Mùa Hè Thiên Đường 2 - Mùa Hè Không Lẻ Loi
-
Chương 8: Jeremiah
Tôi có thể chỉ ra đích xác thời điểm khi mọi thứ bắt đầu thay đổi. Đó là vào mùa Hè năm ngoái. Anh Conrad và tôi đang ngồi ngoài hiên nhà và tôi đang huyên thuyên kể cho anh nghe về sự dốt nát của tay huấn luyện viên mới của đội bóng. "Cố nhẫn nhịn đi," anh nói.
Nói thì dễ, trong khi chính anh ấy là người đã bỏ đội bóng mà đi. "Anh không hiểu à, huấn luyện viên này điên lắm." tôi phân trần, nhưng chẳng lời nào lọt vào tai anh nữa. Xe của bọn họ vừa rẽ vào trong sân. Anh Steven ra khỏi xe trước, kế đến là cô Laurel. Cô hỏi mẹ tụi tôi đâu và ôm tôi thật chặt.
Tiếp đó cô ôm lấy anh Conrad và tôi lập tức hỏi cô, "Belly Button đâu ạ?" Và rồi tôi nhìn thấy cậu ấy. Anh Conrad nhìn thấy cậu ấy trước. Anh ấy đang nhìn chằm chằm qua vai của cô Laurel. Về phía Belly. Cậu ấy tiến lại phía chúng tôi. Mái tóc để buông xõa tự nhiên và dôi chân thon dài, thẳng tắp.
Cậu ấy mặc quần soóc bò và giầy thể thao bụi bặm. Quai áo trong lộ ra bên ngoài chiếc áo ba lỗ. Thề là trước đây tôi chưa bao giờ để ý tới quai áo trong của cậu ấy. Nét mặt cậu ấy lần này trông rất khác, có gì đó ngượng ngùng và lo lắng, nhưng đồng thời cũng xen chút tự hào.
Một nét mặt tôi chưa từng thấy ở Belly. Tôi đứng nhìn anh Conrad ôm Belly, và đợi tới lượt mình. Tôi rất muốn hỏi cậu ấy đang nghĩ gì, tại sao lại có nét mặt như thế... Nhưng rồi tôi đã không làm vậy. Tôi bước tới cạnh anh Conrad, nâng bổng cậu ấy lên và nói một câu gì đó rất ngu ngốc.
Nó khiến cậu ấy bật cười, và trở lại là Belly mà tôi từng biết. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi tôi không muốn cậu ấy trở thành một ai đó khác, mà hãy chỉ là Belly mà thôi. Tôi đã quen biết với Belly suốt cả cuộc đời mình. Tôi chưa bao giờ nhìn cậu ấy như là một cô gái. Câu ấy là một phần của hội.
Cậu ấy là bạn của tôi. Vì thế việc bỗng dưng tôi nhìn cậu ấy theo một cách khác, dù chỉ là trong tích tắc, đã khiến tôi có chút hoang mang. Bố tôi từng nói mọi thứ trên đời đểu có những thời điểm làm thay đổi hoàn toàn cục diện của cuộc chơi. Cái thời điểm khi mà mọi thứ đều khớp nối lại với nhau nhưng bạn khó có thể nhận ra ngay lúc ấy.
Chỉ cần một cú ném 3 điểm ngay đầu hiệp 2 cũng đủ làm thay đổi toàn bộ nhịp độ của trận đấu. Nó khiến cho toàn đội thức tỉnh và như muốn hồi sinh trở lại. Tất cả đều bắt đầu từ cái thời điểm ấy. Có thể tôi đã quên đi mất cái thời điểm khi xe của họ dừng lại và cô gái ấy bước xuống khỏi xe, cô gái mà tôi gần như không thể nhận ra.
Nhưng tôi nghĩ chính vào lúc đó. Giống như khi bạn bắt gặp một ánh mắt nào đó trên phố, và nó thoảng qua như một làn gió mát, bạn sẽ vẫn tiếp tục đi. Và bạn quên bẵng đi. Tôi cũng thế, tôi cũng đã quên. Và mọi thứ đáng ra đã có thể quay trở lại giống ngày xưa. Nhưng rồi cái thời khắc làm-thay-đổi-hoàn-toàn-cục-diện-cuộc-chơi mà bố từng nói tới đã xảy ra.
Hôm đó là một buổi tối muộn, khoảng một tuần sau. Belly và tôi đang ngồi nói chuyện bên bể bơi và cậu ấy đã cười ngặt nghẽo vì một chuyện gì đó mà tôi kể, tôi cũng không nhớ nữa. Tôi rất thích khi thấy Belly cười và tôi hạnh phúc khi có thể làm cho cậu ấy cười. Mặc dù trước giờ Belly vẫn cười rất nhiều nên việc có thể khiến cho cậu ấy cười không có gì gọi là chiến tích cả nhưng sao tôi vẫn cảm thấy rất tuyệt.
Cậu ấy nói,, "Jere, cậu đúng là người vui tính nhất mà mình biết đấy." Đó là một trong những lời khen tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng đó không phải là cái thời khắc làm-thay-đổi-hoàn-toàn-cục-diện-cuộc-chơi mà tôi nói tới. Mà là chuyện xảy ra ngay sau đó. Nhân cái đà chọc ghẹo cho Belly cười, tôi tiếp tục bắt chước bộ dạng của anh Conrad mỗi khi thức dậy vào buổi sáng, một gã Frankenstein dị hợm.
Đúng lúc ấy, anh Conrad bất ngờ xuất hiện, ngồi xuống ghế bên cạnh Belly. Anh ấy nhấc cái đuôi tóc của cậu ấy lên và hỏi, "Hai đứa đang nói chuyện gì vui thế?" Belly ngước mắt lên nhìn anh ấy và bỗng dưng hai má cậu ấy ửng đỏ. Cả khuông mặt cậu ấy như bừng sáng, hai mắt long lanh, "Em cũng không nhớ nữa," cậu ấy nói.
Ruột gan tôi quặn thắt lại, như thể vừa bị ai đó lên gối cho một cú vào chính giữa bụng. Tôi đang ghen, ghen khủng khiếp. Với anh Conrad. Và khi Belly đứng dậy vào trong nhà lấy nước uống, tôi quan sát cái cách anh nhìn theo bóng cậu ấy và tôi thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Vào giây phút đó tôi đã nhận ra rằng mọi thứ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại giống như xưa.
Tôi rất muốn nói thẳng vào mặt anh Conrad rằng anh ấy không có quyền làm như thế. Rằng bao năm nay anh ấy đâu có thèm để ý tới Belly, rằng anh ấy không thể đột nhiên quyết định đến với cậu ấy chỉ vì giờ anh thấy thích. Belly là của tất cả mọi người. Mẹ tôi yêu chiều cậu ấy hết mực.
Mẹ thường gọi cậu ấy là đứa con gái bí mật của mẹ. Cả năm mẹ chỉ mong ngóng tới mùa Hè để được gặp lại Belly. Còn anh Steven, mặc dù lúc nào cũng chọc ghẹo cậu ấy nhưng anh ấy thực ra cực kỳ bảo vệ em gái. Mọi người đều quan tâm chăm sóc cho Belly, chỉ là cậu ấy không nhận ra mà thôi.
Bởi tâm trí cậu ấy đã dành trọn cho anh Conrad, không còn nhìn thấy một ai nữa. Belly yêu anh Conrad, đó là sự thật mà tất cả chúng tôi đều đã biết từ lâu. Tất cả những gì tôi mong muốn chỉ là được Belly nhìn như cái cách cậu ấy vẫn nhìn anh Conrad. Sau ngày hôm ấy, tôi chợt nhận ra rằng tôi thích Belly, hơn mức một người bạn thông thường.
Thậm chí, có lẽ tôi đã yêu cậu ấy. Tôi cũng quen nhiều cô gái khác. Nhưng họ không phải Belly. ~*~ Tôi không muốn gọi điện thoại nhờ vả Belly. Tôi đang rất giận cậu ấy. Không phải chỉ là việc cậu ấy đã chọn anh Conrad. Chuyện đó xưa rồi. Cậu ấy lúc nào chẳng chọn anh Conrad.
Nhưng dù gì chúng tôi cũng là bạn thân. Thử hỏi cậu ấy đã gọi cho tôi được bao nhiêu lần kể từ sau khi mẹ tôi mất? Hai lần? Một vài cái tin nhắn và email? Nhưng giờ đây, khi ngồi kế bên cậu ấy ở trong xe thế này, ngửi mùi hương Belly Conklin quen thuộc (mùi sữa tắm ngòn ngọt của sữa dừa và hoa lan), nhìn cái mũi cậu ấy nhăn tít lại vì đang mải suy nghĩ chuyện gì đó, thấy nụ cười lo lắng và mấy cái móng tay ngắn cụt lủn của cậu ấy.
Cái cách cậu ấy gọi tên tôi. Khi cậu ấy nhoài người ra phía trước nghịch cái lỗ thông khi của điều hòa, tóc cậu ấy chạm vào chân tôi và phải công nhận là nó mềm mại như nhung. Nó khiến tôi nhớ lại tất cả mọi chuyện. Nó khiến tôi không thể tiếp tục giận dỗi với Belly thêm một phút nào nữa, càng không thể làm mặt lạnh với cậu ấy như đã dự tính ban đầu.
Tôi gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình khi ở gần cậu ấy như thế này. Tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là kéo cậu ấy vào lòng, ôm thật chặt, và đặt lên đôi môi kia những nụ hôn. Biết đâu chừng, cuối cùng cậu ấy cũng sẽ có thể quên được ông anh chẳng-ra-gì của tôi.
Nói thì dễ, trong khi chính anh ấy là người đã bỏ đội bóng mà đi. "Anh không hiểu à, huấn luyện viên này điên lắm." tôi phân trần, nhưng chẳng lời nào lọt vào tai anh nữa. Xe của bọn họ vừa rẽ vào trong sân. Anh Steven ra khỏi xe trước, kế đến là cô Laurel. Cô hỏi mẹ tụi tôi đâu và ôm tôi thật chặt.
Tiếp đó cô ôm lấy anh Conrad và tôi lập tức hỏi cô, "Belly Button đâu ạ?" Và rồi tôi nhìn thấy cậu ấy. Anh Conrad nhìn thấy cậu ấy trước. Anh ấy đang nhìn chằm chằm qua vai của cô Laurel. Về phía Belly. Cậu ấy tiến lại phía chúng tôi. Mái tóc để buông xõa tự nhiên và dôi chân thon dài, thẳng tắp.
Cậu ấy mặc quần soóc bò và giầy thể thao bụi bặm. Quai áo trong lộ ra bên ngoài chiếc áo ba lỗ. Thề là trước đây tôi chưa bao giờ để ý tới quai áo trong của cậu ấy. Nét mặt cậu ấy lần này trông rất khác, có gì đó ngượng ngùng và lo lắng, nhưng đồng thời cũng xen chút tự hào.
Một nét mặt tôi chưa từng thấy ở Belly. Tôi đứng nhìn anh Conrad ôm Belly, và đợi tới lượt mình. Tôi rất muốn hỏi cậu ấy đang nghĩ gì, tại sao lại có nét mặt như thế... Nhưng rồi tôi đã không làm vậy. Tôi bước tới cạnh anh Conrad, nâng bổng cậu ấy lên và nói một câu gì đó rất ngu ngốc.
Nó khiến cậu ấy bật cười, và trở lại là Belly mà tôi từng biết. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi tôi không muốn cậu ấy trở thành một ai đó khác, mà hãy chỉ là Belly mà thôi. Tôi đã quen biết với Belly suốt cả cuộc đời mình. Tôi chưa bao giờ nhìn cậu ấy như là một cô gái. Câu ấy là một phần của hội.
Cậu ấy là bạn của tôi. Vì thế việc bỗng dưng tôi nhìn cậu ấy theo một cách khác, dù chỉ là trong tích tắc, đã khiến tôi có chút hoang mang. Bố tôi từng nói mọi thứ trên đời đểu có những thời điểm làm thay đổi hoàn toàn cục diện của cuộc chơi. Cái thời điểm khi mà mọi thứ đều khớp nối lại với nhau nhưng bạn khó có thể nhận ra ngay lúc ấy.
Chỉ cần một cú ném 3 điểm ngay đầu hiệp 2 cũng đủ làm thay đổi toàn bộ nhịp độ của trận đấu. Nó khiến cho toàn đội thức tỉnh và như muốn hồi sinh trở lại. Tất cả đều bắt đầu từ cái thời điểm ấy. Có thể tôi đã quên đi mất cái thời điểm khi xe của họ dừng lại và cô gái ấy bước xuống khỏi xe, cô gái mà tôi gần như không thể nhận ra.
Nhưng tôi nghĩ chính vào lúc đó. Giống như khi bạn bắt gặp một ánh mắt nào đó trên phố, và nó thoảng qua như một làn gió mát, bạn sẽ vẫn tiếp tục đi. Và bạn quên bẵng đi. Tôi cũng thế, tôi cũng đã quên. Và mọi thứ đáng ra đã có thể quay trở lại giống ngày xưa. Nhưng rồi cái thời khắc làm-thay-đổi-hoàn-toàn-cục-diện-cuộc-chơi mà bố từng nói tới đã xảy ra.
Hôm đó là một buổi tối muộn, khoảng một tuần sau. Belly và tôi đang ngồi nói chuyện bên bể bơi và cậu ấy đã cười ngặt nghẽo vì một chuyện gì đó mà tôi kể, tôi cũng không nhớ nữa. Tôi rất thích khi thấy Belly cười và tôi hạnh phúc khi có thể làm cho cậu ấy cười. Mặc dù trước giờ Belly vẫn cười rất nhiều nên việc có thể khiến cho cậu ấy cười không có gì gọi là chiến tích cả nhưng sao tôi vẫn cảm thấy rất tuyệt.
Cậu ấy nói,, "Jere, cậu đúng là người vui tính nhất mà mình biết đấy." Đó là một trong những lời khen tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng đó không phải là cái thời khắc làm-thay-đổi-hoàn-toàn-cục-diện-cuộc-chơi mà tôi nói tới. Mà là chuyện xảy ra ngay sau đó. Nhân cái đà chọc ghẹo cho Belly cười, tôi tiếp tục bắt chước bộ dạng của anh Conrad mỗi khi thức dậy vào buổi sáng, một gã Frankenstein dị hợm.
Đúng lúc ấy, anh Conrad bất ngờ xuất hiện, ngồi xuống ghế bên cạnh Belly. Anh ấy nhấc cái đuôi tóc của cậu ấy lên và hỏi, "Hai đứa đang nói chuyện gì vui thế?" Belly ngước mắt lên nhìn anh ấy và bỗng dưng hai má cậu ấy ửng đỏ. Cả khuông mặt cậu ấy như bừng sáng, hai mắt long lanh, "Em cũng không nhớ nữa," cậu ấy nói.
Ruột gan tôi quặn thắt lại, như thể vừa bị ai đó lên gối cho một cú vào chính giữa bụng. Tôi đang ghen, ghen khủng khiếp. Với anh Conrad. Và khi Belly đứng dậy vào trong nhà lấy nước uống, tôi quan sát cái cách anh nhìn theo bóng cậu ấy và tôi thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Vào giây phút đó tôi đã nhận ra rằng mọi thứ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại giống như xưa.
Tôi rất muốn nói thẳng vào mặt anh Conrad rằng anh ấy không có quyền làm như thế. Rằng bao năm nay anh ấy đâu có thèm để ý tới Belly, rằng anh ấy không thể đột nhiên quyết định đến với cậu ấy chỉ vì giờ anh thấy thích. Belly là của tất cả mọi người. Mẹ tôi yêu chiều cậu ấy hết mực.
Mẹ thường gọi cậu ấy là đứa con gái bí mật của mẹ. Cả năm mẹ chỉ mong ngóng tới mùa Hè để được gặp lại Belly. Còn anh Steven, mặc dù lúc nào cũng chọc ghẹo cậu ấy nhưng anh ấy thực ra cực kỳ bảo vệ em gái. Mọi người đều quan tâm chăm sóc cho Belly, chỉ là cậu ấy không nhận ra mà thôi.
Bởi tâm trí cậu ấy đã dành trọn cho anh Conrad, không còn nhìn thấy một ai nữa. Belly yêu anh Conrad, đó là sự thật mà tất cả chúng tôi đều đã biết từ lâu. Tất cả những gì tôi mong muốn chỉ là được Belly nhìn như cái cách cậu ấy vẫn nhìn anh Conrad. Sau ngày hôm ấy, tôi chợt nhận ra rằng tôi thích Belly, hơn mức một người bạn thông thường.
Thậm chí, có lẽ tôi đã yêu cậu ấy. Tôi cũng quen nhiều cô gái khác. Nhưng họ không phải Belly. ~*~ Tôi không muốn gọi điện thoại nhờ vả Belly. Tôi đang rất giận cậu ấy. Không phải chỉ là việc cậu ấy đã chọn anh Conrad. Chuyện đó xưa rồi. Cậu ấy lúc nào chẳng chọn anh Conrad.
Nhưng dù gì chúng tôi cũng là bạn thân. Thử hỏi cậu ấy đã gọi cho tôi được bao nhiêu lần kể từ sau khi mẹ tôi mất? Hai lần? Một vài cái tin nhắn và email? Nhưng giờ đây, khi ngồi kế bên cậu ấy ở trong xe thế này, ngửi mùi hương Belly Conklin quen thuộc (mùi sữa tắm ngòn ngọt của sữa dừa và hoa lan), nhìn cái mũi cậu ấy nhăn tít lại vì đang mải suy nghĩ chuyện gì đó, thấy nụ cười lo lắng và mấy cái móng tay ngắn cụt lủn của cậu ấy.
Cái cách cậu ấy gọi tên tôi. Khi cậu ấy nhoài người ra phía trước nghịch cái lỗ thông khi của điều hòa, tóc cậu ấy chạm vào chân tôi và phải công nhận là nó mềm mại như nhung. Nó khiến tôi nhớ lại tất cả mọi chuyện. Nó khiến tôi không thể tiếp tục giận dỗi với Belly thêm một phút nào nữa, càng không thể làm mặt lạnh với cậu ấy như đã dự tính ban đầu.
Tôi gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình khi ở gần cậu ấy như thế này. Tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là kéo cậu ấy vào lòng, ôm thật chặt, và đặt lên đôi môi kia những nụ hôn. Biết đâu chừng, cuối cùng cậu ấy cũng sẽ có thể quên được ông anh chẳng-ra-gì của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook