Mưa Trước Mái Hiên
Chương 9: Cánh buồm trên biển

Editor: Mèo ™

Khách sạn Nguyệt Hà ở thành phố Đà Nẵng là khách sạn sang trọng bậc nhất được Giang Hoài đầu tư kinh doanh trong khu vực Đông Nam Á. Phong cách trang trí của toàn bộ khách sạn được kết hợp giữa sự sang trọng theo phong cách châu Âu và sự tự nhiên hài hoà theo phong cách Châu Á. Chín mươi phần trăm các phòng trong khách sạn đều hướng ra biển và du khách có thể thoải mái chơi đùa trên bãi biển hoàn toàn độc lập. Buổi lễ khai trương hôm nay của khách sạn không tổ chức trong phòng tiệc kín, mà là tiệc ngoài trời được diễn ra trên bãi biển.

Khi buổi lễ bắt đầu, Giang Hoài mặc kệ cơ thể không khoẻ, không chỉ tự mình tham dự, phát biểu đọc diễn văn, mà còn đích thân thực hiện việc cắt băng khánh thành, toàn bộ quá trình đều mang vẻ mặt tươi cười vui vẻ. Minh Lam biết với tính cách của Giang Hoài, anh ấy không thích biểu hiện tâm tình của mình ra ngoài, chỉ vì làm tròn trách nhiệm của mình với tư cách là chủ khách sạn, anh ấy không thể không tham dự buổi lễ này, cho dù trong lòng không thật sự thích thì vẻ mặt vẫn phải luôn luôn mỉm cười.

Sau khi cắt băng khánh thành, khách mời được nhân viên phục vụ đón tiếp vào trong khách sạn. Toàn bộ hiện trường buổi lễ dần vắng vẻ. Giang Hoài không vội đi theo mọi người vào trong khách sạn, mà điều khiển xe lăn hướng đến một người còn đang đứng cách đó không xa.

Trước khi diễn ra buổi lễ khai trương không lâu, Minh Lam đã nhìn thấy người kia rồi. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng có đính hai chiếc khuy măng sét màu bạc tinh xảo, kết hợp với quần tây đen, nhìn vào sẽ thấy dáng người của anh cao ngất.

Nhân viên phục vụ dường như cũng chú ý đến chàng trai trẻ ăn mặc bảnh bao trong tay có cầm một cây gậy mù này, vừa định tiến lên tiếp đón thì bị Giang Hoài nhẹ giọng cản lại.

“Anh Nguyễn.” Chiếc xe lăn dừng lại trước Nam Khánh. “Cảm ơn vì đã đến.”

Nam Khánh không hỏi đối phương là ai, chỉ khẽ mỉm cười: “Anh Giang thật có lòng, bận trăm công nghìn việc mà vẫn nhớ sắp xếp tài xế đến đón tôi, thật sự không cần phải thế.” Anh nói, đưa tay phải ra. “Xin chào, thật vinh hạnh khi được mời.”

Giang Hoài cũng chậm rãi đưa tay phải ra, dùng sức bắt tay với anh: “Chúng ta quen biết đã lâu, cuối cùng hôm nay đã được gặp mặt. Người vinh hạnh phải là tôi mới đúng.”

“Đều như nhau cả.” Nam Khánh nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng và đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết, nụ cười của anh rất chân thành. “Vì anh nói chúng ta quen biết đã lâu, nếu anh đồng ý, chúng ta xưng nhau bằng tên đi.”

Giang Hoài đáp: “Tôi cũng có ý này, Nam Khánh. Thật đáng tiếc, hôm nay không phải là thời điểm tốt để chúng ta cùng trò chuyện. Ngày tháng còn dài, hy vọng cậu sẽ thường đến đây làm khách. Nhạc cụ và các thành viên dàn nhạc khác đã được sắp xếp trong hậu đài chờ đến thời gian biểu diễn. Nếu cậu đến đó phát hiện có điều chi không ổn, xin đừng khách sáo, hãy thông báo để chúng tôi kịp thời xử lý. Tôi rất mong chờ buổi biểu diễn đêm nay. Minh Lam, em dẫn khách đến hậu đài thay anh nhé.” Tiếp đó, anh ấy điều khiển xe lăn, tiến vào khách sạn cùng Thời Vi.

Nam Khánh gật đầu chào tạm biệt Giang Hoài, lịch sự và đúng mực. Khi biết Minh Lam có mặt ở đây, anh cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói: “Minh Lam, làm phiền cô.”

Minh Lam mỉm cười: “Việc nên làm thôi.” Không biết tại sao, khi đối mặt với một mình Nam Khánh, cô thấy hơi ngại ngùng.

Nam Khánh gấp gậy dò đường lại và nhẹ nhàng nói: “Mời dẫn đường.”

“À Vâng.” Minh Lam cầm tay Nam Khánh đặt lên vai mình.

“Tốc độ thế này ổn chứ?” Lời nói của Minh Lam cũng cẩn thận như những bước chân của cô.

“Ừm.” Anh đáp. “Cô cứ đi như tốc độ bình thường của mình là được.”

Đương nhiên Minh Lam sẽ không tăng tốc vì câu nói của anh. Hai người họ im lặng đi một đoạn, có lẽ sợ Nam Khánh cảm thấy tẻ nhạt, Minh Lam tìm chủ đề để nói: “Tối nay anh muốn biểu diễn bài "Mưa trước mái hiên" của Giang Hoài sao?”

Đột nhiên Nam Khánh dừng lại, Minh Lam cũng suýt bật ngửa ra sau vì anh dừng lại quá đột ngột, trong khi tay anh vẫn còn đang vịn chặt vai cô. Cô lo lắng anh xảy ra vấn đề gì, vì vậy muốn quay lại xem thế nào, ban đầu vốn hai người đi một trước một sau cách nhau không quá xa, bây giờ cô đột nhiên xoay người lại làm cơ thể cô kề sát vào anh, khoảng cách giữa hai người trở nên vô cùng thân thiết, đỉnh đầu cô gần như gần sát đến bờ môi anh. Hơi thở ấm áp của anh phả vào trán, trái tim cô đập hỗn loạn không sao hiểu nổi, chân cô vô thức lùi về sau một bước.

Anh nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu về phía cô: “Minh Lam?” Anh đưa tay ra nhưng không chạm được đến cô.

“Tôi ở đây.” Cô chủ động nắm lấy tay anh. “Xin lỗi, lúc nãy suýt chút nữa va trúng anh rồi.”

“Không phải, rõ ràng là do tôi.” Anh mỉm cười. “Đúng rồi, lúc nãy cô hỏi tôi tiết mục biểu diễn tối tay, tôi vẫn chưa trả lời cô.”

“Thực sự cũng không...” Cô định nói rằng anh không cần trả lời, cô không hiểu âm nhạc, cũng không biết những nghệ sĩ đó. Anh không cần nói với cô làm gì.

“Tác phẩm tôi muốn biểu diễn là một bài hát do chính tôi sáng tác, tên "Cánh buồm trên biển". Anh nói. "Mưa trước mái hiên" của anh Giang rất hay, nhưng không phù hợp cho những dịp như ngày hôm nay. Cô nghĩ thế nào?”

Minh Lam đáp: “Anh nói đúng.” Lúc này cô mới biết Nam Khánh không chỉ là một nghệ sĩ biểu diễn mà còn là một nhạc sĩ! Anh suy nghĩ thật chu đáo. Bài "Mưa trước mái hiên" có giai điệu u buồn, phù hợp cho việc độc tấu và tự thưởng thức hơn, chắc chắn sẽ không phù hợp để biểu diễn cho mọi người nghe trong buổi lễ khai trương náo nhiệt thế này.

Lễ khai trương khách sạn lần này, ngoài Nam Khánh ra, còn có một số nghệ sĩ giải trí nổi tiếng của Việt Nam được mời đến biểu diễn, có rất nhiều tiết mục đặc sắc. Minh Lam không quan tâm lắm. Tuy cô và Thời Vi đều là thư kí riêng của Giang Hoài, nhưng Thời Vi là nhân viên quản lý trong khách sạn, chủ yếu tập trung vào việc xã giao, tiếp đãi khách mời thay Giang Hoài. Do đó, Minh Lam phải đặc biệt chú ý đến tình trạng và nhu cầu cá nhân của Giang Hoài, đừng nói đến xem biểu diễn, ngay cả đồ ăn cũng chưa được chạm đến.

Vì buổi tiệc lần này, Giang Hoài đã tự mình điều khiển xe lăn điện “đi” một vòng trên bãi biển, xác nhận phạm vi những việc bản thân mình có thể làm mà không gây trở ngại để không bất cẩn gây ra việc gì xấu hổ trước mặt người khác trong buổi tiệc. Anh ấy cũng cực kỳ thận trọng trong việc ăn uống, có thể nói rằng tuy các món ăn được sắp xếp trong buổi tiệc rất phong phú, nhưng anh ấy không hề nếm thử dù chỉ một ít. Mặc dù có đôi khi Giang Hoài sẽ lịch sự chạm ly xã giao với người khác, nhưng chỉ nhấp môi chứ không thực sự uống vào, các vị khách cũng đều nhìn thấy tình trạng của anh nên cũng không miễn cưỡng mời rượu.

Thừa lúc không có ai ở gần, Minh Lam lấy một đĩa salad tôm và trái cây tươi, đưa nó lên gần miệng Giang Hoài, nói: “Anh không thể không ăn gì cả.”

Giang Hoài nói: “Anh không cảm thấy đói.” Những gì anh nói cũng là sự thật. Chấn thương của anh ở vị trí đốt sống cao. Không chỉ tay chân bị liệt, mà dạ dày cũng mất cảm giác đói.

“Nhưng trên thực tế cơ thể anh đã đói rồi.” Giọng cô bướng bỉnh hơn bao giờ hết. “Buổi tiệc không thể kết thúc trong một thời gian ngắn, anh phải tiếp tục ở đây rất lâu.”

Giang Hoài nói: “Mang bao tay chuyên dụng vào giúp anh.”

Minh Lam lấy một bộ dụng cụ chuyên dụng từ sau xe lăn, nhanh chóng đeo lên tay phải Giang Hoài, sau đó lấy một chiếc muỗng nhỏ có tay cầm khá to và dài gắn vào bao tay. Một tay vẫn cầm đĩa salad, giữ nó ở vị trí thuận tiện cho Giang Hoài chạm đến. Tuy vẻ mặt Giang Hoài có một chút không tình nguyện, nhưng cũng dùng hết đĩa salad nhỏ này.

“Nước này.” Minh Lam đặt đĩa sang một bên và đưa cho anh một ly nước khoáng.

Giang Hoài kháng cự: “Món salad vừa ăn lúc nãy cũng có một chút hàm lượng nước. Bây giờ anh không khát.”

“Hôm nay anh vẫn chưa uống đủ lượng nước tiêu chuẩn.” Làm sao Minh Lam không hiểu được nỗi bận tâm của Giang Hoài, nhưng cô không thể không nghĩ đến sức khỏe của anh ấy được.

Lần này cô không thuyết phục thành công. Giang Hoài nghiêm mặt nói: “Anh thà chấp nhận một hộ lý không đủ tiêu chuẩn còn hơn là chịu đựng một cấp dưới không vâng lời. Anh nhắc lại lần nữa – Anh không khát.”

Minh Lam không nói gì. Thời Vi có thể đã tiếp đón khách xong, đúng lúc này đi tới, Minh Lam nhìn thấy thế, cô tiến lên một bước và đưa cốc nước về phía Thời Vi, gần như đẩy mạnh cốc vào tay cô ấy. Đôi mắt cô buông xuống, nghẹn ngào cố nén nước mắt và nói: “Giao Giang Hoài lại cho cậu.”

Tuy đã chạy đi nhưng cô vẫn không đi quá xa. Sau khi dừng lại, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía Giang Hoài. Cô thấy Thời Vi cầm ly nước và có vẻ như đang thuyết phục anh. Rốt cuộc anh cũng đồng ý cầm lấy ly, uống vài ngụm.

Cảm giác mà cảnh tượng đó mang lại cho Minh Lam thật phức tạp và mâu thuẫn. Cô cảm thấy vừa mất mác vừa lạc lõng. Cô không muốn cố tìm hiểu xem tại sao lại như vậy, cô chỉ biết rằng, trong giây phút đó cô thật dư thừa, không cần ở lại bên cạnh Giang Hoài làm gì nữa.

Cô nhìn ra sóng biển đang nhấp nhô trong đêm, toàn bộ tâm trí đều trống rỗng. Xung quanh náo nhiệt như vậy, nhưng không liên quan gì đến cô cả. Cô cảm thấy bản thân mình như một chấm đen xấu xí không nên tồn tại trong bức tranh hoa lệ đẹp đẽ đó, tốt nhất là đừng bị người khác nhận thấy, ngay cả khi bị nhìn thấy rồi, đó cũng chỉ là một nét chấm phá vô tình để lại, không có cũng được.

Bỗng nhiên giai điệu âm nhạc vang lên hoà với tiếng sóng biển vang vọng đến tai cô. Thật kỳ lạ, cô không cố tình nhìn lên sân khấu, nhưng trong lòng đã biết được người đang chơi đàn là ai.

Quay đầu lại, quả nhiên…

Cô đang đứng ở một góc rất xa. Nhưng trong ánh đèn rực rỡ, cô vừa nhìn đã thấy rõ Nam Khánh và cây đàn của anh trên sân khấu.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn của anh. Đàn có khung là một ống tròn làm từ trúc nằm ngang, một đầu to, một đầu được vuốt nhỏ hơn một chút, bên trên phía đầu nhỏ hơn có một cần đàn làm bằng gỗ dựng thẳng lên và chỉ có duy nhất một dây đàn xuyên qua cần đàn gắn với khung đàn. Chỉ thấy tay trái Nam Khánh cầm cần đàn đung đưa qua lại, tay phải cầm que gẩy đàn cũng làm bằng trúc gẩy dây đàn, với sự kết hợp của hai tay, tiếng đàn vang lên réo rắt, dư âm triền miên, da diết. Mặc dù Minh Lam biết rất ít về âm nhạc, nhưng khi ở nhà Giang Hoài cô cũng từng đọc một số sách về âm nhạc, cô vẫn biết loại nhạc cụ này có tên là "Độc huyền cầm", đây là một loại nhạc cụ dân gian xưa. Nhạc cụ này có nguồn gốc từ một nhóm dân du mục phương Bắc – Hồ quốc cổ đại (nay là nước Miến Điện), giờ đã trở thành một trong những loại nhạc cụ dân tộc quan trọng của Việt Nam.

Có một số nghệ sĩ khác đang ngồi xung quanh Nam Khánh điều khiển các nhạc cụ khác nhau, ngoài đàn tranh mười sáu dây và một vỏ ốc biển là Minh Lam biết, còn những nhạc cụ dân tộc Việt Nam còn lại thì cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Cô nhìn lên sân khấu, chợt thấy thật mới lạ, cô vô thức dần bước đến gần sân khấu, giai điệu truyền vào tai càng lúc càng rõ ràng hơn. Khi bắt đầu giai điệu, đàn tranh đã tạo ra một vùng biển rộng lớn với những con sóng lấp lánh yên ả, trong khi độc huyền cầm do Nam Khánh diễn tấu giống như một cánh buồm đơn độc đang dần dần ra khơi.

Đến đoạn thứ hai, tiếng thổi ốc biển vang lên, như biển cả bao la đột nhiên nổi gió. Tiếng đàn tranh chợt trở nên hỗn loạn, người chơi đã dùng cả bàn tay trái để quét dây, tạo ra tiếng đàn mạnh mẽ, như cuồng phong bão tố dữ dội trên biển, kèm theo từng đợt sóng dữ dội. Âm thanh của độc huyền cầm da diết triền miên, như tiếng la hét của người thuỷ thủ lạc lỏng giữa dông tố.

Dần dần, tiếng thổi ốc biển nhỏ dần, nhỏ dần, mà tiếng đàn tranh cũng thay đổi từ hỗn loạn thành tao nhã êm ái. Đồng thời, âm thanh độc huyền cầm lớn dần, tất cả âm thanh của những nhạc cụ khác cùng phối hợp hài hoà. Thậm chí Minh Lam còn cảm thấy mình có thể tưởng tượng thấy một chiếc thuyền buồm vừa mới trải qua dông tố, tuy cánh buồm đã bị hư hại, nhưng nó vẫn đang căng buồm đón gió với một tư thái tuyệt đẹp nhấp nhô trên mặt biển xanh lam. Chỉ có duy nhất một người thủy thủ, đứng trên mũi tàu, vẻ mặt cô độc và kiêu ngạo!

Đột nhiên, Minh Lam chuyển ánh mắt từ dây đàn sang khuôn mặt của Nam Khánh, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Khuôn mặt đó giống hệt như khuôn mặt của người thủy thủ mà cô đã tưởng tượng. Tuy anh trắng và mảnh khảnh, không hề giống với hình tượng người thủy thủ ngoài đời, nhưng không nghi ngờ gì nữa, anh chính là "người thuỷ thủ" chân chính của "chiếc thuyền buồm" này.

Sức mạnh tiềm ẩn trong tác phẩm âm nhạc này, ngay cả người ngoại đạo cũng cảm nhận được.

Tay Nam Khánh rời khỏi dây đàn, cầm lấy đàn, chậm rãi đứng dậy cúi đầu.

Tiếng vỗ tay của cô không phải xuất phát từ lịch sự, mà vì không thể không ngạc nhiên trầm trồ khên ngợi trước tiết mục biểu diễn của Nam Khánh.

Nếu trước đó không sắp xếp nhân viên lên dẫn đường giúp Nam Khánh, thì cô gần như sẽ lao lên và tự mình giúp anh rời khỏi sân khấu. Nhân tiện, cô cũng muốn nói với anh rằng cô rất thích tác phẩm và màn trình diễn của anh.

Ánh mắt cô vô thức dõi theo bóng dáng anh, chỉ để nghe xem anh đang nói với nhân viên dẫn đường những gì, anh nói tiếng Việt, dù cô ở ngay gần anh cũng nghe không hiểu.

Sau khi kết thúc tiết mục, cô chợt cảm thấy một nỗi buồn man mát đang lan toả trong lòng. Xoay người, cô định tránh xa đám đông và đi dạo ven bờ biển. Bờ biển ở đây rất dài, tuy buổi tiệc rất hoành tráng, nhưng cũng chỉ chiếm một khu vực rất nhỏ. Cô có rất nhiều chỗ để "trốn".

“Minh Lam.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cô, cô đã ở cách đám đông khá xa. Khi nghe giọng của Nam Khánh, cô dừng bước và quay lại, không nghĩ đến việc Nam Khánh có thể nhìn thấy hay không, nhưng cô vẫn mỉm cười theo bản năng: “Sao anh lại ở đây?”

Đầu tiên Nam Khánh quay sang người nhân viên và nói với anh ta điều gì đó. Sau khi người đó rời đi, anh mỉm cười nói: “Tôi đến tham gia buổi tiệc khai trương khách sạn, chính cô đến đưa thiệp mời cho tôi mà.” Anh giả vờ như không hiểu câu hỏi của cô.

Minh Lam cũng không vạch trần anh, chỉ nói: “Đây không phải là nơi tổ chức buổi tiệc.”

“Vậy sao?” Giọng anh đề cao lên, nhưng vẻ mặt anh không hề có vẻ gì là ngạc nhiên. “Tôi không biết, tôi đã nhờ cậu nhân viên dẫn tôi đến đây đấy.”

“Thật à? Anh không nói với cậu ấy anh muốn đi đâu sao?” Những nhân viên của khách sạn Nguyệt Hà đều trải qua tuyển chọn, sao lại có thể bất cẩn thế chứ.

“Có nói mà.” Anh mở gậy dẫn đường, bước chậm về phía trước. “Tôi hỏi cậu ta có biết hộ lý của anh Giang đang ở đâu không, thế rồi anh ta đưa tôi đến đây. À, còn nữa, hóa ra tốc độ đi bộ bình thường của cô nhanh thật đấy, chúng tôi đuổi theo thật là mệt.”

Lời anh nói khiến Minh Lam càng cảm thấy khó hiểu: “Anh tìm tôi à?”  

“Những người ở đây ngoại trừ Giang Hoài, tôi chỉ quen biết cô thôi.” Anh nói rất hiển nhiên. “Hôm nay chắc anh ấy phải bận rộn tiếp khách, như anh ấy đã nói lúc nãy, đây không phải là thời điểm thích hợp để chúng tôi trò chuyện. Tôi cũng không muốn làm phiền anh ấy.”

Minh Lam cảm thấy lời này có vẻ gượng ép, nhưng hầu như không thể bắt bẻ được. Người đàn ông tên Nam Khánh này, sau vài lần tiếp xúc, tính tình thường thay đổi thất thường, nhưng nhìn chung không làm người khác khó chịu. Một người mất đi ánh sáng từ khi còn là thiếu niên lại lạc quan bước tiếp chứ không chìm đắm trong sự tự ti hối tiếc như anh, quả thật hiếm có.    

Minh Lam nhìn anh dùng gậy dò đường di xuống bãi biển, bước đi cực kì cẩn thận, cô cũng sợ anh sẽ bước đến vùng bị sóng dạt vào, liền nói: “Nếu anh tin tôi, thì đi theo tôi.”  

Nam Khánh gấp gậy dò đường lại: “Sao lại không chứ?”

Minh Lam thả chậm bước chân, tiếp tục dẫn anh đi trên bờ cát.

“Tôi đã nghe nhạc của anh.” Cô vừa đi vừa nói. “Tôi không biết nên hình dung như thế nào, tóm lại, tôi rất cảm động.”

“Ồ?” Anh nói. “Nó có làm cô khóc không?”

“Không.” Cô thành thật trả lời. “Cảm xúc trong bài hát này khác.”

“Cô nói xem.” Anh trông có vẻ rất hứng thú. “Cô cảm thấy thế nào?”

“Tôi không nói rõ được, chỉ cảm thấy hình như mình nhìn thấy được cánh buồm kia, cũng thấy được người trên thuyền.”

Nam Khánh không đáp lại ngay. Sau một lúc, anh nói: “Khi tôi phát hành album đầu tiên, một số nhà phê bình đã nhận xét về tác phẩm của tôi. Nói chung là giai điệu rất đẹp, nhưng vẫn thiếu một chút sắc thái.”

Minh Lam lập tức vặn lại: “Đó là do bọn họ không hiểu.”

Nam Khánh chỉ mỉm cười.

Minh Lam cho rằng anh đang cười nhạo việc người ngoài ngành như cô lại dám chỉ trích những nhà chuyên môn trong nghề, cô không thể không nói: “Sắc thái của âm nhạc là gì? Có đơn giản như màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím không? Không! Nó là một định nghĩa trừu tượng. Nhất định bọn họ cho rằng…” Cô nhỏ giọng, cảm thấy mình quá vô ý và không nghĩ đến việc đã chạm đến khuyết điểm của người khác.

Nam Khánh hơi cau mày, như thể đang nghĩ về lời nói của cô, rồi dần dần trở lại bình thường. “Tôi không thể không thừa nhận, có rất nhiều lúc, tôi cũng nghĩ giống như vậy.”

“Tôi đoán đêm nay nhất định có rất nhiều sao, rất sáng nữa.” Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời "nhìn" một lúc thật lâu.

“Hả?” Cô cũng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bầu trời đầy sao. “Anh giỏi thật đấy!”      Cô phục rồi.

“Bởi vì tiếng sóng biển rất hay.” Anh khẽ nói.

Minh Lam nhắm mắt lại, bên tai là tiếng sóng biển đang khẽ vỗ vào bờ, rì rào yên ả như một bài hát.

“Cô có đói không?”

“Hả?” Minh Lam mở to mắt, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Nam Khánh, cô không nhịn được cười lên tiếng. Người đàn ông này thực sự hài hước, một phút trước vẫn còn như một nhà thơ sâu sắc, một phút sau thì biến thành một đứa trẻ nghịch ngợm.

“Tôi đói rồi.” Cô nói.

“Vậy tốt, dẫn tôi quay lại buổi tiệc thôi.” Nam Khánh mỉm cười. “Tôi cũng đói rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương