Mùa Xuân Ở Nam Thành
-
Chương 14: Ngón tay khẽ chạm
Hứa Nguyện đang lơ mơ ngủ khi có cuộc gọi tới.
Sờ được điện thoại đang đổ chuông, cũng không mở mắt ra xem ai gọi tới, ngón cái theo thói quen trực tiếp trượt qua chấp nhận cuộc gọi.
Nghiêng người áp điện thoại lên tai, cũng không nói gì, thậm chí không thèm ậm ừ.
Minh Vọng liếc nhìn điện thoại, xác định cuộc gọi thực sự đã được kết nối, anh cũng không lên tiếng, lặng lẽ đưa điện thoại lên tai.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cao cạnh quầy bar, dưới ánh đèn mờ ảo chậm rãi uống từng ngụm rượu mạnh.
Liên tục rót hết ly này đến ly khác
Trong bóng tối sâu thẳm, hơi thở của người phụ nữ đang say ngủ bên kia truyền tới.
Trong hoàn cảnh quá mức yên tĩnh, một chút tiếng hít thở trong ống nghe đều có thể nghe rõ ràng.
Tiếng hít thở nhẹ dường như tác động tới tâm tình của người nghe, vốn lúc đầu mang theo sự phiền muộn, lúc này anh lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Minh Vọng đặt ly rượu xuống, lẳng lặng ngồi ở quầy bar, đột nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng rất nhỏ, giống như một luồng điện, khiến anh chợt bừng tỉnh.
Minh Vọng ngẩng đầu lên, đột nhiên nở nụ cười.
Người phụ nữ có vẻ lạnh lùng xa cách thế nhưng vẫn là một người bình thường với những tật xấu nho nhỏ.
Anh bỗng thấy tủi thân, khẽ gọi cô: “Hứa Nguyện”.
Anh không mong đợi cô có thể trả lời, nhưng ngoài ý muốn, bên kia mơ màng đáp lại "Ừm."
Giọng nói rất mềm, rất mềm, giống như tiếng mèo kêu.
Mềm mại đến mức làm lòng người cũng tan theo.
Minh Vọng nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Đầu bên kia không trả lời, anh yên lặng cúp điện thoại, sau đó đứng dậy đi lên lầu, lấy áo choàng tắm đi vào phòng tắm.
Nắng sớm xuyên qua khe rèm rọi vào mí mắt Hứa Nguyện.
Cô lật người, chiếc điện thoại rơi xuống, trúng vào cổ.
Cô vươn tay định lấy điện thoại xuống, không nghĩ tới điện thoại di động ở tủ đầu giường sao lại rớt ở cổ cô.
Vấn đề này cho đến khi cô rửa mặt xong, ngồi trên bàn ăn sáng, mới đột nhiên nhớ ra.
Nửa đêm qua, hình như có người gọi điện cho cô.
Hứa Nguyện vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy điện thoại ra bấm vào nhật ký cuộc gọi xem ai gọi đến, sửng sốt một lúc.
Cuộc gọi gần nhất là khoảng một giờ sáng đêm qua, kéo dài hơn bốn mươi phút.
Là Minh Vọng gọi tới.
Cô đặt đũa xuống, đứng dậy: "Mẹ, con ăn no rồi."
Mẹ Hứa nhìn cô cúi đầu xem điện thoại, trên môi nở nụ cười, đáy lòng hiện lên một ý nghĩ.
Có khi nào con gái bà đang yêu?
Hứa Nguyện cầm điện thoại vào phòng ngủ, nằm trên giường đọc nhật ký cuộc gọi mấy lần.
Sau đó cô mở Wechat, bấm vào lịch sử trò chuyện của hai người, xem đi xem lại.
Minh Vọng trên Wechat thực sự vẫn chưa trả lời chính mình.
Nhưng anh đã gọi cho cô vào lúc nửa đêm.
Hứa Nguyện muốn gọi lại, nhưng bấm gọi hồi lâu không được, đành quay lại Wechat, gõ mấy lần cũng không thấy tin trả lời, cuối cùng đặt điện thoại xuống.
Buổi chiều, Phác Mỹ Linh đưa con đến chơi, hai người cùng đi xem nhà.
Trước khi rời đi, Hứa Nguyện chợt nhìn thấy một tiểu khu mới.
Là khu nhà Sunny Garden, sát phố cổ.
Phác Mỹ Linh bế con đi cùng.
Tiểu khu đang xây dựng tới giai đoạn hai, khá gần tiểu khu cô đang ở.
Tiền đặt cọc cho một căn nhà rộng hơn 100 mét vuông chỉ hơn 500.000 nhân dân tệ, vị trí này có thể hơi hẻo lánh nhưng lại rất phù hợp với cuộc sống của hai mẹ con cô.
Hứa Nguyện gọi điện cho mẹ, nói địa điểm chi tiết, cúp điện thoại và hỏi Wechat của nhân viên tư vấn bán hàng.
Buổi tối, hai người và cậu nhóc đến một quán ăn.
Cậu bé khá ngoan ngoãn, khuôn mặt mũm mĩm, ăn từng miếng một, lòng Hứa Nguyện tan chảy, ôm cậu bé vào lòng, đút cho cậu ăn.
Sau bữa tối, chồng Phác Mỹ Linh lái ô tô đến đón vợ con.
Hứa Nguyện không ở bên họ, đứng trên phố đêm Nam Thành, vẫn sôi động và oi bức.
Cuối tuần, đường phố đông đúc người qua lại, cô chậm rãi đi dọc con phố, mặc một chiếc váy ngắn kiểu sườn xám cách tân, làn váy bị gió đêm thổi tung.
Lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng bán vé, bấm một lúc nhưng không bấm được vào trang thanh toán, cuối cùng đành đóng lại.
Chỉ còn một ngày cuối cùng, cô vẫn không thể quyết định có nên ở lại hay không.
Đi vòng vào một con hẻm, không gian từ từ yên tĩnh lại, ngay cả gió cũng dịu đi.
Mỗi bước chân đều vọng lại tiếng giày cao gót.
Hai bên đường là những quán bar, trước cửa treo những bóng đèn nhiều màu, làm tăng thêm sự sinh động cho khu phố.
Cô nhìn qua, một quán bar đặt bàn ngoài trời, bên bờ sông, dưới những tán cây cổ thụ. Trên sân khấu, một cô ca sỹ đang ôm đàn guitar, hát một ca khúc sầu muộn.
Dưới ánh đèn lập loè, lời ca vang lên mang theo câu chuyện về một tình yêu tan vỡ.
"Tôi muốn mình có thể ngẩng cao đầu
Bảo vệ bản thân mình không bị tổn thương
Vì ngay khi chạm vào em, trái tim tôi liền gục ngã..."
Hứa Nguyện hơi sửng sốt, lời bài hát dường như đi thẳng vào trái tim cô.
Cô bị thu hút, từng bước một đi vào quán bar, gọi một ly rượu, một tay chống cằm chậm rãi uống.
“Chỉ cần dũng cảm lựa chọn
Tại sao chúng ta phải bỏ lỡ..."
“Một mình đến đây uống rượu?” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Hứa Nguyện quay đầu lại, bên cạnh xuất hiện một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, làn da trắng trẻo, đeo mắt kính gọng vàng.
Điều này khiến cô nhớ đến một từ - văn nhã bại hoại.
Trong đầu cô tưởng tượng, Minh Vọng chắc chắn phù hợp với phong cách này hơn, ít nhất là về độ gợi cảm, Minh Vọng hơn người đàn ông này rất nhiều.
Cô nhìn anh ta, bình thản gật đầu rồi quay lại với ly rượu của mình, nhìn nam ca sĩ trên sân khấu.
Người đàn ông dựa vào quầy bar, nhìn người phụ nữ có phong thái lạnh lùng, ngũ quan thanh tú, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, hướng về phía quầy bar vẫy vẫy tay.
Hứa Nguyện vừa định gọi nhân viên pha chế, một ly cocktail đã được đẩy tới bên cạnh cô.
Hai màu sắc kết hợp với nhau, phân chia rõ ràng. Lớp trên là màu xanh lá cây của chanh, phía dưới là màu xanh nhạt, đáy cốc giống như một ngọn núi tuyết.
Nhìn ly rượu này, mắt Hứa Nguyện sáng lên, chần chừ một lúc, cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh ta.
“Thử đi, nồng độ cồn rất thấp.” Người đàn ông khẽ mỉm cười.
Hứa Nguyện nhận lấy, trong đầu xoay một vòng, cầm lên nhấp một ngụm.
Quả thật rất thấp, nhưng cô không dám uống nhiều, cô còn nhớ mấy ngày trước mình chính là bị mấy ly cocktail này đánh sập.
Sau khi nhấp một ngụm, cô đặt ly xuống.
Người đàn ông kinh ngạc, định mở miệng nói chuyện, nhưng mà Hứa Nguyện đã lại quay về phía sân khấu.
Ca sĩ đã hát sang một bài khác.
Hứa Nguyện cảm thấy thất vọng, cô cầm điện thoại di động quét mã rồi trả tiền đồ uống.
Sau đó, cô gõ ngón tay vào ly cocktail, nói với người đàn ông: "Cảm ơn vì đã mời rượu."
Người đàn ông chưa kịp phản ứng thì Hứa Nguyện đã bước ra khỏi quán bar.
Vừa bước ra ngoài, cô chợt nhận ra nơi này khá xa lạ, không thể định hướng.
Cô mở điện thoại, định mở định vị, nhưng lại đổi ý mở phần danh bạ.
Số người trong danh bạ của cô rất ít, đếm trên đầu ngón tay, tất cả đều được ghi chú, duy nhất chỉ một người đính kèm với một dãy số dài.
Dãy số lướt qua, Hứa Nguyện thầm nghĩ, nhắm mắt cô cũng đọc được từng con số.
Ngón tay cái ấn xuống.
“Có nhiều đêm dài, trong những giấc mơ
Em không còn nghĩ về anh
Lúc đó mới cảm nhận được nỗi đau."
Không chỉ trong những đêm dài hay trong những giấc mơ.
Ngay trong đêm nay, ở một nơi xa lạ, chỉ cần giả thiết ngày mốt cô sẽ trở về Tô Châu, quãng thời gian cô và anh từng có với nhau sẽ chỉ còn trong hồi ức, trái tim cô bỗng thấy hơi nhói.
…………………
Điện thoại trong túi rung lên.
Minh Vọng nhấp một ngụm trà để đánh tan vị béo ngậy trong miệng.
Từ Hà Diệp ở phía bên kia bàn ăn đang nói chuyện với những người đến từ tỉnh thành.
Một vài người đang uống rượu, căn phòng lớn chứa đầy những nhà lãnh đạo nổi tiếng của Nam Thành.
Tiệc rượu sôi nổi, mọi người bàn luận về những dự án phát triển Nam Thành.
Ngay khi tách trà được đặt lên bàn, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nâng chiếc bình rót cho Minh Vọng.
Bàn tay đang định cầm điện thoại di động dừng lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt người phụ nữ.
Ôn Nhã cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh anh, "Đã lâu không gặp, Minh Vọng."
Thấy người đàn ông có chút nghi ngờ, cô tự giới thiệu: "Tôi là Ôn Nhã."
Minh Vọng gật đầu, "Cám ơn."
Cầm điện thoại ra thì vừa lúc cuộc gọi bị ngắt.
Thấy cuộc gọi đến, Minh Vọng cong môi, đang định gọi lại.
"Ông nội Minh gần đây sức khỏe có tốt không?"
Ngón tay cái ấn xuống, Minh Vọng hơi nhướng mắt, cuối cùng cũng biết người trước mắt là ai.
Mấy ngày trước ông nội muốn anh đi gặp mặt con gái nhà họ Ôn.
Khi còn bé từng ở chung một khu, nhưng sau khi nhà họ Minh dọn ra ngoài thì không còn qua lại.
Hơn mười năm không gặp, tất cả đều đã trưởng thành.
Anh chợt nghĩ đến Hứa Nguyện.
“Rất tốt.” Theo lời Minh Vọng, điện thoại đã được kết nối.
Ôn Nhã muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
“Gọi tôi sao?” Minh Vọng dựa vào ghế, lười biếng hỏi.
Hứa Nguyện đứng trong ngõ khẽ "ừ" một tiếng.
“Vừa rồi đang bàn chuyện công việc nên không kịp nghe máy.” Anh nhẹ giọng, "Có chuyện gì vậy?"
Đang bàn chuyện công việc
Hứa Nguyện định nói gì đó nhưng lại nghẹn ở trong cổ họng, cô suy nghĩ một chút, nói: "Vậy anh tiếp tục đi, không..."
"Em đang ở bên ngoài?"
Hứa Nguyện bị ngắt lời, liền ngây người: "Ừ. Đi ăn tối với Phác Mỹ Linh."
Người đàn ông cười nhạt: "Uống chút rượu rồi đúng không?"
“Ừ.” Cô đá những chiếc lá dưới chân.
"Vậy bây giờ em đang ở đâu?"
Hứa Nguyện nhìn một vòng, thành thật nói: "Không biết, xung quanh có rất nhiều quán bar."
Hai bên đều im lặng.
Minh Vọng day day trán, khóe miệng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ: “Chia sẻ định vị rồi ở đó chờ tôi.”
Những người trên bàn nhìn sang Minh Vọng.
Ôn Nhã rời mắt khỏi người đàn ông, khẽ ấn vào ngực mình, giả vờ thản nhiên hỏi: “Anh đi đón người à?”
“Ừm.” Minh Vọng đáp lại cô ta, đứng dậy chào vài vị lãnh đạo, vỗ vai Từ Hà Diệp, cầm điện thoại và chìa khóa, ưu nhã sải bước ra ngoài.
Từ Hà Diệp nhìn theo bóng người đang dần đi xa.
Quay lại, anh mỉm cười và xin lỗi các lãnh đạo, nói rằng tổng giám đốc Minh thị chắc chắn đích thân giám sát dự án này.
Một số nhà lãnh đạo mỉm cười bày tỏ sự cảm thông.
Hứa Nguyện chia sẻ vị trí với Minh Vọng trên Wechat, hai điểm xanh trên điện thoại ngày càng gần nhau.
Điểm xanh của Minh Vọng không ngừng tiếp cận điểm xanh của Hứa Nguyện, giống như giữa bọn họ, lần nào cũng là Minh Vọng chủ động, còn cô thì chỉ biết lùi bước.
Thật ra nếu không phải tính tình cô không quyết đoán, có lẽ bây giờ bọn họ đã ở bên nhau rồi, hoặc là, theo chiều hướng khác, thì cô đã sớm trở về Tô Châu.
Mà không phải giống như hiện tại, tiến không được, lùi cũng không xong.
Minh Vọng ở ngoài ngõ, ô tô không vào được nên kêu cô đi bộ vài bước ra đường lớn.
Maybach đen dừng lại ở đầu hẻm, đèn sáng trưng.
Hứa Nguyện bước tới.
Xe do Minh Vọng tự lái, Hứa Nguyện không ngờ tới, cô tưởng anh bận bàn bạc hợp tác nên nhờ trợ lý đến đón.
Sau khi cô lên xe, Minh Vọng lùi xe ra ngoài.
Dọc đường hai người cũng không nói nhiều, lúc đi ngang qua tòa nhà thương mại CBD ở trung tâm thành phố, Minh Vọng đột nhiên hỏi: “Ăn tối no chưa?”
“Tôi no rồi.” Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn anh, không hiểu anh hỏi như vậy là có ý gì.
“Vậy đi ăn khuya đi.” Minh Vọng nói xong, xoay vô lăng lái xe đến nơi mình vừa mới đi ra.
Mười phút sau, anh đậu xe ở tầng hầm, kéo tay Hứa Nguyện đi thẳng lên tầng cao nhất, mở một cửa phòng bước vào.
Tất cả các lãnh đạo lớn trong phòng đều đã rời đi, chỉ còn lại một số quan chức nhỏ và người bên phía Minh Vọng.
Đại mỹ nhân Ôn Nhã cũng chưa rời đi.
Lúc bọn họ mở cửa, ngoại trừ Từ Hà Diệp còn đang thao thao bất tuyệt, những tiếng nói bên trong liền ngừng lại, đều nhìn về phía cửa.
Minh Vọng cầm điện thoại trong tay, ngay lúc vừa nhấc chân bước vào, anh đã từ bên cạnh vươn tay ra, vòng qua eo cô, dẫn cô đến chỗ ngồi.
Bên trái vị trí ban đầu của Minh Vọng là Ôn Nhã, cô ta vẫn ngồi vững vàng.
Ngược lại, người bên phải rất sáng suốt, đứng dậy nhường chỗ.
Minh Vọng kéo ghế ra, nắm vai Hứa Nguyện nói cô ngồi, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Hứa Nguyện ngồi vào bàn ăn.
Cô ngước mắt nhìn xung quanh.
Cô nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười trước mặt mình lần trước, trợ lý Trương Dũng.
Từ Hà Diệp cười chào hỏi: "Bạn học Hứa."
“Từ tổng.” Hứa Nguyện quay lại.
"Không được, cứ theo như Minh Vọng, gọi tôi là Tam ca."
Hứa Nguyện quay sang nhìn Minh Vọng, người đàn ông liếc xéo Từ Hà Diệp, nói với cô: “Gọi gì cũng được, không cần bận tâm.” Nói xong rót đầy chén trà, đưa cho cô.
Ôn Nhã lạnh lùng nhìn, chậm rãi quay lại, nhấp một ngụm rượu đỏ.
Thấy Minh Vọng quan tâm như vậy, những người khác trong bàn đều cười đùa: "Ai đây? Chủ tịch Minh không giới thiệu cho mọi người sao?"
Minh Vọng liếc mấy người một cái, nói: "Giới thiệu một chút, đây là Hứa Nguyện."
Anh dừng một chút: "Bạn học cũ thời trung học."
Mấy người đàn ông cười, "Bạn học cũ..."
Hứa Nguyện cũng không để ý lắm, cười xã giao với mọi người.
Ánh mắt đảo qua, Minh Vọng nhàn nhạt nói: "Được rồi, giới thiệu vậy là đủ rồi."
Những người đàn ông liền quay lại tiếp tục ồn ào.
Minh Vọng gọi nhân viên phục vụ, lại đưa thực đơn cho Hứa Nguyện: "Nhìn xem muốn ăn gì không?"
Hứa Nguyện lắc đầu, "Không muốn ăn gì cả."
Cô gọi cho anh chỉ vì muốn gặp anh, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ đưa cô đến nơi này.
Minh Vọng không hỏi nữa, đơn giản gọi mấy món tráng miệng.
Lúc đặt menu xuống, ngón tay bấm nhẹ lên ngón áp út của cô.
Sờ được điện thoại đang đổ chuông, cũng không mở mắt ra xem ai gọi tới, ngón cái theo thói quen trực tiếp trượt qua chấp nhận cuộc gọi.
Nghiêng người áp điện thoại lên tai, cũng không nói gì, thậm chí không thèm ậm ừ.
Minh Vọng liếc nhìn điện thoại, xác định cuộc gọi thực sự đã được kết nối, anh cũng không lên tiếng, lặng lẽ đưa điện thoại lên tai.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cao cạnh quầy bar, dưới ánh đèn mờ ảo chậm rãi uống từng ngụm rượu mạnh.
Liên tục rót hết ly này đến ly khác
Trong bóng tối sâu thẳm, hơi thở của người phụ nữ đang say ngủ bên kia truyền tới.
Trong hoàn cảnh quá mức yên tĩnh, một chút tiếng hít thở trong ống nghe đều có thể nghe rõ ràng.
Tiếng hít thở nhẹ dường như tác động tới tâm tình của người nghe, vốn lúc đầu mang theo sự phiền muộn, lúc này anh lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Minh Vọng đặt ly rượu xuống, lẳng lặng ngồi ở quầy bar, đột nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng rất nhỏ, giống như một luồng điện, khiến anh chợt bừng tỉnh.
Minh Vọng ngẩng đầu lên, đột nhiên nở nụ cười.
Người phụ nữ có vẻ lạnh lùng xa cách thế nhưng vẫn là một người bình thường với những tật xấu nho nhỏ.
Anh bỗng thấy tủi thân, khẽ gọi cô: “Hứa Nguyện”.
Anh không mong đợi cô có thể trả lời, nhưng ngoài ý muốn, bên kia mơ màng đáp lại "Ừm."
Giọng nói rất mềm, rất mềm, giống như tiếng mèo kêu.
Mềm mại đến mức làm lòng người cũng tan theo.
Minh Vọng nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Đầu bên kia không trả lời, anh yên lặng cúp điện thoại, sau đó đứng dậy đi lên lầu, lấy áo choàng tắm đi vào phòng tắm.
Nắng sớm xuyên qua khe rèm rọi vào mí mắt Hứa Nguyện.
Cô lật người, chiếc điện thoại rơi xuống, trúng vào cổ.
Cô vươn tay định lấy điện thoại xuống, không nghĩ tới điện thoại di động ở tủ đầu giường sao lại rớt ở cổ cô.
Vấn đề này cho đến khi cô rửa mặt xong, ngồi trên bàn ăn sáng, mới đột nhiên nhớ ra.
Nửa đêm qua, hình như có người gọi điện cho cô.
Hứa Nguyện vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy điện thoại ra bấm vào nhật ký cuộc gọi xem ai gọi đến, sửng sốt một lúc.
Cuộc gọi gần nhất là khoảng một giờ sáng đêm qua, kéo dài hơn bốn mươi phút.
Là Minh Vọng gọi tới.
Cô đặt đũa xuống, đứng dậy: "Mẹ, con ăn no rồi."
Mẹ Hứa nhìn cô cúi đầu xem điện thoại, trên môi nở nụ cười, đáy lòng hiện lên một ý nghĩ.
Có khi nào con gái bà đang yêu?
Hứa Nguyện cầm điện thoại vào phòng ngủ, nằm trên giường đọc nhật ký cuộc gọi mấy lần.
Sau đó cô mở Wechat, bấm vào lịch sử trò chuyện của hai người, xem đi xem lại.
Minh Vọng trên Wechat thực sự vẫn chưa trả lời chính mình.
Nhưng anh đã gọi cho cô vào lúc nửa đêm.
Hứa Nguyện muốn gọi lại, nhưng bấm gọi hồi lâu không được, đành quay lại Wechat, gõ mấy lần cũng không thấy tin trả lời, cuối cùng đặt điện thoại xuống.
Buổi chiều, Phác Mỹ Linh đưa con đến chơi, hai người cùng đi xem nhà.
Trước khi rời đi, Hứa Nguyện chợt nhìn thấy một tiểu khu mới.
Là khu nhà Sunny Garden, sát phố cổ.
Phác Mỹ Linh bế con đi cùng.
Tiểu khu đang xây dựng tới giai đoạn hai, khá gần tiểu khu cô đang ở.
Tiền đặt cọc cho một căn nhà rộng hơn 100 mét vuông chỉ hơn 500.000 nhân dân tệ, vị trí này có thể hơi hẻo lánh nhưng lại rất phù hợp với cuộc sống của hai mẹ con cô.
Hứa Nguyện gọi điện cho mẹ, nói địa điểm chi tiết, cúp điện thoại và hỏi Wechat của nhân viên tư vấn bán hàng.
Buổi tối, hai người và cậu nhóc đến một quán ăn.
Cậu bé khá ngoan ngoãn, khuôn mặt mũm mĩm, ăn từng miếng một, lòng Hứa Nguyện tan chảy, ôm cậu bé vào lòng, đút cho cậu ăn.
Sau bữa tối, chồng Phác Mỹ Linh lái ô tô đến đón vợ con.
Hứa Nguyện không ở bên họ, đứng trên phố đêm Nam Thành, vẫn sôi động và oi bức.
Cuối tuần, đường phố đông đúc người qua lại, cô chậm rãi đi dọc con phố, mặc một chiếc váy ngắn kiểu sườn xám cách tân, làn váy bị gió đêm thổi tung.
Lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng bán vé, bấm một lúc nhưng không bấm được vào trang thanh toán, cuối cùng đành đóng lại.
Chỉ còn một ngày cuối cùng, cô vẫn không thể quyết định có nên ở lại hay không.
Đi vòng vào một con hẻm, không gian từ từ yên tĩnh lại, ngay cả gió cũng dịu đi.
Mỗi bước chân đều vọng lại tiếng giày cao gót.
Hai bên đường là những quán bar, trước cửa treo những bóng đèn nhiều màu, làm tăng thêm sự sinh động cho khu phố.
Cô nhìn qua, một quán bar đặt bàn ngoài trời, bên bờ sông, dưới những tán cây cổ thụ. Trên sân khấu, một cô ca sỹ đang ôm đàn guitar, hát một ca khúc sầu muộn.
Dưới ánh đèn lập loè, lời ca vang lên mang theo câu chuyện về một tình yêu tan vỡ.
"Tôi muốn mình có thể ngẩng cao đầu
Bảo vệ bản thân mình không bị tổn thương
Vì ngay khi chạm vào em, trái tim tôi liền gục ngã..."
Hứa Nguyện hơi sửng sốt, lời bài hát dường như đi thẳng vào trái tim cô.
Cô bị thu hút, từng bước một đi vào quán bar, gọi một ly rượu, một tay chống cằm chậm rãi uống.
“Chỉ cần dũng cảm lựa chọn
Tại sao chúng ta phải bỏ lỡ..."
“Một mình đến đây uống rượu?” Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Hứa Nguyện quay đầu lại, bên cạnh xuất hiện một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, làn da trắng trẻo, đeo mắt kính gọng vàng.
Điều này khiến cô nhớ đến một từ - văn nhã bại hoại.
Trong đầu cô tưởng tượng, Minh Vọng chắc chắn phù hợp với phong cách này hơn, ít nhất là về độ gợi cảm, Minh Vọng hơn người đàn ông này rất nhiều.
Cô nhìn anh ta, bình thản gật đầu rồi quay lại với ly rượu của mình, nhìn nam ca sĩ trên sân khấu.
Người đàn ông dựa vào quầy bar, nhìn người phụ nữ có phong thái lạnh lùng, ngũ quan thanh tú, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, hướng về phía quầy bar vẫy vẫy tay.
Hứa Nguyện vừa định gọi nhân viên pha chế, một ly cocktail đã được đẩy tới bên cạnh cô.
Hai màu sắc kết hợp với nhau, phân chia rõ ràng. Lớp trên là màu xanh lá cây của chanh, phía dưới là màu xanh nhạt, đáy cốc giống như một ngọn núi tuyết.
Nhìn ly rượu này, mắt Hứa Nguyện sáng lên, chần chừ một lúc, cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh ta.
“Thử đi, nồng độ cồn rất thấp.” Người đàn ông khẽ mỉm cười.
Hứa Nguyện nhận lấy, trong đầu xoay một vòng, cầm lên nhấp một ngụm.
Quả thật rất thấp, nhưng cô không dám uống nhiều, cô còn nhớ mấy ngày trước mình chính là bị mấy ly cocktail này đánh sập.
Sau khi nhấp một ngụm, cô đặt ly xuống.
Người đàn ông kinh ngạc, định mở miệng nói chuyện, nhưng mà Hứa Nguyện đã lại quay về phía sân khấu.
Ca sĩ đã hát sang một bài khác.
Hứa Nguyện cảm thấy thất vọng, cô cầm điện thoại di động quét mã rồi trả tiền đồ uống.
Sau đó, cô gõ ngón tay vào ly cocktail, nói với người đàn ông: "Cảm ơn vì đã mời rượu."
Người đàn ông chưa kịp phản ứng thì Hứa Nguyện đã bước ra khỏi quán bar.
Vừa bước ra ngoài, cô chợt nhận ra nơi này khá xa lạ, không thể định hướng.
Cô mở điện thoại, định mở định vị, nhưng lại đổi ý mở phần danh bạ.
Số người trong danh bạ của cô rất ít, đếm trên đầu ngón tay, tất cả đều được ghi chú, duy nhất chỉ một người đính kèm với một dãy số dài.
Dãy số lướt qua, Hứa Nguyện thầm nghĩ, nhắm mắt cô cũng đọc được từng con số.
Ngón tay cái ấn xuống.
“Có nhiều đêm dài, trong những giấc mơ
Em không còn nghĩ về anh
Lúc đó mới cảm nhận được nỗi đau."
Không chỉ trong những đêm dài hay trong những giấc mơ.
Ngay trong đêm nay, ở một nơi xa lạ, chỉ cần giả thiết ngày mốt cô sẽ trở về Tô Châu, quãng thời gian cô và anh từng có với nhau sẽ chỉ còn trong hồi ức, trái tim cô bỗng thấy hơi nhói.
…………………
Điện thoại trong túi rung lên.
Minh Vọng nhấp một ngụm trà để đánh tan vị béo ngậy trong miệng.
Từ Hà Diệp ở phía bên kia bàn ăn đang nói chuyện với những người đến từ tỉnh thành.
Một vài người đang uống rượu, căn phòng lớn chứa đầy những nhà lãnh đạo nổi tiếng của Nam Thành.
Tiệc rượu sôi nổi, mọi người bàn luận về những dự án phát triển Nam Thành.
Ngay khi tách trà được đặt lên bàn, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nâng chiếc bình rót cho Minh Vọng.
Bàn tay đang định cầm điện thoại di động dừng lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt người phụ nữ.
Ôn Nhã cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh anh, "Đã lâu không gặp, Minh Vọng."
Thấy người đàn ông có chút nghi ngờ, cô tự giới thiệu: "Tôi là Ôn Nhã."
Minh Vọng gật đầu, "Cám ơn."
Cầm điện thoại ra thì vừa lúc cuộc gọi bị ngắt.
Thấy cuộc gọi đến, Minh Vọng cong môi, đang định gọi lại.
"Ông nội Minh gần đây sức khỏe có tốt không?"
Ngón tay cái ấn xuống, Minh Vọng hơi nhướng mắt, cuối cùng cũng biết người trước mắt là ai.
Mấy ngày trước ông nội muốn anh đi gặp mặt con gái nhà họ Ôn.
Khi còn bé từng ở chung một khu, nhưng sau khi nhà họ Minh dọn ra ngoài thì không còn qua lại.
Hơn mười năm không gặp, tất cả đều đã trưởng thành.
Anh chợt nghĩ đến Hứa Nguyện.
“Rất tốt.” Theo lời Minh Vọng, điện thoại đã được kết nối.
Ôn Nhã muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
“Gọi tôi sao?” Minh Vọng dựa vào ghế, lười biếng hỏi.
Hứa Nguyện đứng trong ngõ khẽ "ừ" một tiếng.
“Vừa rồi đang bàn chuyện công việc nên không kịp nghe máy.” Anh nhẹ giọng, "Có chuyện gì vậy?"
Đang bàn chuyện công việc
Hứa Nguyện định nói gì đó nhưng lại nghẹn ở trong cổ họng, cô suy nghĩ một chút, nói: "Vậy anh tiếp tục đi, không..."
"Em đang ở bên ngoài?"
Hứa Nguyện bị ngắt lời, liền ngây người: "Ừ. Đi ăn tối với Phác Mỹ Linh."
Người đàn ông cười nhạt: "Uống chút rượu rồi đúng không?"
“Ừ.” Cô đá những chiếc lá dưới chân.
"Vậy bây giờ em đang ở đâu?"
Hứa Nguyện nhìn một vòng, thành thật nói: "Không biết, xung quanh có rất nhiều quán bar."
Hai bên đều im lặng.
Minh Vọng day day trán, khóe miệng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ: “Chia sẻ định vị rồi ở đó chờ tôi.”
Những người trên bàn nhìn sang Minh Vọng.
Ôn Nhã rời mắt khỏi người đàn ông, khẽ ấn vào ngực mình, giả vờ thản nhiên hỏi: “Anh đi đón người à?”
“Ừm.” Minh Vọng đáp lại cô ta, đứng dậy chào vài vị lãnh đạo, vỗ vai Từ Hà Diệp, cầm điện thoại và chìa khóa, ưu nhã sải bước ra ngoài.
Từ Hà Diệp nhìn theo bóng người đang dần đi xa.
Quay lại, anh mỉm cười và xin lỗi các lãnh đạo, nói rằng tổng giám đốc Minh thị chắc chắn đích thân giám sát dự án này.
Một số nhà lãnh đạo mỉm cười bày tỏ sự cảm thông.
Hứa Nguyện chia sẻ vị trí với Minh Vọng trên Wechat, hai điểm xanh trên điện thoại ngày càng gần nhau.
Điểm xanh của Minh Vọng không ngừng tiếp cận điểm xanh của Hứa Nguyện, giống như giữa bọn họ, lần nào cũng là Minh Vọng chủ động, còn cô thì chỉ biết lùi bước.
Thật ra nếu không phải tính tình cô không quyết đoán, có lẽ bây giờ bọn họ đã ở bên nhau rồi, hoặc là, theo chiều hướng khác, thì cô đã sớm trở về Tô Châu.
Mà không phải giống như hiện tại, tiến không được, lùi cũng không xong.
Minh Vọng ở ngoài ngõ, ô tô không vào được nên kêu cô đi bộ vài bước ra đường lớn.
Maybach đen dừng lại ở đầu hẻm, đèn sáng trưng.
Hứa Nguyện bước tới.
Xe do Minh Vọng tự lái, Hứa Nguyện không ngờ tới, cô tưởng anh bận bàn bạc hợp tác nên nhờ trợ lý đến đón.
Sau khi cô lên xe, Minh Vọng lùi xe ra ngoài.
Dọc đường hai người cũng không nói nhiều, lúc đi ngang qua tòa nhà thương mại CBD ở trung tâm thành phố, Minh Vọng đột nhiên hỏi: “Ăn tối no chưa?”
“Tôi no rồi.” Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn anh, không hiểu anh hỏi như vậy là có ý gì.
“Vậy đi ăn khuya đi.” Minh Vọng nói xong, xoay vô lăng lái xe đến nơi mình vừa mới đi ra.
Mười phút sau, anh đậu xe ở tầng hầm, kéo tay Hứa Nguyện đi thẳng lên tầng cao nhất, mở một cửa phòng bước vào.
Tất cả các lãnh đạo lớn trong phòng đều đã rời đi, chỉ còn lại một số quan chức nhỏ và người bên phía Minh Vọng.
Đại mỹ nhân Ôn Nhã cũng chưa rời đi.
Lúc bọn họ mở cửa, ngoại trừ Từ Hà Diệp còn đang thao thao bất tuyệt, những tiếng nói bên trong liền ngừng lại, đều nhìn về phía cửa.
Minh Vọng cầm điện thoại trong tay, ngay lúc vừa nhấc chân bước vào, anh đã từ bên cạnh vươn tay ra, vòng qua eo cô, dẫn cô đến chỗ ngồi.
Bên trái vị trí ban đầu của Minh Vọng là Ôn Nhã, cô ta vẫn ngồi vững vàng.
Ngược lại, người bên phải rất sáng suốt, đứng dậy nhường chỗ.
Minh Vọng kéo ghế ra, nắm vai Hứa Nguyện nói cô ngồi, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Hứa Nguyện ngồi vào bàn ăn.
Cô ngước mắt nhìn xung quanh.
Cô nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười trước mặt mình lần trước, trợ lý Trương Dũng.
Từ Hà Diệp cười chào hỏi: "Bạn học Hứa."
“Từ tổng.” Hứa Nguyện quay lại.
"Không được, cứ theo như Minh Vọng, gọi tôi là Tam ca."
Hứa Nguyện quay sang nhìn Minh Vọng, người đàn ông liếc xéo Từ Hà Diệp, nói với cô: “Gọi gì cũng được, không cần bận tâm.” Nói xong rót đầy chén trà, đưa cho cô.
Ôn Nhã lạnh lùng nhìn, chậm rãi quay lại, nhấp một ngụm rượu đỏ.
Thấy Minh Vọng quan tâm như vậy, những người khác trong bàn đều cười đùa: "Ai đây? Chủ tịch Minh không giới thiệu cho mọi người sao?"
Minh Vọng liếc mấy người một cái, nói: "Giới thiệu một chút, đây là Hứa Nguyện."
Anh dừng một chút: "Bạn học cũ thời trung học."
Mấy người đàn ông cười, "Bạn học cũ..."
Hứa Nguyện cũng không để ý lắm, cười xã giao với mọi người.
Ánh mắt đảo qua, Minh Vọng nhàn nhạt nói: "Được rồi, giới thiệu vậy là đủ rồi."
Những người đàn ông liền quay lại tiếp tục ồn ào.
Minh Vọng gọi nhân viên phục vụ, lại đưa thực đơn cho Hứa Nguyện: "Nhìn xem muốn ăn gì không?"
Hứa Nguyện lắc đầu, "Không muốn ăn gì cả."
Cô gọi cho anh chỉ vì muốn gặp anh, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ đưa cô đến nơi này.
Minh Vọng không hỏi nữa, đơn giản gọi mấy món tráng miệng.
Lúc đặt menu xuống, ngón tay bấm nhẹ lên ngón áp út của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook