Mùa Thu Màu Hạt Dẻ
-
Chương 4
Tiếng cười ồn ào lẫn tiếng khui bia tạo thành âm thanh khó chịu. Phượng địng kéo bé Hoài Tú ra ngoài thì Thiên lại gọi to:
- Ba mẹ Hoài Tú đâu? Ra chụp với con gái vài "pô" chứ! Mau lên! Mau lên! Đan Tâm đâu rồi!
Phải chờ gần 5 phút mới thất Đan Tâm lôi chồng đến. Mặt mày đỏ ké, anh ta bế con gái lên và hôn nó. Hoài Tú nhăn mặt đẩy ba nó ra vì mùi rượu nồng nặc. Đan Tâm cười giục Thiên:
- Anh chụp lè lẹ đi!
Anh chụp đúng một pô" rồi hất mặt bảo Phượng:
- Dẫn Hoài Tú ra vườn.
Thở phào nhẹ nhỏm Phượng kéo Tú ra ngay, cô hỏi nhỏ:
- Con thích ăn gì?
- Con thích uống bia.
- Hả?
Nghe Phượng ngạc nhiên, Hoài Tú nhắc lại:
- Bia trong lon đó, bộ cô không biết sao?
- Không. Cô không biết
Nghĩ rằng nói không Hoài Tú sẽ bỏ qua, ai ngờ con bé vòi vĩnh:
- Cô vào nhà đem bia cho con. Bia lon chả lụa. Cô với con nhậu.
Nhật Phượng lỡ khóc lỡ cười, cô chưa biết tính sao thì Tú lại đòi:
- Lấy bia đi cô Phượng. Con thích mà!
- Này! Này! Lại vòi vỉnh gì đó Hoài Tú. Chuẩn bị cậu chụp cho hết cuộc phim.
- Con không chụp nữa đâu!
- Đừng chướng nhé! Cậu Thiên chớ không phải bố mẹ hay... cô Phượng đâu! Ra hòn non bộ chụp với cô giáo một "pô". Nhanh!
Hoài Tú im ra, đứng dậy nó riu ríu đi theo Thiên, thấy Phượng vẫn ngồi ì trên ghế đá,anh ta chắc lưỡi nhắc:
- Mời cô ra ngồi với Hoài Tú...
Nghe giọng nói của Thiên, Phượng ghét cay ghét đắng. Dưới mắt anh ta, cô có khác chi cái hòn non bộ làm nền cho bức ảnh anh ta sắp chụp con bé Tú. Dịu dàng Nhật Phượng nói:
- Anh chụp chung với bé Tú thì đúng hơn. Vì anh là cậu Thiên của Hoài Tú mà.
- Cô sử dụng máy được chứ?
- Không đến nỗi để anh bị mất đầu, hay cụt chân.
Thiên nhếch môi cười:
- Đúng là giọng điệu trẻ con. Xem cô chụp như thế nào
Dứt lời Thiên đưa máy cho Phượng rồi đến ngồi kến bên Hoài Tú bên hòn non bộ. Mắt anh ta nghịch ngợm nhìn như xoáy vào cô, khiến Phượng có cảm giác mình như người bị... canh để chụp hình chứ không phải anh ta.
Cô lên giọng để khỏi ngượng:
- Cười lên đi Hoài Tú! Cô đếm à nhe...
- Con nhe răng nãy giờ mỏi miệng gần chết. Cô đếm mau đi!
Câu nói của Hoài Tú làm Thiên bật cười thật tươi, Phượng bậm môi bấm máy, lòng hả hê khi nghĩ mình vừa chụp được một con đười ươi.
- Bây giờ tới cô Phượng với Hoài Tú...
Nhật Phượng lắc đầu:
- Chụp con bé một mình đi. Ngày sinh nhật của nó mà hầu như nó không được gì cả!
Chẳng cần phải khách sáo mời lơi thêm một lời nào nữa. Thiên huýt gió ra hiệu Hoài Tú theo mình.
Nhật Phượng trở vào nhà tìm Đan Tâm, cô nghĩ mình về ở thời điểm này là tốt nhất. Dù rất muốn gặp riêng Nhã để trò chuyện nhưng Phượng cũng nhận ra nơi đây không phải là chỗ hò hẹn. Tình cờ gặp lại nhau, tay đan tay nhau trong phút chốc, đủ tối về nằm mộng rồi.
Kiếm vòng vòng chẳng thấy Tâm đâu, Phượng vào phòng học của Hoài Tú để lấy cái ví, cô thấy Nhã ngồi đó. Anh đứng bật dậy:
- Anh tìm em nãy giờ. Đi đâu vậy?
- Em đưa Hoài Tú ra vườn cho anh Thiên chụp hình. Bây giờ em về.
- Sao lại về?
- Em không thích ồn ào kiểu ăn nhậu như vầy!
- Anh cũng ghét!
Nhật Phượng buột miệng:
- Sao lúc nãy em thấy anh say sưa nói, không thấy cả em mà.
Nhã cười cười:
- Xã giao mà em. Dù gì cũng mang tiếng Việt Kiều, không nói người ta cũng hỏi hỏi, buộc phải nói.
Nghe Nhã nhắc tới từ Việt Kiều với vẻ tự hào, tự nhiên Phượng hơi mặc cảm. Biết đâu anh đã nghĩ cô dễ dãi cho anh cầm tay, ngồi nghe anh nói nhừng lời thật ngọt chỉ vì anh là Việt Kiều.
Nhật Phượng nghiêm mặt:
- Chắc anh cũng nghĩ rằng vì anh là Việt Kiều nên em... nên em mới có tình cảm và mau chóng thân thiện với anh?
Nhíu mày lại, Nhã bất bình:
- Đừng bao giờ nghĩ như vậy, anh sẽ rất buồn và mặc cảm.
- Mặc cảm à. Anh mặc cảm về chuyện gì chứ?
Giọng Nhã trở nên khô khan:
- Thiên hạ cho rằng đàn ông Việt Nam ở xứ người không đủ khả năng cưới vợ, nên phải trở về quê để tìm người... nâng khăn sửa túi. Gặp em tự nhiên nhữnh tình cảm xưa cũ anh tưởng đã mất nghìn đời, bỗng dưng sống lại thật kì diệu. Anh vẫn là anh hồi xưa, và em cũng là con bé " Đuôi gà xước " thuở nào. Nếu vênh váo khoác lên mình cái mác" Việt Kiều có lẽ anh không dám đến thăm Nhật Vi thường xuyên, để thắc thỏm ngóng trong em đâu. Em có tin anh không?
Nhật Phượng làm thinh, Nhã nói tiếp:
- Mình đi tới một quá nào đó vừa nghe nhắc vừa nói chuyện chắc thích hơn ở đây nhiều.
Đề nghị của anh hợp ý cô vô cùng nhưng Phượng chợt dè dặt:
- Tối lắm rồi, em phải về để chị Linh trông. Ngày mai chủ nhật, mời anh Nhã tới nhà chơi.
- Ngày mai anh có hẹn với Thiên đi Vũng Tàu.
Nghe nhắc tới Thiên, bỗng dưng cô hơi trề môi ra vừa lúc anh ta vào tới.
- Tôi biết thế nào cũng có ít nhất... 2 người ở đây mà. Xin lỗi, làm phiền tí nghen. Cô dỗ Hoài Tú ngủ dùm tôi...
Nhật Phượng chợt cáu kỉnh:
- Xin lỗi, đó không phải là phần việc của tôi, tôi là khách mời như mọi người.
Giọng Thiên dịu lại:
- Tôi biết, tôi biết. Đan Tâm xem cô như em gái, vì vậy tôi mới dám nhờ chứ... Cô làm ơn dùm, con bé khóc i ỉ trên lầu, bố mẹ nó chẳng biết lẩn ở đâu mất, nó đòi có cô Phượng chứ không cần cậu Thiên. Khổ ghê!
Nhình gương mặt thểu nảo của Thiên rồi lại ngó gương mặt thản nhiên bất biến của Nhã, Nhật Phượng miễn cưỡng đứng dậy. Cô bỗng giận Thiên và cả Nhã nữa.
Vào phòng ngủ của Hoài Tú, cô thấy con bé ngồi trên giường quần áo chưa thay ra, nước mắt lưng tròng. Tú thút thít khóc:
- Con ghét sinh nhật lắm, ghét lắm kìa! Sinh nhật của bạn Mỹ Khuyên vui ơi là vui. Mẹ bạn ấy mua bánh kẹo với nấu chè đậu xanh thôi mà ngon ơi là ngon, các bạn với con giỡn tha hồ. Còn sinh nhật con không có bạn nào hết. híc! híc
- Đừng khóc nữa, cô Phượng thương. Bây giờ thay áo ra ngủ với búp bê.
- Cô Phượng ngủ với con.
- Nhưng con đã ăn gì chưa?
- Cậu Thiên cho con ăn rồi. Cô Phượng nằm xuống với con... đi mà.
Con bé vua nhõng nhẻo được dịp làm tình làm tội người khác rồi đây. Nghĩ cũng thấy thương, ba mẹ suốt ngày lao vào làm ăn, không có thời gian chăm sóc dạy bảo con, đến cả buổi sinh nhật con nhỏ cũng biến thành buổi chiêu đãi dành cho người lớn.
Bẹo má Hoài Tú, cô nghiêng người nằm xuống kế bên. Nó lại sắp vòi vĩnh nữa đây...
- Cô Phượng đọc truyện cho con nghe.
- Truyện gì bây giờ nhóc con?
- Đôremon! Cậu Thiên mới mua đó.
Với tay lấy cuốn truyện trên đầu nằm. Nhật Phượng kiên nhẫn đọc để dỗ giấc cho Hoài Tú. Thường ngày cô cũng mê truyện thiếu nhi lắm, sao hôm nay cô không thích thú gì hết. Nằm nhơi nhơi chuyện chú mèo bằng máy thông minh, chợt cô ước ao mình có được một cố vấn như... Đôremon để tha hồ hỏi nhừng thắc mắc riêng tư và được giải thích thỏa đáng.
Phượng bỗng cười một mình. Cô sắp trở nên trẻ con hơn cả Hoài Tú rồi đây!
Bỏ quyển truyện xuống, Nhật Phượng duỗi đôi chân trần, vươn vai lăn một vòng trên giường nệm. Vừa chống 2 tay ra sau để ngồi dậy cô đã ngượng cứng cả người khi thấy Thiên khoanh tay đứng dựa vào cửa phòng nhìn cô... Chỉ có trời mới biết gã bất lịch sự này đứng đây từ đời kiếp nào.
Len lén kéo cái váy đầm bị tốc lên phiá trên đầu gối. Phượng xỏ chân vào đôi giày bít gót nhọn, mặc kệ Thiên lững thững bước vào.
Anh ta lấy mấy cái gối tấn xung quanh Hoài Tú, rồi thì thầm:
- Công chúa quậy... ngủ rồi. Mình đi xuống thôi Phượng, Nhã đang chờ ngoài vườn. Thật cậu cháu tôi làm phiền 2 người quá!
Phượng làm thinh đi phiá trước, Thiên vừa lẽo đẽo theo sau vừa tán:
- Phượng đọc truyện nghe thích ghê, tôi còn mê nói chi bé Tú. Ước gì mỗi đêm có người đọc truyện cho mình nghe nhỉ?
Nhật Phượng lạnh lùng:
- Điều đó dễ mà, cần gì anh phải ước. Đêm nào radio lại không có chương trình " Đọc truyện đêm khuya ".
- Có chắc là đêm nào cũng có không?
- Nếu anh yêu cầu, chắc mỗi đêm họ đọc truyện cổ tích dành cho người lớn... cà chớn nữa đấy!
Thiên tỉnh bơ đáp lại:
- Cô sao trò vậy! Ba gai không chỗ nào chê hết.
Nhật Phượng bước đi tới khoảng sân để xe, tự ái chợt nổi lên đùng đùng, cô sẵng giọng:
- Nhờ anh nhắn với chị Tâm và... anh Nhã là tôi về, muộn rồi. Cám ơn buổi tiệc sinh nhật lạ lùng!
Thiên hoảng lên khi thấy cô dẫn xe ra:
- Trời đất ơi! Phượng mà về chắc thằng Nhã... dần tôi nhừ tử. Nãy giờ tôi đùa, Phượng đừng giận.
- Anh Nhã dần anh hay không là chuyện của 2 người. Tôi mệt quá rồi! Nói thật nếu không vì Hoài Tú tôi đã về từ lâu. Chẳng hiểu sao chị Đan Tâm lại tổ chức sinh nhật cho con kiểu gì kì vậy?
Liếc vội Thiên một cái, thấy anh ta cau mày. Phượng biết mình đã đi hơi xa vào chuyện gia đình người khác, nên cô giả lả:
- Xin lỗi! Tôi lắm điều quá! Tại thấy bé Hoài Tú khóc vào ngày sinh nhật nên... nên...
- Tôi hiểu ý tốt của Phượng. Mỗi người có một sở thích, một quan niệm sống riêng. Đan Tâm có mục đích và cách nghĩ hoàn toàn. Chậc! Phải nói thế nào nhỉ? À! Tâm làm việc gì cũng có mục đích cụ thể. Cái mục đích ấy thiên về vật chất hơn tinh thần. Buổi sinh nhật này thể hiện rõ điều đó phải không?
Nhật Phượng né tránh:
- Tôi đâu biết!... Xin phép anh Thiên tôi về. Chúc anh ngày chủ nhật thật đẹp.
- Không được! Cô chưa ăn uống chút gì hết mà. Bọn tôi đã bày một cái bàn nhỏ ngoài vườn. Ở đó bảo đảm không ồn ào và rất nên thơ. Ở lại chừng nữa tiếng cũng được. Ở lại đi Nhật Phượng!
Anh ta gọi tên cô nghe lạ làm sao. Bất giác Phượng quay lại nhìn Thiên, rồi cô vội vã chối từ.
- Cám ơn.. lòng hiếu khách của anh. Tốt hơn hết để tôi về.
- Chậc! Tôi phải vào nói Nhã tiễn cô tận nhà cho có bạn... đường mới được.
- Không cần phiền anh Nhã vậy đâu anh Thiên. Chúc.. Ở lại vui tới tàn cuộc.
Nhật Phượng phóng xe như điên trên đường, cô không hiểu vì sao mình lại chối từ trở vào gặp Nhã. Phải tại cô muốn làm nũng với anh không? Ôi! Trái tim cô lộn xộn quá!Cô luôn luôn kênh kiệu, phách lối với đám sinh viên đàn anh trong khoa, lẽ nào cô lại để Nhã bắt trúng mạnh mình nhanh đến thế. Anh thừa mọi tiêu chuẩn để làm người khác phải xiêu lòng, điều đó bản thân cô biết rất rỏ, nhưng không phải vì vậy mà cô mau chóng dễ dãi với anh đâu. Cô sợ hình ảnh tuyệt đẹp của anh trong lòng cô bao năm nay sẽ đổ vỡ vì những thực tế khe khắt ngoài đời. Giống như lúc nãy, Phượng giận Nhã biết bao nhiêu khi anh im ỉm để mặc gã mắc dịch Thiên sai cô lên lầu dỗ bé Tú ngủ. Sao kỳ vậy? Hay tại anh sợ lên tiếng sẽ trở ngại cho cô trong việc dạy kèm bé Hoài Tú sau này? Chắc là như vậy! Tạm bằng lòng với lý giải của mình, Nhật Phượng bớt ga cho xe chạy chậm lại, cô chợt thở dài... dầu sao sao thì cô vẫn giận, vẫn buồn Nhã. Tình yêu phải là điều gì đó, đẹp lắm, hoàn hảo lắm, hoàn thiện lắm kia mà. Khốn khổ sao lúc cô gần được nghe tiếng yêu đầu đời, thì gã quỷ Thiên ấy y như... thiên lôi xồng xộc vào kéo cô ra đặt trước thực tế phũ phàng của công việc, của cơm áo, gạo tiền.
Sao cô ghét gã cậu... trời gầm của con bé Hoài Tú đến thế cơ chứ? Toàn phá bĩnh không thôi, mà làm như tử tế lắm.
Ấm ức Nhật Phượng lại tăng tốc độ, đêm nay về nhà cô sẽ khó ngủ. Ai sẽ cấm cô thao thức để nhớ lại những lời rất dễ thương của Nhã chứ.
- Ba mẹ Hoài Tú đâu? Ra chụp với con gái vài "pô" chứ! Mau lên! Mau lên! Đan Tâm đâu rồi!
Phải chờ gần 5 phút mới thất Đan Tâm lôi chồng đến. Mặt mày đỏ ké, anh ta bế con gái lên và hôn nó. Hoài Tú nhăn mặt đẩy ba nó ra vì mùi rượu nồng nặc. Đan Tâm cười giục Thiên:
- Anh chụp lè lẹ đi!
Anh chụp đúng một pô" rồi hất mặt bảo Phượng:
- Dẫn Hoài Tú ra vườn.
Thở phào nhẹ nhỏm Phượng kéo Tú ra ngay, cô hỏi nhỏ:
- Con thích ăn gì?
- Con thích uống bia.
- Hả?
Nghe Phượng ngạc nhiên, Hoài Tú nhắc lại:
- Bia trong lon đó, bộ cô không biết sao?
- Không. Cô không biết
Nghĩ rằng nói không Hoài Tú sẽ bỏ qua, ai ngờ con bé vòi vĩnh:
- Cô vào nhà đem bia cho con. Bia lon chả lụa. Cô với con nhậu.
Nhật Phượng lỡ khóc lỡ cười, cô chưa biết tính sao thì Tú lại đòi:
- Lấy bia đi cô Phượng. Con thích mà!
- Này! Này! Lại vòi vỉnh gì đó Hoài Tú. Chuẩn bị cậu chụp cho hết cuộc phim.
- Con không chụp nữa đâu!
- Đừng chướng nhé! Cậu Thiên chớ không phải bố mẹ hay... cô Phượng đâu! Ra hòn non bộ chụp với cô giáo một "pô". Nhanh!
Hoài Tú im ra, đứng dậy nó riu ríu đi theo Thiên, thấy Phượng vẫn ngồi ì trên ghế đá,anh ta chắc lưỡi nhắc:
- Mời cô ra ngồi với Hoài Tú...
Nghe giọng nói của Thiên, Phượng ghét cay ghét đắng. Dưới mắt anh ta, cô có khác chi cái hòn non bộ làm nền cho bức ảnh anh ta sắp chụp con bé Tú. Dịu dàng Nhật Phượng nói:
- Anh chụp chung với bé Tú thì đúng hơn. Vì anh là cậu Thiên của Hoài Tú mà.
- Cô sử dụng máy được chứ?
- Không đến nỗi để anh bị mất đầu, hay cụt chân.
Thiên nhếch môi cười:
- Đúng là giọng điệu trẻ con. Xem cô chụp như thế nào
Dứt lời Thiên đưa máy cho Phượng rồi đến ngồi kến bên Hoài Tú bên hòn non bộ. Mắt anh ta nghịch ngợm nhìn như xoáy vào cô, khiến Phượng có cảm giác mình như người bị... canh để chụp hình chứ không phải anh ta.
Cô lên giọng để khỏi ngượng:
- Cười lên đi Hoài Tú! Cô đếm à nhe...
- Con nhe răng nãy giờ mỏi miệng gần chết. Cô đếm mau đi!
Câu nói của Hoài Tú làm Thiên bật cười thật tươi, Phượng bậm môi bấm máy, lòng hả hê khi nghĩ mình vừa chụp được một con đười ươi.
- Bây giờ tới cô Phượng với Hoài Tú...
Nhật Phượng lắc đầu:
- Chụp con bé một mình đi. Ngày sinh nhật của nó mà hầu như nó không được gì cả!
Chẳng cần phải khách sáo mời lơi thêm một lời nào nữa. Thiên huýt gió ra hiệu Hoài Tú theo mình.
Nhật Phượng trở vào nhà tìm Đan Tâm, cô nghĩ mình về ở thời điểm này là tốt nhất. Dù rất muốn gặp riêng Nhã để trò chuyện nhưng Phượng cũng nhận ra nơi đây không phải là chỗ hò hẹn. Tình cờ gặp lại nhau, tay đan tay nhau trong phút chốc, đủ tối về nằm mộng rồi.
Kiếm vòng vòng chẳng thấy Tâm đâu, Phượng vào phòng học của Hoài Tú để lấy cái ví, cô thấy Nhã ngồi đó. Anh đứng bật dậy:
- Anh tìm em nãy giờ. Đi đâu vậy?
- Em đưa Hoài Tú ra vườn cho anh Thiên chụp hình. Bây giờ em về.
- Sao lại về?
- Em không thích ồn ào kiểu ăn nhậu như vầy!
- Anh cũng ghét!
Nhật Phượng buột miệng:
- Sao lúc nãy em thấy anh say sưa nói, không thấy cả em mà.
Nhã cười cười:
- Xã giao mà em. Dù gì cũng mang tiếng Việt Kiều, không nói người ta cũng hỏi hỏi, buộc phải nói.
Nghe Nhã nhắc tới từ Việt Kiều với vẻ tự hào, tự nhiên Phượng hơi mặc cảm. Biết đâu anh đã nghĩ cô dễ dãi cho anh cầm tay, ngồi nghe anh nói nhừng lời thật ngọt chỉ vì anh là Việt Kiều.
Nhật Phượng nghiêm mặt:
- Chắc anh cũng nghĩ rằng vì anh là Việt Kiều nên em... nên em mới có tình cảm và mau chóng thân thiện với anh?
Nhíu mày lại, Nhã bất bình:
- Đừng bao giờ nghĩ như vậy, anh sẽ rất buồn và mặc cảm.
- Mặc cảm à. Anh mặc cảm về chuyện gì chứ?
Giọng Nhã trở nên khô khan:
- Thiên hạ cho rằng đàn ông Việt Nam ở xứ người không đủ khả năng cưới vợ, nên phải trở về quê để tìm người... nâng khăn sửa túi. Gặp em tự nhiên nhữnh tình cảm xưa cũ anh tưởng đã mất nghìn đời, bỗng dưng sống lại thật kì diệu. Anh vẫn là anh hồi xưa, và em cũng là con bé " Đuôi gà xước " thuở nào. Nếu vênh váo khoác lên mình cái mác" Việt Kiều có lẽ anh không dám đến thăm Nhật Vi thường xuyên, để thắc thỏm ngóng trong em đâu. Em có tin anh không?
Nhật Phượng làm thinh, Nhã nói tiếp:
- Mình đi tới một quá nào đó vừa nghe nhắc vừa nói chuyện chắc thích hơn ở đây nhiều.
Đề nghị của anh hợp ý cô vô cùng nhưng Phượng chợt dè dặt:
- Tối lắm rồi, em phải về để chị Linh trông. Ngày mai chủ nhật, mời anh Nhã tới nhà chơi.
- Ngày mai anh có hẹn với Thiên đi Vũng Tàu.
Nghe nhắc tới Thiên, bỗng dưng cô hơi trề môi ra vừa lúc anh ta vào tới.
- Tôi biết thế nào cũng có ít nhất... 2 người ở đây mà. Xin lỗi, làm phiền tí nghen. Cô dỗ Hoài Tú ngủ dùm tôi...
Nhật Phượng chợt cáu kỉnh:
- Xin lỗi, đó không phải là phần việc của tôi, tôi là khách mời như mọi người.
Giọng Thiên dịu lại:
- Tôi biết, tôi biết. Đan Tâm xem cô như em gái, vì vậy tôi mới dám nhờ chứ... Cô làm ơn dùm, con bé khóc i ỉ trên lầu, bố mẹ nó chẳng biết lẩn ở đâu mất, nó đòi có cô Phượng chứ không cần cậu Thiên. Khổ ghê!
Nhình gương mặt thểu nảo của Thiên rồi lại ngó gương mặt thản nhiên bất biến của Nhã, Nhật Phượng miễn cưỡng đứng dậy. Cô bỗng giận Thiên và cả Nhã nữa.
Vào phòng ngủ của Hoài Tú, cô thấy con bé ngồi trên giường quần áo chưa thay ra, nước mắt lưng tròng. Tú thút thít khóc:
- Con ghét sinh nhật lắm, ghét lắm kìa! Sinh nhật của bạn Mỹ Khuyên vui ơi là vui. Mẹ bạn ấy mua bánh kẹo với nấu chè đậu xanh thôi mà ngon ơi là ngon, các bạn với con giỡn tha hồ. Còn sinh nhật con không có bạn nào hết. híc! híc
- Đừng khóc nữa, cô Phượng thương. Bây giờ thay áo ra ngủ với búp bê.
- Cô Phượng ngủ với con.
- Nhưng con đã ăn gì chưa?
- Cậu Thiên cho con ăn rồi. Cô Phượng nằm xuống với con... đi mà.
Con bé vua nhõng nhẻo được dịp làm tình làm tội người khác rồi đây. Nghĩ cũng thấy thương, ba mẹ suốt ngày lao vào làm ăn, không có thời gian chăm sóc dạy bảo con, đến cả buổi sinh nhật con nhỏ cũng biến thành buổi chiêu đãi dành cho người lớn.
Bẹo má Hoài Tú, cô nghiêng người nằm xuống kế bên. Nó lại sắp vòi vĩnh nữa đây...
- Cô Phượng đọc truyện cho con nghe.
- Truyện gì bây giờ nhóc con?
- Đôremon! Cậu Thiên mới mua đó.
Với tay lấy cuốn truyện trên đầu nằm. Nhật Phượng kiên nhẫn đọc để dỗ giấc cho Hoài Tú. Thường ngày cô cũng mê truyện thiếu nhi lắm, sao hôm nay cô không thích thú gì hết. Nằm nhơi nhơi chuyện chú mèo bằng máy thông minh, chợt cô ước ao mình có được một cố vấn như... Đôremon để tha hồ hỏi nhừng thắc mắc riêng tư và được giải thích thỏa đáng.
Phượng bỗng cười một mình. Cô sắp trở nên trẻ con hơn cả Hoài Tú rồi đây!
Bỏ quyển truyện xuống, Nhật Phượng duỗi đôi chân trần, vươn vai lăn một vòng trên giường nệm. Vừa chống 2 tay ra sau để ngồi dậy cô đã ngượng cứng cả người khi thấy Thiên khoanh tay đứng dựa vào cửa phòng nhìn cô... Chỉ có trời mới biết gã bất lịch sự này đứng đây từ đời kiếp nào.
Len lén kéo cái váy đầm bị tốc lên phiá trên đầu gối. Phượng xỏ chân vào đôi giày bít gót nhọn, mặc kệ Thiên lững thững bước vào.
Anh ta lấy mấy cái gối tấn xung quanh Hoài Tú, rồi thì thầm:
- Công chúa quậy... ngủ rồi. Mình đi xuống thôi Phượng, Nhã đang chờ ngoài vườn. Thật cậu cháu tôi làm phiền 2 người quá!
Phượng làm thinh đi phiá trước, Thiên vừa lẽo đẽo theo sau vừa tán:
- Phượng đọc truyện nghe thích ghê, tôi còn mê nói chi bé Tú. Ước gì mỗi đêm có người đọc truyện cho mình nghe nhỉ?
Nhật Phượng lạnh lùng:
- Điều đó dễ mà, cần gì anh phải ước. Đêm nào radio lại không có chương trình " Đọc truyện đêm khuya ".
- Có chắc là đêm nào cũng có không?
- Nếu anh yêu cầu, chắc mỗi đêm họ đọc truyện cổ tích dành cho người lớn... cà chớn nữa đấy!
Thiên tỉnh bơ đáp lại:
- Cô sao trò vậy! Ba gai không chỗ nào chê hết.
Nhật Phượng bước đi tới khoảng sân để xe, tự ái chợt nổi lên đùng đùng, cô sẵng giọng:
- Nhờ anh nhắn với chị Tâm và... anh Nhã là tôi về, muộn rồi. Cám ơn buổi tiệc sinh nhật lạ lùng!
Thiên hoảng lên khi thấy cô dẫn xe ra:
- Trời đất ơi! Phượng mà về chắc thằng Nhã... dần tôi nhừ tử. Nãy giờ tôi đùa, Phượng đừng giận.
- Anh Nhã dần anh hay không là chuyện của 2 người. Tôi mệt quá rồi! Nói thật nếu không vì Hoài Tú tôi đã về từ lâu. Chẳng hiểu sao chị Đan Tâm lại tổ chức sinh nhật cho con kiểu gì kì vậy?
Liếc vội Thiên một cái, thấy anh ta cau mày. Phượng biết mình đã đi hơi xa vào chuyện gia đình người khác, nên cô giả lả:
- Xin lỗi! Tôi lắm điều quá! Tại thấy bé Hoài Tú khóc vào ngày sinh nhật nên... nên...
- Tôi hiểu ý tốt của Phượng. Mỗi người có một sở thích, một quan niệm sống riêng. Đan Tâm có mục đích và cách nghĩ hoàn toàn. Chậc! Phải nói thế nào nhỉ? À! Tâm làm việc gì cũng có mục đích cụ thể. Cái mục đích ấy thiên về vật chất hơn tinh thần. Buổi sinh nhật này thể hiện rõ điều đó phải không?
Nhật Phượng né tránh:
- Tôi đâu biết!... Xin phép anh Thiên tôi về. Chúc anh ngày chủ nhật thật đẹp.
- Không được! Cô chưa ăn uống chút gì hết mà. Bọn tôi đã bày một cái bàn nhỏ ngoài vườn. Ở đó bảo đảm không ồn ào và rất nên thơ. Ở lại chừng nữa tiếng cũng được. Ở lại đi Nhật Phượng!
Anh ta gọi tên cô nghe lạ làm sao. Bất giác Phượng quay lại nhìn Thiên, rồi cô vội vã chối từ.
- Cám ơn.. lòng hiếu khách của anh. Tốt hơn hết để tôi về.
- Chậc! Tôi phải vào nói Nhã tiễn cô tận nhà cho có bạn... đường mới được.
- Không cần phiền anh Nhã vậy đâu anh Thiên. Chúc.. Ở lại vui tới tàn cuộc.
Nhật Phượng phóng xe như điên trên đường, cô không hiểu vì sao mình lại chối từ trở vào gặp Nhã. Phải tại cô muốn làm nũng với anh không? Ôi! Trái tim cô lộn xộn quá!Cô luôn luôn kênh kiệu, phách lối với đám sinh viên đàn anh trong khoa, lẽ nào cô lại để Nhã bắt trúng mạnh mình nhanh đến thế. Anh thừa mọi tiêu chuẩn để làm người khác phải xiêu lòng, điều đó bản thân cô biết rất rỏ, nhưng không phải vì vậy mà cô mau chóng dễ dãi với anh đâu. Cô sợ hình ảnh tuyệt đẹp của anh trong lòng cô bao năm nay sẽ đổ vỡ vì những thực tế khe khắt ngoài đời. Giống như lúc nãy, Phượng giận Nhã biết bao nhiêu khi anh im ỉm để mặc gã mắc dịch Thiên sai cô lên lầu dỗ bé Tú ngủ. Sao kỳ vậy? Hay tại anh sợ lên tiếng sẽ trở ngại cho cô trong việc dạy kèm bé Hoài Tú sau này? Chắc là như vậy! Tạm bằng lòng với lý giải của mình, Nhật Phượng bớt ga cho xe chạy chậm lại, cô chợt thở dài... dầu sao sao thì cô vẫn giận, vẫn buồn Nhã. Tình yêu phải là điều gì đó, đẹp lắm, hoàn hảo lắm, hoàn thiện lắm kia mà. Khốn khổ sao lúc cô gần được nghe tiếng yêu đầu đời, thì gã quỷ Thiên ấy y như... thiên lôi xồng xộc vào kéo cô ra đặt trước thực tế phũ phàng của công việc, của cơm áo, gạo tiền.
Sao cô ghét gã cậu... trời gầm của con bé Hoài Tú đến thế cơ chứ? Toàn phá bĩnh không thôi, mà làm như tử tế lắm.
Ấm ức Nhật Phượng lại tăng tốc độ, đêm nay về nhà cô sẽ khó ngủ. Ai sẽ cấm cô thao thức để nhớ lại những lời rất dễ thương của Nhã chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook