Mùa Xuân Của Anh FULL
78: Ngoại Truyện 3


Editor: Cỏ May Mắn

Đó giờ Chu Thời Dư luôn làm việc với hiệu suất cao cực kỳ.
Thịnh Tuệ còn chưa kịp hỏi Tô Oánh Oánh về chuyện liên quan đến đám cưới thì Chu Thời Dư đã gọi cô đến thư phòng ngay sau bữa tối ngày hôm sau.
“… Việc thiết kế váy cưới là do anh và MichaelJ cùng nhau thực hiện —— Anh ấy là một nhà thiết kế Hoa Kiều nổi tiếng.

Chiếc váy cưới sẽ được vận chuyển bằng đường hàng không trong ba ngày nữa.

Em có thể thử nó bất cứ lúc nào.”
“Ban đầu anh chọn địa điểm là trên đảo Bled ở Châu Âu.

Ở trung tâm hòn đảo tự nhiên này là một nhà thờ từ thời Trung cổ, có thể đến đó bằng thuyền.”
(*)
Đảo Bled nằm ở tây bắc Slovenia.
“Đây chỉ là vấn đề tổng quan thôi, những chuyện khác anh đã in trong tài liệu này, khi nào rảnh em có thể nhìn xem.


Dưới ngọn đèn ấm áp mờ mờ, một tay Chu Thời Dư ôm Thịnh Ý “căng da bụng chùng da mắt”, bàn tay kia nắm lại, ngón trỏ thon dài chỉ xuống đống giấy trước mặt Thịnh Tuệ.
“Cân nhắc đến công việc của em, đám cưới dự kiến ​​sẽ diễn ra vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh.” Anh nói với giọng điệu điềm tĩnh, nhẹ nhàng và chu đáo như thường ngày.
“Đây chỉ là kế hoạch của anh thôi, nếu em có ý tưởng nào ​​khác, anh sẽ cố gắng hết sức hợp tác với em.”
“……”
Lần đầu tiên cô cảm nhận được hành động mạnh mẽ và kiên quyết của chồng mình.

Thịnh Tuệ nghe xong chậm rãi chớp mắt, cô nhìn xấp giấy ba mươi trang trước mặt: “Được, để em xem trước đã.”
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của cô, đáy mắt Chu Thời Dư đong đầy ý cười, anh đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Thịnh Tuệ, không nhịn được mà cúi xuống hôn cô.
Thịnh Tuệ theo thói quen nhắm mắt lại ngẩng đầu phối hợp.

Khi cô lại ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.
Tay Chu Thời Dư đỡ sau đầu cô rồi nhẹ nhàng xoa bóp cổ cô, thấp giọng hỏi: “Có phải đột ngột quá không?”
“Không phải vậy.” Thịnh Tuệ lắc đầu, dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh: “Em chỉ cảm thấy là, ở những gia đình khác thì hôn lễ là do nhà gái tổ chức, hình như em không thể giúp được gì ——”
Lời nói đột nhiên khựng lại, ánh mắt cô rơi vào Thịnh Ý đang ngồi trong lòng Chu Thời Dư, bé dùng đôi tay ngắn ngủn che mắt thật chật.
Cục cưng nhắm chặt hai mắt, rụt cổ quấn mình trong bộ đồ liền thân có hình dê nhỏ.

Hình như thấy Thịnh Tuệ không lên tiếng, cô bé khẽ hé mắt ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thịnh Tuệ bật cười trước động tác lén lút của con gái, giơ tay nhéo má cô nhóc:

“Ý Ý đang làm gì vậy?”
Thịnh Ý ôm tay mẹ cười khanh khách: “Hôn hôn, ba không cho xem.”
“……”
Thịnh Tuệ hiểu ra, hóa ra mỗi lần Chu Thời Dư hôn cô trước mặt con gái, anh luôn che mắt con gái lại, điều này dẫn đến việc Thịnh Ý hành động theo bản năng.
Nghĩ đến mọi cử chỉ thân mật trong quá khứ đều bị đứa nhỏ này ghi tạc trong lòng, hai má Thịnh Tuệ hơi nóng lên, ánh mắt tức giận liếc nhìn Chu Thời Dư:
“Anh xem, phải làm gì bây giờ?” Con gái bị dạy hư rồi.
“Rất tốt.” Chu Thời Dư hơi nhướng mày, đặt cục cưng có bụng tròn vo trong bộ đồ màu be lên bàn, thản nhiên nói từng chữ một: “Dạy con bé ngay từ nhỏ, không nhìn điều sai.”
Trẻ con thích nhất là bắt chước người lớn, Thịnh Ý nghe không hiểu nhưng kháu khỉnh lặp lại: “Không nhìn điều sai!”
(*)
Gốc là Phi lễ vật thị (Phi lễ chớ nhìn): không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Thịnh Tuệ dở khóc dở cười xoa đầu con gái, hỏi Chu Thời Dư: “Về chuyện lễ cưới, anh có muốn mời ai không?”
Có lẽ bản chất cô không nhạy cảm trong chuyện lãng mạn.

So với nhiều cô gái mơ mộng về một đám cưới thiêng liêng thì Thịnh Tuệ lại để ý đến việc sẽ phải đối mặt với bao nhiêu người trong đám cưới này hơn.
Vào ngày cưới của Tô Oánh Oánh, Thịnh Tuệ thấy cô dâu phải đích thân đón tiếp hai mươi bàn tương đương với hơn một trăm khách, người thân thì có ba bàn lớn, bạn bè và lãnh đạo ngồi ở một bên, sắp xếp chỗ ngồi phải càng thêm chú ý.
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng thấy kiệt sức.
Về gia đình thân sinh, cô và Chu Thời Dư không thể phân cao thấp: mỗi lần Vu Tuyết Mai gọi điện thoại tới là sẽ cãi nhau, Thịnh Tề thì chỉ quan tâm đến phí dưỡng lão, mà ông cụ Chu – người có mối quan hệ tương đối ôn hòa thì chỉ có ngày lễ ngày tết mới liên lạc.
Về phần bạn bè, người duy nhất Thịnh Tuệ muốn mời chỉ có Tiêu Mính.

Còn bên Chu Thời Dư, ngoài Khâu Tư, Hứa Trác và một vài cấp dưới thì chỉ có một bác sĩ tâm lý.
“……”
Nghĩ đến đây, Thịnh Tuệ không khỏi thở dài rầu rĩ, cô ôm lấy Thịnh Ý đứng dậy đang định đi đến bên cạnh Chu Thời Dư.
“Đám cưới chỉ là chuyện của hai người chúng ta, ngoài chúng ta ra, bất kỳ ai cũng không quan trọng.”
Thịnh Tuệ nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn Chu Thời Dư nhẹ nhàng quen việc đỡ lấy cục cưng.

Hai cha con nhìn nhau vài giây, sau đó anh chậm rãi mở miệng nói: “Với cả, em nói em không giúp được gì…”
Người đàn ông trầm giọng ôn hòa: “Tuệ Tuệ, anh hy vọng đám cưới này đối với em không chỉ là nghi thức ——”
“Mà là mỗi khi nhớ lại, em sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc bất ngờ.”

Vào đêm chốt ngày cưới, Chu Thời Dư lại bị mất ngủ.
Thịnh Tuệ chắc chắn là liều thuốc ngủ tốt nhất cho anh.

Kết hôn đã nhiều năm, anh không thể nhớ lần cuối cùng anh thức trắng đêm là khi nào, cách đây bao lâu.
Ba giờ sáng, đại não vẫn còn hỗn loạn và hưng phấn.

Chu Thời Dư dém chăn cho Thịnh Tuệ và Thịnh Ý rồi đi ra ban công thông với phòng ngủ.

Đêm đầu thu gió lạnh buốt, trăng sáng sao thưa, Chu Thời Dư kéo chiếc ghế dựa vào tường ban công để từ chỗ anh đứng lúc này có thể nhìn thấy hai mẹ con đang ngủ ngon lành sau cánh cửa kính trong suốt và lớp rèm mỏng.
Thịnh Ý không có quan hệ huyết thống với Thịnh Tuệ hay với anh, nhưng không hiểu vì lý do gì mà Chu Thời Dư luôn cảm thấy cục bông nhỏ trong nôi ngày càng giống dáng vẻ của Thịnh Tuệ.
Ngay cả thói quen ngủ sấp của con bé cũng giống hệt như Thịnh Tuệ.
Chu Thời Dư ngưng mắt nhìn đứa bé đang ngủ yên bình trong nôi hồi lâu, ánh mắt rơi vào quần áo, chăn bông, thậm chí cả con gấu bông mà cô bé đang nắm chặt trong tay do chính anh lựa, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
—— Anh và Thịnh Tuệ kết hôn rồi.
—— Bọn bọ đang cùng nhau nuôi dạy một sinh mệnh.
—— Và chính sinh mệnh tưởng chừng như yếu đuối này đã mang lại cho anh thân phận “người cha”.
Mọi người xung quanh anh, kể cả Thịnh Tuệ, đều cho rằng cách anh chăm sóc đứa nhỏ chưa từng có sự quan tâm và dịu dàng.
Nếu để tay lên ngực tự hỏi, Chu Thời Dư biết rất rõ anh thực sự không có nhiều tình cảm với đứa con mà Thịnh Tuệ luôn khao khát mong chờ.
Sự săn sóc trong lời khen ngợi của người khác dành cho anh có lẽ xuất phát từ cảm giác áy náy khi anh không thể cho Thịnh Tuệ một đứa trẻ có quan hệ huyết thống với hai người họ.
Có lẽ vì trước đây anh đã trải qua đủ thứ chuyện trong gia đình thân sinh của mình nên bây giờ anh không muốn một đứa trẻ vô tội, thân thế nổi trôi phải tự cứu rỗi chính mình nữa.
Hoặc có lẽ xác suất rất nhỏ – vì ngày ngày thân thiết với nhau, anh dần quen với sự hiện diện của đứa trẻ này ở bên mình.
Cảm xúc của con người quả thực là thứ phức tạp nhất.
Mãi đến khi ba mươi tuổi, Chu Thời Dư mới ngồi xuống ghế cảm nhận làn không khí ban đêm mát mẻ tràn vào phổi, rủ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay phải, hơi hơi ngẩn ngơ.
Anh và Thịnh Tuệ sắp tổ chức lễ cưới.
Khóe mắt Chu Thời Dư thấy chiếc bàn vuông thấp bằng đá pha lê đen phản chiếu đôi môi hơi cong lên của anh.

Anh xoay nhẫn, trong đầu hiện lên cảnh tượng Thịnh Tuệ trao nhẫn cho anh không lâu sau khi họ kết hôn, đến giờ vẫn rõ ràng như trước mắt anh.
Đắm chìm trong hồi ức một lúc, Chu Thời Dư chỉ cảm thấy ngực mình hơi phập phồng, mãi cho đến khi tiếng đẩy cửa đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, sau đó là tiếng khóc nức nở vang lên.
Thịnh Tuệ đang đứng ngoài cửa, ánh trăng mờ ảo phản chiếu vẻ ngái ngủ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Trong lòng cô là Thịnh Ý khóc nỉ non không ngừng.

Cô bé được quấn kín mít trong chiếc chăn len dày, dỗ thế nào cũng không ngừng khóc.
“Lúc anh không ở tự dưng con bé nó khóc.”
Thấy chóp mũi con gái đỏ bừng vì khóc, trong lòng Thịnh Tuệ lo lắng không thôi, trong lúc lo lắng cô cũng quên hỏi vì sao nửa đêm Chu Thời Dư lại ở ngoài ban công mà chỉ vội vàng nói: “Con bé không sốt mà cũng không đói.

Khi em hỏi nó khó chịu chỗ nào nó cũng không trả lời.

Hay đưa nó đến bệnh viện khám thử xem ——”
“Đừng vội.”
Chu Thời Dư nhẹ giọng trấn an.

Anh nhíu mày ôm lấy cục cưng có khuôn mặt đỏ bừng từ trong tay Thịnh Tuệ.


Anh ôm Thịnh Ý vào phòng ngủ trước để tránh gió, sau đó mới cúi đầu nhẹ áp trán con gái vào trán mình để kiểm tra nhiệt độ.
Trán bé không nóng, không giống bị sốt, ban ngày không ho, cũng không giống cảm lạnh.
Tuần trước mới đi khám sức khoẻ, hai ngày nay bé ăn ngủ bình thường, thậm chí trước khi đi ngủ còn ôm gấu bông làm nũng muốn nghe kể chuyện, trông không giống bị bệnh chút nào.
Khi anh đang không ngừng suy nghĩ, Chu Thời Dư nghe thấy người yêu bên cạnh nhẹ “a” một tiếng, anh rủ mắt xuống nhìn thấy bàn tay ngắn ngủn của Thịnh Ý đang nắm lấy tay áo của anh, người bé vẫn còn đang nấc nhưng không rơi được giọt nước mắt nào.
Anh cúi đầu, giọng điệu vô tình trở nên dịu dàng: “Ba đây, sao con khóc?”
“…… Ba, ba……”
Thịnh Ý hếch mũi lên như một con mèo, bé quấn mình trong chăn dùng sức nhích về phía Chu Thời Dư, giọng còn vương tiếng khóc làm người khác cảm thấy đau lòng.
Dưới sự chú ý chăm chú của ba mẹ “tân binh”, cục bông nhỏ mở đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

Bé nhìn mẹ trước rồi liếc sang nhìn ba, sau đó mới yên tâm nép vào lòng Chu Thời Dư, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, trên mắt lấm tấm mấy giọt nước mắt.
Bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt góc áo của Chu Thời Dư.
Để Thịnh Ý tiện túm tay áo, Chu Thời Dư đành phải đứng cúi nửa người, Thịnh Tuệ thấy thế muốn buông tay con gái ra nhưng anh lại khẽ lắc đầu.
Chu Thời Dư thấp giọng nói: “Không sao đâu.”
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng ngủ chỉ có ba tiếng hít thở.
Ba mẹ “tân binh” lo lắng nhìn khuôn mặt mềm mại của cục bông nhỏ, ngay cả hít thở cũng vô thức nhẹ hơn.

Mãi cho đến khi Thịnh Ý ở trong chăn lẩm bẩm hai tiếng rồi định lật ngủ sấp theo thói quen, bé mới miễn cưỡng buông tay Chu Thời Dư.
Thịnh Tuệ vội vàng đón lấy con gái, ôm vào lòng vỗ nhẹ rồi cẩn thận đặt cô bé trở lại giường trẻ em.
“Khứu giác của trẻ con nhạy hơn người lớn rất nhiều.

Chắc là do nó không thấy mùi của ba nên mới đột nhiên khóc ——”
Trong lúc cô đang giải thích, Thịnh Tuệ quay người lại nhìn Chu Thời Dư dưới ánh trăng sáng xuyên qua lớp rèm mỏng đang rủ mắt nhìn xuống góc áo nhăn nheo, cau mày có chút suy tư.
“……”
Khó lắm mới dỗ Thịnh Ý ngủ được, còn ba mẹ “tân binh” thì không còn buồn ngủ nữa.

Thịnh Tuệ cố ý để một chiếc áo của cô và Chu Thời Dư bên giường con gái, đảm bảo camera giám sát có thể phát hiện quay được rồi bưng ly nước ấm đến ban công phòng ngủ.
“Sao đột nhiên anh lại mất ngủ vậy?”
Đặt ly nước xuống, cô tự nhiên chen vào chiếc ghế mềm mại cùng Chu Thời Dư, dựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh:
“Vì chuyện lễ cưới à?”
“Chắc vậy.”
Giọng điệu của Chu Thời Dư có hơi lơ đãng, anh vùi đầu vào chiếc cổ ấm áp của cô, quả nhiên mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng quen thuộc vây quanh anh.
Anh ôm người yêu, ánh mắt vô thức lại rơi vào tay áo mình, thấp giọng thì thầm: “Anh lo nếu làm không tốt thì lại có những nuối tiếc mới.”
“Sao lại vậy được.”
Thịnh Tuệ ngoan ngoãn để Chu Thời Dư đan mười ngón tay của anh với mình, sau đó nghiêng người ôm lấy cổ anh, dựa sát vào nhau: “Anh luôn làm rất tốt.”
“Cho dù anh là ngài Chu hay là ba của Thịnh Ý.”
Thịnh Tuệ vuốt vuốt tay áo nhăn nheo của anh, cô nhớ lại chuyện vừa rồi không khỏi mỉm cười:
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy Ý Ý càng lúc càng giống anh sao.”
Chu Thời Dư cong môi, nghịch nghịch ngón tay Thịnh Tuệ: “Anh thì thấy con bé càng ngày càng giống em đấy.”
“Vậy có nghĩa là anh và em cùng yêu con bé nhiều như nhau.” Thịnh Tuệ ngước lên nhìn anh.
Thấy Chu Thời Dư lại im lặng về chuyện này, Thịnh Tuệ cũng không thấy ngạc nhiên, cô chỉ lười biếng tựa vào ngực anh nói tiếp: “Nhưng có một điều hai mẹ con em quả thực giống nhau.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Chu Thời Dư cởi áo khoác quấn Thịnh Tuệ vào người mình.


Anh nhìn thấy cô đang trèo lên áp đôi môi mềm mại vào tai anh.
Giọng cô đong đầy ý cười: “—— Bọn em không có anh thì không được.”
Phòng cô cựa quậy rồi bị trượt xuống, Chu Thời Dư ôm chặt eo Thịnh Tuệ, giơ tay nhẹ nhàng vỗ mông cong của cô ý bảo cô ngoan chút: “Đừng nhúc nhích.”
“Anh biết không, lúc nãy Ý Ý khóc lóc không ngừng, nó cứ túm lấy tay áo anh làm em chợt nhớ tới một câu đã đọc ở đâu đó…”
“‘Trong biển người rộng mênh mang này, nhất định sẽ có ai đó vì bạn mà tồn tại.”
Thịnh Tuệ được bao phủ trong một chiếc áo khoác chống gió rộng rãi, ngay cả giọng nói của cô cũng có vẻ ưu tư, cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Chu Thời Dư:
“Đối với anh, có lẽ Ý Ý là một sự tồn tại như vậy.”
Tuy không thừa nhận ngoài miệng nhưng Thịnh Tuệ biết rất rõ Chu Thời Dư đã dành bao nhiêu kiên nhẫn và yêu thương cho đứa trẻ này.
Ngoại trừ tình yêu, cuộc đời của một con người còn có quá nhiều nhu cầu tình cảm khác đang chờ được thỏa mãn.

Sự đau khổ thiếu vắng gia đình thân sinh cô đã phải chịu đựng khi còn nhỏ cuối cùng cũng trở nên thoải mái sau bao trắc trở trưởng thành.
Song Chu Thời Dư lại chưa từng nhận được bất kỳ sự bù đắp nào.
Về lỗ hổng tình cảm do gia đình thân sinh gây ra cho anh, cô mãi mãi không thể bù đắp được những vết thương đó.
Những gì cô không thể làm được, có lẽ Thịnh Ý có thể.
Cô bắt đầu hối hận vì đã không chụp hình lúc anh dỗ con gái ngủ.

Thịnh Tuệ kìm khóe miệng cong lên, cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc:
“Có điều, anh cuồng con gái thì cũng không được quên bà xã đâu, đã biết chưa.”
Chu Thời Dư mỉm cười đầy cưng chiều khi được người yêu ân cần dạy bảo.
Sau mấy năm kết hôn, cuối cùng anh cũng chăm Thịnh Tuệ sinh được tính nuông chiều và hờn dỗi – chỉ bộc lộ khi hai người ở riêng.

Càng ngày anh càng dung túng Thịnh Tuệ không có điểm cuối.
“Tuân lệnh.”
Chu Thời Dư dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi Thịnh Tuệ, anh đang định đứng dậy ôm Thịnh Tuệ về phòng ngủ ngủ thì chợt nhớ ra điều gì đó:
“Anh lên rất nhiều kế hoạch cho đám cưới, nhưng nếu em không thích cái nào thì có thể trực tiếp bỏ qua.”
“Ồ….

Ý tưởng à, thật ra em có một cái.”
Thịnh Tuệ trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Vào ngày cưới, em có thể mặc váy cưới mà không đi giày cao gót được không? Em sẽ đổi sang giày vải hoặc là giày thể thao.”
Cô nhớ trong nguyện vọng của Chu Thời Dư lúc đó, dường như anh không muốn nhìn thấy cô đi giày cao gót.
“Đương nhiên.” Chu Thời Dư gật đầu thấp giọng đáp, anh biết Thịnh Tuệ ngày thường cũng không đi giày cao gót: “Giày cao gót đau chân lắm, em đổi giày thể thao đi.”
“Đau chân chỉ là phụ thôi.

Chủ yếu là do giày cao gót không tiện để di chuyển.”
“Trước khi tuyên thệ, chẳng phải có một phân đoạn cô dâu sẽ tiến đến bên chú rể sao?”
Thịnh Tuệ dường như đang tưởng tượng ra cảnh tượng nào đó, đột nhiên cong mi cười khúc khích.

Giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng trong nháy mắt tan biến trong gió, nhưng lại khắc sâu vào trong lòng Chu Thời Dư không bỏ sót một chữ:
“Em nghĩ nếu là tiến về phía anh, chắc chắn em sẽ chạy.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương