Mùa Xuân Hoang Dã
-
Chương 39
Ba chị em trước mặt quả thực khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Mặt mày có nhiều chỗ tương đồng, nhưng lại có phong cách khá trái ngược nhau.
Người chị cả có mái tóc xõa dài đen nhánh, tuy ăn mặc rất thời trang, một chiếc áo len lớn với những đường khâu không đồng đều, quần da bó sát và đi đôi giày lười, trước ngực đeo một sợi xích lớn bằng kim loại hình con thằn lằn, móng tay sơn màu tím ánh đỏ, nhưng khuôn mặt lại thanh tú không ngờ, sạch sẽ ngây thơ đến mức như không nhiễm phải khói bụi nhân gian.
Cậu em trai út trông giống như con búp bê mà con gái của một người bạn sưu tầm, đôi mắt tròn xoe dưới hàng mi dài và dày, giống như cất chứa một vũng nước vậy, vốn nên là sự ngoan ngoãn làm người vừa ý nhưng trên người lại toát ra sự lạnh lùng xa cách, ánh mắt nhìn người ta như là đang nói ‘Đừng có đến đây, tôi không muốn nói chuyện’.
Người anh trai vừa mới lên tiếng chào hỏi là đẹp trai nhất, đôi mắt hẹp và dài hơn so với người em trai, nhưng hốc mắt sâu hơn và mũi thẳng hơn, gò má và đường viền hàm sắc nét, vẻ đẹp trai có phần diễm lệ. Nhưng sự diễm lệ này đã bị hóa giải bởi khí chất ôn hòa tùy ý của cậu. Thoạt nhìn thì cậu lại là người có vẻ dễ ở chung nhất trong ba chị em.
Chỉ cần một người thôi cũng đủ thu hút sự chú ý, ba người đứng cùng nhau thì chính là cảnh đẹp. Nếu như đó là một minh tinh mà Hạ Khôn quen, quả thực là đủ khiến người ta ngạc nhiên khi bên cạnh cậu không có bất kỳ nhân viên nào đi theo mà lại xuất hiện trong khuôn viên trường của khoa Khoa học và Kỹ thuật.
Cao Mẫn Chi lại cho rằng dáng vẻ này của Hạ Khôn không chỉ là mỗi ngạc nhiên. Không biết sự lý giải của bà có phải hơi sai lệch hay không, nó giống như sự kích động không thể kiểm soát nhưng lại đang liều mạng kiềm chế.
Hạ Khôn dừng lại một lúc, chỉ gật đầu với người thanh niên xem như lời đáp lại.
Người thanh niên dường như không ngờ được sự thờ ơ của Hạ Khôn, có hơi gượng gạo mỉm cười, định cùng người nhà rời đi. Hạ Khôn lại tiến lên phía trước hai bước, đứng bên cạnh Cao Mẫn Chi, giới thiệu cho bà: “Mẹ, đây là Khâu Y Dã.” Hắn vừa nhìn về phía người thanh niên vừa hỏi: “Với chị và em trai của cậu ấy.”
Thấy vậy, người thanh niên đáp: “Vâng, đây là chị gái và em trai của cháu. Chào dì ạ.”
Hạ Khôn suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: “Có lẽ là mẹ biết bố của bọn họ, Cừu Đức Triệu, ‘Cừu’ là chữ cừu trong thù hận ân oán.”
Nghe đến đây, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Cừu Y Vân và Cừu Y Khâu nhìn sang Khâu Y Dã, nếu như người đàn ông này là bởi vì bố của bọn họ mà quen với Khâu Y Dã thì không có lý do gì mà Khâu Y Dã chưa từng nhắc đến người này. Hơn nữa chính bản thân Khâu Y Dã cũng vô cùng cảm thấy kinh ngạc khi hắn nhắc đến bố bọn họ.
Cao Mẫn Chi lặp lại cái tên Cừu Đức Triệu một lần, ngay sau đó mở to hai mắt: “Đàn anh Cừu Đức Triệu?”
Hạ Khôn gật đầu, xác nhận suy đoán của Cao Mẫn Chi.
Cao Mẫn Chi cẩn thận đánh giá ba chị em: “Thảo nào mấy đứa đều đẹp như vậy, hóa ra là con của đàn anh Cừu. Bố mấy đứa vẫn khỏe chứ?”
Cao Mẫn Chi hỏi rất đúng lúc, bọn họ mới gọi video với bố lúc sáng xong. Khâu Y Dã cong mắt nói: “Ông ấy rất khỏe, nhưng do công việc quá bận nên rất hiếm khi về nhà. Dì là đàn em của bố cháu ạ?”
“Chồng dì là đàn em khóa dưới của bố mấy đứa, nhận được không ít sự chăm sóc ông ấy. Mặc dù dì học ở một trường khác nhưng bố mấy đứa thực sự rất nổi tiếng, con gái toàn trường có lẽ không ai là không biết ông ấy.”
Cao Mẫn Chi nhớ lại thời đại học của mình, lúc đó các cơ sở giáo dục cao đẳng không có quá nhiều sinh viên, Cừu Đức Triệu đẹp trai hơn nhiều so với mấy minh tinh trên TV, còn đảm nhận không ít công việc trong hội sinh viên nên đương nhiên rất nổi tiếng. Những cô gái yêu thầm ông có thể xếp hàng từ tòa nhà dạy học đến khu ký túc xá rồi lại vòng về một lượt.
Có lẽ người ta luôn đối xử đặc biệt với những ai ưa nhìn, lại thấy ba chị em rất hứng thú với quá khứ của bố mình nên Cao Mẫn Chi kiên quyết muốn mời bọn họ uống trà chiều. Lòng tốt khó từ chối, bọn họ theo xe của Cao Mẫn Chi đi đến bờ biển ở ngoại ô phía Nam.
Quán trà quay mặt ra phía biển, mỗi một phòng quay mặt về hướng Nam đều có sân ngoài trời kéo dài ra bờ cát, bày ở đó một cái bàn thấp và đệm hương bồ. Năm người ngồi trong gió biển tháng năm mát lạnh, trên đùi đắp chăn, cầm tách trà nóng và trò truyện.
Khi biết Cừu Y Khâu là sinh viên của Đại học J, Cao Mẫn Chi đã rất ngạc nhiên, vì trông cậu vẫn như một học sinh trung học.
Cừu Y Khâu rất ít nói trước mặt người ngoài, vì vậy Khâu Y Dã giải thích: “Bây giờ Y Khâu có lẽ vẫn chưa được xem là sinh viên đại học chính thức, nó có giấy giới thiệu của trường, muốn bắt đầu nhập học trước.”
Cao Mẫn Chi nhớ ra điều gì đó: “Nói như vậy thì hình như dì đã nghe chồng dì nhắc đến, năm nay sinh viên nhập học trước có một người còn rất trẻ nhưng đặc biệt có tài năng, nhất định là nói cháu rồi.” Cao Mẫn Chi híp mắt mỉm cười nhìn Cừu Y Khâu, bổ sung nói: “Chồng dì tên là Hạ Chính Tường.”
Cừu Y Khâu kích động nói: “Hiệu phó Hạ ạ?!” Lúc mới đến, bọn họ ngồi nói chuyện phiếm với hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và thư ký, cậu có ấn tượng rất tốt về hiệu phó Hạ Chính Tường, trong lòng cậu người làm học thuật chân chính hẳn là nên có khí chất giống như hiệu phó Hạ.
Cao Mẫn Chi quan tâm hỏi: “Mấy tháng này Y Khâu vẫn thích ứng tốt chứ?”
Cừu Y Khâu gật đầu.
Khâu Y Dã không nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Hạ Khôn, cậu trìu mến ôm lấy Cừu Y Khâu, xoa mái tóc đã rối tung lên vì gió biển của em trai: “Mọi việc khác đều tốt, chỉ có mỗi việc không nhớ ăn cơm thôi. Cháu cùng với em trai đến xem nhà ăn của trường như thế nào, nó thế mà còn ăn no căng, nếu mà bình thường cũng ăn như thế này thì hiện tại trên mặt chắc chắn vẫn còn thịt múp míp.”
Cao Mẫn Chi rất thích ba chị em nhà này, lúc đó bà thậm chí còn muốn nói rằng sau này lúc mang cơm trưa cho Hạ Chính Tường thì thuận tiện mang cho Cừu Y Khâu một phần, nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nếu làm vậy thì hơi quá, thế là bà từ bỏ ý định.
Bất giác đã trò chuyện đến lúc mặt trời lặn, bờ biển lạnh đến mức sắp không ngồi yên được dưới chăn nữa. Cao Mẫn Chi suy nghĩ, trong nhà không chuẩn bị nhiều đồ ăn, bây giờ mà nói với dì Chu thì đã không còn kịp, vì vậy bà mời bọn họ ngày mai hoặc ngày kia đến nhà ăn cơm, Hạ Chính Tường mà biết Cừu Y Khâu là con của người bạn cũ thì chắc chắn sẽ rất vui.
Khi bọn họ đến bãi đậu xe thì phát hiện có thêm một chiếc xe ở vị trí đỗ xe mà bọn họ đã đặt trước.
Hạ Khôn nói có phần nghiêm túc: “Mọi người về trước đi, con cùng Khâu Y Dã nói chút chuyện công việc.”
Cao Mẫn Chi dường như không nghi ngờ hắn, dặn bọn họ buổi tối lái xe chú ý an toàn.
Cừu Y Vân dẫn theo Cừu Y Khâu lên chiếc xe đã thuê hai ngày nay, trong lòng lại đầy nghi ngờ. Hoạt động kinh doanh chính của Hạ Khôn là tài chính, lĩnh vực này đã mở rộng rất nhiều trong những năm gần đây, nếu mà có tiếp xúc với Khâu Y Dã thì chắc chắn anh ta là một nhà đầu tư. Một nhà đầu tư tìm diễn viên nói chuyện công việc? Cừu Y Vân nhíu mày, loại chuyện này nếu đặt lên người những nghệ sĩ khác đương nhiên rất mờ ám, nhưng đây là em trai ruột của mình, chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn này để mưu cầu tài nguyên. Vậy thì bọn họ có cái gì để nói chứ?
Khâu Y Dã đi theo Hạ Khôn lên chiếc xe việt dã cuối cùng còn lại, cả hai người nhất thời đều im lặng, bầu không khí có chút kỳ quái. Khâu Y Dã cảm thấy có một mùi hương làm nhiễu loạn tâm trí đang bay lơ lửng trong không khí, giống như một loại khí dễ cháy nào đó khiến người ta bất an. Vì vậy cậu mở miệng nói trước: “Hay là chúng ta đi ăn cơm tối trước? Cá ở đây chắc cũng khá ngon.”
Hạ Khôn không đáp lời, hắn khởi động xe rồi lái về hướng Đông.
Sau khi trời tối hẳn, xe chạy vào một trang trại rượu tư nhân, khi cánh cổng gỗ lớn phía sau xe đóng lại, cảnh tượng ở trước mắt cực kỳ giống với cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị: một vài chiếc đèn lồng đỏ treo trước mái hiên của tòa nhà cổ tối tăm, hoàn toàn không chiếu sáng được bao nhiêu chỗ, bức tượng đá nhỏ ngồi xổm trước cửa nhìn không ra là thần thú gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt dữ tợn.
Hạ Khôn đỗ xe xong, bước xuống, đứng ở trong sân đợi một lúc, phát hiện Khâu Y Dã đóng cửa xe đi được mấy bước rồi nhưng mãi vẫn không có động tĩnh, sau đó nghe thấy cậu nói: “Hạ tiên sinh? Có thể bật đèn pha sáng lên một chút không? Tôi không nhìn rõ đường cho lắm.”
Hạ Khôn nhíu mày, ảo não nghĩ làm sao có thể quên mất Khâu Y Dã bị quáng gà cơ chứ. Thay vì bật đèn thì hắn vòng lại, choàng cánh tay của Khâu Y Dã vào cánh tay mình: “Đi theo tôi.”
Khâu Y Dã nghĩ lúc này chỉ cần bật chức năng đèn pin của điện thoại lên là được, nhưng cậu lại không chạm vào điện thoại. Được Hạ Khôn dẫn dắt trong bóng tối ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi. Hơn nữa, Hạ Khôn vậy mà lại không bật đèn xe, khẳng định ít nhiều cũng có có ý tưởng chơi như thế này.
Vì thế bọn họ cứ như vậy đi qua sân và hành lang, khi gặp chỗ có bậc thang thì Hạ Khôn sẽ cố tình đi chậm lại, nói cho cậu biết có bao nhiêu bậc. Dù sao thì Khâu Y Dã cũng không thể nhìn thấy nên trực tiếp nhắm mắt lại, nói với Hạ Khôn: “Tôi cảm thấy tôi có thể đóng một bộ phim diễn vai người mù, khi trời tối mà không bật đèn thì có thể tự mình trải nghiệm, thực sự rất tiện lợi.”
Hạ Khôn quay đầu sang, nhìn thấy Khâu Y Dã đang nhắm mắt và mỉm cười, cuối cùng hắn cũng không nhịn được, buông cánh tay cậu đang choàng lấy mình ra, trước khi Khâu Y Dã có thời gian để ngạc nhiên thì hắn đã đỡ lấy đầu cậu rồi hôn lên.
Những mùi hương quanh quẩn còn sót lại đó rốt cuộc cũng bị đốt cháy.
Nụ hôn này gấp gáp, nóng bỏng và kéo dài đến không ngờ. Khâu Y Dã không muốn rơi xuống thế hạ phong nhưng cậu cam lòng nhượng bộ và bao dung, thực tế thì tâm trí cậu trở nên trống rỗng, như thể mọi cử động, thậm chí cả hô hấp đều là phản ứng bản năng.
Tim đập như trống bỏi.
Khi Hạ Khôn cuối cùng cũng buông môi cậu ra, hắn bế cậu lên rồi bước vào phòng, cậu đột nhiên cảm thấy có thể tranh một chút.
Hạ Khôn đặt cậu lên một thứ gì đó được phủ bằng một tấm chăn bông, cậu đưa tay ra sờ, có những hình chạm khắc bằng gỗ ở dưới tấm chăn. Hạ Khôn rời đi một lúc, sau đó cầm một giá cắm nến thắp sáng năm ngọn nến đỏ quay lại. Lúc này Khâu Y Dã mới nhìn rõ nơi mà cậu đang ngồi là một chiếc giường lớn thời xưa (Bạt Bộ) có hoa văn chi tiết và phức tạp, phảng phất tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của gỗ lâu đời.
Hạ Khôn đè người lên, Khâu Y Dã chống khuỷu tay về phía sau nhìn hắn: “Gì vậy? Đêm động phòng hoa chúc à?”
Người chị cả có mái tóc xõa dài đen nhánh, tuy ăn mặc rất thời trang, một chiếc áo len lớn với những đường khâu không đồng đều, quần da bó sát và đi đôi giày lười, trước ngực đeo một sợi xích lớn bằng kim loại hình con thằn lằn, móng tay sơn màu tím ánh đỏ, nhưng khuôn mặt lại thanh tú không ngờ, sạch sẽ ngây thơ đến mức như không nhiễm phải khói bụi nhân gian.
Cậu em trai út trông giống như con búp bê mà con gái của một người bạn sưu tầm, đôi mắt tròn xoe dưới hàng mi dài và dày, giống như cất chứa một vũng nước vậy, vốn nên là sự ngoan ngoãn làm người vừa ý nhưng trên người lại toát ra sự lạnh lùng xa cách, ánh mắt nhìn người ta như là đang nói ‘Đừng có đến đây, tôi không muốn nói chuyện’.
Người anh trai vừa mới lên tiếng chào hỏi là đẹp trai nhất, đôi mắt hẹp và dài hơn so với người em trai, nhưng hốc mắt sâu hơn và mũi thẳng hơn, gò má và đường viền hàm sắc nét, vẻ đẹp trai có phần diễm lệ. Nhưng sự diễm lệ này đã bị hóa giải bởi khí chất ôn hòa tùy ý của cậu. Thoạt nhìn thì cậu lại là người có vẻ dễ ở chung nhất trong ba chị em.
Chỉ cần một người thôi cũng đủ thu hút sự chú ý, ba người đứng cùng nhau thì chính là cảnh đẹp. Nếu như đó là một minh tinh mà Hạ Khôn quen, quả thực là đủ khiến người ta ngạc nhiên khi bên cạnh cậu không có bất kỳ nhân viên nào đi theo mà lại xuất hiện trong khuôn viên trường của khoa Khoa học và Kỹ thuật.
Cao Mẫn Chi lại cho rằng dáng vẻ này của Hạ Khôn không chỉ là mỗi ngạc nhiên. Không biết sự lý giải của bà có phải hơi sai lệch hay không, nó giống như sự kích động không thể kiểm soát nhưng lại đang liều mạng kiềm chế.
Hạ Khôn dừng lại một lúc, chỉ gật đầu với người thanh niên xem như lời đáp lại.
Người thanh niên dường như không ngờ được sự thờ ơ của Hạ Khôn, có hơi gượng gạo mỉm cười, định cùng người nhà rời đi. Hạ Khôn lại tiến lên phía trước hai bước, đứng bên cạnh Cao Mẫn Chi, giới thiệu cho bà: “Mẹ, đây là Khâu Y Dã.” Hắn vừa nhìn về phía người thanh niên vừa hỏi: “Với chị và em trai của cậu ấy.”
Thấy vậy, người thanh niên đáp: “Vâng, đây là chị gái và em trai của cháu. Chào dì ạ.”
Hạ Khôn suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: “Có lẽ là mẹ biết bố của bọn họ, Cừu Đức Triệu, ‘Cừu’ là chữ cừu trong thù hận ân oán.”
Nghe đến đây, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Cừu Y Vân và Cừu Y Khâu nhìn sang Khâu Y Dã, nếu như người đàn ông này là bởi vì bố của bọn họ mà quen với Khâu Y Dã thì không có lý do gì mà Khâu Y Dã chưa từng nhắc đến người này. Hơn nữa chính bản thân Khâu Y Dã cũng vô cùng cảm thấy kinh ngạc khi hắn nhắc đến bố bọn họ.
Cao Mẫn Chi lặp lại cái tên Cừu Đức Triệu một lần, ngay sau đó mở to hai mắt: “Đàn anh Cừu Đức Triệu?”
Hạ Khôn gật đầu, xác nhận suy đoán của Cao Mẫn Chi.
Cao Mẫn Chi cẩn thận đánh giá ba chị em: “Thảo nào mấy đứa đều đẹp như vậy, hóa ra là con của đàn anh Cừu. Bố mấy đứa vẫn khỏe chứ?”
Cao Mẫn Chi hỏi rất đúng lúc, bọn họ mới gọi video với bố lúc sáng xong. Khâu Y Dã cong mắt nói: “Ông ấy rất khỏe, nhưng do công việc quá bận nên rất hiếm khi về nhà. Dì là đàn em của bố cháu ạ?”
“Chồng dì là đàn em khóa dưới của bố mấy đứa, nhận được không ít sự chăm sóc ông ấy. Mặc dù dì học ở một trường khác nhưng bố mấy đứa thực sự rất nổi tiếng, con gái toàn trường có lẽ không ai là không biết ông ấy.”
Cao Mẫn Chi nhớ lại thời đại học của mình, lúc đó các cơ sở giáo dục cao đẳng không có quá nhiều sinh viên, Cừu Đức Triệu đẹp trai hơn nhiều so với mấy minh tinh trên TV, còn đảm nhận không ít công việc trong hội sinh viên nên đương nhiên rất nổi tiếng. Những cô gái yêu thầm ông có thể xếp hàng từ tòa nhà dạy học đến khu ký túc xá rồi lại vòng về một lượt.
Có lẽ người ta luôn đối xử đặc biệt với những ai ưa nhìn, lại thấy ba chị em rất hứng thú với quá khứ của bố mình nên Cao Mẫn Chi kiên quyết muốn mời bọn họ uống trà chiều. Lòng tốt khó từ chối, bọn họ theo xe của Cao Mẫn Chi đi đến bờ biển ở ngoại ô phía Nam.
Quán trà quay mặt ra phía biển, mỗi một phòng quay mặt về hướng Nam đều có sân ngoài trời kéo dài ra bờ cát, bày ở đó một cái bàn thấp và đệm hương bồ. Năm người ngồi trong gió biển tháng năm mát lạnh, trên đùi đắp chăn, cầm tách trà nóng và trò truyện.
Khi biết Cừu Y Khâu là sinh viên của Đại học J, Cao Mẫn Chi đã rất ngạc nhiên, vì trông cậu vẫn như một học sinh trung học.
Cừu Y Khâu rất ít nói trước mặt người ngoài, vì vậy Khâu Y Dã giải thích: “Bây giờ Y Khâu có lẽ vẫn chưa được xem là sinh viên đại học chính thức, nó có giấy giới thiệu của trường, muốn bắt đầu nhập học trước.”
Cao Mẫn Chi nhớ ra điều gì đó: “Nói như vậy thì hình như dì đã nghe chồng dì nhắc đến, năm nay sinh viên nhập học trước có một người còn rất trẻ nhưng đặc biệt có tài năng, nhất định là nói cháu rồi.” Cao Mẫn Chi híp mắt mỉm cười nhìn Cừu Y Khâu, bổ sung nói: “Chồng dì tên là Hạ Chính Tường.”
Cừu Y Khâu kích động nói: “Hiệu phó Hạ ạ?!” Lúc mới đến, bọn họ ngồi nói chuyện phiếm với hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và thư ký, cậu có ấn tượng rất tốt về hiệu phó Hạ Chính Tường, trong lòng cậu người làm học thuật chân chính hẳn là nên có khí chất giống như hiệu phó Hạ.
Cao Mẫn Chi quan tâm hỏi: “Mấy tháng này Y Khâu vẫn thích ứng tốt chứ?”
Cừu Y Khâu gật đầu.
Khâu Y Dã không nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Hạ Khôn, cậu trìu mến ôm lấy Cừu Y Khâu, xoa mái tóc đã rối tung lên vì gió biển của em trai: “Mọi việc khác đều tốt, chỉ có mỗi việc không nhớ ăn cơm thôi. Cháu cùng với em trai đến xem nhà ăn của trường như thế nào, nó thế mà còn ăn no căng, nếu mà bình thường cũng ăn như thế này thì hiện tại trên mặt chắc chắn vẫn còn thịt múp míp.”
Cao Mẫn Chi rất thích ba chị em nhà này, lúc đó bà thậm chí còn muốn nói rằng sau này lúc mang cơm trưa cho Hạ Chính Tường thì thuận tiện mang cho Cừu Y Khâu một phần, nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nếu làm vậy thì hơi quá, thế là bà từ bỏ ý định.
Bất giác đã trò chuyện đến lúc mặt trời lặn, bờ biển lạnh đến mức sắp không ngồi yên được dưới chăn nữa. Cao Mẫn Chi suy nghĩ, trong nhà không chuẩn bị nhiều đồ ăn, bây giờ mà nói với dì Chu thì đã không còn kịp, vì vậy bà mời bọn họ ngày mai hoặc ngày kia đến nhà ăn cơm, Hạ Chính Tường mà biết Cừu Y Khâu là con của người bạn cũ thì chắc chắn sẽ rất vui.
Khi bọn họ đến bãi đậu xe thì phát hiện có thêm một chiếc xe ở vị trí đỗ xe mà bọn họ đã đặt trước.
Hạ Khôn nói có phần nghiêm túc: “Mọi người về trước đi, con cùng Khâu Y Dã nói chút chuyện công việc.”
Cao Mẫn Chi dường như không nghi ngờ hắn, dặn bọn họ buổi tối lái xe chú ý an toàn.
Cừu Y Vân dẫn theo Cừu Y Khâu lên chiếc xe đã thuê hai ngày nay, trong lòng lại đầy nghi ngờ. Hoạt động kinh doanh chính của Hạ Khôn là tài chính, lĩnh vực này đã mở rộng rất nhiều trong những năm gần đây, nếu mà có tiếp xúc với Khâu Y Dã thì chắc chắn anh ta là một nhà đầu tư. Một nhà đầu tư tìm diễn viên nói chuyện công việc? Cừu Y Vân nhíu mày, loại chuyện này nếu đặt lên người những nghệ sĩ khác đương nhiên rất mờ ám, nhưng đây là em trai ruột của mình, chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn này để mưu cầu tài nguyên. Vậy thì bọn họ có cái gì để nói chứ?
Khâu Y Dã đi theo Hạ Khôn lên chiếc xe việt dã cuối cùng còn lại, cả hai người nhất thời đều im lặng, bầu không khí có chút kỳ quái. Khâu Y Dã cảm thấy có một mùi hương làm nhiễu loạn tâm trí đang bay lơ lửng trong không khí, giống như một loại khí dễ cháy nào đó khiến người ta bất an. Vì vậy cậu mở miệng nói trước: “Hay là chúng ta đi ăn cơm tối trước? Cá ở đây chắc cũng khá ngon.”
Hạ Khôn không đáp lời, hắn khởi động xe rồi lái về hướng Đông.
Sau khi trời tối hẳn, xe chạy vào một trang trại rượu tư nhân, khi cánh cổng gỗ lớn phía sau xe đóng lại, cảnh tượng ở trước mắt cực kỳ giống với cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị: một vài chiếc đèn lồng đỏ treo trước mái hiên của tòa nhà cổ tối tăm, hoàn toàn không chiếu sáng được bao nhiêu chỗ, bức tượng đá nhỏ ngồi xổm trước cửa nhìn không ra là thần thú gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt dữ tợn.
Hạ Khôn đỗ xe xong, bước xuống, đứng ở trong sân đợi một lúc, phát hiện Khâu Y Dã đóng cửa xe đi được mấy bước rồi nhưng mãi vẫn không có động tĩnh, sau đó nghe thấy cậu nói: “Hạ tiên sinh? Có thể bật đèn pha sáng lên một chút không? Tôi không nhìn rõ đường cho lắm.”
Hạ Khôn nhíu mày, ảo não nghĩ làm sao có thể quên mất Khâu Y Dã bị quáng gà cơ chứ. Thay vì bật đèn thì hắn vòng lại, choàng cánh tay của Khâu Y Dã vào cánh tay mình: “Đi theo tôi.”
Khâu Y Dã nghĩ lúc này chỉ cần bật chức năng đèn pin của điện thoại lên là được, nhưng cậu lại không chạm vào điện thoại. Được Hạ Khôn dẫn dắt trong bóng tối ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi. Hơn nữa, Hạ Khôn vậy mà lại không bật đèn xe, khẳng định ít nhiều cũng có có ý tưởng chơi như thế này.
Vì thế bọn họ cứ như vậy đi qua sân và hành lang, khi gặp chỗ có bậc thang thì Hạ Khôn sẽ cố tình đi chậm lại, nói cho cậu biết có bao nhiêu bậc. Dù sao thì Khâu Y Dã cũng không thể nhìn thấy nên trực tiếp nhắm mắt lại, nói với Hạ Khôn: “Tôi cảm thấy tôi có thể đóng một bộ phim diễn vai người mù, khi trời tối mà không bật đèn thì có thể tự mình trải nghiệm, thực sự rất tiện lợi.”
Hạ Khôn quay đầu sang, nhìn thấy Khâu Y Dã đang nhắm mắt và mỉm cười, cuối cùng hắn cũng không nhịn được, buông cánh tay cậu đang choàng lấy mình ra, trước khi Khâu Y Dã có thời gian để ngạc nhiên thì hắn đã đỡ lấy đầu cậu rồi hôn lên.
Những mùi hương quanh quẩn còn sót lại đó rốt cuộc cũng bị đốt cháy.
Nụ hôn này gấp gáp, nóng bỏng và kéo dài đến không ngờ. Khâu Y Dã không muốn rơi xuống thế hạ phong nhưng cậu cam lòng nhượng bộ và bao dung, thực tế thì tâm trí cậu trở nên trống rỗng, như thể mọi cử động, thậm chí cả hô hấp đều là phản ứng bản năng.
Tim đập như trống bỏi.
Khi Hạ Khôn cuối cùng cũng buông môi cậu ra, hắn bế cậu lên rồi bước vào phòng, cậu đột nhiên cảm thấy có thể tranh một chút.
Hạ Khôn đặt cậu lên một thứ gì đó được phủ bằng một tấm chăn bông, cậu đưa tay ra sờ, có những hình chạm khắc bằng gỗ ở dưới tấm chăn. Hạ Khôn rời đi một lúc, sau đó cầm một giá cắm nến thắp sáng năm ngọn nến đỏ quay lại. Lúc này Khâu Y Dã mới nhìn rõ nơi mà cậu đang ngồi là một chiếc giường lớn thời xưa (Bạt Bộ) có hoa văn chi tiết và phức tạp, phảng phất tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của gỗ lâu đời.
Hạ Khôn đè người lên, Khâu Y Dã chống khuỷu tay về phía sau nhìn hắn: “Gì vậy? Đêm động phòng hoa chúc à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook