Mùa Xuân Hoang Dã
-
Chương 59
“Tiểu Khâu, flycam đã sẵn sàng, cậu có muốn xem không?”
Phía sau tảng đá lớn, anh Chu – kỹ thuật viên của tổ quay phim trên không, đang cầm loa hét lên ở phía xa.
Gần đây Khâu Y Dã đang cân nhắc mua một chiếc Phantom 4 Pro cho Cừu Y Khâu chơi, trước đó cậu đã tán gẫu với anh Chu suốt dọc đường, anh Chu nói rằng lần này là dùng chiếc Inspire 3 chuyên nghiệp, còn chưa có mặt trên thị trường.
Khâu Y Dã đi theo đến đây chính là để xem mẫu máy mới, cậu ngồi xuống rồi hét lớn đáp lại: “Vâng! Em tới đây!”
Hạ Khôn đang muốn nói gì đó thì bị giọng của anh Chu cắt ngang, lửa bùng lên còn chưa kịp dập thì lại bị giọng hét chói tai của Khâu Y Dã chặn lại, trông hắn vô cùng không vui.
Khâu Y Dã nhảy xuống từ độ cao 1,7 m sao với mặt đất, ngẩng đầu cười nhìn Hạ Khôn: “Hình như tôi biết anh muốn nói gì rồi, không gấp… Tôi cũng không ngờ anh sẽ nhanh chóng đáp lại như vậy. Cùng nhau đi xem Inspire 3 đi, nghe nói độ ổn định khi di chuyển trong thời tiết xấu siêu trâu bò, tốc độ và lượng pin cũng được cải thiện rất nhiều.”
Hạ Khôn nhíu mày, cũng trở mình nhảy xuống.
Khâu Y Dã duỗi tay kéo khóa áo của Hạ Khôn lên tận cổ: “Tuy nắng gắt nhưng gió vẫn rất lạnh, vừa mới hết mồ hôi mà bị gió lạnh thổi rất dễ cảm mạo.”
Hạ Khôn không bị hành động của Khâu Y Dã làm phân tâm, chăm chú nhìn cậu: “Em biết điều gì?”
Độ cong khóe miệng của Khâu Y Dã trở nên rộng hơn, cậu ghé sát vào tai Hạ Khôn, nhẹ giọng nói: “Biết anh có hơi thích tôi.”
Hạ Khôn ôm cậu vào lòng: “Sai rồi. Bỏ cái ‘có hơi’ kia đi.”
Anh Chu nhìn thấy Khâu Y Dã từ tảng đá lớn ở phía xa đi tới, bên cạnh còn có một người đi theo. Đến gần mới nhìn ra là một người đàn ông cao lớn, mặc dù cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ nam tính chính trực từ đường quai hàm. Lúc bọn họ đến đây rõ ràng là không có người này.
Khâu Y Dã chủ động giới thiệu: “Tiểu An không có ở đây, A Khôn tạm thời được điều tới giúp đỡ. A Khôn vốn là vệ sĩ, dáng người tuyệt nhỉ!”
Mấy người này suốt ngày tiếp xúc với máy quay và thiết bị flycam nên không nhận ra Hạ Khôn, nhìn chiều cao cùng tướng tá và khuôn mặt vô cảm của hắn, quả thực trông giống người làm nghề vệ sĩ, không hề nghi ngờ gì hắn.
Anh Chu điều khiển flycam vững vàng bay lên, ống kính camera trên đó dần điều chỉnh góc nhìn, sa mạc Gobi rộng lớn với những ngọn núi đá phía xa và ‘căn cứ của tổ chức khủng bố có vũ trang’ dưới chân núi xuất hiện trong màn hình giám sát.
Mọi người đều chăm chú theo dõi màn hình giám sát hoặc là nhìn flycam trên bầu trời, không có ai chú ý đến ‘vệ sĩ’ đang nắm tay Khâu Y Dã, còn Khâu Y Dã thì mặc hắn lôi kéo, hào hứng kể cho hắn nghe về tính năng hệ thống của camera và flycam mà trước đó anh Chu đã nói với cậu, cuối cùng còn cảm thán một câu: “Khung cảnh chụp từ trên cao thật là hùng vĩ!”
Mấy người bọn họ mới quen biết Khâu Y Dã được có một hai ngày gần đây, còn cho rằng cậu là một người có tính cách hoạt bát lắm lời, hoàn toàn không ngờ rằng tình yêu sẽ khiến con người ta thiểu năng trí tuệ.
Tạm biệt mấy người anh Chu, Khâu Y Dã đi theo Hạ Khôn đến chiếc xe jeep đậu ở phía bên kia tảng đá lớn. Đợi đến khi không còn nhìn thấy trạm giám sát tạm thời, hai người không hẹn mà cùng nhau tăng tốc.
Trong tầm mắt không có người thứ ba, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng với việc ‘chạm phát là nổ ngay’ này, ngược lại khiến hai người có chút dè dặt. Khâu Y Dã đón nhận ánh mắt của Hạ Khôn, dường như có thể nghe thấy nhịp tim mình. Nhu tình như nước, giọt nước đọng trên cửa xe jeep màu xám bốc lên sự nóng bỏng triền miên.
Mặt trời treo trên cao nghiêng dần về phía Tây, nếu không có tiếng côn trùng, tiếng quạ kêu và nhiệt độ giảm thì những ngày dài dường như không có hồi kết ở vùng đất hoang vu này.
Bọn họ ngồi trên nắp capo, Khâu Y Dã tì cằm vào vai Hạ Khôn: “Ở đằng kia hình như có hoa.”
“Hửm? Đâu cơ?”
Khâu Y Dã hơi ngả người về sau, để lại trên sườn mặt Hạ Khôn một nụ hôn rồi mới chỉ cho hắn xem. Quả nhiên có mấy bông hoa nhỏ màu tím hồng đang khẽ ló đầu giữa những bụi cây thấp màu xanh xám. Không quá xinh đẹp, nhưng bởi sự ngây ngô và kiên định mà lộ ra vẻ đáng yêu khác lạ.
Khung cảnh trước mặt chầm chậm trùng với vùng đất hoang âm u lạnh lẽo vô tận trong giấc mơ của Hạ Khôn, chồng chéo đan xen lẫn nhau. Hắn ôm người vào lòng càng chặt hơn, bỗng nhiên có hơi cay mũi.
Những hạt giống mà Khâu Y Dã gieo xuống, cuối cùng đã nở hoa.
***
Tiểu An ôm một túi khoai tây chiên ở trước ngực: “Anh Khâu, anh cầm điện thoại cười ngốc cái gì thế? Có điện thoại mới dùng rất vui sao?”
Khâu Y Dã lập tức điều chỉnh biểu cảm: “Đương nhiên rồi, nếu không tin thì em đổi một cái mới thử xem.”
Tiểu An đã theo cậu một khoảng thời gian lâu, thái độ tôn kính khi mới đến sớm đã không còn: “Bảo em đổi điện thoại, vậy thì tăng tiền lương cho em trước đi.”
Khâu Y Dã xòe tay: “Tiền lương của em không do anh quản nhá… Đợi khi nào có mạng thì anh lì xì cho.”
Tiểu An cũng chỉ đang nói đùa vòi vĩnh cậu, không ngờ lại thực sự nhận được lì xì, trợn to hai mắt: “Anh Khâu, anh gặp được chuyện gì vui à?”
Khâu Y Dã chớp mắt: “Hôm nay anh nhìn thấy hoa trên sa mạc Gobi, có phải là rất may mắn không?!”
Đây là lần đầu tiên hai người không làm tình sau khi gặp nhau, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng thỏa mãn không kém gì sự quấn quýt cọ xát da thịt.
Khâu Y Dã nhìn tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại, “Nhìn thấy chợ đêm ở thành phố J rồi, rất náo nhiệt. Cả ngày rồi mà trời vẫn chưa tối!”
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, giọng điệu khi Hạ Khôn nhắn tin hình như trở nên trẻ trung hơn. Quá là phạm quy rồi, vốn đã vô cùng khiến người ta yêu thích, lại còn ngày càng dễ thương.
Uông Kỳ Hàn và trợ lý của anh ta vẫn chưa quay lại, cậu cầm điện thoại rồi lăn một vòng ở trên giường, thầm nghĩ: “Khâu Y Dã mày thật là giỏi! Với cái đà này thì lúc quay《Khoáng Tinh》có lẽ đã đủ thực lực để đấu với Phí Triều một phen rồi!”
Mọi người trong đoàn phim dù ít dù nhiều cũng đều lo lắng cho tình trạng của Uông Kỳ Hàn, nhưng trong quá trình quay phim lại không hề xảy ra vấn đề gì.
Thợ bắn pháo nổ mà Chung Lạc Cương thuê rất nổi tiếng, có tiếng tăm lừng lẫy trên thị trường phim hành động quốc tế, sự kiêu căng ngạo mạn của anh ta ngang ngửa với Uông Kỳ Hàn, hai người từ lần đầu tiên gặp mặt đã không ưa nhau, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không, khịa nhau vài câu chờ đối phương mắc lỗi. Uông Kỳ Hàn không ngờ mặc dù con người của thợ bắn pháo nổ vô cùng đáng ghét, nhưng thực sự khá giỏi về mặt chuyên môn.
Uông Kỳ Hàn tự nhủ tuyệt đối không thể để bị coi thường nên diễn vô cùng nghiêm túc. Vị trí di chuyển của anh ta phải được phối hợp chặt chẽ với thợ bắn pháo nổ, mặc dù cảm thấy phiền khi đối phương cứ trưng bộ mặt của người chết mà thuyết giáo, nhưng liên quan đến an toàn tính mạng, thêm nữa tháng sau anh ta có một buổi hòa nhạc, nên bây giờ tuyệt đối không thể để xảy ra tai nạn, vì vậy trợn mắt ghi tạc trong lòng những lời mà thợ bắn pháo nổ đã nói.
Chung Lạc Cương kiểm tra máy quay vài lần, vui mừng khôn xiết, không ngờ rằng hai người này lại ăn ý như vậy.
Đạo diễn Chung cũng rất mệt mỏi, vốn dĩ ông chỉ đạo một bộ phim rất dễ dàng phát hỏa, lần này còn chọn phải toàn người nóng tính, may mà quả thật bọn họ làm việc rất nhịp nhàng ăn ý. Ông nhìn đăm chiêu vào một vài ống kính chủ chốt, còn những cái khác đều giao lại cho phó đạo diễn lo liệu, còn mình thì đi ra ngoài xem máy bay không người lái hoạt động.
Cảnh chiến đấu này chỉ là một phần trong hồi ức của Diêm Thế Trạch, ban đầu vốn không định nhấn mạnh cường điệu, nhưng sau lại mời được Uông Kỳ Hàn nên không thể không đối đãi nghiêm túc được. Tuy nhiên, ngay cả khi ống kính dự trữ nhiều hơn gấp mấy lần, sau khi quay xong cũng chỉ có thể dùng trong vòng chưa đầy một tuần. Nhân viên đạo cụ ở lại thu dọn thiết bị, đạo diễn, diễn viên và những nhân viên khác trở về thành phố X trước.
Uông Kỳ Hàn và thợ bắn pháo nổ đều về thành phố B, khi mọi người đến sân bay để làm thủ tục, hai người mới phát hiện ra mình không chỉ mua vé cùng một chuyến bay với người kia mà vị trí ngồi còn trước sau liền nhau. Sắc mặt hai người đều rất cau có, hận không thể ngồi cách xa đối phương tám trượng.
Chung Lạc Cương nhìn thấy hai người bọn họ lại thấy phiền, tập trung nói chuyện với Khâu Y Dã.
“Lúc đó tôi vẫn còn đang do dự không biết để cậu đóng vai Diêm Thế Trạch hay là Lâm Thần. Diêm Thế Trạch và Lâm Thần rất giống nhau, đều thông minh và lý trí, từ điểm này mà nói thì cậu với bọn họ là cùng một loại người. Có rất ít diễn viên diễn được như cậu, sắm vai diễn không dựa vào nhập vai mà bằng chính mô phỏng suy luận logic lời nói hành động và biểu cảm của nhân vật. Cũng không phải là nói không có trường phái này, chỉ là để làm tốt thì rất khó, suy cho cùng thì tình cảm của con người nhiều khi chẳng logic gì cả, nói chung là rất khó chạm tới tâm hồn theo cách này. Nhưng cậu đã làm rất tốt, ngay cả trong lúc diễn xuất luôn có một phần ý thức tỉnh táo giống như người đứng xem ngoài cuộc, cũng có thể dẫn dắt người khác diễn nhập vai.”
“Lúc cậu thử vai tôi đã nghĩ, Lâm Thần có lẽ phù hợp với cậu hơn, bởi vì cậu ta là một người logic từ đầu đến chân, mà Diêm Thế Trạch lại mắc chứng PTSD, hành vi của cậu ta rất khó dùng logic để mô phỏng, đây là nan đề mà tôi cố ý đưa cho cậu. Nói thật thì, tôi chỉ có thể cho cậu dưới bảy mươi điểm cho vai diễn thử Diêm Thế Trạch của cậu, cái điên đến mức bình tĩnh của cậu rất tốt, nếu như Diêm Thế Trạch bước ra khỏi kịch bản, có lẽ sẽ giống dáng vẻ đó của cậu, nhưng sự bình tĩnh của cậu lại quá khách quan, khiến linh hồn của cậu ta mơ hồ.”
“Sau khi chính thức quay phim, tôi cảm nhận được cậu không ngừng điều chỉnh trạng thái, nhất là sau khi đến thành phố J, ngày càng đào sâu tâm lý của cậu ta. Cậu rất thú vị, tôi thực sự chưa từng gặp một diễn viên nào làm đến bước này giống cậu mà không dựa vào việc hóa mình vào nhân vật.”
“Có thể nhân vật này, tư tưởng chính của bộ phim thực sự phù hợp với phương pháp diễn giải của cậu. Nhưng cậu đã từng nghĩ đến tương lai chưa? Nhận một bộ phim tình yêu chủ yếu xoay quanh tình cảm, hay là một bộ phim về đạo đức gia đình, lẽ nào cậu cũng diễn như vậy? Tôi khá là mong chờ đây.”
Câu hỏi của Chung Lạc Cương cứ lởn vởn trong đầu Khâu Y Dã, ngoài lúc gọi điện thoại hoặc là gọi Facetime với Hạ Khôn ra thì những lúc còn lại cậu luôn tự hỏi, liệu có ‘giới hạn’ nào trong cách thức diễn xuất của cậu hay không. Nhưng hiển nhiên, cậu không có cách nào để kiểm chứng trong khoảng thời gian ngắn được: Tuy Diêm Thế Trạch mắc chứng PTSD nhưng vẫn là một người lý trí và bình tĩnh, trong bộ phim《Khoáng Tinh》sắp tới thì cậu đóng vai một AI, lại càng phải lý trí đến mức gần như lạnh lùng.
Có một lần Hạ Khôn đến thành phố X, Khâu Y Dã nằm trong vòng tay hắn nói về rắc rối này: “Chị Thư cũng đã nói năm sau cho tôi nhận hai bộ phim tình cảm, nếu không thì truyền thông và công chúng sớm muộn gì cũng lôi xu hướng tính dục của tôi ra bàn tán.” Cậu nói xong thì thở dài: “Tất cả các CP của tôi cho đến bây giờ đều là với đàn ông.”
Gần đây Hạ Khôn nghỉ ngơi rất tốt, cơ thể săn chắc trở lại, sờ vào cảm thấy vô cùng thích, Khâu Y Dã không nhịn được mà nặn chỗ này bóp chỗ kia, cuối cùng bị Hạ Khôn áp chế ở trên giường không thể động đậy. Một tay hắn ôm lấy Khâu Y Dã, tay còn lại thì vuốt ve cơ bụng đã trở nên mềm mại bởi vì yêu cầu hình tượng nhân vật của Khâu Y Dã, nghe thấy vậy không khỏi cau mày: Hắn không muốn cậu đóng phim tình cảm, cũng không muốn cậu tạo CP với những sao nam khác.
Ban đầu nhiệt tình lăng xê cậu lên tận đỉnh của kim tự tháp, hot như mặt trời ban trưa cũng không ngoa, nhưng bây giờ thì chỉ muốn nuôi ở bên người, tốt nhất là đừng có hot đừng có danh tiếng gì cả.
Mặc dù hắn nghĩ như thế, nhưng người ta đã trở nên nổi tiếng rồi, dù hắn có bao nhiêu thủ đoạn đi chăng nữa thì cũng không thể đi ngược lại với thị trường và người tiêu dùng được.
Mùng 7 tháng 7, đài Hồ Quảng phát sóng tập 39 và tập 40 của《Thương Hải Thiên Lan》, Tôn Gia thủ vai công tử Thiên Lan đời trước không thể vượt qua thiên nhân ngũ suy (*), cơ thể và linh hồn tan thành cát bụi trong bí cảnh Hồng Lan, trước khi hoàn toàn biến mất đã hao hết linh lực để đưa Lãnh Nghênh Phong do Khâu Y Dã thủ vai ra khỏi bí cảnh.
(*)Thiên nhân ngũ suy: có nghĩa là năm tướng suy của người trời. Người trời khi tuổi thọ sắp hết thì sẽ xuất hiện năm tướng suy ở Dục giới, Sắc giới và Vô sắc. Giải thích về năm tướng suy lớn:
Thứ nhất: Y phục cấu uế (y phục cáu bẩn), nghĩa là y phục của người trời vốn nhẹ nhàng, tươi sáng, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ sắp hết thì tự nhiên dơ bẩn.
Thứ hai: Đầu thượng hoa nuy (vòng hoa trên đầu héo úa), nghĩa là hoa trang điểm trên mũ báu của người trời vốn có màu sắc tươi sáng, nhưng khi hết phúc báo và tuổi thọ thì những hoa ấy tự nhiên phai nhạt và khô héo.
Thứ ba: Dịch hạ hãn lưu (dưới nách tiết ra mồ hôi), nghĩa là thân thể của người trời vốn nhẹ nhàng, sáng sủa, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì hai nách tự nhiên đổ mồ hôi.
Thứ tư: Thân thể xú uế (thân thể dơ bẩn, hôi hám), nghĩa là thân thể của người trời thường sạch sẽ và tự nhiên thoảng ra mùi thơm, nhưng khi sắp hết phúc báo và tuổi thọ thì dơ bẩn, hôi hám.
Thứ năm: Bất nhạo bản tọa (không thích chỗ ngồi trên bản tọa của mình), nghĩa là chỗ ngồi trên bản tọa của người trời là đẹp nhất, sướng nhất, thế gian không gì có thể sánh bằng; nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì người trời thường chán cả chỗ ngồi trên bản tọa của mình.
Khi năm tướng suy lớn trên đây xuất hiện thì vị người trời ấy sắp chết!
CP Tôn-Khâu triệt để bùng nổ, những video cắt ghép đơn lẻ hay tổ hợp của công tử Thiên Lan đời trước và tam sư huynh Lãnh Nghênh Phong ngược tơi bời khiến hàng triệu fan gào khóc, ngay cả đoạn nhạc nền ở cuối tập 40 cũng đứng đầu bảng những ca khúc ngược tâm, được một fan tài năng viết lời, toàn mạng đều truyền nhau hát. Ở cuối bài hát, lời thoại của hai người trong phim được sử dụng như lặp khúc độc thoại cho phần kết:
“Ngươi là ai? Từ đâu tới?”
“Chuyện năm đó ngươi hỏi ta, bây giờ trả lời không biết có quá muộn hay không. Ta họ Lãnh, nhà ở núi Thanh Hà, trên núi có hàng ngàn con hạc trắng, nước chảy róc rách, sương mù giăng kín, quanh năm không tan. Vì vậy… chỉ cần ngươi sống tốt, không cần ngươi báo đáp ta.”
“Ta họ Lãnh, tên là Lãnh Nghênh Phong, nhà ở núi Thanh Hà, trên núi có hàng ngàn con hạc trắng, nước chảy róc rách, sương mù giăng kín, quanh năm không tan.”
Đường link bài hát là do Trịnh Nhạc gửi cho cậu, còn nửa thật nửa giả ở trong cuộc gọi Facetime oán giận với cậu, đã nói là CP đàn anh đàn em rồi, lập trường của fan đều làm từ đậu phụ sao?
Bây giờ bọn họ thực sự là ‘đàn anh đàn em’ rồi, Trịnh Nhạc đạt 520 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học hai tuần trước, về cơ bản có thể vênh mặt mà đi trong đám tiểu thịt tươi, hơn nữa điểm số cũng tốt, Trịnh Nhạc cười nói điểm số này là cậu ta thi cho fan đấy (520 có nghĩa là anh yêu em). Sau đó lại nhắc đến Khâu Y Dã lần nữa, bộ dạng chứng thực CP Trịnh-Khâu, chỉ là không ngờ rằng nhanh như vậy đã bị một CP khác cho tấp lên bờ cát(*).
(*) Ship CP = chèo thuyền, giờ thuyền khác (CP khác) ra khơi thì đương nhiên phải có CP lên bờ rồi 😊)
Sau khi Khâu Y Dã kết thúc cuộc gọi Facetime với Trịnh Nhạc thì không khỏi cười khổ, không biết tâm trạng của Tôn Gia lúc này thế nào. Hơn một tuần nữa bọn họ sẽ gặp lại nhau tại Liên hoan phim Ngôi sao phương Đông ở thành phố S, CP của mười vạn fan trên thực tế lại là tình địch của nhau, thật là khó xử…
Phía sau tảng đá lớn, anh Chu – kỹ thuật viên của tổ quay phim trên không, đang cầm loa hét lên ở phía xa.
Gần đây Khâu Y Dã đang cân nhắc mua một chiếc Phantom 4 Pro cho Cừu Y Khâu chơi, trước đó cậu đã tán gẫu với anh Chu suốt dọc đường, anh Chu nói rằng lần này là dùng chiếc Inspire 3 chuyên nghiệp, còn chưa có mặt trên thị trường.
Khâu Y Dã đi theo đến đây chính là để xem mẫu máy mới, cậu ngồi xuống rồi hét lớn đáp lại: “Vâng! Em tới đây!”
Hạ Khôn đang muốn nói gì đó thì bị giọng của anh Chu cắt ngang, lửa bùng lên còn chưa kịp dập thì lại bị giọng hét chói tai của Khâu Y Dã chặn lại, trông hắn vô cùng không vui.
Khâu Y Dã nhảy xuống từ độ cao 1,7 m sao với mặt đất, ngẩng đầu cười nhìn Hạ Khôn: “Hình như tôi biết anh muốn nói gì rồi, không gấp… Tôi cũng không ngờ anh sẽ nhanh chóng đáp lại như vậy. Cùng nhau đi xem Inspire 3 đi, nghe nói độ ổn định khi di chuyển trong thời tiết xấu siêu trâu bò, tốc độ và lượng pin cũng được cải thiện rất nhiều.”
Hạ Khôn nhíu mày, cũng trở mình nhảy xuống.
Khâu Y Dã duỗi tay kéo khóa áo của Hạ Khôn lên tận cổ: “Tuy nắng gắt nhưng gió vẫn rất lạnh, vừa mới hết mồ hôi mà bị gió lạnh thổi rất dễ cảm mạo.”
Hạ Khôn không bị hành động của Khâu Y Dã làm phân tâm, chăm chú nhìn cậu: “Em biết điều gì?”
Độ cong khóe miệng của Khâu Y Dã trở nên rộng hơn, cậu ghé sát vào tai Hạ Khôn, nhẹ giọng nói: “Biết anh có hơi thích tôi.”
Hạ Khôn ôm cậu vào lòng: “Sai rồi. Bỏ cái ‘có hơi’ kia đi.”
Anh Chu nhìn thấy Khâu Y Dã từ tảng đá lớn ở phía xa đi tới, bên cạnh còn có một người đi theo. Đến gần mới nhìn ra là một người đàn ông cao lớn, mặc dù cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ nam tính chính trực từ đường quai hàm. Lúc bọn họ đến đây rõ ràng là không có người này.
Khâu Y Dã chủ động giới thiệu: “Tiểu An không có ở đây, A Khôn tạm thời được điều tới giúp đỡ. A Khôn vốn là vệ sĩ, dáng người tuyệt nhỉ!”
Mấy người này suốt ngày tiếp xúc với máy quay và thiết bị flycam nên không nhận ra Hạ Khôn, nhìn chiều cao cùng tướng tá và khuôn mặt vô cảm của hắn, quả thực trông giống người làm nghề vệ sĩ, không hề nghi ngờ gì hắn.
Anh Chu điều khiển flycam vững vàng bay lên, ống kính camera trên đó dần điều chỉnh góc nhìn, sa mạc Gobi rộng lớn với những ngọn núi đá phía xa và ‘căn cứ của tổ chức khủng bố có vũ trang’ dưới chân núi xuất hiện trong màn hình giám sát.
Mọi người đều chăm chú theo dõi màn hình giám sát hoặc là nhìn flycam trên bầu trời, không có ai chú ý đến ‘vệ sĩ’ đang nắm tay Khâu Y Dã, còn Khâu Y Dã thì mặc hắn lôi kéo, hào hứng kể cho hắn nghe về tính năng hệ thống của camera và flycam mà trước đó anh Chu đã nói với cậu, cuối cùng còn cảm thán một câu: “Khung cảnh chụp từ trên cao thật là hùng vĩ!”
Mấy người bọn họ mới quen biết Khâu Y Dã được có một hai ngày gần đây, còn cho rằng cậu là một người có tính cách hoạt bát lắm lời, hoàn toàn không ngờ rằng tình yêu sẽ khiến con người ta thiểu năng trí tuệ.
Tạm biệt mấy người anh Chu, Khâu Y Dã đi theo Hạ Khôn đến chiếc xe jeep đậu ở phía bên kia tảng đá lớn. Đợi đến khi không còn nhìn thấy trạm giám sát tạm thời, hai người không hẹn mà cùng nhau tăng tốc.
Trong tầm mắt không có người thứ ba, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng với việc ‘chạm phát là nổ ngay’ này, ngược lại khiến hai người có chút dè dặt. Khâu Y Dã đón nhận ánh mắt của Hạ Khôn, dường như có thể nghe thấy nhịp tim mình. Nhu tình như nước, giọt nước đọng trên cửa xe jeep màu xám bốc lên sự nóng bỏng triền miên.
Mặt trời treo trên cao nghiêng dần về phía Tây, nếu không có tiếng côn trùng, tiếng quạ kêu và nhiệt độ giảm thì những ngày dài dường như không có hồi kết ở vùng đất hoang vu này.
Bọn họ ngồi trên nắp capo, Khâu Y Dã tì cằm vào vai Hạ Khôn: “Ở đằng kia hình như có hoa.”
“Hửm? Đâu cơ?”
Khâu Y Dã hơi ngả người về sau, để lại trên sườn mặt Hạ Khôn một nụ hôn rồi mới chỉ cho hắn xem. Quả nhiên có mấy bông hoa nhỏ màu tím hồng đang khẽ ló đầu giữa những bụi cây thấp màu xanh xám. Không quá xinh đẹp, nhưng bởi sự ngây ngô và kiên định mà lộ ra vẻ đáng yêu khác lạ.
Khung cảnh trước mặt chầm chậm trùng với vùng đất hoang âm u lạnh lẽo vô tận trong giấc mơ của Hạ Khôn, chồng chéo đan xen lẫn nhau. Hắn ôm người vào lòng càng chặt hơn, bỗng nhiên có hơi cay mũi.
Những hạt giống mà Khâu Y Dã gieo xuống, cuối cùng đã nở hoa.
***
Tiểu An ôm một túi khoai tây chiên ở trước ngực: “Anh Khâu, anh cầm điện thoại cười ngốc cái gì thế? Có điện thoại mới dùng rất vui sao?”
Khâu Y Dã lập tức điều chỉnh biểu cảm: “Đương nhiên rồi, nếu không tin thì em đổi một cái mới thử xem.”
Tiểu An đã theo cậu một khoảng thời gian lâu, thái độ tôn kính khi mới đến sớm đã không còn: “Bảo em đổi điện thoại, vậy thì tăng tiền lương cho em trước đi.”
Khâu Y Dã xòe tay: “Tiền lương của em không do anh quản nhá… Đợi khi nào có mạng thì anh lì xì cho.”
Tiểu An cũng chỉ đang nói đùa vòi vĩnh cậu, không ngờ lại thực sự nhận được lì xì, trợn to hai mắt: “Anh Khâu, anh gặp được chuyện gì vui à?”
Khâu Y Dã chớp mắt: “Hôm nay anh nhìn thấy hoa trên sa mạc Gobi, có phải là rất may mắn không?!”
Đây là lần đầu tiên hai người không làm tình sau khi gặp nhau, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng thỏa mãn không kém gì sự quấn quýt cọ xát da thịt.
Khâu Y Dã nhìn tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại, “Nhìn thấy chợ đêm ở thành phố J rồi, rất náo nhiệt. Cả ngày rồi mà trời vẫn chưa tối!”
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, giọng điệu khi Hạ Khôn nhắn tin hình như trở nên trẻ trung hơn. Quá là phạm quy rồi, vốn đã vô cùng khiến người ta yêu thích, lại còn ngày càng dễ thương.
Uông Kỳ Hàn và trợ lý của anh ta vẫn chưa quay lại, cậu cầm điện thoại rồi lăn một vòng ở trên giường, thầm nghĩ: “Khâu Y Dã mày thật là giỏi! Với cái đà này thì lúc quay《Khoáng Tinh》có lẽ đã đủ thực lực để đấu với Phí Triều một phen rồi!”
Mọi người trong đoàn phim dù ít dù nhiều cũng đều lo lắng cho tình trạng của Uông Kỳ Hàn, nhưng trong quá trình quay phim lại không hề xảy ra vấn đề gì.
Thợ bắn pháo nổ mà Chung Lạc Cương thuê rất nổi tiếng, có tiếng tăm lừng lẫy trên thị trường phim hành động quốc tế, sự kiêu căng ngạo mạn của anh ta ngang ngửa với Uông Kỳ Hàn, hai người từ lần đầu tiên gặp mặt đã không ưa nhau, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không, khịa nhau vài câu chờ đối phương mắc lỗi. Uông Kỳ Hàn không ngờ mặc dù con người của thợ bắn pháo nổ vô cùng đáng ghét, nhưng thực sự khá giỏi về mặt chuyên môn.
Uông Kỳ Hàn tự nhủ tuyệt đối không thể để bị coi thường nên diễn vô cùng nghiêm túc. Vị trí di chuyển của anh ta phải được phối hợp chặt chẽ với thợ bắn pháo nổ, mặc dù cảm thấy phiền khi đối phương cứ trưng bộ mặt của người chết mà thuyết giáo, nhưng liên quan đến an toàn tính mạng, thêm nữa tháng sau anh ta có một buổi hòa nhạc, nên bây giờ tuyệt đối không thể để xảy ra tai nạn, vì vậy trợn mắt ghi tạc trong lòng những lời mà thợ bắn pháo nổ đã nói.
Chung Lạc Cương kiểm tra máy quay vài lần, vui mừng khôn xiết, không ngờ rằng hai người này lại ăn ý như vậy.
Đạo diễn Chung cũng rất mệt mỏi, vốn dĩ ông chỉ đạo một bộ phim rất dễ dàng phát hỏa, lần này còn chọn phải toàn người nóng tính, may mà quả thật bọn họ làm việc rất nhịp nhàng ăn ý. Ông nhìn đăm chiêu vào một vài ống kính chủ chốt, còn những cái khác đều giao lại cho phó đạo diễn lo liệu, còn mình thì đi ra ngoài xem máy bay không người lái hoạt động.
Cảnh chiến đấu này chỉ là một phần trong hồi ức của Diêm Thế Trạch, ban đầu vốn không định nhấn mạnh cường điệu, nhưng sau lại mời được Uông Kỳ Hàn nên không thể không đối đãi nghiêm túc được. Tuy nhiên, ngay cả khi ống kính dự trữ nhiều hơn gấp mấy lần, sau khi quay xong cũng chỉ có thể dùng trong vòng chưa đầy một tuần. Nhân viên đạo cụ ở lại thu dọn thiết bị, đạo diễn, diễn viên và những nhân viên khác trở về thành phố X trước.
Uông Kỳ Hàn và thợ bắn pháo nổ đều về thành phố B, khi mọi người đến sân bay để làm thủ tục, hai người mới phát hiện ra mình không chỉ mua vé cùng một chuyến bay với người kia mà vị trí ngồi còn trước sau liền nhau. Sắc mặt hai người đều rất cau có, hận không thể ngồi cách xa đối phương tám trượng.
Chung Lạc Cương nhìn thấy hai người bọn họ lại thấy phiền, tập trung nói chuyện với Khâu Y Dã.
“Lúc đó tôi vẫn còn đang do dự không biết để cậu đóng vai Diêm Thế Trạch hay là Lâm Thần. Diêm Thế Trạch và Lâm Thần rất giống nhau, đều thông minh và lý trí, từ điểm này mà nói thì cậu với bọn họ là cùng một loại người. Có rất ít diễn viên diễn được như cậu, sắm vai diễn không dựa vào nhập vai mà bằng chính mô phỏng suy luận logic lời nói hành động và biểu cảm của nhân vật. Cũng không phải là nói không có trường phái này, chỉ là để làm tốt thì rất khó, suy cho cùng thì tình cảm của con người nhiều khi chẳng logic gì cả, nói chung là rất khó chạm tới tâm hồn theo cách này. Nhưng cậu đã làm rất tốt, ngay cả trong lúc diễn xuất luôn có một phần ý thức tỉnh táo giống như người đứng xem ngoài cuộc, cũng có thể dẫn dắt người khác diễn nhập vai.”
“Lúc cậu thử vai tôi đã nghĩ, Lâm Thần có lẽ phù hợp với cậu hơn, bởi vì cậu ta là một người logic từ đầu đến chân, mà Diêm Thế Trạch lại mắc chứng PTSD, hành vi của cậu ta rất khó dùng logic để mô phỏng, đây là nan đề mà tôi cố ý đưa cho cậu. Nói thật thì, tôi chỉ có thể cho cậu dưới bảy mươi điểm cho vai diễn thử Diêm Thế Trạch của cậu, cái điên đến mức bình tĩnh của cậu rất tốt, nếu như Diêm Thế Trạch bước ra khỏi kịch bản, có lẽ sẽ giống dáng vẻ đó của cậu, nhưng sự bình tĩnh của cậu lại quá khách quan, khiến linh hồn của cậu ta mơ hồ.”
“Sau khi chính thức quay phim, tôi cảm nhận được cậu không ngừng điều chỉnh trạng thái, nhất là sau khi đến thành phố J, ngày càng đào sâu tâm lý của cậu ta. Cậu rất thú vị, tôi thực sự chưa từng gặp một diễn viên nào làm đến bước này giống cậu mà không dựa vào việc hóa mình vào nhân vật.”
“Có thể nhân vật này, tư tưởng chính của bộ phim thực sự phù hợp với phương pháp diễn giải của cậu. Nhưng cậu đã từng nghĩ đến tương lai chưa? Nhận một bộ phim tình yêu chủ yếu xoay quanh tình cảm, hay là một bộ phim về đạo đức gia đình, lẽ nào cậu cũng diễn như vậy? Tôi khá là mong chờ đây.”
Câu hỏi của Chung Lạc Cương cứ lởn vởn trong đầu Khâu Y Dã, ngoài lúc gọi điện thoại hoặc là gọi Facetime với Hạ Khôn ra thì những lúc còn lại cậu luôn tự hỏi, liệu có ‘giới hạn’ nào trong cách thức diễn xuất của cậu hay không. Nhưng hiển nhiên, cậu không có cách nào để kiểm chứng trong khoảng thời gian ngắn được: Tuy Diêm Thế Trạch mắc chứng PTSD nhưng vẫn là một người lý trí và bình tĩnh, trong bộ phim《Khoáng Tinh》sắp tới thì cậu đóng vai một AI, lại càng phải lý trí đến mức gần như lạnh lùng.
Có một lần Hạ Khôn đến thành phố X, Khâu Y Dã nằm trong vòng tay hắn nói về rắc rối này: “Chị Thư cũng đã nói năm sau cho tôi nhận hai bộ phim tình cảm, nếu không thì truyền thông và công chúng sớm muộn gì cũng lôi xu hướng tính dục của tôi ra bàn tán.” Cậu nói xong thì thở dài: “Tất cả các CP của tôi cho đến bây giờ đều là với đàn ông.”
Gần đây Hạ Khôn nghỉ ngơi rất tốt, cơ thể săn chắc trở lại, sờ vào cảm thấy vô cùng thích, Khâu Y Dã không nhịn được mà nặn chỗ này bóp chỗ kia, cuối cùng bị Hạ Khôn áp chế ở trên giường không thể động đậy. Một tay hắn ôm lấy Khâu Y Dã, tay còn lại thì vuốt ve cơ bụng đã trở nên mềm mại bởi vì yêu cầu hình tượng nhân vật của Khâu Y Dã, nghe thấy vậy không khỏi cau mày: Hắn không muốn cậu đóng phim tình cảm, cũng không muốn cậu tạo CP với những sao nam khác.
Ban đầu nhiệt tình lăng xê cậu lên tận đỉnh của kim tự tháp, hot như mặt trời ban trưa cũng không ngoa, nhưng bây giờ thì chỉ muốn nuôi ở bên người, tốt nhất là đừng có hot đừng có danh tiếng gì cả.
Mặc dù hắn nghĩ như thế, nhưng người ta đã trở nên nổi tiếng rồi, dù hắn có bao nhiêu thủ đoạn đi chăng nữa thì cũng không thể đi ngược lại với thị trường và người tiêu dùng được.
Mùng 7 tháng 7, đài Hồ Quảng phát sóng tập 39 và tập 40 của《Thương Hải Thiên Lan》, Tôn Gia thủ vai công tử Thiên Lan đời trước không thể vượt qua thiên nhân ngũ suy (*), cơ thể và linh hồn tan thành cát bụi trong bí cảnh Hồng Lan, trước khi hoàn toàn biến mất đã hao hết linh lực để đưa Lãnh Nghênh Phong do Khâu Y Dã thủ vai ra khỏi bí cảnh.
(*)Thiên nhân ngũ suy: có nghĩa là năm tướng suy của người trời. Người trời khi tuổi thọ sắp hết thì sẽ xuất hiện năm tướng suy ở Dục giới, Sắc giới và Vô sắc. Giải thích về năm tướng suy lớn:
Thứ nhất: Y phục cấu uế (y phục cáu bẩn), nghĩa là y phục của người trời vốn nhẹ nhàng, tươi sáng, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ sắp hết thì tự nhiên dơ bẩn.
Thứ hai: Đầu thượng hoa nuy (vòng hoa trên đầu héo úa), nghĩa là hoa trang điểm trên mũ báu của người trời vốn có màu sắc tươi sáng, nhưng khi hết phúc báo và tuổi thọ thì những hoa ấy tự nhiên phai nhạt và khô héo.
Thứ ba: Dịch hạ hãn lưu (dưới nách tiết ra mồ hôi), nghĩa là thân thể của người trời vốn nhẹ nhàng, sáng sủa, sạch sẽ, nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì hai nách tự nhiên đổ mồ hôi.
Thứ tư: Thân thể xú uế (thân thể dơ bẩn, hôi hám), nghĩa là thân thể của người trời thường sạch sẽ và tự nhiên thoảng ra mùi thơm, nhưng khi sắp hết phúc báo và tuổi thọ thì dơ bẩn, hôi hám.
Thứ năm: Bất nhạo bản tọa (không thích chỗ ngồi trên bản tọa của mình), nghĩa là chỗ ngồi trên bản tọa của người trời là đẹp nhất, sướng nhất, thế gian không gì có thể sánh bằng; nhưng khi phúc báo và tuổi thọ gần hết thì người trời thường chán cả chỗ ngồi trên bản tọa của mình.
Khi năm tướng suy lớn trên đây xuất hiện thì vị người trời ấy sắp chết!
CP Tôn-Khâu triệt để bùng nổ, những video cắt ghép đơn lẻ hay tổ hợp của công tử Thiên Lan đời trước và tam sư huynh Lãnh Nghênh Phong ngược tơi bời khiến hàng triệu fan gào khóc, ngay cả đoạn nhạc nền ở cuối tập 40 cũng đứng đầu bảng những ca khúc ngược tâm, được một fan tài năng viết lời, toàn mạng đều truyền nhau hát. Ở cuối bài hát, lời thoại của hai người trong phim được sử dụng như lặp khúc độc thoại cho phần kết:
“Ngươi là ai? Từ đâu tới?”
“Chuyện năm đó ngươi hỏi ta, bây giờ trả lời không biết có quá muộn hay không. Ta họ Lãnh, nhà ở núi Thanh Hà, trên núi có hàng ngàn con hạc trắng, nước chảy róc rách, sương mù giăng kín, quanh năm không tan. Vì vậy… chỉ cần ngươi sống tốt, không cần ngươi báo đáp ta.”
“Ta họ Lãnh, tên là Lãnh Nghênh Phong, nhà ở núi Thanh Hà, trên núi có hàng ngàn con hạc trắng, nước chảy róc rách, sương mù giăng kín, quanh năm không tan.”
Đường link bài hát là do Trịnh Nhạc gửi cho cậu, còn nửa thật nửa giả ở trong cuộc gọi Facetime oán giận với cậu, đã nói là CP đàn anh đàn em rồi, lập trường của fan đều làm từ đậu phụ sao?
Bây giờ bọn họ thực sự là ‘đàn anh đàn em’ rồi, Trịnh Nhạc đạt 520 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học hai tuần trước, về cơ bản có thể vênh mặt mà đi trong đám tiểu thịt tươi, hơn nữa điểm số cũng tốt, Trịnh Nhạc cười nói điểm số này là cậu ta thi cho fan đấy (520 có nghĩa là anh yêu em). Sau đó lại nhắc đến Khâu Y Dã lần nữa, bộ dạng chứng thực CP Trịnh-Khâu, chỉ là không ngờ rằng nhanh như vậy đã bị một CP khác cho tấp lên bờ cát(*).
(*) Ship CP = chèo thuyền, giờ thuyền khác (CP khác) ra khơi thì đương nhiên phải có CP lên bờ rồi 😊)
Sau khi Khâu Y Dã kết thúc cuộc gọi Facetime với Trịnh Nhạc thì không khỏi cười khổ, không biết tâm trạng của Tôn Gia lúc này thế nào. Hơn một tuần nữa bọn họ sẽ gặp lại nhau tại Liên hoan phim Ngôi sao phương Đông ở thành phố S, CP của mười vạn fan trên thực tế lại là tình địch của nhau, thật là khó xử…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook