Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ
-
Chương 21
“tôi là Ngải Tử Hàm, tốt nghiệp đại học, nam, 22 tuổi.” tôi đem phần CV giao cho nhân viên quản lý, ngày hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi thực tập, cũng là một công ty quảng cáo.
“Cậu là học nghành gì ?”
“Này không quan trọng chứ? Tôi nghĩ tôi nếu đã quyết định đến nơi này chắc chắn sẽ có tố chất làm việc.”
“Hừ, có chút dũng khí. Đây có hộp trà giảm cân, năm phút đồng hồ sau cho tôi một đoạn quảng cáo, yêu cầu chính là sự khác biệt, đột phá về cả quy cách thông thường lẫn tu duy nhưng cần sinh động chẩn xác, khiến người mua chỉ nhìn một lần sẽ nhớ kỹ.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên mà đem hộp đến trước mặt tôi.
Tôi cầm hộp trà giảm cân trong đầu chỉ có một câu hỏi là uống xong có bị tiêu chảy không? Sau đó vô số lời quảng cáo hiện ra trước mắt.
“kéo trên kéo dưới” không được, quá tục “ruột tôi tôi làm chủ” không được! ! vẫn không phải ý mới gì. Đang lúc tôi hung hăng ở nơi đó lầu bầu mang hết đầu óc ra suy nghĩ thì nhìn thấy quản lý ngẩng đầu khinh bỉ mà nhìn chằm chằm tôi. Mẹ nó, xem thường lão tử! ! tôi phẫn nộ sau đó nhờ tới một chuyện cười.
“Ha ha, tôi biết rồi.”
“Nói!”
“tạm biệt nôn khan, cho cậu ** thoả thích phun đi! Này kéo biến thành phun, lập tức sạch sẽ văn minh hơn nhiều, hơn nữa biểu tượng hình thức hoạt bát, vận dụng một nho nhỏ chút nhân cách hoá.”
(kéo- bài tiết)
Nói xong câu đó tôi đã bị đuổi ra cửa, không phải nói công ty quảng cáo này có người quản lý có tính cách rất tốt sao? Tôi quay về cửa lớn mà chửi bới, nhớ tới CV của tôi còn để bên trong bèn ra sức mà gõ cửa, kết quả đến người quét rác cũng không thèm để ý mà đi chỗ khác.
Tôi đã 22 tuổi, người cũng đã già, nhưng còn rất siêng năng. Nhớ khi còn thành niên mà hoang phí thể lực mạnh mẽ. Chớp mắt đã sáu năm trôi qua, tôi từ sơ trung thuận lợi lên cao trung, không có gì hồi hộp mà vào một trường đại học lý tưởng, sinh hoạt bình thường như nước chảy bèo trôi, có lúc tôi đã hoài nghi mình có phải thực sự còn sống.
Tốt nghiệp trung học năm nhất thì tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm chia tay, cô ấy không giống những nữ sinh khác vừa khóc vừa nháo, điều này khiến tôi băn khoăn. Cô ấy nói “Ngải Tử Hàm, tôi biết cậu trước giờ không hề thích tôi, tôi không ngốc, biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, thế nhưng tôi nghĩ có thể chậm một ngày thì cũng mong muốn chậm một ngày, trong ánh mắt của cậu chưa từng có suy nghĩ săn sóc bạn gái, chỉ cho đó là một loại nhiệm vụ mà thôi.”
Hai năm trước chúng tôi vẫn làm bạn, tháng ngày cứ qua đi nên cũng chẳng liên hệ với nhau nhiều.
Lên cao trung tôi như xác chết di động sống qua ba năm, mỗi ngày đều tùy tiện đi dạo. Cũng có thể để che lấp một tâm tình không tên, cũng có thể là một loại cảm tình không thể vãn hồi, tôi không quan hệ với bạn gái, không muốn gieo vạ cho nữ sinh. Khi ấy cha mẹ nhìn thấy tôi như vậy, ngay cả một điểm phản nghịch cũng không có mà liều mạng học tập, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt lo lắng mà nhìn tôi.
Có một ngày, tôi ra ngoài uống nước, hơn mười hai giờ mới về, nghe được hai người ở trong phòng ngủ nói chuyện.
“anh nói Ngải Tử Hàm của chúng ta không phải đã học đến điên rổi chứ?” đây là mẹ tôi nói. Lời này mà được bạn bè tôi nghe được chắc sẽ cười đến trật quai hàm.
Lên đại học, tôi chọn lựa một trường thành thị rất xa nơi này, tôi không biết tại sao, chỉ muốn rời đi, đến đấy tôi như một con ngựa hoang được thoát dây cương, cả ngày chơi bời ở sàn giải trí. Lúc ấy tôi mới biết đến quán gaybar, khi ấy tôi mới hiểu tôi cùng với bọn họ không phải đồng loại, được rất nhiều ánh mắt đen khó dò mà nhìn chằm chằm tôi dưới ánh đèn, còn có một lão nam nhân béo phì đến trước mặt tôi hỏi có phải lần đầu tiên đến, còn nói cậu nhỏ rất đáng yêu làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Tuy rằng nhiều năm như vậy tôi đã xác định tôi yêu nam nhân, thế nhưng tôi không giống như những người khác chỉ vì phụ nữ không thể cho tôi khoái cảm tình dục. Tôi vẫn có thể, nhưng tôi muốn duy trì cho tâm trí tôi được thoải mái.
Khi 22 tuổi, tôi vẫn là một người độc thân.
Thực tập, tôi trở về Bắc Kinh, có đi nơi khác mới biết nguyên lai Bắc Kinh cũng không tệ lắm. Có lúc tình cờ tôi sẽ nghĩ có phải sáu năm trước người kia cũng ở Bắc Kinh, sau đó khỏi hẳn hắn sẽ quên tôi đi, đã sáu năm rồi tôi không có tin tức gì của hắn, tôi cũng không liên lạc gì với mấy đứa bạn cũ, sau khi tốt nghiệp cao trung, tin tức cuối cùng tôi nghe được từ miệng người khác là về Lý Tam Hỉ.
Có lúc cùng bạn học cũ tụ hội cũng sẽ tình cờ nói chuyện quá khứ để giải trí, tôi cũng nghĩ tới hắn có thể đã bốc hơi khỏi thế gian, quay về thiên đình, sau đó sẽ nói Ngọc Hoàng trừng trị tôi là một người phàm nhân không có lương tâm. Nhưng trước giờ, hình như cuộc sống của tôi vẫn thuận buồm xuôi gió.
Tôi đã cố gắng đi tìm hắn, nhưng tìm thấy sẽ nói cái gì đây? Nói sáu năm trước Ngải Tử Hàm tôi đã ra vẻ đạo mạo mà đùa giỡn cậu? vẫn để cho cậu điên cuồng vì mối tình đầu? con mẹ nó, thực trào phúng, thực mỉa mai, ha ha. Những chuyện đã qua, ai còn vẫn giữ trong lòng để cho bản thân mình thêm ấm ức đây?
“Cậu là học nghành gì ?”
“Này không quan trọng chứ? Tôi nghĩ tôi nếu đã quyết định đến nơi này chắc chắn sẽ có tố chất làm việc.”
“Hừ, có chút dũng khí. Đây có hộp trà giảm cân, năm phút đồng hồ sau cho tôi một đoạn quảng cáo, yêu cầu chính là sự khác biệt, đột phá về cả quy cách thông thường lẫn tu duy nhưng cần sinh động chẩn xác, khiến người mua chỉ nhìn một lần sẽ nhớ kỹ.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên mà đem hộp đến trước mặt tôi.
Tôi cầm hộp trà giảm cân trong đầu chỉ có một câu hỏi là uống xong có bị tiêu chảy không? Sau đó vô số lời quảng cáo hiện ra trước mắt.
“kéo trên kéo dưới” không được, quá tục “ruột tôi tôi làm chủ” không được! ! vẫn không phải ý mới gì. Đang lúc tôi hung hăng ở nơi đó lầu bầu mang hết đầu óc ra suy nghĩ thì nhìn thấy quản lý ngẩng đầu khinh bỉ mà nhìn chằm chằm tôi. Mẹ nó, xem thường lão tử! ! tôi phẫn nộ sau đó nhờ tới một chuyện cười.
“Ha ha, tôi biết rồi.”
“Nói!”
“tạm biệt nôn khan, cho cậu ** thoả thích phun đi! Này kéo biến thành phun, lập tức sạch sẽ văn minh hơn nhiều, hơn nữa biểu tượng hình thức hoạt bát, vận dụng một nho nhỏ chút nhân cách hoá.”
(kéo- bài tiết)
Nói xong câu đó tôi đã bị đuổi ra cửa, không phải nói công ty quảng cáo này có người quản lý có tính cách rất tốt sao? Tôi quay về cửa lớn mà chửi bới, nhớ tới CV của tôi còn để bên trong bèn ra sức mà gõ cửa, kết quả đến người quét rác cũng không thèm để ý mà đi chỗ khác.
Tôi đã 22 tuổi, người cũng đã già, nhưng còn rất siêng năng. Nhớ khi còn thành niên mà hoang phí thể lực mạnh mẽ. Chớp mắt đã sáu năm trôi qua, tôi từ sơ trung thuận lợi lên cao trung, không có gì hồi hộp mà vào một trường đại học lý tưởng, sinh hoạt bình thường như nước chảy bèo trôi, có lúc tôi đã hoài nghi mình có phải thực sự còn sống.
Tốt nghiệp trung học năm nhất thì tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm chia tay, cô ấy không giống những nữ sinh khác vừa khóc vừa nháo, điều này khiến tôi băn khoăn. Cô ấy nói “Ngải Tử Hàm, tôi biết cậu trước giờ không hề thích tôi, tôi không ngốc, biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, thế nhưng tôi nghĩ có thể chậm một ngày thì cũng mong muốn chậm một ngày, trong ánh mắt của cậu chưa từng có suy nghĩ săn sóc bạn gái, chỉ cho đó là một loại nhiệm vụ mà thôi.”
Hai năm trước chúng tôi vẫn làm bạn, tháng ngày cứ qua đi nên cũng chẳng liên hệ với nhau nhiều.
Lên cao trung tôi như xác chết di động sống qua ba năm, mỗi ngày đều tùy tiện đi dạo. Cũng có thể để che lấp một tâm tình không tên, cũng có thể là một loại cảm tình không thể vãn hồi, tôi không quan hệ với bạn gái, không muốn gieo vạ cho nữ sinh. Khi ấy cha mẹ nhìn thấy tôi như vậy, ngay cả một điểm phản nghịch cũng không có mà liều mạng học tập, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt lo lắng mà nhìn tôi.
Có một ngày, tôi ra ngoài uống nước, hơn mười hai giờ mới về, nghe được hai người ở trong phòng ngủ nói chuyện.
“anh nói Ngải Tử Hàm của chúng ta không phải đã học đến điên rổi chứ?” đây là mẹ tôi nói. Lời này mà được bạn bè tôi nghe được chắc sẽ cười đến trật quai hàm.
Lên đại học, tôi chọn lựa một trường thành thị rất xa nơi này, tôi không biết tại sao, chỉ muốn rời đi, đến đấy tôi như một con ngựa hoang được thoát dây cương, cả ngày chơi bời ở sàn giải trí. Lúc ấy tôi mới biết đến quán gaybar, khi ấy tôi mới hiểu tôi cùng với bọn họ không phải đồng loại, được rất nhiều ánh mắt đen khó dò mà nhìn chằm chằm tôi dưới ánh đèn, còn có một lão nam nhân béo phì đến trước mặt tôi hỏi có phải lần đầu tiên đến, còn nói cậu nhỏ rất đáng yêu làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Tuy rằng nhiều năm như vậy tôi đã xác định tôi yêu nam nhân, thế nhưng tôi không giống như những người khác chỉ vì phụ nữ không thể cho tôi khoái cảm tình dục. Tôi vẫn có thể, nhưng tôi muốn duy trì cho tâm trí tôi được thoải mái.
Khi 22 tuổi, tôi vẫn là một người độc thân.
Thực tập, tôi trở về Bắc Kinh, có đi nơi khác mới biết nguyên lai Bắc Kinh cũng không tệ lắm. Có lúc tình cờ tôi sẽ nghĩ có phải sáu năm trước người kia cũng ở Bắc Kinh, sau đó khỏi hẳn hắn sẽ quên tôi đi, đã sáu năm rồi tôi không có tin tức gì của hắn, tôi cũng không liên lạc gì với mấy đứa bạn cũ, sau khi tốt nghiệp cao trung, tin tức cuối cùng tôi nghe được từ miệng người khác là về Lý Tam Hỉ.
Có lúc cùng bạn học cũ tụ hội cũng sẽ tình cờ nói chuyện quá khứ để giải trí, tôi cũng nghĩ tới hắn có thể đã bốc hơi khỏi thế gian, quay về thiên đình, sau đó sẽ nói Ngọc Hoàng trừng trị tôi là một người phàm nhân không có lương tâm. Nhưng trước giờ, hình như cuộc sống của tôi vẫn thuận buồm xuôi gió.
Tôi đã cố gắng đi tìm hắn, nhưng tìm thấy sẽ nói cái gì đây? Nói sáu năm trước Ngải Tử Hàm tôi đã ra vẻ đạo mạo mà đùa giỡn cậu? vẫn để cho cậu điên cuồng vì mối tình đầu? con mẹ nó, thực trào phúng, thực mỉa mai, ha ha. Những chuyện đã qua, ai còn vẫn giữ trong lòng để cho bản thân mình thêm ấm ức đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook