Mùa Thu Màu Hạt Dẻ
-
Chương 50
Thiên tỉnh dậy khi nắng đã dọi vào phòng làm việc của anh sáng rực, đưa tay đấm nhè nhẹ lên đầu, anh uể oải ngồi dậy.
Đêm qua anh say quá sức. Nhưng không hiểu sao anh vẫn còn biết đường về nhà. Lắc lắc đầu Thiên chợt nhớ…
Hình như hồi tối này khi bước vào phòng, anh ngã xuống sàn, Nhật Phượng đến đỡ anh lên, anh gạt cô té ngửa, sao lúc đó anh giận cô kỳ cục vậy kìa! Phượng đâu rồi ấy nhỉ? Anh chạy vào phòng ngủ, chiếc giường trống trơn, cô đâu rồi? Phượng bệnh mà… Sao hồi tối anh nặng tay dữ vậy. Hốt hoảng Thiên chạy xuống nhà. Anh gọi to:
- Nhật Phượng! Nhật Phượng ơi!
Vòng xuống bếp Thiên hỏi:
- Phượng đâu dì Chín?
- Cổ đi làm rồi.
- Sao lại đi làm kỳ vậy?
- Cổ chờ hoài cậu không dậy, thì phải đi làm một mình, chớ sao kỳ.
Thiên quạu lên:
- Phượng đang bệnh. Dì không biết sao?
Giọng dì Chín ôn tồn:
- Biết. Nhưng bệnh như cổ nằm hoài cũng chán. Phải đi tới đi lui chớ. Với lại dì Chín nghĩ, kể chuyện cổ tích cho con nít nghe tốt cho cô Phượng lúc này. Nhờ ba cái chuyện đó cổ vui vẻ trẻ trung hoài. Cậu phải săn sóc, chiều cổ hơn trước mới phải. Tội nghiệp! Mệt lắm. Lần đầu mà. Cổ biếng ăn mất ngủ nhưng không biết gì hết, cứ nghe lời bác sĩ nói là suy nhược thần kinh. Khổ ơi là khổ. Sáng nay dì Chín không hỏi làm sao biết… hơn cả tháng rồi.
Nghe dì Chín nói úp úp mở mở, Thiên cau mày:
- Dì nói gì vậy?
- Thì… cái thai chớ cái gì.
Thiên giật thót người:
- Phượng… Phượng có… có rồi à?
Nghe Thiên lắp bắp như cà lăm, bà Chín bật cười:
- Cậu này vô tâm thiệt. Bởi vậy làm thân đàn bà khổ hơn ai hết, chồng chả để ý cái gì cả…
Toát mồ hôi Thiên quay cuồng đầu óc, hồi tối lúc mơ mơ màng màng anh nghe như có tiếng Phượng khóc. Nếu đúng như dì Chín nói thì anh quả là người chồng không ra gì, đang lúc cần chia sẻ với vợ nhất anh lại ghen tuông hất hủi vợ. Mà Phượng đâu có lầm lỗi gì đâu chớ! Nhớ tới cái gạt tay làm Phượng té hồi tối anh lại giật mình. Thôi chết rồi! Không biết có sao không nữa!
Vội vàng anh chạy vào nhà cầm điện thoại. Anh muốn nghe tiếng nói của vợ, dầu là lời cô giận dỗi:
- Alô! Cho tôi gặp Nhật Phượng.
- Nhật Phượng không có đi làm. Cô ấy nghỉ ốm cả tuần rồi.
- Chị… kiếm lại giùm xem. Hôm nay Nhật Phượng đi làm mà.
- Ô hô hô! Ông bạn ơi! Tụi tôi kiếm rồi. Nhật Phượng vắng. Hết chuyện.
Thiên không giận các cô bạn của Phượng nhưng anh hoảng sợ khi anh nghe nói cô không đi làm. Vậy cô đi đâu? Dám cô bỏ anh đi vì giận chuyện hồi tối lắm.
Rồi Thiên chợt sững sờ khi nhớ sáng nay Nhã cũng dọn đi nơi khác.
Trời ơi! Có khi nào, có khi nào em bỏ anh để trở về với Nhã không?
Không! Không bao giờ! Vì em yêu anh và em đang mang con của anh trong bụng mà.
Thấy Thiên ngồi như chết rồi trên salon, bà Mẫn Quyên nói:
- Con nên ăn chút gì dằn bụng rồi trở qua nhà bên ấy xem sao. Giận chồng thì về cha mẹ chứ nó chẳng đi đâu mà lo giữ vậy.
Anh đau khổ:
- Không hiểu ma quỷ nào xui mà hôm qua con lại đối xử với Nhật Phượng tệ quá thế. Đã vậy con còn xô cô ấy té ra đất nữa chứ!
Bà Quyên lo lắng:
- Con xô Phượng té thật à? Con nhỏ ăn ngủ không được, ốm yếu như ngọn cỏ. Mày mà nặng tay như thế có bề gì thì ân hận đã muộn rồi con ạ!
Nhìn Thiên với cái nhìn dò xét bà nói:
- Mày nghi ngờ nó với thằng Nhã phải không? Sao tệ thế con? Con Phượng không phải như con nghĩ đâu. Nghi vợ như vậy tội lắm! Nhất là lúc nó đang ốm nghén.
Càng nghe mẹ nói, Thiên càng xót cả lòng. Anh ôm đầu rầu rĩ nhưng tai vẫn cố gắng không bỏ xót lời nào:
- Nếu con Phượng xấu tánh, đời nào mẹ để thằng Nhã ở đây. Không ngờ con đa nghi quá.
Thiên biện hộ:
- Mẹ không biết thằng Nhã khiêu khích con ra mặt, nó cũng đâu buông tha Phượng đâu. Tốt nhất từ đầu không nên cho nó ở nhà mình.
Bà Quyên thở dài:
- Thật ra lúc cho nó ở là mẹ nghĩ tới gia đình anh Bình và con Ánh Tiên. Có ai ngờ đâu nó gạt con người ta ra một cách gọn ơ. Tánh Nhã thế mà xạo. Thật tình cỡ tuổi này mẹ cũng chưa hiểu được người như nó.
Thiên rành rọt nói:
- Con thì hiểu rồi. Vừa hiểu lúc chạy xe đi tìm Nhật Phượng đấy thôi.
Đang nói ngon trớn, Thiên bỗng nhíu mày khi nghe tiếng chuông ngoài cổng. Anh chạy vội ra mở cửa.
Đêm qua anh say quá sức. Nhưng không hiểu sao anh vẫn còn biết đường về nhà. Lắc lắc đầu Thiên chợt nhớ…
Hình như hồi tối này khi bước vào phòng, anh ngã xuống sàn, Nhật Phượng đến đỡ anh lên, anh gạt cô té ngửa, sao lúc đó anh giận cô kỳ cục vậy kìa! Phượng đâu rồi ấy nhỉ? Anh chạy vào phòng ngủ, chiếc giường trống trơn, cô đâu rồi? Phượng bệnh mà… Sao hồi tối anh nặng tay dữ vậy. Hốt hoảng Thiên chạy xuống nhà. Anh gọi to:
- Nhật Phượng! Nhật Phượng ơi!
Vòng xuống bếp Thiên hỏi:
- Phượng đâu dì Chín?
- Cổ đi làm rồi.
- Sao lại đi làm kỳ vậy?
- Cổ chờ hoài cậu không dậy, thì phải đi làm một mình, chớ sao kỳ.
Thiên quạu lên:
- Phượng đang bệnh. Dì không biết sao?
Giọng dì Chín ôn tồn:
- Biết. Nhưng bệnh như cổ nằm hoài cũng chán. Phải đi tới đi lui chớ. Với lại dì Chín nghĩ, kể chuyện cổ tích cho con nít nghe tốt cho cô Phượng lúc này. Nhờ ba cái chuyện đó cổ vui vẻ trẻ trung hoài. Cậu phải săn sóc, chiều cổ hơn trước mới phải. Tội nghiệp! Mệt lắm. Lần đầu mà. Cổ biếng ăn mất ngủ nhưng không biết gì hết, cứ nghe lời bác sĩ nói là suy nhược thần kinh. Khổ ơi là khổ. Sáng nay dì Chín không hỏi làm sao biết… hơn cả tháng rồi.
Nghe dì Chín nói úp úp mở mở, Thiên cau mày:
- Dì nói gì vậy?
- Thì… cái thai chớ cái gì.
Thiên giật thót người:
- Phượng… Phượng có… có rồi à?
Nghe Thiên lắp bắp như cà lăm, bà Chín bật cười:
- Cậu này vô tâm thiệt. Bởi vậy làm thân đàn bà khổ hơn ai hết, chồng chả để ý cái gì cả…
Toát mồ hôi Thiên quay cuồng đầu óc, hồi tối lúc mơ mơ màng màng anh nghe như có tiếng Phượng khóc. Nếu đúng như dì Chín nói thì anh quả là người chồng không ra gì, đang lúc cần chia sẻ với vợ nhất anh lại ghen tuông hất hủi vợ. Mà Phượng đâu có lầm lỗi gì đâu chớ! Nhớ tới cái gạt tay làm Phượng té hồi tối anh lại giật mình. Thôi chết rồi! Không biết có sao không nữa!
Vội vàng anh chạy vào nhà cầm điện thoại. Anh muốn nghe tiếng nói của vợ, dầu là lời cô giận dỗi:
- Alô! Cho tôi gặp Nhật Phượng.
- Nhật Phượng không có đi làm. Cô ấy nghỉ ốm cả tuần rồi.
- Chị… kiếm lại giùm xem. Hôm nay Nhật Phượng đi làm mà.
- Ô hô hô! Ông bạn ơi! Tụi tôi kiếm rồi. Nhật Phượng vắng. Hết chuyện.
Thiên không giận các cô bạn của Phượng nhưng anh hoảng sợ khi anh nghe nói cô không đi làm. Vậy cô đi đâu? Dám cô bỏ anh đi vì giận chuyện hồi tối lắm.
Rồi Thiên chợt sững sờ khi nhớ sáng nay Nhã cũng dọn đi nơi khác.
Trời ơi! Có khi nào, có khi nào em bỏ anh để trở về với Nhã không?
Không! Không bao giờ! Vì em yêu anh và em đang mang con của anh trong bụng mà.
Thấy Thiên ngồi như chết rồi trên salon, bà Mẫn Quyên nói:
- Con nên ăn chút gì dằn bụng rồi trở qua nhà bên ấy xem sao. Giận chồng thì về cha mẹ chứ nó chẳng đi đâu mà lo giữ vậy.
Anh đau khổ:
- Không hiểu ma quỷ nào xui mà hôm qua con lại đối xử với Nhật Phượng tệ quá thế. Đã vậy con còn xô cô ấy té ra đất nữa chứ!
Bà Quyên lo lắng:
- Con xô Phượng té thật à? Con nhỏ ăn ngủ không được, ốm yếu như ngọn cỏ. Mày mà nặng tay như thế có bề gì thì ân hận đã muộn rồi con ạ!
Nhìn Thiên với cái nhìn dò xét bà nói:
- Mày nghi ngờ nó với thằng Nhã phải không? Sao tệ thế con? Con Phượng không phải như con nghĩ đâu. Nghi vợ như vậy tội lắm! Nhất là lúc nó đang ốm nghén.
Càng nghe mẹ nói, Thiên càng xót cả lòng. Anh ôm đầu rầu rĩ nhưng tai vẫn cố gắng không bỏ xót lời nào:
- Nếu con Phượng xấu tánh, đời nào mẹ để thằng Nhã ở đây. Không ngờ con đa nghi quá.
Thiên biện hộ:
- Mẹ không biết thằng Nhã khiêu khích con ra mặt, nó cũng đâu buông tha Phượng đâu. Tốt nhất từ đầu không nên cho nó ở nhà mình.
Bà Quyên thở dài:
- Thật ra lúc cho nó ở là mẹ nghĩ tới gia đình anh Bình và con Ánh Tiên. Có ai ngờ đâu nó gạt con người ta ra một cách gọn ơ. Tánh Nhã thế mà xạo. Thật tình cỡ tuổi này mẹ cũng chưa hiểu được người như nó.
Thiên rành rọt nói:
- Con thì hiểu rồi. Vừa hiểu lúc chạy xe đi tìm Nhật Phượng đấy thôi.
Đang nói ngon trớn, Thiên bỗng nhíu mày khi nghe tiếng chuông ngoài cổng. Anh chạy vội ra mở cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook