Mua Thê Tử
-
Chương 3: Khe ôn Tuyền
Khi xác định quanh ôn tuyền này không có người nàng mới thoải mái
thoát y phục ngâm mình để gột rửa hết những mùi son phấn đọng lại trên
người. Vừa ngâm mình nàng vừa ngân nga khúc nhạc mà nàng thích nhất.
Khiết Phùng ngày càng nghi ngờ mình đã đi sai phương hướng. Nơi hắn đến
đơn giản là không có người sinh sống, khi định quay đầu lại từ bỏ truy
tìm dấu vết thì hắn nghe thấy tiếng hát trong trẻo mà ngọt ngào, đi về
phía tiếng hát kia trong vô thức hắn là không cố ý bắt gặp cảnh xuân
phía trước. Ong đầu óc hắn dường như bị hỏng hóc gì đó khiến hắn như là
một kẻ ngớ ngẩn không thể nghĩ gì, cũng không biết làm gì với tình huống này(Akiaki : phi lễ chớ nhìn). Trong khi hắn còn chưa biết phản ứng thế nào thì nghe thấy tiếng nàng hét thật lớn khi phát hiện ra hắn. Hắn
luống cuống mắt vội nhắm tịt lại, lắp bắp giải thích :
- Ta không thấy, à không có thấy , nhưng không phải cố ý . Nhưng cô
nương yên tâm, tại hạ là Thiệu Khiết Phùng sẽ chịu trách nhiệm về việc
hôm nay. Có bắt hắn cưới nàng hắn cũng sẽ đồng ý vì hắn là kẻ rất có
trách nhiệm nha. Trên khuôn mặt nghiêm nghị kia đỏ bừng chạy dài xuống
tới cổ. Thân thể chợt trở nên cứng đờ gượng gạo, dù là đứng từ phía xa
nhưng là kẻ tập võ từ nhỏ nên thị lực thực tốt. Hắn dù không cố ý nhớ
lại việc xấu hổ đó thế thế nhưng những gì vừa thấy vẫn lẫn quẩn trong
đầu.
- Trách nhiệm, vậy hẳn là một khoảng tiền lớn đi,trong sạch và thanh danh của ta ngươi sẽ bồi thường bao nhiêu ? Hai mắt Lý Thanh bỗng sáng
lên. Nếu hắn muốn bồi thường thì nàng sẽ đồng ý nha.(akiaki : đầu hàng , trong đầu nàng ta chỉ có mỗi tiền)
- Trách nhiệm sao có thể quy ra tiền. Lời nói phát ra từ kẽ răng,
hai mắt hắn khẽ híp lại nguy hiểm.Hắn dù gặp nhiều kẻ tham tiền thế
nhưng tham tiền giống nàng thì quả thật là lần đầu.
– Ngươi là không muốn bồi thường đi ? Hắn không phải là không có tiền
chứ, trông như kẻ có tiền thế kia mà keo kiệt.(akiaki : lát nữa anh sẽ
làm chị tròn mắt vì quá nhiều tiền ấy chứ.)
– Cũng không phải vậy. Nhưng tiền sao có thể mua nổi danh dự của người
khác ? Hắn bỗng dưng có một cảm giác tức nghẹn họng trân trối mà nhìn
nàng một cách khinh thường. Thấy rõ ánh mắt của hắn thế nhưng nàng là
nhìn thẳng vào mắt hắn nói ra suy nghĩ của mình.
– Có gì không thể mua bằng tiền ? Những người như ngươi có thể không
hiểu sự quan trọng của tiền, nhưng với ta tiền quả thật quan trọng. Nàng là thấy qua nhiều rồi nha, có nhiều kẻ chỉ vì tiền mà làm cả những
chuyện táng tận lương tâm. Tiền cũng có thể mua được tánh mạng của con
người thì có chuyện gì tiền không thể mua nổi chứ. Nều có việc gì đó
tiền không thể mua được thì bởi vì cái giá cũng chưa hợp lý mà thôi. Vì
nó nàng sẽ làm mọi việc, cả cuộc sống này thứ nàng cần nhất, thiếu nhất
cũng là tiền nha.
– Vậy Danh Dự của cô nương không biết bao nhiêu. Hai chữ Danh dự hắn đặc biệt nhấn mạnh, lửa giận đột nhiên bao phủ hắn từ tứ phía. Hai mắt hắn
nheo lại nguy nhiểm nhìn người nào đó. Nàng chợt ngẫm nghĩ một lát,
trường hợp này nàng cũng là chưa gặp qua phải lấy hắn bao nhiêu tiền
nha.
– ừm. Năm ngàn lượng đi. Khi nàng đưa ra số tiền ấy hắn nhíu mày không lên tiếng, có phải nàng là đòi quá nhiều tiền không ? Cũng phải, nàng dù làm việc chăm chỉ một năm cũng chỉ kiếm được chừng một ngàn lượng(akiaki : tội nghiệp người nghèo). Nhìn hắn cũng có vẻ có tiền nhưng nàng nói là để hắn trả xuống nha.(akiaki : làm như mua rau ngoài chợ không bằng thiệt chịu thua tỷ này luôn) Năm Ngàn lượng vàng, dù không phải số tiền lớn gì nhưng hắn là đang nghi ngờ liệu mình có bị nàng ta lừa đảo không. – Thật ra thì năm ngàn lạng bạc cũng chỉ đủ hai lần đi kỹ viện. Chết thì chết, nàng cũng một lần muốn tham lam một chút sẽ liều chết giữ nguyên giá, nàng là đang rất cần tiền nha. – Năm ngàn lạng bạc ? Hắn có chút kinh ngạc nhưng là tức giận nhiều hơn không rõ là tại sao. – Ta nếu dùng năm mươi ngàn lạng mua nàng làm thê tử nàng cũng sẽ bán thân làm thê tử ta sao ? Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi đối với người ham tiền hơn danh dự này, thế nhưng nhìn cái giá nàng đưa ra xem quá rẻ mạc đến khiến hắn tức giận. – Năm mươi ngàn lạng bạc sao ? ta sẽ không… – Là vàng, năm mươi ngàn lạng cái mà ta nói là vàng ròng. – Vàng…vàng sao ? Nàng tròn xeo mắt, miệng há to bộ dáng choáng váng vì nghe đến số tiền lớn như thế cũng là lần đầu nha. Hắn nều không nói sai hoặc nàng nếu không nghe lầm thì hắn ta hẳn là một kẻ điên. – Sao vậy ? Không đồng ý sao ? Hắn biết với nữ nhân thì lấy chồng hẳn là việc cả một đời, dù số tiền có lớn nàng hẳn cũng không dễ dàng chấp nhận thế nhưng sao thấy nàng do dự hắn bỗng cảm thấy không thoải mái. – Cái ngươi nói là vàng thật sao ? Đó hẳn là số tiền rất lớn nha. Hắn không phải quá huyênh khoang đi. – Ta nói là thật, đó tuy là món tiền lớn nhưng với ta nó cũng không quá lớn đến mức không thể trả nổi. Nó chẳng qua chỉ bằng giá một cây ngọc như ý cha đem tặng cho di nương hắn thôi. Vả lại hắn là tự thân kiếm được tiền nha. Bao năm qua tiền mà hắn kiếm được so với chỗ tiền ấy thì năm mươi lạng kia không kể là gì.(akiaki : đúng là chênh lệch xã hội) – Được, ta đồng ý nha. Nàng là thật gấp gáp đồng ý sợ hắn đổi ý, khi nghe hắn nói mua nàng làm thê tử với giá năm mươi ngàn lạng nàng tưởng cái hắn nói là bạc trắng nên nàng định mặc cả với hắn thêm chút nữa nhưng mà nếu là vàng thì với số tiền đó là dùng được cả đời nha. Vừa có phu quân , vừa có tiền , có gì lợi hơn như thế chứ. Hắn tuy không phải lần đầu gặp kẻ coi trọng đồng tiền tỷ như mẫu thân hắn suốt ngày ca ngợi sự vĩ đại của đồng tiền thế nhưng hắn rất ghét những kẻ thấy tiền liền sáng mắt. Vốn chỉ muốn cho nàng một bài học nhỏ xem tiền có quan trọng đến mức nàng phải gả cho hắn hay không. Thế nhưng tiểu cô nương này nói gì chứ nàng thật sự vì tiền mà bán mình làm thê tử người ta. Hắn cũng là không rõ vì sao mình lại nói muốn mua nàng làm thê tử thế nhưng so với ý định ban đầu của hắn chịu trách nhiện nên cưới nàng cũng không sai biệt lắm(akiaki : huynh ơi, đâu có giống) Khiết Phùng có chút tức giận vì nàng thật sự vì tiền mà gả cho hắn thế nhưng cơn giận nàng vì tiền thực sự gả cho người ta. Chỉ nghĩ đến việc đó hắn bỗng bừng bừng sát khí. Thế nhưng có ai đó không biết sống chết vẫn hết sức vô tư. – Vậy khi nào thì huynh đưa tiền cho ta ? Ánh mắt nàng nhìn hắn có chút dè dặt. Nhắc đến tiền nàng sợ hắn sẽ không vui nhất là xuất ra món tiền lớn như thế. Nàng là muốn nhanh chóng lấy tiền vì rất sợ hắn đổi ý. – Đến tiền trang ta sẽ đưa cho nàng món tiền lớn như vậy ta không đem bên mình. Hắn là ghét thái độ nghi ngờ của nàng cứ như hắn sẽ quỵt tiền nàng ấy. – Vậy từ giờ ta gọi chàng là tướng công, hay phu quân? – Gọi thế nào tùy nàng. Hắn giọng nói có chút lạnh, hắn ghét cái cảm giác thê tử này là hắn dùng tiền mua về mà không phải do nàng nguyện ý gả cho hắn. Nếu không phải hắn mà là kẻ khác muốn mua nàng làm thê tử có phải nàng cũng sẽ đồng ý chăng? Chỉ ý nghĩ ấy trong đầu thôi cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu.
– ừm. Năm ngàn lượng đi. Khi nàng đưa ra số tiền ấy hắn nhíu mày không lên tiếng, có phải nàng là đòi quá nhiều tiền không ? Cũng phải, nàng dù làm việc chăm chỉ một năm cũng chỉ kiếm được chừng một ngàn lượng(akiaki : tội nghiệp người nghèo). Nhìn hắn cũng có vẻ có tiền nhưng nàng nói là để hắn trả xuống nha.(akiaki : làm như mua rau ngoài chợ không bằng thiệt chịu thua tỷ này luôn) Năm Ngàn lượng vàng, dù không phải số tiền lớn gì nhưng hắn là đang nghi ngờ liệu mình có bị nàng ta lừa đảo không. – Thật ra thì năm ngàn lạng bạc cũng chỉ đủ hai lần đi kỹ viện. Chết thì chết, nàng cũng một lần muốn tham lam một chút sẽ liều chết giữ nguyên giá, nàng là đang rất cần tiền nha. – Năm ngàn lạng bạc ? Hắn có chút kinh ngạc nhưng là tức giận nhiều hơn không rõ là tại sao. – Ta nếu dùng năm mươi ngàn lạng mua nàng làm thê tử nàng cũng sẽ bán thân làm thê tử ta sao ? Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi đối với người ham tiền hơn danh dự này, thế nhưng nhìn cái giá nàng đưa ra xem quá rẻ mạc đến khiến hắn tức giận. – Năm mươi ngàn lạng bạc sao ? ta sẽ không… – Là vàng, năm mươi ngàn lạng cái mà ta nói là vàng ròng. – Vàng…vàng sao ? Nàng tròn xeo mắt, miệng há to bộ dáng choáng váng vì nghe đến số tiền lớn như thế cũng là lần đầu nha. Hắn nều không nói sai hoặc nàng nếu không nghe lầm thì hắn ta hẳn là một kẻ điên. – Sao vậy ? Không đồng ý sao ? Hắn biết với nữ nhân thì lấy chồng hẳn là việc cả một đời, dù số tiền có lớn nàng hẳn cũng không dễ dàng chấp nhận thế nhưng sao thấy nàng do dự hắn bỗng cảm thấy không thoải mái. – Cái ngươi nói là vàng thật sao ? Đó hẳn là số tiền rất lớn nha. Hắn không phải quá huyênh khoang đi. – Ta nói là thật, đó tuy là món tiền lớn nhưng với ta nó cũng không quá lớn đến mức không thể trả nổi. Nó chẳng qua chỉ bằng giá một cây ngọc như ý cha đem tặng cho di nương hắn thôi. Vả lại hắn là tự thân kiếm được tiền nha. Bao năm qua tiền mà hắn kiếm được so với chỗ tiền ấy thì năm mươi lạng kia không kể là gì.(akiaki : đúng là chênh lệch xã hội) – Được, ta đồng ý nha. Nàng là thật gấp gáp đồng ý sợ hắn đổi ý, khi nghe hắn nói mua nàng làm thê tử với giá năm mươi ngàn lạng nàng tưởng cái hắn nói là bạc trắng nên nàng định mặc cả với hắn thêm chút nữa nhưng mà nếu là vàng thì với số tiền đó là dùng được cả đời nha. Vừa có phu quân , vừa có tiền , có gì lợi hơn như thế chứ. Hắn tuy không phải lần đầu gặp kẻ coi trọng đồng tiền tỷ như mẫu thân hắn suốt ngày ca ngợi sự vĩ đại của đồng tiền thế nhưng hắn rất ghét những kẻ thấy tiền liền sáng mắt. Vốn chỉ muốn cho nàng một bài học nhỏ xem tiền có quan trọng đến mức nàng phải gả cho hắn hay không. Thế nhưng tiểu cô nương này nói gì chứ nàng thật sự vì tiền mà bán mình làm thê tử người ta. Hắn cũng là không rõ vì sao mình lại nói muốn mua nàng làm thê tử thế nhưng so với ý định ban đầu của hắn chịu trách nhiện nên cưới nàng cũng không sai biệt lắm(akiaki : huynh ơi, đâu có giống) Khiết Phùng có chút tức giận vì nàng thật sự vì tiền mà gả cho hắn thế nhưng cơn giận nàng vì tiền thực sự gả cho người ta. Chỉ nghĩ đến việc đó hắn bỗng bừng bừng sát khí. Thế nhưng có ai đó không biết sống chết vẫn hết sức vô tư. – Vậy khi nào thì huynh đưa tiền cho ta ? Ánh mắt nàng nhìn hắn có chút dè dặt. Nhắc đến tiền nàng sợ hắn sẽ không vui nhất là xuất ra món tiền lớn như thế. Nàng là muốn nhanh chóng lấy tiền vì rất sợ hắn đổi ý. – Đến tiền trang ta sẽ đưa cho nàng món tiền lớn như vậy ta không đem bên mình. Hắn là ghét thái độ nghi ngờ của nàng cứ như hắn sẽ quỵt tiền nàng ấy. – Vậy từ giờ ta gọi chàng là tướng công, hay phu quân? – Gọi thế nào tùy nàng. Hắn giọng nói có chút lạnh, hắn ghét cái cảm giác thê tử này là hắn dùng tiền mua về mà không phải do nàng nguyện ý gả cho hắn. Nếu không phải hắn mà là kẻ khác muốn mua nàng làm thê tử có phải nàng cũng sẽ đồng ý chăng? Chỉ ý nghĩ ấy trong đầu thôi cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook