Rốt cuộc cũng đợi được đến khi đèn trong phòng giải phẫu tắt, lúc các y tá đẩy Ân Mặc ra thì bọn họ vội vàng đi tới.

"Thế nào rồi, bác sĩ?" Bà Ân vô cùng lo lắng hỏi.

"Cuộc giải phẫu rất thành công, tổn thương dây chằng chúng tôi đã cố gắng chữa trị, yên tâm, giai đoạn sau điều dưỡng tốt, cậu ấy sẽ từ từ khỏi hẳn." Bác sĩ Aansel nói xong, liền nhìn về phía Hắc Thương Kình: "Ở đây không còn chuyện chúng tôi có thể làm nữa rồi, làm phiền tiên sinh sớm bố trí máy bay đưa chúng tôi trở về, chúng tôi vẫn còn rất nhiều bệnh nhân cần được chữa trị bên kia."

"Nghỉ ngơi một đêm rồi hãy trở về đi? Bác sĩ Aansel, để tôi được cố gắng hết sức thể hiện tình cảm chủ nhà." Hắc Thương Kình dùng tiếng Anh lưu loát cùng ông đối thoại, cách nói chuyện xa cách nhưng cũng không thất lễ.

"Không được rồi, cậu Hắc, lần này cậu vội vàng kéo chúng tôi tới đây, có rất nhiều chuyện chưa được sắp xếp, nhất định phải nhanh trở về. Lần sau nếu có cơ hội trở lại Trung Quốc, tôi nhất định sẽ đến làm phiền Hắc tiên sinh rồi." Bác sĩ Aanssel cũng không dài dòng từ chối, chỉ là trực tiếp nói đến trọng điểm.

"Vậy cũng được, tôi hiện tại liền sắp xếp chuyên cơ cho các ông." Hắc Thương Kình nói chuyện điện thoại xong, liền lại đến bắt chuyện: "Tôi để trợ lý Quan Tử Hạo của mình đưa các ông trở về, bởi vì ở Trung Quốc còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý, thứ lỗi không thể tiễn các ông được."

"Được rồi, được rồi." Tùy ý khách sáo mấy câu, cả đám người liền vội vàng rời đi.

Lúc chia tay ở cửa bệnh viện, bác sĩ Aansel kéo Hắc Thương Kình qua, mắt mỉm cười ý vị nói một câu: "Cậu Hắc, vợ của cậu, rất tuyệt rất đẹp."

Vì vậy, bạn Bạch trong nháy mắt liền yểu điệu.

"Hắc đại nhân, Hắc đại nhân, em vừa mới phát hiện ra, người ngoại quốc so với người Trung Quốc vừa thẳng thắn vừa thành thật hơn nhiều, bọn họ không nói vòng nói vo như người mình…" Nắm hai gò má mình, ánh mắt Bạch Mão Mão mơ mộng.

"...." Lạnh lùng liếc Bạch Mão Mão một cái, Hắc Thương Kình im lặng.

"Làm người nhất định phải không được tiếc lời khen ngợi của người khác, đây là một lực lượng vô cùng hăng hái hướng đến cái đẹp cỡ nào! Người Trung Quốc đều nói thiên thượng nhược thủy, cũng rất ít khi lấy ra thiện chí của mình đi đổi lấy thiện chí của người khác...." Vui vẻ quá độ, Bạch Mão Mão không cẩn thận chạy lệch.

Lý lẽ đối nhân xử thế, nha đầu này còn không được coi là vô cùng ngốc sao. Trong tròng mắt đen dâng lên nụ cười nhàn nhạt, Hắc Thương Kình nắm tay của cô, mặc cho cô dọc đường đi đến phòng bệnh VIP của Ân Mặc lải nhải một mình.

"....Hắc đại nhân, đây là lần đầu tiên em được người ta khen 'Rất tuyệt, rất đẹp', mất hồn hơn nhiều cái cảm giác lúc đầu bị người ta cười nhạo 'Rất đồi trụy, rất bạo lực...." Bạch Mão Mão vẫn còn cảm thán, lại ngoài ý muốn đón nhận ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ Ân Mặc——

A ách, lúng túng nhìn thoáng qua Ân Mặc do tác dụng của thuốc mê chưa hết mà vẫn còn ngủ say, Bạch Mão Mão cười ngây ngô, "Không nên nghe cháu nói bậy nói bạ, a ha ha! Ân Mặc làm sao lại đổi phòng bệnh rồi?

"Nếu Ân Mặc còn chưa tỉnh, chúng ta về nhà trước đi. Anh đã sắp xếp bốn người hộ lý tốt nhất thay phiên nhau chăm sóc, bảo vệ rồi. Các người cũng có thể trở về nhà, cũng có thể ở lại đây chăm sóc anh ta, chúng tôi ngày mai trở lại." Rốt cuộc xem như là chào hỏi, Hắc Thương Kình tiện tay giữ lấy Bạch Mão Mão, liền muốn rời đi.

"Em không thể đi, Hắc đại nhân." Cố gắng muốn thoát ra khỏi anh, lại không có kết quả gì, Bạch Mão Mão có chút sốt ruột.

"Cùng anh về nhà."

"Nhưng mà em đã đáp ứng Ân Mặc ở lại chăm sóc cho anh ấy..."

"Em cho là anh sẽ buông thả để cho người con gái của mình cùng với một người đàn ông khác cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng sao?" Ánh mắt Hắc Thương Kình lạnh lùng lóe lên, không khỏi khiến cho người khác cảm thấy nguy hiểm.

"Không phải là còn có hộ lý sao? Không thể coi là cô nam quả nữ đi? Hắc đại nhân, em không muốn làm một người nói không giữ lời."

"Em vẫn khăng khăng như vậy?" Con ngươi đen híp lại, anh cũng không bá đạo tới nỗi không hiểu được tôn trọng cô.

"Khăng khăng." Bạch Mão Mão mạnh mẽ gật gật đầu để diễn tả quyết tâm của mình.

"Được, anh ở lại cùng với em." Xoa xoa huyệt thái dương, Hắc Thương Kình không kiên trì nữa.

Nhìn Hắc Thương Kình mệt mỏi khó nén, Bạch Mão Mão rối rắm, "Anh vội vàng đi máy bay trở về, không mệt sao? Hay là cứ về nhà rửa mặt một chút, ngủ một giấc rồi quay lại sau?"

"Thế nào? Muốn đuổi anh đi rồi sau đó hồng hạnh vượt tường sao?" Hắc Thương Kình quyến rũ cằm Bạch Mão Mão, ánh mắt băng lãnh: "Sao? Thề đem hồng hạnh vượt tường?"

Anh quả nhiên là biết mà.... Không khỏi chột dạ, trong chớp mắt lại nghĩ đến anh đã biết rồi mà vẫn bặt vô âm tín, chỉ có chính cô giống như một đứa ngốc, tha thiết mong mỏi anh sẽ ghen, sẽ nổi giận đùng đùng rồi sau đó sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, thực sự ngu ngốc, giống y như một đứa ngốc.

Cắn chặt môi dưới, Bạch Mão Mão cũng không giải thích, chỉ là dùng đôi mắt trong veo yên lặng lên án anh.

Chột dạ quay mặt, Hắc Thương Kình không muốn thừa nhận tự mình đang bực tức với mình, hành động ngây thơ như vậy, anh mới không thèm làm. Thế nhưng, mãi cho đến khi biết được tin tức cô gặp nguy hiểm, mãi cho đến khi anh theo bản năng xử lý việc sau đó, mãi cho đến khi anh ngồi trên máy bay quay lại thành phố Vĩ Bạc, anh mới có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ lại những lo lắng vô cùng cùng hỗn loạn không chịu nổi dưới đáy lòng mình.

Có lẽ, anh thực sự đã bị Bạch Mão Mão não tàn làm tàn theo luôn rồi, cho nên mới để ý đến an nguy của cô như vậy, mới có thể đi đến chỗ nào cũng không buông cô ra như vậy, mới, mới muốn độc chiếm tất cả, tất cả cô như vậy....

Ý nghĩ như vậy thật là đáng sợ.

Khóe môi tự giễu nhếch lên, Hắc Thương Kình lau lau mặt, dứt khoát kêu người đi dọn dẹp sạch sẽ phòng bệnh VIP bên cạnh, sau đó lại phái người ra ngoài đi mua các loại vật phẩm chăn đệm, đồ rửa mặt, đồ ngủ hoàn toàn mới mang đến.

Chờ sau khi mọi thứ đều đã bố trí xong, anh liền xách Bạch Mão Mão lên, đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Vì vậy, ông bà Ân gia nhìn từ đầu tới cuối một màn này, lúng túng nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được lo lắng sâu đậm.

Hai người coi như không có người bên cạnh như vậy, thực sự còn có không gian cho Ân Mặc chen chân vào sao?

Nếu như vẫn cứ kiên trì thì chỉ tự làm cho chính mình càng thêm đau khổ, tại sao lại không dứt khoát buông tay đi?!

———————v———————

Đem Bạch Mão Mão quăng lên ghế sofa, Hắc Thương Kình liền cầm lấy quần áo ngủ, nội y và đồ rửa mặt, đi tắm.

Bạch Mão Mão ngơ ngác ngồi, có chút không rõ ràng tình huống hiện tại nhìn xung quanh phòng bệnh VIP được lắp đặt các thiết bị sang trọng không hề thua kém gì các khách sạn năm sao, bên kia còn có một cái giường lớn sáng long lanh lóng lánh, chân cô run run——

À ừm cho nên, à ừm, à ừm gì kia, chẳng lẽ muốn cô và Hắc đại nhân 'đồng sàng cộng chẩm' sao?!

Ngài không nên xúc động quá nhé! Mẹ kế Thư, mẹ ruột, gào khóc....

(Ta nói, sói tru cái lông gì a? Có cùng giường hay không, là do Hắc đại nhân quyết định, mẹ đây không thể làm chủ...)

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, gương mặt trắng nõn của Bạch Mão Mão lúc đỏ lúc trắng, ở lại đây hay là bỏ trốn mới là tốt đây? Nếu như ở lại, Hắc đại nhân chắc chắn sẽ cho là cô ngầm cho phép.... Nhưng nếu bỏ đi, sau này ngộ nhỡ không còn có cơ hội được nhìn bức họa mỹ nam tắm nữa, chẳng phải là rất đáng tiếc, rất phí phạm sao?

Như vậy thì, rốt cuộc là trinh tiết quan trọng, hay là mỹ nam quan trọng hơn đây?

Bạn Bạch rơi vào rối rắm cực kỳ thảm thiết cùng thương xót mãnh liệt, không ngừng vùng vẫy, đấu tranh...

Cuối cùng, cô mạnh mẽ hạ quyết tâm, lần này chạy trước đi, bức họa mỹ nam tắm, sau này làm sao biết được sẽ không có cơ hội được nhìn nữa cơ chứ....

Nghĩ đến liền làm, cô cúi lưng xuống, rón ra rón rén đi về phía cửa, tay mới vừa đưa lên chốt cửa...

"Đi đâu đó, Mão Mão?"

Giọng nói nam tính thấp lạnh, dường như còn mang theo chút ý cười, cả thân thể Bạch Mão Mão cứng lại, đỏ mặt suy xét là nên quay đầu lại hay là không nên quay đầu lại đây.... Cô rõ ràng vẫn còn nghe được tiếng nước chảy, anh hẳn là còn chưa có tắm xong, làm sao lại biết cô muốn rời đi? Chẳng lẽ anh có mắt nhìn xuyên thấu sao? Không không, mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, anh còn chưa có tắm xong, vậy chắc chắn còn chưa có mặc đồ ngủ, như vậy, như vậy thì, anh là cơ thể trần đi ra ngoài sao?

Mũi nóng lên, Bạch Mão Mão chật vật nắm lấy mũi mình, đáng ghét! Thời khắc mấu chốt mũi mũi nhất định phải kiên cường chịu đựng.

"Em đến cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy?" Ngay cả giọng nói lạnh nhạt của anh cũng kiềm không được bất đắc dĩ, Hắc Thương Kình đem thân thể cứng ngắc của Bạch Mão Mão xoay qua hướng mình, thấy cô dùng ngón tay chặt chẽ nắm lấy mũi, ngón tay dài nhẹ câu cằm cô lên, anh bộc phát bất đắc dĩ: "Xiết chặt vào, đứng yên đừng nhúc nhích, anh đi lấy hai khối khăn lạnh đặt lên trán với lên mũi em cho, như vậy có thể giảm bớt triệu chứng chảy máu."

Cô nhìn thấy, cô thực sự đã nhìn thấy được......

Đôi đồng tử lưu ly như một con gà chọi nhìn chằm chằm, Bạch Mão Mão mở mắt trừng trừng nhìn cái lưng trần dài rộng, sáng bóng di chuyển ngay bên người mình, tim khẩn trương đến độ gần như không có cách nào để hô hấp.

Hic hic, anh vậy mà lại chỉ quấn có một cái khăn tắm liền đã ra.... Một đôi chân thon dài rắn chắc cứ trần trụi như vậy mà phơi bày trong tầm mắt rủ xuống của cô, lại còn bức bách cô ngẩng đầu lên, ép buộc cô nhìn đến nửa người trên cũng trần trụi y như vậy, có ba phần thì đã để lộ ra những hai, thật là, bờ vai anh rất rộng, nước da màu ngà thoạt nhìn có vẻ như rất dẻo dai, rất ngon miệng mà.... Hu hu, bạn trẻ Bạch Mão Mão, những thứ này thực sự rất tà ác! Thật là đáng xấu hổ! Thế nhưng, thế nhưng, như vậy thì, ở phía dưới khăn tắm, anh cũng không mặc quần lót sao....

Bên trong hơi thở lại có luồng nhiệt dâng trào, Bạch Mão Mão vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh bàn trà trước ghế sofa, rút khăn giấy chặn ngay lại, lại bị Hắc Thương Kình tiến lên mấy bước ngăn lại: "Dùng miếng bông ngâm nước đá này nhét vào mũi, đè lên cầm máu đi, nếu còn không được, anh đi gọi bác sĩ đến."

Dù sao cũng còn đang ở trong bệnh viện, rất tiện.

"Đừng!" Loại chuyện nhìn mỹ nam mà chảy máu mũi như vậy, vẫn không nên truyền ra ngoài thì tốt hơn. Bạch Mão Mão ô ô ù ù nắm lấy mũi, quay mặt sang một bên, không dám nhìn Hắc Thương Kình nữa: "Em một lúc nữa là tốt lên ngay ý mà. Anh nhanh đi tắm đi, đừng để ý tới em."

"Thật sự không có sao?" Hắc Thương Kình cẩn thận nhìn nhìn mũi Bạch Mão Mão, căn bản đã cầm máu được rồi, may là lượng máu chảy ra không lớn.

"Khẳng định không sao! Em chỉ là....à....gần đây ăn nhiều thức ăn mặn quá...." Mặt đỏ đến độ gần như có thể nhỏ ra máu, không cần nhìn cô cũng đoán được hiện tại trên khuôn mặt anh là nụ cười bỡn cợt cỡ nào, mặc dù vẻ mặt này mà xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia của Hắc Thương Kình thì rất là kỳ quái, nhưng cô lại quái lạ tiếp thu được chuẩn xác tâm tình của anh.

"Anh đi tắm tiếp đây, rất nhanh sẽ xong thôi, đợi chút nữa em cũng đi tắm đi." Bỏ lại một câu, Hắc Thương Kình lại rời đi.

Chỉ còn lại một mình Bạch Mão Mão u mê đứng bên cạnh ghế sofa, mơ tưởng viển vông, rồi lại không khống chế được những suy nghĩ phân tán của chính mình. Đây là làm sao vậy ta? Hu hu, mẹ kế Thư, cô muốn làm một hot girl bình tĩnh, chứ không muốn làm một con thỏ hoảng loạn bối rối đâu a....

——— ————————

Đợi đến khi Hắc Thương Kình tắm xong đi ra, Bạch Mão Mão đã thành công cầm máu, cô không dám nhìn về phía Hắc Thương Kình, chỉ lặng lẽ nói: "Em không có quần áo để thay, cũng không có đồ ngủ...."

Đưa cho Bạch Mão Mão mấy túi đồ, Hắc Thương Kình đứng ở trước người cô, khẽ nói: "Đều ở trong đây hết rồi, nhanh đi tắm đi, anh không muốn ôm một người trên người đầy máu tanh đi ngủ đâu."

Nghe vậy, Bạch Mão Mão hốt hoảng mà nhận lấy mấy túi đồ, hic hic, cô nhất định là nghe nhầm rồi, anh mà lại muốn ôm cô ngủ.... Cô từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng cùng đàn ông ngủ chung bao giờ, rốt cuộc là muốn cô phải làm như thế nào cho phải, như thế nào cho phải đây....

Híp mắt, nhìn bóng lưng Bạch Mão Mão vội vàng bỏ chạy, khóe môi Hắc Thương Kình, nhếch ra một đóa hoa cười nhàn nhạt, trong chớp mắt, lại biến mất.

Ngồi trên ghế sofa, Hắc Thương Kình nhấc chân lên, sắc mặt âm chí mà gọi một cuộc điện thoại cho thuộc hạ của mình.

"Đông Ly, cô ta đang ở đâu?"

"Đã được Phong gia đưa sang Australia rồi, bên đó có một nông trường kinh doanh bản địa của thân thích trực hệ Phong gia, cũng có một chút gia sản." Nhìn thông tin trong máy tính, Hiên Đông Ly dập tắt điếu thuốc trong tay, dừng một chút, lại nói: "Xin lỗi, tổng giám đốc, lúc tôi biết được tình hình chạy đến thì đã chậm rồi, tình hình lúc đó cũng đã được khống chế, tôi cũng không có ra mặt nữa, mà bám theo cô gái kia trở về Phong gia, theo dõi từng động tác của Phong gia."

"Cậu làm rất tốt, tôi lúc đầu cũng không phải là muốn cậu đi theo sát bên người bảo vệ cho cô ấy, mà là muốn cậu xử lý những việc sau đó sau khi có việc xảy ra." Hắc Thương Kình dừng lại một chút, lại nói: "Đem hình với tư liệu của cô ta gửi sang cho tôi, cậu cứ tiếp tục truy lùng hành tung của cô ta, đừng có để lại bị chuyển đi, nếu có biến động gì, phải lập tức liên hệ với tôi ngay."

"Dạ, tổng giám đốc." Nghe được đầu bên kia cắt đứt tín hiệu, Hiên Đông Ly thở dài ra một hơi. Chuyển mắt, nhìn về phía màn hình máy tính, trên đó, một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như một đóa hoa đang nở rộ, như ánh nắng ấm áp ngày xuân, như bị lây nhiễm, khóe môi anh cũng nhếch lên một nụ cười, rũ lông mi xuống, lại như phảng phất ẩn giấu một vẻ u ám như tơ như lụa. Hồi lâu, anh mới chầm chậm tự nói: "Nha đầu, em cũng đã trưởng thành rồi đấy. Chỉ là, những ký ức kia, em có còn nhớ đến hay không....."

Cắt cuộc gọi của Hiên Đông Ly, Hắc Thương Kình trực tiếp bấm số gọi cho Lam Ảnh Diễm: "Australia là phạm vi thế lực của cậu phải không, Lam Diễm?"

"Khụ, đính chính lại một chút, là phạm vi thế lực của bà ngoại nhà tôi, cậu biết là tôi rất ít khi đi mà." [Lam Diễm] Lam Ảnh Diễm đang ngủ say, chỉ là hơi sửng sốt một chút, đã lập trong nháy mắt tỉnh táo lại. Vốn nửa đêm nhận được điện thoại của Hắc Thương Kình cũng đã rất kỳ lạ rồi, nhưng điều này cũng chỉ có thể nói rõ, xảy ra vấn đề rồi.

"Mở máy tính của cậu ra đi, nhận tư liệu của một cô gái, cô ta hiện đang bỏ chạy sang Australia, vận dụng một chút giao thiệp của cậu, bắt cô ta quay lại đây cho tôi." Hắc Thương Kình vừa nói vừa đem tài liệu gửi qua mạng cho Lam Ảnh Diễm, một đôi tròng mắt đen thâm trầm như mực, đè nén lửa giận như núi. Dám động vào người con gái của anh, tốt nhất là hãy cân nhắc rõ ràng xem tự mình có bao nhiêu cân lượng trước đã.

Cấp tốc mở máy tính ra, Lam Ảnh Diễm nhận được tài liệu, vừa xem lướt qua vừa hỏi: "Con nhỏ điên này làm cái gì vậy?"

Đối với Phong Tĩnh Nghiên điên điên khùng khùng dây dưa với Hắc Thương Kình nhiều năm, anh ít nhiều cũng nghe được, nhưng anh lại không nghĩ tới, cô gái này đã giày vò ra không biết bao nhiêu sóng gió, dù sao thì, Hắc Thương Kình vẫn luôn không thèm nhìn đến cô ta.

"Mưu sát Bạch Mão Mão." Im lặng không tiếng động, lại nói: "Chưa thành."

"Fuck! Hắc Sư, cậu ngừng lại là có ý gì hả!" Bởi vì Hắc Thương Kình ở giữa ngừng lại, Lam Ảnh Diễm suýt chút nữa một hơi cũng không kéo lên được, tức giận lan tràn: "Cậu đột nhiên trở về nước là vì chuyện này sao? Con nhỏ kia điên rồi sao? Ngay cả người phụ nữ của cậu cũng dám động?"

"Cho nên, cô ta nhất định phải trả giá thật lớn." Hắc Thương Kình chầm chậm nói từng chữ.

"Việc này cứ giao cho tôi, vô luận là cô ta trốn ở cái xó xỉnh nào của Australia, ngày mai tôi cũng sẽ tống cô ta về nước cho cậu, Hắc Sư, cậu bố trí sẵn hình cảnh thành phố Vĩ Bạc chờ ở sân bay trước đi." Nói xong, Lam Ảnh Diễm trực tiếp cúp điện thoại, gọi điện thoại đường dài qua Melbourne, Australia.

Vì vậy, Bạch Mão Mão đang lo lắng không yên tắm trong phòng tắm sẽ không biết được, bởi vì cái 'Chuyện nhỏ' hôm nay mà tình hình chính trị ở Australia xảy ra một loạt chấn động 'Rất nhỏ', Thủ tướng trực tiếp hạ một lệnh truy nã xuống, từ Melbourne truyền đi khắp các thành phố ở Australia, sau đó các bậc cha chú ở Australia tự mình dẫn theo người, ngồi trực thăng đi đến một nông trường nhỏ ở một vùng đất xa xôi bắt một cô gái Trung Quốc điên khùng mất trí, với tội danh làm nguy hại đến an toàn của dân chúng, trực tiếp bị trục xuất về Trung Quốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương