Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ
-
Chương 11
Tháng ngày sóng gió vẫn tiếp diễn, Lý Tam Hỷ xác thực không hề quấn quýt lấy tôi, nhưng ở sau lưng không ngừng mà nói xấu tôi, hơn nữa còn thay đổi chiêu thức theo dõi.
kỹ thuật theo dõi của Lý Tam Hỷ không phải kém bình thường, hắn vẫn trốn ở phía sau cột điện, bốn mặt đều gồ ghề. Mỗi khi có người, hắn lại lớn tiếng cùng người tôi chào hỏi, sau đó “Xuỵt” một tiếng kêu người khác nhỏ giọng một chút, lớn tiếng nói như thế sẽ khiến người tôi phát hiện ra hành tung của mình.
Kỳ thực Lý Tam Hỷ cũng không từ bỏ được chút tình cảm này, trong lòng ra rất rõ ràng, hắn cũng có tự tôn của riêng hắn, đáng tiếc hắn lại không hiểu được làm sao để xử lý được tâm tình của hắn. Hắn sẽ không ngồi một chỗ để mang tất cả mọi vấn đề ra phân tích mà chỉ cô lập mọi sự việc và trực triếp phản ứng theo cách hắn muốn mà thôi. Có thể ngày hôm qua hăn sẽ làm một điều khiến cậu thật cảm động, nhưng sẽ có khả năng ngày hôm nay hắn sẽ vì cậu nói một câu oán giận mà điên cuồng trả thù.
Như ngày hôm nay, tôi chỉ thấy hắn không làm bài tập mà ở trên lớp phê bình hắn một hồi, tất nhiên cũng có những người bạn học khác. Kết quả thì sao, hắn đi học còn ngậm hẳn một con dao, còn là dao gỉ, ở ngay đầu lưỡi mà mài tới mài lui, lưỡi cứ thế mà đong đưa. Thấy thế tất cả bạn học đều quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
Tôi thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, về đến nhà mở máy vi tính ra bắt đầu lên mạng tán gẫu, tên trên mạng của tôi là Lưu Vong. ở đó, có một người bạn rất hấp dẫn tôi, hắn gọi “Tôin Vỡ”, tôi cảm giác tên kia rất hiểu tôi, tôi không có nói nhiều mà hảo cảm đối với hắn lại tăng vài phần.
Người kia cứ nói đi nói lại, xem ra cũng có mối quan tâm bên người, hắn cứ nói đến tình cảm của hắn không dứt. Hôm đó, cũng bởi vì tôi thực sự phiền lòng, muốn tìm một cái gì đó để phân tán sự chú ý của mình, hai chúng tôi cứ thế gặp nhau mà tán gẫu rất hăng hái.
Lưu Vong: tôi phiền a, tôi bị người khác quấn lấy. Còn là một nam nhân.
Tôin Vỡ: tôi so với cậu còn phiền, người tôi yêu chê tôi cứ quấn quít lấy hắn, ha ha.
Lưu Vong: anh em, cậu thật sự so với tôi thảm hơn, cậu là người ở nơi nào?
Tôin Vỡ: tôi ở X thị, cậu sao?
Lưu Vong: kháo, tôi cũng vậy, ngày nào đó hai anh em tôi gặp nhau
Tôin Vỡ: đi, vừa nhìn tiểu đệ biết là người thoải mái, sau đó có việc gì cứ nói cho đại ca, đại ca sẽ che chở cậu.
Tôi thấy câu này có chút quen tôii, hình như đã nghe qua ở đâu. Cân nhắc nửa ngày cũng không nhớ ra được, đầu óc tôi hiện giờ chẳng khác gì hồ dán.
Tôin Vỡ: sao không nói lời nào? Vẫn còn ở đó chứ?
Lưu Vong: vẫn, cậu truy người đẹp không?
�
Tôin Vỡ: rất tuấn tú! Tuy rằng so với tôi thiếu một chút.
Lưu Vong: soái? Sao lại dùng từ này để hình dung?
Tôin Vỡ: khỏi nhắc đến hắn, nhắc đến tôi lại mất hứng.
Lưu Vong: cậu thật là một người thoải mái, tôi rất thích kiểu người như cậu, cầm được thì cũng buông được. Người kia chê cậu thực sự là không có mắt.
Tôin Vỡ: ha ha, tôi tự tin, tôi có thể truy được hắn đi.
Lưu Vong: đại ca, anh em ủng hộ cậu.
Ngày đó chúng tôi hàn huyên rất lâu, tuy rằng không có nội dung gì đặc biệt, nhưng tâm tình của tôi khá hơn nhiều, chí ít tôi còn biết trên thế giới này còn có một người cùng tôi đồng mệnh tương liên.
Đi đên trường, lần đầu tiên tôi đi quảng đường xa như vậy nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, Lý Tam Hỷ đang ngồi trên ghế, thấy bên trong áo đồng phục hắn mặc một cái áo khoác mỏng, tôi mới khen hắn một câu. Ai biết câu này của tôi lại gây nên đại họa. Lý Tam Hỷ sau khi nghe xong rất không phục mà đem áo đồng phục thoát đi, bên trong chỉ mặc mỗi áo khoác mỏng màu xanh lam ở vào thập niên 70, lại thêm thân hình mập mạp của hắn, áo kề sát vào thân thể, đường nét từng tấm từng vòng thịt hiện ra rõ ràng, chân thực đến không thể thực hơn, khiến người tôi không chịu được mà cảm thấy buồn nôn.
Rất nhiều nữ sinh quay đầu lại nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt rất căm ghét. Tôi không nghĩ sẽ nhắc nhở hắn, tôi biết nói bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.
Kết quả hắn gần như mặc thế một tháng, mặc kệ trời lạnh hay nóng, hắn đềumặc áo lót,rất nhiều bạn học không thể chịu được mà tìm đến tôi,khẩn cầu ca có thể giúp thần kinh của họ được nghỉ ngơi chút. Tôi nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, tôi vắt hết đầu óc,cuối cùng cũng nghĩ được một biện pháp.
Hôm đó, tôi chờ đến lúc hắn cởi áo đồng phục học sinh, mới khinh bỉ nói một câu: “Thật khó coi, tôi nhìn thấy chán ngắt!”
Xế chiều hôm đó, Lý Tam Hỷ rốt cục cũng cam lòng chấm dứt thời kỳ một tháng thoát y. Nhưng tôi cảm thấy 2 người chúng tôi ở chung như thế thực sự đau xót. Chuyện chúng tôi trở thành chủ đề tán gẫu, thành công cụ giải buồn của mọi người.
Tôi còn nghe nói, một bạn học còn nói có người anh em mấy chục năm không nở một nụ cười, nhưng cùng nói đến việc của tôi cùng Lý Tam Hỷ lại cười lăn lộn trên ghế.
Có lúc tôi cảm thấy hắn là dùng phương thức kém thông minh thành công trừng phạt một người thông minh, hắn vừa đáng thương vừa đáng trách. Mỗi khi tôi nghĩ sẽ mắng to khi thấy hắn ăn mặc như thế,nhưng hắn lại không cho phép ai nói tôi tôi lại đầu hàng. Tôi biết như thế cũng không phải biện pháp, tôi còn làm lỡ chuyện của hắn,hắn đã hoàn toàn không tự lực vào bản thân, mỗi ngày đều làm những chuyện ngốc ngếch như thế để gây sự chú ý của tôi. Học tập là vì tôi mà học, ăn cơm vì tôi mà ăn, vì tôi mà cãi nhau ầm ĩ… ngày tháng cứ thế này giống như vĩnh viễn không có kết thúc.
kỹ thuật theo dõi của Lý Tam Hỷ không phải kém bình thường, hắn vẫn trốn ở phía sau cột điện, bốn mặt đều gồ ghề. Mỗi khi có người, hắn lại lớn tiếng cùng người tôi chào hỏi, sau đó “Xuỵt” một tiếng kêu người khác nhỏ giọng một chút, lớn tiếng nói như thế sẽ khiến người tôi phát hiện ra hành tung của mình.
Kỳ thực Lý Tam Hỷ cũng không từ bỏ được chút tình cảm này, trong lòng ra rất rõ ràng, hắn cũng có tự tôn của riêng hắn, đáng tiếc hắn lại không hiểu được làm sao để xử lý được tâm tình của hắn. Hắn sẽ không ngồi một chỗ để mang tất cả mọi vấn đề ra phân tích mà chỉ cô lập mọi sự việc và trực triếp phản ứng theo cách hắn muốn mà thôi. Có thể ngày hôm qua hăn sẽ làm một điều khiến cậu thật cảm động, nhưng sẽ có khả năng ngày hôm nay hắn sẽ vì cậu nói một câu oán giận mà điên cuồng trả thù.
Như ngày hôm nay, tôi chỉ thấy hắn không làm bài tập mà ở trên lớp phê bình hắn một hồi, tất nhiên cũng có những người bạn học khác. Kết quả thì sao, hắn đi học còn ngậm hẳn một con dao, còn là dao gỉ, ở ngay đầu lưỡi mà mài tới mài lui, lưỡi cứ thế mà đong đưa. Thấy thế tất cả bạn học đều quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
Tôi thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, về đến nhà mở máy vi tính ra bắt đầu lên mạng tán gẫu, tên trên mạng của tôi là Lưu Vong. ở đó, có một người bạn rất hấp dẫn tôi, hắn gọi “Tôin Vỡ”, tôi cảm giác tên kia rất hiểu tôi, tôi không có nói nhiều mà hảo cảm đối với hắn lại tăng vài phần.
Người kia cứ nói đi nói lại, xem ra cũng có mối quan tâm bên người, hắn cứ nói đến tình cảm của hắn không dứt. Hôm đó, cũng bởi vì tôi thực sự phiền lòng, muốn tìm một cái gì đó để phân tán sự chú ý của mình, hai chúng tôi cứ thế gặp nhau mà tán gẫu rất hăng hái.
Lưu Vong: tôi phiền a, tôi bị người khác quấn lấy. Còn là một nam nhân.
Tôin Vỡ: tôi so với cậu còn phiền, người tôi yêu chê tôi cứ quấn quít lấy hắn, ha ha.
Lưu Vong: anh em, cậu thật sự so với tôi thảm hơn, cậu là người ở nơi nào?
Tôin Vỡ: tôi ở X thị, cậu sao?
Lưu Vong: kháo, tôi cũng vậy, ngày nào đó hai anh em tôi gặp nhau
Tôin Vỡ: đi, vừa nhìn tiểu đệ biết là người thoải mái, sau đó có việc gì cứ nói cho đại ca, đại ca sẽ che chở cậu.
Tôi thấy câu này có chút quen tôii, hình như đã nghe qua ở đâu. Cân nhắc nửa ngày cũng không nhớ ra được, đầu óc tôi hiện giờ chẳng khác gì hồ dán.
Tôin Vỡ: sao không nói lời nào? Vẫn còn ở đó chứ?
Lưu Vong: vẫn, cậu truy người đẹp không?
�
Tôin Vỡ: rất tuấn tú! Tuy rằng so với tôi thiếu một chút.
Lưu Vong: soái? Sao lại dùng từ này để hình dung?
Tôin Vỡ: khỏi nhắc đến hắn, nhắc đến tôi lại mất hứng.
Lưu Vong: cậu thật là một người thoải mái, tôi rất thích kiểu người như cậu, cầm được thì cũng buông được. Người kia chê cậu thực sự là không có mắt.
Tôin Vỡ: ha ha, tôi tự tin, tôi có thể truy được hắn đi.
Lưu Vong: đại ca, anh em ủng hộ cậu.
Ngày đó chúng tôi hàn huyên rất lâu, tuy rằng không có nội dung gì đặc biệt, nhưng tâm tình của tôi khá hơn nhiều, chí ít tôi còn biết trên thế giới này còn có một người cùng tôi đồng mệnh tương liên.
Đi đên trường, lần đầu tiên tôi đi quảng đường xa như vậy nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, Lý Tam Hỷ đang ngồi trên ghế, thấy bên trong áo đồng phục hắn mặc một cái áo khoác mỏng, tôi mới khen hắn một câu. Ai biết câu này của tôi lại gây nên đại họa. Lý Tam Hỷ sau khi nghe xong rất không phục mà đem áo đồng phục thoát đi, bên trong chỉ mặc mỗi áo khoác mỏng màu xanh lam ở vào thập niên 70, lại thêm thân hình mập mạp của hắn, áo kề sát vào thân thể, đường nét từng tấm từng vòng thịt hiện ra rõ ràng, chân thực đến không thể thực hơn, khiến người tôi không chịu được mà cảm thấy buồn nôn.
Rất nhiều nữ sinh quay đầu lại nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt rất căm ghét. Tôi không nghĩ sẽ nhắc nhở hắn, tôi biết nói bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.
Kết quả hắn gần như mặc thế một tháng, mặc kệ trời lạnh hay nóng, hắn đềumặc áo lót,rất nhiều bạn học không thể chịu được mà tìm đến tôi,khẩn cầu ca có thể giúp thần kinh của họ được nghỉ ngơi chút. Tôi nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, tôi vắt hết đầu óc,cuối cùng cũng nghĩ được một biện pháp.
Hôm đó, tôi chờ đến lúc hắn cởi áo đồng phục học sinh, mới khinh bỉ nói một câu: “Thật khó coi, tôi nhìn thấy chán ngắt!”
Xế chiều hôm đó, Lý Tam Hỷ rốt cục cũng cam lòng chấm dứt thời kỳ một tháng thoát y. Nhưng tôi cảm thấy 2 người chúng tôi ở chung như thế thực sự đau xót. Chuyện chúng tôi trở thành chủ đề tán gẫu, thành công cụ giải buồn của mọi người.
Tôi còn nghe nói, một bạn học còn nói có người anh em mấy chục năm không nở một nụ cười, nhưng cùng nói đến việc của tôi cùng Lý Tam Hỷ lại cười lăn lộn trên ghế.
Có lúc tôi cảm thấy hắn là dùng phương thức kém thông minh thành công trừng phạt một người thông minh, hắn vừa đáng thương vừa đáng trách. Mỗi khi tôi nghĩ sẽ mắng to khi thấy hắn ăn mặc như thế,nhưng hắn lại không cho phép ai nói tôi tôi lại đầu hàng. Tôi biết như thế cũng không phải biện pháp, tôi còn làm lỡ chuyện của hắn,hắn đã hoàn toàn không tự lực vào bản thân, mỗi ngày đều làm những chuyện ngốc ngếch như thế để gây sự chú ý của tôi. Học tập là vì tôi mà học, ăn cơm vì tôi mà ăn, vì tôi mà cãi nhau ầm ĩ… ngày tháng cứ thế này giống như vĩnh viễn không có kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook