Mua Nam Thê
-
Chương 5: Bái thân (hạ)
Hoắc Ngạn vòng tay ôm Vũ Sinh đi vào từ đường Hoắc gia.
“Không cần quỳ,” Lúc Vũ Sinh chuẩn bị quỳ lạy, Hoắc Ngạn liền ngăn hắn lại,“Không cần dập đầu với những người chết vô dụng này.”
Vũ Sinh không hiểu, nếu không cần hắn quỳ lạy, vì cái gì lại dẫn hắn đến tế tổ. Hắn nên làm như thế nào đây?
“Ngươi chỉ cần biết, bọn họ là ai thì được rồi. Ngươi là người của Hoắc Ngạn ta, cừu nhân của ta cũng chính là của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, nơi này đều là cừu nhân.” Thanh âm của Hoắc Ngạn tràn ngập lãnh ý. Vũ Sinh đơn thuần không biết có phải là sát khí hay không, nhưng mà lại cảm thấy lạnh.
“Lão gia, ông phái người đến thỉnh, nói nếu đã lạy tổ tiên liền mang tân nương tử đến đấy.” Từ ngoại đường, gia đinh chờ đợi giương giọng bẩm báo.
“Hừ, nói ta đã biết.” Hoắc Ngạn đứng ở trước các bài vị lặng im trong chốc lát,“Chúng ta đi!” Dứt lời nắm tay Vũ Sinh đang mơ hồ xoay người rời đi.
Đi qua các dãy hành lang khúc khúc chiết chiết, Vũ Sinh cảm thấy dùng “Phú giáp một phương” để hình dung Hoắc gia có lẽ là một loại vũ nhục. Không nói đến Hoắc phủ diện tích rộng lớn, liền ngay cả hoa viên tinh xảo có thể sánh bằng cả toà trạch lớn của các phú hộ bình thường.
Không biết có phải vì để cho Vũ Sinh được thấy rõ ràng hay không, mà Hoắc Ngạn đi đặc biệt chậm, từ từ đường cách Vọng Tùng Thính không xa mà dùng đến hai khắc chung.
Chưa vào cửa chợt nghe một thanh âm trầm thấp hỏi, “Ngạn nhi cùng tân nương tử tại sao còn chưa tới, Hoắc Cửu, ngươi đi xem thế nào.”
“Không cần, chúng ta đã đến. Làm phiền đại bá đợi lâu!” Đại bá? Vũ Sinh có chút kỳ quái, bởi vì ngữ khí Hoắc Ngạn nói chuyện giống như là đối với tên khất cái bên đường.
Vũ Sinh ngẩng đầu nhìn thấy một nam tử cao, gầy yếu ước ba mươi tuổi ngồi ở toà chính đường. Hắn chính là đại bá của Hoắc Ngạn? Hắn thoạt nhìn hảo trẻ tuổi, giống như là ca ca của Hoắc Ngạn hơn.
Lúc Vũ Sinh đang đánh giá đại bá, hắn cũng bị mọi người trong đường thượng đánh giá.
“Ngạn nhi, tân nương tử đâu? Vị tiểu công tử bên cạnh ngươi là ai?” Tựa hồ đối ngữ khí bất kính của Hoắc Ngạn tập mãi thành thói quen, đại bá lấy phong độ của một trưởng giả lên tiếng hỏi.
“Hắn chính là nương tử của ta, họ Lục, danh gọi Vũ Sinh. Vũ Sinh, hắn chính là gia chủ trước đây của Hoắc gia, cũng là người nuôi dạy ta từ năm ta sáu tuổi, đại bá phụ của ta, Hoắc Bái Đình!!”
Vũ Sinh không biết có phải chính mình nghe lầm hay không, dường như trong câu nói cuối cùng của Hoắc Ngạn có chút nghiến răng nghiến lợi. Mà Hoắc Bái Đình, cũng chính là đại bá của Hoắc Ngạn, sau khi nghe thấy những lời này đột nhiên sắc mặt tái nhợt. Nhưng rất nhanh, Hoắc đại bá liền khôi phục trấn định.
“Vũ Sinh phải không? Đến, cho đại bá phụ nhìn xem, thật sự là đứa nhỏ tốt, nhưng tại sao ngươi lại ăn mặc thành cái dạng này?” Hoắc Bái Đình như là một trưởng giả từ ái, bao dung nhìn đứa nhỏ hồ nháo.
Vũ Sinh bất lực nhìn Hoắc Ngạn, cái này nên làm gì bây giờ? “Thế Sinh nhi nên mặc thành bộ dáng gì?” Hoắc Ngạn lạnh lùng hỏi.
“Vũ Sinh là chủ mẫu đương gia, đương nhiên trang phục phải đoan trang đẹp đẽ quý phái, sao có thể ăn mặc thành như vậy, chẳng ra cái gì cả!” Hoắc Bái Đình không nhìn chất nhi chính mình, mà là nhìn Vũ Sinh đang đoan trang cúi đầu.
“Nam nhân mặc nữ trang, chỉ sợ mới là chân chính chẳng ra cái gì cả?” Hoắc Nhạn buông ra lời nói kinh người một cách thanh thản.
Vũ Sinh hoảng sợ ngẩng đầu thấy nam tử ở chính đường thần sắc phức tạp nhìn Hoắc Ngạn. “Ngươi chung quy không chịu hảo hảo mà cưới vợ sinh con!” Trong câu nói tràn ngập thất vọng.
“Cưới vợ sinh con? Ta không phải đã dựa theo ý của đại bá phụ cưới một hiền thê rồi sao? Cậu Sinh nhi là Hứa lão gia thành tây, gia thế không kém, cùng ta cũng coi như xứng. Về phần sinh con, ta đã có bốn trai ba gáo, đại bá phụ không phải đã biết rồi ư? Tuy rằng trình tự có chút điên đảo, nhưng đại bá phụ lại muốn ta làm chuyện giống như trước đây a.” Hoắc Ngạn có chút khiêu khích nhìn đại bá nhà mình.
Lần này Vũ Sinh tin tưởng chính mình không nhìn lầm: Hoắc Bái Đình sắc mặt tái nhợt, hơi hơi run run, cúi đầu nhìn tay phải chính mình đặt ở cạnh bàn –“Ngươi lại hận ta như thế, không tiếc dùng chung thân hạnh phúc chính mình trả thù!
“Hận? Đại bá phụ, ngươi xem trọng chính mình quá rồi, ngươi không xứng nhận một tia tình cảm gì của ta, cho dù là hận! Nói đến trả thù, đúng vậy, ta là đang trả thù, ta muốn trả thù toàn bộ Hoắc gia! Các ngươi không phải luôn lo sợ Hoắc gia vì hắn mà bị người cười chê sao? Ta đây liền tạo ra một chuyện kinh thiên hãi tục cho người ta xem!” Hoắc Ngạn sắc bén đảo mắt qua một lượt từng người ngồi trong chính đường.
“Sinh nhi, cấp đại bá phụ phụng trà! Từ giờ trở đi ngươi chính là chủ mẫu của Hoắc gia, đừng cho người ta nói ngươi không cấp bậc lễ nghĩa.” Hoắc Ngạn cúi đầu phân phó.
Vũ Sinh khó xử tiếp nhận trà nha hoàn bưng tới. “Ngài, uống trà!” Chung quy, Vũ Sinh chỉ biết thuận theo yêu cầu của Hoắc ngạn, dâng “trà con dâu”.
Hoắc Bái Đình không hề động, như trước nhìn vào cạnh bàn. Vũ Sinh cảm thấy chính mình thành chuỷ thủ trong tay Hoắc Ngạn, thẳng tắp cắm vào trái tim của nam tử kia.
Đường thượng mọi người đều biết, chén trà này không thể uống. Một khi uống, chẳng những thừa nhận Lục Vũ Sinh là thê tử của Hoắc Ngạn, mà còn trực tiếp thừa nhận chủ mẫu của Hoắc gia là một nam nhân.
“Đại bá phụ, ngươi không phải vẫn tự xưng là trưởng bối sao? Không cần mất thân phận chính mình!” Hoắc Ngạn lạnh giọng uy hiếp.
“Đủ.” Hoắc Bái Đình đột nhiên phất tay hất đổ chén trà trên tay Vũ Sinh, giận dữ hét lên,“Hoắc Ngạn, ngươi hiện tại là gia chủ Hoắc gia, vui đùa cũng phải có giới hạn! Ngươi cho là bồi thượng chính mình hạnh phúc cưới một nam nhân làm vợ, làm cho Hoắc gia không ngóc đầu lên nổi, ngươi làm được rồi sao?” Lời nói của Hoắc Bái Đình ra vẻ rất khí thế, nhưng hắn thuỷ chung chỉ nhìn chằm chằm vào cạnh bàn, không dám nhìn thẳng vào đứa cháu có thể làm cho khí thế của hắn bị suy yếu.
Hoắc Ngạn đỡ lấy Vũ Sinh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói,“Bá phụ, ngươi doạ đến Sinh nhi! Ta cũng không làm chuyện bất lợi cho mình, tối hôm qua ta đã muốn xác nhận qua, Sinh nhi có thể làm cho ta thật thoả mãn.”
Nghe được lời nói của Hoắc Ngạn, Hoắc Bái Đình phản xạ ngẩng đầu, thấy được rặng mây đỏ nhanh chóng bay lên hai gò má Vũ Sinh, mà lúc này bộ dáng thẹn thùng của hắn vì lời nói của Hoắc Ngạn là sự chú giải tốt nhất, làm cho tất cả mọi người biết tối hôm qua đã xảy ra cái gì.
“Tốt lắm, tốt lắm, ngươi thắng, Hoắc Ngạn, ngươi thắng!” Hoắc Bái Đình cúi đầu nói xong liền chạy ra khỏi Vọng Tùng Thính.
Cười lạnh một tiếng, Hoắc Ngạn cúi đầu nói,“Chúng ta cũng nên đi!” Nói xong liền định ôm lấy Vũ Sinh rời đi.
Vũ Sinh có chút do dự nhìn người còn lại trong đường thượng. Có già có trẻ, ước chừng hơn bốn mươi người.
Nhìn thấu Vũ Sinh do dự, “Những người này đều sẽ gọi ngươi là chủ mẫu, ngươi không cần lo lắng, bọn họ sẽ đến nịnh bợ ngươi.” Khinh bỉ liếc mắt mọi người, liền cùng Vũ Sinh rời đi.
Đi ở bên cạnh Hoắc Ngạn, Vũ Sinh bị tầng tầng hàn khí vây quanh, hắn không biết đến tột cùng là cái gì làm cho Hoắc Ngạn oán hận gia tộc chính mình như thế; đại bá phụ cùng Hoắc Ngạn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì đại bá phụ không dám nhìn Hoắc Ngạn; Hoắc Ngạn vì cái gì nhất định phải mua một nam thê.
Hai người ôm nhau đều tự đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, việc này, đến tột cùng là dây dưa như thế nào đây?
“Không cần quỳ,” Lúc Vũ Sinh chuẩn bị quỳ lạy, Hoắc Ngạn liền ngăn hắn lại,“Không cần dập đầu với những người chết vô dụng này.”
Vũ Sinh không hiểu, nếu không cần hắn quỳ lạy, vì cái gì lại dẫn hắn đến tế tổ. Hắn nên làm như thế nào đây?
“Ngươi chỉ cần biết, bọn họ là ai thì được rồi. Ngươi là người của Hoắc Ngạn ta, cừu nhân của ta cũng chính là của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, nơi này đều là cừu nhân.” Thanh âm của Hoắc Ngạn tràn ngập lãnh ý. Vũ Sinh đơn thuần không biết có phải là sát khí hay không, nhưng mà lại cảm thấy lạnh.
“Lão gia, ông phái người đến thỉnh, nói nếu đã lạy tổ tiên liền mang tân nương tử đến đấy.” Từ ngoại đường, gia đinh chờ đợi giương giọng bẩm báo.
“Hừ, nói ta đã biết.” Hoắc Ngạn đứng ở trước các bài vị lặng im trong chốc lát,“Chúng ta đi!” Dứt lời nắm tay Vũ Sinh đang mơ hồ xoay người rời đi.
Đi qua các dãy hành lang khúc khúc chiết chiết, Vũ Sinh cảm thấy dùng “Phú giáp một phương” để hình dung Hoắc gia có lẽ là một loại vũ nhục. Không nói đến Hoắc phủ diện tích rộng lớn, liền ngay cả hoa viên tinh xảo có thể sánh bằng cả toà trạch lớn của các phú hộ bình thường.
Không biết có phải vì để cho Vũ Sinh được thấy rõ ràng hay không, mà Hoắc Ngạn đi đặc biệt chậm, từ từ đường cách Vọng Tùng Thính không xa mà dùng đến hai khắc chung.
Chưa vào cửa chợt nghe một thanh âm trầm thấp hỏi, “Ngạn nhi cùng tân nương tử tại sao còn chưa tới, Hoắc Cửu, ngươi đi xem thế nào.”
“Không cần, chúng ta đã đến. Làm phiền đại bá đợi lâu!” Đại bá? Vũ Sinh có chút kỳ quái, bởi vì ngữ khí Hoắc Ngạn nói chuyện giống như là đối với tên khất cái bên đường.
Vũ Sinh ngẩng đầu nhìn thấy một nam tử cao, gầy yếu ước ba mươi tuổi ngồi ở toà chính đường. Hắn chính là đại bá của Hoắc Ngạn? Hắn thoạt nhìn hảo trẻ tuổi, giống như là ca ca của Hoắc Ngạn hơn.
Lúc Vũ Sinh đang đánh giá đại bá, hắn cũng bị mọi người trong đường thượng đánh giá.
“Ngạn nhi, tân nương tử đâu? Vị tiểu công tử bên cạnh ngươi là ai?” Tựa hồ đối ngữ khí bất kính của Hoắc Ngạn tập mãi thành thói quen, đại bá lấy phong độ của một trưởng giả lên tiếng hỏi.
“Hắn chính là nương tử của ta, họ Lục, danh gọi Vũ Sinh. Vũ Sinh, hắn chính là gia chủ trước đây của Hoắc gia, cũng là người nuôi dạy ta từ năm ta sáu tuổi, đại bá phụ của ta, Hoắc Bái Đình!!”
Vũ Sinh không biết có phải chính mình nghe lầm hay không, dường như trong câu nói cuối cùng của Hoắc Ngạn có chút nghiến răng nghiến lợi. Mà Hoắc Bái Đình, cũng chính là đại bá của Hoắc Ngạn, sau khi nghe thấy những lời này đột nhiên sắc mặt tái nhợt. Nhưng rất nhanh, Hoắc đại bá liền khôi phục trấn định.
“Vũ Sinh phải không? Đến, cho đại bá phụ nhìn xem, thật sự là đứa nhỏ tốt, nhưng tại sao ngươi lại ăn mặc thành cái dạng này?” Hoắc Bái Đình như là một trưởng giả từ ái, bao dung nhìn đứa nhỏ hồ nháo.
Vũ Sinh bất lực nhìn Hoắc Ngạn, cái này nên làm gì bây giờ? “Thế Sinh nhi nên mặc thành bộ dáng gì?” Hoắc Ngạn lạnh lùng hỏi.
“Vũ Sinh là chủ mẫu đương gia, đương nhiên trang phục phải đoan trang đẹp đẽ quý phái, sao có thể ăn mặc thành như vậy, chẳng ra cái gì cả!” Hoắc Bái Đình không nhìn chất nhi chính mình, mà là nhìn Vũ Sinh đang đoan trang cúi đầu.
“Nam nhân mặc nữ trang, chỉ sợ mới là chân chính chẳng ra cái gì cả?” Hoắc Nhạn buông ra lời nói kinh người một cách thanh thản.
Vũ Sinh hoảng sợ ngẩng đầu thấy nam tử ở chính đường thần sắc phức tạp nhìn Hoắc Ngạn. “Ngươi chung quy không chịu hảo hảo mà cưới vợ sinh con!” Trong câu nói tràn ngập thất vọng.
“Cưới vợ sinh con? Ta không phải đã dựa theo ý của đại bá phụ cưới một hiền thê rồi sao? Cậu Sinh nhi là Hứa lão gia thành tây, gia thế không kém, cùng ta cũng coi như xứng. Về phần sinh con, ta đã có bốn trai ba gáo, đại bá phụ không phải đã biết rồi ư? Tuy rằng trình tự có chút điên đảo, nhưng đại bá phụ lại muốn ta làm chuyện giống như trước đây a.” Hoắc Ngạn có chút khiêu khích nhìn đại bá nhà mình.
Lần này Vũ Sinh tin tưởng chính mình không nhìn lầm: Hoắc Bái Đình sắc mặt tái nhợt, hơi hơi run run, cúi đầu nhìn tay phải chính mình đặt ở cạnh bàn –“Ngươi lại hận ta như thế, không tiếc dùng chung thân hạnh phúc chính mình trả thù!
“Hận? Đại bá phụ, ngươi xem trọng chính mình quá rồi, ngươi không xứng nhận một tia tình cảm gì của ta, cho dù là hận! Nói đến trả thù, đúng vậy, ta là đang trả thù, ta muốn trả thù toàn bộ Hoắc gia! Các ngươi không phải luôn lo sợ Hoắc gia vì hắn mà bị người cười chê sao? Ta đây liền tạo ra một chuyện kinh thiên hãi tục cho người ta xem!” Hoắc Ngạn sắc bén đảo mắt qua một lượt từng người ngồi trong chính đường.
“Sinh nhi, cấp đại bá phụ phụng trà! Từ giờ trở đi ngươi chính là chủ mẫu của Hoắc gia, đừng cho người ta nói ngươi không cấp bậc lễ nghĩa.” Hoắc Ngạn cúi đầu phân phó.
Vũ Sinh khó xử tiếp nhận trà nha hoàn bưng tới. “Ngài, uống trà!” Chung quy, Vũ Sinh chỉ biết thuận theo yêu cầu của Hoắc ngạn, dâng “trà con dâu”.
Hoắc Bái Đình không hề động, như trước nhìn vào cạnh bàn. Vũ Sinh cảm thấy chính mình thành chuỷ thủ trong tay Hoắc Ngạn, thẳng tắp cắm vào trái tim của nam tử kia.
Đường thượng mọi người đều biết, chén trà này không thể uống. Một khi uống, chẳng những thừa nhận Lục Vũ Sinh là thê tử của Hoắc Ngạn, mà còn trực tiếp thừa nhận chủ mẫu của Hoắc gia là một nam nhân.
“Đại bá phụ, ngươi không phải vẫn tự xưng là trưởng bối sao? Không cần mất thân phận chính mình!” Hoắc Ngạn lạnh giọng uy hiếp.
“Đủ.” Hoắc Bái Đình đột nhiên phất tay hất đổ chén trà trên tay Vũ Sinh, giận dữ hét lên,“Hoắc Ngạn, ngươi hiện tại là gia chủ Hoắc gia, vui đùa cũng phải có giới hạn! Ngươi cho là bồi thượng chính mình hạnh phúc cưới một nam nhân làm vợ, làm cho Hoắc gia không ngóc đầu lên nổi, ngươi làm được rồi sao?” Lời nói của Hoắc Bái Đình ra vẻ rất khí thế, nhưng hắn thuỷ chung chỉ nhìn chằm chằm vào cạnh bàn, không dám nhìn thẳng vào đứa cháu có thể làm cho khí thế của hắn bị suy yếu.
Hoắc Ngạn đỡ lấy Vũ Sinh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói,“Bá phụ, ngươi doạ đến Sinh nhi! Ta cũng không làm chuyện bất lợi cho mình, tối hôm qua ta đã muốn xác nhận qua, Sinh nhi có thể làm cho ta thật thoả mãn.”
Nghe được lời nói của Hoắc Ngạn, Hoắc Bái Đình phản xạ ngẩng đầu, thấy được rặng mây đỏ nhanh chóng bay lên hai gò má Vũ Sinh, mà lúc này bộ dáng thẹn thùng của hắn vì lời nói của Hoắc Ngạn là sự chú giải tốt nhất, làm cho tất cả mọi người biết tối hôm qua đã xảy ra cái gì.
“Tốt lắm, tốt lắm, ngươi thắng, Hoắc Ngạn, ngươi thắng!” Hoắc Bái Đình cúi đầu nói xong liền chạy ra khỏi Vọng Tùng Thính.
Cười lạnh một tiếng, Hoắc Ngạn cúi đầu nói,“Chúng ta cũng nên đi!” Nói xong liền định ôm lấy Vũ Sinh rời đi.
Vũ Sinh có chút do dự nhìn người còn lại trong đường thượng. Có già có trẻ, ước chừng hơn bốn mươi người.
Nhìn thấu Vũ Sinh do dự, “Những người này đều sẽ gọi ngươi là chủ mẫu, ngươi không cần lo lắng, bọn họ sẽ đến nịnh bợ ngươi.” Khinh bỉ liếc mắt mọi người, liền cùng Vũ Sinh rời đi.
Đi ở bên cạnh Hoắc Ngạn, Vũ Sinh bị tầng tầng hàn khí vây quanh, hắn không biết đến tột cùng là cái gì làm cho Hoắc Ngạn oán hận gia tộc chính mình như thế; đại bá phụ cùng Hoắc Ngạn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì đại bá phụ không dám nhìn Hoắc Ngạn; Hoắc Ngạn vì cái gì nhất định phải mua một nam thê.
Hai người ôm nhau đều tự đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, việc này, đến tột cùng là dây dưa như thế nào đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook