Mùa Xuân Hoang Dã
-
Chương 41
“Tiểu Dã, Tiểu Dã? Y Dã?”
Cậu thanh niên ngồi bên cửa sổ tối đen, một quyển ghi chép đóng buộc chỉ(*) đang mở ra, không hề có cảm giác gì với âm thanh xung quanh. Cừu Y Vân cau mày đi qua, vỗ nhẹ lên vai em trai, “Y Dã?”
(*) Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.
Cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng lấy lại tinh thần: “Chị? Chị về rồi à?”
“Ừ, em… không sao chứ?”
“Không sao, em đang nghĩ về chuyện chương trình thực tế thôi.” Cậu đứng dậy, rót cho Cừu Y Vân một cốc nước hắc cẩu kỷ ấm: “Tháng này có lẽ sẽ có người tìm đến chị và Khâu Khâu. Chuyện về em thì bọn chị chỉ cần nói hoàn toàn không biết gì là được, em sẽ nói với ekip chương trình cắt bỏ phần của hai người, bởi vì không giúp ích được gì cho sự truy sát của bọn họ.”
Cừu Y Vân gật đầu: “Em thực sự không cần bọn chị giúp gì sao?”
Khâu Y Dã lắc đầu: “Quan hệ của hai người với em quá gần gũi, trước tiên bọn họ sẽ kiểm tra tung tích của hai người, em mà liên lạc với hai người thì quá mạo hiểm.”
“Được rồi.” Cừu Y Vân bật cười: “Nhìn phong thái này của em thì nhất định phải thắng nhỉ?”
“Cũng không phải nhất định phải thắng, nhưng phải cố gắng hết sức chơi sao cho đẹp một chút.”
Cừu Y Vân bất đắc dĩ nói thêm một câu “Cố lên”, xoa mạnh đầu Khâu Y Dã. Người nhà bọn họ khi làm chuyện nào đó đều không khỏi quá nghiêm túc.
Khâu Y Dã không hoàn toàn nói thật với Cừu Y Vân, nhưng cũng không phải là nói dối.
Chỉ cần cậu bình tĩnh lại thì mạch suy nghĩ của cậu sẽ vòng về Hạ Khôn, nghĩ xem hắn với Phí Triều là quan hệ gì, nghĩ xem hắn thích cậu tới mức nào, nghĩ đến khả năng nếu cậu tiến thêm một bước thì sao, nghĩ đến việc lùi một bước liệu có vui vẻ hay không.
Nhưng tất cả đều không có kết quả.
Có thể lấy Phí Triều và Tôn Gia làm tham khảo, Hạ Khôn đối xử với tình nhân cũ đều không tệ, có tôn trọng có giúp đỡ. Vì vậy có phải trước tiên cậu cũng nên đạt đến trình độ giống bọn họ thì mới có đủ tư cách độc lập yêu đương với Hạ Khôn hay không? Tuy nhiên ngay cả Phí Triều cũng không thể ở lại bên cạnh Hạ Khôn, có phải chứng minh con đường này chưa chắc đã chính xác hay không?
Nhưng nếu như dừng lại không tiến, chắc chắn sẽ bị bỏ rơi. Hạ Khôn là người làm kinh doanh, nếu thấy không có lãi thì tự nhiên sẽ kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Mà chính Bình Yến Thu cũng đã từng nói, trong chương trình《Crazy Stalker》này, người thắng làm vua còn kẻ thua làm giặc, không có sự lựa chọn nào ở giữa cả. Vậy thì cậu nhất định phải cố gắng hết sức.
Cậu đang sửa đổi kế hoạch trong đầu lần thứ ba mươi mấy thì điện thoại trên bàn ở bên cạnh rung lên. Trong một khoảnh khắc nào đó, Khâu Y Dã đã nghĩ liệu có phải là Hạ Khôn hay không.
Nhưng rõ ràng, Hạ Khôn không có lý do gì để gọi điện cho cậu vào lúc hắn đang bận như vậy.
Người gọi đến là Trịnh Nhạc. Không biết cậu ta từ chỗ nào mà biết được cậu đang ở thành phố S, khăng khăng muốn cậu qua nhà ăn cơm và lại giúp cậu ta giảng đề.
“Đàn anh, anh sắp mất tích gần một tháng rồi đấy, lúc muốn gặp em có khi em đang trong phòng thi rồi.” Thiếu niên tủi thân nói.
Khâu Y Dã vốn định ở cùng em trai vào ngày cuối cùng, nghe Trịnh Nhạc nói như vậy lại có chút mềm lòng.
“Em trai anh cũng đang ôn tập, sau ngày mùng 1 tháng 5 sẽ quay về để tham gia hội thi. Hai đứa có muốn cùng nhau ôn tập không? Em trai anh có khi còn giảng bài rõ ràng hơn cả anh đấy.” Khâu Y Dã càng nói càng cho rằng ý kiến này không tồi, để Cừu Y Khâu tiếp xúc nhiều hơn với những người bên ngoài vòng kết giao của bản thân sẽ rất có lợi với nó. Trịnh Nhạc cởi mở phóng khoáng như vậy, nói không chừng sẽ giúp nó cởi mở hơn chút.
Trịnh Nhạc từ lâu đã tò mò về người em trai cưng của Khâu Y Dã, nghe thấy cậu nói như vậy thì lập tức đồng ý, muốn bọn họ ngày mai nhất định phải đến sớm một chút.
Điều khiến Khâu Y Dã bất ngờ là, vậy mà Cừu Y Khâu lại đồng ý không chút do dự, nói rằng mình có một người bạn là fan của Trịnh Nhạc, muốn giúp cô ấy xin chữ ký của Trịnh Nhạc.
Khâu Y Dã nhếch khóe miệng dò hỏi: “Có phải là cô gái mà em thích không?”
Cừu Y Khâu không biết nghĩ tới điều gì, thở dài nói: “Không phải đâu.”
Trịnh Nhạc vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Cừu Y Khâu, trong lòng rít gào, cậu nhóc thực sự là học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp chứ không phải là chuẩn bị thi tốt nghiệp tiểu học đó chứ? Mặc dù là chiều cao của một học sinh trung học nhưng khuôn mặt vẫn là của một học sinh tiểu học! Hơn nữa còn rất dễ thương!
Khi biết những sự tích thiên tài của Cừu Y Khâu, Trịnh Nhạc bất lực nói: “Đàn anh, anh đã tìm lại được sự tự tin bị nghiền nát bởi em trai ruột của mình trên người em chưa?”
Nói đến nỗi mọi người trong phòng đều bật cười. Mặc dù Cừu Y Khâu ngượng ngùng nên hai má hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã thả lỏng, Khâu Y Dã cảm thấy quyết định đưa cậu nhóc đến đây quả là một quyết định đúng đắn.
Một khi Cừu Y Khâu thả lỏng, lớp kết giới ‘cách người vạn dặm’ cũng được thu lại, cậu nhóc sẽ là một đứa trẻ vô cùng dễ thương và đáng yêu. Trịnh Nhạc rõ ràng cũng nhận ra điểm này, hoàn toàn đối xử với cậu nhóc như một búp bê AI, hỏi cậu nhóc vấn đề nào cậu nhóc đều sẽ vô cùng nghiêm túc giải đáp, hơn nữa còn cung cấp nhiều cách nghĩ khác nhau. Ngoài ra, có vẻ như cậu nhóc đang cố gắng hết sức để bắt chước cách tư duy của Trịnh Nhạc, có thể nắm bắt chính xác nguồn gốc vấn đề của Trịnh Nhạc, rõ ràng còn có kinh nghiệm hơn cả gia sư xuất sắc.
Khâu Y Dã nhìn bọn họ hòa thuận vui vẻ, cảnh hai người thảo luận đề tài bên bàn học giống như một bộ phim thanh xuân vậy, tâm tình càng lúc càng sáng sủa, nỗi lo lắng do áp lực tự gây ra cho bản thân tối hôm qua đã tan biến lúc nào không hay.
Cậu vẫn nghĩ đến Hạ Khôn, mà trước khi tên của Hạ Khôn bị cậu xóa khỏi danh bạ điện thoại, sau đó rồi tắt máy rồi đưa cho Tiểu An bảo quản, thì hắn cũng chưa từng liên lạc với cậu.
《Crazy Stalker》 là chương trình thực tế do đài Giang Nam dẫn đầu kết hợp với sở Công an tỉnh và lực lượng đặc chủng đồng tổ chức, được hỗ trợ bởi nhiều nền tảng trực tuyến và có dàn sản xuất xa hoa chưa từng thấy. Chương trình này ở Anh, Mỹ và Đức đều là thi đấu nghiệp dư, vì mục đích tăng cao rating sau khi chương trình này du nhập vào trong nước nên ekip chương trình đã mời mười nhóm minh tinh chưa được mọi người biết đến nhiều tham gia mùa đầu tiên.
Quy tắc trò chơi là hai người một nhóm, không thể mang theo tiền mặt hay thẻ ngân hàng của mình, mà là do ekip chương trình thống nhất phát cho mỗi nhóm một thẻ ngân hàng 3000 tệ, mỗi lần rút tiền không được vượt quá 300 tệ. Mỗi nhóm được thông báo phải chạy trốn vào một thời gian và địa điểm không xác định, sau khi bắt đầu chạy trốn được 3 tiếng thì nhóm truy sát sẽ bắt đầu hành động. Phạm vi hoạt động của mỗi nhóm là ba tỉnh, trong vòng 21 ngày chưa bị nhóm truy sát bắt được và đến được địa điểm chỉ định ở thành phố H, lấy được 60 vạn tiền mặt và rời khỏi thành phố H thành công thì sẽ chiến thắng, số tiền này sẽ thuộc về toàn bộ nhóm đó. Cả vị trí được chỉ định và vị trí xuất phát đều không được nhóm truy sát biết, vì vậy không cần phải lo lắng nhóm truy sát ôm cây đợi thỏ.
Nhóm truy sát bao gồm các chuyên viên của cơ quan công an và lực lượng đặc chủng, bọn họ đã tạo áp lực rất lớn cho các thí sinh, mùa đầu tiên không có nhóm nào giành chiến thắng. Sự chuyên nghiệp, trang bị công nghệ cao và những pha hành động tuyệt vời của lực lượng công an và đặc công đã khiến tất cả khán giả phải sửng sốt. Nghe nói sau khi phát sóng mùa đầu tiên, tỷ lệ tội phạm trên toàn quốc đã giảm nên mới có mùa hai.
Các chi tiết của mùa hai đã được điều chỉnh một chút, khu vực chạy trốn được thay đổi, con đường chạy trốn ở mùa đầu tiên hoàn toàn mất giá trị tham khảo.
Vì sự thể hiện của nhiều minh tinh nhỏ trong mùa đầu tiên không có kịch bản, dường như làm giảm mức độ IQ của người dân trên toàn quốc, cho nên mùa hai chỉ mời năm nhóm minh tinh và năm nhóm còn lại là những người nghiệp dư đã được sàng lọc nghiêm ngặt sau khi đăng ký tham gia, sự tương phản vô cùng rõ ràng. Dưới áp lực cao, tất cả mọi thứ chân thật sẽ được phơi bày, minh tinh nào chơi tốt thì đương nhiên sẽ thu hút được fan, còn nếu không chơi tốt thì có thể bị chế giễu đến chết.
Vào ngày 5 tháng 5, tất cả hai mươi khách mời tham gia đã đến thành phố S để bắt đầu khóa huấn luyện an toàn tập thể và huấn luyện quay phim. Trong quá trình chạy trốn, để gần hơn với sự chân thật và giảm nguy cơ bị bại lộ, mặc dù phần lớn việc quay phim đều giao cho người quay phim chuyên nghiệp và PD theo dõi ở đằng xa, nhưng vào lúc đặc biệt thì không tiện đưa theo người quay phim nên sẽ do máy ảnh thu nhỏ công nghệ cao mang trên người bọn họ thực hiện việc ghi hình.
Sau khi gặp bốn nhóm minh tinh xong, Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy nhận ra bọn họ là hai người nổi tiếng nhất trong mùa này, vì vậy bọn họ cũng trở thành nhóm khó xơi nhất trong trò chơi này.
Hồi hai người ký hợp đồng với chương trình còn kém nổi hơn nhiều so với hiện tại, cũng không khác mấy so với những minh tinh khác. Không ngờ hơn nửa năm trôi qua, Tưởng Thanh Duy trở thành diễn viên lưu lượng hàng đầu nhờ vào một bộ phim thần tượng nổi tiếng, Khâu Y Dã không chỉ được xác nhận sẽ đóng một vai quan trọng trong bộ phim mới của Chung Lạc Cương mà còn liên tục lên hot search nhờ vào loại tin đồn trong《Hải Thương Phong Vân》.
Trong thời đại Internet cực kỳ phát triển như hiện nay, nếu bọn họ bị bất kỳ người qua đường nào nhận ra và đăng lên các nền tảng công cộng thì đều trực tiếp dẫn đến việc chạy trốn thất bại. Đây cũng là lý do khiến ekip chương trình không mời những minh tinh lớn: quá dễ bị bắt gặp.
Sáng ngày 8 tháng 5, hai người được ekip chương trình bí mật đưa đến địa phận giáp ranh giữa hai tỉnh miền Trung và miền Đông.
Điều này khiến họ thở phào nhẹ nhõm. So với những vùng ven biển, nơi kinh tế kém phát triển hơn thì tỷ lệ người dân nhận ra bọn họ cũng thấp hơn. Về phần có thể thấp đến mức nào, trong lòng bọn họ cũng không có ý kiến.
Sau khi đến một ngôi nhà địa phương do ekip chương trình thuê, quá trình quay phim chính thức bắt đầu.
Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy nhìn nhau, đó là sự tin tưởng, kỳ vọng vào nhau và cả sự căng thẳng không thể kiềm chế: Buổi diễn của bọn họ cũng chính thức bắt đầu vào giây phút này, tự biên tự diễn, không có NG, không thể quay lại.
Nhân viên chương trình đưa cho bọn họ một thẻ ngân hàng và một tờ giấy, trên tờ giấy ghi vị trí của ngân hàng nơi có số tiền 600 vạn và nói với bọn họ rằng bọn họ sẽ được thông báo bất cứ lúc nào để chạy trốn sau 48 giờ.
Khâu Y Dã lấy điện thoại di động và máy tính xách tay ra, nhanh chóng xác định vị trí của bọn họ và nơi rút tiền, cùng Tưởng Thanh Duy bắt đầu lập kế hoạch lộ trình di chuyển.
Khâu Y Dã phân tích: “Nhóm truy sát lần đầu tiên biết được vị trí của chúng ta, hẳn là do định vị trên điện thoại của chúng ta. Sau đó sẽ là địa điểm chúng ta lấy tiền.”
Tưởng Thanh Duy gật đầu: “Chúng ta không thể mang theo điện thoại của chính mình bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị định vị. Hơn nữa trước lúc rời đi, chúng ta phải xóa sạch dữ liệu di động.”
Khâu Y Dã: “Không chỉ vậy, đề phòng bọn họ sử dụng công nghệ đen nào đó để tìm hồ sơ duyệt web của chúng ta, chúng ta phải thiết lập một số tuyến đường giả để gây nhầm lẫn và đánh lạc hướng bọn họ.”
Tưởng Thanh Duy nở nụ cười xấu xa không phù hợp với hình tượng trước đây của mình: “Ý kiến này được đấy, em thích. Còn nữa, chúng ta không thể ngồi bất kỳ phương tiện công cộng đường dài nào vì cần phải có thẻ căn cước.”
“Đúng vậy, cùng với lý do đó, chúng ta không thể thuê xe. Trên xe taxi hiện nay đều đã có máy ghi hình, mặc dù không phải lúc nào cũng kết nối Internet nhưng vẫn có khả năng bị tìm thấy, điều này không an toàn. Mượn xe hoặc đi nhờ xe có vẻ lý tưởng hơn đấy.”
Tưởng Thanh Duy suy tư nói: “Điều quan trọng nhất sau khi khởi hành là nơi chúng ta rút tiền lần đầu tiên và sau đó rời đi như thế nào mới có thể tránh được việc bọn họ biết phương hướng chạy trốn của chúng ta.”
Ngón cái và ngón trỏ tay phải của Khâu Y Dã xoa vào nhau, nói ra lời thoại mà mình đã luyện tập trong đầu từ trước: “Anh có một ý tưởng, Thanh Duy, chúng ta không rút tiền.”
Tưởng Thanh Duy sửng sốt: “Không rút tiền? Vậy lúc nào mới rút?”
Bọn họ dù sao vẫn phải rút tiền, ăn uống ngủ nghỉ đi lại đều không thể thiếu tiền. Thậm chí trước khi chạy trốn bọn họ đã liên lạc người thân bạn bè để giải quyết vấn đề ăn ở đi lại, nhưng theo quy tắc trò chơi, bọn họ không được vay mượn tiền, mà hai người cũng không thể cứ không rút tiền rồi đi con đường nhờ người thân bạn bè ứng cứu mãi được. Đầu tiên, nhóm truy sát sẽ dựa vào mối quan hệ xã hội của bọn họ để lùng bắt nên rất dễ bị bại lộ. Quan trọng hơn là, để cuộc sống sau này của người thân bạn bè không bị xáo trộn, bọn họ không đồng ý để người thân bạn bè mình xuất hiện trước ống kính.
Trước ánh mắt hoang mang của Tưởng Thanh Duy, Khâu Y Dã bật cười: “Không rút tiền lúc nào cả, một lần cũng không.”
Lúc đó Khâu Y Dã không ngờ rằng những lời cậu sắp nói sẽ đi cùng cậu trong suốt phần còn lại của sự nghiệp diễn xuất, sẽ xuất hiện liên tục trong nhiều bài báo và video lưu trữ khác nhau của cậu.
Cậu nhìn Tưởng Thanh Duy bằng ánh mắt kiên định và cố chấp xưa nay chưa từng có, ánh mắt này khiến cậu trông có vẻ bất khả chiến bại, không gì có thể ngăn cản nổi, chói mắt đến mức làm người ta phát run.
“Thanh Duy, chúng ta là diễn viên, tất cả những gì chúng ta có thể dựa vào cũng chỉ có kỹ năng diễn xuất mà thôi.”
Cậu thanh niên ngồi bên cửa sổ tối đen, một quyển ghi chép đóng buộc chỉ(*) đang mở ra, không hề có cảm giác gì với âm thanh xung quanh. Cừu Y Vân cau mày đi qua, vỗ nhẹ lên vai em trai, “Y Dã?”
(*) Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.
Cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng lấy lại tinh thần: “Chị? Chị về rồi à?”
“Ừ, em… không sao chứ?”
“Không sao, em đang nghĩ về chuyện chương trình thực tế thôi.” Cậu đứng dậy, rót cho Cừu Y Vân một cốc nước hắc cẩu kỷ ấm: “Tháng này có lẽ sẽ có người tìm đến chị và Khâu Khâu. Chuyện về em thì bọn chị chỉ cần nói hoàn toàn không biết gì là được, em sẽ nói với ekip chương trình cắt bỏ phần của hai người, bởi vì không giúp ích được gì cho sự truy sát của bọn họ.”
Cừu Y Vân gật đầu: “Em thực sự không cần bọn chị giúp gì sao?”
Khâu Y Dã lắc đầu: “Quan hệ của hai người với em quá gần gũi, trước tiên bọn họ sẽ kiểm tra tung tích của hai người, em mà liên lạc với hai người thì quá mạo hiểm.”
“Được rồi.” Cừu Y Vân bật cười: “Nhìn phong thái này của em thì nhất định phải thắng nhỉ?”
“Cũng không phải nhất định phải thắng, nhưng phải cố gắng hết sức chơi sao cho đẹp một chút.”
Cừu Y Vân bất đắc dĩ nói thêm một câu “Cố lên”, xoa mạnh đầu Khâu Y Dã. Người nhà bọn họ khi làm chuyện nào đó đều không khỏi quá nghiêm túc.
Khâu Y Dã không hoàn toàn nói thật với Cừu Y Vân, nhưng cũng không phải là nói dối.
Chỉ cần cậu bình tĩnh lại thì mạch suy nghĩ của cậu sẽ vòng về Hạ Khôn, nghĩ xem hắn với Phí Triều là quan hệ gì, nghĩ xem hắn thích cậu tới mức nào, nghĩ đến khả năng nếu cậu tiến thêm một bước thì sao, nghĩ đến việc lùi một bước liệu có vui vẻ hay không.
Nhưng tất cả đều không có kết quả.
Có thể lấy Phí Triều và Tôn Gia làm tham khảo, Hạ Khôn đối xử với tình nhân cũ đều không tệ, có tôn trọng có giúp đỡ. Vì vậy có phải trước tiên cậu cũng nên đạt đến trình độ giống bọn họ thì mới có đủ tư cách độc lập yêu đương với Hạ Khôn hay không? Tuy nhiên ngay cả Phí Triều cũng không thể ở lại bên cạnh Hạ Khôn, có phải chứng minh con đường này chưa chắc đã chính xác hay không?
Nhưng nếu như dừng lại không tiến, chắc chắn sẽ bị bỏ rơi. Hạ Khôn là người làm kinh doanh, nếu thấy không có lãi thì tự nhiên sẽ kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Mà chính Bình Yến Thu cũng đã từng nói, trong chương trình《Crazy Stalker》này, người thắng làm vua còn kẻ thua làm giặc, không có sự lựa chọn nào ở giữa cả. Vậy thì cậu nhất định phải cố gắng hết sức.
Cậu đang sửa đổi kế hoạch trong đầu lần thứ ba mươi mấy thì điện thoại trên bàn ở bên cạnh rung lên. Trong một khoảnh khắc nào đó, Khâu Y Dã đã nghĩ liệu có phải là Hạ Khôn hay không.
Nhưng rõ ràng, Hạ Khôn không có lý do gì để gọi điện cho cậu vào lúc hắn đang bận như vậy.
Người gọi đến là Trịnh Nhạc. Không biết cậu ta từ chỗ nào mà biết được cậu đang ở thành phố S, khăng khăng muốn cậu qua nhà ăn cơm và lại giúp cậu ta giảng đề.
“Đàn anh, anh sắp mất tích gần một tháng rồi đấy, lúc muốn gặp em có khi em đang trong phòng thi rồi.” Thiếu niên tủi thân nói.
Khâu Y Dã vốn định ở cùng em trai vào ngày cuối cùng, nghe Trịnh Nhạc nói như vậy lại có chút mềm lòng.
“Em trai anh cũng đang ôn tập, sau ngày mùng 1 tháng 5 sẽ quay về để tham gia hội thi. Hai đứa có muốn cùng nhau ôn tập không? Em trai anh có khi còn giảng bài rõ ràng hơn cả anh đấy.” Khâu Y Dã càng nói càng cho rằng ý kiến này không tồi, để Cừu Y Khâu tiếp xúc nhiều hơn với những người bên ngoài vòng kết giao của bản thân sẽ rất có lợi với nó. Trịnh Nhạc cởi mở phóng khoáng như vậy, nói không chừng sẽ giúp nó cởi mở hơn chút.
Trịnh Nhạc từ lâu đã tò mò về người em trai cưng của Khâu Y Dã, nghe thấy cậu nói như vậy thì lập tức đồng ý, muốn bọn họ ngày mai nhất định phải đến sớm một chút.
Điều khiến Khâu Y Dã bất ngờ là, vậy mà Cừu Y Khâu lại đồng ý không chút do dự, nói rằng mình có một người bạn là fan của Trịnh Nhạc, muốn giúp cô ấy xin chữ ký của Trịnh Nhạc.
Khâu Y Dã nhếch khóe miệng dò hỏi: “Có phải là cô gái mà em thích không?”
Cừu Y Khâu không biết nghĩ tới điều gì, thở dài nói: “Không phải đâu.”
Trịnh Nhạc vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Cừu Y Khâu, trong lòng rít gào, cậu nhóc thực sự là học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp chứ không phải là chuẩn bị thi tốt nghiệp tiểu học đó chứ? Mặc dù là chiều cao của một học sinh trung học nhưng khuôn mặt vẫn là của một học sinh tiểu học! Hơn nữa còn rất dễ thương!
Khi biết những sự tích thiên tài của Cừu Y Khâu, Trịnh Nhạc bất lực nói: “Đàn anh, anh đã tìm lại được sự tự tin bị nghiền nát bởi em trai ruột của mình trên người em chưa?”
Nói đến nỗi mọi người trong phòng đều bật cười. Mặc dù Cừu Y Khâu ngượng ngùng nên hai má hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã thả lỏng, Khâu Y Dã cảm thấy quyết định đưa cậu nhóc đến đây quả là một quyết định đúng đắn.
Một khi Cừu Y Khâu thả lỏng, lớp kết giới ‘cách người vạn dặm’ cũng được thu lại, cậu nhóc sẽ là một đứa trẻ vô cùng dễ thương và đáng yêu. Trịnh Nhạc rõ ràng cũng nhận ra điểm này, hoàn toàn đối xử với cậu nhóc như một búp bê AI, hỏi cậu nhóc vấn đề nào cậu nhóc đều sẽ vô cùng nghiêm túc giải đáp, hơn nữa còn cung cấp nhiều cách nghĩ khác nhau. Ngoài ra, có vẻ như cậu nhóc đang cố gắng hết sức để bắt chước cách tư duy của Trịnh Nhạc, có thể nắm bắt chính xác nguồn gốc vấn đề của Trịnh Nhạc, rõ ràng còn có kinh nghiệm hơn cả gia sư xuất sắc.
Khâu Y Dã nhìn bọn họ hòa thuận vui vẻ, cảnh hai người thảo luận đề tài bên bàn học giống như một bộ phim thanh xuân vậy, tâm tình càng lúc càng sáng sủa, nỗi lo lắng do áp lực tự gây ra cho bản thân tối hôm qua đã tan biến lúc nào không hay.
Cậu vẫn nghĩ đến Hạ Khôn, mà trước khi tên của Hạ Khôn bị cậu xóa khỏi danh bạ điện thoại, sau đó rồi tắt máy rồi đưa cho Tiểu An bảo quản, thì hắn cũng chưa từng liên lạc với cậu.
《Crazy Stalker》 là chương trình thực tế do đài Giang Nam dẫn đầu kết hợp với sở Công an tỉnh và lực lượng đặc chủng đồng tổ chức, được hỗ trợ bởi nhiều nền tảng trực tuyến và có dàn sản xuất xa hoa chưa từng thấy. Chương trình này ở Anh, Mỹ và Đức đều là thi đấu nghiệp dư, vì mục đích tăng cao rating sau khi chương trình này du nhập vào trong nước nên ekip chương trình đã mời mười nhóm minh tinh chưa được mọi người biết đến nhiều tham gia mùa đầu tiên.
Quy tắc trò chơi là hai người một nhóm, không thể mang theo tiền mặt hay thẻ ngân hàng của mình, mà là do ekip chương trình thống nhất phát cho mỗi nhóm một thẻ ngân hàng 3000 tệ, mỗi lần rút tiền không được vượt quá 300 tệ. Mỗi nhóm được thông báo phải chạy trốn vào một thời gian và địa điểm không xác định, sau khi bắt đầu chạy trốn được 3 tiếng thì nhóm truy sát sẽ bắt đầu hành động. Phạm vi hoạt động của mỗi nhóm là ba tỉnh, trong vòng 21 ngày chưa bị nhóm truy sát bắt được và đến được địa điểm chỉ định ở thành phố H, lấy được 60 vạn tiền mặt và rời khỏi thành phố H thành công thì sẽ chiến thắng, số tiền này sẽ thuộc về toàn bộ nhóm đó. Cả vị trí được chỉ định và vị trí xuất phát đều không được nhóm truy sát biết, vì vậy không cần phải lo lắng nhóm truy sát ôm cây đợi thỏ.
Nhóm truy sát bao gồm các chuyên viên của cơ quan công an và lực lượng đặc chủng, bọn họ đã tạo áp lực rất lớn cho các thí sinh, mùa đầu tiên không có nhóm nào giành chiến thắng. Sự chuyên nghiệp, trang bị công nghệ cao và những pha hành động tuyệt vời của lực lượng công an và đặc công đã khiến tất cả khán giả phải sửng sốt. Nghe nói sau khi phát sóng mùa đầu tiên, tỷ lệ tội phạm trên toàn quốc đã giảm nên mới có mùa hai.
Các chi tiết của mùa hai đã được điều chỉnh một chút, khu vực chạy trốn được thay đổi, con đường chạy trốn ở mùa đầu tiên hoàn toàn mất giá trị tham khảo.
Vì sự thể hiện của nhiều minh tinh nhỏ trong mùa đầu tiên không có kịch bản, dường như làm giảm mức độ IQ của người dân trên toàn quốc, cho nên mùa hai chỉ mời năm nhóm minh tinh và năm nhóm còn lại là những người nghiệp dư đã được sàng lọc nghiêm ngặt sau khi đăng ký tham gia, sự tương phản vô cùng rõ ràng. Dưới áp lực cao, tất cả mọi thứ chân thật sẽ được phơi bày, minh tinh nào chơi tốt thì đương nhiên sẽ thu hút được fan, còn nếu không chơi tốt thì có thể bị chế giễu đến chết.
Vào ngày 5 tháng 5, tất cả hai mươi khách mời tham gia đã đến thành phố S để bắt đầu khóa huấn luyện an toàn tập thể và huấn luyện quay phim. Trong quá trình chạy trốn, để gần hơn với sự chân thật và giảm nguy cơ bị bại lộ, mặc dù phần lớn việc quay phim đều giao cho người quay phim chuyên nghiệp và PD theo dõi ở đằng xa, nhưng vào lúc đặc biệt thì không tiện đưa theo người quay phim nên sẽ do máy ảnh thu nhỏ công nghệ cao mang trên người bọn họ thực hiện việc ghi hình.
Sau khi gặp bốn nhóm minh tinh xong, Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy nhận ra bọn họ là hai người nổi tiếng nhất trong mùa này, vì vậy bọn họ cũng trở thành nhóm khó xơi nhất trong trò chơi này.
Hồi hai người ký hợp đồng với chương trình còn kém nổi hơn nhiều so với hiện tại, cũng không khác mấy so với những minh tinh khác. Không ngờ hơn nửa năm trôi qua, Tưởng Thanh Duy trở thành diễn viên lưu lượng hàng đầu nhờ vào một bộ phim thần tượng nổi tiếng, Khâu Y Dã không chỉ được xác nhận sẽ đóng một vai quan trọng trong bộ phim mới của Chung Lạc Cương mà còn liên tục lên hot search nhờ vào loại tin đồn trong《Hải Thương Phong Vân》.
Trong thời đại Internet cực kỳ phát triển như hiện nay, nếu bọn họ bị bất kỳ người qua đường nào nhận ra và đăng lên các nền tảng công cộng thì đều trực tiếp dẫn đến việc chạy trốn thất bại. Đây cũng là lý do khiến ekip chương trình không mời những minh tinh lớn: quá dễ bị bắt gặp.
Sáng ngày 8 tháng 5, hai người được ekip chương trình bí mật đưa đến địa phận giáp ranh giữa hai tỉnh miền Trung và miền Đông.
Điều này khiến họ thở phào nhẹ nhõm. So với những vùng ven biển, nơi kinh tế kém phát triển hơn thì tỷ lệ người dân nhận ra bọn họ cũng thấp hơn. Về phần có thể thấp đến mức nào, trong lòng bọn họ cũng không có ý kiến.
Sau khi đến một ngôi nhà địa phương do ekip chương trình thuê, quá trình quay phim chính thức bắt đầu.
Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy nhìn nhau, đó là sự tin tưởng, kỳ vọng vào nhau và cả sự căng thẳng không thể kiềm chế: Buổi diễn của bọn họ cũng chính thức bắt đầu vào giây phút này, tự biên tự diễn, không có NG, không thể quay lại.
Nhân viên chương trình đưa cho bọn họ một thẻ ngân hàng và một tờ giấy, trên tờ giấy ghi vị trí của ngân hàng nơi có số tiền 600 vạn và nói với bọn họ rằng bọn họ sẽ được thông báo bất cứ lúc nào để chạy trốn sau 48 giờ.
Khâu Y Dã lấy điện thoại di động và máy tính xách tay ra, nhanh chóng xác định vị trí của bọn họ và nơi rút tiền, cùng Tưởng Thanh Duy bắt đầu lập kế hoạch lộ trình di chuyển.
Khâu Y Dã phân tích: “Nhóm truy sát lần đầu tiên biết được vị trí của chúng ta, hẳn là do định vị trên điện thoại của chúng ta. Sau đó sẽ là địa điểm chúng ta lấy tiền.”
Tưởng Thanh Duy gật đầu: “Chúng ta không thể mang theo điện thoại của chính mình bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị định vị. Hơn nữa trước lúc rời đi, chúng ta phải xóa sạch dữ liệu di động.”
Khâu Y Dã: “Không chỉ vậy, đề phòng bọn họ sử dụng công nghệ đen nào đó để tìm hồ sơ duyệt web của chúng ta, chúng ta phải thiết lập một số tuyến đường giả để gây nhầm lẫn và đánh lạc hướng bọn họ.”
Tưởng Thanh Duy nở nụ cười xấu xa không phù hợp với hình tượng trước đây của mình: “Ý kiến này được đấy, em thích. Còn nữa, chúng ta không thể ngồi bất kỳ phương tiện công cộng đường dài nào vì cần phải có thẻ căn cước.”
“Đúng vậy, cùng với lý do đó, chúng ta không thể thuê xe. Trên xe taxi hiện nay đều đã có máy ghi hình, mặc dù không phải lúc nào cũng kết nối Internet nhưng vẫn có khả năng bị tìm thấy, điều này không an toàn. Mượn xe hoặc đi nhờ xe có vẻ lý tưởng hơn đấy.”
Tưởng Thanh Duy suy tư nói: “Điều quan trọng nhất sau khi khởi hành là nơi chúng ta rút tiền lần đầu tiên và sau đó rời đi như thế nào mới có thể tránh được việc bọn họ biết phương hướng chạy trốn của chúng ta.”
Ngón cái và ngón trỏ tay phải của Khâu Y Dã xoa vào nhau, nói ra lời thoại mà mình đã luyện tập trong đầu từ trước: “Anh có một ý tưởng, Thanh Duy, chúng ta không rút tiền.”
Tưởng Thanh Duy sửng sốt: “Không rút tiền? Vậy lúc nào mới rút?”
Bọn họ dù sao vẫn phải rút tiền, ăn uống ngủ nghỉ đi lại đều không thể thiếu tiền. Thậm chí trước khi chạy trốn bọn họ đã liên lạc người thân bạn bè để giải quyết vấn đề ăn ở đi lại, nhưng theo quy tắc trò chơi, bọn họ không được vay mượn tiền, mà hai người cũng không thể cứ không rút tiền rồi đi con đường nhờ người thân bạn bè ứng cứu mãi được. Đầu tiên, nhóm truy sát sẽ dựa vào mối quan hệ xã hội của bọn họ để lùng bắt nên rất dễ bị bại lộ. Quan trọng hơn là, để cuộc sống sau này của người thân bạn bè không bị xáo trộn, bọn họ không đồng ý để người thân bạn bè mình xuất hiện trước ống kính.
Trước ánh mắt hoang mang của Tưởng Thanh Duy, Khâu Y Dã bật cười: “Không rút tiền lúc nào cả, một lần cũng không.”
Lúc đó Khâu Y Dã không ngờ rằng những lời cậu sắp nói sẽ đi cùng cậu trong suốt phần còn lại của sự nghiệp diễn xuất, sẽ xuất hiện liên tục trong nhiều bài báo và video lưu trữ khác nhau của cậu.
Cậu nhìn Tưởng Thanh Duy bằng ánh mắt kiên định và cố chấp xưa nay chưa từng có, ánh mắt này khiến cậu trông có vẻ bất khả chiến bại, không gì có thể ngăn cản nổi, chói mắt đến mức làm người ta phát run.
“Thanh Duy, chúng ta là diễn viên, tất cả những gì chúng ta có thể dựa vào cũng chỉ có kỹ năng diễn xuất mà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook