Thế cục trong kinh thay đổi rất nhanh.
Không biết tại sao Tiều Gia Nam lại chọc giận thánh thượng, sau khi bị phạt đánh bằng gậy thì được cho hồi phủ dưỡng thương.
Ta không còn sức lực đi nghe ngóng nữa.
Ta sống không được bao lâu.
Dì Trịnh lại đang khóc sướt mướt, ngồi niệm kinh bên giường của ta.
Không biết dì ấy nghe được lời nói của vị cao tăng nào trong chùa miếu, ngày ngày niệm kinh bên tai ta để cầu phúc và trừ tà.
Ta có lỗi với dì.
Nhưng thế gian vốn chính là như vậy, sinh ly tử biệt chẳng phải thứ con người có thể khống chế được.
Ta cũng muốn ở bên cạnh để chăm sóc lo lắng cho dì ấy tới cuối đời.
Nhưng trong lòng ta có huyết hải thâm thù, mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy thôn trấn thây phơi ngang dọc, nơi có thể lọt vào tầm mắt đều là màu đỏ đậm như máu.
Ta mơ hồ cảm giác được mình không còn nhiều thời gian nữa.
Có thể do một thời gian dài đã trôi qua.
Tất cả mọi người dường như đểu hiểu ta sắp không qua khỏi.
Ngay cả Đỗ cô nương cũng tới thăm ta.
Ta nói với nàng: "Ngươi nhìn xem, chết là chuyện dễ dàng như thế đấy, so với nó thì chút tình cảm nam nữ của ngươi có là gì? Tại sao cứ là Nhị công tử thì mới được cơ chứ? Tìm một gia đình đàng hoàng rồi nghiêm túc mà sống, cơm củi lửa có thể không so được với sơn hào hải vị, nhưng nó là chén cơm khiến người ta an tâm nhất thiên hạ này."
Đêm khuya vừa xuống thì Nhị công tử tới, hắn hôn nhẹ vào trán ta, khẽ vuốt khuôn mặt gầy gò trắng bệch, đầu ngón tay của hắn rất lạnh.
Hình như hắn đã khóc, ta nghe hắn nói: "Tiểu Xuân, nàng khỏe lên đi, ta sẽ để nàng rời đi nơi này, để nàng đi tìm anh rể của nàng."
Hắn đang nói nhảm cái gì? Ta đi tìm Tiều Tam làm chi?
"Ta biết cả hai người đều đi ra từ Trấn Thanh Thạch, hắn không có thay đổi, hắn chỉ muốn nàng có thể buông quá khứ xuống, sống vì chính mình mà thôi."
Hắn không có thay đổi sao?
"Hắn cũng giống nàng, từ lúc đặt chân vào kinh đô thì cũng chỉ có mục tiêu duy nhất là báo thù.

Chẳng qua hắn chọn đi một con đường khác, không muốn nàng bị cuốn vào tranh đấu triều đình, bởi hắn biết rõ ràng đây có thể là chuyện sẽ bị chém đầu, nàng đã quá khổ rồi."
Ha? Con đường khác?
Là quy thuận triều đình, tiếp cận thánh thượng, dựa vào hoàng quyền để lật đổ Trung Dũng Hầu rồi trị tội quân Bọc Kiếm?
Tiều Tam à Tiều Tam, ngươi thật sự quá ngu ngốc.
Hắn thật là ngu xuẩn, ngay tại đại điển tế thiên của hoàng thất, tam quân bày trận, văn võ bá quan đông đủ, hắn lại dâng tấu chương tố cáo Trung Dũng Hầu, vạch trần tội ác của quân Bọc Kiếm.
Nhưng thực ra cũng không tính là quá ngu xuẩn.
Ta cũng đã từng muốn làm chuyện như vậy ở trên pháp trường.
Hắn có bản lĩnh lớn hơn ta, nhưng như vậy thì làm gì được đâu? Đều đã thất bại.
Thánh thượng lên án kịch liệt rằng hắn vu khống trung lương, Trung Dũng Hầu chính là công thần khai quốc, hiện giờ tung tích của thế tử không rõ, tâm thần và thể xác của Hầu gia đều mệt mỏi quá độ, vậy mà hắn lại dám vu cáo hãm hại trung thần như thế.
Về phần tấu chương kia, thậm chí ông ta còn chẳng muốn mở ra nhìn, trực tiếp ném vào đàn thờ hiến tế đang rực cháy lửa đỏ.
Đã khiến thánh thượng tức giận, sau khi bị phạt đánh hắn đã không còn là Tiều Đô úy nữa rồi.
Nhưng lúc vết thương của hắn vừa ổn, hắn lại tới phủ Ngự Sử một lần nữa.
Hắn nói: "Tiểu Xuân, sao em lại bướng bỉnh như vậy nhỉ? Con bé ngốc này."
Ta cố sức mở mắt ra nhìn hắn.
Trông hắn có vẻ thô tháo hơn, cằm mọc đầy râu xanh, vẻ tang thương quanh quẩn trên người không thể bỏ qua được.
Nhưng vẫn là một nam nhân tuấn tú.
Tướng mạo của hắn đoan chính, vốn cũng là nam nhân anh tuấn nhất nhì Trấn Thanh Thạch của chúng ta.
Ta duỗi tay về phía hắn, hắn cũng theo ý ta cầm lấy nắm thật chặt.

Thật tốt, tay hắn rất ấm, có thể hoàn toàn bọc lại tay ta.
"Tiều Gia Nam, sau này ngươi hãy sống thật tốt."
Hắn nở nụ cười: "Trước đây em không có nói như vậy, em nói chúng ta còn có chuyện rất quan trọng chưa làm."
Ta không còn sức lực, không thể nói giỡn với hắn.
Ta mệt muốn chết, rất mệt.
"Quên đi, ta biết ngươi đã tận lực, dừng ở đây có được không?"
"Không được, sớm biết em sẽ ưu tư thành bệnh thế này thì ngay từ đầu ta đã nói cho em biết rồi.

Bây giờ thì không được đâu."
"Nhưng ông ta không nhận."
"Vậy buộc ông ta nhận."
"Ngươi sẽ chết."
"Ta không sợ, trên đường tới hoàng tuyền ta còn có thể che chở cho em."
Tiều Gia Nam dùng sức cầm tay của ta, một tay khác lôi ta dậy, đưa lưng về phía ta rồi ngồi xổm xuống, ý bảo ta leo lên lưng hắn nằm.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Dẫn em ra phố dạo một chút."
Hắn xé rèm màn xuống, quấn quanh lưng vài vòng, cũng quấn luôn cho ta dính chặt vào lưng hắn rồi mới thắt nút buộc lại.
Ta cảm thấy mình giống hệt như một con bạch tuộc, bị quấn chặt vào người hắn đến nỗi không thể nhúc nhích.
Quả nhiên hắn còn chế giễu ta, hắn nói: "Bây giờ em nhẹ như con bạch tuộc vậy, thức ăn của phủ Ngự Sử không tốt, chúng ta không ở đây nữa."
36
Hắn cõng ta rời khỏi phủ Ngự Sử.
Lúc chúng ta đi ra, tất cả mọi người đều đang đứng nhìn nhưng đã bị Nhị công tử ngăn cản không cho tiến lên.
Ta biết, bởi vì trong tay hắn cầm một thanh trường thương.
Thủ lĩnh thổ phỉ đến từ Khai Châu, ánh lạnh lùng đến nỗi có thể giết người, điệu bộ trông cũng rất đáng sợ.
Trên phố có rất nhiều người đứng nhìn chúng ta, bọn họ nghị luận ầm ĩ.
Lưng của hắn vẫn như trước đây, to rộng lại ấm áp.
Ta nhớ đến nơi đồng hoang có vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời.
Đường quê ở ngoại thành bị bóng đêm bao phủ, hắn cõng ta đi qua đồng hoang vắng vẻ không bóng người, lại đi qua cây cầu đổ vỡ nơi ruộng đồng mênh mông.
Giữa ban ngày không có gió thổi mà nước mắt của ta vẫn không ngừng rơi xuống, thấm ướt bả vai hắn.
Ta vẫn như trước đây, vẫn chỉ có mình hắn.
"Tiều Gia Nam, lên phố đi dạo sao ngươi lại mang theo trường thương?"
"Muốn mang thì mang."
"...Tiều Gia Nam, ta không muốn ngươi chết."
"Vậy em cũng đừng chết, phải sống khỏe mạnh."
"...Đừng đi có được không?"
"Không được."
"Cầu xin ngươi."
"Anh rể."
"Cha."
"Không được gọi ta là cha!"

"Trước đây ngươi nói ta là nữ nhi của ngươi."
"Ông đây không có nữ nhi lớn như em."
"Tam gia."
"Ơi."
"Ngươi già rồi."
"Nói bậy, ta cũng mới hai mươi lăm, già chỗ nào?"
"Hai mươi lắm tuổi người ta đã làm cha rồi."
"Ta còn chưa cưới vợ."
"Kỳ lạ thật, sao ta cứ nhớ tới dáng hình năm đó của ngươi nhỉ? Cha ta còn khen người trưởng thành, nhưng ngươi chỉ được mặt ngoài chững chạc thôi, trong lòng cuồng vọng cực kỳ."
"Cái này mà em cũng biết?"
"Ta buồn ngủ quá, ngươi đừng đi nữa."
"Đừng ngủ, ta đưa em đi gặp đại phu."
Từ nhỏ ta đã nghe người ta nhắc đến cái tên Tiều Tam này.
Hắn ăn cơm bách gia mà lớn, trà trộn trên phố xá, đánh nhau rất giỏi, nhưng sau này càng ngày càng hư hỏng, đã làm không ít chuyện xấu.
Ai cũng nói hắn là tai họa của Trấn Thanh Thạch.
Về sau khi thổ phỉ xuống núi cướp bóc giết người, là hắn dẫn theo đám du côn trong trấn hợp tác với quan sai của nha dịch đánh lui bọn cướp.
Nhưng đến ngày hôm sau hắn vẫn như trước kia, cả ngày dẫn người tới hẻm Hoa Quế bắt chẹt đòi tiền bảo kê.
Lâu dần lại trở thành bức ép thu tiền cống nạp.
Thực sự rất quá đáng, Huyện lão gia cũng cảnh cáo mấy lần nhưng không được gì, sau này cũng không thèm để ý nữa.
Yêu cầu của bọn họ đối với Tiều Gia Nam rất thấp, chỉ cần hắn không gây ra mạng người thì mặc kệ Tiều Tam gia hắn muốn làm gì thì làm.
Thực ra cha ta và Huyện lão gia, với cả hương thân phú hộ trên Trấn Thanh Thạch đều là người thông minh.
Tiều Gia Nam là ác bá của thôn trấn, nhưng cũng là anh hùng.
Ngày hôm nay, hắn nắm trường thương cõng ta đứng trước phủ Trung Dũng Hầu.
Hắn nói: "Tiểu Xuân, thuốc của em tới rồi."
Ta biết hắn thật sự rất lợi hại.
Ta biết mấy nơi như Khai Châu là nơi như thế nào.
Ở ổ thổ phỉ vùng Hắc Lĩnh, hắn có thể bò ra từ thi sơn biển máu thì bây giờ cũng có thể giết vào Hầu phủ, dùng trường thương lấy mạng của bọn họ.
Binh lính của Hầu phủ rất nhiều, như thể giết thế nào cũng không bao giờ hết.
Ta nghe thấy tiếng gió xào xạc, và hơi thở của hắn xen lẫn với mùi máu tươi.
Mùi máu càng ngày càng nồng, liên tục có người tiến lên rồi lại ngã xuống.
Thây phơi khắp nơi trên nền đất, ngóc nghách nào cũng thấm tràn máu tươi.
Lọt vào tầm mắt là một màu đỏ đậm.
Hắn đi quanh Hầu phủ, giết đến độ đỏ cả mắt, đạp ra từng cửa phòng một.
Hắn đang tìm thuốc cho ta.
Sao trước đây ta không biết, Trung Dũng Hầu Tưởng Văn Lộc lại là một ông lão bình thường như thế nhỉ.
Hắn ngồi trong phủ, vẻ mặt không hề sợ hãi.
Có người nói năm đó khi quân Bọc Kiếm khởi nghĩa, hắn chỉ là quân sư.
Về sau chủ soái đã chết, hắn là người dẫn dắt và trở thành trụ cột mới của khởi nghĩa.

Sau khi quy thuận Bình Vương, hắn liền nhanh chóng giao nộp binh quyền, quay trở lại làm quân sư.
Trách không được thánh thượng không chịu trị tội hắn.
Hắn lập công lớn, sau khi phong hầu lại làm quan văn, không nắm giữ quá nhiều quyền lực.
Nhưng chính người như vậy lại tàn sát Trấn Thanh Thạch, không cho chúng ta một con đường sống.
Hắn nói, năm đó hắn cũng không muốn giết người, bọn họ cũng khinh thường hợp tác với thổ phỉ, bọn họ chỉ xin mượn lương thực.
Lương thảo trong quân rất ít mà quy mô khởi nghĩa của quân Bọc Kiếm lại rất lớn, mà đa số lại là thanh niên trai tráng, trật tự lập ra mau chóng bị hỗn loạn.
Bọn họ muốn mượn lương thực và tiền tài của bách tính trong Trấn Thanh Thạch, cũng hứa hẹn ngày sau sẽ trả lại.
Lương thực là thứ quý trọng cỡ nào trong loạn thế, một đội quân phản loạn không rõ lại lịch mà còn cấu kết với thổ phỉ, nhìn chằm chằm vào dân chúng nói mượn rồi ngày sau sẽ trả.
Trách bách tính của Trấn Thanh Thạch chúng ta liều mạng cũng không muốn đưa tiền, trách bọn họ không tin thổ phỉ, sợ hãi trước thủ đoạn của bọn chúng, vì thôn trấn và trẻ nhỏ nên nam nhân trong trấn dám liều mạng chiến đấu.
Bọn họ dám liều mạng thì quân phản loạn dám giết người.
Có mở đầu thế này rồi, tất cả mọi người đều xông lên, cá chết lưới rách, hắn không thể không giết người.
Tưởng Văn Lộc nói, cục diện đã vượt qua tầm kiểm soát của hắn và đó cũng không phải thứ hắn có thể khống chế được.
Tiều Gia Nam nở nụ cười, dùng trường thương dí vào trán hắn: "Nói nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng nên có người phải trả giá lớn.

Một câu bất đắc dĩ của ngươi, người chết lại là bách tính của Trấn Thanh Thạch chúng ta, vậy là không công bằng."
Có oán báo oán, có thù báo thù.
Trước khi Trung Dũng Hầu chết vẫn còn cố truy hỏi chúng ta, con của hắn có còn sống không?
Cuối cùng ta cũng coi như không chịu thua kém, dùng hết sức lực hỏi hắn một câu: "Bách tính của Trấn Thanh Thạch chúng ta có còn sống không?"
Hắn trợn trừng, chết không nhắm mắt.
37
Tiều Gia Nam bị bắt vào đại lao, phán quyết đã ra, hắn sẽ sớm bị xử trảm.
Thuốc của hắn rất hữu dụng, ta không chết, sức khỏe tốt lên theo từng ngày.
Ta còn không thể chết.
Ta cần gặp hắn.

Hắn bị nhốt gần một tháng trong đại lao của hình bộ, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như trước.
Tâm trạng của hắn không tệ, nói rằng không nhìn thấy gương mặt bệnh đến xanh xao khiếp người của ta thì hắn có thể yên tâm rồi.
Nhưng ta vẫn quá gầy, phải ăn nhiều một chút mới được, thật ra nam nhân đều thích mấy tiểu cô nương sức lực mạnh mẽ cơ.
Ta không tin: "Nam nhân thích mấy cô nương nũng nịu mềm mại mới đúng chứ?"
Hắn cười nói: "Em không hiểu, ít nhất ta không phải như thế."
Ta nói: "Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn tâm trạng nói mấy cái này?"
"Bởi vì sắp chết nên mới có tâm trạng nói đấy chứ."
"Tiều Gia Nam, ta đã không phải tiểu cô nương."
"Ta biết."
"Sức lực của Tào Quỳnh Hoa có mạnh lắm không?"
"....Việc này em phải hỏi Mã Kỳ Sơn, hỏi ta sao mà ta biết."
"Hả?"
"Hả cái rắm!"
"Mã Kỳ Sơn đâu? Sao hắn không vào kinh với ngươi?"
"Hắn ở Khai Châu, không đi được."
"Tào Quỳnh Hoa không phải là nữ nhân của ngươi?"
"Tất nhiên không phải rồi, lúc cứu nàng từ trong ổ cướp ra thì nàng liền đi theo Mã Kỳ Sơn."
"À."
"À cái rắm!"
"À."
"...."

"....Thực ra ta có một vẫn đề không biết có nên nói hay không."
"Có lời cứ nói, có rắm cứ thả."
"Sao bây giờ ngươi nói chuyện thô tục thế, khó nghe quá."
"Thế này đã gọi là khó nghe? Không có cách nào, ông đây chui trong ổ thổ phỉ tận bốn năm, cái gì nên học đều học, không nên học cũng học luôn rồi."
Hắn nằm trên chiếc giường vừa cứng vừa nhỏ, hai tay gối đầu, trong miệng ngậm cọng cỏ khô, chẳng hề để ý mà liếc ta một cái.
Trong nhất thời ta không còn lời nào để nói, chỉ thở dài một tiếng.
Hắn lại liếc ta: "Thở dài cái gì?"
"Lúc ngươi vừa vào kinh ngụy trang tốt thật đấy."
"Đúng thế, uốn a uốn éo khó chịu gần chết."
"Tiều Gia Nam, bốn năm qua ngươi đã cưới vợ chưa?"
"Vợ ở đâu ra mà cưới, ốc còn không mang nổi mình ốc đây này."
"Vậy ngươi, đã từng có nữ nhân chưa?"
Giọng nói của ta vừa nhỏ vừa nhẹ, nhưng hắn ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, bật người ngồi dậy, chống một chân lên ván giường nhìn ta cười: "Tôn Vân Xuân, hồi trước da mặt em dày thế cơ mà, mới mười hai tuổi đã dám hỏi ta quả phụ gõ cửa nhà ta như thế nào, sao hôm nay mặt lại đỏ bừng lên thế?"
"Ta không có xấu hổ!"
"Vậy em đi qua đây, ta nói em nghe."
Hắn vẫy tay với ta, ta đi qua ghé sát vào người hắn.
Hắn cười nhẹ một tiếng bên vành tai ta: "Ta chưa từng có nữ nhân, năm đó quả phụ gõ cửa cũng không có mở, hôm nay nghĩ lại mới thấy hơi hối hận."
"..."
"Nói em nghe đấy, cũng không sợ em chê cười ta đâu.

Ta sắp bị xử trảm rồi, tới giờ còn chưa có nữ nhân, ta cảm thấy rất thiệt thòi, rất không cam tâm."
"...."
"Nếu như em đồng ý...."
"Ta đồng ý!"
Ta cắn môi, cúi đầu cầm lấy tay hắn: "Tiều Gia Nam, ta đồng ý gả cho ngươi."
"...Ông đây chưa nói muốn cưới em."
Ta ngẩng phắt đầu, tức giận gào với hắn: "Vậy ngươi muốn nói cái gì?!"
Nhà giam bốn bề vắng lặng, hắn nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới một hồi mới ghé vào ta ta nhỏ giọng nói: "Em, cho ta sờ một cái."
Không gian im ắng, mặt ta bỗng chốc nóng bừng, giận dữ đẩy hắn một cái: "Tiều Tam!"
Vẻ mặt hắn cực kỳ vô tội: "Không thích thì thôi cũng được, đừng giận ta, dù sao ta cũng là người sắp chết rồi."
"..."
"..."
"...Một chút thôi."
"Được!"
Vẻ mặt hắn sáng láng, tinh thần tỉnh táo, kéo ta ngồi lên đùi mình.
Hắn nhìn ta rồi cười, ánh mắt vừa sâu xa vừa rực lửa khiến ta xấu hổ đến độ tim đập thình thịch.
Đột nhiên ta hoảng hốt vô cùng, cũng không dám nhìn hắn.
Hắn còn nói: "Thôi bỏ đi, người ta dơ lắm, làm em cũng dơ theo mất."
Vừa nói xong liền định đẩy ta ra.
Ta vội vòng ta qua cổ hắn, lập tức nói ngay: "Ta không chê ngươi dơ!"
"...Nào có cô nương không biết thẹn thùng như em, mau xuống khỏi đùi ta đi."
"...Đừng có nói nhảm nữa, đến cùng người có sờ hay không? Ngươi không sờ thì để ta sờ, ta cũng chưa từng có nam nhân!"
"...."
"Ngươi làm cái gì thế, không phải chỉ cách quần áo sờ thôi sao?"
"Nói sờ một chút thôi mà, sao ngươi lại...Tiều Gia Nam, người đừng có bậy bạ, bỏ cái tay ra, cái tên lưu manh này không được như vậy!!!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương