Anh lại vừa ra biển chạy bộ - một thói quen mới gần đây của anh. Tôi biết điều đó bởi tôi đã đứng nhìn anh từ cửa sổ phòng mình trong hai buổi sáng liền. Anh mặc áo phông và quần tập gym, mồ hôi ướt đẫm thành vệt dài trên lưng anh. Tôi nhìn thấy anh rời nhà cách đây khoảng một tiếng và giờ thì đang quay trở về.
Tôi bước ra ngoài hiên mà không có lấy một kế hoạch thực sự nào trong đầu. Tôi chỉ biết rằng mùa Hè sắp qua đi và mọi thứ sẽ trở nên quá muộn nếu tôi không làm một điều gì đó. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây và tối sẽ mất đi cơ hội để thổ lộ lòng mình với anh. Jeremiah đã thú nhận tất cả và giờ tới lượt tôi. Tôi không thể để một năm nữa trôi đi mà không nói được điều gì với anh. Tôi luôn sợ sự thay đổi, sợ tất cả những gì có thể làm chao đảo con thuyền mùa Hè xinh đẹp của chúng tôi – nhưng chẳng phải bằng việc thú nhận tình cảm của mình, Jeremiah đã làm điều đó rồi đấy sao? Và chúng tôi vẫn sống tốt. Chúng tôi vẫn là Belly và Jeremiah như ngày xưa.
Tôi cần phải nói ra. Bởi tôi sẽ chết mất nếu cứ phải giữ mãi trong lòng như thế này. Tôi không thể tiếp tục khao khát về một thứ, về một người mà có thể anh ấy cũng thích mình lại, hoặc cũng có thể không. Tôi cần phải biết dứt khoát một lần cho xong. Ngay bây giờ hoặc không bao giờ.
Anh không nghe thấy tiếng tôi đi tới từ đằng sau do còn mải cúi xuống tháo dây giày.
“Anh Conrad,” gọi lần một không được, tôi liền cao giọng tiếp lần hai. “Anh Conrad!”
Anh giật mình nhìn lên, sau đó đứng thẳng dậy. “Chào em.”
Thấy anh giật mình như thế có vẻ là một dấu hiệu tốt. Anh Conrad luôn có hàng vạn bức tường bao xung quanh. Do đó nếu tôi bắt đầu ngay lúc này, có lẽ anh sẽ không kịp dựng lên một bức tường mới được.
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói. Đó là những lời đầu tiên nảy ra trong đầu tôi, những lời vốn được tôi chôn chặt trong tim suốt bao năm nay mà không dám thổ lộ. “Em đã yêu anh từ khi em mới mười tuổi.”
Anh ấy chớp chớp mắt.
“Anh là người duy nhất. Anh đã dạy em khiêu vũ, anh đã bơi ra kéo em lại khi thấy em bơi quá xa bờ. Anh còn nhớ không? Anh đã ở bên cạnh, đẩy em trở vào bờ, và trong suốt quãng thời gian đó anh luôn miệng động viên em “Cố lên, sắp tới rồi”, và em đã hoàn toàn tin tưởng anh. Em tin anh bở vì đó là anh, bất kể anh nói điều gì em cũng đều tin hết. So với anh, tất cả những người con trai khác đều chỉ giống như muối biển, kể cả Cam. Và anh cũng biết là em ghét muối biển như thế nào mà. Anh biết tất cả mọi điều về em, kể cả việc em chỉ yêu có mình anh.”
Nói xong tôi đứng im nhìn anh, chờ đợi. Tôi gần như không thở được nữa. Trái tim tôi dường như sắp nổ tung với bao nỗi niềm chất chứa trong đó. Tôi đưa tay túm tóc lên thành đuôi ngựa và cứ giữ như vậy, tiếp tục chờ đợi phản ứng của anh.
Khoảng thời gian chờ đợi đó dài như vô tận.
“Em không nên như vậy. Anh không phải là người dành cho em. Anh xin lỗi.”
Và đó là tất cả những gì anh nói. Tôi lắc đầu nhìn anh. “Em không tin. Em biết anh cũng thích em.” Tôi đã thấy cái cách anh nhìn tôi khi tôi ở bên Cam, và tôi dám chắc nó mang một ý nghĩa gì đó.
“Nhưng không phải như cách mà em mong đợi,” anh khẽ thở dài, như thể đang thương hại tôi vậy. “Em vẫn chỉ là một cô bé, Belly ạ.”
“Em không còn là cô bé nữa! Anh chỉ ước như vậy để không phải đối mặt với mấy chuyện này mà thôi. Đấy là lý do tại sao anh cứ nổi cáu với em suốt mùa Hè năm nay,” càng nói giọng tôi càng to. “Anh có thích em. Anh nhận đi.”
“Em điên rồi,” anh Conrad bật cười, lắc đầu nhìn tôi và quay lưng bỏ đi.
Nhưng lần này tôi quyết định không thể để anh đi dễ dàng như vậy được. Tôi đã quá mệt mỏi và chán ngấy cái điệu hờ hững kiểu James Dean của anh rồi. Anh có tình cảm với tôi và tôi biết chắc là như vậy. Bằng mọi giá tôi sẽ bắt anh phải thừa nhận điều đó.
Tôi kéo tay áo anh giật lại. “Anh hãy thừa nhận đi. Anh nổi giận khi thấy em qua lại với Cam. Anh muốn em mãi mãi là fan hâm mộ bé nhỏ của anh.”
“Cái gì?” Anh giằng tay ra khỏi tay tôi. “Tỉnh lại đi Belly, đừng nghĩ mọi thứ trên đời chỉ xoay quanh mình em như thế.”
Hai má tôi đỏ bừng lên, toàn thân nóng bừng như phải bỏng. So với việc bị bỏng nắng do phơi mình quá lâu dưới ánh nắng Mặt Trời còn tệ hơn gấp tỷ lần.
“Vâng, bởi vì thế giới chỉ xoay quanh mình anh thôi đúng không?”
“Em không biết mình đang nói cái gì đâu,” giọng anh đầy vẻ hăm dọa, nhưng tôi mặc kệ. Tôi đang quá tức giận. Đằng nào thì tôi cũng đã nói ra hết những gì trong lòng mình và cũng không thể rút lại được nữa.
Tôi tiếp tục đứng chắn trước mặt anh. Lần này nhất định tôi sẽ không để anh quay lưng bỏ đi dễ dàng như vậy. “Anh muốn giữ em bên cạnh như thế này mãi đúng không? Để em cứ mãi phải đuổi theo anh, để anh thấy mình quan trọng. Rồi ngay khi em bắt đầu quên được anh thì anh lại tìm cách kéo em lại. Chính anh mới là người có vấn đề, anh Conrad ạ. Nhưng em nói để anh biết sự kiên nhẫn của em cũng chỉ có giới hạn thôi.”
Anh ấy cáu kỉnh nạt lại, “Em đang nói cái quái gì đấy?”
Tôi hất tóc sang một bên, quay ngoắt người lại mặt đối mặt với anh. “Mọi chuyện dừng ở đây thôi. Từ giờ em không còn là của anh nữa. Là bạn cũng không, là fan hâm mộ cũng không, nói chung không là gì hết. Em chịu hết nổi rồi.”
“Thế em muốn cái gì ở anh hả? Em quên là mình đã có riêng một cậu bạn trai để chơi cùng rồi sao?” Anh nghiến răng hỏi.
Tôi lắc đầu, lùi khỏi chỗ anh đang đứng. “Chuyện không phải như thế.” Anh ấy đã hiểu sai mọi chuyện. Đó không phải là điều tôi đang cố nói. Chính anh mới là người đã đùa giỡn với tôi suốt bao năm qua. Anh biết rõ tình cảm của tôi dành cho anh và cứ để mặc cho tôi yêu anh. Anh muốn tôi làm như vậy.
Anh bước tới gần tôi. “Một phút trước em nói thích anh. Kế đến là Cam…” anh ngừng lại giây lát. “Rồi cả Jeremiah. Không phải thế à? Em thích ăn bánh ga-tô, nhưng đồng thời em lại muốn có cả bánh quy, cả kem nữa…”
Tôi hét lên, “Anh im đi!”
“Em mới là người luôn đùa giỡn với người khác, Belly ạ,” anh cố nói bằng giọng bình thản nhất có thể nhưng rõ ràng toàn thân anh đang căng cứng như mấy sợ dây đàn guitar ngớ ngẩn của anh.
“Anh có biết cả mùa Hè năm nay, anh cư xử với mọi người tệ lắm không. Anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi, không cần biết những người khác sẽ ra sao. Ừ thì bố mẹ anh sắp ly dị đấy, thế thì sao? Hàng ngàn người khác cũng có bố mẹ ly dị đấy thôi. Anh không thể coi đó là cái cớ để đối xử với mọi người chẳng ra gì như thế!”
“Em im đi!” Anh quay ngoắt đầu sang hướng khác, môi mím chặt, tay co lại thành nắm đấm. Xem ra tôi đã thành công. Tôi đã chạm được tới tầng cảm xúc thực sự của anh rồi.
“Hôm trước cô Susanna đã phải bật khóc vì anh – cô gần như không thể ra khỏi giường. Vậy mà anh có buồn quan tâm tới mẹ mình không? Anh có biết mình ích kỷ đến thế nào không?”
Anh Conrad tiến sát lại gần tôi, gần tới mức mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau, như thể anh sắp sửa đánh tôi hoặc hôn tôi đến nơi rồi. Tim tôi như muốn rút ra khỏi lồng ngực. Tôi giận tới mức ước sao anh cứ vung tay đánh mình cho xong. Nhưng tôi biết anh sẽ không bao giờ làm như vậy, không đời nào. Anh nắm lấy vai tôi, lắc mạnh một cái cho tôi tỉnh lại, rồi bất thình lình thả tôi ra. Nước mắt mình bắt đầu trào ra, bởi trong một phút, tôi đã nghĩ rằng anh sẽ…
Hôn tôi.
Jeremiah bước tới đúng lúc tôi đang khóc. Cậu ấy vừa từ chỗ làm thêm về, tóc vẫn còn đang ướt nhẹp. Tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng xe của cậu ấy. Jeremiah nhìn anh Conrad sau đó quay sang nhìn tôi và ngay lập tức cậu ấy đoán ra được có gì đó không hay vừa xảy ra. Ban đầu mặt cậu ấy có vẻ hơi hoảng hốt nhưng rồi sự lo lắng đó nhanh chóng chuyển thành tức giận. “Chuyện gì thế? Conrad, anh bị làm sao thế hả?”
Anh Conrad lừ mắt nhìn Jeremiah. “Đưa con bé này tránh xa anh ra. Giờ anh không có tâm trạng nào cho mấy chuyện vớ vẩn này.”
Tôi điếng người. Thà bị anh cho một cái tát vào mặt có khi còn không đau như thế này.
Anh vừa dợm bỏ đi thì bị Jeremiah kéo giật lại. “Anh giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng rồi muốn đi đâu thì đi. Anh cư xử cái kiểu gì thế, sao lại trút giận lên đầu tất cả mọi người. Anh để Belly được yên đi.”
Tôi run bắn người. Tất cả mọi chuyện là vì tôi thật sao? Suốt cả mùa Hè, tâm trạng thất thường của anh Conrad rồi cả việc anh tự nhốt mình trong phòng cả ngày… không lẽ đều là vì tôi? Chứ không phải vì chuyện bố mẹ anh sắp ly dị không thôi? Anh ấy khó chịu như vậy là vì chứng kiến tôi ở bên người khác sao?
Anh Conrad cố giằng tay ra khỏi tay Jeremiah. “Anh phải nói câu ấy mới phải. Để anh được yên.”
Nhưng Jeremiah vẫn không nhượng bộ. “Thì tất cả đều mặc cho anh muốn làm gì thì làm suốt cả mùa Hè đấy còn gì. Kể cả khi anh nhậu nhẹt say xỉn, tối ngày mặt nặng mày nhẹ như điên. Anh đáng nhẽ phải là người chững chạc hơn chứ! Anh là anh cả cơ mà! Anh xử sự cho ra dáng đi. Anh là con trai mà chẳng dám tự giải quyết chuyện của mình!”
Anh Conrad gầm lên, “Tránh ra!”
“Không!” Jeremiah càng tiến lại gần hơn, cho tới khi mặt hai anh em bọn họ chỉ còn cách nhau có vài phân, hệt như anh và tôi cách đây chưa đầy mười lăm phút.
Giọng anh Conrad đầy vẻ hăm dọa, “Anh cảnh cáo trước rồi đấy nhé Jeremiah.”
Bọn họ lúc này chẳng khác nào hai con sói hung tợn đang chỉ chực lao vào cắn xé lẫn nhau. Cả hai dều đã quên mất sự tồn tại của tôi. Tôi có cảm giác như đang phải chứng kiến một việc mà đáng ra tôi không nên nhìn trộm. Tôi chỉ muốn lấy tay bịt chặt tai lại. Suốt bao nhiêu năm quen biết anh em nhà Fisher, tôi chưa từng thấy họ như thế này bao giờ. Mặc dù đôi khi giữa hai anh em cũng có những bất đồng và tranh cãi nhưng tới mức căng thẳng với nhau như thế này thì đúng là lần đầu tiên. Tôi biết mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng tôi lại không nỡ bỏ đi. Và thế là tôi đứng yên bên ngoài, hai tay khoanh trước ngực.
Jeremiah hét lên, “Anh có biết là anh giống hệt bố không?”
Phải tới khi đó tôi mới hiểu ra rằng toàn bộ câu chuyện thực chất chẳng liên quan gì tới mình hết. Cốt lõi của vấn đề nằm ở chỗ khác, và phức tạp hơn rất nhiều.
Conrad đẩy Jeremiah ra một cách thô bại và Jeremiah lập tức nhảy vào xô mạnh vào người ông anh. Anh Conrad loạng choạng, tí nữa thì ngã, nhưng rồi anh lấy lại được thăng bằng và giơ tay thụi vào chính giữa mặt Jeremiah một cú trời giáng. Tôi hốt hoảng hét ầm lên. Kế đó hai anh em lao vào vật nhau ra đất, không ngừng đấm đá túi bụi, mồm liên tục chửi thề. Họ thậm chí còn xô cả vào cái bình trà Mặt Trời to đùng của cô Susannah đặt trên bàn làm cái bình vỡ choang còn trà thì đổ lênh láng ra thềm trước nhà. Tôi thậm chí đã nhìn thấy có vết máu dính trên cát nhưng không biết là của ai.
Bọn họ vẫn tiếp tục đánh nhau trên đống đổ vỡ đó, mặc dù Jeremiah sắp tụt cả dép đến nơi rồi. Tôi gào khản cả giọng kêu họ dừng lại nhưng chẳng ích gì. Anh Conrad và Jeremiah trông giống hệt như nhau. Chưa bao giờ tôi thấy hai anh em họ giống nhau như lúc này. Cả hai vẫn chưa có vẻ gì là muốn dừng lại, nếu như mẹ tôi không bất ngờ xuất hiện. Tôi đoán là mẹ đi ra từ chỗ cửa chớp bởi vì tôi cũng không hề biết mẹ đã đứng đó từ lúc nào. Mẹ tách hai người đó ra bằng một sức mạnh phi thường mà chắc chỉ những bà mẹ mới có được.
Mẹ lao vào giữa hai anh em, quát rất to, “Hai đứa dừng lại ngay,” giọng mẹ không phải giống như đang nổi giận, mà có vẻ đượm buồn, như thể sắp khóc, mà mẹ tôi thì chưa bao giờ khóc.
Cả hai đều đang thở dốc, và không ai thèm nhìn vào mặt ai, nhưng tôi cảm nhận được mối liên kết giữa ba người bọn họ, cả ba người. Dường như họ biết một điều gì đó mà tôi không biết. Tôi chỉ biết đứng ở vòng ngoài và quan sát mọi việc. Giống như lần tôi đi nhà thờ cùng với Taylor, trong khi tất cả mọi người đều thuộc từng câu từng chữ các bài thánh ca thì tôi đến nửa chữ cũng chẳng thuộc. Tôi có cảm giác giống như một kẻ ngoại đạo.
“Hai đứa đã biết chuyện, đúng không?” mẹ hỏi, dùng tay đẩy hai anh em ra mỗi người một phía.
Jeremiah thở hồng hộc và tôi biết cậu ấy đang cố nén để không bật khóc. Mặt cậu ấy tím bầm. Trong khi anh Conrad thì tỏ ra thờ ơ, mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào hết. Như thể chỉ có thân xác anh ấy ở đây còn hồn thì đã bay đi một chỗ khác xa lắm rồi.
Rồi đột nhiên mặt anh chợt giãn ra, và trông anh lúc này không khác gì một đứa trẻ lên tám. Tôi quay đầu lại nhìn và nhận ra cô Susannah đang đứng trên bậc cửa. Cô đứng đó, thật mong manh trong chiếc váy ngủ màu trắng. “Mẹ xin lỗi,” vừa nói cô vừa giơ tay lên đầy tuyệt vọng.
Cô ngập ngừng bước tới chỗ anh Conrad và Jeremiah, mẹ tôi lập tức tránh sang một bên. Cô dang tay ra, Jeremiah ngả vào lòng mẹ. Mặc dù giờ cậu ấy đã cao lớn hơn mẹ rất nhiều nhưng trong vòng tay mẹ, trông Jeremiah vẫn thật nhỏ bé. Máu trên mặt cậu ấy dính be bét lên váy cô nhưng cả hai mẹ con ôm nhau không rời. Tôi chưa từng thấy cậu ấy khóc nức nở như vậy sau cái lần bị anh Conrad chẳng may đóng sập cửa vào tay nhiều năm về trước. Hôm ấy anh Conrad cũng khóc nhiều không kém gì Jeremiah, nhưng hôm nay thì không. Anh để im cho cô Susannah vuốt tóc nhưng anh không hề khóc.
“Belly chúng ta đi thôi,” mẹ nắm tay tôi dắt đi. Đã lâu lắm rồi mẹ không làm như vậy, và tôi ngoan ngoãn đi theo mẹ vào nhà giống như một đứa trẻ. Chúng tôi lên phòng mẹ ở trên gác. Mẹ đóng cửa lại và ngồi xuống giường, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ.
“Có chuyện gì thế mẹ?” Tôi hồi hộp chờ câu trả lời của mẹ.
Mẹ cầm lấy tay tôi đặt lên tay mẹ, và khẽ siết chặt tay tôi, như thể tôi mới là điểm tựa của mẹ chứ không phải ngược lại. Mẹ nói, “Belly, cô Susannah lại ốm trở lại rồi.”
Tôi nhắm chặt mắt lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng biển gào thét bên tai, giống như mỗi khi tôi áp vỏ ốc thật gần bên tai vậy. Đây không thể là sự thật. Không thể nào. Tâm trí tôi như đang bồng bềnh trôi ở một phương trời nào đó chứ không phải cơ Cousins. Tôi đang bơi dưới bầu trời đầy sao; tôi đang ở trường học giờ Toán; tôi đang đạp xe ở vườn sau nhà. Tôi không phải đang ở Cousins. Chuyện này không hề xảy ra.
“Ôi hạt đậu nhỏ của mẹ,” mẹ thở dài buồn bã. “Mẹ muốn con mở mắt ra, mẹ muốn con hãy nghe mẹ nói.”
Tôi sẽ không mở mắt, tôi sẽ không nghe thấy lời mẹ nói, bởi tôi đang không hề có mặt ở đây.
“Cô Susannah đang bị ốm. Cô đã bị ốm từ rất lâu rồi. Căn bệnh ung thư quái ác đã quay trở lại. Và lần này còn nghiêm trọng hơn. Nó đã di căn tới cả gan của cô rồi.”
Tôi mở trừng mắt ra và rụt tay ra khỏi tay mẹ. “Cô ấy làm sao ốm được. Cô ấy vẫn khỏe. Cô ấy vẫn là cô Susannah của con,” mặt tôi đầm đìa nước mắt và tôi thậm chí còn không biết mình bắt đầu khóc từ lúc nào.
Mẹ gật đầu nói với tôi, “Con nói đúng. Cô ấy vẫn là cô Susannah. Và cô ấy luôn làm mọi việc theo ý mình. Cô ấy không muốn để các con biết chuyện này. Cô ấy muốn mùa Hè năm nay phải thật hoàn hảo,” – mẹ hơi chững lại trước hai từ “hoàn hảo”, và mắt mẹ bắt đầu đỏ hoe.
Mẹ kéo tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng, và tôi cứ để yên cho mẹ làm vậy.
“Nhưng ngay từ đầu hai anh ấy đã biết,” tôi khóc rấm rứt trong vòng tay mẹ. “Tất cả mọi người đều biết, trừ con. Con là người duy nhất không biết gì hết, và không ai yêu cô Susannah hơn con.”
Nói vậy thôi nhưng tôi biết đó không phải là sự thật. Jeremiah và anh Conrad mới là người yêu cô Susannah hơn hết thảy mọi thứ. Tôi rất muốn nói với mẹ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, lần trước cô Susannah cũng bị ung thư và đã khỏe lại. Lần này cô cũng sẽ khỏe lại thôi. Nhưng nếu như tôi nói điều đó ra thành lời tức là tôi thừa nhận chuyện cô bị ung thư là thật, và rằng mọi chuyện đang diễn đều là thật. Tôi không thể!
Đêm hôm đó tôi nằm trên giường và khóc cả đêm. Toàn thân tôi đau ê ẩm. Tôi mở tất cả cửa sổ trong phòng ra và cứ nằm như vậy trong bóng đêm, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào bên tai. Tôi ước gì những cơn sóng đó có thể cuốn tôi ra ngoài khơi và không bao giờ trở lại. Tôi tự hỏi phải chăng đây cính là cảm giác mà anh Conrad, Jeremiah và mẹ đang phải trải qua lúc này…
… Cái cảm giác giống như ngày tận thế đang tới gần và mọi thứ sẽ không bao giờ còn có thể quay trở lại như xưa được nữa.
Tôi bước ra ngoài hiên mà không có lấy một kế hoạch thực sự nào trong đầu. Tôi chỉ biết rằng mùa Hè sắp qua đi và mọi thứ sẽ trở nên quá muộn nếu tôi không làm một điều gì đó. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây và tối sẽ mất đi cơ hội để thổ lộ lòng mình với anh. Jeremiah đã thú nhận tất cả và giờ tới lượt tôi. Tôi không thể để một năm nữa trôi đi mà không nói được điều gì với anh. Tôi luôn sợ sự thay đổi, sợ tất cả những gì có thể làm chao đảo con thuyền mùa Hè xinh đẹp của chúng tôi – nhưng chẳng phải bằng việc thú nhận tình cảm của mình, Jeremiah đã làm điều đó rồi đấy sao? Và chúng tôi vẫn sống tốt. Chúng tôi vẫn là Belly và Jeremiah như ngày xưa.
Tôi cần phải nói ra. Bởi tôi sẽ chết mất nếu cứ phải giữ mãi trong lòng như thế này. Tôi không thể tiếp tục khao khát về một thứ, về một người mà có thể anh ấy cũng thích mình lại, hoặc cũng có thể không. Tôi cần phải biết dứt khoát một lần cho xong. Ngay bây giờ hoặc không bao giờ.
Anh không nghe thấy tiếng tôi đi tới từ đằng sau do còn mải cúi xuống tháo dây giày.
“Anh Conrad,” gọi lần một không được, tôi liền cao giọng tiếp lần hai. “Anh Conrad!”
Anh giật mình nhìn lên, sau đó đứng thẳng dậy. “Chào em.”
Thấy anh giật mình như thế có vẻ là một dấu hiệu tốt. Anh Conrad luôn có hàng vạn bức tường bao xung quanh. Do đó nếu tôi bắt đầu ngay lúc này, có lẽ anh sẽ không kịp dựng lên một bức tường mới được.
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói. Đó là những lời đầu tiên nảy ra trong đầu tôi, những lời vốn được tôi chôn chặt trong tim suốt bao năm nay mà không dám thổ lộ. “Em đã yêu anh từ khi em mới mười tuổi.”
Anh ấy chớp chớp mắt.
“Anh là người duy nhất. Anh đã dạy em khiêu vũ, anh đã bơi ra kéo em lại khi thấy em bơi quá xa bờ. Anh còn nhớ không? Anh đã ở bên cạnh, đẩy em trở vào bờ, và trong suốt quãng thời gian đó anh luôn miệng động viên em “Cố lên, sắp tới rồi”, và em đã hoàn toàn tin tưởng anh. Em tin anh bở vì đó là anh, bất kể anh nói điều gì em cũng đều tin hết. So với anh, tất cả những người con trai khác đều chỉ giống như muối biển, kể cả Cam. Và anh cũng biết là em ghét muối biển như thế nào mà. Anh biết tất cả mọi điều về em, kể cả việc em chỉ yêu có mình anh.”
Nói xong tôi đứng im nhìn anh, chờ đợi. Tôi gần như không thở được nữa. Trái tim tôi dường như sắp nổ tung với bao nỗi niềm chất chứa trong đó. Tôi đưa tay túm tóc lên thành đuôi ngựa và cứ giữ như vậy, tiếp tục chờ đợi phản ứng của anh.
Khoảng thời gian chờ đợi đó dài như vô tận.
“Em không nên như vậy. Anh không phải là người dành cho em. Anh xin lỗi.”
Và đó là tất cả những gì anh nói. Tôi lắc đầu nhìn anh. “Em không tin. Em biết anh cũng thích em.” Tôi đã thấy cái cách anh nhìn tôi khi tôi ở bên Cam, và tôi dám chắc nó mang một ý nghĩa gì đó.
“Nhưng không phải như cách mà em mong đợi,” anh khẽ thở dài, như thể đang thương hại tôi vậy. “Em vẫn chỉ là một cô bé, Belly ạ.”
“Em không còn là cô bé nữa! Anh chỉ ước như vậy để không phải đối mặt với mấy chuyện này mà thôi. Đấy là lý do tại sao anh cứ nổi cáu với em suốt mùa Hè năm nay,” càng nói giọng tôi càng to. “Anh có thích em. Anh nhận đi.”
“Em điên rồi,” anh Conrad bật cười, lắc đầu nhìn tôi và quay lưng bỏ đi.
Nhưng lần này tôi quyết định không thể để anh đi dễ dàng như vậy được. Tôi đã quá mệt mỏi và chán ngấy cái điệu hờ hững kiểu James Dean của anh rồi. Anh có tình cảm với tôi và tôi biết chắc là như vậy. Bằng mọi giá tôi sẽ bắt anh phải thừa nhận điều đó.
Tôi kéo tay áo anh giật lại. “Anh hãy thừa nhận đi. Anh nổi giận khi thấy em qua lại với Cam. Anh muốn em mãi mãi là fan hâm mộ bé nhỏ của anh.”
“Cái gì?” Anh giằng tay ra khỏi tay tôi. “Tỉnh lại đi Belly, đừng nghĩ mọi thứ trên đời chỉ xoay quanh mình em như thế.”
Hai má tôi đỏ bừng lên, toàn thân nóng bừng như phải bỏng. So với việc bị bỏng nắng do phơi mình quá lâu dưới ánh nắng Mặt Trời còn tệ hơn gấp tỷ lần.
“Vâng, bởi vì thế giới chỉ xoay quanh mình anh thôi đúng không?”
“Em không biết mình đang nói cái gì đâu,” giọng anh đầy vẻ hăm dọa, nhưng tôi mặc kệ. Tôi đang quá tức giận. Đằng nào thì tôi cũng đã nói ra hết những gì trong lòng mình và cũng không thể rút lại được nữa.
Tôi tiếp tục đứng chắn trước mặt anh. Lần này nhất định tôi sẽ không để anh quay lưng bỏ đi dễ dàng như vậy. “Anh muốn giữ em bên cạnh như thế này mãi đúng không? Để em cứ mãi phải đuổi theo anh, để anh thấy mình quan trọng. Rồi ngay khi em bắt đầu quên được anh thì anh lại tìm cách kéo em lại. Chính anh mới là người có vấn đề, anh Conrad ạ. Nhưng em nói để anh biết sự kiên nhẫn của em cũng chỉ có giới hạn thôi.”
Anh ấy cáu kỉnh nạt lại, “Em đang nói cái quái gì đấy?”
Tôi hất tóc sang một bên, quay ngoắt người lại mặt đối mặt với anh. “Mọi chuyện dừng ở đây thôi. Từ giờ em không còn là của anh nữa. Là bạn cũng không, là fan hâm mộ cũng không, nói chung không là gì hết. Em chịu hết nổi rồi.”
“Thế em muốn cái gì ở anh hả? Em quên là mình đã có riêng một cậu bạn trai để chơi cùng rồi sao?” Anh nghiến răng hỏi.
Tôi lắc đầu, lùi khỏi chỗ anh đang đứng. “Chuyện không phải như thế.” Anh ấy đã hiểu sai mọi chuyện. Đó không phải là điều tôi đang cố nói. Chính anh mới là người đã đùa giỡn với tôi suốt bao năm qua. Anh biết rõ tình cảm của tôi dành cho anh và cứ để mặc cho tôi yêu anh. Anh muốn tôi làm như vậy.
Anh bước tới gần tôi. “Một phút trước em nói thích anh. Kế đến là Cam…” anh ngừng lại giây lát. “Rồi cả Jeremiah. Không phải thế à? Em thích ăn bánh ga-tô, nhưng đồng thời em lại muốn có cả bánh quy, cả kem nữa…”
Tôi hét lên, “Anh im đi!”
“Em mới là người luôn đùa giỡn với người khác, Belly ạ,” anh cố nói bằng giọng bình thản nhất có thể nhưng rõ ràng toàn thân anh đang căng cứng như mấy sợ dây đàn guitar ngớ ngẩn của anh.
“Anh có biết cả mùa Hè năm nay, anh cư xử với mọi người tệ lắm không. Anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi, không cần biết những người khác sẽ ra sao. Ừ thì bố mẹ anh sắp ly dị đấy, thế thì sao? Hàng ngàn người khác cũng có bố mẹ ly dị đấy thôi. Anh không thể coi đó là cái cớ để đối xử với mọi người chẳng ra gì như thế!”
“Em im đi!” Anh quay ngoắt đầu sang hướng khác, môi mím chặt, tay co lại thành nắm đấm. Xem ra tôi đã thành công. Tôi đã chạm được tới tầng cảm xúc thực sự của anh rồi.
“Hôm trước cô Susanna đã phải bật khóc vì anh – cô gần như không thể ra khỏi giường. Vậy mà anh có buồn quan tâm tới mẹ mình không? Anh có biết mình ích kỷ đến thế nào không?”
Anh Conrad tiến sát lại gần tôi, gần tới mức mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau, như thể anh sắp sửa đánh tôi hoặc hôn tôi đến nơi rồi. Tim tôi như muốn rút ra khỏi lồng ngực. Tôi giận tới mức ước sao anh cứ vung tay đánh mình cho xong. Nhưng tôi biết anh sẽ không bao giờ làm như vậy, không đời nào. Anh nắm lấy vai tôi, lắc mạnh một cái cho tôi tỉnh lại, rồi bất thình lình thả tôi ra. Nước mắt mình bắt đầu trào ra, bởi trong một phút, tôi đã nghĩ rằng anh sẽ…
Hôn tôi.
Jeremiah bước tới đúng lúc tôi đang khóc. Cậu ấy vừa từ chỗ làm thêm về, tóc vẫn còn đang ướt nhẹp. Tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng xe của cậu ấy. Jeremiah nhìn anh Conrad sau đó quay sang nhìn tôi và ngay lập tức cậu ấy đoán ra được có gì đó không hay vừa xảy ra. Ban đầu mặt cậu ấy có vẻ hơi hoảng hốt nhưng rồi sự lo lắng đó nhanh chóng chuyển thành tức giận. “Chuyện gì thế? Conrad, anh bị làm sao thế hả?”
Anh Conrad lừ mắt nhìn Jeremiah. “Đưa con bé này tránh xa anh ra. Giờ anh không có tâm trạng nào cho mấy chuyện vớ vẩn này.”
Tôi điếng người. Thà bị anh cho một cái tát vào mặt có khi còn không đau như thế này.
Anh vừa dợm bỏ đi thì bị Jeremiah kéo giật lại. “Anh giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng rồi muốn đi đâu thì đi. Anh cư xử cái kiểu gì thế, sao lại trút giận lên đầu tất cả mọi người. Anh để Belly được yên đi.”
Tôi run bắn người. Tất cả mọi chuyện là vì tôi thật sao? Suốt cả mùa Hè, tâm trạng thất thường của anh Conrad rồi cả việc anh tự nhốt mình trong phòng cả ngày… không lẽ đều là vì tôi? Chứ không phải vì chuyện bố mẹ anh sắp ly dị không thôi? Anh ấy khó chịu như vậy là vì chứng kiến tôi ở bên người khác sao?
Anh Conrad cố giằng tay ra khỏi tay Jeremiah. “Anh phải nói câu ấy mới phải. Để anh được yên.”
Nhưng Jeremiah vẫn không nhượng bộ. “Thì tất cả đều mặc cho anh muốn làm gì thì làm suốt cả mùa Hè đấy còn gì. Kể cả khi anh nhậu nhẹt say xỉn, tối ngày mặt nặng mày nhẹ như điên. Anh đáng nhẽ phải là người chững chạc hơn chứ! Anh là anh cả cơ mà! Anh xử sự cho ra dáng đi. Anh là con trai mà chẳng dám tự giải quyết chuyện của mình!”
Anh Conrad gầm lên, “Tránh ra!”
“Không!” Jeremiah càng tiến lại gần hơn, cho tới khi mặt hai anh em bọn họ chỉ còn cách nhau có vài phân, hệt như anh và tôi cách đây chưa đầy mười lăm phút.
Giọng anh Conrad đầy vẻ hăm dọa, “Anh cảnh cáo trước rồi đấy nhé Jeremiah.”
Bọn họ lúc này chẳng khác nào hai con sói hung tợn đang chỉ chực lao vào cắn xé lẫn nhau. Cả hai dều đã quên mất sự tồn tại của tôi. Tôi có cảm giác như đang phải chứng kiến một việc mà đáng ra tôi không nên nhìn trộm. Tôi chỉ muốn lấy tay bịt chặt tai lại. Suốt bao nhiêu năm quen biết anh em nhà Fisher, tôi chưa từng thấy họ như thế này bao giờ. Mặc dù đôi khi giữa hai anh em cũng có những bất đồng và tranh cãi nhưng tới mức căng thẳng với nhau như thế này thì đúng là lần đầu tiên. Tôi biết mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng tôi lại không nỡ bỏ đi. Và thế là tôi đứng yên bên ngoài, hai tay khoanh trước ngực.
Jeremiah hét lên, “Anh có biết là anh giống hệt bố không?”
Phải tới khi đó tôi mới hiểu ra rằng toàn bộ câu chuyện thực chất chẳng liên quan gì tới mình hết. Cốt lõi của vấn đề nằm ở chỗ khác, và phức tạp hơn rất nhiều.
Conrad đẩy Jeremiah ra một cách thô bại và Jeremiah lập tức nhảy vào xô mạnh vào người ông anh. Anh Conrad loạng choạng, tí nữa thì ngã, nhưng rồi anh lấy lại được thăng bằng và giơ tay thụi vào chính giữa mặt Jeremiah một cú trời giáng. Tôi hốt hoảng hét ầm lên. Kế đó hai anh em lao vào vật nhau ra đất, không ngừng đấm đá túi bụi, mồm liên tục chửi thề. Họ thậm chí còn xô cả vào cái bình trà Mặt Trời to đùng của cô Susannah đặt trên bàn làm cái bình vỡ choang còn trà thì đổ lênh láng ra thềm trước nhà. Tôi thậm chí đã nhìn thấy có vết máu dính trên cát nhưng không biết là của ai.
Bọn họ vẫn tiếp tục đánh nhau trên đống đổ vỡ đó, mặc dù Jeremiah sắp tụt cả dép đến nơi rồi. Tôi gào khản cả giọng kêu họ dừng lại nhưng chẳng ích gì. Anh Conrad và Jeremiah trông giống hệt như nhau. Chưa bao giờ tôi thấy hai anh em họ giống nhau như lúc này. Cả hai vẫn chưa có vẻ gì là muốn dừng lại, nếu như mẹ tôi không bất ngờ xuất hiện. Tôi đoán là mẹ đi ra từ chỗ cửa chớp bởi vì tôi cũng không hề biết mẹ đã đứng đó từ lúc nào. Mẹ tách hai người đó ra bằng một sức mạnh phi thường mà chắc chỉ những bà mẹ mới có được.
Mẹ lao vào giữa hai anh em, quát rất to, “Hai đứa dừng lại ngay,” giọng mẹ không phải giống như đang nổi giận, mà có vẻ đượm buồn, như thể sắp khóc, mà mẹ tôi thì chưa bao giờ khóc.
Cả hai đều đang thở dốc, và không ai thèm nhìn vào mặt ai, nhưng tôi cảm nhận được mối liên kết giữa ba người bọn họ, cả ba người. Dường như họ biết một điều gì đó mà tôi không biết. Tôi chỉ biết đứng ở vòng ngoài và quan sát mọi việc. Giống như lần tôi đi nhà thờ cùng với Taylor, trong khi tất cả mọi người đều thuộc từng câu từng chữ các bài thánh ca thì tôi đến nửa chữ cũng chẳng thuộc. Tôi có cảm giác giống như một kẻ ngoại đạo.
“Hai đứa đã biết chuyện, đúng không?” mẹ hỏi, dùng tay đẩy hai anh em ra mỗi người một phía.
Jeremiah thở hồng hộc và tôi biết cậu ấy đang cố nén để không bật khóc. Mặt cậu ấy tím bầm. Trong khi anh Conrad thì tỏ ra thờ ơ, mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào hết. Như thể chỉ có thân xác anh ấy ở đây còn hồn thì đã bay đi một chỗ khác xa lắm rồi.
Rồi đột nhiên mặt anh chợt giãn ra, và trông anh lúc này không khác gì một đứa trẻ lên tám. Tôi quay đầu lại nhìn và nhận ra cô Susannah đang đứng trên bậc cửa. Cô đứng đó, thật mong manh trong chiếc váy ngủ màu trắng. “Mẹ xin lỗi,” vừa nói cô vừa giơ tay lên đầy tuyệt vọng.
Cô ngập ngừng bước tới chỗ anh Conrad và Jeremiah, mẹ tôi lập tức tránh sang một bên. Cô dang tay ra, Jeremiah ngả vào lòng mẹ. Mặc dù giờ cậu ấy đã cao lớn hơn mẹ rất nhiều nhưng trong vòng tay mẹ, trông Jeremiah vẫn thật nhỏ bé. Máu trên mặt cậu ấy dính be bét lên váy cô nhưng cả hai mẹ con ôm nhau không rời. Tôi chưa từng thấy cậu ấy khóc nức nở như vậy sau cái lần bị anh Conrad chẳng may đóng sập cửa vào tay nhiều năm về trước. Hôm ấy anh Conrad cũng khóc nhiều không kém gì Jeremiah, nhưng hôm nay thì không. Anh để im cho cô Susannah vuốt tóc nhưng anh không hề khóc.
“Belly chúng ta đi thôi,” mẹ nắm tay tôi dắt đi. Đã lâu lắm rồi mẹ không làm như vậy, và tôi ngoan ngoãn đi theo mẹ vào nhà giống như một đứa trẻ. Chúng tôi lên phòng mẹ ở trên gác. Mẹ đóng cửa lại và ngồi xuống giường, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ.
“Có chuyện gì thế mẹ?” Tôi hồi hộp chờ câu trả lời của mẹ.
Mẹ cầm lấy tay tôi đặt lên tay mẹ, và khẽ siết chặt tay tôi, như thể tôi mới là điểm tựa của mẹ chứ không phải ngược lại. Mẹ nói, “Belly, cô Susannah lại ốm trở lại rồi.”
Tôi nhắm chặt mắt lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng biển gào thét bên tai, giống như mỗi khi tôi áp vỏ ốc thật gần bên tai vậy. Đây không thể là sự thật. Không thể nào. Tâm trí tôi như đang bồng bềnh trôi ở một phương trời nào đó chứ không phải cơ Cousins. Tôi đang bơi dưới bầu trời đầy sao; tôi đang ở trường học giờ Toán; tôi đang đạp xe ở vườn sau nhà. Tôi không phải đang ở Cousins. Chuyện này không hề xảy ra.
“Ôi hạt đậu nhỏ của mẹ,” mẹ thở dài buồn bã. “Mẹ muốn con mở mắt ra, mẹ muốn con hãy nghe mẹ nói.”
Tôi sẽ không mở mắt, tôi sẽ không nghe thấy lời mẹ nói, bởi tôi đang không hề có mặt ở đây.
“Cô Susannah đang bị ốm. Cô đã bị ốm từ rất lâu rồi. Căn bệnh ung thư quái ác đã quay trở lại. Và lần này còn nghiêm trọng hơn. Nó đã di căn tới cả gan của cô rồi.”
Tôi mở trừng mắt ra và rụt tay ra khỏi tay mẹ. “Cô ấy làm sao ốm được. Cô ấy vẫn khỏe. Cô ấy vẫn là cô Susannah của con,” mặt tôi đầm đìa nước mắt và tôi thậm chí còn không biết mình bắt đầu khóc từ lúc nào.
Mẹ gật đầu nói với tôi, “Con nói đúng. Cô ấy vẫn là cô Susannah. Và cô ấy luôn làm mọi việc theo ý mình. Cô ấy không muốn để các con biết chuyện này. Cô ấy muốn mùa Hè năm nay phải thật hoàn hảo,” – mẹ hơi chững lại trước hai từ “hoàn hảo”, và mắt mẹ bắt đầu đỏ hoe.
Mẹ kéo tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng, và tôi cứ để yên cho mẹ làm vậy.
“Nhưng ngay từ đầu hai anh ấy đã biết,” tôi khóc rấm rứt trong vòng tay mẹ. “Tất cả mọi người đều biết, trừ con. Con là người duy nhất không biết gì hết, và không ai yêu cô Susannah hơn con.”
Nói vậy thôi nhưng tôi biết đó không phải là sự thật. Jeremiah và anh Conrad mới là người yêu cô Susannah hơn hết thảy mọi thứ. Tôi rất muốn nói với mẹ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, lần trước cô Susannah cũng bị ung thư và đã khỏe lại. Lần này cô cũng sẽ khỏe lại thôi. Nhưng nếu như tôi nói điều đó ra thành lời tức là tôi thừa nhận chuyện cô bị ung thư là thật, và rằng mọi chuyện đang diễn đều là thật. Tôi không thể!
Đêm hôm đó tôi nằm trên giường và khóc cả đêm. Toàn thân tôi đau ê ẩm. Tôi mở tất cả cửa sổ trong phòng ra và cứ nằm như vậy trong bóng đêm, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào bên tai. Tôi ước gì những cơn sóng đó có thể cuốn tôi ra ngoài khơi và không bao giờ trở lại. Tôi tự hỏi phải chăng đây cính là cảm giác mà anh Conrad, Jeremiah và mẹ đang phải trải qua lúc này…
… Cái cảm giác giống như ngày tận thế đang tới gần và mọi thứ sẽ không bao giờ còn có thể quay trở lại như xưa được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook