Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị
-
Chương 175
Vào dịp Tết, Hứa Chi Hạ mua rất nhiều quần áo cho Tiêu Dã treo vào tủ đồ.
Tủ quần áo của anh cuối cùng cũng không chỉ toàn màu đen.
Ngày mùng Ba Tết, Hứa Chi Hạ cùng Hứa Chính Khanh đi gặp bạn, vì kết thúc muộn nên Hứa Chi Hạ ở lại nhà Hứa Chính Khanh.
Tiêu Dã gọi video đến.
Anh có vẻ vừa tắm xong, để trần nửa thân trên, đang cầm ly nước uống.
Hình ảnh trên điện thoại rung lắc theo từng bước chân của anh.
Hứa Chi Hạ: “Anh mặc áo vào đi.”
Ly nước vừa chạm đến môi, Tiêu Dã liếc màn hình: “Phúc lợi, em không muốn à?”
Hứa Chi Hạ khẽ mở môi: “…Anh đi ngủ sớm đi.”
Tiêu Dã tu vài ngụm nước.
Hứa Chi Hạ nhìn yết hầu anh lên xuống theo từng ngụm nước.
Tiêu Dã đặt ly xuống, đi về phòng: “Đỏ mặt cái gì?”
Hứa Chi Hạ chạm vào má: “Đâu có.”
Tiêu Dã cười phóng túng, giọng trêu chọc: “Thế sao em chạm vào mặt làm gì?”
Hứa Chi Hạ hít một hơi: “Anh ngủ đi.”
Tiêu Dã thở dài, nhấn từng chữ: “Cô, đơn, gối, chiếc.”
Màn hình rung lắc, anh biến mất khỏi khung hình, chỉ còn thấy trần nhà.
Âm thanh quần áo sột soạt vang lên.
Hứa Chi Hạ tưởng tượng vài điều vu vơ: “Mai em sẽ về.”
Tiêu Dã xuất hiện trở lại trên màn hình, đã mặc áo vào.
Cả hai nói chuyện thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Hứa Chi Hạ tắm xong, lúc lên giường đã là nửa đêm.
Không hiểu sao cô lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, Hứa Chi Hạ nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn của mình.
Chiếc nhẫn với viên kim cương hình vuông bốn chấu, vòng nhẫn mảnh mai.
Đơn giản, thanh lịch, tinh tế.
Mặt bên khắc một chữ cái nhỏ: x.
Nghĩ đến Tiêu Dã, cô lại nhớ đến khoảng thời gian năm năm mà anh chưa từng kể.
Sao lại còn liên quan đến vụ án nữa chứ?
Hứa Chi Hạ suy nghĩ mãi mà không ra, đành chờ Tiêu Dã tự kể cho mình.
Cô luôn nghĩ rằng sẽ nghe được mọi chuyện từ miệng anh.
Nhưng không phải vậy.
Năm 2020, vào đêm trước lễ Nguyên Đán, Hứa Chi Hạ nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, cô cùng Hứa Chính Khanh đến đồn cảnh sát.
Vụ án của Phương Thanh sau gần mười hai năm cuối cùng cũng được làm sáng tỏ.
Trong đó còn liên quan đến một nghi phạm chính trong vụ lừa đảo xuyên quốc gia, Mã Lạc.
Mã Lạc từng là người phụ nữ trẻ theo sát Tiêu Cường. Sau khi Tiêu Cường bị bắt, người phụ nữ này biến mất.
Khi đó, cảnh sát đến nhà hỏi cung Tiêu Cường không chỉ về bạo hành gia đình, mà còn một câu hỏi khiến Hứa Chi Hạ khó hiểu.
“Lần này Tiêu Cường trở về, có gì khác thường không?”
Câu hỏi này vì cảnh sát nghi ngờ Tiêu Cường liên quan đến một vụ bắt cóc giết người.
Nhưng vì không có manh mối trực tiếp, cũng không tìm thấy “tiền chuộc bị mất tích,” vụ án rơi vào bế tắc.
Cuối cùng, Tiêu Cường bị kết án tù vì tội cố ý gây thương tích.
Theo biểu hiện trong thời gian thụ án, Tiêu Cường được thả vào cuối tháng 10 năm 2013.
Sau đó hắn bám lấy Tiêu Dã.
Tiêu Cường sau khi đánh bạc hết tiền bồi thường đất đai, làm loạn ở văn phòng giải phóng mặt bằng, kiện cáo hòng lật lại vụ án nhưng đều thất bại.
Hắn lang bạt từ Xuân Thành, Hoài Ngọ, Tô Thành, Thượng Thành, đến Dương Thành…
Nhưng không phải vô định.
Hắn đang tìm kiếm Mã Lạc.
Nhiều năm sau, Mã Lạc đã trở thành đầu sỏ của một tổ chức lừa đảo xuyên quốc gia.
Tiêu Cường tìm Mã Lạc không phải vì tình cũ, mà vì khoản “tiền chuộc bị mất tích” kia.
Năm đó, hai người bắt cóc một người đàn ông, sau khi nhận được tiền chuộc đã quyết định giết người bịt đầu mối.
Nhưng họ không dám chia tiền ngay lập tức nên đã giấu số tiền đó vào bể nước bỏ hoang trên tầng thượng của một con hẻm.
Sau khi Tiêu Cường vào tù, Mã Lạc quen một người bạn trai mới tên Ngô Khiêm.
Khi mọi chuyện lắng xuống, Mã Lạc đưa Ngô Khiêm quay lại con hẻm để lấy số tiền đó.
Tối hôm đó, trời đổ mưa lớn.
Ngô Khiêm và Mã Lạc vừa rời khỏi con hẻm không xa thì gặp Phương Thanh vừa tan làm.
Phương Thanh định hét lên nhưng bị hai người bịt miệng kéo ra bờ sông vắng.
Phương Thanh cầu xin tha mạng.
Mã Lạc nhặt một hòn đá đập mạnh vào đầu Phương Thanh.
Ngô Khiêm chỉ muốn tiền, không muốn giết người nên đã cố ngăn Mã Lạc lại.
Nhưng Mã Lạc mắt đỏ rực: “Cô ta nhìn thấy chúng ta rồi. Anh nghĩ nếu cô ta còn sống, chúng ta có thể tiêu được số tiền này sao?”
Ngô Khiêm buông tay.
Sau đó, Mã Lạc cặp kè với một người giàu có, tham gia tổ chức lừa đảo và dần trở nên nổi bật trong giới này.
Ngô Khiêm thấy Mã Lạc kiếm tiền nhanh, liền dùng việc Mã Lạc giết hại Phương Thanh để uy hiếp và theo cô tham gia tổ chức lừa đảo.
Tiêu Cường tìm thấy Mã Lạc, yêu cầu cô ta đưa ra số tiền kia.
Mã Lạc biết Tiêu Cường là kẻ có lòng tham không đáy, một khoản tiền không thể lấp đầy lòng tham của hắn. Vì vậy, cô đưa Tiêu Cường vào tổ chức lừa đảo, biến hắn thành một đồng bọn.
Tiêu Cường nhanh chóng chiếm được lòng tin và trở thành một trong những đầu sỏ của tổ chức.
Việc phá án tổ chức lừa đảo này là nhờ Tiêu Dã, người đã âm thầm hoạt động trong hơn một năm để điều tra toàn bộ chuỗi cung ứng tài chính của chúng.
Cảnh sát nhờ vào thông tin do Tiêu Dã cung cấp, phối hợp với cảnh sát quốc tế, phá tan tổ chức trong một chiến dịch quy mô lớn[8.25].
Đây chính là vụ án lừa đảo xuyên quốc gia khổng lồ được phát sóng trên bản tin năm ngoái.
Sau khi tổ chức bị triệt phá, các nghi phạm tìm mọi cách giảm nhẹ hình phạt.
Họ cắn xé lẫn nhau như những con chó điên.
Trong đó, Ngô Khiêm khai ra việc Mã Lạc đã giết hại Phương Thanh…
Trong bản thông báo về vụ án[8.25], Tiêu Dã chỉ được nhắc đến là một “công dân nhiệt tình giấu tên”.
Đây là cách cảnh sát bảo vệ nhân chứng.
Vì vậy, khi mạng xã hội bàn luận sôi nổi về vụ án, họ chỉ chú ý đến chuỗi cung ứng tài chính và con số khổng lồ liên quan, hoàn toàn bỏ qua người công dân thầm lặng ấy.
Nhưng Hứa Chi Hạ biết rằng, để làm được điều này, Tiêu Dã đã suýt mất mạng.
Sau khi biết lý do Tiêu Dã từng đẩy mình ra xa, cô nhớ lại tất cả những lời nói năm đó của anh.
Mọi lời nói đều là dối trá.
Ngoại trừ câu này:
— “Hứa Chi Hạ, em sẽ bay rất cao, vậy nên, em không phải là người bị bỏ rơi.”
Hứa Chi Hạ chưa bao giờ bị Tiêu Dã bỏ rơi.
Anh luôn là người đứng trước cô, che chở bằng tất cả sức lực.
— “Có lẽ em không biết anh yêu em đến nhường nào.”
— “Nhưng không sao, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Cả đời này, em có thể từ từ cảm nhận.”
— “Anh yêu em, Hứa Chi Hạ.”
— “Yêu em hơn cả mạng sống của anh, hơn tất cả mọi thứ.”
Những lời Tiêu Dã nói trong lần cầu hôn trở nên thực sự rõ ràng và ý nghĩa sau khi sự thật được phơi bày.
Vào đầu mùa hè năm 2020, Mã Lạc bị xử tử hình vì nhiều tội danh.
Tiêu Cường cũng bị xử tử hình.
Ngô Khiêm bị kết án 20 năm tù…
Quá khứ đã qua.
Tương lai vẫn ở phía trước.
Thời gian trôi đi.
Cuộc đời tiếp diễn.
Những vết thương mưng mủ đã lành lại.
Chúng ta cũng phải tiếp tục bước về phía trước…
Cuối tháng Bảy.
Thành phố Ngọc Hà đang trong mùa nóng bức.
Hứa Chi Hạ tan lớp học tại phòng vẽ của thầy Lê, thời gian vẫn còn sớm.
Hôm nay, Tiêu Dã đang ở “Mua Say” để bàn chuyện làm ăn.
Vì vậy, cô tiện đường ghé qua đó.
Cách cửa quán bar hơn chục mét, nhân viên ở cửa đã cao giọng gọi: “Bà chủ!”
Hứa Chi Hạ đã quen với điều này.
Mỗi lần cô đến “Mua Say,” ai gặp cũng phải gọi một tiếng “bà chủ,” cứ như là KPI công việc vậy.
Tiêu Dã không có ở quán, nhân viên nói anh ra ngoài xem hàng.
Hứa Chi Hạ lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.
Hứa Chi Hạ: [Anh còn về lại ‘Mua Say’ không?]
Tiêu Dã: [Em ở đó?]
Hứa Chi Hạ: [Ừ.]
Tiêu Dã: [Chờ anh.]
Vừa đặt điện thoại xuống, nhân viên quán đã đến gần: “Bà chủ, chị muốn ngồi đâu? Ăn gì? Uống gì không ạ?”
Hứa Chi Hạ phất tay: “Mấy em cứ làm việc đi, không cần lo cho chị.”
Cô vừa nói vừa đi về phía quầy bar: “Chị ngồi ở đó là được.”
Hứa Chi Hạ ngồi xuống, trong quầy bar Tiểu Đinh đang bận rộn.
Ánh mắt họ giao nhau, Hứa Chi Hạ mỉm cười chào.
Tiểu Đinh xong việc, tiến đến, chống hai khuỷu tay lên quầy bar: “Bà chủ, chị muốn uống gì không?”
Tủ quần áo của anh cuối cùng cũng không chỉ toàn màu đen.
Ngày mùng Ba Tết, Hứa Chi Hạ cùng Hứa Chính Khanh đi gặp bạn, vì kết thúc muộn nên Hứa Chi Hạ ở lại nhà Hứa Chính Khanh.
Tiêu Dã gọi video đến.
Anh có vẻ vừa tắm xong, để trần nửa thân trên, đang cầm ly nước uống.
Hình ảnh trên điện thoại rung lắc theo từng bước chân của anh.
Hứa Chi Hạ: “Anh mặc áo vào đi.”
Ly nước vừa chạm đến môi, Tiêu Dã liếc màn hình: “Phúc lợi, em không muốn à?”
Hứa Chi Hạ khẽ mở môi: “…Anh đi ngủ sớm đi.”
Tiêu Dã tu vài ngụm nước.
Hứa Chi Hạ nhìn yết hầu anh lên xuống theo từng ngụm nước.
Tiêu Dã đặt ly xuống, đi về phòng: “Đỏ mặt cái gì?”
Hứa Chi Hạ chạm vào má: “Đâu có.”
Tiêu Dã cười phóng túng, giọng trêu chọc: “Thế sao em chạm vào mặt làm gì?”
Hứa Chi Hạ hít một hơi: “Anh ngủ đi.”
Tiêu Dã thở dài, nhấn từng chữ: “Cô, đơn, gối, chiếc.”
Màn hình rung lắc, anh biến mất khỏi khung hình, chỉ còn thấy trần nhà.
Âm thanh quần áo sột soạt vang lên.
Hứa Chi Hạ tưởng tượng vài điều vu vơ: “Mai em sẽ về.”
Tiêu Dã xuất hiện trở lại trên màn hình, đã mặc áo vào.
Cả hai nói chuyện thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Hứa Chi Hạ tắm xong, lúc lên giường đã là nửa đêm.
Không hiểu sao cô lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, Hứa Chi Hạ nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn của mình.
Chiếc nhẫn với viên kim cương hình vuông bốn chấu, vòng nhẫn mảnh mai.
Đơn giản, thanh lịch, tinh tế.
Mặt bên khắc một chữ cái nhỏ: x.
Nghĩ đến Tiêu Dã, cô lại nhớ đến khoảng thời gian năm năm mà anh chưa từng kể.
Sao lại còn liên quan đến vụ án nữa chứ?
Hứa Chi Hạ suy nghĩ mãi mà không ra, đành chờ Tiêu Dã tự kể cho mình.
Cô luôn nghĩ rằng sẽ nghe được mọi chuyện từ miệng anh.
Nhưng không phải vậy.
Năm 2020, vào đêm trước lễ Nguyên Đán, Hứa Chi Hạ nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, cô cùng Hứa Chính Khanh đến đồn cảnh sát.
Vụ án của Phương Thanh sau gần mười hai năm cuối cùng cũng được làm sáng tỏ.
Trong đó còn liên quan đến một nghi phạm chính trong vụ lừa đảo xuyên quốc gia, Mã Lạc.
Mã Lạc từng là người phụ nữ trẻ theo sát Tiêu Cường. Sau khi Tiêu Cường bị bắt, người phụ nữ này biến mất.
Khi đó, cảnh sát đến nhà hỏi cung Tiêu Cường không chỉ về bạo hành gia đình, mà còn một câu hỏi khiến Hứa Chi Hạ khó hiểu.
“Lần này Tiêu Cường trở về, có gì khác thường không?”
Câu hỏi này vì cảnh sát nghi ngờ Tiêu Cường liên quan đến một vụ bắt cóc giết người.
Nhưng vì không có manh mối trực tiếp, cũng không tìm thấy “tiền chuộc bị mất tích,” vụ án rơi vào bế tắc.
Cuối cùng, Tiêu Cường bị kết án tù vì tội cố ý gây thương tích.
Theo biểu hiện trong thời gian thụ án, Tiêu Cường được thả vào cuối tháng 10 năm 2013.
Sau đó hắn bám lấy Tiêu Dã.
Tiêu Cường sau khi đánh bạc hết tiền bồi thường đất đai, làm loạn ở văn phòng giải phóng mặt bằng, kiện cáo hòng lật lại vụ án nhưng đều thất bại.
Hắn lang bạt từ Xuân Thành, Hoài Ngọ, Tô Thành, Thượng Thành, đến Dương Thành…
Nhưng không phải vô định.
Hắn đang tìm kiếm Mã Lạc.
Nhiều năm sau, Mã Lạc đã trở thành đầu sỏ của một tổ chức lừa đảo xuyên quốc gia.
Tiêu Cường tìm Mã Lạc không phải vì tình cũ, mà vì khoản “tiền chuộc bị mất tích” kia.
Năm đó, hai người bắt cóc một người đàn ông, sau khi nhận được tiền chuộc đã quyết định giết người bịt đầu mối.
Nhưng họ không dám chia tiền ngay lập tức nên đã giấu số tiền đó vào bể nước bỏ hoang trên tầng thượng của một con hẻm.
Sau khi Tiêu Cường vào tù, Mã Lạc quen một người bạn trai mới tên Ngô Khiêm.
Khi mọi chuyện lắng xuống, Mã Lạc đưa Ngô Khiêm quay lại con hẻm để lấy số tiền đó.
Tối hôm đó, trời đổ mưa lớn.
Ngô Khiêm và Mã Lạc vừa rời khỏi con hẻm không xa thì gặp Phương Thanh vừa tan làm.
Phương Thanh định hét lên nhưng bị hai người bịt miệng kéo ra bờ sông vắng.
Phương Thanh cầu xin tha mạng.
Mã Lạc nhặt một hòn đá đập mạnh vào đầu Phương Thanh.
Ngô Khiêm chỉ muốn tiền, không muốn giết người nên đã cố ngăn Mã Lạc lại.
Nhưng Mã Lạc mắt đỏ rực: “Cô ta nhìn thấy chúng ta rồi. Anh nghĩ nếu cô ta còn sống, chúng ta có thể tiêu được số tiền này sao?”
Ngô Khiêm buông tay.
Sau đó, Mã Lạc cặp kè với một người giàu có, tham gia tổ chức lừa đảo và dần trở nên nổi bật trong giới này.
Ngô Khiêm thấy Mã Lạc kiếm tiền nhanh, liền dùng việc Mã Lạc giết hại Phương Thanh để uy hiếp và theo cô tham gia tổ chức lừa đảo.
Tiêu Cường tìm thấy Mã Lạc, yêu cầu cô ta đưa ra số tiền kia.
Mã Lạc biết Tiêu Cường là kẻ có lòng tham không đáy, một khoản tiền không thể lấp đầy lòng tham của hắn. Vì vậy, cô đưa Tiêu Cường vào tổ chức lừa đảo, biến hắn thành một đồng bọn.
Tiêu Cường nhanh chóng chiếm được lòng tin và trở thành một trong những đầu sỏ của tổ chức.
Việc phá án tổ chức lừa đảo này là nhờ Tiêu Dã, người đã âm thầm hoạt động trong hơn một năm để điều tra toàn bộ chuỗi cung ứng tài chính của chúng.
Cảnh sát nhờ vào thông tin do Tiêu Dã cung cấp, phối hợp với cảnh sát quốc tế, phá tan tổ chức trong một chiến dịch quy mô lớn[8.25].
Đây chính là vụ án lừa đảo xuyên quốc gia khổng lồ được phát sóng trên bản tin năm ngoái.
Sau khi tổ chức bị triệt phá, các nghi phạm tìm mọi cách giảm nhẹ hình phạt.
Họ cắn xé lẫn nhau như những con chó điên.
Trong đó, Ngô Khiêm khai ra việc Mã Lạc đã giết hại Phương Thanh…
Trong bản thông báo về vụ án[8.25], Tiêu Dã chỉ được nhắc đến là một “công dân nhiệt tình giấu tên”.
Đây là cách cảnh sát bảo vệ nhân chứng.
Vì vậy, khi mạng xã hội bàn luận sôi nổi về vụ án, họ chỉ chú ý đến chuỗi cung ứng tài chính và con số khổng lồ liên quan, hoàn toàn bỏ qua người công dân thầm lặng ấy.
Nhưng Hứa Chi Hạ biết rằng, để làm được điều này, Tiêu Dã đã suýt mất mạng.
Sau khi biết lý do Tiêu Dã từng đẩy mình ra xa, cô nhớ lại tất cả những lời nói năm đó của anh.
Mọi lời nói đều là dối trá.
Ngoại trừ câu này:
— “Hứa Chi Hạ, em sẽ bay rất cao, vậy nên, em không phải là người bị bỏ rơi.”
Hứa Chi Hạ chưa bao giờ bị Tiêu Dã bỏ rơi.
Anh luôn là người đứng trước cô, che chở bằng tất cả sức lực.
— “Có lẽ em không biết anh yêu em đến nhường nào.”
— “Nhưng không sao, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Cả đời này, em có thể từ từ cảm nhận.”
— “Anh yêu em, Hứa Chi Hạ.”
— “Yêu em hơn cả mạng sống của anh, hơn tất cả mọi thứ.”
Những lời Tiêu Dã nói trong lần cầu hôn trở nên thực sự rõ ràng và ý nghĩa sau khi sự thật được phơi bày.
Vào đầu mùa hè năm 2020, Mã Lạc bị xử tử hình vì nhiều tội danh.
Tiêu Cường cũng bị xử tử hình.
Ngô Khiêm bị kết án 20 năm tù…
Quá khứ đã qua.
Tương lai vẫn ở phía trước.
Thời gian trôi đi.
Cuộc đời tiếp diễn.
Những vết thương mưng mủ đã lành lại.
Chúng ta cũng phải tiếp tục bước về phía trước…
Cuối tháng Bảy.
Thành phố Ngọc Hà đang trong mùa nóng bức.
Hứa Chi Hạ tan lớp học tại phòng vẽ của thầy Lê, thời gian vẫn còn sớm.
Hôm nay, Tiêu Dã đang ở “Mua Say” để bàn chuyện làm ăn.
Vì vậy, cô tiện đường ghé qua đó.
Cách cửa quán bar hơn chục mét, nhân viên ở cửa đã cao giọng gọi: “Bà chủ!”
Hứa Chi Hạ đã quen với điều này.
Mỗi lần cô đến “Mua Say,” ai gặp cũng phải gọi một tiếng “bà chủ,” cứ như là KPI công việc vậy.
Tiêu Dã không có ở quán, nhân viên nói anh ra ngoài xem hàng.
Hứa Chi Hạ lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.
Hứa Chi Hạ: [Anh còn về lại ‘Mua Say’ không?]
Tiêu Dã: [Em ở đó?]
Hứa Chi Hạ: [Ừ.]
Tiêu Dã: [Chờ anh.]
Vừa đặt điện thoại xuống, nhân viên quán đã đến gần: “Bà chủ, chị muốn ngồi đâu? Ăn gì? Uống gì không ạ?”
Hứa Chi Hạ phất tay: “Mấy em cứ làm việc đi, không cần lo cho chị.”
Cô vừa nói vừa đi về phía quầy bar: “Chị ngồi ở đó là được.”
Hứa Chi Hạ ngồi xuống, trong quầy bar Tiểu Đinh đang bận rộn.
Ánh mắt họ giao nhau, Hứa Chi Hạ mỉm cười chào.
Tiểu Đinh xong việc, tiến đến, chống hai khuỷu tay lên quầy bar: “Bà chủ, chị muốn uống gì không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook