổng vào sân.
Bà Hứa đang phơi đậu khô trong sân, quay đầu lại nói: "Nguyện Nguyện?"
“Mẹ.” Hứa Nguyện đi tới.
“Mẹ, con về lấy đồ.”
"Lấy cái gì?"
Hứa Nguyện lấy cuốn sổ hộ khẩu trong túi ra, "Con về lấy cái này."
Mẹ Hứa sửng sốt, "Đây là sổ nhà ai? Không phải, con mang theo sổ hộ khẩu... Sẽ không phải như mẹ đang nghĩ đúng không?"
Hứa Nguyện gật đầu, "Chính là giống mẹ đang nghĩ."
"Kết hôn?"
Hứa Nguyện lại gật đầu.
“Tốt quá” mẹ Hứa vỗ tay, “Là ai vậy?”
"Minh Vọng."
"Minh đại thiếu gia?" Bà Hứa hỏi, cầm lấy hộ khẩu trong tay Hứa Nguyện, mở ra liền thấy tên chủ hộ là Minh Vọng.
"Kết hôn, vậy cậu ta có cầu hôn con chưa?"
Hứa Nguyện bĩu môi: "Trước kia giữa chúng con xảy ra chuyện, sổ này là con lén mang theo."
"Con..." Bà Hứa trợn to hai mắt, "Chuyện này không thể vội vàng được."
"Con biết mà, chỉ là chuẩn bị trước, đến lúc cần sẽ không bị bối rối."
Còn chưa mói hết câu, điện thoại của Hứa Nguyện rung lên liên tục.
Là của Minh Vọng, hẹn tối nay bảy giờ sẽ đưa cô đi ăn tối ở nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Ánh mắt ngưng lại một chút, cô cầm điện thoại đưa cho mẹ Hứa xem, "Minh Vọng hẹn con ra ngoài, con lấy sổ rồi đi luôn ạ."
Bà Hứa nhìn tin nhắn, lại nhìn con gái đang vui vẻ, cuối cùng thở dài một hơi, không nói gì.
Sau khi Hứa Nguyện lấy sổ hộ khẩu liền lái xe rời đi.
Bảy giờ, xe dừng ở tầng hầm của trung tâm thương mại, còn chưa kịp thay quần áo.
Người phục vụ đưa cô đến nhà hàng trên tầng cao nhất.
Trang trí của nhà hàng Pháp này vô cùng lãng mạn và ấm áp, một bên đại sảnh còn có người đang chơi piano.
Hứa Nguyện nhìn lại, thầm mắng bản thân đã không thay một bộ quần áo trang trọng hơn, tuy nhiên vẫn là không kịp, căn bản thì không tiện đường.
Minh Vọng đặt bàn ngay bên cửa sổ, nhìn ra Nam Thành rực rỡ sắc màu và dòng sông chảy qua thành phố.
Ánh đèn của những con tàu du lịch trên sông và ánh đèn neon của thành phố chiếu sáng cảnh đêm.
Minh Vọng đang ngồi trên ghế, thấy cô đi tới liền kéo ghế, hỏi: "Em mới ra ngoài à?"
“Em về quê.” Hứa Nguyện kéo vạt áo gió, hai quyển sổ trong túi áo làm cô hơi ngượng ngùng.
"Dì có khỏe không?"
"Mẹ em rất tốt."
Minh Vọng gật đầu, gọi người phục vụ bữa tối, chậm rãi rót rượu đỏ vào ly, đưa cho cô.
Hứa Nguyện nhận lấy, bộ dáng này giống với Minh Vọng trước Tết nguyên đán.
Khi đó không có quá nhiều sóng gió, cả hai vui vẻ và bình thản ở bên nhau.
Cô hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra sáng nay, sờ sờ hai cuốn sổ hộ khẩu trong túi áo khoác.
Sau bữa tối, Minh Vọng gọi trợ lý đến lái xe đi.
Anh lái chiếc VW của Hứa Nguyện, đưa cô về nhà.
Về đến nhà, vào phòng làm việc, Hứa Nguyện tim đập nhanh, sợ anh phát hiện sổ hộ khẩu đã không còn ở đó.
Cô muốn tìm cơ hội lén bỏ hộ khẩu trở lại ngăn kéo, nhưng Minh Vọng luôn ở trong phòng làm việc, cô không có kẽ hở nào.
Lúc sau tắm xong, thấy anh còn ở trong phòng làm việc. Hứa Nguyện trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường xem điện thoại, định đợi anh về phòng để cô còn trả lại hộ khẩu vào chỗ cũ.
Nhưng sau khi nằm xuống, cô lại ngủ thiếp đi, mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Tỉnh táo một lát, cô vểnh tai lên nghe ngóng một hồi, bên ngoài không có âm thanh gì, cô lập tức đứng dậy mở cửa đi ra, gặp người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Sao mà anh dậy sớm như vậy?
Cô cười, "Chào buổi sáng."
Minh Vọng gật đầu, "Chào buổi sáng."
Hứa Nguyện không thể vào phòng làm việc, đành phải trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lề mề đi ra, thấy Minh Vọng đang dựa vào cửa sổ nghe điện thoại.
Chỉ có thể chờ đợi, cô quay người bước vào phòng bếp.
Trên bàn có sẵn bữa sáng được mua về.
Cô chưa kịp nói gì thì Minh Vọng đã đi tới, anh mở túi điểm tâm, lấy ra hai tô cháo nóng đặt lên bàn.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh chuyên chú của anh, cô lặng lẽ nghiêng người đi vào phòng làm việc nhưng lại bị anh giữ lại một lúc.
"Sao em lại đi? Đến giờ ăn sáng rồi." Người đàn ông liếc nhìn cô.
Hứa Nguyện chỉ có thể quay người ngồi xuống ghế.
Ăn sáng xong, không đợi cô lên tiếng, Minh Vọng thay áo sơ mi trắng, vest đen đi ra, thấy cô ngồi trên ghế liền nói, "Đi thôi."
Hứa Nguyện ngẩn ra một chút, "Em ạ?"
Minh Vọng chỉnh cổ áo, gật đầu.
Hứa Nguyện lấy làm lạ, nhưng cũng đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo.
Khi cô lấy một chiếc áo len màu trắng định mặc vào thì Minh Vọng bước vào, nắm lấy tay cô, lục lọi trong tủ rồi lôi xuống một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô.
Cô không còn cách nào khác, đành bỏ chiếc áo len trên tay xuống, nhận lấy chiếc áo sơ mi anh đưa.
Khi cô mặc áo xong, Minh Vọng tùy ý kéo chiếc áo khoác treo trên giá bên cạnh, mặc vào cho cô.
Hứa Nguyện căng thẳng thần kinh, sợ hai cuốn sổ trong túi sẽ rơi ra ngoài.
Khi đó sẽ rất xấu hổ.
Cô vội đưa tay mặc vào.
Minh Vọng nhướng mày, cười nhẹ rồi kéo cô ra ngoài.
Nắng đầu xuân trong lành, ấm áp, vạn vật bừng bừng sức sống.
Ngay cả gió cũng êm dịu hơn mọi ngày.
Minh Vọng tự nhiên lái xe đi.
Đi được nửa đường, Hứa Nguyện nhìn không giống đường đến công ty, liền không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Minh Vọng nhìn con đường phía trước, nghe thấy câu nói kia liền liếc nhìn cô: “Em không biết sao?
Biết cái gì...
Hứa Nguyện lắc đầu, thành thật nói: “Em không biết.” Sau đó cô mím môi cười khẽ, “Nhưng không sao, anh mang em đi đâu thì em sẽ đi đó."
Minh Vọng cười khẽ, một tay giữ vô lăng, một tay duỗi ra.
Hứa Nguyện đặt tay vào lòng bàn tay anh.
"Bạn gái ngốc"
Xe cứ đi rồi dừng, đường ngày càng đông đúc.
Mãi đến khi xe dừng trước cục dân chính, Hứa Nguyện mới định thần lại.
"Đưa em tới đây, cái này..." Cô không thể diễn đạt tâm trạng hiện tại của mình, cuối cùng vẻ mặt trở nên kỳ quái, "Lấy giấy chứng nhận sao?"
Minh Vọng đậu xe bên ngoài cục dân chính, tắt máy, liếc nhìn cô rồi khẽ gật đầu.
Hứa Nguyện mấp máy môi, "Muốn lấy giấy chứng nhận phải có sổ hộ khẩu."
Minh Vọng nhếch khóe môi cười, mở cửa bước xuống xe, sau đó đi vòng qua đầu xe, mở cửa bên phía cô, "Em xuống đi."
Hứa Nguyện chỉ có thể xuống xe, nhưng vừa đóng cửa xe lại, cô chợt nhận ra sáng nay chính tay anh bắt cô mặc áo sơ mi trắng và khoác chiếc áo kia.
Hóa ra anh đã biết cô đang giữ sổ hộ khẩu.
Cô xoay người, đột nhiên ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, "Sao anh biết vậy?"
Minh Vọng ôm lưng cô, cười nhẹ: "Em diễn quá tệ, lúc vào quán ăn cứ sờ túi áo khoác, về đến nhà lại dán mắt vào phòng làm việc, anh còn không đoán được sao?"
Hứa Nguyện vùi mặt trong vòng tay Minh Vọng.
Minh Vọng ôm cô vào lòng, "Em xác định muốn đi vào trong kia sao?"
Hứa Nguyện rút khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, vẫn không khỏi xác nhận: “Minh Vọng, anh thật sự muốn lấy em sao?”
Minh Vọng trầm mặc nhìn cô, "Chỉ cần em nguyện ý."
Cô không khỏi buồn bã: "Nhưng bây giờ em là người không có gì trong tay, sự nghiệp thất bại, mọi việc đều không như ý."
“Hứa Tiểu Nguyện.” Anh thở dài.
Cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Minh Vọng ôm mặt cô, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, "Đến lúc này rồi em còn không hiểu sao? Từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn có em."
Những thứ bên ngoài có thể làm cho cô trở nên rực rỡ, nhưng trong mắt anh, chỉ cần có cô là đủ.
Hai người đều là những người mạnh mẽ và kiên cường.
Tám năm xa cách, hai người cuối cùng tái hợp ở ngay mảnh đất quê hương.
Đã có chia tay, có đổ vỡ, cũng có những ngọt bùi khi ở bên nhau.
Chỉ đến khoảng khắc này
Cả hai mới thực sự hiểu ý nghĩa của việc ước mơ trở thành sự thật.
Mặt trời ấm áp chiếu sáng trái đất.
Những cành cây cổ thụ xanh tươi bên đường đâm chồi nẩy lộc, những tia nắng xuyên qua cành cây rọi xuống hai người đang ôm nhau.
Họ nhìn nhau mỉm cười
Ngón tay áp út mát lạnh, chiếc nhẫn vừa vặn, ánh mặt trời khúc xạ sáng bừng gương mặt Hứa Nguyện.
Giờ phút này, mùa xuân của Nam Thành đã đến.
***** HOÀN CHÍNH VĂN *****
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook