Mùa Hè Năm Đó Chúng Ta Cùng Tốt Nghiệp
-
Chương 4: 17 tuổi, tình yêu không lối thoát
Em luôn đợi đến một ngày thức dậy
Nhưng một năm trôi qua, em lại thêm một tuổi lại đợi một năm nữa, thế giới vẫn chưa thức dậy.
Mùa đông qua đi nó vẫn ngủ tiếp dưới ánh nắng của mùa xuân Giống như hạt mầm tình yêu em chôn sâu trong đất, nó ngủ thật say. Một năm trôi qua mà nó vẫn không nảy mầm trổ hoa.
Mùa xuân năm 2004
Ánh nắng dịu nhẹ mang theo hơi ấm, cây ngô đồng nhú lên những chồi xanh non.Đi bộ trên phố, nhắm mắt lại cuối cùng cũng có thể cảm thấy bầu trời xanh chôn tận trong lòng.
Lê Phi Nhi đã đạt được mong ước, cô ấy đã trở thành bạn gái của anh chàng thổi saxophone.
Hạ Noãn Noãn còn nhớ buổi tối hôm nọ chính thức trở thành người yêu của nhau. Đó là ngày rét buốt một ngày lạnh nhất của năm 2003.
Buổi tối Hạ Noãn Noãn nhận được cú điện thoại của Lê Phi Nhi nói rất nhớ cô và muốn cô đến ngay lúc nửa đêm. Cô thấy có chút bất tiện nhưng vẫn mặc áo khoác lông dày sau lưng là ông Hạ Thiện Sinh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô vui vẻ đi đến chỗ hẹn
Vừa vào quán rượu Lê Phi Nhi đã vui mừng gọi cô. An Doãn Thần đứng bên cạnh cô cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi cúi xuống uống rượu. Hạ Noãn Noãn chú ý đến ánh mắt của anh ta nó u buồn phức tạp và bên cạnh là Phi Nhi vui mừng khôn xiết lại trở thành một đôi đối lập. Khi Hạ Noãn Noãn cảm thấy sợ hãi hoặc bất an thi lại như có nước chảy dần dần dâng lên trong lồng ngực cô.
Ôi! Chàng trai này giống như bông hoa anh túc cô độc vậy, không khí hít thở cũng hết sức nguy hiểm.
Hôm nay Phi Nhi rất vui, đến cả việc Hạ Noãn Noãn uống bia mà cô cũng không ngăn cản như trước đây. Cốc bia đầy bọt trắng mang theo cảm giác mát lạnh đến rùng mình, đi qua thực quản rồi xuống dạ dày.
Vị đắng giống như nước mắt lên men trong lòng có tràn thêm cũng khó thành sông.
– Hạ Noãn Noãn. An Doãn Thần uống một ngụm lớn rồi buông từng tiếng một nói: -Phi Nhi là người bạn cô yêu quý nhất đúng không?
– Ừm! Người bạn duy nhất và yêu quý nhất
– Cô ấy đau khổ, cô có đau khổ không? Hay là đau khổ hơn cô ấy?. Trong ánh sáng chao đảo xuyên qua mái tóc dài đôi mắt anh ta lóe sáng. Ánh sáng đó dồn dập kết hợp với nốt ruồi lệ nhỏ xíu như thể con thú đang khóc vì bị thương.
– Không!Tất nhiên rồi. Hạn Noãn Noãn trầm xuống. Khi nói chuyện có thế thấy rõ là cô đã say. Khuôn mặt trắng trẻo của cô phơn phớt hồng.
An Doãn Thần nhếch mép nở một nụ cười kỳ dị: -Phi Nhi em làm bạn gái anh nhé. Sau vài phút yên lặng, An Doãn Thần kiên định nói. Lê Phi Nhi đang thoa lớp phấn mắt màu nhũ bạc sững lại chừng nửa phút cuối cùng cô reo lên một tiêng ròi nhảy cẫng lên, cô dang hai tay ra rồi quay vài vòng giống như một chú chim đang lượn trên không trung.
Tình yêu chắp cho cô đôi cánh nhưng cuối cùng cô cũng không thể bay lượn được.
Tối hôm đó ba người đều uống say. Đến tận khi quán rượu đóng cửa ba người mới khoác những chiếc áo dày cộp ra khỏi quán.Lê Phi Nhi ôm lấy Hạ Noãn Noãn rồi thơm lên mặt cô một cái thật kêu. Giống như một chú nai vui vẻ, cô ấy dắt tay An Doãn Thần đi mất.
Hôm sau ở trên lớp Lê Phi Nhi ra vẻ thần bí nói cho Hạ Noãn Noãn biết, cô tặng cho An Doãn Thần một món quà quý giá.
Tất nhiên Hạ Noãn Noãn hiểu điều Lê Phi Nhi ám chỉ. Cô ấy không còn là trinh nữ nữa. Cô chợt nhớ đến hai câu hỏi kỳ lạ mà An Doãn Thần đã hỏi một mình tối hôm qua, trái tim cô bỗng thấy đau nhói.
Thượng đế phù hộ, mong là cô đã nghĩ ngợi quá nhiều
Chuyện này xảy ra cách đây đã nhiều năm khi tôi nhớ lại câu nói của An Doãn Thần ở quán rượu. Tối hôm đó cuối cùng tôi cũng hiểu ra hàm ý thực sự của nó và cũng hiểu tại sao trong mắt anh ta ngập tràn màu đen u tối.
Hóa ra chẳng qua đây chỉ là một âm mưu lấy tình yêu để đạt được mục đích trả thù mà người gây nên tội lại chính là tôi.
Lê Phi Phi cậu biết không.Thực ra tớ luôn muốn nói cho cậu biết, từ lần đầu tiên gặp anh ta, tớ đã nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt anh ta. Nhưng khi thấy cậu chưa bao giờ được vui như vậy, tớ lại không ngừng tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Ôi! Thượng đế phù hộ để Phi Nhi của con sẽ luôn được hạnh phúc như vậy. Con sẵn sàng vì thế mà bị thiêu rụi thành tro bụi.
Nhưng, sau này tớ biết tớ có hóa thành tro bụi có phát điên hay chết đi cũng không thể nào đổi lấy hạnh phúc cho Phi Nhi. Nếu thời gian quay trở lại những chuyện đã xảy ra đều không thể chọn lần thứ hai. Cuối cùng chúng tôi đã thua thần tín ngưỡng thua một cách thảm hại chấn thương nặng nề thướng tích đây mình.
Phi Nhi nếu như năm đó tháng đó thời khắc đó tớ nói cho cậu nỗi sợ hãi trong lòng thì kết cục của chúng ta sẽ thế nào.
Nếu như vậy liệu tuổi trẻ của chúng ta có bị tổn thưởng tan vỡ như thế không có lối thoát.
Không lối thoát thực ra chưa bao giờ có lối thoát cả.
– Blog Hạ Noãn Noãn tháng 8 năm 2006.
Học kỳ này cô lý được phân công làm chủ nhiệm lớp. Nghe nói cô vừa mới tốt nghiệp trường đại học sư phạm. Cô gầy gò nhỏ bé đeo một chiếc kính gọng đen trông chẳng khác gì học sinh. Hạ Noãn Noãn rất quý cô cũng vì cô giáo mà Noãn Noãn thích môn ngữ văn.
Hôm nay lại có tiết của cô Lý. Ánh sáng ấm áp chiếu vào làm cho lớp học trở nên ấm cúng, vài học sinh ngủ gật khiến cô không thể tiếp tục giảng bài được nữa. Cô Lý ngừng giảng bài và yêu cầu cả lớp viết một bài văn khoảng một nghìn chữ với chủ đề là “XX khiến tôi cảm động nhất”.
Gió thổi qua những mầm non ngô đồng mới nhú phát ra những tiếng xào xạc nhè nhẹ.Những bạn vừa ngủ gật liền lấy lại tinh thần ngậm bút ra về suy tư.
– Hạ Noãn Noãn, tớ viết về cậu nhé. Cậu là cô gái khiến tớ cảm động nhất. Lê phi Nhi bỗng giật vạt áo cô rồi cười hì hì nói
– Hay là đừng viết về tớ. Tớ đã làm được gì cho cậu đâu. Hạ Noãn Noãn cười.
– Này! Đuôi nhỏ, Lê Phi Nhi viết về cậu, tớ cũng viết về cậu nhé. Lộ Tiểu Bắc chen vào. Lê Phi Nhi rất vui, nụ cười cô như muốn nói ‘Xem đi xem đi hoàng tử cậu yêu đang vẫy tay cậu kìa’.
– Vậy các cậu đi xin cô giáo đổi đề thành Hạ Noãn Noãn người khiến tôi cảm động nhất là được rồi. Hạ Noãn Noãn nói xong cũng không nhịn được cười.
Cười mãi cười mãi đến nỗi từ mặt xuống cổ đều đỏ lựng lên.Tuy biết hai bạn đùa mình nhưng khi Lộ Tiểu Bắc nói như vậy cô vẫn không kìm được mặt đỏ lên tim cũng đập mạnh hơn.
Tuần thứ hai cô giáo trả bài. Lê Phi Nhi và Lộ Tiểu Bắc hai bạn đùa nghịch như vậy nhưng lại không viết điều mà họ nói. Sau khi lên lớp cô giáo chọn một bài văn mẫu để đọc cho cả lớp nghe.Đó là bài văn của Tề Lạc.
Bài văn của cậu ấy viết thế này:
Cô ấy rất giống một người tôi chưa bao giờ quên. Cô ấy luôn luôn lặng lẽ như hạt bồ công anh bất cẩn bị rơi xuống. Thấy cô trái tim vốn bất an của tôi cũng bình lặng xuống. Dường như cả thế giới này chỉ còn hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy và tôi. Thường ngày tôi hay có những ảo giác hoảng loạn không rõ ràng rằng cô ấy chính là hóa thân của người đó. Từ khi gặp cô ấy lần đầu cho đến tận bấy giờ vẫn không thế nào phân biệt được ai là ai.
Cô gái trầm lặng hay cau có này luôn khiến tôi đau lòng.
Nhưng khi cô ấy kiên quyết đưa tôi đi tìm một người khi bị vây quanh bởi những lời đàm tiếu, cô ấy khiêm nhường nhưng rất bướng bỉnh. Khi đó tôi thấy cô ấy bướng bính và kiên cường giống như cây dại mọc trên vách đá tỏa ra hương thơm mê ly kỳ lạ.
Ôi! Ông trời biết không tôi biết ơn ông nhường nào. Ông đã cho tôi làm quen với cô gái như vậy tuyệt vời như bong bóng mùa hè khiến tôi cảm động vô cùng.
Dường như trái tim tôi cũng ấm lên.
Bằng giọng đọc truyền cảm, cô Lý đọc hết cả bài văn khiến cả lớp chăm chú lắng nghe. Một giây sau, cuối cùng một tràng pháo tay đã vang lên giòn giã. Chính trong âm thanh ầm ĩ đó mặt hạ Noãn Noãn lại đỏ lên, cô trốn tránh bằng cách cắm đầu vào quyển sách.
Dường như mặt trời bỗng chìm xuống có đám mấy đen bay tới.
Dưới ánh sáng ảm đạm đó, ánh sáng mắt Đông An An vụt tắt. Cô ngoái đầu lại nhìn Hạ Noãn Noãn đang cắm đầu vào quyển sách, giấu hai tay dưới bàn cuối cùng nắm chặt thành nấm đấm.
Mặc dù tôi không biết cô gái trước kia là ai nhưng tôi biết cô gái sau đó trong bài văn Tề lạc chính là Hạ Noãn Noãn.Chắc chắn là cô ấy.Chỉ có cô ấy mới có thể giả bộ giỏi như vậy. Cô ấy giống hệt như bà Y Hạ nhưng là một gái bán hoa ngụy trang bằng cách ăn mặc thật xinh đẹp
Ôi! Tề Lạc! Mong là cậu chỉ xúc động nhất thời.Cậu có thể yêu bất kỳ người con gái nào nhưng tớ không cho phép cậu yêu Hạ Noãn Noãn. Tôi ghét cô ta. Tôi ghét tôi căm ghét cô ta
Hạ Noãn Noãn, cậu là gái bán hoa mà tôi căm ghét, cậu cứ đợi đấy, sẽ có ngày tôi lột trần mặt nạ ngụy trang của cậu
Tôi biết ngày đó sẽ đến
– Trích từ blog của Đồng An An tháng 3 năm 2004
Những cây ngô đồng lại khoác lên mình chiếc áo mới cành la xum xuê rợp kín.
Hạ Noãn Noãn cất những bộ quần áo xuống tận đáy hòm thay vào đó là những bộ quần áo mùa hè mát mẻ.Với mái tóc dài và chiếc váy trắng trông cô như một bông hoa dành dành đang nở giữa mùa hè. Không khí xung quanh cô như thoang thoảng mùi hương bạc hà
– Hạ Noãn Noãn.
Lê Phi Nhi chạy đuổi theo phía sau. Hạ Noãn Noãn nhìn thấy cô ấy liền mỉm cười thay cho lời chào.
– Hạ Noãn Noãn cậu đi cùng mình đến hiệu thuốc nhé
-Cậu bị ốm à?
– Không. Tớ bị chậm nửa tháng rồi. Tớ muốn đi mua que thử thai về thử. Lê Phi Nhi cố giả vờ bình thản như thế chuyện này không có gì lo lắng.
Bầu trời đầu mùa hè dường như bỗng nhiên có tiếng sấm vang lên, một chú chim bay ra kêu thảm thiết cố vạch một vết thương lên bầu trời.
Mãi sau Hạ Noãn Noãn mới lơ đãng.Hai người đi vào một hiệu thuốc nhỏ yên tĩnh. Việc buôn bán ở đây khá tốt, có mấy khách hàng đang vây quanh một người bán hàng, đợi mãi mà vẫn không đến lượt họ. Lê Phi Nhi đợi đến phát chán, cô ấy xông về phía người bán hàng lớn tiếng nói:
– Cô bán cho cháu que thử thai. Nếu còn đợi nữa cháu sẽ sinh con mất.
Người bán hàng và khách hàng quay đầu lại nhìn hai cô gái với ánh mắt kinh ngạc. Mãi sau tiếng cười khanh khách vang lên. Hạ Noãn Noãn cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, bất giác cô lùi lại phía sau một bước.
– Của cháu đây. Mười hai đồng năm hào. Người bán hàng ném hộp que thử thai lên mặt tủ kính, nhìn hai cô gái bằng ánh mắt coi thường.
– Noãn Noãn. Lê Phi Nhi cười khổ sở nói: – Tớ không mang tiền. Bạn yêu quý! Cậu trả tiền giúp tớ nhé.
Hạ Noãn Noãn lấy ví tiến ra trả cho Lê Phi Nhi, vừa ra khỏi cửa hiệu thuốc cô liền nghe thấy người bán hàng và mấy khách hàng nói chuyên với nhau một cách thản nhiên.
– Con gái bây giờ thật là càng ngày càng chẳng ra gì. Mới tí tuổi đầu đã biết làm chuyện đó rồi.
Lê Phi Nhi quay người lại lấy tay gạt nước mắt đang tuôn trào nơi khóe mắt.
Dưới ánh nắng khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt được gió thổi khô. Hạ Noãn Noãn bỗng thấy tim mình nặng trĩu như sắp ngạt thở, cô kéo Lê Phi Nhi chạy thật nhanh.
Lê Phi Nhi có thai rồi.
Vào thời điểm nóng nhất của mùa hè thì cô ấy đã có thai được hai tháng, bụng cô bắt đầu hơi hơi nhô lên. Vì vậy cô không thể mặc những bộ váy đẹp được nữa mà suốt ngày cứ phải mặc áo phông rộng thùng tình lượn qua lượn lại dưới bầu trời ở trường và những cây ngô đồng.
Trừ Hạ Noãn Noãn ra, chẳng ai biết chuyện cô có thai cả. Thậm chí cô ấy còn không nói cả cho An Doãn Thần biết.
Hạ Noãn Noãn đã vài lần khuyên Lê Phi Nhi bỏ cái thai đi nhưng cô ấy đều từ chối. Tận mắt nhìn thấy cái thai đang lớn dần lên trong cơ thể gầy gò mong manh của cô ấy, mà Hạ Noãn Noãn lo đến mức gần như suy sụp.
Giờ thể dục khi Hạ Noãn Noãn lại một lần nữa lấy cớ Lê Phi Nhi đến ngày để xin thầy giáo cho nghỉ nhưng thầy dễ tính nhất cuối cùng cũng phải bực.
– Bạn ấy làm gì thế? Tuần nào cũng xin nghỉ dù tôi là đàn ông nhưng cũng biết thứ đó mỗi tháng chỉ đến một lần thôi chứ.
-Dạ! Kinh nguyệt của bạn ấy thất thường rất nghiêm trọng ạ. Hạ Noãn Noãn thốt ra những lời đó nhưng chưa đầy một giấy lát sau cô đã đỏ từ mặt xuống cổ vì lời nói dối.
– Chao ôi! Con gái các cô thật là phiền phức. Thầy giáo dạy thể dục chẳng còn cách nào khác đành đồng ý: – Tôi sẽ viết một tờ giấy giới thiệu. Em đưa bạn ấy đi khám xe sao. Cứ để như thế mãi không được đâu.
Vừa ra khỏi trường, hai cô gái liền ném tờ giấy vào thùng rác.
– Phi Nhi tớ xin cậu ….tớ xin cậu hãy đi với tớ đến bệnh viện bỏ cái thai đi.Cậu vẫn còn là trẻ con, vẫn còn là học sinh. Làm mẹ là chuyện của sau này.
Lúc đó cô hận là mình không thể biến thành một đại lực sĩ lôi cô bạn đến bênh viện
-Khi khi! Đồ ngốc, tớ biết cậu chỉ muốn tốt cho tớ. Nhưng dù nói thế nào tớ cũng phải sinh đứa con của An Doãn Thần. Cậu đợi làm mẹ nuôi đi. Theo thói quen, Lê Phi Nhi đặt tay lên bụng. Ánh nắng chói chang từ từ lướt qua khuôn mặt cô, thái độ cô khiến cho Hạ Noãn Noãn thấy được một thứ gọi là hạnh phúc.
Ôi! Nếu như đây là chọn lựa cuối cùng của Phi Nhi, nếu như lựa chọn này mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Vậy thì con và cô ấy sẽ bảo vệ đứa trẻ này.
Bốn năm giờ chiều, ánh mặt trời đã chuyển sang màu đỏ sẫm giống như dòng máu sau khi khô lại đọng lên bầu trời không thể chảy về tim được nữa.
Mùa hè ban ngày dường như luôn dài vô tận.
Sau khi tan học, Hạ Noãn Noãn tạm biệt Phi Nhi ở cổng trường rồi đi thẳng đến bến xe buýt. Năm phút sau xe buýt đã tới, cô nhảy lên xe giống như một chú nai non.
Hôm nay là thứ sáu, hầu hết các lớp học xong hai tiết đều nghỉ. Vì bài giảng hôm nay quan trọng nên cô Lý mới kéo dài thời gian thêm một chút.
Trên xe trống không, chỉ có vài tốp học sinh vừa tham gia hoạt động ngoại khóa ngồi trên ghế vẻ mệt mỏi, chẳng còn chút sinh khí nào.
Hạ Noãn Noãn tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ để được nhìn thấy nhà cửa, cây cối và con người không ngừng lùi lại phía sau. Đột nhiên, cô trợn tròn mắt kinh ngạc như vừa phát hiện ra một đại lục mới. Một cái bóng màu trắng vừa chạy trên đường vừa gọi rất to. Cậu ấy chạy xuyên qua bóng râm của những cây ngô đồng tựa như một đốm sáng đang nhảy nhót. Trước mặt cậu ấy không xa cũng có một bóng người đang chạy. Chiếc váy màu đỏ hoa đào bay lên trong gió tựa như một bông hoa anh túc đẹp đến lạ kỳ.
Rõ ràng, đó là một đôi tình nhân.
Ôi! Lộ Tiểu Bắc!
Dường như trong nắng bỗng có mùi máu lan tỏa. Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy vết đâm ở trái tim mình đau đớn dữ dội. Đồng An An bắt đầu trả thù sao? Chắc là bắt đầu rồi.
Không lâu sau, chiếc xe đã bỏ lại đôi tình nhân đó ở tít phía sau. Cho đến tận lúc không còn nhìn thấy gì nữa, Hạ Noãn Noãn vẫn giữ nguyên tư thế ngoái đầu lại nhìn.
Hôm nay, Hạ Noãn Noãn không về nhà ngay. Cô bỗng thấy vô cùng đau khổ. Khuôn mặt của Lê Phi Phi và Lộ Tiểu Bắc không ngừng hiện ra, phóng lớn, xoay tròn trong đầu cô như bị bóng đè, cứ giữ lấy cô. Mỗi một nỗi đau bé nhỏ của họ đều có thể khiến cô suy sụp.
Cô đi trên phố, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trải dài vô tận. Những giọt nước mắt đau khổ nhẹ nhàng lăn xuống. Dù có cố thế nào cũng không thể đưa chúng quay lại trong lòng được.
Khi Hạ Noãn Noãn về đến nhà thì trời đã tối. Căn nhà quanh năm lạnh lẽo như hố băng. Dù có căm ghét đến thế nào, nhưng lại giống như cái vỏ con ốc sên mang trên lưng, nó có huyết mạch với cô và cô giấu mình trong đó. Dù thế nào cũng không thể bỏ nó được.
Nhưng hôm nay, cô như phát điên chỉ muốn về nhà thật nhanh, về phòng mình để khóc cho thỏa thích, ông Hạ Thiện Sinh luôn về nhà rất muộn hoặc đi qua đêm không về. Vì vậy, chỉ có ở đây, cô mới có thể tự do khóc lóc, tự do trở mình trằn trọc.
Cầu thang dài là như vậy mà cô chỉ bước mấy bước đã đi qua. Ông trời có mắt, chưa bao giờ cô có cảm giác yêu ngôi nhà và muốn về với nó đến thế.
Cô thở hổn hển mở cửa, lại một đòn giáng mạnh vào cô, hơn nữa đó là… ông Hạ Thiện Sinh đang ngồi trên ghế sô pha ôm một người đàn bà lõa lồ, họ quấn lấy nhau.
Thấy Hạ Noãn Noãn đi vào, ông Hạ Thiện Sinh vội vàng đẩy người đàn bà đó ra. Người đàn bà đó ấm ức, giận dỗi che cái mông, đau đứng dậy thì phát hiện ra có một cô bé đang đứng ở cửa. Bà ta không bực bội nữa nhưng trên mặt bà ta lộ ra vẻ kiêu ngạo vô liêm sỉ.
Đương nhiên, Hạ Noãn Noãn nhận ra người đàn bà đó, nên nói bà ta cũng nổi tiếng hệt như con gái mình. Đúng vậy, bà ta chính là Bạch Mạn Lệ, mẹ của Đồng An An.
– Noãn Noãn. Ông Hạ Thiện Sinh ngại ngùng gọi cô, nói năng lộn xộn.
– Cô Bạch nghe nói con và con gái cô ấy là bạn học của nhau nên đưa Đồng An An đến chơi với con… nhưng, con không có nhà nên con cô ấy về trước…
Máu trong người cô không ngừng đổ dồn lên não, Hạ Noãn Noãn đau lòng không nói lên lời. Ôi! Trời ơi! Ông bố đã vì người đàn bà này mà nói dối cả con gái mình. Rõ ràng là Đồng An An đang đi chơi với Lộ Tiểu Bắc cơ mà.
Đây là bố Hạ Thiện Sinh của cô sao? Rốt cuộc ông đã đi lại với người đàn bà này bao lâu rồi? Bà ta là người gọi điện thoại cho ông lúc nửa đêm sao? Mỗi lần ông qua đêm ở ngoài đều là ở với bà ta ư?
Y Hạ, bà hãy mở to mắt ra mà xem tình yêu bà đã dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy này. Bà xem bà đã yêu người đàn ông như thế nào này.
– Noãn Noãn, cháu về nhà cô chơi nhé. An An nhà chúng ta nhớ cháu lắm đấy. Nó cứ đòi cô đưa nó đến chơi với cháu cơ. Bà Bạch Lệ ân cần nói. Dưới ánh đèn, khuôn mặt dày cộp phấn của bà ta cứng đờ khó coi.
Ha ha… Thật là nực cười! Có lẽ người đàn bà này còn chưa biết rõ quan hệ giữa cô với Đồng An An thế nào. Nếu như biết, chắc chắn bà ta sẽ tự bạt tai mình vì những lời nói dối nhiều sơ hở như vậy.
– Con đói rồi. Hình như nhà mình chưa có gì ăn. Con ra ngoài mua đồ đây ạ. Hạ Noãn Noãn vừa nói vừa lùi lại. Vừa ra khỏi cửa, cô liền chạy như bay xuống lầu.
Cô cứ thế chạy mà chẳng biết mình sẽ chạy đi đâu. Cô không biết mình nên đi đâu, giống như mọt con thú hoang đang điên cuồng chạy, chạy ngang chạy dọc nhưng vẫy không tìm được đường ra.
Ánh trăng mát lạnh. Khí nóng ban ngày đã biến thành sương mù trắng bay từ dưới đất lên hòa với ánh trăng.
Cả thế gian như hỗn độn.
Không biết chạy được bao xa, cuối cùng cô cũng dừng lại. Lồng ngực phập phồng, khuôn mặt đỏ lên, dường như mỗi tế bào, mỗi lồ chân lông đều có thể rỉ máu.
Nếu có thể chết ngay lập tức thì tốt biết mấy. Giống như bà Y Hạ nằm trong lòng người mình yêu nhất, một cái chết tuyệt đẹp đã trở thành thần thoại như thế thì tốt biết bao nhiêu.
Tôi hận là mình không thế biến thành kẻ điếc.
Để chẳng nghe thấy gì cả.
Tôi hận là mình không thế biến thành kẻ mù. Để tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi hận giá như mình không có tim.
Không tim, không phổi, không máu, không nước mắt, không đau đớn.
Ôi! Thượng đế!
Con mới mười bảy tuổi.
Tại sao con lại phải chịu đau khổ thế này?
Hạ Noãn Noãn.
Tiếng gọi từ bóng cây ngô đồng truyền đến, cô gạt nước mắt, như kẻ mất hồn nhìn về phía đó.
Một bóng người hòa cùng tiếng leng keng từ trong bóng tối bước ra. Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt anh ta sáng đến kinh người, giống như một hồ ánh sáng mênh mông. Nốt ruồi lệ đó hiện ra như một giọt nước.
Chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ lăn xuống.
– Ồ! An Doãn Thần.
– Noãn Noãn, cô ở đây làm gì thế?
– Khi khi, tôi ra ngoài đi dạo. Đi dạo. Noãn Noãn cố giả vờ bình thản nói.
-Ồ! Thế ư?
An Doãn Thần không tin hỏi lại. Anh ta dừng lại bên cạnh Noãn Noãn rút từ trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Khói thuốc bay quanh che đi khuôn mặt cửa anh ta khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt đó nữa.
Một mùi hương anh đào thơm dịu lan tỏa trong không khí.
Hạ Noãn Noãn cảm thấy rất kỳ lạ. Sao cơ thể đàn ông lại tỏa ra hương anh đào? Cô tò mò nhìn An Doãn Thần và thấy khuôn mặt đang hút thuốc của anh ta, cổ họng Hạ Noãn Noãn giật giật vài lần, bỗng nhiên cô rất muốn hút thuốc, rất muốn trở thành kẻ hư hỏng. Dường như chỉ có vậy, cô mới có thế hoàn toàn được giải thoát.
– Này! Anh cho tôi một điếu thuốc được không?. Cô giống như một đứa trẻ ăn xin chìa tay ra.
Cô thầm rủa rồi nhân cơ hội đó gạt đi những giọt nước mắt đang lăn xuống.
Tối hôm đó, Hạ Noãn Noãn lại một lần nữa đến hộp đêm. Cô đến đó cùng An Doãn Thần.
Hai người gọi bia San Miguel, ngồi bên quầy bar vừa uống bia vừa xem biểu diễn. An Doãn Thần lên sân khấu biểu diễn thổi saxophone, vẫn là bài hát quen thuộc My heart will go on.
Thật bất ngờ, Hạ Noãn Noãn không hề nhìn thấy Lê Phi Nhi.
– Sao Phi Nhi không đến ạ?. Hạ Noãn Noãn hỏi An Doãn Thần vừa từ trên sân khấu bước xuống.
– À! Gần đây không thấy cô ấy đến. Có lẽ cô ấy có việc. An Doãn Thần uống bia thản nhiên nói. Vẫn là ánh mắt u buồn lạnh lùng đó, hoàn toàn không có chút ấm áp nào.
Có nỗi đau nhè nhẹ lan tỏa trong lồng ngực Hạ Noãn Noãn.
Ôi! Phi Nhi dũng cảm, chàng trai này chẳng hề bận tâm gì đến cậu như vậy sao?
– Anh không biết có chuyện gì xảy ra với Phi Nhi sao?. Hạ Noãn Noãn thăm dò hỏi. Tâm sự trong lòng cô dâng lên, cô nghĩ mình không thể giữ bí mật cho Lê Phi Nhi đươc nữa.
– Khi khi! – Anh ta cười một cách vô tâm khiến Hạ Noãn Noãn phẫn nộ.
– Phi Nhi có thai hai tháng rồi. Hai tháng rồi. Anh không biết sao? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ?. Hạ Noãn Noãn điên cuồng lắc vai An Doãn Thần. Nước mắt cô cứ thế tuôn trào. Ánh đèn chiếu xuống lấp lánh như kim cương.
Một lúc sau, cô như kiệt sức, từ từ buông tay xuống.
– Ờ! Hai tháng rồi. An Doãn Thần bóp bóp cánh tay đau, khuôn mặt vẫn tỏ thái độ chẳng hề quan tâm.
– Đã hai tháng rồi. Ý anh là gì? Chẳng lẽ còn thấy ít sao? Đến tháng thứ ba mà bỏ đi. Anh đúng là đồ ngốc. Hạ Noãn Noãn tức giận.
– Như vậy chẳng phải là càng để lâu thì không thể bỏ được sao?. Trên mặt An Doãn Thần bỗng lộ ra một nụ cười kì quái
– Ừm. Hạ Noãn Noãn nặng nề gật đầu rồi lại nói: – Nếu như có chuyện gì xảy ra với Phi Nhi, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu. Tuyệt đối không tha!
– Cô sẽ giết tôi sao?. Anh ta ngạo mạn hỏi
– Tất nhiên! Chắc chắn tôi sẽ giết anh. Hạ Noãn Noãn khẳng định nói
– Vậy thì trước khi cô giết tôi liệu cô có đau khổ không? Sau đó những người thân yêu bên cạnh cô cũng sẽ đau khổ chứ. Anh ta lại hỏi:
– Anh sẽ phải đau khổ hơn tôi. Cô từ chối trả lời
– Khi Khi! Cô bé, cô đừng tự tin như vậy. An Doãn Thần buông một câu rồi lại bắt đầu uống bia.
Hạ Noãn Noãn giận dữ nhìn chàng trai đang uống bia một kình. Cổ họng căng ra cứ như có tảng băng chen nơi thực quản đau đớn vô cùng.
10.
Tôi đến bệnh viện tâm thần để thăm mẹ tôi. Tôi mang cho bà những quả anh đào loại quả mà hồi trước bà thích ăn nhất. Cô hộ lý không cho tôi vào. Cô ấy nói bệnh của mẹ tôi lại nặng hơn. Tôi đồng ý đề nghị cô ấy vì ôm những quả anh đào tươi đi theo cô ấy đến phòng bệnh của mẹ tôi.Vì bệnh nặng hơn nên bà đã phải đổi phòng. Căn phòng mới có lắp chắn song bảo vệ. Tôi chợt nhớ đến những con thú bị nhốt trong vườn bách thú mà tim thấy đau nhói, khó chịu đến ngạt thở.
Bị ngăn cách bởi khung cửa sổ bằng chấn song lạnh lẽo, tôi nhìn mẹ thân yêu của mình. Bà nhìn tôi cười với tôi bằng nụ cười ngây dại nói:
– Mẹ ơi con đế thăm mẹ này.
Bà vẫn cười, cứ vô tư cười. Khuôn mặt ngây thơ như đứa trẻ chưa hề bị tổn thương.
Tôi lại gào lên:
– Mẹ ơi.
Chưa dứt lời nước mắt tôi đã trào ra.Trong không khí mùa hè như có tuyết rơi đầy trời. Dường như trái tim tôi đã rơi vào hố băng vô cùng đau đớn.
Bà đã quên tôi, không còn nhớ, đã quên hết rồi.
Tôi đành phải giơ những quả anh đào đỏ tươi lên nếu muốn đánh thức kí ức của bà.
Trái tim tôi đau đớn khôn cùng, cuối cùng tôi đưa tay ôm mặt đau khổ khóc.
Ôi! Ông trời ơi! Tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Sao người mẹ đã từng kiêu sa và cao quý của tôi lại ra thế này.
– Hạ Thiện Sinh, quả anh đào mang đến ngon lắm.
Mẹ tôi ăn xong lẩm bẩm, rồi lại chìa tay ra xin tiếp rất tự nhiên, mẹ coi tôi là người mà bà đang gọi tên. Mẹ ơi con sẽ mang người đó đến bên mẹ. Mẹ đợi con nhé.
Tôi buông một câu rồi vội vàng bước đi, tôi bị giày vò về việc làm sao để loại bỏ người đàn ông này. Tôi ra chợ mua một con dao nhọn, lén quay về phố Phương Thảo. Đi nhiều năm rồi tôi không quay lại đây.Từ sau khi bố mẹ tôi chia tay nhau, mẹ đã đưa tôi chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Nơi từng là nhà của tôi, đã trở thành nỗi đau sâu kín nhất trong tôi.Tôi không dám động đến nó bởi chỉ cần chạm đến tôi sẽ rỉ máu rơi nước mắt.
Tôi nấp trong gầm cầu thang chuẩn bị nhân lúc ông ta ra ngoài hoặc về nhà sẽ ra tay.
Đến tận lúc trời tối mà tôi vẫn không thấy bóng dáng ông ta đâu. Khi tôi chuẩn bị bỏ đi thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vàng. Vô thức tôi quay trở lại chỗ nấp.Không lâu sau tôi nhìn thấy một cô bé gầy gò mặc chiếc váy trắng chạy như điên cắm chìa khóa vào mở cửa. Ánh đèn lờ mờ. Hắt ra, tôi nhìn rõ những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ta và cả đôi tay run rẩy nữa.
Hạ Noãn Noãn.
Là cô ta, người mà Hạ Thiện Sinh quan tâm nhất.Tôi bỗng như người tỉnh ngộ cười. Để Hạ Thiện Sinh chết thì dễ dàng cho ông ta quá, làm cho người ông ta yêu đau khổ, làm cho ông ta phải giương mắt nhìn người thân yêu nhất của mình khổ sở giống như tôi mà hoàn toàn bất lực mới là điều đau khổ nhất.
Hà hà! Tôi quả là thiên tài. Hạ Thiện Sinh ông cứ đợi mà xem đợi xem cậu con trai ông đã vứt bỏ sẽ giày vò ông thế nào. Hạ Noãn Noãn bước vào phòng chưa đầy hai phút sau đã chạy ra, tinh thần hoảng loạn, khuôn mặt kinh hãi trắng bệch. Tôi đoán chắc là cô ta đã nhìn thấy điều không nên thấy nên mới bị kích động như vậy.
Tôi vứt con dao vào trong góc rồi quyết định đi đến gần cô ta.
Ôi! Thượng đế! Tôi vốn không phải là kẻ không tim, không phổi nhưng chính xác các người đã biến tôi thành ác quỷ. Vậy thì tôi sẽ làm một con ác quỷ thật sự.
Cô ta chạy rất nhanh vừa khóc vừa chạy. Tôi chạy theo cô ta qua mấy con phố mệt đứt cả hơi. Thật kỳ lạ, cô gái gầy gò này ẩn chứa trong mình một sức mạnh vô tận, ương bướng giống như một con thú nhỏ mà thuần phục. Không thể phủ nhận rằng dưới cái vẻ bề ngoài trầm lặng của cô ta, ẩn chứa một trái tim bướng bỉnh quật cường. Điểm này rất giống với bà mẹ Y Hạ của cô ta.
Dưới bóng cây ngô đồng, cuối cùng cô ta cũng dừng lại hai tay úp vào mặt khóc lóc thảm thương. Tôi thấy vóc người nhỏ bé gầy gò của cô ta mà chợt thấy đau lòng. Nói thật vẻ khóc lóc của cô ta như vậy rất giống với nữ thần mãi tồn tại trong ký ức của tôi.
Khi nhảy lên sân khấu biểu diễn bài saxophone yêu thích của mình xong rồi nhảy xuống, tôi kinh ngạc khi phát hiện ra cô ta đang nhìn lên sân khấu như người mất hồn. Tôi biết mình rất có sức hấp dẫn ít nhất cũng là với cô nàng Phi Nhi thật là tâm lí. Lúc đó tôi cho cô ta yêu tôi. Hà hà! Nếu như vậy thì việc giày vò cô ta càng dễ dàng.
Ôi! Trời ơi! Tôi lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.
– Ôi! Sao Phi Nhi vẫn chưa đến?.Cô ta nhẹ nhàng hỏi mà chẳng thèm nhìn tôi một cái. Tôi có chút thất vọng.Nói chuyện cũng dửng dưng như không. Không ngờ con nhóc đó lại nổi giận với tôi. Trong lúc phẫn nộ cô ta đã nói cho tôi biết một bí mật động trời. Lê Phi Nhi, bạn gái hiện nay của tôi đã có thai hai tháng rồi.
Nếu như trước đây chắc chắn tôi sẽ tức tối lồng lộn điên cuồng nhưng giờ đây tôi bỗng thấy rất vui, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Lê Phi Nhi chẳng phải là người bạn thân yêu quý nhất của cô ta sao? Vậy thì tôi sẽ bắt đầu giày vò cô ta thôi.Lúc này tôi mới phát hiện ra, Thần An đã mất của tôi đã luyện thành tiên, trái tim tôi đã biến thành bê tông cốt thép rồi.Tôi chưa bao giờ yêu Lê Phi Nhi.
Tất nhiên đối với tất cả những người con gái, tôi đều như vậy, tôi chẳng yêu ai.Tuy nhiên từ lúc Thần An ra đi, tình yêu của tôi đã chết rồi.
Lúc đầu khi biết quan hệ giữa Hạ Noãn Noãn, tôi đã nhanh chóng chiếm lấy cô nàng ngốc nghếch này, hóa ra trước đó từ rất sớm tôi đã nghĩ đến cách này.
An Doãn Thần, cậu thật thiên tài. Tôi lại một lần nữa khen ngợi bản thân.– Trích blog của An Doãn Thần tháng 5 năm 2004.
111
Khi Hạ Noãn Noãn về đến nhà thì trời sáng.
Chân trời sáng lên vài ngôi sao lấp lánh, cuối chân trời tắt dần, dường như chúng đang làm nốt việc cuối cùng trước khi chết.
Vô cùng tuyệt vọng.
Trong đêm tối theo thói quen cô giơ tay lên bịt mắt mình.
12.
Đau lòng ư?
Lòng đang đau đớn ư?
Y Hạ, hồi đó khi hai người đặt tên cho tôi liệu có phải bà đã linh cảm rằng con gái bà sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo.Lạnh lẽo vô cùng, tựa như hố băng đau đớn và đớn đau thô bạo mà lạnh thấu xương.
Điều tôi mong muốn cực kỳ nhỏ bé hèn mọn một chút ấm áp thôi, khi Hạ Noãn Noãn mở cửa bước vào, cô nhìn thấy Hạ Thiên Sinh. Ông nằm trên ghế sô pha như đang ngủ, chiếc gạt tàn bên cạnh đã đầy ắp đầu lọc thuốc lá, bàn trà, nền nhà, khắp nơi đều là tàn thuốc, trái tim nhói đau cô đi qua ông ta, bước thẳng tới phòng mình.
– Con làm gì mà về muộn như vậy?. Ông Hạ Thiện Sinh bỗng gọi cô, hóa ra ông không hề ngủ.
– Con chẳng làm gì cả!
– Hạ Noãn Noãn. Ông gọi từng tiếng một, giọng ông mang khẩu khí thất vọng hỏi: -Con đang hận bố đúng không?
Có một chú chim từ trong lòng bay ra kêu lên những tiếng kêu thê lương u buồn.
Mắt cô bỗng mờ đi, nước mắt dâng lên không có tiếng đáp.
– Con đi ngủ đi!. Mãi sau, ông Hạ Thiên Sinh đau xót nói.
– Vâng.
Nhưng một năm trôi qua, em lại thêm một tuổi lại đợi một năm nữa, thế giới vẫn chưa thức dậy.
Mùa đông qua đi nó vẫn ngủ tiếp dưới ánh nắng của mùa xuân Giống như hạt mầm tình yêu em chôn sâu trong đất, nó ngủ thật say. Một năm trôi qua mà nó vẫn không nảy mầm trổ hoa.
Mùa xuân năm 2004
Ánh nắng dịu nhẹ mang theo hơi ấm, cây ngô đồng nhú lên những chồi xanh non.Đi bộ trên phố, nhắm mắt lại cuối cùng cũng có thể cảm thấy bầu trời xanh chôn tận trong lòng.
Lê Phi Nhi đã đạt được mong ước, cô ấy đã trở thành bạn gái của anh chàng thổi saxophone.
Hạ Noãn Noãn còn nhớ buổi tối hôm nọ chính thức trở thành người yêu của nhau. Đó là ngày rét buốt một ngày lạnh nhất của năm 2003.
Buổi tối Hạ Noãn Noãn nhận được cú điện thoại của Lê Phi Nhi nói rất nhớ cô và muốn cô đến ngay lúc nửa đêm. Cô thấy có chút bất tiện nhưng vẫn mặc áo khoác lông dày sau lưng là ông Hạ Thiện Sinh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô vui vẻ đi đến chỗ hẹn
Vừa vào quán rượu Lê Phi Nhi đã vui mừng gọi cô. An Doãn Thần đứng bên cạnh cô cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi cúi xuống uống rượu. Hạ Noãn Noãn chú ý đến ánh mắt của anh ta nó u buồn phức tạp và bên cạnh là Phi Nhi vui mừng khôn xiết lại trở thành một đôi đối lập. Khi Hạ Noãn Noãn cảm thấy sợ hãi hoặc bất an thi lại như có nước chảy dần dần dâng lên trong lồng ngực cô.
Ôi! Chàng trai này giống như bông hoa anh túc cô độc vậy, không khí hít thở cũng hết sức nguy hiểm.
Hôm nay Phi Nhi rất vui, đến cả việc Hạ Noãn Noãn uống bia mà cô cũng không ngăn cản như trước đây. Cốc bia đầy bọt trắng mang theo cảm giác mát lạnh đến rùng mình, đi qua thực quản rồi xuống dạ dày.
Vị đắng giống như nước mắt lên men trong lòng có tràn thêm cũng khó thành sông.
– Hạ Noãn Noãn. An Doãn Thần uống một ngụm lớn rồi buông từng tiếng một nói: -Phi Nhi là người bạn cô yêu quý nhất đúng không?
– Ừm! Người bạn duy nhất và yêu quý nhất
– Cô ấy đau khổ, cô có đau khổ không? Hay là đau khổ hơn cô ấy?. Trong ánh sáng chao đảo xuyên qua mái tóc dài đôi mắt anh ta lóe sáng. Ánh sáng đó dồn dập kết hợp với nốt ruồi lệ nhỏ xíu như thể con thú đang khóc vì bị thương.
– Không!Tất nhiên rồi. Hạn Noãn Noãn trầm xuống. Khi nói chuyện có thế thấy rõ là cô đã say. Khuôn mặt trắng trẻo của cô phơn phớt hồng.
An Doãn Thần nhếch mép nở một nụ cười kỳ dị: -Phi Nhi em làm bạn gái anh nhé. Sau vài phút yên lặng, An Doãn Thần kiên định nói. Lê Phi Nhi đang thoa lớp phấn mắt màu nhũ bạc sững lại chừng nửa phút cuối cùng cô reo lên một tiêng ròi nhảy cẫng lên, cô dang hai tay ra rồi quay vài vòng giống như một chú chim đang lượn trên không trung.
Tình yêu chắp cho cô đôi cánh nhưng cuối cùng cô cũng không thể bay lượn được.
Tối hôm đó ba người đều uống say. Đến tận khi quán rượu đóng cửa ba người mới khoác những chiếc áo dày cộp ra khỏi quán.Lê Phi Nhi ôm lấy Hạ Noãn Noãn rồi thơm lên mặt cô một cái thật kêu. Giống như một chú nai vui vẻ, cô ấy dắt tay An Doãn Thần đi mất.
Hôm sau ở trên lớp Lê Phi Nhi ra vẻ thần bí nói cho Hạ Noãn Noãn biết, cô tặng cho An Doãn Thần một món quà quý giá.
Tất nhiên Hạ Noãn Noãn hiểu điều Lê Phi Nhi ám chỉ. Cô ấy không còn là trinh nữ nữa. Cô chợt nhớ đến hai câu hỏi kỳ lạ mà An Doãn Thần đã hỏi một mình tối hôm qua, trái tim cô bỗng thấy đau nhói.
Thượng đế phù hộ, mong là cô đã nghĩ ngợi quá nhiều
Chuyện này xảy ra cách đây đã nhiều năm khi tôi nhớ lại câu nói của An Doãn Thần ở quán rượu. Tối hôm đó cuối cùng tôi cũng hiểu ra hàm ý thực sự của nó và cũng hiểu tại sao trong mắt anh ta ngập tràn màu đen u tối.
Hóa ra chẳng qua đây chỉ là một âm mưu lấy tình yêu để đạt được mục đích trả thù mà người gây nên tội lại chính là tôi.
Lê Phi Phi cậu biết không.Thực ra tớ luôn muốn nói cho cậu biết, từ lần đầu tiên gặp anh ta, tớ đã nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt anh ta. Nhưng khi thấy cậu chưa bao giờ được vui như vậy, tớ lại không ngừng tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Ôi! Thượng đế phù hộ để Phi Nhi của con sẽ luôn được hạnh phúc như vậy. Con sẵn sàng vì thế mà bị thiêu rụi thành tro bụi.
Nhưng, sau này tớ biết tớ có hóa thành tro bụi có phát điên hay chết đi cũng không thể nào đổi lấy hạnh phúc cho Phi Nhi. Nếu thời gian quay trở lại những chuyện đã xảy ra đều không thể chọn lần thứ hai. Cuối cùng chúng tôi đã thua thần tín ngưỡng thua một cách thảm hại chấn thương nặng nề thướng tích đây mình.
Phi Nhi nếu như năm đó tháng đó thời khắc đó tớ nói cho cậu nỗi sợ hãi trong lòng thì kết cục của chúng ta sẽ thế nào.
Nếu như vậy liệu tuổi trẻ của chúng ta có bị tổn thưởng tan vỡ như thế không có lối thoát.
Không lối thoát thực ra chưa bao giờ có lối thoát cả.
– Blog Hạ Noãn Noãn tháng 8 năm 2006.
Học kỳ này cô lý được phân công làm chủ nhiệm lớp. Nghe nói cô vừa mới tốt nghiệp trường đại học sư phạm. Cô gầy gò nhỏ bé đeo một chiếc kính gọng đen trông chẳng khác gì học sinh. Hạ Noãn Noãn rất quý cô cũng vì cô giáo mà Noãn Noãn thích môn ngữ văn.
Hôm nay lại có tiết của cô Lý. Ánh sáng ấm áp chiếu vào làm cho lớp học trở nên ấm cúng, vài học sinh ngủ gật khiến cô không thể tiếp tục giảng bài được nữa. Cô Lý ngừng giảng bài và yêu cầu cả lớp viết một bài văn khoảng một nghìn chữ với chủ đề là “XX khiến tôi cảm động nhất”.
Gió thổi qua những mầm non ngô đồng mới nhú phát ra những tiếng xào xạc nhè nhẹ.Những bạn vừa ngủ gật liền lấy lại tinh thần ngậm bút ra về suy tư.
– Hạ Noãn Noãn, tớ viết về cậu nhé. Cậu là cô gái khiến tớ cảm động nhất. Lê phi Nhi bỗng giật vạt áo cô rồi cười hì hì nói
– Hay là đừng viết về tớ. Tớ đã làm được gì cho cậu đâu. Hạ Noãn Noãn cười.
– Này! Đuôi nhỏ, Lê Phi Nhi viết về cậu, tớ cũng viết về cậu nhé. Lộ Tiểu Bắc chen vào. Lê Phi Nhi rất vui, nụ cười cô như muốn nói ‘Xem đi xem đi hoàng tử cậu yêu đang vẫy tay cậu kìa’.
– Vậy các cậu đi xin cô giáo đổi đề thành Hạ Noãn Noãn người khiến tôi cảm động nhất là được rồi. Hạ Noãn Noãn nói xong cũng không nhịn được cười.
Cười mãi cười mãi đến nỗi từ mặt xuống cổ đều đỏ lựng lên.Tuy biết hai bạn đùa mình nhưng khi Lộ Tiểu Bắc nói như vậy cô vẫn không kìm được mặt đỏ lên tim cũng đập mạnh hơn.
Tuần thứ hai cô giáo trả bài. Lê Phi Nhi và Lộ Tiểu Bắc hai bạn đùa nghịch như vậy nhưng lại không viết điều mà họ nói. Sau khi lên lớp cô giáo chọn một bài văn mẫu để đọc cho cả lớp nghe.Đó là bài văn của Tề Lạc.
Bài văn của cậu ấy viết thế này:
Cô ấy rất giống một người tôi chưa bao giờ quên. Cô ấy luôn luôn lặng lẽ như hạt bồ công anh bất cẩn bị rơi xuống. Thấy cô trái tim vốn bất an của tôi cũng bình lặng xuống. Dường như cả thế giới này chỉ còn hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy và tôi. Thường ngày tôi hay có những ảo giác hoảng loạn không rõ ràng rằng cô ấy chính là hóa thân của người đó. Từ khi gặp cô ấy lần đầu cho đến tận bấy giờ vẫn không thế nào phân biệt được ai là ai.
Cô gái trầm lặng hay cau có này luôn khiến tôi đau lòng.
Nhưng khi cô ấy kiên quyết đưa tôi đi tìm một người khi bị vây quanh bởi những lời đàm tiếu, cô ấy khiêm nhường nhưng rất bướng bỉnh. Khi đó tôi thấy cô ấy bướng bính và kiên cường giống như cây dại mọc trên vách đá tỏa ra hương thơm mê ly kỳ lạ.
Ôi! Ông trời biết không tôi biết ơn ông nhường nào. Ông đã cho tôi làm quen với cô gái như vậy tuyệt vời như bong bóng mùa hè khiến tôi cảm động vô cùng.
Dường như trái tim tôi cũng ấm lên.
Bằng giọng đọc truyền cảm, cô Lý đọc hết cả bài văn khiến cả lớp chăm chú lắng nghe. Một giây sau, cuối cùng một tràng pháo tay đã vang lên giòn giã. Chính trong âm thanh ầm ĩ đó mặt hạ Noãn Noãn lại đỏ lên, cô trốn tránh bằng cách cắm đầu vào quyển sách.
Dường như mặt trời bỗng chìm xuống có đám mấy đen bay tới.
Dưới ánh sáng ảm đạm đó, ánh sáng mắt Đông An An vụt tắt. Cô ngoái đầu lại nhìn Hạ Noãn Noãn đang cắm đầu vào quyển sách, giấu hai tay dưới bàn cuối cùng nắm chặt thành nấm đấm.
Mặc dù tôi không biết cô gái trước kia là ai nhưng tôi biết cô gái sau đó trong bài văn Tề lạc chính là Hạ Noãn Noãn.Chắc chắn là cô ấy.Chỉ có cô ấy mới có thể giả bộ giỏi như vậy. Cô ấy giống hệt như bà Y Hạ nhưng là một gái bán hoa ngụy trang bằng cách ăn mặc thật xinh đẹp
Ôi! Tề Lạc! Mong là cậu chỉ xúc động nhất thời.Cậu có thể yêu bất kỳ người con gái nào nhưng tớ không cho phép cậu yêu Hạ Noãn Noãn. Tôi ghét cô ta. Tôi ghét tôi căm ghét cô ta
Hạ Noãn Noãn, cậu là gái bán hoa mà tôi căm ghét, cậu cứ đợi đấy, sẽ có ngày tôi lột trần mặt nạ ngụy trang của cậu
Tôi biết ngày đó sẽ đến
– Trích từ blog của Đồng An An tháng 3 năm 2004
Những cây ngô đồng lại khoác lên mình chiếc áo mới cành la xum xuê rợp kín.
Hạ Noãn Noãn cất những bộ quần áo xuống tận đáy hòm thay vào đó là những bộ quần áo mùa hè mát mẻ.Với mái tóc dài và chiếc váy trắng trông cô như một bông hoa dành dành đang nở giữa mùa hè. Không khí xung quanh cô như thoang thoảng mùi hương bạc hà
– Hạ Noãn Noãn.
Lê Phi Nhi chạy đuổi theo phía sau. Hạ Noãn Noãn nhìn thấy cô ấy liền mỉm cười thay cho lời chào.
– Hạ Noãn Noãn cậu đi cùng mình đến hiệu thuốc nhé
-Cậu bị ốm à?
– Không. Tớ bị chậm nửa tháng rồi. Tớ muốn đi mua que thử thai về thử. Lê Phi Nhi cố giả vờ bình thản như thế chuyện này không có gì lo lắng.
Bầu trời đầu mùa hè dường như bỗng nhiên có tiếng sấm vang lên, một chú chim bay ra kêu thảm thiết cố vạch một vết thương lên bầu trời.
Mãi sau Hạ Noãn Noãn mới lơ đãng.Hai người đi vào một hiệu thuốc nhỏ yên tĩnh. Việc buôn bán ở đây khá tốt, có mấy khách hàng đang vây quanh một người bán hàng, đợi mãi mà vẫn không đến lượt họ. Lê Phi Nhi đợi đến phát chán, cô ấy xông về phía người bán hàng lớn tiếng nói:
– Cô bán cho cháu que thử thai. Nếu còn đợi nữa cháu sẽ sinh con mất.
Người bán hàng và khách hàng quay đầu lại nhìn hai cô gái với ánh mắt kinh ngạc. Mãi sau tiếng cười khanh khách vang lên. Hạ Noãn Noãn cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, bất giác cô lùi lại phía sau một bước.
– Của cháu đây. Mười hai đồng năm hào. Người bán hàng ném hộp que thử thai lên mặt tủ kính, nhìn hai cô gái bằng ánh mắt coi thường.
– Noãn Noãn. Lê Phi Nhi cười khổ sở nói: – Tớ không mang tiền. Bạn yêu quý! Cậu trả tiền giúp tớ nhé.
Hạ Noãn Noãn lấy ví tiến ra trả cho Lê Phi Nhi, vừa ra khỏi cửa hiệu thuốc cô liền nghe thấy người bán hàng và mấy khách hàng nói chuyên với nhau một cách thản nhiên.
– Con gái bây giờ thật là càng ngày càng chẳng ra gì. Mới tí tuổi đầu đã biết làm chuyện đó rồi.
Lê Phi Nhi quay người lại lấy tay gạt nước mắt đang tuôn trào nơi khóe mắt.
Dưới ánh nắng khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt được gió thổi khô. Hạ Noãn Noãn bỗng thấy tim mình nặng trĩu như sắp ngạt thở, cô kéo Lê Phi Nhi chạy thật nhanh.
Lê Phi Nhi có thai rồi.
Vào thời điểm nóng nhất của mùa hè thì cô ấy đã có thai được hai tháng, bụng cô bắt đầu hơi hơi nhô lên. Vì vậy cô không thể mặc những bộ váy đẹp được nữa mà suốt ngày cứ phải mặc áo phông rộng thùng tình lượn qua lượn lại dưới bầu trời ở trường và những cây ngô đồng.
Trừ Hạ Noãn Noãn ra, chẳng ai biết chuyện cô có thai cả. Thậm chí cô ấy còn không nói cả cho An Doãn Thần biết.
Hạ Noãn Noãn đã vài lần khuyên Lê Phi Nhi bỏ cái thai đi nhưng cô ấy đều từ chối. Tận mắt nhìn thấy cái thai đang lớn dần lên trong cơ thể gầy gò mong manh của cô ấy, mà Hạ Noãn Noãn lo đến mức gần như suy sụp.
Giờ thể dục khi Hạ Noãn Noãn lại một lần nữa lấy cớ Lê Phi Nhi đến ngày để xin thầy giáo cho nghỉ nhưng thầy dễ tính nhất cuối cùng cũng phải bực.
– Bạn ấy làm gì thế? Tuần nào cũng xin nghỉ dù tôi là đàn ông nhưng cũng biết thứ đó mỗi tháng chỉ đến một lần thôi chứ.
-Dạ! Kinh nguyệt của bạn ấy thất thường rất nghiêm trọng ạ. Hạ Noãn Noãn thốt ra những lời đó nhưng chưa đầy một giấy lát sau cô đã đỏ từ mặt xuống cổ vì lời nói dối.
– Chao ôi! Con gái các cô thật là phiền phức. Thầy giáo dạy thể dục chẳng còn cách nào khác đành đồng ý: – Tôi sẽ viết một tờ giấy giới thiệu. Em đưa bạn ấy đi khám xe sao. Cứ để như thế mãi không được đâu.
Vừa ra khỏi trường, hai cô gái liền ném tờ giấy vào thùng rác.
– Phi Nhi tớ xin cậu ….tớ xin cậu hãy đi với tớ đến bệnh viện bỏ cái thai đi.Cậu vẫn còn là trẻ con, vẫn còn là học sinh. Làm mẹ là chuyện của sau này.
Lúc đó cô hận là mình không thể biến thành một đại lực sĩ lôi cô bạn đến bênh viện
-Khi khi! Đồ ngốc, tớ biết cậu chỉ muốn tốt cho tớ. Nhưng dù nói thế nào tớ cũng phải sinh đứa con của An Doãn Thần. Cậu đợi làm mẹ nuôi đi. Theo thói quen, Lê Phi Nhi đặt tay lên bụng. Ánh nắng chói chang từ từ lướt qua khuôn mặt cô, thái độ cô khiến cho Hạ Noãn Noãn thấy được một thứ gọi là hạnh phúc.
Ôi! Nếu như đây là chọn lựa cuối cùng của Phi Nhi, nếu như lựa chọn này mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Vậy thì con và cô ấy sẽ bảo vệ đứa trẻ này.
Bốn năm giờ chiều, ánh mặt trời đã chuyển sang màu đỏ sẫm giống như dòng máu sau khi khô lại đọng lên bầu trời không thể chảy về tim được nữa.
Mùa hè ban ngày dường như luôn dài vô tận.
Sau khi tan học, Hạ Noãn Noãn tạm biệt Phi Nhi ở cổng trường rồi đi thẳng đến bến xe buýt. Năm phút sau xe buýt đã tới, cô nhảy lên xe giống như một chú nai non.
Hôm nay là thứ sáu, hầu hết các lớp học xong hai tiết đều nghỉ. Vì bài giảng hôm nay quan trọng nên cô Lý mới kéo dài thời gian thêm một chút.
Trên xe trống không, chỉ có vài tốp học sinh vừa tham gia hoạt động ngoại khóa ngồi trên ghế vẻ mệt mỏi, chẳng còn chút sinh khí nào.
Hạ Noãn Noãn tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ để được nhìn thấy nhà cửa, cây cối và con người không ngừng lùi lại phía sau. Đột nhiên, cô trợn tròn mắt kinh ngạc như vừa phát hiện ra một đại lục mới. Một cái bóng màu trắng vừa chạy trên đường vừa gọi rất to. Cậu ấy chạy xuyên qua bóng râm của những cây ngô đồng tựa như một đốm sáng đang nhảy nhót. Trước mặt cậu ấy không xa cũng có một bóng người đang chạy. Chiếc váy màu đỏ hoa đào bay lên trong gió tựa như một bông hoa anh túc đẹp đến lạ kỳ.
Rõ ràng, đó là một đôi tình nhân.
Ôi! Lộ Tiểu Bắc!
Dường như trong nắng bỗng có mùi máu lan tỏa. Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy vết đâm ở trái tim mình đau đớn dữ dội. Đồng An An bắt đầu trả thù sao? Chắc là bắt đầu rồi.
Không lâu sau, chiếc xe đã bỏ lại đôi tình nhân đó ở tít phía sau. Cho đến tận lúc không còn nhìn thấy gì nữa, Hạ Noãn Noãn vẫn giữ nguyên tư thế ngoái đầu lại nhìn.
Hôm nay, Hạ Noãn Noãn không về nhà ngay. Cô bỗng thấy vô cùng đau khổ. Khuôn mặt của Lê Phi Phi và Lộ Tiểu Bắc không ngừng hiện ra, phóng lớn, xoay tròn trong đầu cô như bị bóng đè, cứ giữ lấy cô. Mỗi một nỗi đau bé nhỏ của họ đều có thể khiến cô suy sụp.
Cô đi trên phố, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh trải dài vô tận. Những giọt nước mắt đau khổ nhẹ nhàng lăn xuống. Dù có cố thế nào cũng không thể đưa chúng quay lại trong lòng được.
Khi Hạ Noãn Noãn về đến nhà thì trời đã tối. Căn nhà quanh năm lạnh lẽo như hố băng. Dù có căm ghét đến thế nào, nhưng lại giống như cái vỏ con ốc sên mang trên lưng, nó có huyết mạch với cô và cô giấu mình trong đó. Dù thế nào cũng không thể bỏ nó được.
Nhưng hôm nay, cô như phát điên chỉ muốn về nhà thật nhanh, về phòng mình để khóc cho thỏa thích, ông Hạ Thiện Sinh luôn về nhà rất muộn hoặc đi qua đêm không về. Vì vậy, chỉ có ở đây, cô mới có thể tự do khóc lóc, tự do trở mình trằn trọc.
Cầu thang dài là như vậy mà cô chỉ bước mấy bước đã đi qua. Ông trời có mắt, chưa bao giờ cô có cảm giác yêu ngôi nhà và muốn về với nó đến thế.
Cô thở hổn hển mở cửa, lại một đòn giáng mạnh vào cô, hơn nữa đó là… ông Hạ Thiện Sinh đang ngồi trên ghế sô pha ôm một người đàn bà lõa lồ, họ quấn lấy nhau.
Thấy Hạ Noãn Noãn đi vào, ông Hạ Thiện Sinh vội vàng đẩy người đàn bà đó ra. Người đàn bà đó ấm ức, giận dỗi che cái mông, đau đứng dậy thì phát hiện ra có một cô bé đang đứng ở cửa. Bà ta không bực bội nữa nhưng trên mặt bà ta lộ ra vẻ kiêu ngạo vô liêm sỉ.
Đương nhiên, Hạ Noãn Noãn nhận ra người đàn bà đó, nên nói bà ta cũng nổi tiếng hệt như con gái mình. Đúng vậy, bà ta chính là Bạch Mạn Lệ, mẹ của Đồng An An.
– Noãn Noãn. Ông Hạ Thiện Sinh ngại ngùng gọi cô, nói năng lộn xộn.
– Cô Bạch nghe nói con và con gái cô ấy là bạn học của nhau nên đưa Đồng An An đến chơi với con… nhưng, con không có nhà nên con cô ấy về trước…
Máu trong người cô không ngừng đổ dồn lên não, Hạ Noãn Noãn đau lòng không nói lên lời. Ôi! Trời ơi! Ông bố đã vì người đàn bà này mà nói dối cả con gái mình. Rõ ràng là Đồng An An đang đi chơi với Lộ Tiểu Bắc cơ mà.
Đây là bố Hạ Thiện Sinh của cô sao? Rốt cuộc ông đã đi lại với người đàn bà này bao lâu rồi? Bà ta là người gọi điện thoại cho ông lúc nửa đêm sao? Mỗi lần ông qua đêm ở ngoài đều là ở với bà ta ư?
Y Hạ, bà hãy mở to mắt ra mà xem tình yêu bà đã dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy này. Bà xem bà đã yêu người đàn ông như thế nào này.
– Noãn Noãn, cháu về nhà cô chơi nhé. An An nhà chúng ta nhớ cháu lắm đấy. Nó cứ đòi cô đưa nó đến chơi với cháu cơ. Bà Bạch Lệ ân cần nói. Dưới ánh đèn, khuôn mặt dày cộp phấn của bà ta cứng đờ khó coi.
Ha ha… Thật là nực cười! Có lẽ người đàn bà này còn chưa biết rõ quan hệ giữa cô với Đồng An An thế nào. Nếu như biết, chắc chắn bà ta sẽ tự bạt tai mình vì những lời nói dối nhiều sơ hở như vậy.
– Con đói rồi. Hình như nhà mình chưa có gì ăn. Con ra ngoài mua đồ đây ạ. Hạ Noãn Noãn vừa nói vừa lùi lại. Vừa ra khỏi cửa, cô liền chạy như bay xuống lầu.
Cô cứ thế chạy mà chẳng biết mình sẽ chạy đi đâu. Cô không biết mình nên đi đâu, giống như mọt con thú hoang đang điên cuồng chạy, chạy ngang chạy dọc nhưng vẫy không tìm được đường ra.
Ánh trăng mát lạnh. Khí nóng ban ngày đã biến thành sương mù trắng bay từ dưới đất lên hòa với ánh trăng.
Cả thế gian như hỗn độn.
Không biết chạy được bao xa, cuối cùng cô cũng dừng lại. Lồng ngực phập phồng, khuôn mặt đỏ lên, dường như mỗi tế bào, mỗi lồ chân lông đều có thể rỉ máu.
Nếu có thể chết ngay lập tức thì tốt biết mấy. Giống như bà Y Hạ nằm trong lòng người mình yêu nhất, một cái chết tuyệt đẹp đã trở thành thần thoại như thế thì tốt biết bao nhiêu.
Tôi hận là mình không thế biến thành kẻ điếc.
Để chẳng nghe thấy gì cả.
Tôi hận là mình không thế biến thành kẻ mù. Để tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi hận giá như mình không có tim.
Không tim, không phổi, không máu, không nước mắt, không đau đớn.
Ôi! Thượng đế!
Con mới mười bảy tuổi.
Tại sao con lại phải chịu đau khổ thế này?
Hạ Noãn Noãn.
Tiếng gọi từ bóng cây ngô đồng truyền đến, cô gạt nước mắt, như kẻ mất hồn nhìn về phía đó.
Một bóng người hòa cùng tiếng leng keng từ trong bóng tối bước ra. Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt anh ta sáng đến kinh người, giống như một hồ ánh sáng mênh mông. Nốt ruồi lệ đó hiện ra như một giọt nước.
Chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ lăn xuống.
– Ồ! An Doãn Thần.
– Noãn Noãn, cô ở đây làm gì thế?
– Khi khi, tôi ra ngoài đi dạo. Đi dạo. Noãn Noãn cố giả vờ bình thản nói.
-Ồ! Thế ư?
An Doãn Thần không tin hỏi lại. Anh ta dừng lại bên cạnh Noãn Noãn rút từ trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Khói thuốc bay quanh che đi khuôn mặt cửa anh ta khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt đó nữa.
Một mùi hương anh đào thơm dịu lan tỏa trong không khí.
Hạ Noãn Noãn cảm thấy rất kỳ lạ. Sao cơ thể đàn ông lại tỏa ra hương anh đào? Cô tò mò nhìn An Doãn Thần và thấy khuôn mặt đang hút thuốc của anh ta, cổ họng Hạ Noãn Noãn giật giật vài lần, bỗng nhiên cô rất muốn hút thuốc, rất muốn trở thành kẻ hư hỏng. Dường như chỉ có vậy, cô mới có thế hoàn toàn được giải thoát.
– Này! Anh cho tôi một điếu thuốc được không?. Cô giống như một đứa trẻ ăn xin chìa tay ra.
Cô thầm rủa rồi nhân cơ hội đó gạt đi những giọt nước mắt đang lăn xuống.
Tối hôm đó, Hạ Noãn Noãn lại một lần nữa đến hộp đêm. Cô đến đó cùng An Doãn Thần.
Hai người gọi bia San Miguel, ngồi bên quầy bar vừa uống bia vừa xem biểu diễn. An Doãn Thần lên sân khấu biểu diễn thổi saxophone, vẫn là bài hát quen thuộc My heart will go on.
Thật bất ngờ, Hạ Noãn Noãn không hề nhìn thấy Lê Phi Nhi.
– Sao Phi Nhi không đến ạ?. Hạ Noãn Noãn hỏi An Doãn Thần vừa từ trên sân khấu bước xuống.
– À! Gần đây không thấy cô ấy đến. Có lẽ cô ấy có việc. An Doãn Thần uống bia thản nhiên nói. Vẫn là ánh mắt u buồn lạnh lùng đó, hoàn toàn không có chút ấm áp nào.
Có nỗi đau nhè nhẹ lan tỏa trong lồng ngực Hạ Noãn Noãn.
Ôi! Phi Nhi dũng cảm, chàng trai này chẳng hề bận tâm gì đến cậu như vậy sao?
– Anh không biết có chuyện gì xảy ra với Phi Nhi sao?. Hạ Noãn Noãn thăm dò hỏi. Tâm sự trong lòng cô dâng lên, cô nghĩ mình không thể giữ bí mật cho Lê Phi Nhi đươc nữa.
– Khi khi! – Anh ta cười một cách vô tâm khiến Hạ Noãn Noãn phẫn nộ.
– Phi Nhi có thai hai tháng rồi. Hai tháng rồi. Anh không biết sao? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ?. Hạ Noãn Noãn điên cuồng lắc vai An Doãn Thần. Nước mắt cô cứ thế tuôn trào. Ánh đèn chiếu xuống lấp lánh như kim cương.
Một lúc sau, cô như kiệt sức, từ từ buông tay xuống.
– Ờ! Hai tháng rồi. An Doãn Thần bóp bóp cánh tay đau, khuôn mặt vẫn tỏ thái độ chẳng hề quan tâm.
– Đã hai tháng rồi. Ý anh là gì? Chẳng lẽ còn thấy ít sao? Đến tháng thứ ba mà bỏ đi. Anh đúng là đồ ngốc. Hạ Noãn Noãn tức giận.
– Như vậy chẳng phải là càng để lâu thì không thể bỏ được sao?. Trên mặt An Doãn Thần bỗng lộ ra một nụ cười kì quái
– Ừm. Hạ Noãn Noãn nặng nề gật đầu rồi lại nói: – Nếu như có chuyện gì xảy ra với Phi Nhi, tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu. Tuyệt đối không tha!
– Cô sẽ giết tôi sao?. Anh ta ngạo mạn hỏi
– Tất nhiên! Chắc chắn tôi sẽ giết anh. Hạ Noãn Noãn khẳng định nói
– Vậy thì trước khi cô giết tôi liệu cô có đau khổ không? Sau đó những người thân yêu bên cạnh cô cũng sẽ đau khổ chứ. Anh ta lại hỏi:
– Anh sẽ phải đau khổ hơn tôi. Cô từ chối trả lời
– Khi Khi! Cô bé, cô đừng tự tin như vậy. An Doãn Thần buông một câu rồi lại bắt đầu uống bia.
Hạ Noãn Noãn giận dữ nhìn chàng trai đang uống bia một kình. Cổ họng căng ra cứ như có tảng băng chen nơi thực quản đau đớn vô cùng.
10.
Tôi đến bệnh viện tâm thần để thăm mẹ tôi. Tôi mang cho bà những quả anh đào loại quả mà hồi trước bà thích ăn nhất. Cô hộ lý không cho tôi vào. Cô ấy nói bệnh của mẹ tôi lại nặng hơn. Tôi đồng ý đề nghị cô ấy vì ôm những quả anh đào tươi đi theo cô ấy đến phòng bệnh của mẹ tôi.Vì bệnh nặng hơn nên bà đã phải đổi phòng. Căn phòng mới có lắp chắn song bảo vệ. Tôi chợt nhớ đến những con thú bị nhốt trong vườn bách thú mà tim thấy đau nhói, khó chịu đến ngạt thở.
Bị ngăn cách bởi khung cửa sổ bằng chấn song lạnh lẽo, tôi nhìn mẹ thân yêu của mình. Bà nhìn tôi cười với tôi bằng nụ cười ngây dại nói:
– Mẹ ơi con đế thăm mẹ này.
Bà vẫn cười, cứ vô tư cười. Khuôn mặt ngây thơ như đứa trẻ chưa hề bị tổn thương.
Tôi lại gào lên:
– Mẹ ơi.
Chưa dứt lời nước mắt tôi đã trào ra.Trong không khí mùa hè như có tuyết rơi đầy trời. Dường như trái tim tôi đã rơi vào hố băng vô cùng đau đớn.
Bà đã quên tôi, không còn nhớ, đã quên hết rồi.
Tôi đành phải giơ những quả anh đào đỏ tươi lên nếu muốn đánh thức kí ức của bà.
Trái tim tôi đau đớn khôn cùng, cuối cùng tôi đưa tay ôm mặt đau khổ khóc.
Ôi! Ông trời ơi! Tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Sao người mẹ đã từng kiêu sa và cao quý của tôi lại ra thế này.
– Hạ Thiện Sinh, quả anh đào mang đến ngon lắm.
Mẹ tôi ăn xong lẩm bẩm, rồi lại chìa tay ra xin tiếp rất tự nhiên, mẹ coi tôi là người mà bà đang gọi tên. Mẹ ơi con sẽ mang người đó đến bên mẹ. Mẹ đợi con nhé.
Tôi buông một câu rồi vội vàng bước đi, tôi bị giày vò về việc làm sao để loại bỏ người đàn ông này. Tôi ra chợ mua một con dao nhọn, lén quay về phố Phương Thảo. Đi nhiều năm rồi tôi không quay lại đây.Từ sau khi bố mẹ tôi chia tay nhau, mẹ đã đưa tôi chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Nơi từng là nhà của tôi, đã trở thành nỗi đau sâu kín nhất trong tôi.Tôi không dám động đến nó bởi chỉ cần chạm đến tôi sẽ rỉ máu rơi nước mắt.
Tôi nấp trong gầm cầu thang chuẩn bị nhân lúc ông ta ra ngoài hoặc về nhà sẽ ra tay.
Đến tận lúc trời tối mà tôi vẫn không thấy bóng dáng ông ta đâu. Khi tôi chuẩn bị bỏ đi thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vàng. Vô thức tôi quay trở lại chỗ nấp.Không lâu sau tôi nhìn thấy một cô bé gầy gò mặc chiếc váy trắng chạy như điên cắm chìa khóa vào mở cửa. Ánh đèn lờ mờ. Hắt ra, tôi nhìn rõ những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ta và cả đôi tay run rẩy nữa.
Hạ Noãn Noãn.
Là cô ta, người mà Hạ Thiện Sinh quan tâm nhất.Tôi bỗng như người tỉnh ngộ cười. Để Hạ Thiện Sinh chết thì dễ dàng cho ông ta quá, làm cho người ông ta yêu đau khổ, làm cho ông ta phải giương mắt nhìn người thân yêu nhất của mình khổ sở giống như tôi mà hoàn toàn bất lực mới là điều đau khổ nhất.
Hà hà! Tôi quả là thiên tài. Hạ Thiện Sinh ông cứ đợi mà xem đợi xem cậu con trai ông đã vứt bỏ sẽ giày vò ông thế nào. Hạ Noãn Noãn bước vào phòng chưa đầy hai phút sau đã chạy ra, tinh thần hoảng loạn, khuôn mặt kinh hãi trắng bệch. Tôi đoán chắc là cô ta đã nhìn thấy điều không nên thấy nên mới bị kích động như vậy.
Tôi vứt con dao vào trong góc rồi quyết định đi đến gần cô ta.
Ôi! Thượng đế! Tôi vốn không phải là kẻ không tim, không phổi nhưng chính xác các người đã biến tôi thành ác quỷ. Vậy thì tôi sẽ làm một con ác quỷ thật sự.
Cô ta chạy rất nhanh vừa khóc vừa chạy. Tôi chạy theo cô ta qua mấy con phố mệt đứt cả hơi. Thật kỳ lạ, cô gái gầy gò này ẩn chứa trong mình một sức mạnh vô tận, ương bướng giống như một con thú nhỏ mà thuần phục. Không thể phủ nhận rằng dưới cái vẻ bề ngoài trầm lặng của cô ta, ẩn chứa một trái tim bướng bỉnh quật cường. Điểm này rất giống với bà mẹ Y Hạ của cô ta.
Dưới bóng cây ngô đồng, cuối cùng cô ta cũng dừng lại hai tay úp vào mặt khóc lóc thảm thương. Tôi thấy vóc người nhỏ bé gầy gò của cô ta mà chợt thấy đau lòng. Nói thật vẻ khóc lóc của cô ta như vậy rất giống với nữ thần mãi tồn tại trong ký ức của tôi.
Khi nhảy lên sân khấu biểu diễn bài saxophone yêu thích của mình xong rồi nhảy xuống, tôi kinh ngạc khi phát hiện ra cô ta đang nhìn lên sân khấu như người mất hồn. Tôi biết mình rất có sức hấp dẫn ít nhất cũng là với cô nàng Phi Nhi thật là tâm lí. Lúc đó tôi cho cô ta yêu tôi. Hà hà! Nếu như vậy thì việc giày vò cô ta càng dễ dàng.
Ôi! Trời ơi! Tôi lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.
– Ôi! Sao Phi Nhi vẫn chưa đến?.Cô ta nhẹ nhàng hỏi mà chẳng thèm nhìn tôi một cái. Tôi có chút thất vọng.Nói chuyện cũng dửng dưng như không. Không ngờ con nhóc đó lại nổi giận với tôi. Trong lúc phẫn nộ cô ta đã nói cho tôi biết một bí mật động trời. Lê Phi Nhi, bạn gái hiện nay của tôi đã có thai hai tháng rồi.
Nếu như trước đây chắc chắn tôi sẽ tức tối lồng lộn điên cuồng nhưng giờ đây tôi bỗng thấy rất vui, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Lê Phi Nhi chẳng phải là người bạn thân yêu quý nhất của cô ta sao? Vậy thì tôi sẽ bắt đầu giày vò cô ta thôi.Lúc này tôi mới phát hiện ra, Thần An đã mất của tôi đã luyện thành tiên, trái tim tôi đã biến thành bê tông cốt thép rồi.Tôi chưa bao giờ yêu Lê Phi Nhi.
Tất nhiên đối với tất cả những người con gái, tôi đều như vậy, tôi chẳng yêu ai.Tuy nhiên từ lúc Thần An ra đi, tình yêu của tôi đã chết rồi.
Lúc đầu khi biết quan hệ giữa Hạ Noãn Noãn, tôi đã nhanh chóng chiếm lấy cô nàng ngốc nghếch này, hóa ra trước đó từ rất sớm tôi đã nghĩ đến cách này.
An Doãn Thần, cậu thật thiên tài. Tôi lại một lần nữa khen ngợi bản thân.– Trích blog của An Doãn Thần tháng 5 năm 2004.
111
Khi Hạ Noãn Noãn về đến nhà thì trời sáng.
Chân trời sáng lên vài ngôi sao lấp lánh, cuối chân trời tắt dần, dường như chúng đang làm nốt việc cuối cùng trước khi chết.
Vô cùng tuyệt vọng.
Trong đêm tối theo thói quen cô giơ tay lên bịt mắt mình.
12.
Đau lòng ư?
Lòng đang đau đớn ư?
Y Hạ, hồi đó khi hai người đặt tên cho tôi liệu có phải bà đã linh cảm rằng con gái bà sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo.Lạnh lẽo vô cùng, tựa như hố băng đau đớn và đớn đau thô bạo mà lạnh thấu xương.
Điều tôi mong muốn cực kỳ nhỏ bé hèn mọn một chút ấm áp thôi, khi Hạ Noãn Noãn mở cửa bước vào, cô nhìn thấy Hạ Thiên Sinh. Ông nằm trên ghế sô pha như đang ngủ, chiếc gạt tàn bên cạnh đã đầy ắp đầu lọc thuốc lá, bàn trà, nền nhà, khắp nơi đều là tàn thuốc, trái tim nhói đau cô đi qua ông ta, bước thẳng tới phòng mình.
– Con làm gì mà về muộn như vậy?. Ông Hạ Thiện Sinh bỗng gọi cô, hóa ra ông không hề ngủ.
– Con chẳng làm gì cả!
– Hạ Noãn Noãn. Ông gọi từng tiếng một, giọng ông mang khẩu khí thất vọng hỏi: -Con đang hận bố đúng không?
Có một chú chim từ trong lòng bay ra kêu lên những tiếng kêu thê lương u buồn.
Mắt cô bỗng mờ đi, nước mắt dâng lên không có tiếng đáp.
– Con đi ngủ đi!. Mãi sau, ông Hạ Thiên Sinh đau xót nói.
– Vâng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook