Mua Nam Thê
-
Chương 26: Đưa tiễn
Hoắc Quân Tưởng không hy vọng đại gia gia rời đi, gã đi rồi sẽ không còn người nào làm cho huynh muội bọn họ dựa vào. Vấn đề vừa rồi chỉ là vì chứng thật suy đoán của nó mà thôi, nó có thể tưởng tượng ra nếu nương nó thật sự gả nhập Hoắc gia sẽ là kết cục thê thảm như thế nào. Lưu lại đại gia gia mới là mục đích cuối cùng nó đến Mai Viên.
“Không thể.” Hoắc Bái Đình suy nghĩ một chút,“Nhiều thân cận Vũ Sinh, đứng dưới bóng đại thụ là rất an toàn, nhất là khi đại thụ nguyện ý che nắng cho các ngươi.”
“Hắn? Hắn nơi đó tính là đại thụ sao? Dưới tàng cây cỏ nhỏ còn kém không nhiều lắm.” Không phải Hoắc Quân Tưởng nó chán ghét Lục Vũ Sinh, mà là tiểu tức phụ nọ bộ dáng thật sự làm cho người ta trông cậy vào không hơn.
“Vậy thì các ngươi cũng phải ở chung quanh cỏ nhỏ, thì sẽ có đại thụ che gió chắn mưa cho các ngươi.” Hoắc Bái Đình vì Quân Tưởng điểm bước.
“Ngài là nói thật sao? Cha vừa rồi làm cho hắn nhiều ngày không xuống giường được, thì như thế nào mà bảo hộ hắn?” Quân Tưởng cố gắng thám thính chút nội tình, bởi vậy khách sáo nói ra vấn đề.
Hoắc Bái Đình chỉ cười không nói, tiểu hồ ly này cực kỳ giống Hoắc Ngạn mới trước đây, tương lai tất là một người kế vị.
Thời gian kế tiếp mặc cho Hoắc Quân Tưởng dùng biện pháp nào cũng không có từ chỗ Hoắc Bái Đình moi ra được một chữ, cho đến chạng vạng Trác Anh đến thỉnh Hoắc Bái Đình đi tham gia yến tiệc tiễn biệt.
“Yến tiệc tiễn biệt?” Quân Tưởng kỳ quái, cha cùng đại gia gia tuy nói không phải thuỷ hỏa bất dung, nhưng cha cũng chưa bao giờ cho đại gia gia một sắc mặt hoà nhã a, như thế nào bỗng nhiên trở nên thân thiết, vì đại gia gia đãi tiệc tiễn biệt?
“Nói cho Ngạn nhi biết ta sẽ không cản trở nó nữa, khiến cho nó làm như không có người tên Hoắc Bái Đình này đi.” Hoắc Bái Đình đoán Hoắc Ngạn chỉ là muốn xác nhận thái độ chính mình, vì thế hào phóng tặng một viên thuốc an thần cho y.
“Yến hội thiết lập tại Trúc Hiên.” Trác Anh nói,“Quân Tưởng thiếu gia, vài vị thiếu gia, tiểu thư đã đến cả rồi.”
“Chúng ta cũng được tham gia?” Quân Tưởng kinh ngạc, huynh muội bọn họ chưa bao giờ cùng cha ăn cơm a!
“Vâng, thực đơn là do Sinh chủ tử định.” Trác Anh ám chỉ với Quân Tưởng rằng đồ ăn đều là bọn họ thích.
“Ngạn nhi nó……” Tuy rằng cùng nhau sinh hoạt hai mươi năm, Hoắc Bái Đình vẫn là không biết chính xác Hoắc Ngạn đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
“Lão gia chuẩn bị rượu tuyết mai.”
Rượu tuyết mai? Năm đó huynh đệ bọn họ góp nhặt cánh hoa mai trên tuyết ở Mai Viên dung thành nước, Tử Tiêm dùng nước đó gây thành rượu. Bọn họ đặt tên cho rượu này là tuyết mai. Đó là rượu gã thích nhất a. Sau khi Tễ Đình bọn họ rời đi, mùa đông hàng năm gã đều sai người sản xuất, thế nhưng không còn hương vị lúc ban đầu ……
Hoắc Bái Đình thu hồi suy nghĩ, “Nói cho Ngạn nhi ta sẽ theo sau.”
Nhận được đáp ứng, Trác Anh mang theo Quân Tưởng trở về phục mệnh.
Hoắc Bái Đình một mình đứng ở trong vườn nhìn mai thụ cành lá tươi tốt, đã qua mùa hoa, trên cây đã không còn bóng dáng hoa mai. Nhưng mà gã vẫn thấy được, thấy được tuyết sau sáng sớm, nhất thụ tuyết trắng, ba thân ảnh bận rộn……
Mặc kệ Ngạn nhi vì cái gì bỗng nhiên cùng gã thân cận, khiến cho gã nhìn y một mặt đi, duy nhất người nọ lưu cho chính mình kỷ niệm. Về sau, sợ là sẽ không còn được gặp lại đi.
Nghĩ xong, Hoắc Bái Đình sửa sang lại y quan, xuất môn hướng Trúc Hiên đi đến.
“Đại bá phụ, ngài đã tới.” Vũ Sinh ôm Quân Kỵ đứng ở cửa nghênh đón Hoắc Bái Đình,“Kỵ nhi, kêu gia gia!”
“Gia gia” Quân Kỵ nhỏ giọng kêu, kêu xong liền thẹn thùng đem mặt giấu vào trong ngực Vũ Sinh.
“Ha ha, đại bá phụ, mau vào ốc đi.” Vũ Sinh tiếp đón.
Đi vào bên trong Trúc Hiên, Hoắc Bái Đình mới phát hiện Trúc Hiên to như vậy lại không có lấy một hạ nhân. Ngạn nhi muốn làm gì?
Hoắc Bái Đình không ra tiếng, yên lặng đi theo Vũ Sinh vào trong phòng, xa xa thấy Quân Tư cùng Quân Niệm đứng ở cửa phòng. Hai người thấy bọn họ liền bay nhanh vào nhà, không lâu, Hoắc Ngạn đi ra đón.
Nếu sinh ở gia đình người bình thường, đây là quang cảnh rất thông thường đi? Trưởng bối đến, vãn bối ra cửa đón chào. Nhưng mà ở Hoắc gia bốn mươi năm, Hoắc Bái Đình vẫn là lần đầu tiên nhận được loại lễ ngộ này. Khi gã vẫn còn là gia chủ đều là tiểu bối đi về phía gã thỉnh an, chờ sau khi Hoắc Ngạn tiếp vị, gã liền ngày ngày ở trong Mai Viên rất ít ra ngoài, chỉ là khi tâm huyết dâng trào mới đi Liễu Uyển nhìn xem mấy đứa nhỏ……
“Đại bá phụ.” Không biết khi nào Hoắc Ngạn đã đi đến trước mặt Hoắc Bái Đình.
“Gia gia.” Mấy đứa bé trai đi theo phía sau Hoắc Ngạn cùng kêu lên.
“Ai……” Hoắc Bái Đình không biết làm sao lên tiếng trả lời, sau đó đi theo Hoắc Ngạn vào nhà.
Trong phòng, vài nữ oa nhi đang dọn chén đũa, nhìn thấy Hoắc Bái Đình liền buông xuống thứ gì đó trong tay, ngọt ngào kêu,“Gia gia.”
Hoắc Bái Đình nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Ngạn, gã vẫn là không biết Ngạn nhi muốn làm cái gì.
“Là chủ ý của Sinh nhi.” Hoắc Ngạn mỉm cười giải thích nghi hoặc.
“Không phải, ta chỉ là cảm thấy người một nhà cùng nhau ăn cơm, có nggười ngoài ở đây sẽ không được tự nhiên.” Vũ Sinh đỏ mặt giải thích,“Bá phụ mau ngồi vào vị trí đi, đồ ăn sắp lạnh.”
“Đúng vậy, phụ tử chúng ta hôm nay hảo hảo uống một chén.” Hoắc Ngạn đưa Hoắc Bái Đình đến vị trí chủ toạ.
Người một nhà? Phụ tử?“Ngạn nhi……” Hoắc Bái Đình mở miệng nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
“Bá phụ kỳ quái thái độ ta hôm nay vì cái gì cùng dĩ vãng bất đồng?” Hoắc Ngạn một bên vì Hoắc Bái Đình thêm rượu, một bên hỏi.
“Ân.” Hoắc Bái Đình nhìn chung rượu gật đầu. Không biết bắt đầu từ khi nào, gã không thường nhìn chất nhi này, vì mỗi khi nhìn đến đều nhớ tới người nọ.
Hoắc Ngạn bưng lên chén rượu,“ Rượu tuyết mai, cho chúng ta cùng hoài niệm người xưa.”
Hoắc Bái Đình tiếp nhận chén rượu, chậm rãi uống cạn, vẫn là không có hương vị lúc trước a.“Ngạn nhi, ta sẽ không trở ngại kế hoạch gì của ngươi nữa, ngươi có thể xem như ta không tồn tại.”
“Thẳng thắn mà nói, bá phụ, kế hoạch của ta đã sắp đến giai đoạn thu võng, mặc dù ngươi ở cũng không có tác dụng gì.” Hoắc Ngạn cũng uống cạn chén rượu.
“Vậy ngươi vì cái gì……”
“Bởi vì hôm nay ta mới biết được không phải chỉ có một mình ta hoài niệm bọn họ như thế.” Hoắc Ngạn lại đem chén rượu rót đầy,“Kính người thân đã đi xa của ta.”
Hoắc Bái Đình nở nụ cười, Tễ Đình, Tử Tiêm, Ngạn nhi rốt cuộc đã thừa nhận ta là người thân của nó! Sau khi yên lặng cầu nguyện, Hoắc Bái Đình ngửa đầu uống cạn rượu, nguyên lai rượu tuyết mai này đúng là ngọt lành như vậy!
“Vũ Sinh phụ thân, ta muốn ăn cá.” Thanh âm nho nhỏ cắt ngang xúc động của Hoắc Bái Đình. Lúc này gã mới phát hiện một bàn mấy đứa nhỏ đều đang đợi gã ăn cơm, gắp khối thịt bò đặt ở trong chén Quân Kỵ,“Mọi người đều ăn đi.” Sau đó cười nhìn bọn nhỏ ăn.
“Bá phụ kỳ thật không cần rời đi.” Hoắc Ngạn dâng lên chén rượu thứ ba.
“Rời đi vẫn là tâm nguyện của ta.” Tiếp nhận chén rượu, Hoắc Bái Đình không có vội vã uống, mà là cầm trong tay thưởng thức.
“Thuận buồm xuôi gió!” Hoắc Ngạn nâng chén.
“Cám ơn!” Rượu cố nhân, tình người thân, gã sẽ nhớ rõ đêm nay! Nuốt xuống một ngụm rượu cuối cùng,“Ta phải đi!”
“Bá phụ……” Vũ Sinh ý đồ giữ lại.
“Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc phải tàn!”
Hoắc Ngạn đứng dậy,“Còn có thể trở về không?”
“Không biết.”
“Nơi này là nhà, mang theo Vãn Thúy.” Hoắc Ngạn biểu đạt hy vọng gã có thể trở về.
“Không cần……” Hoắc Bái Đình ý đồ chối từ.
“Nàng sẽ nói cho ngươi đường về nhà, hơn nữa ngươi cũng biết ta không dưỡng người hai lòng.”
“Ân.” Hoắc Bái Đình cười rời đi.
“Lão gia không hề hận đại bá phụ?” Nhìn theo Hoắc Bái Đình đi xa, Vũ Sinh hỏi.
“Ta chưa bao giờ hận qua.” Hoắc Ngạn nhìn xa xa trả lời.
Chưa bao giờ hận qua? Kia vì cái gì ở ngày bái thân làm cho đại bá phụ nan kham? Lại vì cái gì khi biết chính mình đi theo đại bá phụ học tập lại bạo phát tính tình lớn như vậy?
“Không thể.” Hoắc Bái Đình suy nghĩ một chút,“Nhiều thân cận Vũ Sinh, đứng dưới bóng đại thụ là rất an toàn, nhất là khi đại thụ nguyện ý che nắng cho các ngươi.”
“Hắn? Hắn nơi đó tính là đại thụ sao? Dưới tàng cây cỏ nhỏ còn kém không nhiều lắm.” Không phải Hoắc Quân Tưởng nó chán ghét Lục Vũ Sinh, mà là tiểu tức phụ nọ bộ dáng thật sự làm cho người ta trông cậy vào không hơn.
“Vậy thì các ngươi cũng phải ở chung quanh cỏ nhỏ, thì sẽ có đại thụ che gió chắn mưa cho các ngươi.” Hoắc Bái Đình vì Quân Tưởng điểm bước.
“Ngài là nói thật sao? Cha vừa rồi làm cho hắn nhiều ngày không xuống giường được, thì như thế nào mà bảo hộ hắn?” Quân Tưởng cố gắng thám thính chút nội tình, bởi vậy khách sáo nói ra vấn đề.
Hoắc Bái Đình chỉ cười không nói, tiểu hồ ly này cực kỳ giống Hoắc Ngạn mới trước đây, tương lai tất là một người kế vị.
Thời gian kế tiếp mặc cho Hoắc Quân Tưởng dùng biện pháp nào cũng không có từ chỗ Hoắc Bái Đình moi ra được một chữ, cho đến chạng vạng Trác Anh đến thỉnh Hoắc Bái Đình đi tham gia yến tiệc tiễn biệt.
“Yến tiệc tiễn biệt?” Quân Tưởng kỳ quái, cha cùng đại gia gia tuy nói không phải thuỷ hỏa bất dung, nhưng cha cũng chưa bao giờ cho đại gia gia một sắc mặt hoà nhã a, như thế nào bỗng nhiên trở nên thân thiết, vì đại gia gia đãi tiệc tiễn biệt?
“Nói cho Ngạn nhi biết ta sẽ không cản trở nó nữa, khiến cho nó làm như không có người tên Hoắc Bái Đình này đi.” Hoắc Bái Đình đoán Hoắc Ngạn chỉ là muốn xác nhận thái độ chính mình, vì thế hào phóng tặng một viên thuốc an thần cho y.
“Yến hội thiết lập tại Trúc Hiên.” Trác Anh nói,“Quân Tưởng thiếu gia, vài vị thiếu gia, tiểu thư đã đến cả rồi.”
“Chúng ta cũng được tham gia?” Quân Tưởng kinh ngạc, huynh muội bọn họ chưa bao giờ cùng cha ăn cơm a!
“Vâng, thực đơn là do Sinh chủ tử định.” Trác Anh ám chỉ với Quân Tưởng rằng đồ ăn đều là bọn họ thích.
“Ngạn nhi nó……” Tuy rằng cùng nhau sinh hoạt hai mươi năm, Hoắc Bái Đình vẫn là không biết chính xác Hoắc Ngạn đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
“Lão gia chuẩn bị rượu tuyết mai.”
Rượu tuyết mai? Năm đó huynh đệ bọn họ góp nhặt cánh hoa mai trên tuyết ở Mai Viên dung thành nước, Tử Tiêm dùng nước đó gây thành rượu. Bọn họ đặt tên cho rượu này là tuyết mai. Đó là rượu gã thích nhất a. Sau khi Tễ Đình bọn họ rời đi, mùa đông hàng năm gã đều sai người sản xuất, thế nhưng không còn hương vị lúc ban đầu ……
Hoắc Bái Đình thu hồi suy nghĩ, “Nói cho Ngạn nhi ta sẽ theo sau.”
Nhận được đáp ứng, Trác Anh mang theo Quân Tưởng trở về phục mệnh.
Hoắc Bái Đình một mình đứng ở trong vườn nhìn mai thụ cành lá tươi tốt, đã qua mùa hoa, trên cây đã không còn bóng dáng hoa mai. Nhưng mà gã vẫn thấy được, thấy được tuyết sau sáng sớm, nhất thụ tuyết trắng, ba thân ảnh bận rộn……
Mặc kệ Ngạn nhi vì cái gì bỗng nhiên cùng gã thân cận, khiến cho gã nhìn y một mặt đi, duy nhất người nọ lưu cho chính mình kỷ niệm. Về sau, sợ là sẽ không còn được gặp lại đi.
Nghĩ xong, Hoắc Bái Đình sửa sang lại y quan, xuất môn hướng Trúc Hiên đi đến.
“Đại bá phụ, ngài đã tới.” Vũ Sinh ôm Quân Kỵ đứng ở cửa nghênh đón Hoắc Bái Đình,“Kỵ nhi, kêu gia gia!”
“Gia gia” Quân Kỵ nhỏ giọng kêu, kêu xong liền thẹn thùng đem mặt giấu vào trong ngực Vũ Sinh.
“Ha ha, đại bá phụ, mau vào ốc đi.” Vũ Sinh tiếp đón.
Đi vào bên trong Trúc Hiên, Hoắc Bái Đình mới phát hiện Trúc Hiên to như vậy lại không có lấy một hạ nhân. Ngạn nhi muốn làm gì?
Hoắc Bái Đình không ra tiếng, yên lặng đi theo Vũ Sinh vào trong phòng, xa xa thấy Quân Tư cùng Quân Niệm đứng ở cửa phòng. Hai người thấy bọn họ liền bay nhanh vào nhà, không lâu, Hoắc Ngạn đi ra đón.
Nếu sinh ở gia đình người bình thường, đây là quang cảnh rất thông thường đi? Trưởng bối đến, vãn bối ra cửa đón chào. Nhưng mà ở Hoắc gia bốn mươi năm, Hoắc Bái Đình vẫn là lần đầu tiên nhận được loại lễ ngộ này. Khi gã vẫn còn là gia chủ đều là tiểu bối đi về phía gã thỉnh an, chờ sau khi Hoắc Ngạn tiếp vị, gã liền ngày ngày ở trong Mai Viên rất ít ra ngoài, chỉ là khi tâm huyết dâng trào mới đi Liễu Uyển nhìn xem mấy đứa nhỏ……
“Đại bá phụ.” Không biết khi nào Hoắc Ngạn đã đi đến trước mặt Hoắc Bái Đình.
“Gia gia.” Mấy đứa bé trai đi theo phía sau Hoắc Ngạn cùng kêu lên.
“Ai……” Hoắc Bái Đình không biết làm sao lên tiếng trả lời, sau đó đi theo Hoắc Ngạn vào nhà.
Trong phòng, vài nữ oa nhi đang dọn chén đũa, nhìn thấy Hoắc Bái Đình liền buông xuống thứ gì đó trong tay, ngọt ngào kêu,“Gia gia.”
Hoắc Bái Đình nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Ngạn, gã vẫn là không biết Ngạn nhi muốn làm cái gì.
“Là chủ ý của Sinh nhi.” Hoắc Ngạn mỉm cười giải thích nghi hoặc.
“Không phải, ta chỉ là cảm thấy người một nhà cùng nhau ăn cơm, có nggười ngoài ở đây sẽ không được tự nhiên.” Vũ Sinh đỏ mặt giải thích,“Bá phụ mau ngồi vào vị trí đi, đồ ăn sắp lạnh.”
“Đúng vậy, phụ tử chúng ta hôm nay hảo hảo uống một chén.” Hoắc Ngạn đưa Hoắc Bái Đình đến vị trí chủ toạ.
Người một nhà? Phụ tử?“Ngạn nhi……” Hoắc Bái Đình mở miệng nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
“Bá phụ kỳ quái thái độ ta hôm nay vì cái gì cùng dĩ vãng bất đồng?” Hoắc Ngạn một bên vì Hoắc Bái Đình thêm rượu, một bên hỏi.
“Ân.” Hoắc Bái Đình nhìn chung rượu gật đầu. Không biết bắt đầu từ khi nào, gã không thường nhìn chất nhi này, vì mỗi khi nhìn đến đều nhớ tới người nọ.
Hoắc Ngạn bưng lên chén rượu,“ Rượu tuyết mai, cho chúng ta cùng hoài niệm người xưa.”
Hoắc Bái Đình tiếp nhận chén rượu, chậm rãi uống cạn, vẫn là không có hương vị lúc trước a.“Ngạn nhi, ta sẽ không trở ngại kế hoạch gì của ngươi nữa, ngươi có thể xem như ta không tồn tại.”
“Thẳng thắn mà nói, bá phụ, kế hoạch của ta đã sắp đến giai đoạn thu võng, mặc dù ngươi ở cũng không có tác dụng gì.” Hoắc Ngạn cũng uống cạn chén rượu.
“Vậy ngươi vì cái gì……”
“Bởi vì hôm nay ta mới biết được không phải chỉ có một mình ta hoài niệm bọn họ như thế.” Hoắc Ngạn lại đem chén rượu rót đầy,“Kính người thân đã đi xa của ta.”
Hoắc Bái Đình nở nụ cười, Tễ Đình, Tử Tiêm, Ngạn nhi rốt cuộc đã thừa nhận ta là người thân của nó! Sau khi yên lặng cầu nguyện, Hoắc Bái Đình ngửa đầu uống cạn rượu, nguyên lai rượu tuyết mai này đúng là ngọt lành như vậy!
“Vũ Sinh phụ thân, ta muốn ăn cá.” Thanh âm nho nhỏ cắt ngang xúc động của Hoắc Bái Đình. Lúc này gã mới phát hiện một bàn mấy đứa nhỏ đều đang đợi gã ăn cơm, gắp khối thịt bò đặt ở trong chén Quân Kỵ,“Mọi người đều ăn đi.” Sau đó cười nhìn bọn nhỏ ăn.
“Bá phụ kỳ thật không cần rời đi.” Hoắc Ngạn dâng lên chén rượu thứ ba.
“Rời đi vẫn là tâm nguyện của ta.” Tiếp nhận chén rượu, Hoắc Bái Đình không có vội vã uống, mà là cầm trong tay thưởng thức.
“Thuận buồm xuôi gió!” Hoắc Ngạn nâng chén.
“Cám ơn!” Rượu cố nhân, tình người thân, gã sẽ nhớ rõ đêm nay! Nuốt xuống một ngụm rượu cuối cùng,“Ta phải đi!”
“Bá phụ……” Vũ Sinh ý đồ giữ lại.
“Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc phải tàn!”
Hoắc Ngạn đứng dậy,“Còn có thể trở về không?”
“Không biết.”
“Nơi này là nhà, mang theo Vãn Thúy.” Hoắc Ngạn biểu đạt hy vọng gã có thể trở về.
“Không cần……” Hoắc Bái Đình ý đồ chối từ.
“Nàng sẽ nói cho ngươi đường về nhà, hơn nữa ngươi cũng biết ta không dưỡng người hai lòng.”
“Ân.” Hoắc Bái Đình cười rời đi.
“Lão gia không hề hận đại bá phụ?” Nhìn theo Hoắc Bái Đình đi xa, Vũ Sinh hỏi.
“Ta chưa bao giờ hận qua.” Hoắc Ngạn nhìn xa xa trả lời.
Chưa bao giờ hận qua? Kia vì cái gì ở ngày bái thân làm cho đại bá phụ nan kham? Lại vì cái gì khi biết chính mình đi theo đại bá phụ học tập lại bạo phát tính tình lớn như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook