Buổi thử vai diễn ra vào mười giờ sáng.

9 giờ 45 phút, Khâu Y Dã đã có mặt tại tầng mười chín phòng 1902 toà nhà Vinh Thái, là diễn viên thử vai đến thứ ba.

Tiểu sinh hạng hai đang nổi Tưởng Thanh Duy và thành viên nhóm nhạc nam PURE hot như mặt trời ban trưa Lâm Triết đều đã có mặt.

Lâm Triết đeo tai nghe headphone ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Tưởng Thanh Duy thì đang cầm một cốc đồ uống nóng và xem kịch bản, nhìn thấy Khâu Y Dã bước đến, cậu ta mỉm cười chào hỏi: “Anh Khâu, đã lâu không gặp.”
Khâu Y Dã ngồi xuống bên cạnh cậu ta, hai người nhỏ giọng trò chuyện.

Khâu Y Dã đã tham gia hơn ba mươi bộ phim trong suốt năm năm ra mắt, cậu cũng đã quên mất rốt cuộc mình quen biết Tưởng Thanh Duy ở bộ phim nào, chỉ nhớ là bản thân có một cảnh quay bị đánh dưới mưa, mấy tên côn đồ phối diễn luôn mắc lỗi, ngày đông gió lạnh mà phải quay hết lần này đến lần khác, đến khi đạo diễn hô ‘Dừng’ thì cả người đã lạnh đến mức đóng băng.

Ngày đó khi Tưởng Thanh Duy gia nhập đoàn phim, trợ lý của cậu ta mang đến một bình lớn nước gừng nóng nấu đường nâu, quả thực đã cứu mạng Khâu Y Dã.
Tưởng Thanh Duy học ở trường Sư phạm trọng điểm, vì ngoại hình quá mức nổi bật nên bị bạn kéo đi đóng một bộ phim chiếu mạng, sau đó cậu ta ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Hoa rồi chính thức ra mắt.

Mặc dù Tưởng Thanh Duy diễn xuất bình thường nhưng trình độ văn hoá không tồi, hơn nữa EQ cao, lại có quan hệ thân thiết với đại thiếu gia của tập đoàn Vạn Phương, chưa đến hai năm nhờ vào một chương trình tạp kỹ mà nổi tiếng rồi trở thành diễn viên hạng hai như bây giờ.

Dường như Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy mới quen đã thân, hai người có EQ ngang nhau, sở thích tính cách cũng tương đồng, bình thường qua lại không quá thân thiết nhưng khi ngồi cùng một chỗ thì có thể nói chuyện cả buổi.
Lâm Triết không kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ, lại thấy hai người Tưởng – Khâu đều nở nụ cười ‘Có phải đã ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi hay không, thật xin lỗi!’, tức khắc trong lòng càng thấy bực bội hơn.

Lâm Triết mất kiên nhẫn, lấy lệ chào hỏi bọn họ rồi đảo mắt ngủ tiếp.
Khoảng mười phút sau, diễn viên cuối cùng đến thử vai cũng đã tới.

Độ nổi tiếng của hai người Tưởng – Khâu gộp lại cũng không bằng Tần Kiện, chẳng trách lại dám đến muộn. Tần Kiện là một diễn viên hài trẻ tuổi nổi tiếng của một chương trình tạp kỹ, đã từng tham gia Xuân Vãn trong nhiều năm liên tiếp.
Vốn dĩ Khâu Y Dã định ngồi xem lại kịch bản trong thời gian chờ, nhưng khi nhìn thấy đội hình này thì cậu liền biết mình chắc chắn trượt vai rồi.

Mặc dù Tạ Nghiêu có thể mang đến cho Khâu Y Dã cơ hội này nhưng lại không ngăn được người khác có bối cảnh thâm sâu.

Khâu Y Dã bèn thả lỏng bản thân rồi cùng người bên cạnh tiếp tục trò chuyện.

Tính cách của Tần Kiện không dễ hình dung nhưng kỹ năng nghiệp vụ quả thực tốt, đặc biệt rất biết cách nói chuyện, một chọi ba mươi cũng không thành vấn đề.


Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy chỉ gật đầu mỉm cười.
10 giờ 15 phút, Lương Nhuận Sinh và Trần Cường dẫn theo năm nhân viên bước vào, bắt tay thân mật hỏi han với mọi người.
Bọn họ đều đến thử vai cho bộ phim《Hương Rượu Trong Con Hẻm Sâu》do ảnh đế Lương Nhuận Sinh đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất.

Bộ phim kể về những thăng trầm của một gia đình làm rượu ở thành phố Tú Thiên.

Buổi thử vai được bảo mật kỹ càng, cả bốn người được đưa vào bên trong.

Mặc dù Lương Nhuận Sinh là một người có tài năng và đầy tham vọng nhưng người như tên, vô cùng ôn hòa hiền lành.

Lương Nhuận Sinh không thể một mình chống đỡ cả một tác phẩm lớn như vậy, thế nên người đứng đầu quyết định chủ ý chân chính là đạo diễn Trần Cường.
Nguyên mẫu là câu chuyện của một gia đình có lịch sử làm rượu gần năm trăm năm.

Suy xét đến những quy định mới nhất về việc hạn chế phim cổ trang, lược bỏ hai thời nhà Minh và nhà Thanh thì câu chuyện sẽ xuyên suốt từ thời dân quốc đến khi giải phóng đất nước.

Kịch bản phim《Hương Rượu Trong Con Hẻm Sâu》hiện tại có năm mươi tám tập, là câu chuyện của ba thế hệ.

Lương Nhuận Sinh đích thân thủ vai nam chính La Minh Hằng.

Nhân vật mà bọn họ đến thử vai là con trai La Vân Sinh của nam chính.

Trong kịch bản thử vai có hai phân đoạn nhỏ.

Đoạn đầu tiên là cảnh bùng nổ mâu thuẫn giữa hai cha con.
Khí chất của Khâu Y Dã khá phập phồng. Cậu sở hữu ngoại hình sáng sủa, cử chỉ nho nhã dịu dàng, nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn thì sẽ phát hiện cậu khá lơ đễnh.

Không phải là sự ‘lạnh lùng’ đang phổ biến hiện nay mà là thiếu hứng thú với mọi thứ.

Bình thường có rất nhiều người lơ mơ như cậu, nhưng đến khi bắt tay vào việc thì có thể thay hình đổi dạng, cống hiến hết mình cho vai diễn, vì thế mới toát ra sự khác biệt.
Khâu Y Dã đứng giữa gian phòng, theo phép tắc tự giới thiệu bản thân.


Biểu cảm trên khuôn mặt cậu trống rỗng trong vài giây, đến khi hoàn hồn lại, khí chất cả người liền phát sinh biến hóa: Ánh mắt thiếu niên ngông cuồng, hai chân hơi tách ra nhưng đứng rất thẳng, trong sự đoan chính mang theo vẻ khẩn thiết.

“Đây là tâm nguyện của cha, không phải của con! – Cậu nghiêm túc nhìn người cha không tồn tại ở đối diện, cố gắng giao tiếp, tốc độ nói chậm lại, nhưng vẻ mặt ngày càng trở nên kiên quyết.

“Cha vẫn chưa hiểu rõ sao? Thế đạo ngày nay đã không còn chấp nhận lựa chọn trung lập nữa rồi! Dù không màng đến sự hưng vong của quốc gia thì vì tương lai của nhà họ La, dù tiến hay lùi, không thử thì làm sao biết được?!”
Cảnh thứ hai là cái chết của La Minh Hằng.

Trong kịch bản, lời thoại của La Vân Sinh chỉ có đúng một từ ‘Vâng’, trong kịch bản còn ghi rõ ‘quỳ trong im lặng’, đây là lời hứa cuối cùng của La Vân Sinh dành cho cha mình.
Sau khi Khâu Y Dã xoa đầu gối đứng dậy, hai người trợ lý bên cạnh một người khóc thành tiếng, người còn lại vành mắt cũng đỏ hoe.
Trợ lý Tiểu Hà tiễn Khâu Y Dã ra khỏi phòng, còn đang dùng khăn giấy lau mắt kính: “Khâu tiên sinh diễn hay quá.” Khâu Y Dã cười ngượng ngùng: “Tiểu Hà và cha mình nhất định là tình cảm rất tốt, thế nên mới có sự đồng cảm.”
Tiểu Hà gật đầu, nước mắt lại muốn trào ra.

Khâu Y Dã lập tức chuyển đề tài: “Thật ra anh diễn như vậy, có lẽ đạo diễn Trần vẫn chưa hài lòng cho lắm.” Khâu Y Dã không hề khiêm tốn mà là cố ý nói như thế: phô bày thực lực nhưng cũng không quá rõ ràng.

Việc nắm chắc thời cơ quá hoàn hảo trái lại khiến cho nhà sản xuất khó xử.

Dù sao thì bộ phim này cũng không có duyên với cậu, không bằng để lại cho người khác.
Trong lúc chờ thang máy, Khâu Y Dã gửi tin nhắn cho Tiểu An, báo cho cậu chàng biết có thể ra khỏi tiệm cà phê được rồi.

Cửa thang máy mở ra, Khâu Y Dã ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Hạ Khôn trong thang máy.

Ánh mắt Hạ Khôn nhìn thẳng qua, Khâu Y Dã mỉm cười lịch sự rồi đứng tránh sang một bên.

Ánh mắt Hạ Khôn không dừng lại lâu trên người cậu, hắn sải một bước lớn đi qua, theo sau là một người đàn ông đeo kính không gọng hào hoa phong nhã.

Người đàn ông liếc nhìn Khâu Y Dã, ngoại trừ nụ cười thiện ý thì không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng ánh mắt của người đó khiến Khâu Y Dã cảm thấy kỳ quái.

Cậu không quen người đó, thậm chí còn chưa gặp qua bao giờ nên không nghĩ gì nhiều.
Khâu Y Dã thầm nghĩ khí chất của Hạ tổng này mạnh mẽ quá, không nhìn mặt quả thật như kiểu ngầu lòi không có bạn bè(*).

Khâu Y Dã đột nhiên trở nên hứng thú, muốn hỏi Thư Dư và Tạ Nghiêu xem gần đây có vai diễn tổng tài bá đạo nào không, cậu chưa từng diễn qua hình tượng nhân vật như thế bao giờ cả.


Khâu Y Dã bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, bước vào thang máy.
(*) Giải thích theo ý của tác giả, đại khái có thể hiểu là người ngầu quá, đẹp trai quá thì khi đi cùng với người khác, bạn bè anh ta sẽ cảm thấy mình trở thành phông nền, không ai dám nhìn thẳng vào anh ta, cho nên mấy người ngầu ngầu đẹp trai thường hay đơn độc.
Lúc Hạ Khôn bước vào thì những người thử vai đã rời đi hết rồi.

Lương Nhuận Sinh và Trần Cường không ngờ Hạ Khôn sẽ đến xem buổi tuyển vai, nhanh chóng sai trợ lý đi pha trà.

Hạ Khôn phất tay nói không cần, hỏi thẳng: “Đã chọn được người chưa?”
Lương Nhuận Sinh ôn tồn đáp: “Cũng gần xong rồi.

Hình tượng của Tưởng Thanh Duy và Lâm Triết đều rất tốt, đặc biệt là Tưởng Thanh Duy, gần đây kỹ năng diễn xuất tiến bộ rất lớn.

Thật ra Tần Kiện cũng không tồi, nhưng chúng tôi lo lắng khán giả sẽ dễ dàng nhận ra khả năng cậu ta diễn thoát vai là khá lớn.” Hạ Khôn gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Lương Nhuận Sinh và Trần Cường đều không thể nào hình dung được, Hạ Khôn là nhà đầu tư lớn thứ hai sau tập đoàn rượu Chính Dương và là cổ đông chính của công ty hợp tác truyền thông, trước giờ hắn không hề tỏ ra quan tâm chút nào đến các ứng cử viên cho vai diễn, sao lại đột nhiên đến tận cửa thế này?
Hạ Khôn nói: “Đúng lúc tôi có việc ở đây, biết các ngài đang tuyển vai nên tới xem thử.”
Ban đầu Trần Cường đứng một bên không lên tiếng, đợi Hạ Khôn và Lương Nhuận Sinh trò chuyện một lúc, thấy Hạ Khôn chuẩn bị rời đi thì mới mở lời: “Còn có một diễn viên nữa đến thử vai, tên là Khâu Y Dã, cũng có chút thực lực.”
Hạ Khôn suy tư gật đầu: “Lúc tôi đến đây có nhìn thấy cậu ấy.”
Quả nhiên giống như Khâu Y Dã suy đoán, vào ngày hôm sau cậu nhận được điện thoại của Tiểu Hà, nói rằng cậu diễn hay như vậy nhưng đáng tiếc đã chọn được người phù hợp hơn rồi.

Khâu Y Dã vẫn luôn dịu dàng: “Anh biết rồi.

Cảm ơn sự quan tâm của em ngày hôm đó.”
Có lẽ Tiểu Hà rất thích Khâu Y Dã, thông báo xong cũng không nỡ cúp máy, cô nói mình đang xem những bộ phim mà Khâu Y Dã đã đóng trước đó.

Hôm nay Khâu Y Dã không bận, thế là cùng cô trò chuyện một lúc, còn kể một vài chuyện thú vị trước đây chọc cho cô vui.

Cuối cùng Tiểu Hà nói: “Anh Khâu, em vẫn là nói một câu không nên nói, ngày hôm đó anh thực sự là người diễn tốt nhất, không thể hợp tác cùng anh Khâu khiến em rất buồn.”
Khâu Y Dã lấy bản lĩnh dỗ em trai ra: “Có thể nghe được đánh giá tích cực như vậy anh rất vui.

Anh vẫn còn đang trong quá trình hoàn thiện bản thân.

Sau này nhất định sẽ có cơ hội hợp tác.”
Mất đi cơ hội lần này hẳn là có phần không cam lòng, nhưng mấy năm qua kiểu tình huống này phát sinh quá nhiều lần, Khâu Y Dã đã sớm quen rồi. Lúc đầu cậu còn muốn tận lực để lại ấn tượng tốt cho đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất, nói không chừng lúc nào đó sẽ được nhớ đến.

Về sau cậu phát hiện mình quả thực được nhớ đến, nhưng chỉ toàn là cần kỹ năng diễn xuất nhưng lại không được lòng khán giả, không có vai diễn nào mà nhà đầu tư hoặc biên kịch muốn để dành cho cậu cả.
Thực ra Khâu Y Dã cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, lịch trình của cậu đã quá nhiều rồi, những buổi tiệc tùng xã giao cũng tự nhiên dày đặc hẳn lên.


Khâu Y Dã không hề thanh cao tự đắc, nhưng vì yêu cầu công việc, nếu như không có quá nhiều người chướng mắt thì bình thường cậu đều đáp ứng. Cậu không hot lên được, có lẽ là vì dù cậu có thể hạ thấp bản thân nhưng lại không hạ triệt để: chỉ làm một bình hoa cười nói ăn uống không đắc tội người khác, nhưng lại không bao giờ tham gia các hoạt động sau tiệc tối.

Mà bữa tiệc tối nay đúng là nhàm chán, cậu cùng Tạ Nghiêu đi dùng cơm với mấy người thuộc Bộ Văn hóa.

Bọn họ giở giọng quan hách dịch đến nỗi Tạ Nghiêu phải giả say, nếu Khâu Y Dã cũng giả say thì quá lộ liễu, thế nên cậu lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở một chút.

Ở cuối hành lang bằng gỗ có một cái đình nhô ra giữa hồ, tầm nhìn rất đẹp, đứng trên đó hóng gió đêm khiến cả người dễ chịu.

Nhưng ở đây không có ai, đứng ở chỗ này rất dễ bị nhìn thấy.

Khâu Y Dã không muốn bị người khác bắt gặp mình trốn ở đây nên cậu ngồi xuống dựa vào cây cột cuối hành lang.
Cơn say đã dịu bớt, Khâu Y Dã đang định đứng dậy quay về thì nghe thấy tiếng hai người một trước một sau từ đầu hành lang vọng tới.

Bước chân của người đi phía sau có chút lộn xộn, lời nói còn xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Anh nghe em nói đi, lần này thực sự là ngoài ý muốn, không phải em cố ý nói ra đâu, em bị chuốc say, hoàn toàn không biết hắn ta có bút ghi âm.” Người đàn ông phía trước đã gần đi đến cuối hành lang, giọng lạnh như băng: “Say rượu không phải là cái cớ hay.”
“Ba năm tình cảm, trong lòng anh em chỉ đến mức này thôi sao?”
Người đàn ông quay đầu lại: “Tôn Gia, quan hệ của chúng ta đã kết thúc.

Lần này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu, nhưng…”
Hạ Khôn ngừng nói, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt ‘Vì sao tôi lại ở chỗ này?’ của Khâu Y Dã.
Tôn Gia nhìn biểu cảm cứng đờ của Hạ Khôn thì quay đầu nhìn thấy Khâu Y Dã, khuôn mặt tuấn mỹ chợt hiện lên vẻ luống cuống lẫn tức giận.
Trong đầu Khâu Y Dã toàn là chim bay cá nhảy, đừng nói là biến mất ngay tại chỗ, cho dù nổ tung luôn và ngay thì cậu cũng nguyện ý.

Trước mặt cậu, một người là chủ tịch tập đoàn Thiên Thịnh, một người là ảnh đế được chào đón yêu thích nhất hiện nay.

Tạ Nghiêu biết nhiều thông tin như vậy nhưng Khâu Y Dã trước giờ chưa từng nghe thấy nửa điểm lời đồn gì về quan hệ của bọn họ, điều này cho thấy công việc bảo mật được làm vô cùng tốt.

Việc không muốn để người khác thì biết hôm nay đã bị cậu biết mất rồi, đây thực sự là tai họa mà!
Khâu Y Dã cuộn tròn người, dùng tay đỡ trán, lẩm bẩm nói: “Thật sự là uống nhiều rồi, đau đầu quá.

Haiz, mình đang ở đâu thế này? Vừa nãy nhất định là ngủ quên mất.” Khâu Y Dã giả vờ hắt hơi, lấy tay xoa mũi, sau đó ôm cột lảo đảo đứng dậy.
“Phải nhanh chóng quay về thôi, nếu không không kịp bắt xe.”
Khâu Y Dã không dám nhìn sắc mặt của hai người phía sau, tự biên tự diễn dáng vẻ người say, trong miệng lầu bầu ba bốn câu say, hoàn toàn không cho Tôn Gia và Hạ Khôn có cơ hội chen vào, “Không uống nữa, thật sự không uống nổi nữa.

Uống nữa lại nôn mất, nôn ra ở đây thì cực kỳ thối.

Các người có biết nôn mửa sẽ gây lây nhiễm không? Có một lần…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương