Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ
-
Chương 20
Kỳ thi kết thúc, tôi không ngờ chút nào mà thi đậu vào một trường cao trung trọng điểm. Đi tới phòng ngủ thu dọn đồ đạc Vương miệng rộng còn hung hăng ôm ấp tôi, nói cái gì anh em vĩnh biệt. tôi cho hắn một quyền, toàn bộ phòng tôi có hơn một nửa đều đậu trường cao trung trọng điểm kể cả Vương miệng rộng, vì thế hắn nói thế chỉ là muốn ăn đòn. Nhìn mọi người đều bận rộn như thế hắn mới ý thức được là hắn đúng đã tốt nghiệp.
“Vương miệng rộng, nếu sau này cậu bán bánh rán, tôi sẽ nói anh em đến ăn để ủng hộ cậu. Ha ha.” Chúng tôi lẫn nhau trêu chọc , vì hòa hoãn việc thương cảm khi gần biệt ly đi!
Tôi rút ra rương hành lý, bắt đầu thu dọn đồ đạc. tìm thấy một đống tiền xu, đây là đồ lúc trước Lý Tam Hỉ hứng trí bừng bừng mà đưa cho tôi làm tín ước. Còn có tờ giấy đã úa vàng, tôi phát hiện rất nhiều thư tôi đọc không hiểu, tôi ngồi ở trên giường lẳng lặng xem, thẳng đến lúc ấy mới phát hiện Lý Tam Hỉ có nhắc tới hắn yêu tôi, hắn nói nếu tôi không lọt mắt hắn, ngày thứ 2 đừng để ý đến hắn, nhưng vì tôi không đọc qua nên mới tạo thành những sai lầm sau này.
Chữ viết hắn ngay ngắn như thế, mỗi một chữ đều cẩn thẩn được viết lên, sau đó là chữ thay đổi bên cạnh còn có chú giải phiên dịch. Tôi ý thức được hắn dù có giỏi đến như nào thì cũng phải mất thời gian rất dài mới viết ra được phong thư như vậy, tôi như thấy được bóng người của một đứa ngốc ngồi trên bàn viết từng chữ mà cười khúc khích.
“Này. Ngải Tử Hàm, còn không mau đi? Trường học phải đóng cửa, lẽ nào cậu còn không nỡ lòng bỏ cái trường học rách nát này sao ?”
Nghe được lời nói của hắn tôi mới chậm rãi đi ra ngoài. Lôi kéo rương hành lý đi ở trên bãi tập, tôi còn có thể thấy rõ ràng ở trên tảng đá có khắc ” ghi chép cá nhân của Lý Tam Hỉ: 1. 4 mét.” Đó là lần chúng tôi thi với Lý Tam Hỉ xem thành tích nhảy xa của hắn, nam sinh muốn 2. 45 mét mới hoàn toàn đủ chuẩn, mà Lý Tam Hỉ nhưng chỉ có thể nhảy xa như vậy. Khi đó hắn nghe người khác đối với hắn hoan hô, hắn còn ngốc nghếch dương dương tự đắc mà xem tất cả là thiện ý.
Hắn chưa từng cảm giác mình có bệnh, vì lẽ đó hắn vẫn cho rằng người khác đối với hắn hết thảy đều như hắn đôi với người khác vậy. Không biết khi hắn được đưa tới bệnh viện thì sẽ thế nào? Có chịu được không?
Nhìn sân bãi trống trải, tôi nhớ ra có lúc một mình hắn ở nơi đó nỗ lực 100 mét nhìn cực kỳ bi thương, còn có khi hắn cầm cái bóng ném mà khắp nơi truyền đến âm thanh”Hỉ ca, cố lên”, còn có hắn theo tôi đi một vòng lại một vòng ở đó, còn có hắn miệng lẩm bẩm vừa nói năng lộn xộn. còn có hắn cầm đưa tôi một quả quýt không nỡ ăn để ở trên bàn không may nát còn khoe khoang đây là tiểu đệ của hắn đưa.
Khi đó tôi lại vì mặt mũi mà hung hăng phủ nhận. Tất cả những thứ này lại như phát sinh ở ngày hôm qua, ngày hôm qua tôi còn đang rầu rĩ làm sao tránh hắn, ngày hôm nay hắn lại cách xa mà đi rồi. Tôi đã từng cho rằng đây chỉ là mất đi một phần chấp nhất, nhưng mà gần như trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng. Tôi còn ở trong ngực tưởng niệm cái gì đây? Hoài niệm chính mình làm sao mạnh mẽ, cho đến việc có vì tôi mà chết. Tôi đang hối hận cái gì đây? Hối hận không có ở lúc đó khuyên hắn thả thanh đao xuống, thanh đao nhỏ này đều là gỉ. nếu cậu đâm nó thì cũng chỉ như xước da mà thôi.
Nếu mất mặt thì tôi cũng phải thừa nhận, hồi ức của tôi về thời trung học cũng chỉ có Lý Tam Hỉ, tôi không nghĩ tới mọi sinh hoạt của tôi đều có liên quan tới hắn. Hắn tốt xấu như nào đều bị tôi nhớ kỹ. Có thể có ngày hắn sẽ khôi phục bình thường mà hiểu rõ chuyện lúc ấy, khi ấy sẽ hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi. khi đó sẽ cảm thấy thực không đáng.
Tôi nhanh chân đi , muốn rời đi nơi này thật nhanh. Sắp tới cửa trường học thì đụng phải thầy Ngưu, thầy Ngưu sờ sờ đầu của tôi nói tôi tên tiểu tử thúi này chớ quên hắn. Một khắc đó tôi thật muốn vùi đầu trong ngực của hắn khóc lớn một hồi, tôi làm sao sẽ đem thầy quên, thầy, chỉ cần thầy không đem tôi quên là tốt rồi.
Tôi đối với cậu, sẽ có một tia đặc biệt tồn tại sao? Thầy Ngưu hé miệng muốn nói gì nhưng không có nói ra, tôi cũng rõ rang biểu lộ như hắn có thể nói gì đó?
Tạm biệt , thầy Ngưu, tạm biệt ,cuộc sống học sinh trung học của tôi. Lý Tam Hỉ , xin lỗi. Xin tha thứ tôi!
“Vương miệng rộng, nếu sau này cậu bán bánh rán, tôi sẽ nói anh em đến ăn để ủng hộ cậu. Ha ha.” Chúng tôi lẫn nhau trêu chọc , vì hòa hoãn việc thương cảm khi gần biệt ly đi!
Tôi rút ra rương hành lý, bắt đầu thu dọn đồ đạc. tìm thấy một đống tiền xu, đây là đồ lúc trước Lý Tam Hỉ hứng trí bừng bừng mà đưa cho tôi làm tín ước. Còn có tờ giấy đã úa vàng, tôi phát hiện rất nhiều thư tôi đọc không hiểu, tôi ngồi ở trên giường lẳng lặng xem, thẳng đến lúc ấy mới phát hiện Lý Tam Hỉ có nhắc tới hắn yêu tôi, hắn nói nếu tôi không lọt mắt hắn, ngày thứ 2 đừng để ý đến hắn, nhưng vì tôi không đọc qua nên mới tạo thành những sai lầm sau này.
Chữ viết hắn ngay ngắn như thế, mỗi một chữ đều cẩn thẩn được viết lên, sau đó là chữ thay đổi bên cạnh còn có chú giải phiên dịch. Tôi ý thức được hắn dù có giỏi đến như nào thì cũng phải mất thời gian rất dài mới viết ra được phong thư như vậy, tôi như thấy được bóng người của một đứa ngốc ngồi trên bàn viết từng chữ mà cười khúc khích.
“Này. Ngải Tử Hàm, còn không mau đi? Trường học phải đóng cửa, lẽ nào cậu còn không nỡ lòng bỏ cái trường học rách nát này sao ?”
Nghe được lời nói của hắn tôi mới chậm rãi đi ra ngoài. Lôi kéo rương hành lý đi ở trên bãi tập, tôi còn có thể thấy rõ ràng ở trên tảng đá có khắc ” ghi chép cá nhân của Lý Tam Hỉ: 1. 4 mét.” Đó là lần chúng tôi thi với Lý Tam Hỉ xem thành tích nhảy xa của hắn, nam sinh muốn 2. 45 mét mới hoàn toàn đủ chuẩn, mà Lý Tam Hỉ nhưng chỉ có thể nhảy xa như vậy. Khi đó hắn nghe người khác đối với hắn hoan hô, hắn còn ngốc nghếch dương dương tự đắc mà xem tất cả là thiện ý.
Hắn chưa từng cảm giác mình có bệnh, vì lẽ đó hắn vẫn cho rằng người khác đối với hắn hết thảy đều như hắn đôi với người khác vậy. Không biết khi hắn được đưa tới bệnh viện thì sẽ thế nào? Có chịu được không?
Nhìn sân bãi trống trải, tôi nhớ ra có lúc một mình hắn ở nơi đó nỗ lực 100 mét nhìn cực kỳ bi thương, còn có khi hắn cầm cái bóng ném mà khắp nơi truyền đến âm thanh”Hỉ ca, cố lên”, còn có hắn theo tôi đi một vòng lại một vòng ở đó, còn có hắn miệng lẩm bẩm vừa nói năng lộn xộn. còn có hắn cầm đưa tôi một quả quýt không nỡ ăn để ở trên bàn không may nát còn khoe khoang đây là tiểu đệ của hắn đưa.
Khi đó tôi lại vì mặt mũi mà hung hăng phủ nhận. Tất cả những thứ này lại như phát sinh ở ngày hôm qua, ngày hôm qua tôi còn đang rầu rĩ làm sao tránh hắn, ngày hôm nay hắn lại cách xa mà đi rồi. Tôi đã từng cho rằng đây chỉ là mất đi một phần chấp nhất, nhưng mà gần như trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng. Tôi còn ở trong ngực tưởng niệm cái gì đây? Hoài niệm chính mình làm sao mạnh mẽ, cho đến việc có vì tôi mà chết. Tôi đang hối hận cái gì đây? Hối hận không có ở lúc đó khuyên hắn thả thanh đao xuống, thanh đao nhỏ này đều là gỉ. nếu cậu đâm nó thì cũng chỉ như xước da mà thôi.
Nếu mất mặt thì tôi cũng phải thừa nhận, hồi ức của tôi về thời trung học cũng chỉ có Lý Tam Hỉ, tôi không nghĩ tới mọi sinh hoạt của tôi đều có liên quan tới hắn. Hắn tốt xấu như nào đều bị tôi nhớ kỹ. Có thể có ngày hắn sẽ khôi phục bình thường mà hiểu rõ chuyện lúc ấy, khi ấy sẽ hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi. khi đó sẽ cảm thấy thực không đáng.
Tôi nhanh chân đi , muốn rời đi nơi này thật nhanh. Sắp tới cửa trường học thì đụng phải thầy Ngưu, thầy Ngưu sờ sờ đầu của tôi nói tôi tên tiểu tử thúi này chớ quên hắn. Một khắc đó tôi thật muốn vùi đầu trong ngực của hắn khóc lớn một hồi, tôi làm sao sẽ đem thầy quên, thầy, chỉ cần thầy không đem tôi quên là tốt rồi.
Tôi đối với cậu, sẽ có một tia đặc biệt tồn tại sao? Thầy Ngưu hé miệng muốn nói gì nhưng không có nói ra, tôi cũng rõ rang biểu lộ như hắn có thể nói gì đó?
Tạm biệt , thầy Ngưu, tạm biệt ,cuộc sống học sinh trung học của tôi. Lý Tam Hỉ , xin lỗi. Xin tha thứ tôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook