Mùa Hè Thiên Đường 2 - Mùa Hè Không Lẻ Loi
-
Chương 2
Bình thường cứ tầm tuần đầu tháng Sáu, ngay khi năm học kết thúc, là cả nhà tôi khăn gói lên đường, thẳng tiến tới Cousins. Trước đó một ngày, mẹ sẽ tới siêu thị Costco chất đầy một xe nước táo ép, bánh ngũ cốc cỡ nhỏ, kem chống nắng và ngũ cốc nguyên hạt. Mỗi khi tôi nài nỉ mẹ mua ngũ cốc Lucky Charms hay Cap'n Crunch, lập tức sẽ nhận được câu trả lời muôn thuở, "Nhà cô Beck thiếu gì ngũ cốc, con muốn ăn đến mòn răng cũng được. Đừng lo." Mẹ nói đúng. Cô Susannah - hay với mẹ thì là cô Beck - rất mê món ngũ cốc của trẻ con, giống tôi. Ở căn nhà mùa Hè, chúng tôi không bao giờ thiếu ngũ cốc. Thậm chí có những mùa Hè đám trẻ con tụi tôi ăn ngũ cốc cả ngày, từ bữa sáng tới bữa tối. Anh Steven, anh trai tôi, chỉ thích ngũ cốc hiệu Frosted Flakes, trong khi Jeremiah mê mẩn ngũ cốc Cap'n Crunch còn anh Conrad không ăn gì khác ngoài ngũ cốc Com Pops. Jeremiah và anh Conrad là con trai của cô Beck và cũng giống như mẹ, món khoái khẩu của họ là ngũ cốc.Còn tôi, tôi ăn tuốt tuồn tuột mọi thứ còn lại, với đường rắc thêm bên trên.
Cả cuộc đời tôi gắn liền với Cousins. Chúng tôi chưa bao giờ bỏ qua một mùa Hè nào ở Cousins, chưa một lần. Suốt mười bảy năm trời tôi chơi trò đuổi bắt với tụi con trai, nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó tôi sẽ đủ lớn để đưọc công nhận là một thành viên của bọn họ: Hội các chàng trai mùa Hè. Cuối cùng tôi cũng đợi được ngày đó, và giờ tất cả đều đã quá muộn. Tại bể bơi, đêm cuối cùng mùa Hè năm ngoái, chúng tôi đã hứa với nhau sẽ luôn quay trở lại đây. Thật đáng sợ khi thấy những lời hứa hẹn có thể dễ dàng bị phá bỏ như thế. Chỉ vậy thôi.
Năm ngoái, sau khi trở về nhà, tôi đã đợi. Tháng Tám qua đi, tháng Chín tới, năm học mới bắt đầu và tôi vẫn tiếp tục chờ đợi. Anh Conrad và tôi thực ra chưa hề có tuyên bố chính thức nào về mối quan hệ của hai đứa. Nên về lý thuyết mà nói, anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi mới chỉ dừng lại ở những nụ hôn. Anh ấy chuẩn bị vào đại học, và sẽ có cơ hội gặp rất nhiều cô gái, vừa xinh đẹp hơn,vừa thông minh hơn tôi gấp tỷ lần.
Không có giây phút nào tôi không nghĩ về anh - về chuyện của hai đứa, về vị trí hiện tại của tôi trong trong lòng anh. Bởi vì chúng tôi không thể quay lại như xưa. Tôi biết không thể. Chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi - giữa tôi và anh Conrad, giữa tôi và Jeremiah - đã làm thay đổi mọi thứ. Vì thế, khi điện thoại của tôi không hề reo lấy một lần trong suốt tháng Tám và cả tháng Chín, tất cả những gì tôi có thể làm là nhớ lại cái cách anh nhìn tôi vào buổi tối cuối cùng hôm đó và tôi biết mình vẫn còn hy vọng. Tôi biết mình không phải đang tự tưởng tượng ra mọi thứ. Không thể nào.
Theo lời mẹ thì suốt thời gian vừa rồi anh Conrad bận rộn với việc chuyển tới ký túc xá và làm quen với anh bạn cùng phòng hơi hâm hâm người New Jersey. Cô Susannah chỉ lo anh ăn uống không đầy đủ và đúng giờ. Thỉnh thoảng xen giữa những câu chuyện hằng ngày mẹ lại vô-tình-một-cách-cố-ý thông báo tin tức về anh Conrad, để tránh làm tổn thương tới lòng tự trọng của tôi. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ cố hỏi thêm thông tin gì từ mẹ. Bởi vì tôi biết anh sẽ gọi.
Tôi biết là như vậy. Tất cả những gì tôi cần làm là đợi.
Cuối cùng anh cũng đã gọi, vào tuần thứ hai của tháng Chín, ba tuần kể từ lần cuối cùng tôi gặp anh. Tôi đang ăn kem dâu trong phòng khách, chí chóe giành nhau cái điều khiển TV với anh Steven. Hôm đó là tối thứ Hai, 9 giờ, toàn kênh hay đang chiếu vào giờ này.Điện thoại kêu và cả tôi lẫn anh Steven đều không có ý định đứng dậy nghe máy.Bởi ai mà đứng dậy lúc đó coi như là thua trong trận chiến giành TV.
Từ trong phòng làm việc, mẹ đành nhấc máy nghe sau đó đi ra phòng khách nói với tôi, "Belly, điện thoại của con.Conrad gọi đây." Và rồi mẹ nháy mắt với tôi.
Toàn thân tôi nóng bừng, hai tai ù đặc đi, không còn nghe thấy TV đang nói gì nữa. Sự kiên nhẫn của tôi cuối cùng cũng đã được đền đáp xứng đáng! Chưa bao giờ tôi cảm thấy hanh phúc như thế
Anh Steven là người đầu tiên kéo tôi trở về với hiện thực. "Tại sao Conrad lại gọi cho em?" Anh nhíu mày hỏi.
Tôi lờ đi như không nghe thấy gì,chìa tay đón lấy điện thoại từ mẹ, tránh ra khỏi anh Steven, khỏi cái điều khiển,khỏi đĩa kem dâu đang tan chảy trên bàn. Tất cả những thứ đó không còn quan trọng nữa.
Tôi chưa nói gì vội, cứ để anh Conrad giữ máy chờ cho tới khi lên tới cầu thang. "Chào anh," tôi cố không tỏ ra quá sung sướng, nhỡ anh ấy nhận ra qua điện thoại thì sao?
"Chào em," anh nói. "Em thế nào?"
"Em vẫn thế."
"Này em biết không," anh hồ hởi kể, "cái anh bạn cùng phòng anh ngáy còn to hơn cả em ý."
Tối hôm sau và cả tối hôm sau nữa anh đều gọi cho tôi. Chúng tôi buôn chuyện hàng giờ đồng hồ không biết chán. Cứ mỗi khi có điện thoại và là điện thoại của tôi, chứ không phải của anh Steven, lập tức anh ấy sẽ thắc mắc,
"Tại sao Conrad cứ gọi cho em suốt thế?"
"Thế anh nghĩ là tại sao? Anh ấy thích em chứ sao nữa. Bọn em thích nhau."
Anh Steven lắc đầu ngao ngán,
"Quá điên."
"Chẳng nhẽ một người như Conrad Fisher thích em thì điên lắm à?" Tôi hậm hực khoanh hai tay trước ngực, cau có hỏi.
Anh Steven thậm chí còn không buồn nghĩ lấy một giây mà trả lời độp lại ngay, "Ờ," anh gật đầu thừa nhận, "cực điên là đằng khác."
Quả thực, cũng hơi khó tin thật.Nó giống như một giấc mơ vậy.Không thực. Sau ngần ấy năm ròng rã mòn mỏi chờ đợi và hy vọng, cuối cùng anh cũng đã chủ động gọi cho tôi. Anh thích nói chuyện với tôi. Tôi làm cho anh cười kể cả khi anh không muốn. Tôi hiểu những gì anh đang phải trải qua bởi vì chính tôi cũng đang phải trải qua điều tương tự. Trên thế gian này không có mấy người yêu cô Susannah nhiều như chúng tôi. Và tôi nghĩ như thế là đủ.
Chúng tôi đã trở thành cái gì đó của nhau. Một cái gì đó không bao giờ có thể định nghĩa chính xác được nhưng tôi dám chắc là có. Giữa hai chúng tôi thực sự tồn tại một cái gì đó.
Thỉnh thoảng anh lại lái xe hơn ba tiếng rưỡi đồng hồ từ trường tới nhà tôi.Có duy nhất một lần anh ngủ lại bởi vì khi đó đã quá muộn và mẹ không muốn anh lái xe một mình giữa đêm khuya như thế. Anh ngủ lại phòng dành cho khách và tôi nằm trong phòng của mình trằn trọc hàng giờ liền không sao ngủ được,bởi anh đang ở rất gần, chỉ cách có vài mét, trong căn phòng kế bên.
Nếu anh Steven không kè kè bám lấy tụi tôi như một thứ bệnh dịch, có lẽ anh Conrad cũng sẽ tìm cách hôn tôi, ít nhất là một lần. Nhưng với ông anh cứ quanh quẩn bên cạnh làm kỳ đà cản mũi như thế này thì điều đó là không thể. Hai đứa chúng tôi đang ngồi xem TV, anh ấy cũng phải chen vào ngồi giữa cho bằng được, sau đó quay sang nói với anh Conrad mấy chuyện tôi chẳng hiểu gì hoặc là không mấy quan tâm, như bóng đá chẳng hạn. Một lần, sau bữa tối, tôi
hỏi anh Conrad có muốn đi mua kem ở tiệm Brusters cùng mình không, lập tức anh Steven nhảy ngay vào hưởng ứng,
"Nghe hay đấy. Anh đi nữa." Tôi hậm hực ra mặt nhưng đáp lại anh ấy chỉ nhe răng cười te tởn.
Và rồi đột nhiên anh Conrad nắm lấy tay tôi, ngay trước mặt anh Steven,
và nói, "Tất cả cùng đi cho vui."Và thế là tất cả cùng đi, kể cả mẹ tôi.
Không thể tin nổi buổi hẹn hò hiếm hoi tôi hằng mơ ước bao lâu nay lại có mẹ và anh trai "tháp tùng" ở băng ghế sau. Nhưng thật không ngờ buổi tối tháng Mười Hai đó lại tuyệt vời hơn tôi tưởng tượng. Anh Conrad và tôi quay trở lại Cousins, chỉ mình hai chúng tôi thôi, vẫn biết không hề dễ gì để có được những buổi tối hoàn hảo bên người mình yêu nhưng đối với tôi buổi tối hôm đó quả thực là quá hoàn hảo. Và tôi thấy sự chờ đợi bao lâu nay của mình là hoàn toàn xứng đáng.Tôi rất vui vì chúng tôi đã có buổi tối hôm đó.Bởi đến tháng Năm, mọi thứ chấm dứt hoàn toàn.
Cả cuộc đời tôi gắn liền với Cousins. Chúng tôi chưa bao giờ bỏ qua một mùa Hè nào ở Cousins, chưa một lần. Suốt mười bảy năm trời tôi chơi trò đuổi bắt với tụi con trai, nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó tôi sẽ đủ lớn để đưọc công nhận là một thành viên của bọn họ: Hội các chàng trai mùa Hè. Cuối cùng tôi cũng đợi được ngày đó, và giờ tất cả đều đã quá muộn. Tại bể bơi, đêm cuối cùng mùa Hè năm ngoái, chúng tôi đã hứa với nhau sẽ luôn quay trở lại đây. Thật đáng sợ khi thấy những lời hứa hẹn có thể dễ dàng bị phá bỏ như thế. Chỉ vậy thôi.
Năm ngoái, sau khi trở về nhà, tôi đã đợi. Tháng Tám qua đi, tháng Chín tới, năm học mới bắt đầu và tôi vẫn tiếp tục chờ đợi. Anh Conrad và tôi thực ra chưa hề có tuyên bố chính thức nào về mối quan hệ của hai đứa. Nên về lý thuyết mà nói, anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi mới chỉ dừng lại ở những nụ hôn. Anh ấy chuẩn bị vào đại học, và sẽ có cơ hội gặp rất nhiều cô gái, vừa xinh đẹp hơn,vừa thông minh hơn tôi gấp tỷ lần.
Không có giây phút nào tôi không nghĩ về anh - về chuyện của hai đứa, về vị trí hiện tại của tôi trong trong lòng anh. Bởi vì chúng tôi không thể quay lại như xưa. Tôi biết không thể. Chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi - giữa tôi và anh Conrad, giữa tôi và Jeremiah - đã làm thay đổi mọi thứ. Vì thế, khi điện thoại của tôi không hề reo lấy một lần trong suốt tháng Tám và cả tháng Chín, tất cả những gì tôi có thể làm là nhớ lại cái cách anh nhìn tôi vào buổi tối cuối cùng hôm đó và tôi biết mình vẫn còn hy vọng. Tôi biết mình không phải đang tự tưởng tượng ra mọi thứ. Không thể nào.
Theo lời mẹ thì suốt thời gian vừa rồi anh Conrad bận rộn với việc chuyển tới ký túc xá và làm quen với anh bạn cùng phòng hơi hâm hâm người New Jersey. Cô Susannah chỉ lo anh ăn uống không đầy đủ và đúng giờ. Thỉnh thoảng xen giữa những câu chuyện hằng ngày mẹ lại vô-tình-một-cách-cố-ý thông báo tin tức về anh Conrad, để tránh làm tổn thương tới lòng tự trọng của tôi. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ cố hỏi thêm thông tin gì từ mẹ. Bởi vì tôi biết anh sẽ gọi.
Tôi biết là như vậy. Tất cả những gì tôi cần làm là đợi.
Cuối cùng anh cũng đã gọi, vào tuần thứ hai của tháng Chín, ba tuần kể từ lần cuối cùng tôi gặp anh. Tôi đang ăn kem dâu trong phòng khách, chí chóe giành nhau cái điều khiển TV với anh Steven. Hôm đó là tối thứ Hai, 9 giờ, toàn kênh hay đang chiếu vào giờ này.Điện thoại kêu và cả tôi lẫn anh Steven đều không có ý định đứng dậy nghe máy.Bởi ai mà đứng dậy lúc đó coi như là thua trong trận chiến giành TV.
Từ trong phòng làm việc, mẹ đành nhấc máy nghe sau đó đi ra phòng khách nói với tôi, "Belly, điện thoại của con.Conrad gọi đây." Và rồi mẹ nháy mắt với tôi.
Toàn thân tôi nóng bừng, hai tai ù đặc đi, không còn nghe thấy TV đang nói gì nữa. Sự kiên nhẫn của tôi cuối cùng cũng đã được đền đáp xứng đáng! Chưa bao giờ tôi cảm thấy hanh phúc như thế
Anh Steven là người đầu tiên kéo tôi trở về với hiện thực. "Tại sao Conrad lại gọi cho em?" Anh nhíu mày hỏi.
Tôi lờ đi như không nghe thấy gì,chìa tay đón lấy điện thoại từ mẹ, tránh ra khỏi anh Steven, khỏi cái điều khiển,khỏi đĩa kem dâu đang tan chảy trên bàn. Tất cả những thứ đó không còn quan trọng nữa.
Tôi chưa nói gì vội, cứ để anh Conrad giữ máy chờ cho tới khi lên tới cầu thang. "Chào anh," tôi cố không tỏ ra quá sung sướng, nhỡ anh ấy nhận ra qua điện thoại thì sao?
"Chào em," anh nói. "Em thế nào?"
"Em vẫn thế."
"Này em biết không," anh hồ hởi kể, "cái anh bạn cùng phòng anh ngáy còn to hơn cả em ý."
Tối hôm sau và cả tối hôm sau nữa anh đều gọi cho tôi. Chúng tôi buôn chuyện hàng giờ đồng hồ không biết chán. Cứ mỗi khi có điện thoại và là điện thoại của tôi, chứ không phải của anh Steven, lập tức anh ấy sẽ thắc mắc,
"Tại sao Conrad cứ gọi cho em suốt thế?"
"Thế anh nghĩ là tại sao? Anh ấy thích em chứ sao nữa. Bọn em thích nhau."
Anh Steven lắc đầu ngao ngán,
"Quá điên."
"Chẳng nhẽ một người như Conrad Fisher thích em thì điên lắm à?" Tôi hậm hực khoanh hai tay trước ngực, cau có hỏi.
Anh Steven thậm chí còn không buồn nghĩ lấy một giây mà trả lời độp lại ngay, "Ờ," anh gật đầu thừa nhận, "cực điên là đằng khác."
Quả thực, cũng hơi khó tin thật.Nó giống như một giấc mơ vậy.Không thực. Sau ngần ấy năm ròng rã mòn mỏi chờ đợi và hy vọng, cuối cùng anh cũng đã chủ động gọi cho tôi. Anh thích nói chuyện với tôi. Tôi làm cho anh cười kể cả khi anh không muốn. Tôi hiểu những gì anh đang phải trải qua bởi vì chính tôi cũng đang phải trải qua điều tương tự. Trên thế gian này không có mấy người yêu cô Susannah nhiều như chúng tôi. Và tôi nghĩ như thế là đủ.
Chúng tôi đã trở thành cái gì đó của nhau. Một cái gì đó không bao giờ có thể định nghĩa chính xác được nhưng tôi dám chắc là có. Giữa hai chúng tôi thực sự tồn tại một cái gì đó.
Thỉnh thoảng anh lại lái xe hơn ba tiếng rưỡi đồng hồ từ trường tới nhà tôi.Có duy nhất một lần anh ngủ lại bởi vì khi đó đã quá muộn và mẹ không muốn anh lái xe một mình giữa đêm khuya như thế. Anh ngủ lại phòng dành cho khách và tôi nằm trong phòng của mình trằn trọc hàng giờ liền không sao ngủ được,bởi anh đang ở rất gần, chỉ cách có vài mét, trong căn phòng kế bên.
Nếu anh Steven không kè kè bám lấy tụi tôi như một thứ bệnh dịch, có lẽ anh Conrad cũng sẽ tìm cách hôn tôi, ít nhất là một lần. Nhưng với ông anh cứ quanh quẩn bên cạnh làm kỳ đà cản mũi như thế này thì điều đó là không thể. Hai đứa chúng tôi đang ngồi xem TV, anh ấy cũng phải chen vào ngồi giữa cho bằng được, sau đó quay sang nói với anh Conrad mấy chuyện tôi chẳng hiểu gì hoặc là không mấy quan tâm, như bóng đá chẳng hạn. Một lần, sau bữa tối, tôi
hỏi anh Conrad có muốn đi mua kem ở tiệm Brusters cùng mình không, lập tức anh Steven nhảy ngay vào hưởng ứng,
"Nghe hay đấy. Anh đi nữa." Tôi hậm hực ra mặt nhưng đáp lại anh ấy chỉ nhe răng cười te tởn.
Và rồi đột nhiên anh Conrad nắm lấy tay tôi, ngay trước mặt anh Steven,
và nói, "Tất cả cùng đi cho vui."Và thế là tất cả cùng đi, kể cả mẹ tôi.
Không thể tin nổi buổi hẹn hò hiếm hoi tôi hằng mơ ước bao lâu nay lại có mẹ và anh trai "tháp tùng" ở băng ghế sau. Nhưng thật không ngờ buổi tối tháng Mười Hai đó lại tuyệt vời hơn tôi tưởng tượng. Anh Conrad và tôi quay trở lại Cousins, chỉ mình hai chúng tôi thôi, vẫn biết không hề dễ gì để có được những buổi tối hoàn hảo bên người mình yêu nhưng đối với tôi buổi tối hôm đó quả thực là quá hoàn hảo. Và tôi thấy sự chờ đợi bao lâu nay của mình là hoàn toàn xứng đáng.Tôi rất vui vì chúng tôi đã có buổi tối hôm đó.Bởi đến tháng Năm, mọi thứ chấm dứt hoàn toàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook